Chương 17: Tự làm tự chịu (1)
Linzy Chi
06/02/2014
Tình yêu là gì? Nó giống như một loại rượu mạnh khiến người
ta say, cũng giống như liều thuốc độc khiến cho ta đau đớn. Hạnh phúc và đớn
đau! Sẽ được “nếm” thử qua nó.
…
Căn phòng tối ôm, nồng nặc mùi rượu được ánh đèn neon vàng nhạt ngoài đường hắt vào, mờ ảo hư vô.
Trên chiếc giường rộng lớn với drap chỉ toàn một màu đen, người con trai đầu tóc bù xù, quần áo trở nên sộc xệch, nhăn nhúm.
Ôm chặt lấy hai bên đầu, trái tim Khải Phong dường như muốn vỡ nát ra làm trăm mảnh. “Triệu Hàn Băng” người con gái khiến cậu nhớ nhung, yêu thương , chờ mong xuất bao năm nay cuối cùng cũng đã trở về, nhưng sao tận sâu trong cậu lại cảm thấy mất mát đến vậy, cảm giác này còn mãnh liệt hơn khi cậu nghĩ rằng cô đã rời xa cậu mãi mãi.
Từng lời nói, từng âm điệu trầm mặc của cha cậu vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí giờ đây đã hỗn loạn.
…
Mười hai năm trước.
Mưa, tí tách rơi trong màn đêm lạnh giá, như giọt nước mắt u buồn, thương tiếc cho những con người nơi đây.
Súng! Nổ ra không ngừng, xuyên qua màn mưa dày đặc, nóng ran thấu tận tâm can con người.
Tiếng bước chân chạy rầm rầm, va chạm lên mặt đá hoa bóng loáng của ngôi biệt thự rộng lớn.
Trong một góc tường, người đàn ông trung niêm hít thở đứt quãng, đôi bàn tay trai sạn bịt chặt vết thương trên bụng mình, ánh mắt yêu thương nhìn vào nỗi kinh hoàng trong lòng người vợ, mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: “ Em mau mang bọn trẻ chạy đi, để anh chặn chân bọn chúng”.
Hai hàng lệ trong suốt, thuần khiết rơi lã chã trên gương mặt hiền từ, người phụ nữ không ngừng lắc đầu, càng ôm chặt ba đứa trẻ trong lòng, giọng nói ngắt quãng, nghẹn ngào như có ai đó bóp chặt lấy cổ mình: “Em không muốn đi, có chết thì chúng ta cùng chết” xong bà đẩy ba đứa trẻ đang sợ hãi, khóc lóc trong lòng mình ra đằng sau cánh cửa bí mật của căn biệt thự ngay bên cạnh, kiên định lên tiếng: “ Các con mau trốn đi. Hãy nhớ, nhất định phải sống cho thật tốt, biết không?”.
Bà quay lại, đau đớn nhìn vào người chồng chăn gối suốt bảy năm qua đang hấp hối, lưng trừng giữa sự sống và cái chết, tuy vậy ánh mắt ông vẫn cương nghị như thế, lãnh đạm mà yêu. Ông muốn bà được sống, ông muốn bà phải đích thân nuôi dậy ba đứa trẻ đáng thương đó nên người, chúng mới chỉ có sáu tuổi, ông không muốn chúng phải chịu đựng cảnh mồ côi, gia đình tan nát như vậy.
Bà mỉm cười, đáp lại ánh mắt ông, rồi nhìn sang bốn con người đã tắt hơi thở cuối cùng bên cạnh. Xót xa. Đau đớn. Đây chính là kết cục của họ sao? Một kết cục quá bi thảm.
Trách ai? Số phận hay chính bản thân.
Là do họ, do họ quá tin tưởng những kẻ đó dẫn đến ngày hôm nay. Do trái tim họ mềm yếu không phải lúc. Hôm nay ngươi không giết ta thì ngày mai người chết chính là ngươi. Đúng vậy, nếu họ không tha cho lũ người đó, lũ cặn bã lấy oán báo ân đó thì họ đã không có kết cục như bây giờ, trong tương lai những đứa con của họ cũng không phải trở thành những kẻ ác ôn như vậy.
Triệu Diên, Hàn Lãnh, Phạm Lộc, ba cái tên từng làm mưa làm gió trên cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo cũng sẽ biến mất từ ngày hôm nay…mãi mãi.
Cầm khẩu súng dưới đất lên, bà nhìn lại những đứa con của mình một lần nữa, chạm vào ánh mắt đau đớn, căm thù của con gái mình – Hàn Băng và ánh mắt lạnh lùng, mạnh mẽ của hai đứa trẻ Lam Tuyết và Băng Vy. Bà không ngốc, vậy nên bà có thể biết được chỉ cần bọn chúng có thể trốn thoát khỏi đây thì tương lai, một cuộc báo thù đẫm máu sẽ khó có thể thoát được.
