Chương 33
Tuế Kiến
12/07/2024
(33)
*
Bà và bố lần lượt qua đời, khiến Vệ Mẫn trở thành trẻ mồ côi chỉ trong một đêm, anh mất đi chỗ dựa.
Anh như lớn lên trong một đêm.
Ôn Từ nhìn thấy, ngoài cảm thấy đau lòng cũng không còn suy nghĩ nào khác, cô cố gắng ở bên anh càng nhiều càng tốt.
Trong đêm khuya, Vệ Mẫn giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, nhìn thấy Ôn Từ đang ngủ bên cạnh, không dám đánh thức cô, chỉ có thể lặng lẽ nắm chặt tay cô.
Ôn Từ vốn là người ngủ rất nông, cô đối diện với anh trong bóng đêm, mười ngón tay đan chặt vẫn chưa đủ, họ ôm chặt nhau, nhiệt độ cơ thể và nhịp thở quấn quýt vào nhau.
“Vệ Mẫn.”
“Ừ?”
“Em đang ở đây.”
Cô lặp đi lặp lại: “Em luôn ở đây.”
Vệ Mẫn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống. Anh không phải là người hay khóc, khi còn nhỏ ngã cũng không khóc, nhưng khi được yêu thương, con người ta luôn yếu đuối.
Anh dồn hết sức lực, muốn giữ lại khoảnh khắc yêu thương và người anh yêu: “Anh biết, chỉ là anh rất nhớ… rất nhớ họ.”
Ôn Từ đau thắt trong lòng, nước mắt tức thì trào ra. Cô không thể nói lời an ủi nào, chỉ có thể ôm anh chặt hơn.
Mùa đông năm đó dài đằng đẵng và lạnh lẽo, thời gian trôi qua lặng lẽ với nỗi buồn không thể quên và sự chia ly không thể tránh khỏi.
Trước khi khai giảng, Ôn Từ giải thích với bố mẹ về sự vắng mặt của Vệ Mẫn hôm đó.
Cái chết khiến người ta xúc động và không thể chấp nhận, huống chi họ đã làm cha mẹ, trải qua nhiều chuyện hơn, càng hiểu rõ nỗi đau sinh ly tử biệt.
Thái độ của Liễu Huệ không còn cứng rắn như trước.
Bà nhớ đến bà cụ với nụ cười hiền lành, mỗi lần gặp bà đều cười tươi gọi một tiếng ‘Trưởng khoa Liễu’, họ tin tưởng và kính trọng bà.
Bà không phải là không có chút lòng trắc ẩn, sau đó thậm chí còn đồng ý để Ôn Từ dẫn Vệ Mẫn về nhà ăn tối vào dịp Tết Nguyên tiêu.
Tết Nguyên tiêu, Tết Nguyên tiêu.
Đó là ngày lễ có ý nghĩa đoàn viên hơn cả đêm Giao thừa.
Những năm đó, hình ảnh cậu thiếu niên cô đơn lẻ loi, Liễu Huệ đã thấy quá nhiều lần trong bệnh viện, cuối cùng vẫn không thể không động lòng.
Ngày Tết Nguyên tiêu, Vệ Mẫn mang theo nhiều túi lớn túi nhỏ đến nhà Ôn Từ từ sớm, khi Ôn Từ nhận điện thoại xuống đón anh, anh hồi hộp đến nỗi mồ hôi đầm đìa dù đang giữa mùa đông.
Ôn Từ cười anh làm quá, nhưng cũng dặn dò trước: “Bố mẹ em có thể không dễ nói chuyện, nhưng anh yên tâm, dù họ nói gì đi nữa, em vẫn đứng về phía anh.”
Vệ Mẫn cũng không muốn cô vì mình mà mâu thuẫn với bố mẹ, ngược lại còn an ủi cô: “Không sao, dù bố mẹ em nói gì, cũng đều có lý do của họ, anh hiểu được.”
“Vậy nếu bố mẹ nói chúng ta không hợp, cũng có lý do sao?”
Ôn Từ đùa: “Ngay cả nếu bố mẹ muốn chúng ta chia tay, anh cũng hiểu được sao?”
Vệ Mẫn gật đầu: “Hiểu được.”
Ôn Từ cười ra nước mắt.
