Chương 39: Tình cũ chưa phai
Mạch Ngôn Xuyên
05/05/2019
Cuối tháng 8 năm 2015, Đinh Mật trở về thành phố Giang Châu.
Không có ai đến đón cô, một mình cô đẩy hai vali to ra khỏi sân bay, bắt xe đến khách sạn. Lúc đi qua Nhất Trung, cô gọi tài xế: “Bác lái chậm một chút với ạ.”
Mấy năm qua, thành phố này đã thay đổi rất nhiều, có những khu vực cũ đã bị phá đi xây lại, không còn tìm thấy bóng dáng năm xưa, Đinh Mật trông sao mà xa lạ, chỉ còn duy nhất đoạn đường này là vẫn giữ lại mấy phần bóng dáng ngày ấy.
Đang giờ tan học chiều, những học sinh mặc đồng phục ùa ra khỏi cổng trường. Nhiều năm như thế, đồng phục của trường Nhất Trung Giang Châu cũng đã thay đổi, ngoài vườn trường rợp bóng cây cối, những thiếu niên thiếu nữ phơi phới sức xuân khiến người ta ngưỡng mộ.
Bỗng như nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đạp xe đuổi theo người nọ nhiều năm trước.
Đinh Mật bất giác nhoẻn cười, đôi má lúm như ẩn như hiện.
Bác lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, cười trò chuyện: “Cô bé, ngày xưa học ở Nhất Trung à?”
Đinh Mật cười: “Vâng.”
Bác lái xe cười khà: “Con gái tôi cũng học ở Nhất Trung, bây giờ đang lớp mười hai, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Cháu tốt nghiệp rồi ạ.”
“Ồ, không nhận ra đấy, còn tưởng cháu cùng lắm mới học năm hai cơ, tốt nghiệp lâu chưa?”
“Hai năm rồi ạ.”
“À, mới hai năm, thế cũng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thôi nhỉ.”
Đinh Mật khựng lại không đáp, chỉ cười trừ. Cô chống khuỷu tay lên khung cửa, ngón tay khẽ mân mê ngọn tóc. Mấy năm trước cô đã cắt mái tóc dài đi, mấy năm nay vẫn luôn để tóc ngắn, không dài quá vai, phối với gương mặt tròn nhỏ nhắn, đúng là trông rất trẻ.
Nhưng trẻ cũng chỉ là ấn tượng đầu tiên, khí chất và cảm giác lại hoàn toàn khác.
Cô nào đâu mới hai mươi ba tuổi, cô đã là một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi.
Đinh Mật đặt phòng khách sạn xong, quẹt thẻ vào cửa, đặt hành lý xuống, nằm trên giường ngơ ngẩn hồi lâu.
Đang định đi tắm rửa thay quần áo rồi xuống dưới đi ăn, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, Đinh Mật lấy ra nhìn, nghe máy: “Học trưởng.”
Bùi Dịch: “Đến rồi?”
Đinh Mật quỳ trên nền mở vali ra, lấy quần áo: “Vâng, vừa đến ạ.”
“Cảm giác trở về thế nào?”
“Tốt lắm.”
“Em đương nhiên là tốt rồi, vốn đang ở thành phố C yên ổn, không đâu lại chạy đến Bắc Kinh, rồi mới không đến một năm đã chạy về Giang Châu. Em bảo em không tìm thấy cảm giác thân thuộc, vậy bây giờ thì sao? Về Giang Châu đã tìm thấy chưa?”
Bùi Dịch càng nói càng giận, chưa từng gặp cô gái nào tùy ý bướng bỉnh như thế.
Đinh Mật đóng vali lại, đoạn ngừng: “Giang Châu là quê em.”
Bùi Dịch cười lạnh: “Thế em tìm thấy cảm giác thân thuộc chưa?”
Đinh Mật không đáp, cô đứng trước khung cửa sổ to lớn, nhìn xuống thành phố vừa xa lạ vừa thân quen này, lòng cô rất rõ ràng, với cô, cảm giác thân thuộc không phải là một nơi chốn, một ngôi nhà.
