Chương 15: Những kẻ liên quan (1).
Linzy Chi
21/01/2014
Gió rít mạnh cuốn theo làn hơi lạnh giá, thấm vào tận da thịt,
tê buốt. Từng ngọn sóng lăn tăn nơi cảng biển, vi vu, thổi bùng lên âm thanh
reo rắt, to nhỏ nối tiếp nhau.
Khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào chiếc container đỏ, những ngón tay đã trở nên tê cứng không ngừng đung đưa, cử động lên xuống. Mái tóc đỏ rực hòa cùng màu đỏ của container, được ánh đèn nhạt nhòa, mờ nhạt chiếu lên, âm u, huyền ảo, giống như màu máu, nhấn chìm tất cả.
“ Bíp…bíp…bíp”
Còi ô tô không ngừng kêu lên, inh ỏi cả một khoảng không yên bình.
Băng Vy đứng thẳng người dậy, đôi tay buông thõng xuống, ánh mắt trong veo dần dần chuyển biến, trở nên sắc bén, lạnh lùng.
Cạch.
Cánh cửa ô tô mở ra, xuất hiện đầu tiên là một đôi chân thon dài, nhỏ nhắn nhưng mỗi bước đi lại rất cương nghị, vững vàng. Người con gái như một vị nữ hoàng bóng đêm quyền uy, cao cao tại thượng.
Bóng tối che lấp đi bóng hình cô, chỉ còn xót lại nơi cô đi qua là luồng khí lạnh vô tận.
Gió, vẫn cứ mãi thổi, mang theo mùi vị tanh tanh của biển cả. Băng Vy bỏ tay vào túi áo, hướng người con gái vừa xuất hiện mà tiến tới. Đôi môi anh đào chúm chím, đỏ như những cánh hồng nhung tươi thắm cong lên, không cười không nói.
“ Nhị tiểu thư !” Người thanh niên luôn theo sát bên cạnh Băng Vy từ nãy đến giờ cẩn trọng lên tiếng, cúi chào người con gái vừa đến.
Lam Tuyết nhướng mày, nhìn vào hắn ta, cất giọng bình thản : “ Các người hãy tránh sang một bên”.
Người thanh niên vâng vâng dạ dạ, nhìn sang đám người áo đen vẫn đứng lặng thinh như pho tượng vô tri vô giác bên cạnh, buông ra một từ : “ Đi ”.
...
Thùng hàng cồng kềnh, lăn lóc dưới nền xi măng bẩn thỉu. Căn nhà nơi bến cảng lạnh giá hòa cùng với mùi ẩm mốc xộc lên nơi cánh mũi nồng nặc.
Lam Tuyết và Băng Vy nện từng bước chân vô tình qua những chiếc thùng gỗ rải rác dưới mặt đất, âm thanh va chạm giữa nền xi măng cứng rắn và gót giày vang lên cồng cộc.
Ở ngay đằng sau, người phụ nữ vẫn mãi run cầm cập, lững thững bước đi vô định hình.
Lần đầu tiên gặp, cô biết người con gái đã cứu mình nhất định không hề đơn giản, nhưng có cho cô một trăm cái mạng thì cũng không bao giờ ngờ đến người con gái này lại là nhị thủ lĩnh huyền thoại của Hắc Phong bang, một trong ba nữ ma đầu của thế giới bóng đêm. Có điều, dù cô có nghĩ đến nát óc cũng không thể đoán ra ý định của vị thủ lĩnh này khi quyết định cứu cô. Vì mạng của cô, không thể nào!
Khóe môi băng lãnh nhếch lên thành nụ cười như có như không, Lam Tuyết nhấc chân, thuận thế đá chiếc thùng ngay bên cạnh mình ra đằng sau, sượt qua đôi chân mềm nhũn của người phụ nữ. Giọng nói vẫn băng lãnh như mọi khi: “ Ngồi xuống”.
Đôi tay nhỏ nhắn bỏ trong túi áo vẫn chưa lôi ra, Băng Vy cười lạnh, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn vào người phụ nữ nửa quen nửa lạ này.
Ngồi xuống chiếc thùng dưới chân, Băng Vy vắt chân trái lên chân phải ung dung tự tại lướt qua toàn bộ căn phòng. Mùi hương thoang thoảng, nhàn nhạt của đạn và thuốc nổ nơi đây tuy đã được mùi ẩm mốc át chế đi phần nào thì vẫn không thể che dấu trước những kẻ chuyên buôn bán vũ khí như Băng Vy và Lam Tuyết.
