Chương 86: Hiệu thuốc và chó con
Từ Từ Đồ Chi
24/07/2022
Edit: Bàn
Từ "Siêu thị tiện lợi Lão Khúc" đi ra, phải đi bộ 7 800m, rẽ sang một con đường khác, mới đến được trạm xe bus có tuyến xe về nhà.
Hai học sinh cấp 3 đeo cặp sách của mình, Tống Dã xách túi lưới đựng đồ ăn sẵn, đồ ăn sẵn trong hộp là xương sườn và thịt bò Cao Tú Nguyệt đã làm, Khúc Liệu Nguyên thì xách một túi bánh mì bánh quy các loại đồ ăn vặt, cũng là Cao Tú Nguyệt bảo hai người bọn họ mang về nhà ăn.
Cao Tú Nguyệt tiễn hai người đi ra khỏi siêu thị, đứng ở cửa nhìn bọn họ đi xa rồi mới vòng về tiệm.
Rẽ một cái, Tống Dã biết Cao Tú Nguyệt không nhìn thấy bọn họ nữa, mới nói với Khúc Liệu Nguyên: "Đi mua ít đồ đã rồi về."
"Còn mua gì nữa?" Khúc Liệu Nguyên nhấc cái túi đồ ăn vặt trong tay lên, nói, "Mẹ tớ để bọn mình mang nhiều thế này rồi, mấy ngày vốn cũng ăn chẳng hết."
Tống Dã nói: "Không mua đồ ăn, mua cái khác."
Khúc Liệu Nguyên tò mò hỏi: "Mua gì?"
"Đi theo là được, nói cậu cũng chẳng biết." Tống Dã nói như vậy, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.
Khúc Liệu Nguyên không hiểu, vẫn còn nói: "Rốt cuộc là mua gì? Lúc nãy cậu không nghe ba tớ nói à, năm nay rất khó kiếm tiền, tình hình kinh tế không tốt, cậu đừng lúc nào cũng tiêu tiền bậy bạ."
Tống Dã nói: "Tớ tiêu tiền bậy bạ bao giờ?"
"Còn không có? Cậu vừa mua nhà, vừa mua đồng hồ cho tớ," Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu đừng cứ tiêu tiền như nước, sống qua ngày không thể như vậy được."
Tống Dã: "..."
Nhưng Khúc Liệu Nguyên nhanh chóng nghĩ lại, ngoài tiền sinh hoạt hàng ngày và mua nhà, những khoản khác là mua đồ cho cậu và dẫn cậu đi chơi, từ mùa xuân đến quá nửa mùa hè, Tống Dã cũng chỉ mua một đôi giày thể thao Feiyue màu trắng, chính là vì đôi Warrior năm ngoái nhỏ rồi không đi được nữa. Quần áo hai mùa xuân thu của Tống Dã từ trong ra ngoài chỉ là đồng phục học sinh, đồng phục xuân thu khoác ngoài đồng phục hè, giày thể thao đều là không đi nổi nữa mới mua mới, đến giờ vẫn dùng cái Nokia N70 Tống Chí Quốc bỏ lại từ hồi cấp 2.
Khúc Liệu Nguyên sửa lại lời mình: "Cậu đừng cứ phung phí tiền cho tớ, cậu giản dị quá... Cậu đã xem phim của Lương Triều Vỹ với Thư Kỳ đóng chưa? Tên là "Có tình uống nước cũng no" [1]... Dù sao thì, không cần tiêu tiền để chứng minh cậu yêu tớ chừng nào."
[1]: Tên tiếng Anh là "Love me, love my money" nhé các bác
Trong lòng Tống Dã đang nghĩ chuyện khác, trả lời cậu qua loa: "Biết rồi, sau này không mua gì cho cậu nữa, hai ta phải uống nước mà sống thôi."
Khúc Liệu Nguyên vẫn rất vui vẻ, nói: "Không mua là được. Chờ lên đại học rồi, thời gian tan học tớ sẽ đi làm, đến lúc đó kiếm tiền cho cậu tiêu."
"Được rồi, anh chờ em nuôi." Tống Dã nghiêm mặt giả vờ đứng đắn, nói, "Nhưng tớ không thể chỉ uống nước, tớ muốn bữa nào cũng ăn gan rồng tuỷ phượng, từ đầu đến chân đều phải mặc hàng hiệu, ra cửa phải có tài xế đeo găng tay trắng phục vụ riêng cho tớ, ra biển phải có du thuyền, còn phải mua máy bay tư nhân..."
"..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Mơ ước quá xa xỉ! Thế này thì quá mức rồi đó?"
Tống Dã cười nhìn cậu, hỏi: "Thế cậu còn nuôi tớ không?"
"Nuôi!" Khúc Liệu Nguyên càng nghĩ càng vui, nói, "Đến lúc đó, tớ mua một cái xe điện, mua thêm găng tay trắng, cậu muốn đi đâu, tớ lái xe chở cậu đi, tớ làm tài xế đeo găng tay trắng, phục vụ riêng cho cậu, được không?"
Hai người tưởng tượng ra mai sau sẽ có cảnh tượng như vậy, đều nở nụ cười.
Chỉ còn một năm nữa là đến kỳ thi đại học, chỉ cần Khúc Liệu Nguyên giữ vững điểm số hiện tại, sang năm thi lên trường đại học top đầu Bắc Kinh không phải vấn đề lớn. Đương nhiên nếu có thể cộng thêm điểm cán bộ lớp xuất sắc thì tốt hơn, càng thêm chắc chắn.