Anh nhanh chóng nói tiếp: “Hiểu là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác, dù có khó khăn đến đâu, anh cũng không từ bỏ.”
Ôn Từ cuối cùng vẫn đau lòng cho anh, đưa tay lau mồ hôi trên trán anh: “Được rồi, lên lầu thôi.”
Khi lên lầu, cô lấy chìa khóa ra nói: “Anh đừng căng thẳng đến nỗi vào cửa đã gọi bố mẹ nhé, nếu không bố mẹ em đuổi anh ra ngoài, em cũng không giúp được anh đâu.”
Vệ Mẫn vốn đã chuẩn bị tâm lý, bị cô nói vậy, đột nhiên lại căng thẳng, anh mím môi không nói gì.
Ôn Từ thật sự vừa muốn cười vừa lo lắng, sau một hồi lúng túng mới mở được cửa.
Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi một người ở bếp, một người ở phòng khách, nghe tiếng mở cửa, đều đứng dậy ra đón. Liễu Huệ không phải lần đầu gặp Vệ Mẫn, nên sắc mặt cũng tốt, bà chào hỏi: “Đến rồi à.”
Vệ Mẫn vừa thấy bà liền muốn gọi “Trưởng khoa Liễu”, lời vừa ra khỏi miệng, mới kịp chuyển thành “Cô”, rồi gọi Ôn Viễn Chi là “chú”.
Có lẽ vì là ngày lễ và nghĩ đến hoàn cảnh gia đình anh nên Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi đối với Vệ Mẫn luôn dịu dàng, không hỏi gì về gia đình anh.
Chỉ có Ôn Viễn Chi hỏi anh dự định làm gì sau khi tốt nghiệp đại học.
Ôn Từ nhanh miệng, thay anh trả lời trước: “Anh ấy hiện tại đang cùng bạn mở một công ty, làm về cổ phiếu.”
Liễu Huệ nhìn cô một cái: “Bố con không hỏi con.”
Ôn Từ nhún vai, ngồi yên không nói gì nữa, cô quay đầu nhìn Vệ Mẫn ngồi trên ghế đơn, trao cho anh ánh mắt yên tâm.
Vệ Mẫn cũng nói: “Là cùng bạn mở một công ty nhỏ ạ.”
Ôn Viễn Chi hỏi: “Vậy định làm công việc này mãi sao?”
“Dạ không, cháu đang cân nhắc chuyển sang ngành công nghiệp sản xuất ạ.”
Vệ Mẫn nói về kế hoạch của công ty, không còn căng thẳng như trước: “Chỉ làm cổ phiếu thì rủi ro khá lớn, chỉ là mấy năm gần đây thị trường khá tốt, phần lớn mọi người đều có vốn để xoay xở, nhưng sau này khi thị trường bão hòa, những công ty nhỏ như chúng cháu rất dễ bị các công ty lớn thâu tóm hoặc đẩy ra khỏi thị trường.”
Ôn Viễn Chi nghe vậy cũng đồng tình, “Chuyển sang công nghiệp sản xuất cũng tốt, có kế hoạch cụ thể chưa?”
“Hiện tại vẫn đang khảo sát, chưa quyết định hoàn toàn ạ.”
Vệ Mẫn giải thích về cấu trúc công ty, không phải quá chính thức, chỉ là đăng ký giấy phép kinh doanh, không vi phạm quy định, nhưng về những điều khác, còn một chặng đường dài phải đi.
Ôn Viễn Chi gật đầu rồi nhìn Liễu Huệ, thật ra trước khi gặp, họ đã chuẩn bị nhiều điều muốn nói, muốn khuyên anh biết khó mà lui.
Nhưng khi gặp người thật, có lẽ vì giáo dưỡng, hoặc vì điều gì khác, họ không nói ra được lời nào khó nghe.
Anh trông trẻ hơn, nhưng có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, nói năng chững chạc, không giống như sự tầm thường và nông cạn mà Ôn Viễn Chi tưởng tượng.
Liễu Huệ cũng không biết nên mở lời thế nào, với Vệ Mẫn, bà đã tiếp xúc nhiều lần, trước đây là người nhà bệnh nhân, bà đồng cảm với anh nhiều hơn.
