Chương 19: Xây nhà/ Săn thú/ Hỏi cưới
Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thật
27/09/2022
Nói về Tạ tiên sinh, không riêng gì Lý gia thôn, ngay cả bốn thôn tám trấn, đều biết y dạy học quy củ rất nghiêm ngặt, học sinh nghịch ngợm, rơi vào trong tay y cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Vì vậy, trong mắt mọi người, Tạ tiên sinh vừa có tài vừa có kiến thức giáo dục con người, quả thật là hiếm có, nhưng không đủ hoàn mỹ, cho đến bây giờ, cũng không thấy bên cạnh y có cô nương nào, còn cự tuyệt không ít bà mai, quả thực kỳ lạ.
Nhưng mà, hôm nay mọi người lại nói về y, đặc biệt là những người có gia cảnh bình thường, trong giọng nói kẹp vài tia hâm mộ: "... Muốn xây một căn nhà lớn như vậy, ôi, thích quá đi thôi! ”
"Tiên sinh chiếu cố hương thân, giúp con trai nhà ta có việc làm, còn quản cơm quản canh." Một người ngẩng mặt cười.
"Đúng vậy, thật sự là người tốt nha." Một người khác xen vào: "Ta nhìn xem, lần này xây nhà là vì muốn cưới vợ nhỉ? ”
Hàng xóm vây quanh không hẹn mà đồng ý: "Tám chín phần mười, rốt cuộc là tiểu nương nhà nào, có phúc phận như vậy! ”
Bên này đoán già đoán non, bên kia Lý Thủy bưng rau thịt ra, gọi người làm việc dùng cơm, lời nói chân thành, so sánh với Tạ Không Minh càng giống chủ nhà hơn.
Những thanh niên lớn này đều quen biết hắn nhiều năm, nói chuyện với nhau cũng không chút cố kỵ: "Nếu không phải A Thủy không chị không em, ta ngược lại cho rằng là hai nhà các ngươi kết thông gia! ”
Sợ người ta nhìn ra manh mối, Lý Thủy không dám đáp lại, chỉ ngây ngốc cười, lại nói muốn hầu hạ tiên sinh, chạy xa. Những người đó nhìn bóng lưng hắn, thì thầm: "Cũng may... hắn cùng tiên sinh giao tình tốt, A Húc lại thông minh, đầu năm liền thi vào thư viện trong thành, sau này cuộc sống sẽ tốt hơn. ”
Trong khoảng thời gian này, Tạ Không Minh tạm thời ở nhà Lý Thủy, thấy hắn tới, đáy mắt nhất thời dâng lên ý cười: "Như thế nào? ”
"Làm rất tốt..." Lý Thủy có chút ngượng ngùng, là hắn không yên lòng, mới cố chấp muốn nhìn chằm chằm người ta làm việc, kỳ thực cũng không có ai dám động tay động chân.
Tạ Không Minh nghe lời này của hắn, thở phào nhẹ nhõm, cả hai đã cùng nhau lập bản vẽ sửa chữa nhà, xây được như bây giờ, có thể coi như là một chuyện tốt.
Dứt lời, hai người lại ngồi xuống dùng cơm, trên bàn bày hai bát mì,nước dùng là thịt gà lôi non hầm nhừ, mì dẻo dai, phía trên rắc thịt gà và hành lá xắt nhỏ, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Ngoài ra còn có một số món ăn đơn giản, chẳng hạn như rau dại hái vào buổi sáng, dưa muối, tuy bình dân nhưng rất ngon. Đầu mùa hè không khí dần dần nóng lên, mặc dù Lý Thủy có tâm, Tạ Không Minh cũng không muốn hắn ở bên bếp lò lâu dài, dứt khoát giản lược đồ ăn hết sức.
“...... Ta cho ít muối hơn một chút, có cảm thấy nhạt không?” Lý Thủy nếm một ngụm, vội vàng hỏi.
Tạ Không Minh lắc đầu: "Đại sư phụ ba bốn mươi năm tay nghề trong tửu lâu, cũng không bằng tấm lòng A Thủy đối với ta.”