Tống Dã đã nghĩ trước về cuộc sống đại học sau này, vừa lên năm nhất đương nhiên phải trọ ở trường để làm quen bạn học và môi trường một chút, từ năm 2 về sau chỉ cần trường cho phép là có thể dẫn Khúc Liệu Nguyên ra ngoài thuê một căn nhà nhỏ, ban ngày ai đi học nấy, tối là có thể về nhà cùng nhau, không có ai khác, chỉ có hai người.
Tưởng tượng "tài xế xe điện găng tay kia" kia đến lúc đó rất có khả năng thành sự thật.
"Thế thì khỏi mua đồ, về nhà về nhà." Khúc Liệu Nguyên tưởng là đã xua tan được mong muốn tiêu tiền lúc này của Tống Dã.
Nhưng Tống Dã lại đến gần cậu, nhỏ giọng nói với cậu mấy câu.
Khúc Liệu Nguyên khiếp sợ, không dám tin mà nhìn nhìn Tống Dã, nói: "Không phải nói là đến nghỉ hè à?"
Tống Dã không trả lời, hai mắt nhìn cậu, mím môi.
Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, Tiểu Dã sốt ruột rồi? Cũng đúng, hai người bọn họ đều đã thành niên được 2 tháng, cuối cùng cũng chờ được đến một kỳ nghỉ dài. Sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện này.
Cậu đi theo Tống Dã về phía trước mấy trăm mét thì bên đưỡng có một hiệu thuốc lớn. Trước khi đến cửa, Tống Dã đứng ở bên cửa sổ kính nhìn vào bên trong, chỉ có một hai vị khách, còn lại là vài nhân viên bán hàng đứng bên quầy, đều là nữ. Hắn vội rụt về, trốn ở một bên cùng Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn, phát hiện mặt hắn đã đỏ lên, trông như đang nghĩ cách nói chuyện với người ta sau khi đi vào.
Trên đường đi đến đây, Khúc Liệu Nguyên chỉ lo xấu hổ và hoang mang, lúc này mới nghĩ, nhỏ giọng nói: "Anh, em không mang thai đâu, không dùng cái đó cũng được."
Tống Dã đang chuẩn bị tinh thần đi mua món đồ người lớn đầu tiên trong cuộc đời hai người bọn họ, bị logic này của Khúc Liệu Nguyên làm cái tinh thần kia suýt nữa bay sạch, đành phải lại giải thích với cậu: "Không phải để tránh thai, là để vệ sinh."
Khúc Liệu Nguyên bừng tỉnh gật đầu, mặt cũng đỏ lên, cảm thấy xấu hổ, lại nói: "Thực ra nhà mình có, tớ từng thấy rồi, trong tủ đầu giường ba mẹ tớ có một hộp, đừng mua, lấy của bọn họ dùng ấy."
Tống Dã đương nhiên không đồng ý, nói: "Cậu có biết một hộp chỉ có mấy cái thôi không? Quay về dì Cao phát hiện thiếu sẽ nghi ngờ."
"Thì nói tớ thổi chơi thôi." Khúc Liệu Nguyên nói, "Hồi bé tớ thổi bao nhiêu lần rồi, cậu quên à? Tớ bảo cậu thổi cùng tớ, cậu còn mắng tớ là đồ ngốc."
Tống Dã: "... Giờ cậu vẫn là đồ ngốc."
Khúc Liệu Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này không đến lượt cậu quyết, không nói loạn nữa, ngậm miệng đứng bên cạnh, nghĩ đông nghĩ tây... Dần dần, toàn thân trên dưới đều không thoải mái.
Tống Dã chỉ lo căng thẳng, không để ý tình hình của cậu, thở ra một hơi, đưa túi lưới trong tay cho cậu, nói: "Tiểu Khúc, cậu ở đây chờ tớ, tự tớ đi vào."
Tống Dã đi tới cửa trước, đẩy cửa vào trong hiệu thuốc.
Khúc Liệu Nguyên vẫn trốn bên này, trốn kỹ hơn một chút, sợ bị nhìn thấy, nếu nhân viên bán hàng bên trong nhìn thấy cậu, có khi đoán được Tống Dã mua đồ là muốn dùng với cậu, biết là cậu sắp bị Tống Dã đó đó!
Đó đó -- Tống Dã nói nó dùng để, ừm ừm.
Hôm nay cậu sẽ bị Tống Dã ừm ừm sao?
Cậu nhìn ra được là Tống Dã thực sự muốn làm chuyện này, cậu thực ra ngoài tò mò muốn biết việc này là thế nào ra, trong đầu cũng không phải là muốn thử lắm. Nhưng so với việc cậu ừm ừm Tống Dã, thì cảm giác cậu bị Tống Dã ừm ừm sẽ tốt hơn một chút. Chờ Tống Dã ừm cậu xong, nếu bằng lòng tuốt hoặc là ăn giúp cậu thì cũng tạm ổn.
Cậu ở một bên tưởng tượng ra một hồi, cả mặt đăm chiêu ủ dột.