Bến cảng Sài Gòn chỉ là nơi tối nay hai người “thuận chân mà đến”, vậy nên dĩ nhiên nó không phải là căn cứ của Hắc Phong bang, nhưng nhìn vào hàng trăm cái thùng gỗ nơi đây và mùi đạn dược thoang thoảng bên sống mũi cũng không khó để hai người nhận ra đây là nơi cất giữ vũ khí lậu của một bang phái nào đó. Điều tất nhiên rằng, bang phái này không nhỏ chút nào.
Trong lòng Băng Vy bỗng hiện lên một câu hỏi: “ Nếu bây giờ ba người bị “bọn chúng” phát hiện thì sao ta?”. Ồ! Sẽ nhận trọn một cái chết sao? Giống như giết người diệt khẩu vậy.
Lam Tuyết nhìn nụ cười nham hiểm trên khóe môi Băng Vy, hừ lạnh. Con nhóc này lúc nào cũng có thể nghĩ lung tung được.
Khoanh tay trước ngực, Lam Tuyết cất giọng nói lạnh lùng, vô cảm lên: “ Cô rất thông minh, vậy thì cô cũng đoán được rằng tôi cứu cô không chỉ vì cái mạng nhỏ bé của cô chứ?”. Ánh mắt thâm trầm, nhìn thấu tâm can của người khác ánh lên tia sắc bén, Lam Tuyết nhìn người phụ nữ co ro trước mặt, cười lạnh.
Gật đầu. Người phụ nữ vẫn cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng mặt lên. Đôi tay trắng nõn xuất hiện nhiều cục chai cùng với vết lằn tím xanh, biểu hiện của việc bị hành hạ và làm việc mệt nhọc trong thời gian dài.
“ Bộp!”
Vất đống ảnh được lấy ra từ trong túi áo xuống trước mặt cô ta, Băng Vy đan xen mười ngón tay thon dài vào nhau, trầm giọng nói: “ Uông Hồng! Cô biết những người trong ảnh này chứ?”.
Run run tay cầm lên những bức ảnh rải rác dưới nền đất, Uông Hồng trợn tròn mắt, bàn tay trắng trẻo đưa lên che lấy miệng. Đây không phải là biểu hiện của sự ngạc nhiên, mà là…khiếp sợ.
Ba gia đình, chín con người. Và, một vụ thảm sát đẫm máu.
Uông Hồng làm sao có thể quên những con người này. Họ chính là huyền thoại của hai giới hắc bạch lưỡng đạo. Chỉ có điều, mười hai năm về trước, bởi lòng tin cao thượng của mình mà họ phải chịu cảnh chết trong đau đớn, do những tên thuộc hạ “lòng lang dạ sói” của mình gây ra.
Cô ta hết nhìn sấp ảnh trên tay, xong lại nhìn vào hai người con gái lạnh lùng, vô cảm trước mắt. Trong lòng không khỏi hoài nghi.
Uông Hồng nuốt khan, lấy hết dũng khí nhỏ nhoi của mình mà nói: “Hai người là ai? Tại sao lại biết về ba gia đình này?”.
Lam Tuyết nhướng mày, năm ngón tay phải buông thõng, gõ từng nhịp lên chiếc thùng gỗ, tạo ra âm thanh cộc cộc. Khóe môi lạnh lùng cong lên, nhả ra từng từ: “ Cô không có quyền hỏi ở đây. Việc cô cần làm là trả lời có hoặc không”.
Lời nói chỉ như rít lên từng hồi qua kẽ răng, âm điệu trầm trầm như ngọn gió đông thổi qua, nhưng cũng đủ để làm kẻ đối diện sợ hãi.
“ Có” Uông Hồng khó khăn nói.
Chỉ một từ thốt ra, cô ta không dám nói thêm từ nào. Bởi cô ta sợ hai người con gái này có liên quan đến ba gia đình kia. Nếu là kẻ thù thì còn đỡ, còn không, nếu họ giống như cô ta nghĩ, không những không phải là kẻ thù mà còn là hai trong ba đứa trẻ đã trốn thoát trong vụ thảm sát năm đó thì mạng sống của cô ta…không cần nghĩ cũng biết.
