Chương 1
Linzy Chi
16/12/2013
Las Vegas, Mĩ.
Sòng bạc lớn của thế giới. Nơi đây, những con người với thế lực hùng mạnh cùng nhau tụ hội, cùng tranh giành thắng thua dựa vào sự hên xui. Họ say mê, triền miên trên những quân bài Tú-lơ-khơ hay những con xúc xắc lăn vòng trên bàn. Nhưng, dù có như thế nào, điều duy nhất có trong họ vẫn là sự nham hiểm, tham lam của con người. Thắng thì vui vẻ ra về, thua thì thủ đoạn sẽ được lộ ra sau bóng đêm.
- Định dở trò đó ra nữa sao?
Bóng đêm huyền bí phủ kín cả một vùng trời, con hẻm lạnh lẽo, tối om không chút đèn hắt ngang. Bóng hình cô độc, mảnh mai dựa người trên thành lan can nhìn xuống kẻ thua cuộc muốn gây rối bên dưới. Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai, nhưng đầy tà mị trong bóng đêm. Cô là u hồn không tan của những kẻ có máu mặt nơi đây, không ai là không biết đến. Cô là một trong ba thủ lĩnh của Hắc Phong bang uy quyền. Cô cũng là kẻ máu lạnh giết người không ghê tay.
- Leeran! Chuyện này không liên quan gì đến Hắc Phong bang các người?
Kẻ đó run giọng nói, hắn biết rõ người đối đầu với mình hôm nay là ai, nhưng lòng tham luôn là vũ khí lợi hại nhất để áp chế cái sợ hãi trước mặt, hắn nhất định phải lấy lại số tiền đã mất.
Đôi môi anh đào lại một lần nữa cong lên, cô xoay xoay cổ tay mình, chỉ khẽ gật đầu. Từ bốn phía xung quanh, những khẩu súng bắn tỉa đen ngòm nhô ra. Đối phương đến khi chết cũng không kịp chuẩn bị đã phải “ hưởng thụ” những nhát đạn xuyên người đầy đau đớn. Một cái chết không mấy nhẹ nhàng.
Đó là quy tắc.
Bất kể kẻ nào chống lại đều phải chịu hậu quả đó.
Một câu nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Hắc Phong bang các người?” khiến cô phải buồn cười.
Hắn tưởng đây là đâu chứ!
Trên địa bàn của Hắc Phong bang mà lại có kẻ dám ngang nhiên đi cướp lại số tiền của mình. Nếu kẻ đó đã không muốn sống, thì Hắc Phong sẽ sẵn sàng tiễn hắn một đoạn.
…
“Phản bội” là hai từ cấm kị nhất trong thế giới đen tối này. Một khi đã phản bội thì cái chết phải nhận chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.
Nhà kho tối tăm, không khí ẩm ướt bao trùm lấy nơi nơi. Chỉ còn lại tiếng thét gào, tiếng van xin đầy thê lương. Dù vậy, đối với người con gái nơi đây, đó chỉ như một cảnh tượng quen thuộc được nhìn ngắm ngày ngày.
- Đại tiểu thư! Xin hãy tha mạng cho tôi?
Tiếng van xin yếu ớt, tựa như mảnh lụa mỏng manh, thoang thoảng đó đây. Người con gái đó dường như đã quá giới hạn chịu đựng của mình, không ngừng khóc lóc, van nài.
Khóe môi đỏ mọng, chúm chím như quả sơ ri thơm ngon hơi nhếch lên nụ cười đặc trưng, đầy chết choc, lạnh giá. Ánh mắt thâm trầm liếc nhìn từ trên xuống dưới cô ta, ngữ điệu lạnh băng, vô tình.
- Kẻ phản bội mãi mãi không có quyền được sống.
Lời nói còn đau đớn, mất mát, tuyệt vọng hơn cả ngàn mũi kim đâm vào người. Cũng từ lời nói đó, sự hành hạ dã man cũng đang dần cướp đi sinh mạng của một con người vì một lần lầm lỡ mà không còn đường quay lại.
…
Bất kể nơi đâu cũng có những nguyên tắc riêng của nó. Dù ngươi có là ai, làm gì đi chăng nữa thì cũng không có quyền làm trái nguyên tắc đó.
Hộp đêm sang trọng, tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc vang lên, ánh đèn đầy màu sắc lập lòe qua lại.