Dưới ánh mắt kỳ dị của mấy cô nhân viên, Tống Dã mặc đồng phục cấp 3 ngoài mặt điềm tĩnh mua đồ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Cầm đồ đi ra, hắn bước nhanh qua họp lại với Khúc Liệu Nguyên, cả hai đều rất xấu hổ, vội rời khỏi đây. Đến trạm dừng vừa lúc có xe bus tới, Tống Dã vừa nhét túi của hiệu thuốc vào cặp, vừa cùng Khúc Liệu Nguyên lần lượt lên xe, nghĩ lên xe yên tĩnh rồi sẽ nói gì đó với Khúc Liệu Nguyên.
Vậy mà hôm nay trên xe lại có vài hàng xóm Gia Chúc Viện vào nội thành dạo phố, đối phương không quen Tống Dã, nhưng đều rất quen Khúc Liệu Nguyên, nhiệt tình hỏi cậu: "Tiệm ba cháu buôn bán thế nào? Cháu nghỉ lễ à? Sắp thi đại học rồi nhỉ?"
Khúc Liệu Nguyên trả lời từng cái, Tống Dã ra đằng sau tìm một chỗ không người ngồi xuống, Khúc Liệu Nguyên nói chuyện xong với người ta, mới lại tìm hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn "Không sao chứ?" Tống Dã không thể làm gì khác là cười cười với cậu, không dám nói cái khác nữa, sợ bị hàng xóm nghe được.
Cả đường không nói chuyện về đến xưởng, sau khi xuống xe cùng mấy vị hàng xóm kia vào Gia Chúc Viện, mọi người ai về nhà nấy mới còn lại hai người bọn họ.
Về cửa nhà, Tống Dã móc chìa khoá mở cửa, hai người đi vào cất rau thịt và đồ ăn vặt xong, một người đứng trước tủ lạnh, một người ngồi xổm trước chạn bát, đóng lại cửa tủ trước mặt mình.
Trong nhà đột nhiên yên tĩnh một cách thần kỳ.
Tống Dã cực kỳ căng thẳng, sự căng thẳng này từ khi vào hiệu thuốc mua đồ đến lúc trên xe bỗng nhiên gặp phải hàng xóm, vẫn kéo dài cho tới bây giờ. Sự căng thẳng này khiến hắn không biết nên bắt đầu chuyện trông chờ đã lâu này như thế nào, có lẽ cũng vì quá chờ mong, nên mới càng thấy căng thẳng. Sợ không giống trong tưởng tượng của mình, cũng sợ bản thân biểu hiện không tốt, phá hỏng tưởng tượng của Khúc Liệu Nguyên về hắn.
Cuối cùng lại là Khúc Liệu Nguyên mở lời trước, hỏi như dùng mật hiệu: "Bây giờ? Hay là tối?"
"Bây giờ." Tống Dã quyết định như đinh đóng cột, hắn không nghĩ chờ đến tối thì có tác dụng gì, trong nửa ngày này chỉ sợ bọn họ không làm được chuyện khác, nhất định sẽ chỉ nghĩ tới thứ đó.
Khúc Liệu Nguyên đứng trước chạn bát, dáng vẻ không biết phải làm sao, hỏi: "Phải làm gì trước?"
Lúc này trong đầu Tống Dã trống rỗng, phải làm gì trước? Hắn cũng chưa làm bao giờ.
"Tớ..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Đi tắm trước."
Tống Dã nói: "Được."
Khúc Liệu Nguyên lấy đồ lót để thay rồi đi tắm.
Nhà vệ sinh vừa đóng cửa, Tống Dã gần như là nhảy lên, phẩn khởi mà đi tới đi lui ở khu vực nhỏ trước nhà vệ sinh, đi mấy vòng mới bình tĩnh lại, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, cuối cùng đã nghĩ rõ ràng, đi vào trong phòng.
Khúc Liệu Nguyên bình thường đi tắm như đi chơi, giội nước hai lần là coi như tắm sạch, hôm nay lại tắm thật lâu mới ra ngoài.
Cửa phòng bọn họ treo tấm rèm ngắn, phía trên là hoa nhỏ xanh nhạt, Khúc Liệu Nguyên đứng ngoài tấm rèm, không đi vào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tống Dã cũng không giục cậu, ở trong phòng ngắm cặp chân phía dưới rèm kia. Khúc Liệu Nguyên mặc quần đùi, phần dưới đầu gối đều lộ ra ngoài, chân đi một đôi dép màu xanh đậm. Còn chưa đến giữa hè, cậu chưa rám nắng quá, màu da như sáp ong, cậu không cao bằng Tống Dã, nhưng tỉ lệ chân vẫn rất đẹp, bắp chân nhỏ dài nhưng vẫn có cảm giác dẻo dai của cơ bắp, đường nét đầu gối cũng rất đẹp, bên ngoài bắp chân bắt đầu lờ mờ có lông màu nhạt, thấp thoáng đã có sự gợi cảm của tuổi trẻ.
Tống Dã trong lòng mãnh liệt mà nghĩ, đây là Khúc Liệu Nguyên của mình, của mình.
Khúc Liệu Nguyên đứng bên ngoài chừng mấy phút mới vén rèm đi vào, vừa vào đã khựng lại, giật mình nói: "Đây là... cái gì?"
Máy tính đã bật, hình ảnh đang dừng trên màn hình là hai người đàn ông nước ngoài.
Tống Dã bình tĩnh nói: "Lại đây, cho cậu xem thử người khác ừm ừm thế nào trước."
