Chương 6
Mạch Tâm
13/07/2024
Buổi sáng trước khi vào xưởng dỡ hàng, Hàn Chinh cố ý dúi cho người gác cổng và công nhân bốc xếp gói thuốc lá Phù Dung Vương, với sức anh cộng thêm người phụ giúp, chẳng mấy chốc đã dỡ hàng xong.
Sau khi thủ kho nghiệm thu ký tên, Hàn Chinh chụp ảnh tờ phiếu gửi cho bộ phận hậu cần, chuyến này xem như thành công tốt đẹp, buổi chiều rảnh rỗi có thể vào thành phố dạo chơi.
Nhà xưởng nằm ở Otog Nội Mông, trung tâm thành phố không có phong cách Tây, cũng chẳng sôi động nhưng vẫn thú vị hơn nhiều so với đường cao tốc và khu dịch vụ buồn tẻ. Đồ ngốc hăng hái nắm tay Hàn Chinh đi dạo, hết nhìn Đông lại ngó Tây, thấy gì cũng cho là mới lạ.
Hai người ăn một bữa mì thịt cừu thịnh soạn, sau đó Hàn Chinh dẫn người tới tiệm quần áo, ngày nào cậu nhóc cũng trùm áo khoác quân đội, một chiếc áo mùa đông tử tế cũng không có. Bước vào tiệm quần áo, loa tự động phát ra câu “Chào mừng quý khách”, âm thanh đột ngột vang lên bên tai làm cậu nhóc giật nảy mình, chui tọt xuống dưới nách Hàn Chinh.
“Chậc, chỉ là cái loa hoan nghênh em đến thôi, không có gì đâu.” Hàn Chinh buồn cười dỗ cậu.
Đồ ngốc bịt tai lắc đầu nguầy nguậy, run rẩy nói: “Đừng mắng em, em sai rồi, đừng đánh em.”
Hàn Chinh nghe mấy câu này thì không khỏi nghi ngờ, quay sang cười nói với bà chủ đang ngẩn ra: “Bà chủ, em trai tôi hơi......”
Anh đưa tay chỉ vào đầu mình ra hiệu, “Phiền ngài vặn loa nhỏ xuống được không?”
“Được chứ.” Bà chủ không hề tỏ vẻ kỳ thị mà đon đả đứng dậy tắt điện, “Cứ từ từ chọn đi, chị sẽ giảm giá cho hai anh em.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Hàn Chinh cứ thế kẹp người mấy phút, đợi Mèo Con bình tĩnh thò đầu ra, anh mới cầm một cái áo khoác dài nói lảng đi, “Cái này đẹp nè, để anh mặc thử cho em.”
Mèo Con có chiều cao trung bình nhưng vóc dáng hơi gầy, áo khoác dài mặc trên người gần đụng mu bàn chân.
“Tay...... mất rồi......” Mèo Con sốt ruột giơ hai tay áo dài thòng lên.
“Đừng vội đừng vội, để anh thử cái khác có tay.” Hàn Chinh vội vàng cởi áo khoác dài ra rồi mặc cho cậu một chiếc áo màu vàng nhạt cỡ trung bình, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng.
Áo này lông xù, mũ cũng viền lông, khuôn mặt to cỡ bàn tay của Mèo Con càng thêm thanh tú, bộ dạng lẳng lặng chờ mặc áo cũng rất ngoan.
Anh sờ tới sờ lui để xem chất vải có đủ giữ ấm không, sau đó mới lên tiếng: “Cái này đẹp nè, mặc vào nhìn như gà con vậy.”
Bà chủ đứng xa khen ngợi, “Em cậu xinh thật, chị đã mở tiệm mười mấy năm mà lần đầu tiên thấy con trai mặc màu này đẹp vậy đấy.”
Hàn Chinh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm cho Mèo Con rồi ngắm một mình, vừa nhìn vừa xuýt xoa trầm trồ, anh vụng về chụp từ góc chết mà vẫn không làm ảnh xấu đi, đủ biết đồ ngốc xinh đẹp cỡ nào.
Bà chủ tâng bốc lên tận mây xanh làm Hàn Chinh hết sức khoái chí, chưa đầy nửa tiếng sau hai người đều mặc đồ mới ra khỏi tiệm.
Đi chưa bao xa đã bị mùi bánh kem mới ra lò nóng hổi thơm phức ập vào mặt, Mèo Con chỉ tủ kính phía trước, hớn hở quay sang nói với Hàn Chinh, “A! Bánh kem!”
Hàn Chinh dẫn bé ngốc vào chọn bánh kem, trong tủ bày mấy miếng bánh cắt sẵn có giá trên mười tệ, Hàn Chinh bảo Mèo Con nhìn qua kính mà chọn, kết quả Mèo Con dựa sát vào tủ bánh sinh nhật, nhìn không chớp mắt.
“Ổ lớn bao nhiêu?” Hàn Chinh hỏi.
Nhân viên cửa hàng nhìn cách ăn mặc của hai người rồi nói qua loa: “Rẻ nhất cũng phải hơn một trăm, hay là anh mua bánh cupcake ngoài cửa đi, một cái tám tệ.”