Bây giờ thân phận khác, sự đồng cảm có thể trở thành lý do để chấp nhận không?
Bà cũng không nói chắc được.
Buổi trưa khi nấu ăn, Ôn Viễn Chi nói với Liễu Huệ hãy chờ thêm, hiện tại họ còn đắm chìm trong tình yêu, nhưng chuyện tương lai ai mà đoán trước được.
Có lẽ không cần họ nói nhiều, đến lúc đó họ cũng có thể tự chia tay.
Nhưng trên bàn ăn, Liễu Huệ nhìn Vệ Mẫn chăm sóc Ôn Từ rất tỉ mỉ và chu đáo, lòng bà lại nặng trĩu, thời gian thật sự có thể khiến họ chia tay sao?
Trong bữa ăn đó, Ôn Từ vốn không hay nói chuyện lại trở thành người làm sôi động không khí, cô kể nhiều chuyện thú vị ở trường, nhưng rất ít khi nhắc đến chuyện của cô và Vệ Mẫn.
Cô không giống như đang quảng cáo sản phẩm mà liệt kê ưu điểm của Vệ Mẫn với bố mẹ, cũng không ép buộc họ ngay lập tức phải cho một câu trả lời chắc chắn.
Cô chỉ như những gì cô đã nói trước đó, chỉ xin một cơ hội, cho cô, cũng là cho Vệ Mẫn.
Nhưng Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi nhìn rất rõ, những món cô thích ăn hay không thích ăn Vệ Mẫn đều biết, tỉ mỉ đến mức còn nhặt bỏ hành trong viên thịt ra.
Những món cô ăn không hết đưa cho anh, anh cũng không chút e ngại, ăn hết tất cả.
Họ chỉ cần nhìn nhau là biết đối phương muốn gì, muốn nói gì, không muốn nói gì, ăn ý như thể đã sống cùng nhau nhiều năm.
Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi nhìn nhau, sự ăn ý đó họ quá quen thuộc.
Ngày hôm đó, những lời họ đã chuẩn bị sẵn cuối cùng không nói ra một chữ.
Sau khi tiễn khách, Liễu Huệ mắt đỏ hoe nói với Ôn Viễn Chi: “Chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ để hai đúa nó chia tay, chỉ e sẽ lấy đi mạng sống của Tiểu Từ.”
Bà liên tục hỏi Ôn Viễn Chi, ông có không lâu trước Ôn Từ bị bệnh không? Đợt sốt nhẹ kéo dài mấy ngày, Ôn Từ trong cơn bệnh vẫn gọi tên anh.
Yêu đến tận cùng, ngay cả trong mơ cũng là anh.
Ôn Viễn Chi cũng không có cách nào, con gái ông, ông tự cho là hiểu rất rõ, nhưng sự phản kháng im lặng của cô khi đó đã sớm nói cho họ biết, những gì cô muốn, cô nhất định sẽ đạt được.
Dù cho có tan xương nát thịt.
Hai vợ chồng nhìn nhau không nói lời nào.
Là lo lắng, lo sợ cô yêu quá sâu, yêu đến tràn đầy, tổn thương chính mình.
Là sợ hãi, sợ cô nhìn người không rõ, yêu sai người đi sai đường, không có cơ hội quay đầu.
Nhưng con gái họ vì tình yêu mà làm chiến binh.
Họ chỉ có thể vì yêu mà thỏa hiệp.
…
Sau Tết Nguyên tiêu, Ôn Từ lại quay về Thượng Hải như thường lệ, nhưng có lẽ trong mùa đông này trải qua quá nhiều sự chia ly, học kỳ đó cô về thành phố An nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi chỉ nghĩ cô càng lớn càng nhớ nhà, đôi khi còn trêu cô rằng biết sớm như vậy thì năm đó nên để cô ở lại thành phố An học.
Mỗi lần như vậy, Ôn Từ luôn cười nói mình đã lớn, cuối cùng phải tự trải qua sóng gió, không thể cả đời trốn dưới đôi cánh của họ.
Rồi sẽ có một ngày, họ cũng sẽ già đi, và lúc đó cô đã trưởng thành để có thể thay cha mẹ gánh vác sóng gió.
