Chương 17
Mạch Tâm
11/10/2024
Làm xong thủ tục sang tên, Hàn Chinh vẫn chưa hoàn hồn, ngồi một mình trong sảnh giao dịch, nhìn số dư ngân hàng mà dở khóc dở cười.
Ai có thể ngờ một cô nhi phiêu bạt mấy chục năm như anh vì yêu một kẻ ngốc mà dốc hết vốn liếng mua nhà ở nơi không phải quê mình chứ.
"Mình cũng xem như...... kết hôn rồi nhỉ?" Hàn Chinh lẩm bẩm.
"Nhà đâu?" Mèo Con thò tay vào túi Hàn Chinh lấy ra chìa khóa buộc dây đỏ, hớn hở reo lên, "Đây rồi!"
Thấy Tết sắp đến mà căn nhà cũ trống trơn vẫn đang chờ chủ mới trang trí, Hàn Chinh nhẩm tính rồi cấp tốc dẫn Mèo Con đến chợ đồ cũ săn hàng.
Hàn Chinh làm việc nhanh nhẹn, buổi sáng sang tên xong, buổi chiều đã trang trí nhà cũ rực rỡ hẳn lên.
Bàn cà phê mới 70% được bọc trong tấm nhựa vừa khít, ghế sofa mới 80% lót đệm trắng, TV mới 85% được treo lên tường, tủ lạnh mới 90% được lau sạch rồi cắm điện, cộng thêm một chiếc giường đôi mới 99% được trải nệm mới tinh, ga giường bằng vải cotton 100% được trải ngay ngắn.
Loay hoay bận rộn đến khi cúi người nghe thấy cột sống kêu răng rắc, Hàn Chinh mới rã rời ngồi phịch xuống sofa, vừa mệt mỏi vừa hài lòng ngắm căn nhà sáng sủa hẳn lên.
Mèo Con cũng có nhiệm vụ, nghiêm túc cầm khăn lau tủ và ngăn kéo, bụi bặm trong góc cũng không bỏ qua.
"Mèo Con giỏi quá!" Hàn Chinh giơ ngón cái với cậu, "Đến ngồi nghỉ với ông xã chút đi."
"Hì!" Mèo Con cười ngu ngơ rồi giơ mu bàn tay lên lau trán, kiên trì làm cho xong việc, giặt sạch giẻ lau rồi gấp lại vuông vức, sau đó mới "a" một tiếng chạy về phía Hàn Chinh.
"Ui da ~"
Nửa năm nay Mèo Con được anh chăm sóc kỹ càng nên phổng phao thấy rõ, đâm sầm vào ngực hệt như một chú mèo cỡ bự.
TV đang chiếu phim hoạt hình, chó mèo nhảy nhót tưng bừng trên màn hình lớn, đẹp hơn mấy video vặn eo lắc hông trong điện thoại nhiều.
"Ông xã, nhà, đẹp."
"Ừ, từ giờ trở đi chỗ này sẽ là nhà chúng ta, tuy không rộng lắm, cũng không đủ sang trọng nhưng chúng ta có thể từ từ kiếm tiền để nâng cấp nó." Hàn Chinh vuốt ve sống lưng cậu, hơn một trăm ngày sống chung khiến Mèo Con đã quen dựa dẫm vào anh để có được cảm giác an toàn, còn anh lại nghiện cảm giác bị ỷ lại này.
"Chúng ta sẽ như các gia đình chạy xe khác, qua Tết đi phượt, chạy mệt thì về nhà nghỉ, dùng tiền kiếm được mua bàn ghế mới, đồ gia dụng mới, còn mua cho Mèo Con của chúng ta thật nhiều đồ ăn ngon cất trong tủ lạnh siêu bự kia nữa."
Dường như Mèo Con nhìn thấy tủ lạnh đầy ắp trong trí tưởng tượng của Hàn Chinh nên nhịn không được che miệng cười trộm, sau đó bỗng nhiên bĩu môi, "Tủ lạnh của chúng ta, không có đồ ăn."