Mà là một người.
Những năm qua, cô gặp rất nhiều người, bao gồm cả Bùi Dịch.
Không một ai khiến cô có được cảm giác ấy.
Bùi Dịch không nhận được lời đáp, coi như cô ngầm thừa nhận, chậc lưỡi, nói: “Đinh Mật, nếu em đọc được tin tức gì đó thì đừng tin, đều là mấy chiêu trò quen thuộc của giới giải trí thôi.”
Đinh Mật không hiểu gì, cúp máy, nhìn thấy dòng tin được đẩy về điện thoại.
“Ông chủ trẻ của Truyền thông Anh Hoa Bùi Dịch và tiểu hoa đán đang nổi Giang Nhị cùng nhau qua đêm ở khách sạn.”
Cô nhướng mày, thấy mãi thành quen, ném điện thoại lên giường, đi tắm.
Ngày hôm sau Đinh Mật dậy rất sớm, cô hẹn môi giới đi xem nhà, xem ba căn đều không vừa lòng.
Người môi giới rất kiên nhẫn cười hỏi: “Cô Đinh cảm thấy không vừa lòng chỗ nào?”
Đinh Mật ngẫm nghĩ: “Căn thứ nhất lấy ánh sáng không tốt, căn thứ hai giao thông không thuận tiện, phải đi rất xa mới có tàu điện ngầm và xe buýt, căn thứ ba tôi không thích tiểu khu ấy…”
Căn thứ ba nằm ở Hoa viên Trung Cảnh, Tiết Chấn và Tiết Ninh cũng ở đó, cô không muốn có một ngày đột nhiên va phải họ trong tiểu khu.
Nếu có thể, tốt nhất cả đời này đừng gặp lại.
Cô nghĩ, bọn họ chắc chắn cũng mong thế.
“Nhưng với tiền thuê hàng tháng mà cô đề ra thì chỉ có những căn như thế này thôi, Hoa viên Trung Cảnh thực ra không tồi, tiểu khu khá mới, phòng ốc cũng tốt, chủ nhà đang vội cho thuê nên mới có giá này. Cô không biết chứ, mấy năm nay giá nhà đất ở Giang Châu tăng lên rất nhanh…”
Đinh Mật nhìn anh ta: “Vậy còn loại căn nào khác không?”
Người môi giới lập tức niềm nở: “Có chứ, đương nhiên là có.”
“Thế chúng ta đi xem đã.”
“Không vấn đề gì, còn một chỗ nữa, cô chắc chắn sẽ vừa lòng, nhưng giá thuê đắt hơn Hoa viên Trung Cảnh tám trăm tệ.”
Đinh Mật có một chút tiền tiết kiệm, đủ sức trả tiền cọc mua một căn hộ nhỏ ở Giang Châu, nhưng cô không có ý định mua nhà, bởi vì không biết sẽ ở được bao lâu. Song cô đã trải qua những gian khổ nọ, không muốn khiến bản thân thiệt thòi, cô muốn ở một nơi thoải mái.
Người môi giới lái xe đến Tinh Hải Thành, cười đùa: “Chính là nơi này, cô xem, đến bảo vệ gác cổng tiểu khu ở đây cũng đẹp trai hơn những nơi khác phải không?”
Đinh Mật ngẩn người: “Anh nói là nơi này?”
Người môi giới: “Đúng vậy, cô xem, mức độ xanh hóa ở đây cũng tốt hơn Hoa viên Trung Cảnh.”
Đinh Mật đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi: “Tôi biết.”
Trước kia cô đã ở đây hơn một năm.
Xe dừng ở dưới, Đinh Mật ngẩng đầu nhìn lên tòa 16, người môi giới chỉ phía trước: “Căn hộ ở đằng trước, không cho xe vào được, chúng ta đi bộ nhé, cũng không xa đâu.”
Đinh Mật đi theo người môi giới, trong lòng hỗn loạn.
