Chương 2: Né Tránh/Trấn An/Rượu
Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thật
27/09/2022
Lý Thủy không nhớ nổi mình đã chật vật leo lên bờ như thế nào, cả người ướt sũng, thứ giữa hai chân vẫn còn đang rũ xuống, biểu hiện lúc trước đã làm chuyện dâm tà… Hắn chỉ nhớ rõ sắc mặt bình thản của Tạ Không Minh, tựa hồ vì bận tâm đến thể diện của hắn, y thấp giọng nói một câu: "Nước lạnh, mau thay quần áo sạch sẽ, trở về nghỉ ngơi đi. ”
Ánh mặt trời sáng ngời, khăn tay bị nhào nặn treo ở vị trí gần cửa sổ, khẽ đong đưa theo gió. Lý Thủy chật vật đứng dậy, đầu còn có chút mê man, quần áo bẩn tối hôm qua còn ném trên mặt đất, khô kết thành một đống. Hắn ngơ ngác ngồi, một lát sau, bỗng nhiên đưa tay nặng nề vỗ đầu mình một cái. Đau quả thật là đau, nhưng cũng làm cho hắn tỉnh táo lại, nhất thời xấu hổ đến hốc mắt phiếm hồng, nhịn không được khụt khịt vài tiếng.
Tiên sinh thật là tốt, ban đêm không ngủ ra ngắm trăng, có lẽ còn phải giống như những đại thi sĩ kia làm chút câu thâm sâu, kết quả gặp phải hắn làm chuyện không có lương tâm, cũng không biết có nghe thấy lời nói ghê tởm kia hay không. Hiện tại, hắn làm sao còn dám xuất hiện trước mặt đối phương đây?
Cho dù không bị trách cứ, đáy lòng Lý Thủy vẫn áy náy đến mức muốn tự đào hố chôn mình.
Tiếng hét của Lý Húc đã gọi hắn trở về, lúc này hắn hẳn là phải ở trong phòng bếp bận rộn. Lý Thủy phục hồi tinh thần, vội vàng chạy tới, chỉ có thể nấu chút đồ đơn giản. Hắn theo thói quen làm thêm phần của Tạ Không Minh, chần chờ hồi lâu, thẳng đến khi Lý Húc sắp vào học đường mới nhét đồ vào trong tay đối phương: "Đệ, đệ đi đưa cho tiên sinh, còn có buổi tối ta không tới đón đệ được”
"Ca ca?" Lý Húc nghi hoặc gãi đầu.
Lý Thủy mím môi: "Ta rất bận, đệ đừng quên..." Nói xong, hắn liền đẩy nhẹ lưng Lý Húc, còn mình thì khuất mặt, đi về phía ven đường.
Vốn hôm nay không lên núi, nhưng ở nhà thì đôi mắt sắc bén của ông nội như muốn nhìn thấu hắn vậy, Lý Thủy đành phải thu dọn đồ nghề đi săn, định đi một vòng xem có thứ gì dễ bắt không..
Hắn cố ý tránh tới dòng suối, lướt qua rừng mơ, nhưng mùa này cây mơ rất tươi tốt, quả còn chưa có vị ngọt, lại tản mát ra mùi thơm như có như không —— Nếu đến lúc chín, nhà nào nhà nấy đều phái người ra hái, chế thành tương mơ bán vào trong thành —— Cách làm tương mơ cũng là đoạn thời gian trước Tạ Không Minh dạy mọi người, Lý Thủy nghĩ đến đây, đầu óc lại nóng lên, không khỏi nắm chặt tay.
Mất hơn nửa ngày, Lý Thủy thất thần mới săn được một con thỏ gầy yếu, xách trong tay nhẹ nhàng phiêu phiêu, thịt ngược lại rất mềm. Hắn theo bản năng liền tính toán muốn để lại cho Tạ Không Minh.
Nhưng sau khi gặp phải loại chuyện này, đối phương còn có khả năng muốn gặp hắn không?
Thử hỏi có người đọc sách nào sẽ ôn hòa đối đãi với thôn phu có ham muốn xấu xa với mình chứ? Lý Thủy càng suy tư, trong lòng lại càng chua xót, bước chân về nhà cũng vô cùng nặng nề.