“Pằng”.
Ngoài trời, mưa rơi càng nặng hạt, lách ta lách tách trên mái hiên. Trong nhà, máu chảy ra không ngừng, loang lổ trên nền đá hoa trắng sứ. Người phụ nữ đi rồi, bỏ mặc ba đứa trẻ ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo trong vô vọng.
Trả thù! Nhất định phải trả thù.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bước chân vang lên ngày một gần. Ngó đầu qua khe hở nhỏ bé sau cánh cửa, ba cô bé có thể nhìn thấy đám người áo đen mặt mày dữ tợn, máu me đầy mình, nhẫn tâm hành hạ những cái xác đã trở nên lạnh lẽo. Đúng hơn là đuổi cùng giết tận, họ đã chết vậy mà chúng cũng không tha.
Bụp!!!
Một cánh tay rắn chắc, cương nghị từ đâu kịp thời bịt miệng Lam Tuyết lại, tránh để cô bé phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Giọng nói trầm trầm, bình ổn của người đàn ông vang lên bên tai: “ Nếu còn muốn báo thù thì hãy đi theo bọn ta”.
…
Vương Khải Đông nói năm đó khi ông cùng Hoàng Trung Lâm và Trần Tuấn Khắc đến nơi thì tất cả đã muộn, chỉ còn lại một bãi hoang tàn.
Ông nói khi tìm được thân xác họ thì họ đã bị hành hạ đến không còn hình hài.
Ông nói ba đứa trẻ đó không biết còn sống hay đã chết mà không thể tìm thấy.
Ông còn nói rằng họ nghi ngờ kẻ gây ra chuyện này là bốn gia tộc đó.
Ông còn nói rất nhiều điều nhưng Khải Phong đã chẳng còn nghe thấy gì cả. Lúc đó cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi chưa hiểu chuyện, vô ưu vô tư. Cậu chỉ biết rằng năm đó ba tiểu bé con đã “vô tình” biến mất khỏi cuộc sống của họ. Đến chết, cậu cũng không thể ngờ rằng họ đã phải chịu nhiều đau khổ như thế. Vậy thì, rốt cuộc mười hai năm qua họ đã phải trải qua một cuộc sống như thế nào, họ đã phải chịu đựng thế nào đây?
…
Những áng mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ trên nền trời xanh biếc hòa cùng vài tia nắng vàng nhạt lấp ló sau khung cửa sổ trong suốt. Đâu đó ngoài kia, vài tiếng chim ngân vang âm điệu nhẹ nhàng, mềm mại như dòng suối lặng lẽ trôi.
Mùi hương thuần khiết của hoa Linh Lan tràn ngập sống mũi, đánh thức người con gái đang say giấc nồng dậy. Từ từ mở mắt ra, ngập tràn trong ánh mắt bình thản là một màu đen huyền bí, giống như chủ nhân của chính căn phòng này vậy.
Lam Tuyết rời khỏi giường, cô mặc cho mình bộ đồ khá đơn giản, áo phông xám trễ vai với quần jean đen. Hôm nay, cô không đi học như thường lệ mà muốn đến “nơi đó”.
Biết rằng đến đó thì kí ức đau buồn năm xưa sẽ lại tràn về, nhưng không sao, càng như vậy cô lại càng cho bản thân mình hận thù sâu sắc hơn.
…
Căn biệt thự rộng lớn, sa hoa với hơn nghìn mét vuông giờ đây đã trở thành một bãi hoang tàn, cỏ cây mọc um xùm, che kín đi cánh cửa xanh rỉ sét. Trên vách tường, đám rêu xanh thẫm mọc bám chi chít, trơn trượt, nhưng lại chắc chắn, kiên định, quyết phải trụ vững, không bỏ cuộc.
Tia nắng ban mai yếu ớt, tinh nghịch chiếu lên bờ vai mảnh khảnh, trắng ngần. Lam Tuyết rẽ đám cỏ cao đến tận ngực sang hai bên, lần theo lỗi mòn nhỏ, đi sâu vào bên trong.
Đứng trước sáu ngôi mộ cũ kĩ, không có lấy một tấm ảnh treo lên, cô khom người xuống, đặt những bó hoa loa kèn thơm ngát, đầy sức sống trước từng ngôi mộ, đây là loài hoa mà “họ” thích nhất, cô vẫn luôn nhớ, vẫn luôn khắc sâu vào trong tâm trí mình.