Căn hộ nằm ở số 1201 đơn nguyên 1 tòa 19, hai phòng ngủ một phòng khách, lấy ánh sáng tốt, trang trí không mới lắm, nhưng cũng không cũ.
Đinh Mật rất vừa lòng với căn hộ này, nhưng… cô quay đầu, nhìn về phía tòa 16.
Không biết người nọ có ở đây.
Nói thật, cô chưa chuẩn bị tâm lý để chạm mặt anh.
Người môi giới thao thao bất tuyệt giới thiệu căn hộ, cuối cùng nói: “Hôm qua có một đôi cũng đến đây xem căn hộ này, họ thấy hơi đắt, muốn cân nhắc lại, cô xem…”
Chưa dứt lời, điện thoại đổ chuông, anh ta liếc nhìn, cười ngó Đinh Mật: “Vừa nhắc đến thì gọi tới.”
Ánh mắt Đinh Mật thoáng dao động, nhìn anh ta: “Anh đừng cho họ thuê, tôi thuê căn này, trả tiên thuê một năm trong một lần, bây giờ có thể lập hợp đồng ký tên giao tiền luôn.”
Cô nói cực nhanh.
Người môi giới rất thích kiểu sòng phẳng thế này, nói với đôi tình nhân kia rằng đã cho thuê, lập tức viết hợp đồng cho Đinh Mật, giao tiền, trao chìa khóa.
Sau khi người môi giới đi, Đinh Mật gọi người đến đổi khóa rồi xuống dưới mua ít đồ mới. Cô quét dọn một buổi chiều, lại ra tiệm mua một bộ đồ giường, ngay tối hôm ấy liền rời khỏi khách sạn, vào Tinh Hải Thành ở.
Tối, Đinh Mật nấu mì gói, ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem phim.
Đáy lòng mơ hồ dâng lên một chút cảm giác thân thuộc đã lâu không thấy.
Cô không biết đây là chuyện tốt hay xấu, khẽ thở dài.
Con người ấy mà, luôn cầm lòng chẳng đặng lưu luyến quá khứ tươi đẹp.
Đinh Mật, như vậy rất nguy hiểm. Cô nhắc nhở chính mình.
Đinh Mật ở Tinh Hải Thành một tuần, ngày nào cũng ra khỏi nhà vài chuyến và đi qua tòa 16, song chưa từng gặp gỡ bóng người thân quen nọ, trái lại có một hôm cô bị bảo vệ gọi lại: “Cô ơi, cô có phải Đinh Mật không?”
Anh bảo vệ khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài chính trực, đang đánh giá cô.
Đinh Mật nhìn anh, có phần hoảng hốt: “Là tôi, nhiều năm như vậy, anh vẫn ở đây sao?”
Anh bảo vệ gãi đầu, cười xòa: “Vẫn ở chứ, bây giờ tôi là tổ trưởng tổ bảo vệ tiểu khu rồi.”
“Chúc mừng anh nhé, tổ trưởng Ngụy.”
“Gọi tôi Tiểu Ngụy là được rồi, mọi người đều gọi thế.” Ý anh là chủ nhà.
Tiểu Ngụy tỉ mỉ quan sát cô, chợt thở dài, mở ngăn kéo lấy một chiếc hộp đưa cô: “Cô Đinh, năm ấy cô nhờ tôi đưa vật này cho cậu Lục, nhưng cậu Lục hình như không ở đây nữa, mấy năm nay tôi đều không gặp cậu ấy, vật này vẫn ở chỗ tôi.”
Anh có ấn tượng rất sâu sắc với Đinh Mật và Lục Thời Miễn, năm ấy hai người còn nhỏ, mới ít tuổi vậy đã ra ngoài sống chung, ngoại hình lại nổi bật, luôn khiến người ta có ấn tượng sâu đậm. Huống chi Đinh Mật còn nhờ anh giúp đỡ, vật này mấy năm nay vẫn không thể đưa ra, trong lòng như có một tảng đá. Anh gọi điện cho chủ nhà, chủ nhà lại không phải Lục Thời Miễn, là Lục Thời Phong.