“ Vậy thì chắc cô biết về vụ thảm sát mười hai năm về trước chứ?” Băng Vy nãy giờ im lặng lên tiếng. Giọng điệu mông lung, mang ý muốn hỏi, nhưng thực chất trong đó lại là một sự chắc chắn, khiến đối phương không thể chối cãi.
Uông Hồng do dự chút ít, xong cũng gật đầu.
Băng Vy nở nụ cười như có như không: “ Được. Nếu cô đã thật thà như vậy thì tôi cũng không muốn vòng vo nữa. Hôm nay, bọn tôi cứu cô cũng chẳng thiết gì cái mạng sống bé nhỏ của cô cả, chỉ cần cô nói cho bọn tôi biết những kẻ có liên quan đến cuộc thảm sát năm đó thì tôi đảm bảo sẽ giữ mạng sống cho cô”.
Sắc sảo lên tiếng, Băng Vy nhíu đôi mày thanh tú lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
“ Tôi…” Uông Hồng bị những lời nói của Băng Vy làm cho giật mình. Cô ta lại có thêm “hi vọng” để tin những điều mình đang nghĩ là sự thật: “ Các người đảm bảo sẽ giữ mạng sống cho tôi thật sao?”.
“ Bọn ta chưa bao giờ nhắc đến lần thứ hai” Lam Tuyết khó chịu lên tiếng, hai bàn tay nắm chặt lại, không kiên nhẫn mà trừng mắt cảnh cáo.
Uông Hồng cảm thán trong lòng. Dù sao mạng sống của cô ta cũng không nằm trong tay mình nữa, chết trong tay ai mà chả là chết. Chỉ mong cái chết này được nhẹ nhàng thôi, hơn nữa còn có thể kéo theo những kẻ đã dồn mình vào bước đường cùng như thế này…cũng thỏa đáng.
“ Được! Tôi sẽ nói”.
...
Người ta thường nói những người ở trên thương trường nhiều năm sẽ tạo cho mình một sự lãnh đạm cố hữu, dù có ở trong bất kì hoàn cảnh nào cũng bình thản mà đối mặt. Có điều, trong hoàn cảnh này thì ai có thể giữ cho mình một “trái tim thép” nữa đây.
Ông Đức trầm mặc, trong lòng dội lên một trận phong ba bão táp. Đôi mắt già nua nheo lại, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, có thể nhìn thấy rõ thành một đường thẳng.
Sống trên đời hơn bảy chục năm nay, đây có lẽ là điều đầu tiên khiến ông phải bận lòng. Từng con số, từng hàng chữ, còn cả từng chữ kí rõ ràng trong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần khiến ông có chút suy sụp. Bốn mươi phần trăm cổ phần. Làm sao có thể? Mới sáng nay thôi, số cổ phần này vẫn còn nằm trong tay của những cổ đông, vậy mà chỉ hơn mười tiếng, tất cả đã thuộc về cháu gái ông. Là ông không hiểu được cháu mình, hay đánh giá quá thấp đứa trẻ này.
Nhưng dù sao đi nữa, một lời nói ra đáng giá ngàn vàng, ông có không muốn cũng phải kí vào giấy chuyển nhượng cho đứa cháu gái “bí ẩn” của mình.
Hàn Băng cầm sấp hợp đồng trên tay, cười lạnh. Bảy mươi phần trăm cổ phần. Ồ! Con số này không hề nhỏ nha. Vậy thì đã sao, đối với cô nó cũng chỉ như một phế phẩm vất đi, không có hứng thú và không muốn bận tâm.
“ Tại sao cháu có thể có được bốn mươi phần trăm cổ phần từ các cổ đông trong công ty” Ông Đức rốt cuộc vẫn không nhịn được, nheo mắt lại, xoay người đối diện với Hàn Băng, giọng nói trầm ổn, nhẹ nhàng, không chút trách móc, chỉ có yêu thương. Giống như, dù cô có lấy hết cả công ty đối với ông cũng chẳng sao cả. Không thể thay đổi được yêu thương ông dành cho cô cháu gái bé nhỏ.
Hàn Băng đưa sấp hợp đồng ra đằng sau cho Hắc Doãn, thuận tay kéo ghế ra, ngồi xuống. Đôi mắt lạnh băng lướt qua đám người trước mặt, đôi môi đỏ mọng mím lại, xong lại rất nhanh buông ra, giọng nói lạnh nhạt, thờ ơ: “ Nợ tiền” xoay người, đối diện với ông Đức: “ Một trăm triệu đô”.
