Chương 69: Phòng chờ
Vô Hà Bất Hoan
06/02/2023
Cả một đêm có làm như thế nào Nhan An An cũng không ngủ được, ngày hôm sau lại thức dậy rất sớm, thẳng cho lúc đến sân bay, lúc này cô mới bắt đầu mệt rã rời.
Lấy giấy tờ hay vân vân và mây mây đều là Tư Hành làm giúp cô.
Thời điểm kiểm tra thông tin, Tư Hành vẫn luôn theo sát cô một ánh mắt cũng không rời, chỉ sợ lúc đứng cô sẽ ngủ mất.
Nhan An An cảm thấy anh có hơi khoa trường, đã đến lúc này rồi, cùng lắm cô sẽ ngáp vài cái mà thôi, không ngờ Tư Hành lại lo lắng đến như thế.
Nhân viên kiểm tra đành nhắc nhở anh một câu.
“Vị tiên sinh này làm phiền anh đợi một chút.”
Trong một nốt nhạc Nhan An An còn đang định ngáp lập tức bị làm cho buồn cười.
Ở phía sau một cậu nhóc, chỉ tay về đằng trước rồi quay ra hỏi: “Mami, có phải cô nãy cũng không nghe lời, cho nên chú này vẫn luôn lôi kéo cô ấy?”
Nhan An An nghe thấy lời này, theo bản năng mà quay đầu lại phía sau, chỉ thấy gương mặt mẹ cậu nhóc kia đầy vẻ ngượng ngùng hướng cô nhìn một cái cười cười, giải thích nói: “Thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, nên nói bậy.”
Cậu nhóc nhỏ không vui nói: “Mami, con không có nói bậy, lúc này bởi vì con không nghe lời sẽ chạy loạn cho nên vẫn luôn nằm lấy tay con mà.”
Vị phụ huynh lúc này càng thật ngại ngùng, Nhan An An thầm nghĩ bản thân mình nên nói gì mới có thể giảm bớt xấu hổ xuống, đột nhiên Tư Hành đứng dậy quay đầu về hướng cậu bé ôn hòa mà cười nói: “Đúng vậy, cô này rất không nghe lời, so với con càng không nghe lời hơn, chú sợ cô chạy loạn mất cho nên mới nắm tay.”
Lúc này tiểu gia hỏa lộ ra vài phần đắc ý thần sắc cũng vui vẻ hẳn lên, “Mami, người xem, con nói đều đúng mà, nhất định là cô xinh đẹp này không nghe lời cho nên mới như vậy.”
Lúc này hai vị phụ huynh phụ họa cười theo.
Nhan An An quay đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn Tư Hành một cái.
Hai người sau khi lên máy bay tìm được vị trí của bản thân, Nhan An An dùng sức muốn ném tay Tư Hành ra, kết quả người nào đó coi như không có gì tiếp tục nắm chặt hơn.
Cô ra vẻ tức giận nhìn anh, “Em khi nào mà chạy loạn cơ chứ?”
Tư Hành thuận miệng tìm vài lý do: “Chỉ là vì muốn dỗ dành cho cậu bé vui vẻ một chút, chuyện này em liền không vui sao?”
Nhan An An bĩu môi, “Không vui nha, em cũng đã lớn như vậy, ở bên ngoài anh lại nói như vậy, này là không cần cho em mặt mũi nữa sao?”
Tư Hành nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng cô một chút, ôn nhu nói: “Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn chính là một đứa trẻ.”
Nhan An An: “!!!”
Hiện tại Nhan An An muốn lên diễn đàn đăng một vấn đề.
“Lão công mỗi ngày đều chọc tức ta làm sao bây giờ?”
Tư Hành gọi tiếp viên hàng không mượn một tấm mền, cứ thế nhẹ nhàng mà đắp lên người cô, “Vừa nãy không phải rất buồn ngủ sao, chờ khi phi cơ bay lên thì ngủ một lát.”
Nghe vậy Nhan An An liền thuận thế mà nằm xuống, kết quả Tư Hành lại vỗ vỗ cô, “Hiện tại đừng ngủ đợi lát nữa cất cánh đối với lỗ tai không tốt.”
Nhan An An đành gắng gượng mà mở hai mắt, nhìn một bên sườn mặt của Tư hành, càng nhìn càng cảm thấy Tư Hành lớn lên thật sự là quá đẹp.
Hơn nữa cô có thể cảm giác được, thời điểm người đàn ông này đối với người khác luôn là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, nhưng chỉ khi riêng với cô trong mắt là thâm tình vô hạn, phảng phất chỉ có thể bao dung được mỗi một mình cô.
