Chương 5
Linzy Chi
23/12/2013
Khi ánh ban
mai tỏa những tia nắng ấm áp đến nơi nơi, chiếu vào thân hình bé nhỏ đang say
giấc trên chiếc giường rộng lớn.
Người con trai với gương mặt hoàn mĩ, đôi mắt ánh lên vài tia yêu chiều, nhìn ngắm gương mặt xinh xắn. Khóe môi cương nghị khẽ nở nụ cười xấu xa, bàn tay không an phận vướt ve gò má mịn màng.
Trần Tuấn Kiệt không biết cảm giác của mình là gì nữa, chưa bao giờ cậu tức giận như hôm qua. Cảm giác cứ như người con gái của mình bị kẻ khác động đến, nỗi khó chịu dâng tràn trong lòng. Đến cả « bạn gái » cậu hiện nay là Trịnh Quỳnh Trang khi thấy cô ta ở bên người con trai khác cũng chưa bao giờ làm cậu tức giận đến thế. Là cô giống với tiểu bé con năm xưa hay là trong vị trí nào đó trong cậu đã có hình bóng của cô. Nếu vậy cái này gọi là tình yêu xét đánh chăng ?
- Um…
Tiếng kêu khe khẽ đánh thức dòng suy nghĩ trong cậu, Băng Vy khẽ cựa quậy, gương mặt ngái ngủ nhất quyết không chịu mở mắt, đôi tay nõn nà sờ soạng lung tung tìm kiếm cái gì đó.
Trần Tuấn Kiệt bật cười thành tiếng trước biểu hiện của ai đó. Không ngờ, cô có thể vùi mặt vào áo khoác của cậu, che đi ánh nắng mặt trời đang « phá đám » giấc ngủ của cô một cách tự nhiên như vậy.
« Rốt cuộc con người thật của em là gì ? » Cậu không biết câu hỏi này dành cho ai đây ? Cho cô hay chính bản thân cậu ?
…
Hàng lông mi cong vút khẽ chuyển động, từ từ nâng lên, hiện ra đôi mắt đen tuyền sắc bén.
Đập nhẹ tay lên đầu, Băng Vy vẫn cảm thấy hơi choáng váng bởi men rượu đêm qua.
Mặc dù cô có say, nhưng với sự tự chủ vốn có từ trước đến này, chưa bao giờ cô để một người đàn ông nào được phép động vào mình.
Vậy mà…
Chẳng hiểu sao, khi được người con trai đó ôm cô lại cảm thấy ấm áp mà ngoan ngoãn nằm yên. Chắc có lẽ vì người con trai này là cậu bé năm xưa – người con trai duy nhất ở trong lòng cô ngoài người cha quá cố.
Chiếc áo khoác bên cạnh đậm mùi hương nam tính của người con trai đó, ám nhẹ lên cơ thể cô, thoang thoảng không đi.
- Tiểu thư ! Cô tỉnh rồi sao ?
Giọng nói già nua, phúc hậu từ đâu vang lên, đánh thức tâm trí cô.
Rời ánh mắt ra cửa, nơi đó một bà lão ngoài năm mươi, đang nở nụ cười hiền từ.
Băng Vy lễ phép đáp lại bằng nụ cười nhẹ, cô gật đầu.
- Tiểu thư ! Đây là đồ ăn thiếu gia kêu tôi chuẩn bị cho cô.
Bà lão đặt khay thức ăn lên bàn, quay sang cô nói.
- Cám ơn.
Đã rất lâu rồi cô mới nói ra hai từ này. Đúng là không được quen mồm cho lắm !
…
Angel hôm nay ồn ào hơn tất cả, những lời bàn ra tiếng vào không ngừng vang lên. Đặc biệt, càng mãnh liệt hơn khi nhân vật chính xuất hiện-Phạm Băng Vy.
Băng Vy lãnh đạm, thờ ơ đi lướt qua đám người đó, nhưng mọi câu nói, mọi tiếng xì xào dù nhỏ nhất vẫn không thể thoát khỏi đôi tai thính kia.
« Thật đáng ghét mà, cô ta có gì đẹp đâu chứ »
« Chỉ vì cô ta mà Kiệt mới bị người của Ảnh Mộng gây khó dễ »
…
Hàng loạt những lời nói như thế không ngừng vang lên bên tai khiến Băng Vy hơi nhíu mày. Oh, thì ra là chuyện đêm qua, làm cô cứ tưởng gì chứ !