Tủ lạnh cũ do cậu tự tay lau sạch, bên trong trống trơn, cái gì cũng không có cả!
"Hừ, xem tiền đồ của em kìa!"
Hàn Chinh đưa tay kéo khóe miệng Mèo Con lên, "Rửa mặt mèo mướp đi, ông xã dẫn em tới siêu thị chơi, hôm nay phải giải quyết chuyện tủ lạnh với vợ anh mới được, đàn ông một ngụm nước miếng một cái đinh, nói là làm!"
"Nước miếng ~ Không muốn ~" Mèo Con vừa cười vừa lắc đầu, "Bẩn lắm."
"Mèo Con còn chê anh bẩn nữa à, để xem ông xã xử lý em thế nào!"
Hàn Chinh nhẹ nhàng nắm cằm Mèo Con bắt cậu há miệng rồi mút lưỡi cậu chùn chụt như mút kem, đợi nước bọt tiết ra thì lại dùng đầu lưỡi liếm một vòng.
Vốn chỉ là hình phạt nhỏ, nhưng miệng Mèo Con quá ngọt nên Hàn Chinh hôn một hồi dần trở nên mất khống chế.
Khi tách ra hai người đều thở dồn dập, Hàn Chinh thở dốc hỏi, "Còn chê ông xã nữa không?"
Mèo Con đờ đẫn ngơ ngác "Hả?" một tiếng, sau đó thè lưỡi ra liếm môi.
Đây là hương vị của Hàn Chinh, sao cậu lại chê được chứ?
"Thích lắm."
Mèo Con lần theo mùi chủ động đưa miệng tới, môi kề môi, mũi cọ mũi.
"Cho Mèo nữa đi ~"
Đầu lưỡi nhỏ nhắn chậm rãi đảo quanh khóe miệng Hàn Chinh, đũng quần bỗng nhiên bị đè nặng, chẳng biết bàn tay mềm mại của Mèo Con đặt lên đó từ lúc nào, phác họa hình dáng gồ ghề.
"Cho Mèo thêm chút nước miếng nữa được không?"
Ai có thể ngờ một cô nhi phiêu bạt mấy chục năm như anh vì yêu một kẻ ngốc mà dốc hết vốn liếng mua nhà ở nơi không phải quê mình chứ.
"Mình cũng xem như...... kết hôn rồi nhỉ?" Hàn Chinh lẩm bẩm.
"Nhà đâu?" Mèo Con thò tay vào túi Hàn Chinh lấy ra chìa khóa buộc dây đỏ, hớn hở reo lên, "Đây rồi!"
Thấy Tết sắp đến mà căn nhà cũ trống trơn vẫn đang chờ chủ mới trang trí, Hàn Chinh nhẩm tính rồi cấp tốc dẫn Mèo Con đến chợ đồ cũ săn hàng.
Hàn Chinh làm việc nhanh nhẹn, buổi sáng sang tên xong, buổi chiều đã trang trí nhà cũ rực rỡ hẳn lên.
Bàn cà phê mới 70% được bọc trong tấm nhựa vừa khít, ghế sofa mới 80% lót đệm trắng, TV mới 85% được treo lên tường, tủ lạnh mới 90% được lau sạch rồi cắm điện, cộng thêm một chiếc giường đôi mới 99% được trải nệm mới tinh, ga giường bằng vải cotton 100% được trải ngay ngắn.
Loay hoay bận rộn đến khi cúi người nghe thấy cột sống kêu răng rắc, Hàn Chinh mới rã rời ngồi phịch xuống sofa, vừa mệt mỏi vừa hài lòng ngắm căn nhà sáng sủa hẳn lên.
Mèo Con cũng có nhiệm vụ, nghiêm túc cầm khăn lau tủ và ngăn kéo, bụi bặm trong góc cũng không bỏ qua.
"Mèo Con giỏi quá!" Hàn Chinh giơ ngón cái với cậu, "Đến ngồi nghỉ với ông xã chút đi."