Bị y nói đến tai nóng lên, Lý Thủy muốn cúi đầu, lại nhớ tới hai người đã là người yêu, cần gì phải như thế, dứt khoát đáp: " Ta cẩn thận cân nhắc sở thích của tiên sinh, người bên ngoài… làm sao giống ta được. ”
"Ừ."
Trong lúc nói đùa, bát mì đã ăn hết, Lý Thủy đứng lên thu dọn, Tạ Không Minh nhất định phải đi theo, nhân lúc rảnh rỗi liền hôn bên này, ôm eo bên kia, dính còn mạnh hơn kẹo mạch nha. Lý Thủy trong lòng là có nguyện ý, nếu không phải sợ chén đĩa rơi xuống, hắn nhất định sẽ không phát ra tiếng động, mặc cho đối phương làm càn.
Thật vất vả mới dọn được hết, Lý Thủy phải tu sửa một ít đồ lên núi, như giỏ lưng, cung tên, chuẩn bị cho cuộc săn thú. Tạ Không Minh thì cầm quyển sách, cân nhắc nên giảng bài như thế nào, thi thoảng cầm bút lên khoanh tròn, thu hút ánh mắt của người bên cạnh. Y khẽ nâng mắt lên, khiến Lý Thủy xấu hổ, cúi đầu làm bộ chuyên tâm làm việc —— Ôi chao, phu thê nhà ai, cũng không có ân ái được như vậy!
Chỉ hận nhà cửa chưa thành, qua một thời gian người trong thôn lại vì làm tương mơ, ủ rượu bận rộn, không dễ làm thân, nếu không bọn họ sớm đã nói ra ngoài.
Đến cuối hè, một cây mơ đỏ chất đầy vào chum, vại, ngay cả ngôi nhà mới của Tạ gia, cũng bỏ trống ra một gian phòng để ủ rượu. Lý Thủy đã chuyển tới, đợi Tạ Không Minh đi học đường quản giáo đám trẻ con nghịch ngợm kia, hắn liền mang theo cung dao lên núi, không dám đi sâu, sợ bị đối phương trách cứ hắn không yêu quý thân thể.
Sau mùa xuân cỏ dại mọc um tùm, hoa dại khắp nơi, Lý Thủy thỉnh thoảng giơ dao lên chém đứt cành rủ xuống, rồi mới chậm rãi bước đi. Không bao lâu sau, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng sột soạt ở đâu đó, nhìn kỹ thì thấy một con lợn rừng trong bãi cỏ, cũng không lớn, đang tìm thức ăn.
Lý Thủy vui mừng khôn xiết nói: "Vầy cũng đủ đổi ra đống tiền bạc rồi. " Vội vàng lấy cung cài tên, bắn trúng chân sau lợn rừng, khiến nó đau đớn chạy loạn. Hắn vội vàng đuổi kịp, bắn liên tiếp mấy mũi tên, liền thấy heo rừng ngã trên mặt đất, máu chảy ròng ròng. Lý Thủy dùng miếng vải thường ngày chuẩn bị cầm máu buộc lại vết thương của nó, lại nhẹ nhàng khéo léo nhấc lên, dọc theo đường xuống núi.
Đến thôn, ai cũng nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ, đều khen hắn dũng mãnh. Thì ra gần đó rất ít mãnh thú như lợn rừng, dự đoán là từ nơi nào chạy tới, đường xá xa xôi, bụng sờ cũng gầy. mặc dù lợn rừng hung ác, nhưng nội tạng hay da đều hữu ích, thịt lại tươi ngon, cho nên rất được nhiều người yêu thích. Bất kể là tửu lâu, y quán, luôn phải tốn một số tiền lớn thu mua, bán cho khách giàu.
Bị mọi người vây quanh tán gẫu một hồi, Lý Thủy mới tìm được đường về nhà, không dám to tiếng, chỉ ném heo rừng ở trong sân. Buổi tối, Tạ Không Minh còn chưa vào cửa đã nhìn thấy một vật đen kịt, xấu xí nằm chết ở đó, trong lòng cả kinh, vội vàng vào phòng lột sạch Lý Thủy, nhìn toàn thân, phát hiện không có bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thủy không biết là xấu hổ hay là vui mừng, thắt lại quần áo: "Tiên sinh… Ta không có tiến vào núi sâu, đụng phải gia hỏa này đói bụng lâu ngày, không còn sức bị ta dễ dàng đánh chết.”