Tròng thời gian Khúc Liệu Nguyên ngồi trước máy tính xem giáo trình, Tống Dã gấp rút tắm rửa cho mình, chờ hắn đi ra, Khúc Liệu Nguyên đeo tai nghe, đỏ bừng cả mặt ngồi trên ghế máy tính, Tống Dã nhìn quần đùi của cậu, phát hiện cậu đã bị bộ phim này kích thích.
Cậu không nghe thấy Tống Dã về, vẫn không hay biết mà lấy tay điều chỉnh phần dưới của mình.
Tống Dã giơ tay vỗ vai cậu, doạ cậu giật mình, vội tháo tai nghe xuống, lồng ngực nho nhỏ phập phồng, phát biểu cảm tưởng nói: "Thế này quá rồi!"
"Quá cái gì?" Mặt Tống Dã cũng đỏ, hỏi cậu, "Diễn viên này đẹp trai không?"
Khúc Liệu Nguyên để tai nghe lên bàn, nhìn hình ảnh không tiếng động, nói: "Cũng được... To quá rồi!"
Tống Dã lúc đầu muốn hỏi là "Diễn viên đẹp trai hay anh đẹp trai," nghe cậu nói vậy, sửa lời nói: "Của anh không to vậy đâu."
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn một cái, căng thẳng nói: "Cũng hơi to."
Tống Dã không dám chém gió doạ cậu sợ, đi qua thao tác chuột, vừa tắt video, vừa ra hiệu Khúc Liệu Nguyên đến bên giường: "Cậu lại nằm xuống."
Khúc Liệu Nguyên thực ra hơi muốn xem cho xong bộ phim kia, nhưng Tống Dã rõ ràng rất sốt ruột muốn ừm ừm cậu, cậu đành phải đứng dậy, đến bên giường Tống Dã nằm thẳng xuống, mắt nhìn sang Tống Dã ở bên kia đóng folder, rồi tắt máy tính.
"Bảo sao tớ không nhìn thấy bộ phim này!" Khúc Liệu Nguyên chợt nói, "Hoá ra cậu để trong thư mục ẩn!"
Lúc này Tống Dã còn lâu mới muốn thảo luận cái này với cậu, tắt xong máy tính liền lại đây, quăng dép nhảy lên giường, không nói hai lời, cúi người hôn cậu.
Khúc Liệu Nguyên thích hôn môi, cũng thích Tống Dã mạnh mẽ hôn cậu như vậy, lúc đầu xem phim thì đã rồi, chỉ hôn mấy cái liền không nhịn được nữa, ôm lại Tống Dã, không kìm lòng nổi đưa đưa eo về phía trước.
Tống Dã cảm nhận được ý muốn của cậu, vội dừng lại, nói: "Hôm nay không phài như vậy."
"Vậy thì thế nào?" Khúc Liệu Nguyên đã xây dựng tâm lý nửa ngày, dù sao cũng không tránh được, thôi cứ nghe hết theo kế hoạch của Tống Dã, nhưng vừa thấy Tống Dã lại từ chối yêu cầu của cậu, vẫn khó tránh khỏi có chút bất mãn, nói, "Có phải cậu muốn mình sướng trước xong mới để ý đến tớ không? Sao ích kỷ thế?"
Tống Dã dở khóc dở cười nói: "Gì mà tớ đã ích kỷ rồi? Giờ cậu vội ra xong lát nữa lại bị tớ gì gì đó, kiểu gì cũng khó chịu chết, anh đây là để hai ta cùng thoải mái, em đúng là đồ ngốc."
Khúc Liệu Nguyên bán tin bán nghi, nghĩ thầm này là thật hay giả? Nhưng cậu nghĩ Tống Dã nhất định là biết hơn cậu, liền nói: "Dù sao tớ cũng không biết, cậu làm đi, tớ nghe cậu."
Nhưng Tống Dã thì biết cái gì? Lập tức chỉ có thể làm bộ rất am hiểu, chỉ huy cậu nói: "Đầu tiên cậu cởi ra."
Khúc Liệu Nguyên nghe lời cởi.
Tống Dã lại nói: "Xoay qua một bên, nằm xuống."
Khúc Liệu Nguyên xoay người nằm lì trên giường, quay đầu nhìn Tống Dã, cảm giác y như đi tiêm ở bệnh viện.
Nhưng Tống Dã lại thấy thế này hình như cũng không ổn lắm, sửa lại mệnh lệnh: "Hay là quỳ đi."
Lắm chuyện thế à? Khúc Liệu Nguyên lẩm bẩm phàn nàn: "Lại không phải, rốt cuộc là thế nào? Cậu nghĩ một lần cho xong được không?"
Cậu lại làm theo ý Tống Dã, quỳ gối ở đó, lưng thẳng tắp.
"..." Tống Dã đẩy lưng cậu, nói, "Không phải thế, phần trên nằm xuống."
Khúc Liệu Nguyên lần này làm đúng, quỳ nằm úp sấp ở đó, toàn thân chỉ mặc đúng một cái áo ba lỗ.
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên nói: "Anh, sao em thế này giống... giống chó con thế?"
"Đúng là giống," Tống Dã cầm tuýp thuốc lại, vừa bóp vào tay vừa run, nhưng trong giọng nghe không rõ, bình tĩnh nói, "Em vốn là puppy của anh mà."
_____________
Tôi tưởng tượng ra được chương sau sẽ gà bay chó sủa thế nào rồi các bác ạ...