Ôn Từ luôn trở về, cô gặp Vệ Mẫn nhiều hơn. Anh biết việc Ôn Từ thường xuyên trở về thành phố An không chỉ vì nhớ nhà, mà còn vì lo lắng và sợ hãi.
Sợ rằng khi mình không ở bên, bố mẹ có gì bất trắc mà cô không biết.
Vệ Mẫn không muốn cô có bất kỳ mối lo nào, thường mỗi vài cuối tuần lại đến nhà Ôn Từ. Anh cũng không muốn hai vị trưởng bối phải gánh nặng gì, mỗi lần chỉ mang ít hoa quả, hoặc từ chợ mang ít xương và gà mái.
Ban đầu, Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi không nhắc đến chuyện giữ anh lại ăn cơm.
Cho đến Tết Đoan ngọ năm đó, Ôn Từ vì có việc ở trường không kịp về nên Vệ Mẫn chọn buổi chiều đến nhà Ôn Từ mang bánh ú.
Lúc đó Liễu Huệ không ở nhà, Ôn Viễn Chi nhận bánh ú xong. Vệ Mẫn chuẩn bị rời đi, Ôn Viễn Chi đột nhiên gọi lại: “Vào uống chén trà đã, trời nóng thế này.”
Vệ Mẫn hơi bất ngờ, anh đứng sững một lát.
Ôn Viễn Chi cười hỏi: “Còn có việc sao, nếu có việc thì tôi không giữ nữa.”
“Không có việc gì ạ.”
Anh ngơ ngác nói: “Có việc thì uống chén trà cũng vẫn kịp.”
Lúc này Ôn Viễn Chi mới thấy anh vẫn như đứa trẻ, xách bánh ú vào nhà: “Mẹ Tiểu Từ hôm nay làm thêm, tôi đang lo tối ăn gì đây, bánh ú này cậu tự gói à?”
Vệ Mẫn gật đầu rồi đáp nhẹ một tiếng, vẫn có chút rụt rè.
Ôn Viễn Chi để anh ngồi trên sofa, ông cười nói: “Chỉ có hai chúng ta ở nhà, đừng căng thẳng thế, đến bao nhiêu lần rồi.”
Vệ Mẫn gãi đầu: “Cũng không nhiều lần lắm.”
“Vào ngồi thì không nhiều lần.”
Ôn Viễn Chi nghĩ, đây mới là lần thứ hai, khó trách anh lại căng thẳng nên không trêu chọc nữa.
Hôm đó, Ôn Viễn Chi còn giữ Vệ Mẫn ở lại ăn cơm, chỉ có điều cơm là Vệ Mẫn nấu, trên bàn ăn, Ôn Viễn Chi nhân lúc Liễu Huệ không có nhà lấy ra rượu giấu riêng của mình.
Rượu không làm người say, nhưng khi Vệ Mẫn từ khu dân cư bước ra vẫn cảm thấy hơi choáng váng, anh đứng bên đường gọi điện cho Ôn Từ.
Nói Ôn Viễn Chi cho anh vào nhà rồi, còn mời uống trà, làm cơm, uống rượu.
Ôn Từ ngay lập tức cười nói: “Vậy anh tiêu rồi, mẹ em không cho bố uống rượu đâu, anh dám thừa lúc bà không có nhà mà cho bố uống rượu, cẩn thận bà tìm anh tính sổ đấy.”
Vệ Mẫn cả tối không yên tâm, nghe cô nói vậy liền có chút hoảng sợ: “Vậy anh quay lại ngay, bảo chú cất rượu đi.”
Ôn Từ cảm thấy anh ngốc nghếch đáng yêu: “Lừa anh thôi, chỉ là giữ anh lại ăn bữa cơm thôi mà, anh vui thế à.”
“Tất nhiên rồi.”
Vệ Mẫn mắt mơ hồ, anh ngồi bệt trên tảng đá ven đường: “Không chỉ đơn giản là ăn bữa cơm.”
Ôn Từ biết tâm ý của anh trong thời gian này, có chút đau lòng: “Mệt không anh?”
“Không mệt.”
Vệ Mẫn cười: “Chỉ cần nghĩ đến mục tiêu cưới em lại gần thêm một bước, anh không mệt chút nào.”
Lời tác giả muốn nói:
Ngọt rồi ngọt rồi ngọt rồi! Thật sự ngọt rồi!!