Đối với những kẻ có thế lực như họ thì một trăm triệu đô nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nhưng, tại sao họ lại có thể nợ cháu gái ông đến tận ngần ấy tiền. Trong chuyện này nhất định là có điều ủy khuất.
“ Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì mà bốn mươi phần trăm cổ phần” Triệu Lập lên tiếng, trầm giọng thắc mắc.
Ông Đức lắc đầu thở dài, nhìn con trai mình lên tiếng giải thích: “ Tiểu Băng đã có trong tay bốn mươi phần trăm cổ phần của các cổ đông trong công ty”.
“ Không thể nào?” Triệu Tú Anh thốt lên đầy kinh ngạc. Bốn mươi phần trăm, vậy chẳng phải cô ta đã có bảy mươi phần trăm, và điều dĩ nhiên Triệu Gia đã nằm trọn trong tay cô ta rồi sao?
Hàn Băng cười lạnh trước phản ứng của ả ta, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Ring…ring…ring.
Điện thoại cùng lúc reo lên, phá tan bầu không khí u ám. Bàn tay nhỏ nhắn lướt qua màn hình nhấp nháy ánh đèn. Tiểu nha đầu này sao lại gọi vào lúc này?
Ấn nút nghe, Hàn Băng không nói gì, chỉ còn lại âm thanh hỗn loạn từ phía đầu dây bên kia cùng giọng nói nhanh chóng của Lam Tuyết: “NIGHT, bang Huyết Xà”.
Tắt máy. Hàn Băng không nhìn lấy đám người một cái, xoay người, lạnh lùng rời khỏi.
“ Chị” Cuối cùng cũng lên tiếng. Hải Linh lưỡng lự, muốn nói gì đó lại thôi. Phải nói là cô không biết phải nói gì vào lúc này. Chẳng lẽ lại xin Hàn Băng trả lại cổ phần cho cha cô sao?
Hàn Băng vẫn bước đi, giọng nói lạnh lùng vọng lại phía sau: “ Chị đã nói rồi, chị không có hứng thú với tập đoàn Triệu Gia. Em yên tâm đi, ba ngày nữa bảy mươi phần trăm cổ phần này sẽ được mang tên ba em”.
Khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào chiếc container đỏ, những ngón tay đã trở nên tê cứng không ngừng đung đưa, cử động lên xuống. Mái tóc đỏ rực hòa cùng màu đỏ của container, được ánh đèn nhạt nhòa, mờ nhạt chiếu lên, âm u, huyền ảo, giống như màu máu, nhấn chìm tất cả.
“ Bíp…bíp…bíp”
Còi ô tô không ngừng kêu lên, inh ỏi cả một khoảng không yên bình.
Băng Vy đứng thẳng người dậy, đôi tay buông thõng xuống, ánh mắt trong veo dần dần chuyển biến, trở nên sắc bén, lạnh lùng.
Cạch.
Cánh cửa ô tô mở ra, xuất hiện đầu tiên là một đôi chân thon dài, nhỏ nhắn nhưng mỗi bước đi lại rất cương nghị, vững vàng. Người con gái như một vị nữ hoàng bóng đêm quyền uy, cao cao tại thượng.
Bóng tối che lấp đi bóng hình cô, chỉ còn xót lại nơi cô đi qua là luồng khí lạnh vô tận.
Gió, vẫn cứ mãi thổi, mang theo mùi vị tanh tanh của biển cả. Băng Vy bỏ tay vào túi áo, hướng người con gái vừa xuất hiện mà tiến tới. Đôi môi anh đào chúm chím, đỏ như những cánh hồng nhung tươi thắm cong lên, không cười không nói.
“ Nhị tiểu thư !” Người thanh niên luôn theo sát bên cạnh Băng Vy từ nãy đến giờ cẩn trọng lên tiếng, cúi chào người con gái vừa đến.
Lam Tuyết nhướng mày, nhìn vào hắn ta, cất giọng bình thản : “ Các người hãy tránh sang một bên”.
Người thanh niên vâng vâng dạ dạ, nhìn sang đám người áo đen vẫn đứng lặng thinh như pho tượng vô tri vô giác bên cạnh, buông ra một từ : “ Đi ”.