Mộng Ảnh.
Lặp lại hai từ này vài lần trong đầu, đôi môi anh đào nhếch lại nụ cười hủy diệt. Ta muốn xem các người sẽ làm những trò hề gì ?
…
Dãy hành lang đầy ắp những hàng người áo đen, kẻ nào kẻ nấy mặt mày dữ tợn, hung hãn, súng ống đầy mình. Có lẽ bọn chúng chỉ chờ lệnh những kẻ trong kia, không có ý định làm náo loạn giao thông, vậy nên Băng Vy vẫn bình thản đi qua chúng vào lớp học.
Tại lớp 12A1.
Không khí dường như hoàn toàn đối lập với sự ồn ào bên ngoài. Người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, mái tóc hạt tiêu, trên người mặc bộ vest đen lạnh lùng, hung dữ nhìn dáng vẻ sợ sệt của học sinh trong lớp. Bên cạnh ông ta là một gã con trai bị thương đầy mình, hung hăng trừng mắt, không ngừng chửi rủa thô tục.
- Cửu Gia, chú nhất quyết phải làm vậy sao ?
Khải Phong trầm giọng lên tiếng. Cậu không thể để Kiệt làm theo ý ông ta được ? Làm vậy chẳng khác gì cậu ấy đang tự sỉ vả mình cả.
- Đúng vậy ! Vì tôi nể mặt cha cậu ta nên mới bắt cậu ta quỳ xuống tạ tội. Nếu không thì…
Doãn Cửu lạnh giọng, ánh mắt ông ta đầy căm hận nhìn Tuấn Kiệt như chỉ muốn xé cậu ra làm trăm mảnh.
Băng Vy đứng bên ngoài chứng kiến cuộc đàm phán, ánh mắt lạnh băng nhìn thủ lĩnh của Ảnh Mộng. Có vẻ như ông ta đã làm mưa làm gió ở đây khá lâu rồi, cũng nên đổi chủ thôi chứ.
- Nếu không thì sẽ sao ?
Giọng nói nhẹ nhàng, thoáng qua, Băng Vy cười nhẹ, thong thả vào lớp. Làm như chuyện trước mắt chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Không khó nhận ra sự xuất hiện của cô đã làm nên một cơn gió to sóng lớn trong căn phòng nhỏ bé. Băng Vy thừa biết không ít ánh mắt căm phẫn, chỉ muốn lao ra giết mình ngay tức khắc.
- Cô là ai ?
Doãn Cửu khó chịu lên tiếng. Không ngờ có kẻ to gan dám làm náo loạn cuộc đàm phán của ông ta.
- Người đẹp, là cô sao ?
Băng Vy còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói dâm đãng đến buồn nôn của con trai Doãn Cửu – Doãn Triệt vang lên. Hắn cũng chính là gã đàn ông hôm qua định dở trò với cô.
- Oh ! Thì ra là nhân vật chính bây giờ mới xuất hiện sao ?
Giọng điệu mỉa mai của Doãn Cửu vang lên, lão ta nhìn chằm chằm vào người cô, ánh mắt chuyển sang dâm đãng giống hệt con trai mình, không thể lọt vào đâu.
Trần Tuấn Kiệt tay đã nắm thành quyền. Chết tiệt ! Từ lúc nãy đến giờ cậu đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng đến mức này thì không thể nữa rồi. Cậu không thể làm ngơ bởi ánh mắt đê tiện của lão ta đang nhìn chằm chằm vào người con gái đó. Bước chân vừa đưa lên phía trước đã bị Nam Quân chặn lại nói nhỏ : Cậu đừng khiến chuyện thêm rắc rối nữa.
Băng Vy cười lạnh, giọng nói trở nên u ám, chết chóc.
- Không ngờ thủ lĩnh của Ảnh Mộng cũng chỉ là một lão già háo sắc, đê tiện. Dựa vào chút bản lĩnh như vậy mà cũng đòi đứng lên đầu người khác sao. Hừ ! Thật chết tiệt.
Không nể nang mà chửi rủa. Giọng nói của cô vang lên như một cơn gió lạnh tràn vào đám người trong phòng. Cô gái này thật là không biết tốt đẹp, làm sao cô dám ?