*
Bà và bố lần lượt qua đời, khiến Vệ Mẫn trở thành trẻ mồ côi chỉ trong một đêm, anh mất đi chỗ dựa.
Anh như lớn lên trong một đêm.
Ôn Từ nhìn thấy, ngoài cảm thấy đau lòng cũng không còn suy nghĩ nào khác, cô cố gắng ở bên anh càng nhiều càng tốt.
Trong đêm khuya, Vệ Mẫn giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, nhìn thấy Ôn Từ đang ngủ bên cạnh, không dám đánh thức cô, chỉ có thể lặng lẽ nắm chặt tay cô.
Ôn Từ vốn là người ngủ rất nông, cô đối diện với anh trong bóng đêm, mười ngón tay đan chặt vẫn chưa đủ, họ ôm chặt nhau, nhiệt độ cơ thể và nhịp thở quấn quýt vào nhau.
“Vệ Mẫn.”
“Ừ?”
“Em đang ở đây.”
Cô lặp đi lặp lại: “Em luôn ở đây.”
Vệ Mẫn nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống. Anh không phải là người hay khóc, khi còn nhỏ ngã cũng không khóc, nhưng khi được yêu thương, con người ta luôn yếu đuối.
Anh dồn hết sức lực, muốn giữ lại khoảnh khắc yêu thương và người anh yêu: “Anh biết, chỉ là anh rất nhớ… rất nhớ họ.”
Ôn Từ đau thắt trong lòng, nước mắt tức thì trào ra. Cô không thể nói lời an ủi nào, chỉ có thể ôm anh chặt hơn.
Mùa đông năm đó dài đằng đẵng và lạnh lẽo, thời gian trôi qua lặng lẽ với nỗi buồn không thể quên và sự chia ly không thể tránh khỏi.
Trước khi khai giảng, Ôn Từ giải thích với bố mẹ về sự vắng mặt của Vệ Mẫn hôm đó.
Cái chết khiến người ta xúc động và không thể chấp nhận, huống chi họ đã làm cha mẹ, trải qua nhiều chuyện hơn, càng hiểu rõ nỗi đau sinh ly tử biệt.
Thái độ của Liễu Huệ không còn cứng rắn như trước.
Bà nhớ đến bà cụ với nụ cười hiền lành, mỗi lần gặp bà đều cười tươi gọi một tiếng ‘Trưởng khoa Liễu’, họ tin tưởng và kính trọng bà.
Bà không phải là không có chút lòng trắc ẩn, sau đó thậm chí còn đồng ý để Ôn Từ dẫn Vệ Mẫn về nhà ăn tối vào dịp Tết Nguyên tiêu.
Tết Nguyên tiêu, Tết Nguyên tiêu.
Đó là ngày lễ có ý nghĩa đoàn viên hơn cả đêm Giao thừa.
Những năm đó, hình ảnh cậu thiếu niên cô đơn lẻ loi, Liễu Huệ đã thấy quá nhiều lần trong bệnh viện, cuối cùng vẫn không thể không động lòng.
Ngày Tết Nguyên tiêu, Vệ Mẫn mang theo nhiều túi lớn túi nhỏ đến nhà Ôn Từ từ sớm, khi Ôn Từ nhận điện thoại xuống đón anh, anh hồi hộp đến nỗi mồ hôi đầm đìa dù đang giữa mùa đông.
Ôn Từ cười anh làm quá, nhưng cũng dặn dò trước: “Bố mẹ em có thể không dễ nói chuyện, nhưng anh yên tâm, dù họ nói gì đi nữa, em vẫn đứng về phía anh.”
Vệ Mẫn cũng không muốn cô vì mình mà mâu thuẫn với bố mẹ, ngược lại còn an ủi cô: “Không sao, dù bố mẹ em nói gì, cũng đều có lý do của họ, anh hiểu được.”
“Vậy nếu bố mẹ nói chúng ta không hợp, cũng có lý do sao?”
Ôn Từ đùa: “Ngay cả nếu bố mẹ muốn chúng ta chia tay, anh cũng hiểu được sao?”
Vệ Mẫn gật đầu: “Hiểu được.”
Ôn Từ cười ra nước mắt.