Trong phòng, khăn tay khô vẫn không bằng phẳng, hắn lấy xuống, cảm thấy có lẽ đây chính là thứ duy nhất có thể lấy được, mang theo hơi thở của Tạ Không Minh, hắn vặn góc từng chút một gấp lại, đặt ở dưới gối đầu. Cơm chiều còn phải làm, chờ hắn bận rộn xong, Lý Húc cũng trở về.
Nhưng Lý Húc vừa về đến nhà, liền mang đến tin tức khiến Lý Thủy kinh ngạc bất an: "Ca ca, tiên sinh nói có chuyện muốn thương lượng, huynh vẫn nên đi qua một chuyến đi. ”
Chỉ nghĩ là đem đồ tới rồi rời đi là được, nhưng đối phương lại mở miệng, có thể là chuyện chính sự khác có liên quan mật thiết đến thôn, Lý Thủy cũng không tiện cự tuyệt. Hắn trầm mặc cầm lấy hộp thức ăn, từng bước một, trước khi hoàng hôn hoàn toàn tiêu tán đi ra ngoài phòng nhỏ.
"Tối nay đã làm gì?" Tạ Không Minh biểu hiện như thường, thuận tay bày bát đũa cho hai người.
Lý Thủy cúi đầu, ngập ngừng nói: "Là thịt thỏ. Tiên sinh, tiên sinh nói muốn bồi bổ, ta đã làm rất cẩn thận, không có mùi tanh. ”
Tạ Không Minh gọi hắn ngồi xuống, ngữ khí lại nghiêm túc hơn bình thường một chút. Lý Thủy co rúm lại, vốn trong lòng đã thẹn, không dám từ chối, dịch thân thể chỉ ngồi xuống ghế dựa, bày ra tư thế tùy thời chuẩn bị rời đi. Bộ dáng này rơi vào trong mắt Tạ Không Minh, lại chọc cho y không vui: "Mới quen thuộc không lâu, hiện tại ngươi lại muốn xa cách ta? ”
"Ta, ta không phải." Lý Thủy thốt ra, sau khi phản ứng lại thì quay sang, giống như người vừa rồi phản bác không phải là hắn.
"Không phải?" Tạ Không Minh hơi giương mắt, lặp lại từ này, trên mặt lộ ra một loại thần sắc quái dị: "Bởi vì tối hôm qua sao? ”
Chợt bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, Lý Thủy kinh hãi thất sắc, suýt nữa lỡ tay ném cái bát đi. Trong lúc nhất thời, giữa hai người có chút xấu hổ, đều trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau, Tạ Không Minh mới tiếp tục nói: "Xem ra, ngươi thật sự để ý... đã như vậy, nếu ngươi cảm thấy áy náy, càng nên bồi thường nhiều hơn nhỉ. ”
Lý Thủy cho rằng mình nghe lầm, không khỏi nhìn trộm người đối diện, nhưng có phân biệt thế nào đi nữa, đối phương tựa hồ quả thật không coi chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua là đại sự gì, điều này ngược lại làm cho Lý Thủy càng không thoải mái. Hắn đè nén cảm giác nặng trịch khó hiểu trong lòng, cuống quít mở miệng: "Ta, ta mạo phạm tiên sinh... bồi thường thế nào cũng... là ta sai rồi..." Lý Thủy biết nam tử cũng có tình cảm như vậy, nhưng thường thường đều là những con hát cùng lão gia đùa giỡn, hoặc là giống như làm khổ công cưới vợ không nổi, hai lượng ghép đôi phát tiết tình dục mà thôi. Hắn không biết liêm sỉ, đem Tạ Không Minh trở thành đối tượng vọng niệm, rõ ràng là làm nhục đối phương.
Tạ Không Minh sửng sốt, đáy mắt lộ ra vài phần cảm xúc khó có thể hình dung. Thấy Lý Thủy sắp nhét đầu vào trong ngực, y cực kỳ bất đắc dĩ, chủ động giải thích: "Xưa có đoạn tụ chi phích, phân đào chi điển, nay ở các vùng đất thượng kinh, Thủy Nam, tình huynh đệ tươi thắm là chuyện thường. Ngươi cũng không cần xem nó là chuyện thương thiên hại lý, thế nhân đều có hỉ ưu ái nhạc, nam tử tương hợp, nghĩ đến cũng là bình thường. ”
Nghe y nói giống như đang dạy học cho mấy đứa nhỏ, vẻ mặt Lý Thủy có vài phần hoang mang, giật giật miệng, cứng đờ tại chỗ: "Ta không hiểu..."