“Lão công, đôi mắt của anh thật đẹp nha.” Nhan An An đột nhiên mở miệng nói, bộ mặt cũng lộ ra luôn cả biểu cảm hoa si.
“Hôm nay mới phát hiện?”
“...”
Cô không biết hôm nay như thế nào lại đi khen anh, người đàn ông này cũng không phải là lần đầu tiên tự luyến haizzz.
Một lát sau, phi cơ bắt đầu lăn bay trên đường bay rồi trải qua một trận xóc nhỏ, dần dần cất cánh vững vàng trên không trung.
Tư Hành nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngủ một giấc đi.”
Nhan An An gật gật đầu, khép đôi mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Tư Hành ở ngay bên cạnh cô, cho nên trong khoang mũi Nhan An An vẫn luôn cảm giác đương hơi thở thuộc về anh, điều này lại càng khiến cô an tâm hơn.
Trong lúc ngủ cô mơ mơ màng màng nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại của Tư Hành và tiếp viên hàng không.
“Một ly cà phê, một ly nước trái cây, cảm ơn.”
“Được, tiên sinh.”
Nước trái cây hẳn là gọi cho cô, nhưng mà lúc này cô thật sự rất mệt, cho nên cũng không buồn mở mắt.
Nhan An An ngủ cả giấc, khi phi cơ chuẩn bị đáp xuống sân bay, đầu cô đột nhiên bị lệch đi một bên, Tư Hành dùng bàn tay to ôm lấy đầu cô, sau đó một lần nữa đưa lên vai anh một lần nữa.
Nhan an An vừa mở mắt, liền nghe được giọng Tư Hành nói: “Tỉnh?”
“Ừm.” Nhan An An gật gật đầu.
“Đã tới rồi, buổi tối hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi tốt một chút.
Nhan An An lắc đầu, “Không cần, thật vất vả mới có thể đến đây, muốn đi chơi nha.”
Đây chính là tuần trăng mật của bọn họ, nếu lại dùng để ngủ chẳng phải là quá lãng phí sao.
Đến khách sạn, Nhan An An buông hành lý ra chỉ muốn đi chơi ngay lập tức, nhưng là Tư Hành không đồng ý, nói cô ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Cô liền kháng nghị nói: “Em đã ngủ một giấc ở trên máy bay rồi, không muốn nghỉ ngơi nữa đâu nha.”
Tư Hành ôm lấy eo cô, cùng nhau lăn đến trên giường, cười nói: “Anh chính là muốn nghỉ, tối hôm qua em lăn qua lăn lại, anh cũng không ngủ được. An An, em bồi anh ngủ.”
Lấy giấy tờ hay vân vân và mây mây đều là Tư Hành làm giúp cô.
Thời điểm kiểm tra thông tin, Tư Hành vẫn luôn theo sát cô một ánh mắt cũng không rời, chỉ sợ lúc đứng cô sẽ ngủ mất.
Nhan An An cảm thấy anh có hơi khoa trường, đã đến lúc này rồi, cùng lắm cô sẽ ngáp vài cái mà thôi, không ngờ Tư Hành lại lo lắng đến như thế.
Nhân viên kiểm tra đành nhắc nhở anh một câu.
“Vị tiên sinh này làm phiền anh đợi một chút.”
Trong một nốt nhạc Nhan An An còn đang định ngáp lập tức bị làm cho buồn cười.
Ở phía sau một cậu nhóc, chỉ tay về đằng trước rồi quay ra hỏi: “Mami, có phải cô nãy cũng không nghe lời, cho nên chú này vẫn luôn lôi kéo cô ấy?”
Nhan An An nghe thấy lời này, theo bản năng mà quay đầu lại phía sau, chỉ thấy gương mặt mẹ cậu nhóc kia đầy vẻ ngượng ngùng hướng cô nhìn một cái cười cười, giải thích nói: “Thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, nên nói bậy.”
Cậu nhóc nhỏ không vui nói: “Mami, con không có nói bậy, lúc này bởi vì con không nghe lời sẽ chạy loạn cho nên vẫn luôn nằm lấy tay con mà.”
Vị phụ huynh lúc này càng thật ngại ngùng, Nhan An An thầm nghĩ bản thân mình nên nói gì mới có thể giảm bớt xấu hổ xuống, đột nhiên Tư Hành đứng dậy quay đầu về hướng cậu bé ôn hòa mà cười nói: “Đúng vậy, cô này rất không nghe lời, so với con càng không nghe lời hơn, chú sợ cô chạy loạn mất cho nên mới nắm tay.”
Lúc này tiểu gia hỏa lộ ra vài phần đắc ý thần sắc cũng vui vẻ hẳn lên, “Mami, người xem, con nói đều đúng mà, nhất định là cô xinh đẹp này không nghe lời cho nên mới như vậy.”