- Cô…
Doãn Cửu tức đến phát run, miệng không ngừng lắp ba lắp bắp chỉ thẳng tay vào mặt cô. Lão ta thề, không khiến cô phải chết thê thảm thì sẽ không còn là Doãn Cửu nữa.
Nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn. Đóng kịch ! Haizzz, cũng đã đến lúc hạ màn.
Băng Vy chỉ muốn thời gian không có hai cô bạn thân bên cạnh quậy phá một chút, nhưng giờ họ đã trở về Việt Nam, cô cũng chẳng cần trở nên hiền lành, vui vẻ làm gì?
Cạch…cạch…cạch.
Tiếng súng lên nòng không ngừng vang lên, mấy chục cây súng đen ngòm chĩa vào thân hình nhỏ nhắn.
Ông ta giương giương tự đắc, thích thú nhìn Băng Vy. Để xem cô còn dám mạnh miệng được đến lúc nào?
Mồ hôi lạnh không ngừng tuân ra. Học sinh trong lớp đã sợ đến mức run lên bần bật.
Hải Linh nước mắt đầm đìa, không tự chủ được mà tiếng lên. Ngay lúc đó, một cách tay rắn chắc đã giữ cô lại, Vũ Minh lắc đầu ra hiệu cho cô.
- Chuyện gì cũng có thể từ từ nói ? Các người đường đường là một bang phái lớn mà lại đi chấp nhặt với một cô nhóc sao ?
Trần Tuấn Kiệt lên tiếng, giọng điệu trở nên cẩn thận. Cậu không dám lấy tính mang của cô ra mà đánh cược.
- Trần thiếu gia ! Cậu cũng đã chứng kiến hết rồi đấy. Tôi đường đường là thủ lĩnh của một bang phái lớn mà lại để cho một con đàn bà chế nhạo vậy sao ?
Lão ta không chút nể nang, chiếu ánh mắt căm phẫn lên người cô. Bàn tay bẩn thiu từ từ dơ lên.
- Kẻ nào dám bắn.
Thời gian như ngừng lại vào giây phút này. Bầu không khí bỗng trở nên đóng băng bởi giọng nói lạnh lùng, vô tình từ đâu vọng tới.
Mái tóc nâu vàng được làn gió nhẹ thổi qua khẽ tung bay.
Bộ đồ đen huyền bí ôm lấy thân hình xinh đẹp. Người con gái xuất hiện như u hồn từ Địa Ngục muốn lấy mạng những kẻ nơi đây.
Băng Vy cười nhẹ, gật đầu với người con gái đó. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên đầy vui vẻ.
- Về rồi sao ?
Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Doãn Cửu sợ đến tái mặt. Ông ta vẫn còn nhớ như in lần đến Mĩ cách đây một năm đã tình cờ được gặp người con gái này – thủ lĩnh thứ hai của Hắc Phong bang – Sacly.
- Tuyết.
Một tiếng gọi khẽ từ trong đám đông vang lên. Lam Tuyết chỉ liếc qua người đó. Khí chất lạnh giá trên người cô vẫn không giảm, không cảm xúc nhìn vào gương mặt tái mét của Doãn Cửu, cười lạnh.
- Chưa kẻ nào được phép sống khi đã động đến người của ta.
Nhấn mạnh chữ cuối, Lam Tuyết có thể khẳng định ông ta đã biết mình là ai.
Lời nói vừa dứt, ông ta đã vội vội vàng vàng rời khỏi, mong rằng sẽ có thể đảm bảo tính mạng của mình.
« Ông nghĩ mình sẽ có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai sao ».
Lam Tuyết nhìn gương mặt đầy đắc ý của Băng Vy thì hừ lạnh. Nhóc con này suốt ngày chỉ biết gây chuyện thôi.
Đảo mắt quanh lớp học, điểm dừng chẳng ở ai khác chính là cô gái bé nhỏ nước mắt đã ướt đẫm hai gò má xinh đẹp – Hải Linh.
- Linh.
Sự băng giá đã giảm đi được phần nào. Lam Tuyết đi về phía Hải Linh, chẳng bận tâm đến ánh mắt tò mò, sợ hãi của đám người trong lớp, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
- Ngoan ! Chẳng phải con nhóc đó đã không sao rồi đấy thây.