“ Ba mẹ, cô chú, con đã về rồi đây” Lam Tuyết thì thầm trong lòng, trái tim băng giá trở nên yếu đuối, vô vọng, muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc nhưng khi nhìn lại thì mới biết chẳng có ai có thể cho mình dựa dẫm: “ Tiểu Băng và Tiểu Vy cũng về rồi, nhanh thôi hai người đó sẽ đến thăm mọi người”.
Lá cây xào xạc, đung đưa theo nhịp trên đỉnh đầu, những cánh hoa bồ công anh mỏng manh, nhỏ bé bay lượn xung quanh, hòa nhập vào tâm hồn người con gái nới đây.
Biển người bao la ai mà chẳng có lúc trở nên nhỏ bé, cô đơn, lạc lõng trên cõi đời này. Dù là Lam Tuyết vô tình hay Hàn Băng lạnh giá thì cũng vậy mà thôi. Đôi khi ngồi một mình, hồi ức lại những chuyện đã qua, họ thực muốn có cho mình một lồng ngực ấm ấp, một bờ vai rắn chắc để được phép yếu đuối, nhu nhược.
Là Khải Phong, Nam Quân hay Tuấn Kiệt. Những người con trai nằm tận sâu trong tâm hồn họ, tại một góc khuất nào đó của trái tim, có thể cho họ sự yêu thương, che chở mọi lúc mọi nơi. Nhưng, họ lại không thể nắm giữ, trói buộc những người con trai đó bên mình. Tổn thương mất mát một lần là quá đủ, nếu như ngày nào đó những người con trai này phải ra đi, rời xa họ mãi mãi như cha mẹ thì thà rằng hãy để người đó là họ. Bởi, yêu không có gì là sai trái? Họ có quyền được yêu, cất giữ tình yêu này tận sâu trong đáy lòng, mong mỏi nó chẳng bao giờ thoát ra, cứ thế mà im lặng, che dấu.
“ Mọi người yên tâm, bọn con nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá…cả vốn lẫn lãi” Lời nói đay nghiến, kiềm chế sự bộc phát thú tính.
Một chiếc lá vàng nhẹ rơi lên mái tóc mềm mượt, óng ánh dưới tia nắng mặt trời.
Thù hận đến bao giờ mới kết thúc.
Những bàn tay đó đến bao giờ mới rửa sạch.
…
Trong phòng học thoãng đãng, Tuấn Kiệt không tài nào làm cho tâm trạng mình được yên ổn. Chiếc điện thoại trong tay cậu như muốn vỡ vụn làm trăm mảnh dưới sự tức giận và bực bội của chủ nhân.
“ Muốn biết Băng Vy ở đâu sao không đi hỏi Hàn Băng, họ là bạn bè có lẽ cô ấy sẽ biết tung tích của Băng Vy” Vũ Minh vỗ vỗ vai Tuấn Kiệt, nghiêm giọng đưa ra chủ kiến. Từ tối hôm qua trở đi, cậu cảm thấy tâm trạng thật thoải mái, lòng “thương người” cũng chỗi dậy theo.
Tuấn Kiệt hất cánh tay trên vai mình xuống, lườm lườm kẻ nào đó đang cười thầm mình. Ai bảo cậu không muốn chứ, nhưng khi thấy biểu hiện vô cảm, lạnh lùng của Hàn Băng, cậu đã phải nuốt khô mà lạnh cả sống lưng. Nói chuyện với cô ư? No…no.
Ông trời sao hôm nay lại có lòng thương người đến thế.
Vừa lúc Tuấn Kiệt chán nản, thất vọng, giọng nói trong trẻo, thánh thót của Hải Linh đã vang lên, cô chớp chớp đôi mắt vô tội, nhìn vào Hàn Băng hỏi: “ Chị à! Tuyết và Vy đâu sao hôm nay không đi học vậy?”.
Hàn Băng không ngước mặt lên, ngón tay nhỏ nhắn lướt nhẹ trên điện thoại, thờ ơ nói: “ Tuyết có việc, còn Vy về Mỹ rồi”.
“Về Mỹ”.
Cả Tuấn Kiệt và Hải Linh không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhìn vào ai đó.
Mọi bực dọc từ qua đến nay vì không liên lạc được với Băng Vy đều tan biến hết, Tuấn Kiệt mặc kệ Hàn Băng có lạnh lùng đến đâu, có đáng sợ đến đâu cũng phải hỏi cho ra lẽ chuyện của Băng Vy.
“ Sao cô ấy lại về Mỹ?”.