Anh nhanh chóng nói tiếp: “Hiểu là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác, dù có khó khăn đến đâu, anh cũng không từ bỏ.”
Ôn Từ cuối cùng vẫn đau lòng cho anh, đưa tay lau mồ hôi trên trán anh: “Được rồi, lên lầu thôi.”
Khi lên lầu, cô lấy chìa khóa ra nói: “Anh đừng căng thẳng đến nỗi vào cửa đã gọi bố mẹ nhé, nếu không bố mẹ em đuổi anh ra ngoài, em cũng không giúp được anh đâu.”
Vệ Mẫn vốn đã chuẩn bị tâm lý, bị cô nói vậy, đột nhiên lại căng thẳng, anh mím môi không nói gì.
Ôn Từ thật sự vừa muốn cười vừa lo lắng, sau một hồi lúng túng mới mở được cửa.
Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi một người ở bếp, một người ở phòng khách, nghe tiếng mở cửa, đều đứng dậy ra đón. Liễu Huệ không phải lần đầu gặp Vệ Mẫn, nên sắc mặt cũng tốt, bà chào hỏi: “Đến rồi à.”
Vệ Mẫn vừa thấy bà liền muốn gọi “Trưởng khoa Liễu”, lời vừa ra khỏi miệng, mới kịp chuyển thành “Cô”, rồi gọi Ôn Viễn Chi là “chú”.
Có lẽ vì là ngày lễ và nghĩ đến hoàn cảnh gia đình anh nên Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi đối với Vệ Mẫn luôn dịu dàng, không hỏi gì về gia đình anh.
Chỉ có Ôn Viễn Chi hỏi anh dự định làm gì sau khi tốt nghiệp đại học.
Ôn Từ nhanh miệng, thay anh trả lời trước: “Anh ấy hiện tại đang cùng bạn mở một công ty, làm về cổ phiếu.”
Liễu Huệ nhìn cô một cái: “Bố con không hỏi con.”
Ôn Từ nhún vai, ngồi yên không nói gì nữa, cô quay đầu nhìn Vệ Mẫn ngồi trên ghế đơn, trao cho anh ánh mắt yên tâm.
Vệ Mẫn cũng nói: “Là cùng bạn mở một công ty nhỏ ạ.”
Ôn Viễn Chi hỏi: “Vậy định làm công việc này mãi sao?”
“Dạ không, cháu đang cân nhắc chuyển sang ngành công nghiệp sản xuất ạ.”
Vệ Mẫn nói về kế hoạch của công ty, không còn căng thẳng như trước: “Chỉ làm cổ phiếu thì rủi ro khá lớn, chỉ là mấy năm gần đây thị trường khá tốt, phần lớn mọi người đều có vốn để xoay xở, nhưng sau này khi thị trường bão hòa, những công ty nhỏ như chúng cháu rất dễ bị các công ty lớn thâu tóm hoặc đẩy ra khỏi thị trường.”
Ôn Viễn Chi nghe vậy cũng đồng tình, “Chuyển sang công nghiệp sản xuất cũng tốt, có kế hoạch cụ thể chưa?”
“Hiện tại vẫn đang khảo sát, chưa quyết định hoàn toàn ạ.”
Vệ Mẫn giải thích về cấu trúc công ty, không phải quá chính thức, chỉ là đăng ký giấy phép kinh doanh, không vi phạm quy định, nhưng về những điều khác, còn một chặng đường dài phải đi.
Ôn Viễn Chi gật đầu rồi nhìn Liễu Huệ, thật ra trước khi gặp, họ đã chuẩn bị nhiều điều muốn nói, muốn khuyên anh biết khó mà lui.
Nhưng khi gặp người thật, có lẽ vì giáo dưỡng, hoặc vì điều gì khác, họ không nói ra được lời nào khó nghe.
Anh trông trẻ hơn, nhưng có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, nói năng chững chạc, không giống như sự tầm thường và nông cạn mà Ôn Viễn Chi tưởng tượng.
Liễu Huệ cũng không biết nên mở lời thế nào, với Vệ Mẫn, bà đã tiếp xúc nhiều lần, trước đây là người nhà bệnh nhân, bà đồng cảm với anh nhiều hơn.
Bây giờ thân phận khác, sự đồng cảm có thể trở thành lý do để chấp nhận không?