...
Thùng hàng cồng kềnh, lăn lóc dưới nền xi măng bẩn thỉu. Căn nhà nơi bến cảng lạnh giá hòa cùng với mùi ẩm mốc xộc lên nơi cánh mũi nồng nặc.
Lam Tuyết và Băng Vy nện từng bước chân vô tình qua những chiếc thùng gỗ rải rác dưới mặt đất, âm thanh va chạm giữa nền xi măng cứng rắn và gót giày vang lên cồng cộc.
Ở ngay đằng sau, người phụ nữ vẫn mãi run cầm cập, lững thững bước đi vô định hình.
Lần đầu tiên gặp, cô biết người con gái đã cứu mình nhất định không hề đơn giản, nhưng có cho cô một trăm cái mạng thì cũng không bao giờ ngờ đến người con gái này lại là nhị thủ lĩnh huyền thoại của Hắc Phong bang, một trong ba nữ ma đầu của thế giới bóng đêm. Có điều, dù cô có nghĩ đến nát óc cũng không thể đoán ra ý định của vị thủ lĩnh này khi quyết định cứu cô. Vì mạng của cô, không thể nào!
Khóe môi băng lãnh nhếch lên thành nụ cười như có như không, Lam Tuyết nhấc chân, thuận thế đá chiếc thùng ngay bên cạnh mình ra đằng sau, sượt qua đôi chân mềm nhũn của người phụ nữ. Giọng nói vẫn băng lãnh như mọi khi: “ Ngồi xuống”.
Đôi tay nhỏ nhắn bỏ trong túi áo vẫn chưa lôi ra, Băng Vy cười lạnh, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn vào người phụ nữ nửa quen nửa lạ này.
Ngồi xuống chiếc thùng dưới chân, Băng Vy vắt chân trái lên chân phải ung dung tự tại lướt qua toàn bộ căn phòng. Mùi hương thoang thoảng, nhàn nhạt của đạn và thuốc nổ nơi đây tuy đã được mùi ẩm mốc át chế đi phần nào thì vẫn không thể che dấu trước những kẻ chuyên buôn bán vũ khí như Băng Vy và Lam Tuyết.
Bến cảng Sài Gòn chỉ là nơi tối nay hai người “thuận chân mà đến”, vậy nên dĩ nhiên nó không phải là căn cứ của Hắc Phong bang, nhưng nhìn vào hàng trăm cái thùng gỗ nơi đây và mùi đạn dược thoang thoảng bên sống mũi cũng không khó để hai người nhận ra đây là nơi cất giữ vũ khí lậu của một bang phái nào đó. Điều tất nhiên rằng, bang phái này không nhỏ chút nào.
Trong lòng Băng Vy bỗng hiện lên một câu hỏi: “ Nếu bây giờ ba người bị “bọn chúng” phát hiện thì sao ta?”. Ồ! Sẽ nhận trọn một cái chết sao? Giống như giết người diệt khẩu vậy.
Lam Tuyết nhìn nụ cười nham hiểm trên khóe môi Băng Vy, hừ lạnh. Con nhóc này lúc nào cũng có thể nghĩ lung tung được.
Khoanh tay trước ngực, Lam Tuyết cất giọng nói lạnh lùng, vô cảm lên: “ Cô rất thông minh, vậy thì cô cũng đoán được rằng tôi cứu cô không chỉ vì cái mạng nhỏ bé của cô chứ?”. Ánh mắt thâm trầm, nhìn thấu tâm can của người khác ánh lên tia sắc bén, Lam Tuyết nhìn người phụ nữ co ro trước mặt, cười lạnh.
Gật đầu. Người phụ nữ vẫn cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng mặt lên. Đôi tay trắng nõn xuất hiện nhiều cục chai cùng với vết lằn tím xanh, biểu hiện của việc bị hành hạ và làm việc mệt nhọc trong thời gian dài.
“ Bộp!”
Vất đống ảnh được lấy ra từ trong túi áo xuống trước mặt cô ta, Băng Vy đan xen mười ngón tay thon dài vào nhau, trầm giọng nói: “ Uông Hồng! Cô biết những người trong ảnh này chứ?”.
Run run tay cầm lên những bức ảnh rải rác dưới nền đất, Uông Hồng trợn tròn mắt, bàn tay trắng trẻo đưa lên che lấy miệng. Đây không phải là biểu hiện của sự ngạc nhiên, mà là…khiếp sợ.