Khác biệt với không khí náo nhiệt bên ngoài, trong căn phòng V.I.P của hộp đêm, sự im lặng bao trùm lấy nhau. Ánh mắt lanh lùng, sắc bén, không kém phần mê hoặc khiến những gã đàn ông nơi đây rơi xuống giữa thiên đường và địa ngục. Người đẹp trước mặt chỉ cách một cánh tay, lại làm người ta thấy xa tận chân trời.
Sắc mặt lạnh lùng không thay đổi, người con gái khẽ nâng tay, nhấp một chút rượu vang, kiên nhẫn chờ đợi lời nói từ phía đối phương.
- Sacly tiểu thư! Thật xin lỗi nhưng hộp đêm này tôi khó mà có thể bán được với giá đấy.
Đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh, mùi vị rượu vang thơm dịu vẫn còn đọng lại nơi cuống họng. Ngữ điệu lạnh băng, đặc trưng vang lên.
- Các người không muốn bán thì ta cũng sẽ không ép nữa. Xin cáo từ và chúc may mắn.
Ba từ cuối cất ra khiến toàn thân những người ở đây co rúm lại.
Họ đã quên một điều quan trọng: Hắc Phong bang không có được bằng lời nói thì sẽ có bằng vũ lực.
…
Tại một căn biệt thự được xây dựng theo phong cách Phương Đông.
Bốn phía được bao bọc bởi rừng cây rậm rạp, bầu trời vẫn bị nuốt trửng bởi bóng đêm huyền bí. Đặc biệt, hôm nay bầu trời rất thanh tĩnh, không có trăng, không có lấy một ngôi sao, tiếng ríu rít của côn trùng, càng không có tiếng xe cộ rú kêu.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên bóng hình ba người con gái với nhan sắc được trời đất ban tặng, thật hoàn mĩ. Tuy mỗi người đều thể hiện riêng cho mình một vẻ đẹp, nhưng nếu nhìn kĩ thì họ có một điểm rất giống nhau. Đó chính là đôi mắt.
Đôi mắt đen láy của người con gái Phương Đông, trong veo, mê đắm lòng người. Chỉ có điều, sâu thẳm trong vẻ hút hồn đó là một thứ cảm giác được gọi là mất mát.
Mất mát bởi quá khứ!
Mất mát bởi hiện tại!
Tất cả đã tạo nên ba người con gái này. Một vẻ đẹp của thiên thần với trái tim ác quỷ.
Dù em có lạnh lùng, băng giá hay hồn nhiên, vui vẻ thì đằng sau lớp mặt nạ đó của em là cả một thế giới không ai biết đến, không ai có thể xâm nhập vào.
Họ nhìn nhau, nhìn sâu vào những suy nghĩ của đối phương.
Mười tám năm sống trên đời, mười tám năm ở bên nhau đã tạo cho họ thần giao cách cảm về nhau. Họ quá hiểu nhau, quá biết suy nghĩ của nhau.
- Có lẽ đã đến lúc rồi!
Giọng nói ủy khuất, không chút dấu diếm. Cô gái với mái tóc đỏ, làn da trắng hồng, đôi môi anh đào khẽ thở dài.
Mười hai năm rời xa nơi đau khổ đó, mười hai năm chôn dấu hận thù trong lòng cũng đã đến lúc đối mặt, trở về và trả thù.
- Đúng là đã đến lúc! – Cô gái với mái tóc nâu, đôi môi nhỏ xinh khẽ nở nụ cười mơ hồ - Nhưng Vy, cậu biết mà, bây giờ ngoài cậu ra bọn mình vẫn chưa thể rời khỏi nơi đây.
Họ không thể rời khỏi nơi đây không phải vì họ sợ không dám đối mặt, mà ở đây có rất nhiều thứ cần đến sự giúp đỡ của họ. Có điều, Vy biết rồi cũng sẽ có ngày họ hoàn thành công việc, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
- Tuyết! Mình biết rồi.
- Lần này trở về, hãy thay mình bảo vệ Linh nữa.
Giọng nói có chút nuối tiếc. Cô gái với mái tóc đen, đôi môi đỏ mọng nhìn Vy như đang giao phó trách nhiệm.
- Băng! Cậu yên tâm đi, Linh cũng là bạn mình mà.
Vy khẽ nở nụ cười, hấp hãy đôi mắt nhìn Băng, đánh dấu sự tin tưởng tuyệt đối.
Liệu sự trở về này có là đúng.
Quá khứ đó một khi được nhắc lại sẽ khiến bao nhiêu người phải đau khổ.