Hàn Băng bỏ điện thoại vào túi, quay sang Hải Linh còn đang kinh ngạc, thấp giọng, nói với Hải Linh cũng như đang nói với Tuấn Kiệt: “ Cậu ấy chỉ đi hai ngày, mai sẽ trở lại”, không quên dặn dò: “ Hết tiết chưa thấy chị quay lại thì em hãy tự về một mình đi”, rồi sang Tuấn Kiệt, lãnh đạm nói: “ Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
…
Mái tóc đen dài, phấp phới bay lượn trong cơn gió nhẹ nhàng, thanh thoát. Hàn Băng đứng đó, trầm mặc, lãnh đạm nhìn vào sự chuyển biến trước mắt, chân trời bao la với sự chuyển động, tươi mới của loài hoa Tulip đung đưa, lấp lánh sắc vàng dưới ánh nắng chói chang.
Cách đó không xa, ba người con trai đứng sau bức tường sần sùi, lặng yên nhìn vào hai con người trầm mặc trước vườn hoa Tulip vàng.
Không gian như tĩnh lặng, ngưng đọng trước sự im lặng của họ. Không một tiếng động, không một lời nói chỉ có tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió vi vút bên tai.
“ Cậu và Vy đang yêu nhau” Hàn Băng xoáy sâu đôi mắt vào người con trai bên cạnh, tâm can, suy nghĩ của Tuấn Kiệt như đang nằm gọn trong bộ não tinh anh, sắc bén. Không cho cậu cơ hội từ chối.
Tuấn Kiệt giật mình, nhìn thẳng vào cô. Chẳng phải Băng Vy đã nói chuyện họ yêu nhau chỉ có hai người biết sao? Câu hỏi này là đang thăm dò hay là chắc chắn.
“Tại sao cậu lại hỏi vậy? Nếu đúng như cậu nói thì sao? Cậu sẽ ngăn cản sao?” Tuấn Kiệt không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, ngang ngạnh hỏi lại.
Nhưng, câu nói này lại không khiến Hàn Băng khó chịu mà lại làm cho cô cười nhẹ.
Tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất trên đời.
Ngăn cản? Đúng là cô có thể làm điều đó, nhưng cô không muốn. Đây là lựa chọn của Băng Vy, cô tôn trọng và đồng tình với cô ấy. Chỉ cần sau này dù có bất kì chuyện gì xảy ra thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ hối hận là đủ rồi.
“ Tôi không quan tâm chuyện hai người yêu nhau là thật hay giả. Chỉ cần cậu nhớ rõ cho tôi : nếu như sau này cậu dám làm chuyện gì ngu ngốc khiến Băng Vy gặp nguy hiểm thì cậu nhất định phải trả giá”.
Hàn Băng lạnh lùng buông lời đe dọa, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tuấn Kiệt, lời đe dọa này không phải giả, cô nói được thì sẽ làm được.
Tuấn Kiệt nghi ngờ nhìn cô. Cậu yêu thương, bảo vệ Băng Vy còn chưa xong làm sao có thể khiến Băng Vy gặp nguy hiểm. Hàn Băng nói vậy chẳng phải quá thừa thãi sao ?
Cậu đâu biết thứ Hàn Băng ám chỉ không phải là kẻ thù của cậu, mà chính là “lão ta”, kẻ sẽ dùng cậu để làm con tốt đấu với Băng Vy. Khi đó, cô ấy có tàn khốc đến đâu cũng không thể làm hại cậu. Vậy chỉ con cách làm hại chính mình.
Haiz. Nếu cậu đã không hiểu ý cô, nghĩ như vậy thì cứ cho là như thế đi.
“ Tôi…”
Tuấn Kiệt muốn giải thích với Hàn Băng, để cô có thể yên tâm “giao” Băng Vy cho cậu, thì điện thoại cô cũng cùng lúc vang lên.
“ Có chuyện gì ?” Ấn nút nghe, Hàn Băng lạnh lùng nói với đâu dây bên kia, đôi lông mày giật giật, bất an. Một cảm giác lo lắng xâm chiếm tâm tình cô.
“ Tiểu thư, Hải Linh tiểu thư bị một đám người bắt đi rồi. Chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không có chút tin tức gì” Hắc Minh từ đầu dây bên kia hấp tấp nói, giọng điệu lo lắng cực độ.
Ai mà chẳng biết Hải Linh là người mà ba vị tiểu thư rất yêu thương, bây giờ cô ấy gặp chuyện ngay trong phạm vi hoạt động của họ, một trận “phong ba bão táp” khó có thể không xảy ra.
Đôi mắt trong veo trở nên đỏ ngầu, Hàn Băng cố gắng kiềm chế cơn giận giữ trong lòng, bình thản cất lời : “ Ta cho các người một ngày, nếu không tìm ra con bé thì các người cũng không cần trở về nữa đâu”.