Băng Vy nhìn cảnh tượng đó mà lắc đầu, thở dài: Ác Quỷ Vô Tình ơi là Ác Quỷ Vô Tình, dù cậu có vô tình đến đâu vẫn phải gục gã trước nước mắt của cô bé đó.
Hải Linh vẫn thút tha thút thít nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình. Bỗng, bổ nhào vào lòng Lam Tuyết.
- Tuyết! Đúng là cậu rồi. Cuối cùng cậu cũng trở về.
…
Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo những cánh bồ công anh tự do mà bay lên cao, cao mãi.
Hòa cùng với nó là mùi hương thơm dịu nhẹ của bãi cỏ non khẽ lay động như những dải lụa mềm mại.
Lam Tuyết cười nhẹ, từ từ nhổ đi đống cỏ non đã mọc đầy lên ngôi mộ bị gió mưa làm cho ngả màu.
Cô nhớ anh, nhớ anh rất nhiều anh có biết không ?
- Thiên Nam ! Em đã trở về rồi đây. Ở nơi đó, anh hãy thật bình yên và hạnh phúc nhé. Còn ở đây, em nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá, trả giá cho những gì chúng đã gây ra.
Ngữ điệu nghen đắng nơi cuống họng, tuyệt nhiên Lam Tuyết không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cũng giống như hai năm trước, thân xác anh lạnh ngắt nằm trong lòng cô, cô cũng không khóc…dù chỉ một giọt.
Bởi, mười hai năm trước cô đã từng thề trước thân xác lạnh ngắt của cha mẹ mình rằng: Cô sẽ không bao giờ để nước mắt mình phải rơi một lần nữa, không bao giờ.
Bóng chiều tàn chiếu xuống bóng hình bé nhỏ vẫn còn lặng thinh trước bia mộ của người con trai đang nở nụ cười thật tươi. Cô sẽ để anh vào một khóc khuất nào đó trong trái tim…và…quên anh đi.
Từ sau gốc cây cổ thụ, người con trai với mái tóc đen láy, ngũ quan hoàn mĩ đến từng centimét nhìn chăm chăm vào bóng hình ngày càng khuất dần của người con gái, nở nụ cười cay đắng: Cô bé à! Chờ đợi mười hai năm, tại sao cái anh nhận được chỉ là sự nhầm lẫn trong em.
Người con trai với gương mặt hoàn mĩ, đôi mắt ánh lên vài tia yêu chiều, nhìn ngắm gương mặt xinh xắn. Khóe môi cương nghị khẽ nở nụ cười xấu xa, bàn tay không an phận vướt ve gò má mịn màng.
Trần Tuấn Kiệt không biết cảm giác của mình là gì nữa, chưa bao giờ cậu tức giận như hôm qua. Cảm giác cứ như người con gái của mình bị kẻ khác động đến, nỗi khó chịu dâng tràn trong lòng. Đến cả « bạn gái » cậu hiện nay là Trịnh Quỳnh Trang khi thấy cô ta ở bên người con trai khác cũng chưa bao giờ làm cậu tức giận đến thế. Là cô giống với tiểu bé con năm xưa hay là trong vị trí nào đó trong cậu đã có hình bóng của cô. Nếu vậy cái này gọi là tình yêu xét đánh chăng ?
- Um…
Tiếng kêu khe khẽ đánh thức dòng suy nghĩ trong cậu, Băng Vy khẽ cựa quậy, gương mặt ngái ngủ nhất quyết không chịu mở mắt, đôi tay nõn nà sờ soạng lung tung tìm kiếm cái gì đó.
Trần Tuấn Kiệt bật cười thành tiếng trước biểu hiện của ai đó. Không ngờ, cô có thể vùi mặt vào áo khoác của cậu, che đi ánh nắng mặt trời đang « phá đám » giấc ngủ của cô một cách tự nhiên như vậy.
« Rốt cuộc con người thật của em là gì ? » Cậu không biết câu hỏi này dành cho ai đây ? Cho cô hay chính bản thân cậu ?
…
Hàng lông mi cong vút khẽ chuyển động, từ từ nâng lên, hiện ra đôi mắt đen tuyền sắc bén.
Đập nhẹ tay lên đầu, Băng Vy vẫn cảm thấy hơi choáng váng bởi men rượu đêm qua.