"Cho dù ở trong thôn này, nuôi hai con ngỗng đực, cũng có thể nhìn thấy chúng nó giao phối." Tạ Không Minh biểu cảm nghiêm túc, bình tĩnh quá phận: "Ngươi đã thích nam tử, thì cần phải suy nghĩ thật rõ ràng, chớ có làm thiệt thòi nữ tử vô tội. ”
Lúc này rốt cục hiểu được lời nói của đối phương, Lý Thủy vừa xấu hổ vừa loạn, ngược lại thoải mái không ít, dù sao nghe giọng Tạ Không Minh. Như là cũng không biết câu lẩm bẩm kia của hắn là như thế nào, cho rằng hắn chỉ là ái mộ nam tử, vì chuyện này mà cả ngày này phát sầu. Hắn thành thật đáp một tiếng, cũng không nói cái gì khác, đưa tay đem đĩa thịt thỏ kia di chuyển về phía đối diện.
Tạ Không Minh nhìn hắn, ngữ khí hòa hoãn lại: "Nếu là người khác, ta liền không phí những lời nói này. Ta chỉ sợ A Thủy ngươi, nếu một mực giấu diếm, lại không đụng được nữ tử, ông nội Lý vì ngươi lo liệu hôn sự, chẳng phải là gây ra tai họa sao? ta và ngươi quen biết, mới mặt dày ——"
"Tiên sinh yên tâm." Lý Thủy bị hắn khuyên đến mặt đỏ tai hồng, thấp giọng trả lời: "Ta khẳng định không chậm trễ người khác. ”
Thấy thế, Tạ Không Minh cũng không cố chấp nữa, cười cười: "Như vậy ta ngược lại ta phải hướng ngươi bồi tội. được rồi, lúc trước nói bồi thường, chỉ là trò đùa của ta. Nhưng gần đây có quá nhiều học sinh, ta có không có nhiều sức lực, hy vọng ngươi có thể giúp ta dọn dẹp ngôi nhà này. tiền bạc dễ nói, ngươi cũng có thể ít lên núi hơn, tránh gia đình lo lắng. ”
Lý Thủy lắc đầu: "Không cần, tiên sinh là người tài giỏi, ta..ta giúp làm chút việc vặt, không tính là gì. ”
"Cũng được." Tạ Không Minh nghĩ thầm tóm lại là đã nói xong, cân nhắc một chút, vẫn là chuyên tâm nếm thử thịt thỏ.
Mấy ngày kế tiếp, hai người tựa hồ đều quên gút mắc lúc trước, Lý Thủy ngoại trừ chăm sóc người nhà cùng nấu cơm cho Tạ Không Minh, đêm rảnh rỗi, cũng thay y dọn dẹp phòng.
Mặc dù là sống một mình, nhưng Tạ Không Minh có chút không am hiểu ứng phó việc vặt, Lý Thủy cảm thấy là y xuất thân tốt, trước kia luôn có người hầu hạ. Lý Thủy ngược lại từ lúc hiểu chuyện đã học cách làm việc, buồn bực nghịch ngợm một hồi, rất nhanh đem đồ bị rối loạn bày vô cùng có trật tự. Nhà không tính là lớn, hắn nhìn phương hướng phòng ngủ, không dám đi vào, yên lặng dời tầm mắt.
Tạ Không Minh đang tỉ mỉ tưới nước bên cạnh ruộng thuốc, không để ý tình huống trong phòng, Lý Thủy xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng lưng y, vành tai chậm rãi lại đỏ lên. dứt khoát đi ra cửa, trùng hợp đối phương gọi hắn lại, hỏi năm nay thôn còn định làm nhiều tương mơ hay không, Lý Thủy suy nghĩ một chút: "Ừm, tuy rằng thôn khác cũng muốn chui qua lén lút xem công thức, nhưng trưởng thôn giấu rất kỹ. ”
"Ta xem qua hơn tháng nữa, mấy gốc cây của học đường sẽ chín đỏ, đến lúc đó không dễ làm tương mơ, muốn cho ngươi thử ủ rượu."
Lý Thủy trợn tròn hai mắt: "Ủ rượu? Ta cũng làm được sao..."