Từ "Siêu thị tiện lợi Lão Khúc" đi ra, phải đi bộ 7 800m, rẽ sang một con đường khác, mới đến được trạm xe bus có tuyến xe về nhà.
Hai học sinh cấp 3 đeo cặp sách của mình, Tống Dã xách túi lưới đựng đồ ăn sẵn, đồ ăn sẵn trong hộp là xương sườn và thịt bò Cao Tú Nguyệt đã làm, Khúc Liệu Nguyên thì xách một túi bánh mì bánh quy các loại đồ ăn vặt, cũng là Cao Tú Nguyệt bảo hai người bọn họ mang về nhà ăn.
Cao Tú Nguyệt tiễn hai người đi ra khỏi siêu thị, đứng ở cửa nhìn bọn họ đi xa rồi mới vòng về tiệm.
Rẽ một cái, Tống Dã biết Cao Tú Nguyệt không nhìn thấy bọn họ nữa, mới nói với Khúc Liệu Nguyên: "Đi mua ít đồ đã rồi về."
"Còn mua gì nữa?" Khúc Liệu Nguyên nhấc cái túi đồ ăn vặt trong tay lên, nói, "Mẹ tớ để bọn mình mang nhiều thế này rồi, mấy ngày vốn cũng ăn chẳng hết."
Tống Dã nói: "Không mua đồ ăn, mua cái khác."
Khúc Liệu Nguyên tò mò hỏi: "Mua gì?"
"Đi theo là được, nói cậu cũng chẳng biết." Tống Dã nói như vậy, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.
Khúc Liệu Nguyên không hiểu, vẫn còn nói: "Rốt cuộc là mua gì? Lúc nãy cậu không nghe ba tớ nói à, năm nay rất khó kiếm tiền, tình hình kinh tế không tốt, cậu đừng lúc nào cũng tiêu tiền bậy bạ."
Tống Dã nói: "Tớ tiêu tiền bậy bạ bao giờ?"
"Còn không có? Cậu vừa mua nhà, vừa mua đồng hồ cho tớ," Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu đừng cứ tiêu tiền như nước, sống qua ngày không thể như vậy được."
Tống Dã: "..."
Nhưng Khúc Liệu Nguyên nhanh chóng nghĩ lại, ngoài tiền sinh hoạt hàng ngày và mua nhà, những khoản khác là mua đồ cho cậu và dẫn cậu đi chơi, từ mùa xuân đến quá nửa mùa hè, Tống Dã cũng chỉ mua một đôi giày thể thao Feiyue màu trắng, chính là vì đôi Warrior năm ngoái nhỏ rồi không đi được nữa. Quần áo hai mùa xuân thu của Tống Dã từ trong ra ngoài chỉ là đồng phục học sinh, đồng phục xuân thu khoác ngoài đồng phục hè, giày thể thao đều là không đi nổi nữa mới mua mới, đến giờ vẫn dùng cái Nokia N70 Tống Chí Quốc bỏ lại từ hồi cấp 2.
Khúc Liệu Nguyên sửa lại lời mình: "Cậu đừng cứ phung phí tiền cho tớ, cậu giản dị quá... Cậu đã xem phim của Lương Triều Vỹ với Thư Kỳ đóng chưa? Tên là "Có tình uống nước cũng no" [1]... Dù sao thì, không cần tiêu tiền để chứng minh cậu yêu tớ chừng nào."
[1]: Tên tiếng Anh là "Love me, love my money" nhé các bác
Trong lòng Tống Dã đang nghĩ chuyện khác, trả lời cậu qua loa: "Biết rồi, sau này không mua gì cho cậu nữa, hai ta phải uống nước mà sống thôi."
Khúc Liệu Nguyên vẫn rất vui vẻ, nói: "Không mua là được. Chờ lên đại học rồi, thời gian tan học tớ sẽ đi làm, đến lúc đó kiếm tiền cho cậu tiêu."
"Được rồi, anh chờ em nuôi." Tống Dã nghiêm mặt giả vờ đứng đắn, nói, "Nhưng tớ không thể chỉ uống nước, tớ muốn bữa nào cũng ăn gan rồng tuỷ phượng, từ đầu đến chân đều phải mặc hàng hiệu, ra cửa phải có tài xế đeo găng tay trắng phục vụ riêng cho tớ, ra biển phải có du thuyền, còn phải mua máy bay tư nhân..."
"..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Mơ ước quá xa xỉ! Thế này thì quá mức rồi đó?"
Tống Dã cười nhìn cậu, hỏi: "Thế cậu còn nuôi tớ không?"
"Nuôi!" Khúc Liệu Nguyên càng nghĩ càng vui, nói, "Đến lúc đó, tớ mua một cái xe điện, mua thêm găng tay trắng, cậu muốn đi đâu, tớ lái xe chở cậu đi, tớ làm tài xế đeo găng tay trắng, phục vụ riêng cho cậu, được không?"
Hai người tưởng tượng ra mai sau sẽ có cảnh tượng như vậy, đều nở nụ cười.
Chỉ còn một năm nữa là đến kỳ thi đại học, chỉ cần Khúc Liệu Nguyên giữ vững điểm số hiện tại, sang năm thi lên trường đại học top đầu Bắc Kinh không phải vấn đề lớn. Đương nhiên nếu có thể cộng thêm điểm cán bộ lớp xuất sắc thì tốt hơn, càng thêm chắc chắn.