Mặc dù cô có say, nhưng với sự tự chủ vốn có từ trước đến này, chưa bao giờ cô để một người đàn ông nào được phép động vào mình.
Vậy mà…
Chẳng hiểu sao, khi được người con trai đó ôm cô lại cảm thấy ấm áp mà ngoan ngoãn nằm yên. Chắc có lẽ vì người con trai này là cậu bé năm xưa – người con trai duy nhất ở trong lòng cô ngoài người cha quá cố.
Chiếc áo khoác bên cạnh đậm mùi hương nam tính của người con trai đó, ám nhẹ lên cơ thể cô, thoang thoảng không đi.
- Tiểu thư ! Cô tỉnh rồi sao ?
Giọng nói già nua, phúc hậu từ đâu vang lên, đánh thức tâm trí cô.
Rời ánh mắt ra cửa, nơi đó một bà lão ngoài năm mươi, đang nở nụ cười hiền từ.
Băng Vy lễ phép đáp lại bằng nụ cười nhẹ, cô gật đầu.
- Tiểu thư ! Đây là đồ ăn thiếu gia kêu tôi chuẩn bị cho cô.
Bà lão đặt khay thức ăn lên bàn, quay sang cô nói.
- Cám ơn.
Đã rất lâu rồi cô mới nói ra hai từ này. Đúng là không được quen mồm cho lắm !
…
Angel hôm nay ồn ào hơn tất cả, những lời bàn ra tiếng vào không ngừng vang lên. Đặc biệt, càng mãnh liệt hơn khi nhân vật chính xuất hiện-Phạm Băng Vy.
Băng Vy lãnh đạm, thờ ơ đi lướt qua đám người đó, nhưng mọi câu nói, mọi tiếng xì xào dù nhỏ nhất vẫn không thể thoát khỏi đôi tai thính kia.
« Thật đáng ghét mà, cô ta có gì đẹp đâu chứ »
« Chỉ vì cô ta mà Kiệt mới bị người của Ảnh Mộng gây khó dễ »
…
Hàng loạt những lời nói như thế không ngừng vang lên bên tai khiến Băng Vy hơi nhíu mày. Oh, thì ra là chuyện đêm qua, làm cô cứ tưởng gì chứ !
Mộng Ảnh.
Lặp lại hai từ này vài lần trong đầu, đôi môi anh đào nhếch lại nụ cười hủy diệt. Ta muốn xem các người sẽ làm những trò hề gì ?
…
Dãy hành lang đầy ắp những hàng người áo đen, kẻ nào kẻ nấy mặt mày dữ tợn, hung hãn, súng ống đầy mình. Có lẽ bọn chúng chỉ chờ lệnh những kẻ trong kia, không có ý định làm náo loạn giao thông, vậy nên Băng Vy vẫn bình thản đi qua chúng vào lớp học.
Tại lớp 12A1.
Không khí dường như hoàn toàn đối lập với sự ồn ào bên ngoài. Người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, mái tóc hạt tiêu, trên người mặc bộ vest đen lạnh lùng, hung dữ nhìn dáng vẻ sợ sệt của học sinh trong lớp. Bên cạnh ông ta là một gã con trai bị thương đầy mình, hung hăng trừng mắt, không ngừng chửi rủa thô tục.
- Cửu Gia, chú nhất quyết phải làm vậy sao ?
Khải Phong trầm giọng lên tiếng. Cậu không thể để Kiệt làm theo ý ông ta được ? Làm vậy chẳng khác gì cậu ấy đang tự sỉ vả mình cả.
- Đúng vậy ! Vì tôi nể mặt cha cậu ta nên mới bắt cậu ta quỳ xuống tạ tội. Nếu không thì…
Doãn Cửu lạnh giọng, ánh mắt ông ta đầy căm hận nhìn Tuấn Kiệt như chỉ muốn xé cậu ra làm trăm mảnh.
Băng Vy đứng bên ngoài chứng kiến cuộc đàm phán, ánh mắt lạnh băng nhìn thủ lĩnh của Ảnh Mộng. Có vẻ như ông ta đã làm mưa làm gió ở đây khá lâu rồi, cũng nên đổi chủ thôi chứ.
- Nếu không thì sẽ sao ?