Nghe xong lời này, Tạ Không Minh không khỏi mỉm cười: "Thử một lần liền biết, dù sao không ăn, mấy tiểu tử kia sẽ gây họa. "Y từ trong ngực lấy ra hai trang giấy đưa cho Lý Thủy, ý bảo hắn cất kỹ: "Đây là bạn tốt tặng ta, chỉ là không rõ quả mơ có thể thành công hay không. ”
Lý Thủy nhanh chóng đảo qua văn tự trên trang, hắn đọc sách, mặc dù học không sâu, ngoại trừ một vài chữ phức tạp nhìn không rõ lắm, cách làm cụ thể của rượu quả ngược lại ghi nhớ sâu trong lòng. Hắn biết Tạ Không Minh có không ít bạn tốt là người trí thức, trước đó còn hâm mộ, thậm chí có chút ghen tị, về sau nghe nói bọn họ phần lớn đã lập gia đình, mới buông bỏ cảm khái vô vị này. Hắn ngây người trong chớp mắt, lại nhìn một lần nữa, phát hiện trong từng dòng chữ đều có thêm mấy câu hàn huyên hàng ngày dễ đọc, trong lòng lắng xuống: "Nhìn lại đơn giản... chờ quả mơ chín đỏ, ta, ta sẽ tự tay ủ một vại, làm thành công liền mời tiên sinh thưởng thức. ”
"Được, ngươi cân nhắc nhiều hơn, đến lúc đó dứt khoát ở bên này ủ rượu, đỡ phải dọn tới chuyển lui." Tạ Không Minh gật đầu, tự nhiên thăm dò, tay lướt qua hai má hắn: "Cọ ở nơi nào mà dính đầy bụi thế kia? ”
Lý Thủy hoảng sợ, chấn động nặng nề, bỗng dưng lui về phía sau vài bước. lại giật mình phát hiện phản ứng quá lớn, có vẻ kỳ quái, vội vàng giơ tay sờ lung tung vài cái: "Không, thời gian cũng không còn sớm, ta trở về, trở về rửa mặt. tiên sinh vào phòng đi, bên ngoài gió lạnh..."
Khi hắn vội vàng rời đi, Tạ Không Minh tựa hồ nhìn thấy điều gì thú vị, nhếch môi cười, thấp giọng thì thầm với bản thân gì đó…
Tác giả có lời muốn nói: Đừng quá chú ý đến một số phần không khoa học của cốt truyện... Cảm ơn.
Tương mơ
*Đoạn tụ chi phíc ai cũng biết rồi.
*Phân đào chi điển: Tìm đọc chuyện của Diêu Tử Hà nghen.
Ánh mặt trời sáng ngời, khăn tay bị nhào nặn treo ở vị trí gần cửa sổ, khẽ đong đưa theo gió. Lý Thủy chật vật đứng dậy, đầu còn có chút mê man, quần áo bẩn tối hôm qua còn ném trên mặt đất, khô kết thành một đống. Hắn ngơ ngác ngồi, một lát sau, bỗng nhiên đưa tay nặng nề vỗ đầu mình một cái. Đau quả thật là đau, nhưng cũng làm cho hắn tỉnh táo lại, nhất thời xấu hổ đến hốc mắt phiếm hồng, nhịn không được khụt khịt vài tiếng.
Tiên sinh thật là tốt, ban đêm không ngủ ra ngắm trăng, có lẽ còn phải giống như những đại thi sĩ kia làm chút câu thâm sâu, kết quả gặp phải hắn làm chuyện không có lương tâm, cũng không biết có nghe thấy lời nói ghê tởm kia hay không. Hiện tại, hắn làm sao còn dám xuất hiện trước mặt đối phương đây?
Cho dù không bị trách cứ, đáy lòng Lý Thủy vẫn áy náy đến mức muốn tự đào hố chôn mình.
Tiếng hét của Lý Húc đã gọi hắn trở về, lúc này hắn hẳn là phải ở trong phòng bếp bận rộn. Lý Thủy phục hồi tinh thần, vội vàng chạy tới, chỉ có thể nấu chút đồ đơn giản. Hắn theo thói quen làm thêm phần của Tạ Không Minh, chần chờ hồi lâu, thẳng đến khi Lý Húc sắp vào học đường mới nhét đồ vào trong tay đối phương: "Đệ, đệ đi đưa cho tiên sinh, còn có buổi tối ta không tới đón đệ được”
"Ca ca?" Lý Húc nghi hoặc gãi đầu.