Mèo Con nghe nhân viên cửa hàng nói vậy thì nhìn ra cửa xem bánh cupcake, chính là loại phía dưới nhét chút bánh vụn, phía trên phết một lớp kem mỏng rẻ tiền.
Rõ ràng cậu không hài lòng với thứ lừa gạt kia, bĩu môi nhìn tủ kính lẩm bẩm, “Không muốn bánh giả đâu, muốn cái này cơ!”
Hình như nhân viên cửa hàng đã nhìn ra sự kỳ lạ trong lời nói và cử chỉ của Mèo Con nên ánh mắt nhìn họ càng thêm bực bội, “Không mua thì đừng dựa vào tủ, mất công phải lau nữa!”
Nếu là trước đây, Hàn Chinh bị người bán xem thường như thế chỉ khinh khỉnh hừ một tiếng rồi bỏ đi, nhưng giờ anh không muốn đi mà muốn mua cho Mèo Con sự tôn trọng cậu đáng được nhận.
Hàn Chinh đến trước tủ kính xoa đầu Mèo Con, “Thích cái nào?”
“A!” Mèo Con hớn hở chỉ vào một ổ bánh làm tấm kính kêu lạch cạch.
Hàn Chinh vung tay quát: “Nhân viên phục vụ, chúng tôi mua cái này, làm ngay đi.”
Phôi bánh đã có sẵn, Mèo Con đứng cạnh tủ kính chăm chú nhìn thợ làm bánh trang trí bánh kem.
Ổ bánh chỉ to bằng miệng chén mà hơn một trăm, đắt không? Đúng là rất đắt. Nhưng quay đầu nhìn Mèo Con cười tít mắt, Hàn Chinh lại cảm thấy lâu lâu xài sang một lần cũng không sao.
Sau khi về xe, Mèo Con hớn hở vỗ tay nhìn Hàn Chinh cắt bánh kem, quệt lớp kem ngọt lịm bỏ vào miệng rồi hài lòng gật gù. Hai người ăn xong, Hàn Chinh lại cắt thêm một ít.
Một tay Mèo Con bưng đĩa, tay kia chỉ vào bánh kem, “Bánh ngọt bánh ngọt.”
Sau đó lại chỉ vào đũng quần căng phồng của Hàn Chinh, “Cũng là bánh ngọt bánh ngọt.”
“Chậc!” Hàn Chinh nhạy cảm kẹp chặt hai chân, “Đừng có ghẹo bậy, coi chừng anh cho mông em ăn bánh kem gậy bây giờ.”
Mèo Con nghe xong lại múc một muỗng bánh kem bỏ vào miệng, “Thích bánh kem gậy!”
Chẳng sợ chút nào.
Sau khi thủ kho nghiệm thu ký tên, Hàn Chinh chụp ảnh tờ phiếu gửi cho bộ phận hậu cần, chuyến này xem như thành công tốt đẹp, buổi chiều rảnh rỗi có thể vào thành phố dạo chơi.
Nhà xưởng nằm ở Otog Nội Mông, trung tâm thành phố không có phong cách Tây, cũng chẳng sôi động nhưng vẫn thú vị hơn nhiều so với đường cao tốc và khu dịch vụ buồn tẻ. Đồ ngốc hăng hái nắm tay Hàn Chinh đi dạo, hết nhìn Đông lại ngó Tây, thấy gì cũng cho là mới lạ.
Hai người ăn một bữa mì thịt cừu thịnh soạn, sau đó Hàn Chinh dẫn người tới tiệm quần áo, ngày nào cậu nhóc cũng trùm áo khoác quân đội, một chiếc áo mùa đông tử tế cũng không có. Bước vào tiệm quần áo, loa tự động phát ra câu “Chào mừng quý khách”, âm thanh đột ngột vang lên bên tai làm cậu nhóc giật nảy mình, chui tọt xuống dưới nách Hàn Chinh.
“Chậc, chỉ là cái loa hoan nghênh em đến thôi, không có gì đâu.” Hàn Chinh buồn cười dỗ cậu.
Đồ ngốc bịt tai lắc đầu nguầy nguậy, run rẩy nói: “Đừng mắng em, em sai rồi, đừng đánh em.”
Hàn Chinh nghe mấy câu này thì không khỏi nghi ngờ, quay sang cười nói với bà chủ đang ngẩn ra: “Bà chủ, em trai tôi hơi......”
Anh đưa tay chỉ vào đầu mình ra hiệu, “Phiền ngài vặn loa nhỏ xuống được không?”
“Được chứ.” Bà chủ không hề tỏ vẻ kỳ thị mà đon đả đứng dậy tắt điện, “Cứ từ từ chọn đi, chị sẽ giảm giá cho hai anh em.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Hàn Chinh cứ thế kẹp người mấy phút, đợi Mèo Con bình tĩnh thò đầu ra, anh mới cầm một cái áo khoác dài nói lảng đi, “Cái này đẹp nè, để anh mặc thử cho em.”
Mèo Con có chiều cao trung bình nhưng vóc dáng hơi gầy, áo khoác dài mặc trên người gần đụng mu bàn chân.