Sòng bạc lớn của thế giới. Nơi đây, những con người với thế lực hùng mạnh cùng nhau tụ hội, cùng tranh giành thắng thua dựa vào sự hên xui. Họ say mê, triền miên trên những quân bài Tú-lơ-khơ hay những con xúc xắc lăn vòng trên bàn. Nhưng, dù có như thế nào, điều duy nhất có trong họ vẫn là sự nham hiểm, tham lam của con người. Thắng thì vui vẻ ra về, thua thì thủ đoạn sẽ được lộ ra sau bóng đêm.
- Định dở trò đó ra nữa sao?
Bóng đêm huyền bí phủ kín cả một vùng trời, con hẻm lạnh lẽo, tối om không chút đèn hắt ngang. Bóng hình cô độc, mảnh mai dựa người trên thành lan can nhìn xuống kẻ thua cuộc muốn gây rối bên dưới. Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai, nhưng đầy tà mị trong bóng đêm. Cô là u hồn không tan của những kẻ có máu mặt nơi đây, không ai là không biết đến. Cô là một trong ba thủ lĩnh của Hắc Phong bang uy quyền. Cô cũng là kẻ máu lạnh giết người không ghê tay.
- Leeran! Chuyện này không liên quan gì đến Hắc Phong bang các người?
Kẻ đó run giọng nói, hắn biết rõ người đối đầu với mình hôm nay là ai, nhưng lòng tham luôn là vũ khí lợi hại nhất để áp chế cái sợ hãi trước mặt, hắn nhất định phải lấy lại số tiền đã mất.
Đôi môi anh đào lại một lần nữa cong lên, cô xoay xoay cổ tay mình, chỉ khẽ gật đầu. Từ bốn phía xung quanh, những khẩu súng bắn tỉa đen ngòm nhô ra. Đối phương đến khi chết cũng không kịp chuẩn bị đã phải “ hưởng thụ” những nhát đạn xuyên người đầy đau đớn. Một cái chết không mấy nhẹ nhàng.
Đó là quy tắc.
Bất kể kẻ nào chống lại đều phải chịu hậu quả đó.
Một câu nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Hắc Phong bang các người?” khiến cô phải buồn cười.
Hắn tưởng đây là đâu chứ!
Trên địa bàn của Hắc Phong bang mà lại có kẻ dám ngang nhiên đi cướp lại số tiền của mình. Nếu kẻ đó đã không muốn sống, thì Hắc Phong sẽ sẵn sàng tiễn hắn một đoạn.
…
“Phản bội” là hai từ cấm kị nhất trong thế giới đen tối này. Một khi đã phản bội thì cái chết phải nhận chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào.
Nhà kho tối tăm, không khí ẩm ướt bao trùm lấy nơi nơi. Chỉ còn lại tiếng thét gào, tiếng van xin đầy thê lương. Dù vậy, đối với người con gái nơi đây, đó chỉ như một cảnh tượng quen thuộc được nhìn ngắm ngày ngày.
- Đại tiểu thư! Xin hãy tha mạng cho tôi?
Tiếng van xin yếu ớt, tựa như mảnh lụa mỏng manh, thoang thoảng đó đây. Người con gái đó dường như đã quá giới hạn chịu đựng của mình, không ngừng khóc lóc, van nài.
Khóe môi đỏ mọng, chúm chím như quả sơ ri thơm ngon hơi nhếch lên nụ cười đặc trưng, đầy chết choc, lạnh giá. Ánh mắt thâm trầm liếc nhìn từ trên xuống dưới cô ta, ngữ điệu lạnh băng, vô tình.
- Kẻ phản bội mãi mãi không có quyền được sống.
Lời nói còn đau đớn, mất mát, tuyệt vọng hơn cả ngàn mũi kim đâm vào người. Cũng từ lời nói đó, sự hành hạ dã man cũng đang dần cướp đi sinh mạng của một con người vì một lần lầm lỡ mà không còn đường quay lại.
…
Bất kể nơi đâu cũng có những nguyên tắc riêng của nó. Dù ngươi có là ai, làm gì đi chăng nữa thì cũng không có quyền làm trái nguyên tắc đó.
Hộp đêm sang trọng, tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc vang lên, ánh đèn đầy màu sắc lập lòe qua lại.