Tống Dã đã nghĩ trước về cuộc sống đại học sau này, vừa lên năm nhất đương nhiên phải trọ ở trường để làm quen bạn học và môi trường một chút, từ năm 2 về sau chỉ cần trường cho phép là có thể dẫn Khúc Liệu Nguyên ra ngoài thuê một căn nhà nhỏ, ban ngày ai đi học nấy, tối là có thể về nhà cùng nhau, không có ai khác, chỉ có hai người.
Tưởng tượng "tài xế xe điện găng tay kia" kia đến lúc đó rất có khả năng thành sự thật.
"Thế thì khỏi mua đồ, về nhà về nhà." Khúc Liệu Nguyên tưởng là đã xua tan được mong muốn tiêu tiền lúc này của Tống Dã.
Nhưng Tống Dã lại đến gần cậu, nhỏ giọng nói với cậu mấy câu.
Khúc Liệu Nguyên khiếp sợ, không dám tin mà nhìn nhìn Tống Dã, nói: "Không phải nói là đến nghỉ hè à?"
Tống Dã không trả lời, hai mắt nhìn cậu, mím môi.
Khúc Liệu Nguyên đã hiểu, Tiểu Dã sốt ruột rồi? Cũng đúng, hai người bọn họ đều đã thành niên được 2 tháng, cuối cùng cũng chờ được đến một kỳ nghỉ dài. Sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện này.
Cậu đi theo Tống Dã về phía trước mấy trăm mét thì bên đưỡng có một hiệu thuốc lớn. Trước khi đến cửa, Tống Dã đứng ở bên cửa sổ kính nhìn vào bên trong, chỉ có một hai vị khách, còn lại là vài nhân viên bán hàng đứng bên quầy, đều là nữ. Hắn vội rụt về, trốn ở một bên cùng Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn, phát hiện mặt hắn đã đỏ lên, trông như đang nghĩ cách nói chuyện với người ta sau khi đi vào.
Trên đường đi đến đây, Khúc Liệu Nguyên chỉ lo xấu hổ và hoang mang, lúc này mới nghĩ, nhỏ giọng nói: "Anh, em không mang thai đâu, không dùng cái đó cũng được."
Tống Dã đang chuẩn bị tinh thần đi mua món đồ người lớn đầu tiên trong cuộc đời hai người bọn họ, bị logic này của Khúc Liệu Nguyên làm cái tinh thần kia suýt nữa bay sạch, đành phải lại giải thích với cậu: "Không phải để tránh thai, là để vệ sinh."
Khúc Liệu Nguyên bừng tỉnh gật đầu, mặt cũng đỏ lên, cảm thấy xấu hổ, lại nói: "Thực ra nhà mình có, tớ từng thấy rồi, trong tủ đầu giường ba mẹ tớ có một hộp, đừng mua, lấy của bọn họ dùng ấy."
Tống Dã đương nhiên không đồng ý, nói: "Cậu có biết một hộp chỉ có mấy cái thôi không? Quay về dì Cao phát hiện thiếu sẽ nghi ngờ."
"Thì nói tớ thổi chơi thôi." Khúc Liệu Nguyên nói, "Hồi bé tớ thổi bao nhiêu lần rồi, cậu quên à? Tớ bảo cậu thổi cùng tớ, cậu còn mắng tớ là đồ ngốc."
Tống Dã: "... Giờ cậu vẫn là đồ ngốc."
Khúc Liệu Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này không đến lượt cậu quyết, không nói loạn nữa, ngậm miệng đứng bên cạnh, nghĩ đông nghĩ tây... Dần dần, toàn thân trên dưới đều không thoải mái.
Tống Dã chỉ lo căng thẳng, không để ý tình hình của cậu, thở ra một hơi, đưa túi lưới trong tay cho cậu, nói: "Tiểu Khúc, cậu ở đây chờ tớ, tự tớ đi vào."
Tống Dã đi tới cửa trước, đẩy cửa vào trong hiệu thuốc.
Khúc Liệu Nguyên vẫn trốn bên này, trốn kỹ hơn một chút, sợ bị nhìn thấy, nếu nhân viên bán hàng bên trong nhìn thấy cậu, có khi đoán được Tống Dã mua đồ là muốn dùng với cậu, biết là cậu sắp bị Tống Dã đó đó!
Đó đó -- Tống Dã nói nó dùng để, ừm ừm.
Hôm nay cậu sẽ bị Tống Dã ừm ừm sao?
Cậu nhìn ra được là Tống Dã thực sự muốn làm chuyện này, cậu thực ra ngoài tò mò muốn biết việc này là thế nào ra, trong đầu cũng không phải là muốn thử lắm. Nhưng so với việc cậu ừm ừm Tống Dã, thì cảm giác cậu bị Tống Dã ừm ừm sẽ tốt hơn một chút. Chờ Tống Dã ừm cậu xong, nếu bằng lòng tuốt hoặc là ăn giúp cậu thì cũng tạm ổn.
Cậu ở một bên tưởng tượng ra một hồi, cả mặt đăm chiêu ủ dột.