Tạ Không Minh bất đắc dĩ thở dài, biết tính tình đối phương như thế, cũng không nhiều lời. Y hiểu chút dược lý, lại gặp qua không ít thứ tốt, bắt đầu chỉ điểm Lý Thủy từ nơi nào hạ dao, làm sạch lợn rừng. Bận rộn hơn nửa đêm, rốt cục phân ra một đống da thịt, rửa sạch bọc lại.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau vào thành, đem thịt bán ra, lại đưa tiền mời chưởng quỹ tửu lâu lưu tâm, thay bọn họ từ phía bắc bắt một đôi chim nhạn lớn*. Chưởng quầy làm người khôn khéo, nhất thời lộ ra ý cười: "Chúc mừng, chúc mừng. ” Tạ Không Minh nghe vậy hứng thú nói: "Đa tạ, nếu định ngày thành thân, nhất định đến mời chưởng quỹ dự tiệc. "Lý Thủy ngoan ngoãn ngồi một bên, cũng mím môi cười, thoải mái nhận vài câu chúc mừng.
(*Khi chấm được ai, nhà trai nhờ người mai mối đến nhà gái, lễ vật của nhà trai là cặp “chim nhạn” nên lễ này còn được gọi là “điện nhạn”, vì chim nhạn là loài chung rất chung tình, không sánh đôi hai lần. Loài chim này cũng rất thảo ăn, khi gặp mồi thì gọi nhau cùng ăn chung, khi một con chết rồi, thì con còn lại cũng buồn mà chết theo.)
Lại nói ông nội vào thư viện, vô cùng nhàn rỗi, đang nhìn sen đầy ao, nghe mấy đứa nhỏ kia học hành. Chợt nghe đứa cháu lớn cùng nửa đứa cháu rể đến thăm, cười nói ngâm nga cùng hai người: " Ở đây rất tốt, mỗi ngày đều có chuyện vui làm,, người bên cạnh lại hiền lành, lão trượng* còn dạy ta chơi cờ.” Lại hỏi khi nào để bà mối tới hỏi chuyện: "Cuối tháng A Húc được nghỉ, trở về một chuyến, thừa dịp một nhà đầy đủ, thông báo cho người trong thôn đều biết hai đứa cũng tuyệt đối xứng đôi. ”
"Nghe lời ông nội."
......
Tạ tiên sinh muốn sai người tới bàn chuyện hôn sự, bà mối xung quanh nghe vậy, người nào không muốn đi làm, tranh nhau suýt vỡ cả đầu. Đợi hắn từ trong đó chọn được một người có thanh danh tốt, nói là muốn hỏi cưới Lý thợ săn, bà mối phất quạt mặt đầy kinh ngạc, bất chấp mạo phạm người ta, hỏi liên tục: "Tiên sinh là nhân tài, sao lại muốn cùng một người đàn ông đầu ấp tay gối?”
"Tình đầu ý hợp, lại yêu nhau, coi trọng lẫn nhau, cứ như vậy là tự nhiên muốn thành thân thôi." Tạ Không Minh cười nhẹ.
Bà mối lúc này im lặng, ngu dốt đến đâu, bà cũng biết mình phải kiềm chế bản thân, vội vàng đổi giọng: "Ôi chao, thật đúng là xứng ssooi vừa lứa, cần gì phải kẻ già như ta tới há mồm! Nhưng tiên sinh đến mời, tự nhiên phải thân thiết, ta đi một chuyến, mặt dày thay nguyệt lão tác hợp lần này. ”
Vì thế bà mối vui vẻ ăn mặc, đến Lý gia thôn, mấy người nhàn rỗi buôn chuyện thấy bà đến, bên cạnh còn có Tạ tiên sinh, đều trợn to hai mắt: "Kỳ quái, bà già này chẳng lẽ đụng phải đại vận, lại có thể giúp tiên sinh đi hỏi cưới? "Trong lúc nhất thời oanh động, mọi người cũng đi theo, một đường đi cho đến trước nhà Lý Thủy.