Khác biệt với không khí náo nhiệt bên ngoài, trong căn phòng V.I.P của hộp đêm, sự im lặng bao trùm lấy nhau. Ánh mắt lanh lùng, sắc bén, không kém phần mê hoặc khiến những gã đàn ông nơi đây rơi xuống giữa thiên đường và địa ngục. Người đẹp trước mặt chỉ cách một cánh tay, lại làm người ta thấy xa tận chân trời.
Sắc mặt lạnh lùng không thay đổi, người con gái khẽ nâng tay, nhấp một chút rượu vang, kiên nhẫn chờ đợi lời nói từ phía đối phương.
- Sacly tiểu thư! Thật xin lỗi nhưng hộp đêm này tôi khó mà có thể bán được với giá đấy.
Đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh, mùi vị rượu vang thơm dịu vẫn còn đọng lại nơi cuống họng. Ngữ điệu lạnh băng, đặc trưng vang lên.
- Các người không muốn bán thì ta cũng sẽ không ép nữa. Xin cáo từ và chúc may mắn.
Ba từ cuối cất ra khiến toàn thân những người ở đây co rúm lại.
Họ đã quên một điều quan trọng: Hắc Phong bang không có được bằng lời nói thì sẽ có bằng vũ lực.
…
Tại một căn biệt thự được xây dựng theo phong cách Phương Đông.
Bốn phía được bao bọc bởi rừng cây rậm rạp, bầu trời vẫn bị nuốt trửng bởi bóng đêm huyền bí. Đặc biệt, hôm nay bầu trời rất thanh tĩnh, không có trăng, không có lấy một ngôi sao, tiếng ríu rít của côn trùng, càng không có tiếng xe cộ rú kêu.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên bóng hình ba người con gái với nhan sắc được trời đất ban tặng, thật hoàn mĩ. Tuy mỗi người đều thể hiện riêng cho mình một vẻ đẹp, nhưng nếu nhìn kĩ thì họ có một điểm rất giống nhau. Đó chính là đôi mắt.
Đôi mắt đen láy của người con gái Phương Đông, trong veo, mê đắm lòng người. Chỉ có điều, sâu thẳm trong vẻ hút hồn đó là một thứ cảm giác được gọi là mất mát.
Mất mát bởi quá khứ!
Mất mát bởi hiện tại!
Tất cả đã tạo nên ba người con gái này. Một vẻ đẹp của thiên thần với trái tim ác quỷ.
Dù em có lạnh lùng, băng giá hay hồn nhiên, vui vẻ thì đằng sau lớp mặt nạ đó của em là cả một thế giới không ai biết đến, không ai có thể xâm nhập vào.
Họ nhìn nhau, nhìn sâu vào những suy nghĩ của đối phương.
Mười tám năm sống trên đời, mười tám năm ở bên nhau đã tạo cho họ thần giao cách cảm về nhau. Họ quá hiểu nhau, quá biết suy nghĩ của nhau.
- Có lẽ đã đến lúc rồi!
Giọng nói ủy khuất, không chút dấu diếm. Cô gái với mái tóc đỏ, làn da trắng hồng, đôi môi anh đào khẽ thở dài.
Mười hai năm rời xa nơi đau khổ đó, mười hai năm chôn dấu hận thù trong lòng cũng đã đến lúc đối mặt, trở về và trả thù.
- Đúng là đã đến lúc! – Cô gái với mái tóc nâu, đôi môi nhỏ xinh khẽ nở nụ cười mơ hồ - Nhưng Vy, cậu biết mà, bây giờ ngoài cậu ra bọn mình vẫn chưa thể rời khỏi nơi đây.
Họ không thể rời khỏi nơi đây không phải vì họ sợ không dám đối mặt, mà ở đây có rất nhiều thứ cần đến sự giúp đỡ của họ. Có điều, Vy biết rồi cũng sẽ có ngày họ hoàn thành công việc, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
- Tuyết! Mình biết rồi.
- Lần này trở về, hãy thay mình bảo vệ Linh nữa.
Giọng nói có chút nuối tiếc. Cô gái với mái tóc đen, đôi môi đỏ mọng nhìn Vy như đang giao phó trách nhiệm.
- Băng! Cậu yên tâm đi, Linh cũng là bạn mình mà.
Vy khẽ nở nụ cười, hấp hãy đôi mắt nhìn Băng, đánh dấu sự tin tưởng tuyệt đối.
Liệu sự trở về này có là đúng.
Quá khứ đó một khi được nhắc lại sẽ khiến bao nhiêu người phải đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.