Giọng nói nhẹ nhàng, thoáng qua, Băng Vy cười nhẹ, thong thả vào lớp. Làm như chuyện trước mắt chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Không khó nhận ra sự xuất hiện của cô đã làm nên một cơn gió to sóng lớn trong căn phòng nhỏ bé. Băng Vy thừa biết không ít ánh mắt căm phẫn, chỉ muốn lao ra giết mình ngay tức khắc.
- Cô là ai ?
Doãn Cửu khó chịu lên tiếng. Không ngờ có kẻ to gan dám làm náo loạn cuộc đàm phán của ông ta.
- Người đẹp, là cô sao ?
Băng Vy còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói dâm đãng đến buồn nôn của con trai Doãn Cửu – Doãn Triệt vang lên. Hắn cũng chính là gã đàn ông hôm qua định dở trò với cô.
- Oh ! Thì ra là nhân vật chính bây giờ mới xuất hiện sao ?
Giọng điệu mỉa mai của Doãn Cửu vang lên, lão ta nhìn chằm chằm vào người cô, ánh mắt chuyển sang dâm đãng giống hệt con trai mình, không thể lọt vào đâu.
Trần Tuấn Kiệt tay đã nắm thành quyền. Chết tiệt ! Từ lúc nãy đến giờ cậu đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng đến mức này thì không thể nữa rồi. Cậu không thể làm ngơ bởi ánh mắt đê tiện của lão ta đang nhìn chằm chằm vào người con gái đó. Bước chân vừa đưa lên phía trước đã bị Nam Quân chặn lại nói nhỏ : Cậu đừng khiến chuyện thêm rắc rối nữa.
Băng Vy cười lạnh, giọng nói trở nên u ám, chết chóc.
- Không ngờ thủ lĩnh của Ảnh Mộng cũng chỉ là một lão già háo sắc, đê tiện. Dựa vào chút bản lĩnh như vậy mà cũng đòi đứng lên đầu người khác sao. Hừ ! Thật chết tiệt.
Không nể nang mà chửi rủa. Giọng nói của cô vang lên như một cơn gió lạnh tràn vào đám người trong phòng. Cô gái này thật là không biết tốt đẹp, làm sao cô dám ?
- Cô…
Doãn Cửu tức đến phát run, miệng không ngừng lắp ba lắp bắp chỉ thẳng tay vào mặt cô. Lão ta thề, không khiến cô phải chết thê thảm thì sẽ không còn là Doãn Cửu nữa.
Nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn. Đóng kịch ! Haizzz, cũng đã đến lúc hạ màn.
Băng Vy chỉ muốn thời gian không có hai cô bạn thân bên cạnh quậy phá một chút, nhưng giờ họ đã trở về Việt Nam, cô cũng chẳng cần trở nên hiền lành, vui vẻ làm gì?
Cạch…cạch…cạch.
Tiếng súng lên nòng không ngừng vang lên, mấy chục cây súng đen ngòm chĩa vào thân hình nhỏ nhắn.
Ông ta giương giương tự đắc, thích thú nhìn Băng Vy. Để xem cô còn dám mạnh miệng được đến lúc nào?
Mồ hôi lạnh không ngừng tuân ra. Học sinh trong lớp đã sợ đến mức run lên bần bật.
Hải Linh nước mắt đầm đìa, không tự chủ được mà tiếng lên. Ngay lúc đó, một cách tay rắn chắc đã giữ cô lại, Vũ Minh lắc đầu ra hiệu cho cô.
- Chuyện gì cũng có thể từ từ nói ? Các người đường đường là một bang phái lớn mà lại đi chấp nhặt với một cô nhóc sao ?
Trần Tuấn Kiệt lên tiếng, giọng điệu trở nên cẩn thận. Cậu không dám lấy tính mang của cô ra mà đánh cược.
- Trần thiếu gia ! Cậu cũng đã chứng kiến hết rồi đấy. Tôi đường đường là thủ lĩnh của một bang phái lớn mà lại để cho một con đàn bà chế nhạo vậy sao ?
Lão ta không chút nể nang, chiếu ánh mắt căm phẫn lên người cô. Bàn tay bẩn thiu từ từ dơ lên.
- Kẻ nào dám bắn.
Thời gian như ngừng lại vào giây phút này. Bầu không khí bỗng trở nên đóng băng bởi giọng nói lạnh lùng, vô tình từ đâu vọng tới.
Mái tóc nâu vàng được làn gió nhẹ thổi qua khẽ tung bay.