Bà mối kia ưỡn ngực, cao hứng hô mở cửa, nói: "Chúc mừng lão Lý, chúc mừng lão Lý, ta đến thay tiên sinh làm mai mối! ”
Ônh nội sớm chờ ở trong sảnh, bởi vì hai bên đã biết nhau, dăm ba câu câu liền xong chuyện. Lý Thủy cùng Tạ Không Minh ở một bên mặt mày đưa tình, duy chỉ có Lý Húc còn có chút không vui, nhìn sính lễ chất đống trên mặt đất, lại đưa tay chọc chọc vào lồng sắt đựng nhạn, cuối cùng âm thầm thở dài một tiếng.
Người trong thôn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thấp giọng nói chuyện với nhau, những gia đình có nhi nữ đang trong độ tuổi gả đi, thấy Tạ Không Minh là nhân tài, lại có gia thế, còn thành tâm cầu lấy một thợ săn tầm thường, cũng không khỏi đỏ mắt ghen tị. Nhưng nam nữ, già trẻ, lớn bé chen chúc một phòng, lại không có một người nào vì hai nam tử cưới xin mà nói xấu. Dù sao việc buôn bán rượu tương mơ trong thôn, tiền đồ của con cháu có thông được không đều dựa vào người ta cả, đứa nào ngu ngốc đi ngược lại đồng tiền mà dám nói thêm? Kết quả là hôn sự được giải quyết ổn thỏa, mọi người kéo đến đông đủ, chỉ để chúc mừng ông nội nhà họ Lý.
Lý Húc tuổi còn nhỏ, đã sớm không kiên nhẫn, lôi kéo Lý Thủy đến chỗ yên tĩnh phía sau phòng, không cho Tạ Không Minh đi theo. Tình cảm của hai huynh đệ bọn họ rất tốt, Lý Húc đánh giá từ trên xuống dưới một phen, cảm giác sắc mặt đối phương hồng nhuận hơn trước không ít, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống: "Ca ca… huynh huynh cùng tiên sinh, người nào đến lấy, người nào gả đi? ”
"Không so đo, ta cùng y đã thoả thuận rồi." Lý Thủy nói đến đây, tai ửng đỏ: “ Ngày tổ chức rượu mừng từ bên này đi qua, ở nhà mới bái đường, khai tiệc. Chỉ có hai ba bước đường, đi cũng đi rồi, phân chia này kia làm gì. ”
"Vậy cũng tốt." Lý Húc gật đầu.
Cách đó không xa, Tạ Không Minh nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh, cũng không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
Nhưng mà, hôm nay mọi người lại nói về y, đặc biệt là những người có gia cảnh bình thường, trong giọng nói kẹp vài tia hâm mộ: "... Muốn xây một căn nhà lớn như vậy, ôi, thích quá đi thôi! ”
"Tiên sinh chiếu cố hương thân, giúp con trai nhà ta có việc làm, còn quản cơm quản canh." Một người ngẩng mặt cười.
"Đúng vậy, thật sự là người tốt nha." Một người khác xen vào: "Ta nhìn xem, lần này xây nhà là vì muốn cưới vợ nhỉ? ”
Hàng xóm vây quanh không hẹn mà đồng ý: "Tám chín phần mười, rốt cuộc là tiểu nương nhà nào, có phúc phận như vậy! ”
Bên này đoán già đoán non, bên kia Lý Thủy bưng rau thịt ra, gọi người làm việc dùng cơm, lời nói chân thành, so sánh với Tạ Không Minh càng giống chủ nhà hơn.
Những thanh niên lớn này đều quen biết hắn nhiều năm, nói chuyện với nhau cũng không chút cố kỵ: "Nếu không phải A Thủy không chị không em, ta ngược lại cho rằng là hai nhà các ngươi kết thông gia! ”
Sợ người ta nhìn ra manh mối, Lý Thủy không dám đáp lại, chỉ ngây ngốc cười, lại nói muốn hầu hạ tiên sinh, chạy xa. Những người đó nhìn bóng lưng hắn, thì thầm: "Cũng may... hắn cùng tiên sinh giao tình tốt, A Húc lại thông minh, đầu năm liền thi vào thư viện trong thành, sau này cuộc sống sẽ tốt hơn. ”
Trong khoảng thời gian này, Tạ Không Minh tạm thời ở nhà Lý Thủy, thấy hắn tới, đáy mắt nhất thời dâng lên ý cười: "Như thế nào? ”
"Làm rất tốt..." Lý Thủy có chút ngượng ngùng, là hắn không yên lòng, mới cố chấp muốn nhìn chằm chằm người ta làm việc, kỳ thực cũng không có ai dám động tay động chân.