Có thể bắt người đi, đến cả thuộc hạ của Hắc Phong bang cũng không thể tìm ra thì thật lợi hại.
Vậy rốt cuộc ai đã làm chuyện này ?
Lão ta hay bọn chúng.
…
Căn phòng tối ôm, nồng nặc mùi rượu được ánh đèn neon vàng nhạt ngoài đường hắt vào, mờ ảo hư vô.
Trên chiếc giường rộng lớn với drap chỉ toàn một màu đen, người con trai đầu tóc bù xù, quần áo trở nên sộc xệch, nhăn nhúm.
Ôm chặt lấy hai bên đầu, trái tim Khải Phong dường như muốn vỡ nát ra làm trăm mảnh. “Triệu Hàn Băng” người con gái khiến cậu nhớ nhung, yêu thương , chờ mong xuất bao năm nay cuối cùng cũng đã trở về, nhưng sao tận sâu trong cậu lại cảm thấy mất mát đến vậy, cảm giác này còn mãnh liệt hơn khi cậu nghĩ rằng cô đã rời xa cậu mãi mãi.
Từng lời nói, từng âm điệu trầm mặc của cha cậu vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí giờ đây đã hỗn loạn.
…
Mười hai năm trước.
Mưa, tí tách rơi trong màn đêm lạnh giá, như giọt nước mắt u buồn, thương tiếc cho những con người nơi đây.
Súng! Nổ ra không ngừng, xuyên qua màn mưa dày đặc, nóng ran thấu tận tâm can con người.
Tiếng bước chân chạy rầm rầm, va chạm lên mặt đá hoa bóng loáng của ngôi biệt thự rộng lớn.
Trong một góc tường, người đàn ông trung niêm hít thở đứt quãng, đôi bàn tay trai sạn bịt chặt vết thương trên bụng mình, ánh mắt yêu thương nhìn vào nỗi kinh hoàng trong lòng người vợ, mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: “ Em mau mang bọn trẻ chạy đi, để anh chặn chân bọn chúng”.
Hai hàng lệ trong suốt, thuần khiết rơi lã chã trên gương mặt hiền từ, người phụ nữ không ngừng lắc đầu, càng ôm chặt ba đứa trẻ trong lòng, giọng nói ngắt quãng, nghẹn ngào như có ai đó bóp chặt lấy cổ mình: “Em không muốn đi, có chết thì chúng ta cùng chết” xong bà đẩy ba đứa trẻ đang sợ hãi, khóc lóc trong lòng mình ra đằng sau cánh cửa bí mật của căn biệt thự ngay bên cạnh, kiên định lên tiếng: “ Các con mau trốn đi. Hãy nhớ, nhất định phải sống cho thật tốt, biết không?”.
Bà quay lại, đau đớn nhìn vào người chồng chăn gối suốt bảy năm qua đang hấp hối, lưng trừng giữa sự sống và cái chết, tuy vậy ánh mắt ông vẫn cương nghị như thế, lãnh đạm mà yêu. Ông muốn bà được sống, ông muốn bà phải đích thân nuôi dậy ba đứa trẻ đáng thương đó nên người, chúng mới chỉ có sáu tuổi, ông không muốn chúng phải chịu đựng cảnh mồ côi, gia đình tan nát như vậy.
Bà mỉm cười, đáp lại ánh mắt ông, rồi nhìn sang bốn con người đã tắt hơi thở cuối cùng bên cạnh. Xót xa. Đau đớn. Đây chính là kết cục của họ sao? Một kết cục quá bi thảm.
Trách ai? Số phận hay chính bản thân.
Là do họ, do họ quá tin tưởng những kẻ đó dẫn đến ngày hôm nay. Do trái tim họ mềm yếu không phải lúc. Hôm nay ngươi không giết ta thì ngày mai người chết chính là ngươi. Đúng vậy, nếu họ không tha cho lũ người đó, lũ cặn bã lấy oán báo ân đó thì họ đã không có kết cục như bây giờ, trong tương lai những đứa con của họ cũng không phải trở thành những kẻ ác ôn như vậy.
Triệu Diên, Hàn Lãnh, Phạm Lộc, ba cái tên từng làm mưa làm gió trên cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo cũng sẽ biến mất từ ngày hôm nay…mãi mãi.
Cầm khẩu súng dưới đất lên, bà nhìn lại những đứa con của mình một lần nữa, chạm vào ánh mắt đau đớn, căm thù của con gái mình – Hàn Băng và ánh mắt lạnh lùng, mạnh mẽ của hai đứa trẻ Lam Tuyết và Băng Vy. Bà không ngốc, vậy nên bà có thể biết được chỉ cần bọn chúng có thể trốn thoát khỏi đây thì tương lai, một cuộc báo thù đẫm máu sẽ khó có thể thoát được.