Dưới ánh mắt kỳ dị của mấy cô nhân viên, Tống Dã mặc đồng phục cấp 3 ngoài mặt điềm tĩnh mua đồ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Cầm đồ đi ra, hắn bước nhanh qua họp lại với Khúc Liệu Nguyên, cả hai đều rất xấu hổ, vội rời khỏi đây. Đến trạm dừng vừa lúc có xe bus tới, Tống Dã vừa nhét túi của hiệu thuốc vào cặp, vừa cùng Khúc Liệu Nguyên lần lượt lên xe, nghĩ lên xe yên tĩnh rồi sẽ nói gì đó với Khúc Liệu Nguyên.
Vậy mà hôm nay trên xe lại có vài hàng xóm Gia Chúc Viện vào nội thành dạo phố, đối phương không quen Tống Dã, nhưng đều rất quen Khúc Liệu Nguyên, nhiệt tình hỏi cậu: "Tiệm ba cháu buôn bán thế nào? Cháu nghỉ lễ à? Sắp thi đại học rồi nhỉ?"
Khúc Liệu Nguyên trả lời từng cái, Tống Dã ra đằng sau tìm một chỗ không người ngồi xuống, Khúc Liệu Nguyên nói chuyện xong với người ta, mới lại tìm hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn "Không sao chứ?" Tống Dã không thể làm gì khác là cười cười với cậu, không dám nói cái khác nữa, sợ bị hàng xóm nghe được.
Cả đường không nói chuyện về đến xưởng, sau khi xuống xe cùng mấy vị hàng xóm kia vào Gia Chúc Viện, mọi người ai về nhà nấy mới còn lại hai người bọn họ.
Về cửa nhà, Tống Dã móc chìa khoá mở cửa, hai người đi vào cất rau thịt và đồ ăn vặt xong, một người đứng trước tủ lạnh, một người ngồi xổm trước chạn bát, đóng lại cửa tủ trước mặt mình.
Trong nhà đột nhiên yên tĩnh một cách thần kỳ.
Tống Dã cực kỳ căng thẳng, sự căng thẳng này từ khi vào hiệu thuốc mua đồ đến lúc trên xe bỗng nhiên gặp phải hàng xóm, vẫn kéo dài cho tới bây giờ. Sự căng thẳng này khiến hắn không biết nên bắt đầu chuyện trông chờ đã lâu này như thế nào, có lẽ cũng vì quá chờ mong, nên mới càng thấy căng thẳng. Sợ không giống trong tưởng tượng của mình, cũng sợ bản thân biểu hiện không tốt, phá hỏng tưởng tượng của Khúc Liệu Nguyên về hắn.
Cuối cùng lại là Khúc Liệu Nguyên mở lời trước, hỏi như dùng mật hiệu: "Bây giờ? Hay là tối?"
"Bây giờ." Tống Dã quyết định như đinh đóng cột, hắn không nghĩ chờ đến tối thì có tác dụng gì, trong nửa ngày này chỉ sợ bọn họ không làm được chuyện khác, nhất định sẽ chỉ nghĩ tới thứ đó.
Khúc Liệu Nguyên đứng trước chạn bát, dáng vẻ không biết phải làm sao, hỏi: "Phải làm gì trước?"
Lúc này trong đầu Tống Dã trống rỗng, phải làm gì trước? Hắn cũng chưa làm bao giờ.
"Tớ..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Đi tắm trước."
Tống Dã nói: "Được."
Khúc Liệu Nguyên lấy đồ lót để thay rồi đi tắm.
Nhà vệ sinh vừa đóng cửa, Tống Dã gần như là nhảy lên, phẩn khởi mà đi tới đi lui ở khu vực nhỏ trước nhà vệ sinh, đi mấy vòng mới bình tĩnh lại, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, cuối cùng đã nghĩ rõ ràng, đi vào trong phòng.
Khúc Liệu Nguyên bình thường đi tắm như đi chơi, giội nước hai lần là coi như tắm sạch, hôm nay lại tắm thật lâu mới ra ngoài.
Cửa phòng bọn họ treo tấm rèm ngắn, phía trên là hoa nhỏ xanh nhạt, Khúc Liệu Nguyên đứng ngoài tấm rèm, không đi vào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tống Dã cũng không giục cậu, ở trong phòng ngắm cặp chân phía dưới rèm kia. Khúc Liệu Nguyên mặc quần đùi, phần dưới đầu gối đều lộ ra ngoài, chân đi một đôi dép màu xanh đậm. Còn chưa đến giữa hè, cậu chưa rám nắng quá, màu da như sáp ong, cậu không cao bằng Tống Dã, nhưng tỉ lệ chân vẫn rất đẹp, bắp chân nhỏ dài nhưng vẫn có cảm giác dẻo dai của cơ bắp, đường nét đầu gối cũng rất đẹp, bên ngoài bắp chân bắt đầu lờ mờ có lông màu nhạt, thấp thoáng đã có sự gợi cảm của tuổi trẻ.
Tống Dã trong lòng mãnh liệt mà nghĩ, đây là Khúc Liệu Nguyên của mình, của mình.
Khúc Liệu Nguyên đứng bên ngoài chừng mấy phút mới vén rèm đi vào, vừa vào đã khựng lại, giật mình nói: "Đây là... cái gì?"
Máy tính đã bật, hình ảnh đang dừng trên màn hình là hai người đàn ông nước ngoài.
Tống Dã bình tĩnh nói: "Lại đây, cho cậu xem thử người khác ừm ừm thế nào trước."