Tạ Không Minh nghe lời này của hắn, thở phào nhẹ nhõm, cả hai đã cùng nhau lập bản vẽ sửa chữa nhà, xây được như bây giờ, có thể coi như là một chuyện tốt.
Dứt lời, hai người lại ngồi xuống dùng cơm, trên bàn bày hai bát mì,nước dùng là thịt gà lôi non hầm nhừ, mì dẻo dai, phía trên rắc thịt gà và hành lá xắt nhỏ, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Ngoài ra còn có một số món ăn đơn giản, chẳng hạn như rau dại hái vào buổi sáng, dưa muối, tuy bình dân nhưng rất ngon. Đầu mùa hè không khí dần dần nóng lên, mặc dù Lý Thủy có tâm, Tạ Không Minh cũng không muốn hắn ở bên bếp lò lâu dài, dứt khoát giản lược đồ ăn hết sức.
“...... Ta cho ít muối hơn một chút, có cảm thấy nhạt không?” Lý Thủy nếm một ngụm, vội vàng hỏi.
Tạ Không Minh lắc đầu: "Đại sư phụ ba bốn mươi năm tay nghề trong tửu lâu, cũng không bằng tấm lòng A Thủy đối với ta.”
Bị y nói đến tai nóng lên, Lý Thủy muốn cúi đầu, lại nhớ tới hai người đã là người yêu, cần gì phải như thế, dứt khoát đáp: " Ta cẩn thận cân nhắc sở thích của tiên sinh, người bên ngoài… làm sao giống ta được. ”
"Ừ."
Trong lúc nói đùa, bát mì đã ăn hết, Lý Thủy đứng lên thu dọn, Tạ Không Minh nhất định phải đi theo, nhân lúc rảnh rỗi liền hôn bên này, ôm eo bên kia, dính còn mạnh hơn kẹo mạch nha. Lý Thủy trong lòng là có nguyện ý, nếu không phải sợ chén đĩa rơi xuống, hắn nhất định sẽ không phát ra tiếng động, mặc cho đối phương làm càn.
Thật vất vả mới dọn được hết, Lý Thủy phải tu sửa một ít đồ lên núi, như giỏ lưng, cung tên, chuẩn bị cho cuộc săn thú. Tạ Không Minh thì cầm quyển sách, cân nhắc nên giảng bài như thế nào, thi thoảng cầm bút lên khoanh tròn, thu hút ánh mắt của người bên cạnh. Y khẽ nâng mắt lên, khiến Lý Thủy xấu hổ, cúi đầu làm bộ chuyên tâm làm việc —— Ôi chao, phu thê nhà ai, cũng không có ân ái được như vậy!
Chỉ hận nhà cửa chưa thành, qua một thời gian người trong thôn lại vì làm tương mơ, ủ rượu bận rộn, không dễ làm thân, nếu không bọn họ sớm đã nói ra ngoài.
Đến cuối hè, một cây mơ đỏ chất đầy vào chum, vại, ngay cả ngôi nhà mới của Tạ gia, cũng bỏ trống ra một gian phòng để ủ rượu. Lý Thủy đã chuyển tới, đợi Tạ Không Minh đi học đường quản giáo đám trẻ con nghịch ngợm kia, hắn liền mang theo cung dao lên núi, không dám đi sâu, sợ bị đối phương trách cứ hắn không yêu quý thân thể.
Sau mùa xuân cỏ dại mọc um tùm, hoa dại khắp nơi, Lý Thủy thỉnh thoảng giơ dao lên chém đứt cành rủ xuống, rồi mới chậm rãi bước đi. Không bao lâu sau, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng sột soạt ở đâu đó, nhìn kỹ thì thấy một con lợn rừng trong bãi cỏ, cũng không lớn, đang tìm thức ăn.