“Pằng”.
Ngoài trời, mưa rơi càng nặng hạt, lách ta lách tách trên mái hiên. Trong nhà, máu chảy ra không ngừng, loang lổ trên nền đá hoa trắng sứ. Người phụ nữ đi rồi, bỏ mặc ba đứa trẻ ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo trong vô vọng.
Trả thù! Nhất định phải trả thù.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bước chân vang lên ngày một gần. Ngó đầu qua khe hở nhỏ bé sau cánh cửa, ba cô bé có thể nhìn thấy đám người áo đen mặt mày dữ tợn, máu me đầy mình, nhẫn tâm hành hạ những cái xác đã trở nên lạnh lẽo. Đúng hơn là đuổi cùng giết tận, họ đã chết vậy mà chúng cũng không tha.
Bụp!!!
Một cánh tay rắn chắc, cương nghị từ đâu kịp thời bịt miệng Lam Tuyết lại, tránh để cô bé phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Giọng nói trầm trầm, bình ổn của người đàn ông vang lên bên tai: “ Nếu còn muốn báo thù thì hãy đi theo bọn ta”.
…
Vương Khải Đông nói năm đó khi ông cùng Hoàng Trung Lâm và Trần Tuấn Khắc đến nơi thì tất cả đã muộn, chỉ còn lại một bãi hoang tàn.
Ông nói khi tìm được thân xác họ thì họ đã bị hành hạ đến không còn hình hài.
Ông nói ba đứa trẻ đó không biết còn sống hay đã chết mà không thể tìm thấy.
Ông còn nói rằng họ nghi ngờ kẻ gây ra chuyện này là bốn gia tộc đó.
Ông còn nói rất nhiều điều nhưng Khải Phong đã chẳng còn nghe thấy gì cả. Lúc đó cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi chưa hiểu chuyện, vô ưu vô tư. Cậu chỉ biết rằng năm đó ba tiểu bé con đã “vô tình” biến mất khỏi cuộc sống của họ. Đến chết, cậu cũng không thể ngờ rằng họ đã phải chịu nhiều đau khổ như thế. Vậy thì, rốt cuộc mười hai năm qua họ đã phải trải qua một cuộc sống như thế nào, họ đã phải chịu đựng thế nào đây?
…
Những áng mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ trên nền trời xanh biếc hòa cùng vài tia nắng vàng nhạt lấp ló sau khung cửa sổ trong suốt. Đâu đó ngoài kia, vài tiếng chim ngân vang âm điệu nhẹ nhàng, mềm mại như dòng suối lặng lẽ trôi.
Mùi hương thuần khiết của hoa Linh Lan tràn ngập sống mũi, đánh thức người con gái đang say giấc nồng dậy. Từ từ mở mắt ra, ngập tràn trong ánh mắt bình thản là một màu đen huyền bí, giống như chủ nhân của chính căn phòng này vậy.
Lam Tuyết rời khỏi giường, cô mặc cho mình bộ đồ khá đơn giản, áo phông xám trễ vai với quần jean đen. Hôm nay, cô không đi học như thường lệ mà muốn đến “nơi đó”.
Biết rằng đến đó thì kí ức đau buồn năm xưa sẽ lại tràn về, nhưng không sao, càng như vậy cô lại càng cho bản thân mình hận thù sâu sắc hơn.
…
Căn biệt thự rộng lớn, sa hoa với hơn nghìn mét vuông giờ đây đã trở thành một bãi hoang tàn, cỏ cây mọc um xùm, che kín đi cánh cửa xanh rỉ sét. Trên vách tường, đám rêu xanh thẫm mọc bám chi chít, trơn trượt, nhưng lại chắc chắn, kiên định, quyết phải trụ vững, không bỏ cuộc.
Tia nắng ban mai yếu ớt, tinh nghịch chiếu lên bờ vai mảnh khảnh, trắng ngần. Lam Tuyết rẽ đám cỏ cao đến tận ngực sang hai bên, lần theo lỗi mòn nhỏ, đi sâu vào bên trong.
Đứng trước sáu ngôi mộ cũ kĩ, không có lấy một tấm ảnh treo lên, cô khom người xuống, đặt những bó hoa loa kèn thơm ngát, đầy sức sống trước từng ngôi mộ, đây là loài hoa mà “họ” thích nhất, cô vẫn luôn nhớ, vẫn luôn khắc sâu vào trong tâm trí mình.
“ Ba mẹ, cô chú, con đã về rồi đây” Lam Tuyết thì thầm trong lòng, trái tim băng giá trở nên yếu đuối, vô vọng, muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc nhưng khi nhìn lại thì mới biết chẳng có ai có thể cho mình dựa dẫm: “ Tiểu Băng và Tiểu Vy cũng về rồi, nhanh thôi hai người đó sẽ đến thăm mọi người”.