Lục Thời Phong mở ra nhìn một cái, lại đặt chiếc hộp về tay anh.
Đinh Mật sửng sốt, nhận chiếc hộp, nhìn anh: “Anh nói mấy năm qua chưa từng thấy anh ấy đến nơi này?”
“Đúng vậy, tôi nhờ đồng nghiệp trực ban để ý cũng không thấy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Cô cúi đầu, cầm chiếc hộp đi về.
Về đến nhà, ngồi trên sofa, Đinh Mật mở chiếc hộp ra, bên trong là chìa khóa và thẻ nhà. Năm ấy vội vã rời đi, đến chìa khóa và thẻ nhà cũng không kịp trao trả, cô để ở phòng bảo vệ, nhờ Tiểu Ngụy chuyển giúp.
Điều cô không ngờ đến là, nhiều năm như vậy, anh chưa từng về lại nơi đây.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chùm chìa khóa, nhớ lại vẻ mặt anh năm ấy xoa đầu cô, đặt chùm chìa khóa vào tay cô, cười khẽ nói “cầm lấy”…
Đinh Mật không nhịn được ôm mặt thở dài.
~~~
Đầu tháng Chín, Đinh Mật nhận được công việc đầu tiên từ khi trở về Giang Châu, là người lồng tiếc cho nữ chính của bộ phim “Gặp gỡ Trần tiên sinh”.
Kết thúc thử giọng, Đinh Mật dạo quanh khu thương mại gần đó, mua hai cái gối, bắt xe về đến cổng tiểu khu. Lúc đi qua tòa 16, bỗng nhiên trông thấy chú mèo béo màu quýt quen thuộc, Đinh Mật đột ngột ngừng bước, nhìn về phía nó.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng khom lưng, cánh tay mạnh mẽ ôm chú mèo béo lên, ngón tay thon dài, khớp đốt sạch sẽ.
Tim Đinh Mật đập rối loạn, ngẩng đầu nhìn người nọ, lúc nhìn rõ gương mặt ấy, cô ngẩn người, có phần thất vọng.
Người đàn ông nọ nhìn cô, mặt đầy ý cười: “Đinh Mật, đã lâu không gặp.”
Đinh Mật hoàn hồn, cười xòa: “Anh Lục, đã lâu không gặp.”
Hai anh em có mấy phần giống nhau, đặc biệt là dáng người và bàn tay, cô suýt nữa nhận nhầm.
Lục Thời Phong nhướng mày, cẩn thận quan sát cô: “Em sống ở đây?”
Đinh Mật gật đầu: “Vâng, em ở toà 19.”
Lục Thời Phong vuốt ve chú mèo, mỉm cười: “Anh còn tưởng mình nhận nhầm người, chung quy cũng đã mấy năm không gặp.”
Đinh Mật hơi lúng túng, bỗng nghĩ ra gì đó, cô lục túi lấy chìa khóa và thẻ nhà ra đưa tới, có phần khó mở lời: “Anh Lục, cái này… phiền anh giúp em đưa cho anh ấy, hồi đó em quên trả.”
Lục Thời Phong vẫn vuốt ve mèo béo, chỉ thoáng liếc nhìn, không nhận: “Cái này em phải tự trả rồi, anh không giúp em được.”
Bàn tay gượng gạo giữa không trung mấy giây, Đinh Mật thu tay về, nghe thấy Lục Thời Phong thong dong nói: “Nó cũng ở Giang Châu, vừa về năm ngoái, có cơ hội em tự trả đi.”
Đinh Mật đành nhét đồ vào túi, nhìn Lục Thời Phong: “Anh Lục, anh có số của Minh Vy không ạ?”
Lục Thời Phong lấy điện thoại ra, lại nhìn cô lấy làm lạ: “Cô nhóc em sao vậy? Trước kia như hình với bóng cùng Đỗ Minh Vy cơ mà? Sao ngay cả cô bé cũng không liên lạc?”
Đinh Mật không có cách nào nói rõ, lấy được số điện thoại của Đỗ Minh Vy thì định đi.