Bộ đồ đen huyền bí ôm lấy thân hình xinh đẹp. Người con gái xuất hiện như u hồn từ Địa Ngục muốn lấy mạng những kẻ nơi đây.
Băng Vy cười nhẹ, gật đầu với người con gái đó. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên đầy vui vẻ.
- Về rồi sao ?
Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Doãn Cửu sợ đến tái mặt. Ông ta vẫn còn nhớ như in lần đến Mĩ cách đây một năm đã tình cờ được gặp người con gái này – thủ lĩnh thứ hai của Hắc Phong bang – Sacly.
- Tuyết.
Một tiếng gọi khẽ từ trong đám đông vang lên. Lam Tuyết chỉ liếc qua người đó. Khí chất lạnh giá trên người cô vẫn không giảm, không cảm xúc nhìn vào gương mặt tái mét của Doãn Cửu, cười lạnh.
- Chưa kẻ nào được phép sống khi đã động đến người của ta.
Nhấn mạnh chữ cuối, Lam Tuyết có thể khẳng định ông ta đã biết mình là ai.
Lời nói vừa dứt, ông ta đã vội vội vàng vàng rời khỏi, mong rằng sẽ có thể đảm bảo tính mạng của mình.
« Ông nghĩ mình sẽ có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai sao ».
Lam Tuyết nhìn gương mặt đầy đắc ý của Băng Vy thì hừ lạnh. Nhóc con này suốt ngày chỉ biết gây chuyện thôi.
Đảo mắt quanh lớp học, điểm dừng chẳng ở ai khác chính là cô gái bé nhỏ nước mắt đã ướt đẫm hai gò má xinh đẹp – Hải Linh.
- Linh.
Sự băng giá đã giảm đi được phần nào. Lam Tuyết đi về phía Hải Linh, chẳng bận tâm đến ánh mắt tò mò, sợ hãi của đám người trong lớp, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
- Ngoan ! Chẳng phải con nhóc đó đã không sao rồi đấy thây.
Băng Vy nhìn cảnh tượng đó mà lắc đầu, thở dài: Ác Quỷ Vô Tình ơi là Ác Quỷ Vô Tình, dù cậu có vô tình đến đâu vẫn phải gục gã trước nước mắt của cô bé đó.
Hải Linh vẫn thút tha thút thít nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình. Bỗng, bổ nhào vào lòng Lam Tuyết.
- Tuyết! Đúng là cậu rồi. Cuối cùng cậu cũng trở về.
…
Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo những cánh bồ công anh tự do mà bay lên cao, cao mãi.
Hòa cùng với nó là mùi hương thơm dịu nhẹ của bãi cỏ non khẽ lay động như những dải lụa mềm mại.
Lam Tuyết cười nhẹ, từ từ nhổ đi đống cỏ non đã mọc đầy lên ngôi mộ bị gió mưa làm cho ngả màu.
Cô nhớ anh, nhớ anh rất nhiều anh có biết không ?
- Thiên Nam ! Em đã trở về rồi đây. Ở nơi đó, anh hãy thật bình yên và hạnh phúc nhé. Còn ở đây, em nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá, trả giá cho những gì chúng đã gây ra.
Ngữ điệu nghen đắng nơi cuống họng, tuyệt nhiên Lam Tuyết không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cũng giống như hai năm trước, thân xác anh lạnh ngắt nằm trong lòng cô, cô cũng không khóc…dù chỉ một giọt.
Bởi, mười hai năm trước cô đã từng thề trước thân xác lạnh ngắt của cha mẹ mình rằng: Cô sẽ không bao giờ để nước mắt mình phải rơi một lần nữa, không bao giờ.
Bóng chiều tàn chiếu xuống bóng hình bé nhỏ vẫn còn lặng thinh trước bia mộ của người con trai đang nở nụ cười thật tươi. Cô sẽ để anh vào một khóc khuất nào đó trong trái tim…và…quên anh đi.
Từ sau gốc cây cổ thụ, người con trai với mái tóc đen láy, ngũ quan hoàn mĩ đến từng centimét nhìn chăm chăm vào bóng hình ngày càng khuất dần của người con gái, nở nụ cười cay đắng: Cô bé à! Chờ đợi mười hai năm, tại sao cái anh nhận được chỉ là sự nhầm lẫn trong em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.