Lá cây xào xạc, đung đưa theo nhịp trên đỉnh đầu, những cánh hoa bồ công anh mỏng manh, nhỏ bé bay lượn xung quanh, hòa nhập vào tâm hồn người con gái nới đây.
Biển người bao la ai mà chẳng có lúc trở nên nhỏ bé, cô đơn, lạc lõng trên cõi đời này. Dù là Lam Tuyết vô tình hay Hàn Băng lạnh giá thì cũng vậy mà thôi. Đôi khi ngồi một mình, hồi ức lại những chuyện đã qua, họ thực muốn có cho mình một lồng ngực ấm ấp, một bờ vai rắn chắc để được phép yếu đuối, nhu nhược.
Là Khải Phong, Nam Quân hay Tuấn Kiệt. Những người con trai nằm tận sâu trong tâm hồn họ, tại một góc khuất nào đó của trái tim, có thể cho họ sự yêu thương, che chở mọi lúc mọi nơi. Nhưng, họ lại không thể nắm giữ, trói buộc những người con trai đó bên mình. Tổn thương mất mát một lần là quá đủ, nếu như ngày nào đó những người con trai này phải ra đi, rời xa họ mãi mãi như cha mẹ thì thà rằng hãy để người đó là họ. Bởi, yêu không có gì là sai trái? Họ có quyền được yêu, cất giữ tình yêu này tận sâu trong đáy lòng, mong mỏi nó chẳng bao giờ thoát ra, cứ thế mà im lặng, che dấu.
“ Mọi người yên tâm, bọn con nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá…cả vốn lẫn lãi” Lời nói đay nghiến, kiềm chế sự bộc phát thú tính.
Một chiếc lá vàng nhẹ rơi lên mái tóc mềm mượt, óng ánh dưới tia nắng mặt trời.
Thù hận đến bao giờ mới kết thúc.
Những bàn tay đó đến bao giờ mới rửa sạch.
…
Trong phòng học thoãng đãng, Tuấn Kiệt không tài nào làm cho tâm trạng mình được yên ổn. Chiếc điện thoại trong tay cậu như muốn vỡ vụn làm trăm mảnh dưới sự tức giận và bực bội của chủ nhân.
“ Muốn biết Băng Vy ở đâu sao không đi hỏi Hàn Băng, họ là bạn bè có lẽ cô ấy sẽ biết tung tích của Băng Vy” Vũ Minh vỗ vỗ vai Tuấn Kiệt, nghiêm giọng đưa ra chủ kiến. Từ tối hôm qua trở đi, cậu cảm thấy tâm trạng thật thoải mái, lòng “thương người” cũng chỗi dậy theo.
Tuấn Kiệt hất cánh tay trên vai mình xuống, lườm lườm kẻ nào đó đang cười thầm mình. Ai bảo cậu không muốn chứ, nhưng khi thấy biểu hiện vô cảm, lạnh lùng của Hàn Băng, cậu đã phải nuốt khô mà lạnh cả sống lưng. Nói chuyện với cô ư? No…no.
Ông trời sao hôm nay lại có lòng thương người đến thế.
Vừa lúc Tuấn Kiệt chán nản, thất vọng, giọng nói trong trẻo, thánh thót của Hải Linh đã vang lên, cô chớp chớp đôi mắt vô tội, nhìn vào Hàn Băng hỏi: “ Chị à! Tuyết và Vy đâu sao hôm nay không đi học vậy?”.
Hàn Băng không ngước mặt lên, ngón tay nhỏ nhắn lướt nhẹ trên điện thoại, thờ ơ nói: “ Tuyết có việc, còn Vy về Mỹ rồi”.
“Về Mỹ”.
Cả Tuấn Kiệt và Hải Linh không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhìn vào ai đó.
Mọi bực dọc từ qua đến nay vì không liên lạc được với Băng Vy đều tan biến hết, Tuấn Kiệt mặc kệ Hàn Băng có lạnh lùng đến đâu, có đáng sợ đến đâu cũng phải hỏi cho ra lẽ chuyện của Băng Vy.
“ Sao cô ấy lại về Mỹ?”.