Lý Thủy mím môi: "Ta rất bận, đệ đừng quên..." Nói xong, hắn liền đẩy nhẹ lưng Lý Húc, còn mình thì khuất mặt, đi về phía ven đường.
Vốn hôm nay không lên núi, nhưng ở nhà thì đôi mắt sắc bén của ông nội như muốn nhìn thấu hắn vậy, Lý Thủy đành phải thu dọn đồ nghề đi săn, định đi một vòng xem có thứ gì dễ bắt không..
Hắn cố ý tránh tới dòng suối, lướt qua rừng mơ, nhưng mùa này cây mơ rất tươi tốt, quả còn chưa có vị ngọt, lại tản mát ra mùi thơm như có như không —— Nếu đến lúc chín, nhà nào nhà nấy đều phái người ra hái, chế thành tương mơ bán vào trong thành —— Cách làm tương mơ cũng là đoạn thời gian trước Tạ Không Minh dạy mọi người, Lý Thủy nghĩ đến đây, đầu óc lại nóng lên, không khỏi nắm chặt tay.
Mất hơn nửa ngày, Lý Thủy thất thần mới săn được một con thỏ gầy yếu, xách trong tay nhẹ nhàng phiêu phiêu, thịt ngược lại rất mềm. Hắn theo bản năng liền tính toán muốn để lại cho Tạ Không Minh.
Nhưng sau khi gặp phải loại chuyện này, đối phương còn có khả năng muốn gặp hắn không?
Thử hỏi có người đọc sách nào sẽ ôn hòa đối đãi với thôn phu có ham muốn xấu xa với mình chứ? Lý Thủy càng suy tư, trong lòng lại càng chua xót, bước chân về nhà cũng vô cùng nặng nề.
Trong phòng, khăn tay khô vẫn không bằng phẳng, hắn lấy xuống, cảm thấy có lẽ đây chính là thứ duy nhất có thể lấy được, mang theo hơi thở của Tạ Không Minh, hắn vặn góc từng chút một gấp lại, đặt ở dưới gối đầu. Cơm chiều còn phải làm, chờ hắn bận rộn xong, Lý Húc cũng trở về.
Nhưng Lý Húc vừa về đến nhà, liền mang đến tin tức khiến Lý Thủy kinh ngạc bất an: "Ca ca, tiên sinh nói có chuyện muốn thương lượng, huynh vẫn nên đi qua một chuyến đi. ”
Chỉ nghĩ là đem đồ tới rồi rời đi là được, nhưng đối phương lại mở miệng, có thể là chuyện chính sự khác có liên quan mật thiết đến thôn, Lý Thủy cũng không tiện cự tuyệt. Hắn trầm mặc cầm lấy hộp thức ăn, từng bước một, trước khi hoàng hôn hoàn toàn tiêu tán đi ra ngoài phòng nhỏ.
"Tối nay đã làm gì?" Tạ Không Minh biểu hiện như thường, thuận tay bày bát đũa cho hai người.
Lý Thủy cúi đầu, ngập ngừng nói: "Là thịt thỏ. Tiên sinh, tiên sinh nói muốn bồi bổ, ta đã làm rất cẩn thận, không có mùi tanh. ”
Tạ Không Minh gọi hắn ngồi xuống, ngữ khí lại nghiêm túc hơn bình thường một chút. Lý Thủy co rúm lại, vốn trong lòng đã thẹn, không dám từ chối, dịch thân thể chỉ ngồi xuống ghế dựa, bày ra tư thế tùy thời chuẩn bị rời đi. Bộ dáng này rơi vào trong mắt Tạ Không Minh, lại chọc cho y không vui: "Mới quen thuộc không lâu, hiện tại ngươi lại muốn xa cách ta? ”
"Ta, ta không phải." Lý Thủy thốt ra, sau khi phản ứng lại thì quay sang, giống như người vừa rồi phản bác không phải là hắn.