Lý Thủy vui mừng khôn xiết nói: "Vầy cũng đủ đổi ra đống tiền bạc rồi. " Vội vàng lấy cung cài tên, bắn trúng chân sau lợn rừng, khiến nó đau đớn chạy loạn. Hắn vội vàng đuổi kịp, bắn liên tiếp mấy mũi tên, liền thấy heo rừng ngã trên mặt đất, máu chảy ròng ròng. Lý Thủy dùng miếng vải thường ngày chuẩn bị cầm máu buộc lại vết thương của nó, lại nhẹ nhàng khéo léo nhấc lên, dọc theo đường xuống núi.
Đến thôn, ai cũng nhìn hắn, vừa mừng vừa sợ, đều khen hắn dũng mãnh. Thì ra gần đó rất ít mãnh thú như lợn rừng, dự đoán là từ nơi nào chạy tới, đường xá xa xôi, bụng sờ cũng gầy. mặc dù lợn rừng hung ác, nhưng nội tạng hay da đều hữu ích, thịt lại tươi ngon, cho nên rất được nhiều người yêu thích. Bất kể là tửu lâu, y quán, luôn phải tốn một số tiền lớn thu mua, bán cho khách giàu.
Bị mọi người vây quanh tán gẫu một hồi, Lý Thủy mới tìm được đường về nhà, không dám to tiếng, chỉ ném heo rừng ở trong sân. Buổi tối, Tạ Không Minh còn chưa vào cửa đã nhìn thấy một vật đen kịt, xấu xí nằm chết ở đó, trong lòng cả kinh, vội vàng vào phòng lột sạch Lý Thủy, nhìn toàn thân, phát hiện không có bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thủy không biết là xấu hổ hay là vui mừng, thắt lại quần áo: "Tiên sinh… Ta không có tiến vào núi sâu, đụng phải gia hỏa này đói bụng lâu ngày, không còn sức bị ta dễ dàng đánh chết.”
Tạ Không Minh bất đắc dĩ thở dài, biết tính tình đối phương như thế, cũng không nhiều lời. Y hiểu chút dược lý, lại gặp qua không ít thứ tốt, bắt đầu chỉ điểm Lý Thủy từ nơi nào hạ dao, làm sạch lợn rừng. Bận rộn hơn nửa đêm, rốt cục phân ra một đống da thịt, rửa sạch bọc lại.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau vào thành, đem thịt bán ra, lại đưa tiền mời chưởng quỹ tửu lâu lưu tâm, thay bọn họ từ phía bắc bắt một đôi chim nhạn lớn*. Chưởng quầy làm người khôn khéo, nhất thời lộ ra ý cười: "Chúc mừng, chúc mừng. ” Tạ Không Minh nghe vậy hứng thú nói: "Đa tạ, nếu định ngày thành thân, nhất định đến mời chưởng quỹ dự tiệc. "Lý Thủy ngoan ngoãn ngồi một bên, cũng mím môi cười, thoải mái nhận vài câu chúc mừng.
(*Khi chấm được ai, nhà trai nhờ người mai mối đến nhà gái, lễ vật của nhà trai là cặp “chim nhạn” nên lễ này còn được gọi là “điện nhạn”, vì chim nhạn là loài chung rất chung tình, không sánh đôi hai lần. Loài chim này cũng rất thảo ăn, khi gặp mồi thì gọi nhau cùng ăn chung, khi một con chết rồi, thì con còn lại cũng buồn mà chết theo.)
Lại nói ông nội vào thư viện, vô cùng nhàn rỗi, đang nhìn sen đầy ao, nghe mấy đứa nhỏ kia học hành. Chợt nghe đứa cháu lớn cùng nửa đứa cháu rể đến thăm, cười nói ngâm nga cùng hai người: " Ở đây rất tốt, mỗi ngày đều có chuyện vui làm,, người bên cạnh lại hiền lành, lão trượng* còn dạy ta chơi cờ.” Lại hỏi khi nào để bà mối tới hỏi chuyện: "Cuối tháng A Húc được nghỉ, trở về một chuyến, thừa dịp một nhà đầy đủ, thông báo cho người trong thôn đều biết hai đứa cũng tuyệt đối xứng đôi. ”
"Nghe lời ông nội."
......