Bà cũng không nói chắc được.
Buổi trưa khi nấu ăn, Ôn Viễn Chi nói với Liễu Huệ hãy chờ thêm, hiện tại họ còn đắm chìm trong tình yêu, nhưng chuyện tương lai ai mà đoán trước được.
Có lẽ không cần họ nói nhiều, đến lúc đó họ cũng có thể tự chia tay.
Nhưng trên bàn ăn, Liễu Huệ nhìn Vệ Mẫn chăm sóc Ôn Từ rất tỉ mỉ và chu đáo, lòng bà lại nặng trĩu, thời gian thật sự có thể khiến họ chia tay sao?
Trong bữa ăn đó, Ôn Từ vốn không hay nói chuyện lại trở thành người làm sôi động không khí, cô kể nhiều chuyện thú vị ở trường, nhưng rất ít khi nhắc đến chuyện của cô và Vệ Mẫn.
Cô không giống như đang quảng cáo sản phẩm mà liệt kê ưu điểm của Vệ Mẫn với bố mẹ, cũng không ép buộc họ ngay lập tức phải cho một câu trả lời chắc chắn.
Cô chỉ như những gì cô đã nói trước đó, chỉ xin một cơ hội, cho cô, cũng là cho Vệ Mẫn.
Nhưng Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi nhìn rất rõ, những món cô thích ăn hay không thích ăn Vệ Mẫn đều biết, tỉ mỉ đến mức còn nhặt bỏ hành trong viên thịt ra.
Những món cô ăn không hết đưa cho anh, anh cũng không chút e ngại, ăn hết tất cả.
Họ chỉ cần nhìn nhau là biết đối phương muốn gì, muốn nói gì, không muốn nói gì, ăn ý như thể đã sống cùng nhau nhiều năm.
Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi nhìn nhau, sự ăn ý đó họ quá quen thuộc.
Ngày hôm đó, những lời họ đã chuẩn bị sẵn cuối cùng không nói ra một chữ.
Sau khi tiễn khách, Liễu Huệ mắt đỏ hoe nói với Ôn Viễn Chi: “Chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ để hai đúa nó chia tay, chỉ e sẽ lấy đi mạng sống của Tiểu Từ.”
Bà liên tục hỏi Ôn Viễn Chi, ông có không lâu trước Ôn Từ bị bệnh không? Đợt sốt nhẹ kéo dài mấy ngày, Ôn Từ trong cơn bệnh vẫn gọi tên anh.
Yêu đến tận cùng, ngay cả trong mơ cũng là anh.
Ôn Viễn Chi cũng không có cách nào, con gái ông, ông tự cho là hiểu rất rõ, nhưng sự phản kháng im lặng của cô khi đó đã sớm nói cho họ biết, những gì cô muốn, cô nhất định sẽ đạt được.
Dù cho có tan xương nát thịt.
Hai vợ chồng nhìn nhau không nói lời nào.
Là lo lắng, lo sợ cô yêu quá sâu, yêu đến tràn đầy, tổn thương chính mình.
Là sợ hãi, sợ cô nhìn người không rõ, yêu sai người đi sai đường, không có cơ hội quay đầu.
Nhưng con gái họ vì tình yêu mà làm chiến binh.
Họ chỉ có thể vì yêu mà thỏa hiệp.
…
Sau Tết Nguyên tiêu, Ôn Từ lại quay về Thượng Hải như thường lệ, nhưng có lẽ trong mùa đông này trải qua quá nhiều sự chia ly, học kỳ đó cô về thành phố An nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi chỉ nghĩ cô càng lớn càng nhớ nhà, đôi khi còn trêu cô rằng biết sớm như vậy thì năm đó nên để cô ở lại thành phố An học.
Mỗi lần như vậy, Ôn Từ luôn cười nói mình đã lớn, cuối cùng phải tự trải qua sóng gió, không thể cả đời trốn dưới đôi cánh của họ.
Rồi sẽ có một ngày, họ cũng sẽ già đi, và lúc đó cô đã trưởng thành để có thể thay cha mẹ gánh vác sóng gió.
Ôn Từ luôn trở về, cô gặp Vệ Mẫn nhiều hơn. Anh biết việc Ôn Từ thường xuyên trở về thành phố An không chỉ vì nhớ nhà, mà còn vì lo lắng và sợ hãi.