"Không phải?" Tạ Không Minh hơi giương mắt, lặp lại từ này, trên mặt lộ ra một loại thần sắc quái dị: "Bởi vì tối hôm qua sao? ”
Chợt bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, Lý Thủy kinh hãi thất sắc, suýt nữa lỡ tay ném cái bát đi. Trong lúc nhất thời, giữa hai người có chút xấu hổ, đều trầm mặc xuống. Một lúc lâu sau, Tạ Không Minh mới tiếp tục nói: "Xem ra, ngươi thật sự để ý... đã như vậy, nếu ngươi cảm thấy áy náy, càng nên bồi thường nhiều hơn nhỉ. ”
Lý Thủy cho rằng mình nghe lầm, không khỏi nhìn trộm người đối diện, nhưng có phân biệt thế nào đi nữa, đối phương tựa hồ quả thật không coi chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua là đại sự gì, điều này ngược lại làm cho Lý Thủy càng không thoải mái. Hắn đè nén cảm giác nặng trịch khó hiểu trong lòng, cuống quít mở miệng: "Ta, ta mạo phạm tiên sinh... bồi thường thế nào cũng... là ta sai rồi..." Lý Thủy biết nam tử cũng có tình cảm như vậy, nhưng thường thường đều là những con hát cùng lão gia đùa giỡn, hoặc là giống như làm khổ công cưới vợ không nổi, hai lượng ghép đôi phát tiết tình dục mà thôi. Hắn không biết liêm sỉ, đem Tạ Không Minh trở thành đối tượng vọng niệm, rõ ràng là làm nhục đối phương.
Tạ Không Minh sửng sốt, đáy mắt lộ ra vài phần cảm xúc khó có thể hình dung. Thấy Lý Thủy sắp nhét đầu vào trong ngực, y cực kỳ bất đắc dĩ, chủ động giải thích: "Xưa có đoạn tụ chi phích, phân đào chi điển, nay ở các vùng đất thượng kinh, Thủy Nam, tình huynh đệ tươi thắm là chuyện thường. Ngươi cũng không cần xem nó là chuyện thương thiên hại lý, thế nhân đều có hỉ ưu ái nhạc, nam tử tương hợp, nghĩ đến cũng là bình thường. ”
Nghe y nói giống như đang dạy học cho mấy đứa nhỏ, vẻ mặt Lý Thủy có vài phần hoang mang, giật giật miệng, cứng đờ tại chỗ: "Ta không hiểu..."
"Cho dù ở trong thôn này, nuôi hai con ngỗng đực, cũng có thể nhìn thấy chúng nó giao phối." Tạ Không Minh biểu cảm nghiêm túc, bình tĩnh quá phận: "Ngươi đã thích nam tử, thì cần phải suy nghĩ thật rõ ràng, chớ có làm thiệt thòi nữ tử vô tội. ”
Lúc này rốt cục hiểu được lời nói của đối phương, Lý Thủy vừa xấu hổ vừa loạn, ngược lại thoải mái không ít, dù sao nghe giọng Tạ Không Minh. Như là cũng không biết câu lẩm bẩm kia của hắn là như thế nào, cho rằng hắn chỉ là ái mộ nam tử, vì chuyện này mà cả ngày này phát sầu. Hắn thành thật đáp một tiếng, cũng không nói cái gì khác, đưa tay đem đĩa thịt thỏ kia di chuyển về phía đối diện.
Tạ Không Minh nhìn hắn, ngữ khí hòa hoãn lại: "Nếu là người khác, ta liền không phí những lời nói này. Ta chỉ sợ A Thủy ngươi, nếu một mực giấu diếm, lại không đụng được nữ tử, ông nội Lý vì ngươi lo liệu hôn sự, chẳng phải là gây ra tai họa sao? ta và ngươi quen biết, mới mặt dày ——"
"Tiên sinh yên tâm." Lý Thủy bị hắn khuyên đến mặt đỏ tai hồng, thấp giọng trả lời: "Ta khẳng định không chậm trễ người khác. ”
Thấy thế, Tạ Không Minh cũng không cố chấp nữa, cười cười: "Như vậy ta ngược lại ta phải hướng ngươi bồi tội. được rồi, lúc trước nói bồi thường, chỉ là trò đùa của ta. Nhưng gần đây có quá nhiều học sinh, ta có không có nhiều sức lực, hy vọng ngươi có thể giúp ta dọn dẹp ngôi nhà này. tiền bạc dễ nói, ngươi cũng có thể ít lên núi hơn, tránh gia đình lo lắng. ”
Lý Thủy lắc đầu: "Không cần, tiên sinh là người tài giỏi, ta..ta giúp làm chút việc vặt, không tính là gì. ”
"Cũng được." Tạ Không Minh nghĩ thầm tóm lại là đã nói xong, cân nhắc một chút, vẫn là chuyên tâm nếm thử thịt thỏ.