Tròng thời gian Khúc Liệu Nguyên ngồi trước máy tính xem giáo trình, Tống Dã gấp rút tắm rửa cho mình, chờ hắn đi ra, Khúc Liệu Nguyên đeo tai nghe, đỏ bừng cả mặt ngồi trên ghế máy tính, Tống Dã nhìn quần đùi của cậu, phát hiện cậu đã bị bộ phim này kích thích.
Cậu không nghe thấy Tống Dã về, vẫn không hay biết mà lấy tay điều chỉnh phần dưới của mình.
Tống Dã giơ tay vỗ vai cậu, doạ cậu giật mình, vội tháo tai nghe xuống, lồng ngực nho nhỏ phập phồng, phát biểu cảm tưởng nói: "Thế này quá rồi!"
"Quá cái gì?" Mặt Tống Dã cũng đỏ, hỏi cậu, "Diễn viên này đẹp trai không?"
Khúc Liệu Nguyên để tai nghe lên bàn, nhìn hình ảnh không tiếng động, nói: "Cũng được... To quá rồi!"
Tống Dã lúc đầu muốn hỏi là "Diễn viên đẹp trai hay anh đẹp trai," nghe cậu nói vậy, sửa lời nói: "Của anh không to vậy đâu."
Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn một cái, căng thẳng nói: "Cũng hơi to."
Tống Dã không dám chém gió doạ cậu sợ, đi qua thao tác chuột, vừa tắt video, vừa ra hiệu Khúc Liệu Nguyên đến bên giường: "Cậu lại nằm xuống."
Khúc Liệu Nguyên thực ra hơi muốn xem cho xong bộ phim kia, nhưng Tống Dã rõ ràng rất sốt ruột muốn ừm ừm cậu, cậu đành phải đứng dậy, đến bên giường Tống Dã nằm thẳng xuống, mắt nhìn sang Tống Dã ở bên kia đóng folder, rồi tắt máy tính.
"Bảo sao tớ không nhìn thấy bộ phim này!" Khúc Liệu Nguyên chợt nói, "Hoá ra cậu để trong thư mục ẩn!"
Lúc này Tống Dã còn lâu mới muốn thảo luận cái này với cậu, tắt xong máy tính liền lại đây, quăng dép nhảy lên giường, không nói hai lời, cúi người hôn cậu.
Khúc Liệu Nguyên thích hôn môi, cũng thích Tống Dã mạnh mẽ hôn cậu như vậy, lúc đầu xem phim thì đã rồi, chỉ hôn mấy cái liền không nhịn được nữa, ôm lại Tống Dã, không kìm lòng nổi đưa đưa eo về phía trước.
Tống Dã cảm nhận được ý muốn của cậu, vội dừng lại, nói: "Hôm nay không phài như vậy."
"Vậy thì thế nào?" Khúc Liệu Nguyên đã xây dựng tâm lý nửa ngày, dù sao cũng không tránh được, thôi cứ nghe hết theo kế hoạch của Tống Dã, nhưng vừa thấy Tống Dã lại từ chối yêu cầu của cậu, vẫn khó tránh khỏi có chút bất mãn, nói, "Có phải cậu muốn mình sướng trước xong mới để ý đến tớ không? Sao ích kỷ thế?"
Tống Dã dở khóc dở cười nói: "Gì mà tớ đã ích kỷ rồi? Giờ cậu vội ra xong lát nữa lại bị tớ gì gì đó, kiểu gì cũng khó chịu chết, anh đây là để hai ta cùng thoải mái, em đúng là đồ ngốc."
Khúc Liệu Nguyên bán tin bán nghi, nghĩ thầm này là thật hay giả? Nhưng cậu nghĩ Tống Dã nhất định là biết hơn cậu, liền nói: "Dù sao tớ cũng không biết, cậu làm đi, tớ nghe cậu."
Nhưng Tống Dã thì biết cái gì? Lập tức chỉ có thể làm bộ rất am hiểu, chỉ huy cậu nói: "Đầu tiên cậu cởi ra."
Khúc Liệu Nguyên nghe lời cởi.
Tống Dã lại nói: "Xoay qua một bên, nằm xuống."
Khúc Liệu Nguyên xoay người nằm lì trên giường, quay đầu nhìn Tống Dã, cảm giác y như đi tiêm ở bệnh viện.
Nhưng Tống Dã lại thấy thế này hình như cũng không ổn lắm, sửa lại mệnh lệnh: "Hay là quỳ đi."
Lắm chuyện thế à? Khúc Liệu Nguyên lẩm bẩm phàn nàn: "Lại không phải, rốt cuộc là thế nào? Cậu nghĩ một lần cho xong được không?"
Cậu lại làm theo ý Tống Dã, quỳ gối ở đó, lưng thẳng tắp.
"..." Tống Dã đẩy lưng cậu, nói, "Không phải thế, phần trên nằm xuống."
Khúc Liệu Nguyên lần này làm đúng, quỳ nằm úp sấp ở đó, toàn thân chỉ mặc đúng một cái áo ba lỗ.
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên nói: "Anh, sao em thế này giống... giống chó con thế?"
"Đúng là giống," Tống Dã cầm tuýp thuốc lại, vừa bóp vào tay vừa run, nhưng trong giọng nghe không rõ, bình tĩnh nói, "Em vốn là puppy của anh mà."
_____________
Tôi tưởng tượng ra được chương sau sẽ gà bay chó sủa thế nào rồi các bác ạ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.