Sợ rằng khi mình không ở bên, bố mẹ có gì bất trắc mà cô không biết.
Vệ Mẫn không muốn cô có bất kỳ mối lo nào, thường mỗi vài cuối tuần lại đến nhà Ôn Từ. Anh cũng không muốn hai vị trưởng bối phải gánh nặng gì, mỗi lần chỉ mang ít hoa quả, hoặc từ chợ mang ít xương và gà mái.
Ban đầu, Liễu Huệ và Ôn Viễn Chi không nhắc đến chuyện giữ anh lại ăn cơm.
Cho đến Tết Đoan ngọ năm đó, Ôn Từ vì có việc ở trường không kịp về nên Vệ Mẫn chọn buổi chiều đến nhà Ôn Từ mang bánh ú.
Lúc đó Liễu Huệ không ở nhà, Ôn Viễn Chi nhận bánh ú xong. Vệ Mẫn chuẩn bị rời đi, Ôn Viễn Chi đột nhiên gọi lại: “Vào uống chén trà đã, trời nóng thế này.”
Vệ Mẫn hơi bất ngờ, anh đứng sững một lát.
Ôn Viễn Chi cười hỏi: “Còn có việc sao, nếu có việc thì tôi không giữ nữa.”
“Không có việc gì ạ.”
Anh ngơ ngác nói: “Có việc thì uống chén trà cũng vẫn kịp.”
Lúc này Ôn Viễn Chi mới thấy anh vẫn như đứa trẻ, xách bánh ú vào nhà: “Mẹ Tiểu Từ hôm nay làm thêm, tôi đang lo tối ăn gì đây, bánh ú này cậu tự gói à?”
Vệ Mẫn gật đầu rồi đáp nhẹ một tiếng, vẫn có chút rụt rè.
Ôn Viễn Chi để anh ngồi trên sofa, ông cười nói: “Chỉ có hai chúng ta ở nhà, đừng căng thẳng thế, đến bao nhiêu lần rồi.”
Vệ Mẫn gãi đầu: “Cũng không nhiều lần lắm.”
“Vào ngồi thì không nhiều lần.”
Ôn Viễn Chi nghĩ, đây mới là lần thứ hai, khó trách anh lại căng thẳng nên không trêu chọc nữa.
Hôm đó, Ôn Viễn Chi còn giữ Vệ Mẫn ở lại ăn cơm, chỉ có điều cơm là Vệ Mẫn nấu, trên bàn ăn, Ôn Viễn Chi nhân lúc Liễu Huệ không có nhà lấy ra rượu giấu riêng của mình.
Rượu không làm người say, nhưng khi Vệ Mẫn từ khu dân cư bước ra vẫn cảm thấy hơi choáng váng, anh đứng bên đường gọi điện cho Ôn Từ.
Nói Ôn Viễn Chi cho anh vào nhà rồi, còn mời uống trà, làm cơm, uống rượu.
Ôn Từ ngay lập tức cười nói: “Vậy anh tiêu rồi, mẹ em không cho bố uống rượu đâu, anh dám thừa lúc bà không có nhà mà cho bố uống rượu, cẩn thận bà tìm anh tính sổ đấy.”
Vệ Mẫn cả tối không yên tâm, nghe cô nói vậy liền có chút hoảng sợ: “Vậy anh quay lại ngay, bảo chú cất rượu đi.”
Ôn Từ cảm thấy anh ngốc nghếch đáng yêu: “Lừa anh thôi, chỉ là giữ anh lại ăn bữa cơm thôi mà, anh vui thế à.”
“Tất nhiên rồi.”
Vệ Mẫn mắt mơ hồ, anh ngồi bệt trên tảng đá ven đường: “Không chỉ đơn giản là ăn bữa cơm.”
Ôn Từ biết tâm ý của anh trong thời gian này, có chút đau lòng: “Mệt không anh?”
“Không mệt.”
Vệ Mẫn cười: “Chỉ cần nghĩ đến mục tiêu cưới em lại gần thêm một bước, anh không mệt chút nào.”
Lời tác giả muốn nói:
Ngọt rồi ngọt rồi ngọt rồi! Thật sự ngọt rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.