Lục Thời Phong gọi cô lại: “Đợi đã, em cho anh số em đi.”
Không có ai đến đón cô, một mình cô đẩy hai vali to ra khỏi sân bay, bắt xe đến khách sạn. Lúc đi qua Nhất Trung, cô gọi tài xế: “Bác lái chậm một chút với ạ.”
Mấy năm qua, thành phố này đã thay đổi rất nhiều, có những khu vực cũ đã bị phá đi xây lại, không còn tìm thấy bóng dáng năm xưa, Đinh Mật trông sao mà xa lạ, chỉ còn duy nhất đoạn đường này là vẫn giữ lại mấy phần bóng dáng ngày ấy.
Đang giờ tan học chiều, những học sinh mặc đồng phục ùa ra khỏi cổng trường. Nhiều năm như thế, đồng phục của trường Nhất Trung Giang Châu cũng đã thay đổi, ngoài vườn trường rợp bóng cây cối, những thiếu niên thiếu nữ phơi phới sức xuân khiến người ta ngưỡng mộ.
Bỗng như nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đạp xe đuổi theo người nọ nhiều năm trước.
Đinh Mật bất giác nhoẻn cười, đôi má lúm như ẩn như hiện.
Bác lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, cười trò chuyện: “Cô bé, ngày xưa học ở Nhất Trung à?”
Đinh Mật cười: “Vâng.”
Bác lái xe cười khà: “Con gái tôi cũng học ở Nhất Trung, bây giờ đang lớp mười hai, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Cháu tốt nghiệp rồi ạ.”
“Ồ, không nhận ra đấy, còn tưởng cháu cùng lắm mới học năm hai cơ, tốt nghiệp lâu chưa?”
“Hai năm rồi ạ.”
“À, mới hai năm, thế cũng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thôi nhỉ.”
Đinh Mật khựng lại không đáp, chỉ cười trừ. Cô chống khuỷu tay lên khung cửa, ngón tay khẽ mân mê ngọn tóc. Mấy năm trước cô đã cắt mái tóc dài đi, mấy năm nay vẫn luôn để tóc ngắn, không dài quá vai, phối với gương mặt tròn nhỏ nhắn, đúng là trông rất trẻ.
Nhưng trẻ cũng chỉ là ấn tượng đầu tiên, khí chất và cảm giác lại hoàn toàn khác.
Cô nào đâu mới hai mươi ba tuổi, cô đã là một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi.
Đinh Mật đặt phòng khách sạn xong, quẹt thẻ vào cửa, đặt hành lý xuống, nằm trên giường ngơ ngẩn hồi lâu.
Đang định đi tắm rửa thay quần áo rồi xuống dưới đi ăn, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, Đinh Mật lấy ra nhìn, nghe máy: “Học trưởng.”
Bùi Dịch: “Đến rồi?”
Đinh Mật quỳ trên nền mở vali ra, lấy quần áo: “Vâng, vừa đến ạ.”
“Cảm giác trở về thế nào?”
“Tốt lắm.”
“Em đương nhiên là tốt rồi, vốn đang ở thành phố C yên ổn, không đâu lại chạy đến Bắc Kinh, rồi mới không đến một năm đã chạy về Giang Châu. Em bảo em không tìm thấy cảm giác thân thuộc, vậy bây giờ thì sao? Về Giang Châu đã tìm thấy chưa?”
Bùi Dịch càng nói càng giận, chưa từng gặp cô gái nào tùy ý bướng bỉnh như thế.
Đinh Mật đóng vali lại, đoạn ngừng: “Giang Châu là quê em.”
Bùi Dịch cười lạnh: “Thế em tìm thấy cảm giác thân thuộc chưa?”
Đinh Mật không đáp, cô đứng trước khung cửa sổ to lớn, nhìn xuống thành phố vừa xa lạ vừa thân quen này, lòng cô rất rõ ràng, với cô, cảm giác thân thuộc không phải là một nơi chốn, một ngôi nhà.
Mà là một người.