Lúc này hai vị phụ huynh phụ họa cười theo.
Nhan An An quay đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn Tư Hành một cái.
Hai người sau khi lên máy bay tìm được vị trí của bản thân, Nhan An An dùng sức muốn ném tay Tư Hành ra, kết quả người nào đó coi như không có gì tiếp tục nắm chặt hơn.
Cô ra vẻ tức giận nhìn anh, “Em khi nào mà chạy loạn cơ chứ?”
Tư Hành thuận miệng tìm vài lý do: “Chỉ là vì muốn dỗ dành cho cậu bé vui vẻ một chút, chuyện này em liền không vui sao?”
Nhan An An bĩu môi, “Không vui nha, em cũng đã lớn như vậy, ở bên ngoài anh lại nói như vậy, này là không cần cho em mặt mũi nữa sao?”
Tư Hành nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng cô một chút, ôn nhu nói: “Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn chính là một đứa trẻ.”
Nhan An An: “!!!”
Hiện tại Nhan An An muốn lên diễn đàn đăng một vấn đề.
“Lão công mỗi ngày đều chọc tức ta làm sao bây giờ?”
Tư Hành gọi tiếp viên hàng không mượn một tấm mền, cứ thế nhẹ nhàng mà đắp lên người cô, “Vừa nãy không phải rất buồn ngủ sao, chờ khi phi cơ bay lên thì ngủ một lát.”
Nghe vậy Nhan An An liền thuận thế mà nằm xuống, kết quả Tư Hành lại vỗ vỗ cô, “Hiện tại đừng ngủ đợi lát nữa cất cánh đối với lỗ tai không tốt.”
Nhan An An đành gắng gượng mà mở hai mắt, nhìn một bên sườn mặt của Tư hành, càng nhìn càng cảm thấy Tư Hành lớn lên thật sự là quá đẹp.
Hơn nữa cô có thể cảm giác được, thời điểm người đàn ông này đối với người khác luôn là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, nhưng chỉ khi riêng với cô trong mắt là thâm tình vô hạn, phảng phất chỉ có thể bao dung được mỗi một mình cô.
“Lão công, đôi mắt của anh thật đẹp nha.” Nhan An An đột nhiên mở miệng nói, bộ mặt cũng lộ ra luôn cả biểu cảm hoa si.
“Hôm nay mới phát hiện?”
“...”
Cô không biết hôm nay như thế nào lại đi khen anh, người đàn ông này cũng không phải là lần đầu tiên tự luyến haizzz.
Một lát sau, phi cơ bắt đầu lăn bay trên đường bay rồi trải qua một trận xóc nhỏ, dần dần cất cánh vững vàng trên không trung.
Tư Hành nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngủ một giấc đi.”
Nhan An An gật gật đầu, khép đôi mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Tư Hành ở ngay bên cạnh cô, cho nên trong khoang mũi Nhan An An vẫn luôn cảm giác đương hơi thở thuộc về anh, điều này lại càng khiến cô an tâm hơn.
Trong lúc ngủ cô mơ mơ màng màng nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại của Tư Hành và tiếp viên hàng không.
“Một ly cà phê, một ly nước trái cây, cảm ơn.”
“Được, tiên sinh.”
Nước trái cây hẳn là gọi cho cô, nhưng mà lúc này cô thật sự rất mệt, cho nên cũng không buồn mở mắt.
Nhan An An ngủ cả giấc, khi phi cơ chuẩn bị đáp xuống sân bay, đầu cô đột nhiên bị lệch đi một bên, Tư Hành dùng bàn tay to ôm lấy đầu cô, sau đó một lần nữa đưa lên vai anh một lần nữa.
Nhan an An vừa mở mắt, liền nghe được giọng Tư Hành nói: “Tỉnh?”
“Ừm.” Nhan An An gật gật đầu.
“Đã tới rồi, buổi tối hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi tốt một chút.
Nhan An An lắc đầu, “Không cần, thật vất vả mới có thể đến đây, muốn đi chơi nha.”
Đây chính là tuần trăng mật của bọn họ, nếu lại dùng để ngủ chẳng phải là quá lãng phí sao.
Đến khách sạn, Nhan An An buông hành lý ra chỉ muốn đi chơi ngay lập tức, nhưng là Tư Hành không đồng ý, nói cô ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Cô liền kháng nghị nói: “Em đã ngủ một giấc ở trên máy bay rồi, không muốn nghỉ ngơi nữa đâu nha.”
Tư Hành ôm lấy eo cô, cùng nhau lăn đến trên giường, cười nói: “Anh chính là muốn nghỉ, tối hôm qua em lăn qua lăn lại, anh cũng không ngủ được. An An, em bồi anh ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.