Hàn Băng bỏ điện thoại vào túi, quay sang Hải Linh còn đang kinh ngạc, thấp giọng, nói với Hải Linh cũng như đang nói với Tuấn Kiệt: “ Cậu ấy chỉ đi hai ngày, mai sẽ trở lại”, không quên dặn dò: “ Hết tiết chưa thấy chị quay lại thì em hãy tự về một mình đi”, rồi sang Tuấn Kiệt, lãnh đạm nói: “ Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
…
Mái tóc đen dài, phấp phới bay lượn trong cơn gió nhẹ nhàng, thanh thoát. Hàn Băng đứng đó, trầm mặc, lãnh đạm nhìn vào sự chuyển biến trước mắt, chân trời bao la với sự chuyển động, tươi mới của loài hoa Tulip đung đưa, lấp lánh sắc vàng dưới ánh nắng chói chang.
Cách đó không xa, ba người con trai đứng sau bức tường sần sùi, lặng yên nhìn vào hai con người trầm mặc trước vườn hoa Tulip vàng.
Không gian như tĩnh lặng, ngưng đọng trước sự im lặng của họ. Không một tiếng động, không một lời nói chỉ có tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió vi vút bên tai.
“ Cậu và Vy đang yêu nhau” Hàn Băng xoáy sâu đôi mắt vào người con trai bên cạnh, tâm can, suy nghĩ của Tuấn Kiệt như đang nằm gọn trong bộ não tinh anh, sắc bén. Không cho cậu cơ hội từ chối.
Tuấn Kiệt giật mình, nhìn thẳng vào cô. Chẳng phải Băng Vy đã nói chuyện họ yêu nhau chỉ có hai người biết sao? Câu hỏi này là đang thăm dò hay là chắc chắn.
“Tại sao cậu lại hỏi vậy? Nếu đúng như cậu nói thì sao? Cậu sẽ ngăn cản sao?” Tuấn Kiệt không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, ngang ngạnh hỏi lại.
Nhưng, câu nói này lại không khiến Hàn Băng khó chịu mà lại làm cho cô cười nhẹ.
Tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất trên đời.
Ngăn cản? Đúng là cô có thể làm điều đó, nhưng cô không muốn. Đây là lựa chọn của Băng Vy, cô tôn trọng và đồng tình với cô ấy. Chỉ cần sau này dù có bất kì chuyện gì xảy ra thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ hối hận là đủ rồi.
“ Tôi không quan tâm chuyện hai người yêu nhau là thật hay giả. Chỉ cần cậu nhớ rõ cho tôi : nếu như sau này cậu dám làm chuyện gì ngu ngốc khiến Băng Vy gặp nguy hiểm thì cậu nhất định phải trả giá”.
Hàn Băng lạnh lùng buông lời đe dọa, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tuấn Kiệt, lời đe dọa này không phải giả, cô nói được thì sẽ làm được.
Tuấn Kiệt nghi ngờ nhìn cô. Cậu yêu thương, bảo vệ Băng Vy còn chưa xong làm sao có thể khiến Băng Vy gặp nguy hiểm. Hàn Băng nói vậy chẳng phải quá thừa thãi sao ?
Cậu đâu biết thứ Hàn Băng ám chỉ không phải là kẻ thù của cậu, mà chính là “lão ta”, kẻ sẽ dùng cậu để làm con tốt đấu với Băng Vy. Khi đó, cô ấy có tàn khốc đến đâu cũng không thể làm hại cậu. Vậy chỉ con cách làm hại chính mình.
Haiz. Nếu cậu đã không hiểu ý cô, nghĩ như vậy thì cứ cho là như thế đi.
“ Tôi…”
Tuấn Kiệt muốn giải thích với Hàn Băng, để cô có thể yên tâm “giao” Băng Vy cho cậu, thì điện thoại cô cũng cùng lúc vang lên.
“ Có chuyện gì ?” Ấn nút nghe, Hàn Băng lạnh lùng nói với đâu dây bên kia, đôi lông mày giật giật, bất an. Một cảm giác lo lắng xâm chiếm tâm tình cô.
“ Tiểu thư, Hải Linh tiểu thư bị một đám người bắt đi rồi. Chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không có chút tin tức gì” Hắc Minh từ đầu dây bên kia hấp tấp nói, giọng điệu lo lắng cực độ.
Ai mà chẳng biết Hải Linh là người mà ba vị tiểu thư rất yêu thương, bây giờ cô ấy gặp chuyện ngay trong phạm vi hoạt động của họ, một trận “phong ba bão táp” khó có thể không xảy ra.
Đôi mắt trong veo trở nên đỏ ngầu, Hàn Băng cố gắng kiềm chế cơn giận giữ trong lòng, bình thản cất lời : “ Ta cho các người một ngày, nếu không tìm ra con bé thì các người cũng không cần trở về nữa đâu”.
Có thể bắt người đi, đến cả thuộc hạ của Hắc Phong bang cũng không thể tìm ra thì thật lợi hại.
Vậy rốt cuộc ai đã làm chuyện này ?
Lão ta hay bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.