Những năm qua, cô gặp rất nhiều người, bao gồm cả Bùi Dịch.
Không một ai khiến cô có được cảm giác ấy.
Bùi Dịch không nhận được lời đáp, coi như cô ngầm thừa nhận, chậc lưỡi, nói: “Đinh Mật, nếu em đọc được tin tức gì đó thì đừng tin, đều là mấy chiêu trò quen thuộc của giới giải trí thôi.”
Đinh Mật không hiểu gì, cúp máy, nhìn thấy dòng tin được đẩy về điện thoại.
“Ông chủ trẻ của Truyền thông Anh Hoa Bùi Dịch và tiểu hoa đán đang nổi Giang Nhị cùng nhau qua đêm ở khách sạn.”
Cô nhướng mày, thấy mãi thành quen, ném điện thoại lên giường, đi tắm.
Ngày hôm sau Đinh Mật dậy rất sớm, cô hẹn môi giới đi xem nhà, xem ba căn đều không vừa lòng.
Người môi giới rất kiên nhẫn cười hỏi: “Cô Đinh cảm thấy không vừa lòng chỗ nào?”
Đinh Mật ngẫm nghĩ: “Căn thứ nhất lấy ánh sáng không tốt, căn thứ hai giao thông không thuận tiện, phải đi rất xa mới có tàu điện ngầm và xe buýt, căn thứ ba tôi không thích tiểu khu ấy…”
Căn thứ ba nằm ở Hoa viên Trung Cảnh, Tiết Chấn và Tiết Ninh cũng ở đó, cô không muốn có một ngày đột nhiên va phải họ trong tiểu khu.
Nếu có thể, tốt nhất cả đời này đừng gặp lại.
Cô nghĩ, bọn họ chắc chắn cũng mong thế.
“Nhưng với tiền thuê hàng tháng mà cô đề ra thì chỉ có những căn như thế này thôi, Hoa viên Trung Cảnh thực ra không tồi, tiểu khu khá mới, phòng ốc cũng tốt, chủ nhà đang vội cho thuê nên mới có giá này. Cô không biết chứ, mấy năm nay giá nhà đất ở Giang Châu tăng lên rất nhanh…”
Đinh Mật nhìn anh ta: “Vậy còn loại căn nào khác không?”
Người môi giới lập tức niềm nở: “Có chứ, đương nhiên là có.”
“Thế chúng ta đi xem đã.”
“Không vấn đề gì, còn một chỗ nữa, cô chắc chắn sẽ vừa lòng, nhưng giá thuê đắt hơn Hoa viên Trung Cảnh tám trăm tệ.”
Đinh Mật có một chút tiền tiết kiệm, đủ sức trả tiền cọc mua một căn hộ nhỏ ở Giang Châu, nhưng cô không có ý định mua nhà, bởi vì không biết sẽ ở được bao lâu. Song cô đã trải qua những gian khổ nọ, không muốn khiến bản thân thiệt thòi, cô muốn ở một nơi thoải mái.
Người môi giới lái xe đến Tinh Hải Thành, cười đùa: “Chính là nơi này, cô xem, đến bảo vệ gác cổng tiểu khu ở đây cũng đẹp trai hơn những nơi khác phải không?”
Đinh Mật ngẩn người: “Anh nói là nơi này?”
Người môi giới: “Đúng vậy, cô xem, mức độ xanh hóa ở đây cũng tốt hơn Hoa viên Trung Cảnh.”
Đinh Mật đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi: “Tôi biết.”
Trước kia cô đã ở đây hơn một năm.
Xe dừng ở dưới, Đinh Mật ngẩng đầu nhìn lên tòa 16, người môi giới chỉ phía trước: “Căn hộ ở đằng trước, không cho xe vào được, chúng ta đi bộ nhé, cũng không xa đâu.”
Đinh Mật đi theo người môi giới, trong lòng hỗn loạn.
Căn hộ nằm ở số 1201 đơn nguyên 1 tòa 19, hai phòng ngủ một phòng khách, lấy ánh sáng tốt, trang trí không mới lắm, nhưng cũng không cũ.