Mấy ngày kế tiếp, hai người tựa hồ đều quên gút mắc lúc trước, Lý Thủy ngoại trừ chăm sóc người nhà cùng nấu cơm cho Tạ Không Minh, đêm rảnh rỗi, cũng thay y dọn dẹp phòng.
Mặc dù là sống một mình, nhưng Tạ Không Minh có chút không am hiểu ứng phó việc vặt, Lý Thủy cảm thấy là y xuất thân tốt, trước kia luôn có người hầu hạ. Lý Thủy ngược lại từ lúc hiểu chuyện đã học cách làm việc, buồn bực nghịch ngợm một hồi, rất nhanh đem đồ bị rối loạn bày vô cùng có trật tự. Nhà không tính là lớn, hắn nhìn phương hướng phòng ngủ, không dám đi vào, yên lặng dời tầm mắt.
Tạ Không Minh đang tỉ mỉ tưới nước bên cạnh ruộng thuốc, không để ý tình huống trong phòng, Lý Thủy xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng lưng y, vành tai chậm rãi lại đỏ lên. dứt khoát đi ra cửa, trùng hợp đối phương gọi hắn lại, hỏi năm nay thôn còn định làm nhiều tương mơ hay không, Lý Thủy suy nghĩ một chút: "Ừm, tuy rằng thôn khác cũng muốn chui qua lén lút xem công thức, nhưng trưởng thôn giấu rất kỹ. ”
"Ta xem qua hơn tháng nữa, mấy gốc cây của học đường sẽ chín đỏ, đến lúc đó không dễ làm tương mơ, muốn cho ngươi thử ủ rượu."
Lý Thủy trợn tròn hai mắt: "Ủ rượu? Ta cũng làm được sao..."
Nghe xong lời này, Tạ Không Minh không khỏi mỉm cười: "Thử một lần liền biết, dù sao không ăn, mấy tiểu tử kia sẽ gây họa. "Y từ trong ngực lấy ra hai trang giấy đưa cho Lý Thủy, ý bảo hắn cất kỹ: "Đây là bạn tốt tặng ta, chỉ là không rõ quả mơ có thể thành công hay không. ”
Lý Thủy nhanh chóng đảo qua văn tự trên trang, hắn đọc sách, mặc dù học không sâu, ngoại trừ một vài chữ phức tạp nhìn không rõ lắm, cách làm cụ thể của rượu quả ngược lại ghi nhớ sâu trong lòng. Hắn biết Tạ Không Minh có không ít bạn tốt là người trí thức, trước đó còn hâm mộ, thậm chí có chút ghen tị, về sau nghe nói bọn họ phần lớn đã lập gia đình, mới buông bỏ cảm khái vô vị này. Hắn ngây người trong chớp mắt, lại nhìn một lần nữa, phát hiện trong từng dòng chữ đều có thêm mấy câu hàn huyên hàng ngày dễ đọc, trong lòng lắng xuống: "Nhìn lại đơn giản... chờ quả mơ chín đỏ, ta, ta sẽ tự tay ủ một vại, làm thành công liền mời tiên sinh thưởng thức. ”
"Được, ngươi cân nhắc nhiều hơn, đến lúc đó dứt khoát ở bên này ủ rượu, đỡ phải dọn tới chuyển lui." Tạ Không Minh gật đầu, tự nhiên thăm dò, tay lướt qua hai má hắn: "Cọ ở nơi nào mà dính đầy bụi thế kia? ”
Lý Thủy hoảng sợ, chấn động nặng nề, bỗng dưng lui về phía sau vài bước. lại giật mình phát hiện phản ứng quá lớn, có vẻ kỳ quái, vội vàng giơ tay sờ lung tung vài cái: "Không, thời gian cũng không còn sớm, ta trở về, trở về rửa mặt. tiên sinh vào phòng đi, bên ngoài gió lạnh..."
Khi hắn vội vàng rời đi, Tạ Không Minh tựa hồ nhìn thấy điều gì thú vị, nhếch môi cười, thấp giọng thì thầm với bản thân gì đó…
Tác giả có lời muốn nói: Đừng quá chú ý đến một số phần không khoa học của cốt truyện... Cảm ơn.
Tương mơ
*Đoạn tụ chi phíc ai cũng biết rồi.
*Phân đào chi điển: Tìm đọc chuyện của Diêu Tử Hà nghen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.