Tạ tiên sinh muốn sai người tới bàn chuyện hôn sự, bà mối xung quanh nghe vậy, người nào không muốn đi làm, tranh nhau suýt vỡ cả đầu. Đợi hắn từ trong đó chọn được một người có thanh danh tốt, nói là muốn hỏi cưới Lý thợ săn, bà mối phất quạt mặt đầy kinh ngạc, bất chấp mạo phạm người ta, hỏi liên tục: "Tiên sinh là nhân tài, sao lại muốn cùng một người đàn ông đầu ấp tay gối?”
"Tình đầu ý hợp, lại yêu nhau, coi trọng lẫn nhau, cứ như vậy là tự nhiên muốn thành thân thôi." Tạ Không Minh cười nhẹ.
Bà mối lúc này im lặng, ngu dốt đến đâu, bà cũng biết mình phải kiềm chế bản thân, vội vàng đổi giọng: "Ôi chao, thật đúng là xứng ssooi vừa lứa, cần gì phải kẻ già như ta tới há mồm! Nhưng tiên sinh đến mời, tự nhiên phải thân thiết, ta đi một chuyến, mặt dày thay nguyệt lão tác hợp lần này. ”
Vì thế bà mối vui vẻ ăn mặc, đến Lý gia thôn, mấy người nhàn rỗi buôn chuyện thấy bà đến, bên cạnh còn có Tạ tiên sinh, đều trợn to hai mắt: "Kỳ quái, bà già này chẳng lẽ đụng phải đại vận, lại có thể giúp tiên sinh đi hỏi cưới? "Trong lúc nhất thời oanh động, mọi người cũng đi theo, một đường đi cho đến trước nhà Lý Thủy.
Bà mối kia ưỡn ngực, cao hứng hô mở cửa, nói: "Chúc mừng lão Lý, chúc mừng lão Lý, ta đến thay tiên sinh làm mai mối! ”
Ônh nội sớm chờ ở trong sảnh, bởi vì hai bên đã biết nhau, dăm ba câu câu liền xong chuyện. Lý Thủy cùng Tạ Không Minh ở một bên mặt mày đưa tình, duy chỉ có Lý Húc còn có chút không vui, nhìn sính lễ chất đống trên mặt đất, lại đưa tay chọc chọc vào lồng sắt đựng nhạn, cuối cùng âm thầm thở dài một tiếng.
Người trong thôn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thấp giọng nói chuyện với nhau, những gia đình có nhi nữ đang trong độ tuổi gả đi, thấy Tạ Không Minh là nhân tài, lại có gia thế, còn thành tâm cầu lấy một thợ săn tầm thường, cũng không khỏi đỏ mắt ghen tị. Nhưng nam nữ, già trẻ, lớn bé chen chúc một phòng, lại không có một người nào vì hai nam tử cưới xin mà nói xấu. Dù sao việc buôn bán rượu tương mơ trong thôn, tiền đồ của con cháu có thông được không đều dựa vào người ta cả, đứa nào ngu ngốc đi ngược lại đồng tiền mà dám nói thêm? Kết quả là hôn sự được giải quyết ổn thỏa, mọi người kéo đến đông đủ, chỉ để chúc mừng ông nội nhà họ Lý.
Lý Húc tuổi còn nhỏ, đã sớm không kiên nhẫn, lôi kéo Lý Thủy đến chỗ yên tĩnh phía sau phòng, không cho Tạ Không Minh đi theo. Tình cảm của hai huynh đệ bọn họ rất tốt, Lý Húc đánh giá từ trên xuống dưới một phen, cảm giác sắc mặt đối phương hồng nhuận hơn trước không ít, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống: "Ca ca… huynh huynh cùng tiên sinh, người nào đến lấy, người nào gả đi? ”
"Không so đo, ta cùng y đã thoả thuận rồi." Lý Thủy nói đến đây, tai ửng đỏ: “ Ngày tổ chức rượu mừng từ bên này đi qua, ở nhà mới bái đường, khai tiệc. Chỉ có hai ba bước đường, đi cũng đi rồi, phân chia này kia làm gì. ”
"Vậy cũng tốt." Lý Húc gật đầu.
Cách đó không xa, Tạ Không Minh nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh, cũng không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.