Đinh Mật rất vừa lòng với căn hộ này, nhưng… cô quay đầu, nhìn về phía tòa 16.
Không biết người nọ có ở đây.
Nói thật, cô chưa chuẩn bị tâm lý để chạm mặt anh.
Người môi giới thao thao bất tuyệt giới thiệu căn hộ, cuối cùng nói: “Hôm qua có một đôi cũng đến đây xem căn hộ này, họ thấy hơi đắt, muốn cân nhắc lại, cô xem…”
Chưa dứt lời, điện thoại đổ chuông, anh ta liếc nhìn, cười ngó Đinh Mật: “Vừa nhắc đến thì gọi tới.”
Ánh mắt Đinh Mật thoáng dao động, nhìn anh ta: “Anh đừng cho họ thuê, tôi thuê căn này, trả tiên thuê một năm trong một lần, bây giờ có thể lập hợp đồng ký tên giao tiền luôn.”
Cô nói cực nhanh.
Người môi giới rất thích kiểu sòng phẳng thế này, nói với đôi tình nhân kia rằng đã cho thuê, lập tức viết hợp đồng cho Đinh Mật, giao tiền, trao chìa khóa.
Sau khi người môi giới đi, Đinh Mật gọi người đến đổi khóa rồi xuống dưới mua ít đồ mới. Cô quét dọn một buổi chiều, lại ra tiệm mua một bộ đồ giường, ngay tối hôm ấy liền rời khỏi khách sạn, vào Tinh Hải Thành ở.
Tối, Đinh Mật nấu mì gói, ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem phim.
Đáy lòng mơ hồ dâng lên một chút cảm giác thân thuộc đã lâu không thấy.
Cô không biết đây là chuyện tốt hay xấu, khẽ thở dài.
Con người ấy mà, luôn cầm lòng chẳng đặng lưu luyến quá khứ tươi đẹp.
Đinh Mật, như vậy rất nguy hiểm. Cô nhắc nhở chính mình.
Đinh Mật ở Tinh Hải Thành một tuần, ngày nào cũng ra khỏi nhà vài chuyến và đi qua tòa 16, song chưa từng gặp gỡ bóng người thân quen nọ, trái lại có một hôm cô bị bảo vệ gọi lại: “Cô ơi, cô có phải Đinh Mật không?”
Anh bảo vệ khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài chính trực, đang đánh giá cô.
Đinh Mật nhìn anh, có phần hoảng hốt: “Là tôi, nhiều năm như vậy, anh vẫn ở đây sao?”
Anh bảo vệ gãi đầu, cười xòa: “Vẫn ở chứ, bây giờ tôi là tổ trưởng tổ bảo vệ tiểu khu rồi.”
“Chúc mừng anh nhé, tổ trưởng Ngụy.”
“Gọi tôi Tiểu Ngụy là được rồi, mọi người đều gọi thế.” Ý anh là chủ nhà.
Tiểu Ngụy tỉ mỉ quan sát cô, chợt thở dài, mở ngăn kéo lấy một chiếc hộp đưa cô: “Cô Đinh, năm ấy cô nhờ tôi đưa vật này cho cậu Lục, nhưng cậu Lục hình như không ở đây nữa, mấy năm nay tôi đều không gặp cậu ấy, vật này vẫn ở chỗ tôi.”
Anh có ấn tượng rất sâu sắc với Đinh Mật và Lục Thời Miễn, năm ấy hai người còn nhỏ, mới ít tuổi vậy đã ra ngoài sống chung, ngoại hình lại nổi bật, luôn khiến người ta có ấn tượng sâu đậm. Huống chi Đinh Mật còn nhờ anh giúp đỡ, vật này mấy năm nay vẫn không thể đưa ra, trong lòng như có một tảng đá. Anh gọi điện cho chủ nhà, chủ nhà lại không phải Lục Thời Miễn, là Lục Thời Phong.
Lục Thời Phong mở ra nhìn một cái, lại đặt chiếc hộp về tay anh.