Ba gia đình, chín con người. Và, một vụ thảm sát đẫm máu.
Uông Hồng làm sao có thể quên những con người này. Họ chính là huyền thoại của hai giới hắc bạch lưỡng đạo. Chỉ có điều, mười hai năm về trước, bởi lòng tin cao thượng của mình mà họ phải chịu cảnh chết trong đau đớn, do những tên thuộc hạ “lòng lang dạ sói” của mình gây ra.
Cô ta hết nhìn sấp ảnh trên tay, xong lại nhìn vào hai người con gái lạnh lùng, vô cảm trước mắt. Trong lòng không khỏi hoài nghi.
Uông Hồng nuốt khan, lấy hết dũng khí nhỏ nhoi của mình mà nói: “Hai người là ai? Tại sao lại biết về ba gia đình này?”.
Lam Tuyết nhướng mày, năm ngón tay phải buông thõng, gõ từng nhịp lên chiếc thùng gỗ, tạo ra âm thanh cộc cộc. Khóe môi lạnh lùng cong lên, nhả ra từng từ: “ Cô không có quyền hỏi ở đây. Việc cô cần làm là trả lời có hoặc không”.
Lời nói chỉ như rít lên từng hồi qua kẽ răng, âm điệu trầm trầm như ngọn gió đông thổi qua, nhưng cũng đủ để làm kẻ đối diện sợ hãi.
“ Có” Uông Hồng khó khăn nói.
Chỉ một từ thốt ra, cô ta không dám nói thêm từ nào. Bởi cô ta sợ hai người con gái này có liên quan đến ba gia đình kia. Nếu là kẻ thù thì còn đỡ, còn không, nếu họ giống như cô ta nghĩ, không những không phải là kẻ thù mà còn là hai trong ba đứa trẻ đã trốn thoát trong vụ thảm sát năm đó thì mạng sống của cô ta…không cần nghĩ cũng biết.
“ Vậy thì chắc cô biết về vụ thảm sát mười hai năm về trước chứ?” Băng Vy nãy giờ im lặng lên tiếng. Giọng điệu mông lung, mang ý muốn hỏi, nhưng thực chất trong đó lại là một sự chắc chắn, khiến đối phương không thể chối cãi.
Uông Hồng do dự chút ít, xong cũng gật đầu.
Băng Vy nở nụ cười như có như không: “ Được. Nếu cô đã thật thà như vậy thì tôi cũng không muốn vòng vo nữa. Hôm nay, bọn tôi cứu cô cũng chẳng thiết gì cái mạng sống bé nhỏ của cô cả, chỉ cần cô nói cho bọn tôi biết những kẻ có liên quan đến cuộc thảm sát năm đó thì tôi đảm bảo sẽ giữ mạng sống cho cô”.
Sắc sảo lên tiếng, Băng Vy nhíu đôi mày thanh tú lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
“ Tôi…” Uông Hồng bị những lời nói của Băng Vy làm cho giật mình. Cô ta lại có thêm “hi vọng” để tin những điều mình đang nghĩ là sự thật: “ Các người đảm bảo sẽ giữ mạng sống cho tôi thật sao?”.
“ Bọn ta chưa bao giờ nhắc đến lần thứ hai” Lam Tuyết khó chịu lên tiếng, hai bàn tay nắm chặt lại, không kiên nhẫn mà trừng mắt cảnh cáo.
Uông Hồng cảm thán trong lòng. Dù sao mạng sống của cô ta cũng không nằm trong tay mình nữa, chết trong tay ai mà chả là chết. Chỉ mong cái chết này được nhẹ nhàng thôi, hơn nữa còn có thể kéo theo những kẻ đã dồn mình vào bước đường cùng như thế này…cũng thỏa đáng.
“ Được! Tôi sẽ nói”.
...
Người ta thường nói những người ở trên thương trường nhiều năm sẽ tạo cho mình một sự lãnh đạm cố hữu, dù có ở trong bất kì hoàn cảnh nào cũng bình thản mà đối mặt. Có điều, trong hoàn cảnh này thì ai có thể giữ cho mình một “trái tim thép” nữa đây.
Ông Đức trầm mặc, trong lòng dội lên một trận phong ba bão táp. Đôi mắt già nua nheo lại, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, có thể nhìn thấy rõ thành một đường thẳng.