“Tay...... mất rồi......” Mèo Con sốt ruột giơ hai tay áo dài thòng lên.
“Đừng vội đừng vội, để anh thử cái khác có tay.” Hàn Chinh vội vàng cởi áo khoác dài ra rồi mặc cho cậu một chiếc áo màu vàng nhạt cỡ trung bình, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng.
Áo này lông xù, mũ cũng viền lông, khuôn mặt to cỡ bàn tay của Mèo Con càng thêm thanh tú, bộ dạng lẳng lặng chờ mặc áo cũng rất ngoan.
Anh sờ tới sờ lui để xem chất vải có đủ giữ ấm không, sau đó mới lên tiếng: “Cái này đẹp nè, mặc vào nhìn như gà con vậy.”
Bà chủ đứng xa khen ngợi, “Em cậu xinh thật, chị đã mở tiệm mười mấy năm mà lần đầu tiên thấy con trai mặc màu này đẹp vậy đấy.”
Hàn Chinh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm cho Mèo Con rồi ngắm một mình, vừa nhìn vừa xuýt xoa trầm trồ, anh vụng về chụp từ góc chết mà vẫn không làm ảnh xấu đi, đủ biết đồ ngốc xinh đẹp cỡ nào.
Bà chủ tâng bốc lên tận mây xanh làm Hàn Chinh hết sức khoái chí, chưa đầy nửa tiếng sau hai người đều mặc đồ mới ra khỏi tiệm.
Đi chưa bao xa đã bị mùi bánh kem mới ra lò nóng hổi thơm phức ập vào mặt, Mèo Con chỉ tủ kính phía trước, hớn hở quay sang nói với Hàn Chinh, “A! Bánh kem!”
Hàn Chinh dẫn bé ngốc vào chọn bánh kem, trong tủ bày mấy miếng bánh cắt sẵn có giá trên mười tệ, Hàn Chinh bảo Mèo Con nhìn qua kính mà chọn, kết quả Mèo Con dựa sát vào tủ bánh sinh nhật, nhìn không chớp mắt.
“Ổ lớn bao nhiêu?” Hàn Chinh hỏi.
Nhân viên cửa hàng nhìn cách ăn mặc của hai người rồi nói qua loa: “Rẻ nhất cũng phải hơn một trăm, hay là anh mua bánh cupcake ngoài cửa đi, một cái tám tệ.”
Mèo Con nghe nhân viên cửa hàng nói vậy thì nhìn ra cửa xem bánh cupcake, chính là loại phía dưới nhét chút bánh vụn, phía trên phết một lớp kem mỏng rẻ tiền.
Rõ ràng cậu không hài lòng với thứ lừa gạt kia, bĩu môi nhìn tủ kính lẩm bẩm, “Không muốn bánh giả đâu, muốn cái này cơ!”
Hình như nhân viên cửa hàng đã nhìn ra sự kỳ lạ trong lời nói và cử chỉ của Mèo Con nên ánh mắt nhìn họ càng thêm bực bội, “Không mua thì đừng dựa vào tủ, mất công phải lau nữa!”
Nếu là trước đây, Hàn Chinh bị người bán xem thường như thế chỉ khinh khỉnh hừ một tiếng rồi bỏ đi, nhưng giờ anh không muốn đi mà muốn mua cho Mèo Con sự tôn trọng cậu đáng được nhận.
Hàn Chinh đến trước tủ kính xoa đầu Mèo Con, “Thích cái nào?”
“A!” Mèo Con hớn hở chỉ vào một ổ bánh làm tấm kính kêu lạch cạch.
Hàn Chinh vung tay quát: “Nhân viên phục vụ, chúng tôi mua cái này, làm ngay đi.”
Phôi bánh đã có sẵn, Mèo Con đứng cạnh tủ kính chăm chú nhìn thợ làm bánh trang trí bánh kem.
Ổ bánh chỉ to bằng miệng chén mà hơn một trăm, đắt không? Đúng là rất đắt. Nhưng quay đầu nhìn Mèo Con cười tít mắt, Hàn Chinh lại cảm thấy lâu lâu xài sang một lần cũng không sao.
Sau khi về xe, Mèo Con hớn hở vỗ tay nhìn Hàn Chinh cắt bánh kem, quệt lớp kem ngọt lịm bỏ vào miệng rồi hài lòng gật gù. Hai người ăn xong, Hàn Chinh lại cắt thêm một ít.
Một tay Mèo Con bưng đĩa, tay kia chỉ vào bánh kem, “Bánh ngọt bánh ngọt.”
Sau đó lại chỉ vào đũng quần căng phồng của Hàn Chinh, “Cũng là bánh ngọt bánh ngọt.”
“Chậc!” Hàn Chinh nhạy cảm kẹp chặt hai chân, “Đừng có ghẹo bậy, coi chừng anh cho mông em ăn bánh kem gậy bây giờ.”
Mèo Con nghe xong lại múc một muỗng bánh kem bỏ vào miệng, “Thích bánh kem gậy!”
Chẳng sợ chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.