Đinh Mật sửng sốt, nhận chiếc hộp, nhìn anh: “Anh nói mấy năm qua chưa từng thấy anh ấy đến nơi này?”
“Đúng vậy, tôi nhờ đồng nghiệp trực ban để ý cũng không thấy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Cô cúi đầu, cầm chiếc hộp đi về.
Về đến nhà, ngồi trên sofa, Đinh Mật mở chiếc hộp ra, bên trong là chìa khóa và thẻ nhà. Năm ấy vội vã rời đi, đến chìa khóa và thẻ nhà cũng không kịp trao trả, cô để ở phòng bảo vệ, nhờ Tiểu Ngụy chuyển giúp.
Điều cô không ngờ đến là, nhiều năm như vậy, anh chưa từng về lại nơi đây.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chùm chìa khóa, nhớ lại vẻ mặt anh năm ấy xoa đầu cô, đặt chùm chìa khóa vào tay cô, cười khẽ nói “cầm lấy”…
Đinh Mật không nhịn được ôm mặt thở dài.
~~~
Đầu tháng Chín, Đinh Mật nhận được công việc đầu tiên từ khi trở về Giang Châu, là người lồng tiếc cho nữ chính của bộ phim “Gặp gỡ Trần tiên sinh”.
Kết thúc thử giọng, Đinh Mật dạo quanh khu thương mại gần đó, mua hai cái gối, bắt xe về đến cổng tiểu khu. Lúc đi qua tòa 16, bỗng nhiên trông thấy chú mèo béo màu quýt quen thuộc, Đinh Mật đột ngột ngừng bước, nhìn về phía nó.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng khom lưng, cánh tay mạnh mẽ ôm chú mèo béo lên, ngón tay thon dài, khớp đốt sạch sẽ.
Tim Đinh Mật đập rối loạn, ngẩng đầu nhìn người nọ, lúc nhìn rõ gương mặt ấy, cô ngẩn người, có phần thất vọng.
Người đàn ông nọ nhìn cô, mặt đầy ý cười: “Đinh Mật, đã lâu không gặp.”
Đinh Mật hoàn hồn, cười xòa: “Anh Lục, đã lâu không gặp.”
Hai anh em có mấy phần giống nhau, đặc biệt là dáng người và bàn tay, cô suýt nữa nhận nhầm.
Lục Thời Phong nhướng mày, cẩn thận quan sát cô: “Em sống ở đây?”
Đinh Mật gật đầu: “Vâng, em ở toà 19.”
Lục Thời Phong vuốt ve chú mèo, mỉm cười: “Anh còn tưởng mình nhận nhầm người, chung quy cũng đã mấy năm không gặp.”
Đinh Mật hơi lúng túng, bỗng nghĩ ra gì đó, cô lục túi lấy chìa khóa và thẻ nhà ra đưa tới, có phần khó mở lời: “Anh Lục, cái này… phiền anh giúp em đưa cho anh ấy, hồi đó em quên trả.”
Lục Thời Phong vẫn vuốt ve mèo béo, chỉ thoáng liếc nhìn, không nhận: “Cái này em phải tự trả rồi, anh không giúp em được.”
Bàn tay gượng gạo giữa không trung mấy giây, Đinh Mật thu tay về, nghe thấy Lục Thời Phong thong dong nói: “Nó cũng ở Giang Châu, vừa về năm ngoái, có cơ hội em tự trả đi.”
Đinh Mật đành nhét đồ vào túi, nhìn Lục Thời Phong: “Anh Lục, anh có số của Minh Vy không ạ?”
Lục Thời Phong lấy điện thoại ra, lại nhìn cô lấy làm lạ: “Cô nhóc em sao vậy? Trước kia như hình với bóng cùng Đỗ Minh Vy cơ mà? Sao ngay cả cô bé cũng không liên lạc?”
Đinh Mật không có cách nào nói rõ, lấy được số điện thoại của Đỗ Minh Vy thì định đi.
Lục Thời Phong gọi cô lại: “Đợi đã, em cho anh số em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.