Sống trên đời hơn bảy chục năm nay, đây có lẽ là điều đầu tiên khiến ông phải bận lòng. Từng con số, từng hàng chữ, còn cả từng chữ kí rõ ràng trong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần khiến ông có chút suy sụp. Bốn mươi phần trăm cổ phần. Làm sao có thể? Mới sáng nay thôi, số cổ phần này vẫn còn nằm trong tay của những cổ đông, vậy mà chỉ hơn mười tiếng, tất cả đã thuộc về cháu gái ông. Là ông không hiểu được cháu mình, hay đánh giá quá thấp đứa trẻ này.
Nhưng dù sao đi nữa, một lời nói ra đáng giá ngàn vàng, ông có không muốn cũng phải kí vào giấy chuyển nhượng cho đứa cháu gái “bí ẩn” của mình.
Hàn Băng cầm sấp hợp đồng trên tay, cười lạnh. Bảy mươi phần trăm cổ phần. Ồ! Con số này không hề nhỏ nha. Vậy thì đã sao, đối với cô nó cũng chỉ như một phế phẩm vất đi, không có hứng thú và không muốn bận tâm.
“ Tại sao cháu có thể có được bốn mươi phần trăm cổ phần từ các cổ đông trong công ty” Ông Đức rốt cuộc vẫn không nhịn được, nheo mắt lại, xoay người đối diện với Hàn Băng, giọng nói trầm ổn, nhẹ nhàng, không chút trách móc, chỉ có yêu thương. Giống như, dù cô có lấy hết cả công ty đối với ông cũng chẳng sao cả. Không thể thay đổi được yêu thương ông dành cho cô cháu gái bé nhỏ.
Hàn Băng đưa sấp hợp đồng ra đằng sau cho Hắc Doãn, thuận tay kéo ghế ra, ngồi xuống. Đôi mắt lạnh băng lướt qua đám người trước mặt, đôi môi đỏ mọng mím lại, xong lại rất nhanh buông ra, giọng nói lạnh nhạt, thờ ơ: “ Nợ tiền” xoay người, đối diện với ông Đức: “ Một trăm triệu đô”.
Đối với những kẻ có thế lực như họ thì một trăm triệu đô nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nhưng, tại sao họ lại có thể nợ cháu gái ông đến tận ngần ấy tiền. Trong chuyện này nhất định là có điều ủy khuất.
“ Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì mà bốn mươi phần trăm cổ phần” Triệu Lập lên tiếng, trầm giọng thắc mắc.
Ông Đức lắc đầu thở dài, nhìn con trai mình lên tiếng giải thích: “ Tiểu Băng đã có trong tay bốn mươi phần trăm cổ phần của các cổ đông trong công ty”.
“ Không thể nào?” Triệu Tú Anh thốt lên đầy kinh ngạc. Bốn mươi phần trăm, vậy chẳng phải cô ta đã có bảy mươi phần trăm, và điều dĩ nhiên Triệu Gia đã nằm trọn trong tay cô ta rồi sao?
Hàn Băng cười lạnh trước phản ứng của ả ta, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Ring…ring…ring.
Điện thoại cùng lúc reo lên, phá tan bầu không khí u ám. Bàn tay nhỏ nhắn lướt qua màn hình nhấp nháy ánh đèn. Tiểu nha đầu này sao lại gọi vào lúc này?
Ấn nút nghe, Hàn Băng không nói gì, chỉ còn lại âm thanh hỗn loạn từ phía đầu dây bên kia cùng giọng nói nhanh chóng của Lam Tuyết: “NIGHT, bang Huyết Xà”.
Tắt máy. Hàn Băng không nhìn lấy đám người một cái, xoay người, lạnh lùng rời khỏi.
“ Chị” Cuối cùng cũng lên tiếng. Hải Linh lưỡng lự, muốn nói gì đó lại thôi. Phải nói là cô không biết phải nói gì vào lúc này. Chẳng lẽ lại xin Hàn Băng trả lại cổ phần cho cha cô sao?
Hàn Băng vẫn bước đi, giọng nói lạnh lùng vọng lại phía sau: “ Chị đã nói rồi, chị không có hứng thú với tập đoàn Triệu Gia. Em yên tâm đi, ba ngày nữa bảy mươi phần trăm cổ phần này sẽ được mang tên ba em”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.