"Hì!" Mèo Con cười ngu ngơ rồi giơ mu bàn tay lên lau trán, kiên trì làm cho xong việc, giặt sạch giẻ lau rồi gấp lại vuông vức, sau đó mới "a" một tiếng chạy về phía Hàn Chinh.
"Ui da ~"
Nửa năm nay Mèo Con được anh chăm sóc kỹ càng nên phổng phao thấy rõ, đâm sầm vào ngực hệt như một chú mèo cỡ bự.
TV đang chiếu phim hoạt hình, chó mèo nhảy nhót tưng bừng trên màn hình lớn, đẹp hơn mấy video vặn eo lắc hông trong điện thoại nhiều.
"Ông xã, nhà, đẹp."
"Ừ, từ giờ trở đi chỗ này sẽ là nhà chúng ta, tuy không rộng lắm, cũng không đủ sang trọng nhưng chúng ta có thể từ từ kiếm tiền để nâng cấp nó." Hàn Chinh vuốt ve sống lưng cậu, hơn một trăm ngày sống chung khiến Mèo Con đã quen dựa dẫm vào anh để có được cảm giác an toàn, còn anh lại nghiện cảm giác bị ỷ lại này.
"Chúng ta sẽ như các gia đình chạy xe khác, qua Tết đi phượt, chạy mệt thì về nhà nghỉ, dùng tiền kiếm được mua bàn ghế mới, đồ gia dụng mới, còn mua cho Mèo Con của chúng ta thật nhiều đồ ăn ngon cất trong tủ lạnh siêu bự kia nữa."
Dường như Mèo Con nhìn thấy tủ lạnh đầy ắp trong trí tưởng tượng của Hàn Chinh nên nhịn không được che miệng cười trộm, sau đó bỗng nhiên bĩu môi, "Tủ lạnh của chúng ta, không có đồ ăn."
Tủ lạnh cũ do cậu tự tay lau sạch, bên trong trống trơn, cái gì cũng không có cả!
"Hừ, xem tiền đồ của em kìa!"
Hàn Chinh đưa tay kéo khóe miệng Mèo Con lên, "Rửa mặt mèo mướp đi, ông xã dẫn em tới siêu thị chơi, hôm nay phải giải quyết chuyện tủ lạnh với vợ anh mới được, đàn ông một ngụm nước miếng một cái đinh, nói là làm!"
"Nước miếng ~ Không muốn ~" Mèo Con vừa cười vừa lắc đầu, "Bẩn lắm."
"Mèo Con còn chê anh bẩn nữa à, để xem ông xã xử lý em thế nào!"
Hàn Chinh nhẹ nhàng nắm cằm Mèo Con bắt cậu há miệng rồi mút lưỡi cậu chùn chụt như mút kem, đợi nước bọt tiết ra thì lại dùng đầu lưỡi liếm một vòng.
Vốn chỉ là hình phạt nhỏ, nhưng miệng Mèo Con quá ngọt nên Hàn Chinh hôn một hồi dần trở nên mất khống chế.
Khi tách ra hai người đều thở dồn dập, Hàn Chinh thở dốc hỏi, "Còn chê ông xã nữa không?"
Mèo Con đờ đẫn ngơ ngác "Hả?" một tiếng, sau đó thè lưỡi ra liếm môi.
Đây là hương vị của Hàn Chinh, sao cậu lại chê được chứ?
"Thích lắm."
Mèo Con lần theo mùi chủ động đưa miệng tới, môi kề môi, mũi cọ mũi.
"Cho Mèo nữa đi ~"
Đầu lưỡi nhỏ nhắn chậm rãi đảo quanh khóe miệng Hàn Chinh, đũng quần bỗng nhiên bị đè nặng, chẳng biết bàn tay mềm mại của Mèo Con đặt lên đó từ lúc nào, phác họa hình dáng gồ ghề.
"Cho Mèo thêm chút nước miếng nữa được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.