Quả Nhân Có Bệnh

Chương 33: Hợp hoan

Tùy Vũ Nhi An

26/05/2013

Tử tế mà nói, ta và Lưu Lăng dù chưa gặp mặt nhưng cũng thật có duyên.

Nam Hoài Vương từng tới phủ Tô Quân cầu thân, nhưng đã bị uyển chuyển cự tuyệt, hai người suýt nữa đã kết mối lương duyên. Mà chuyện ở Tiểu Tần cung kia, ta mạo danh nàng tầm hoan tác lạc, vừa vặn bị Bùi Tranh bắt gặp, Tiểu Tần cung vàng thau lẫn lộn (long xà hỗn tạp), tự nhiên sẽ có kẻ lắm chuyện đem việc này truyền ra ngoài, bởi vậy mà chuyện không thể không nói giữa Cô Tô quận chúa Lưu Lăng và Bùi tướng đã có vài phiên bản lưu truyền trong dân gian.

Giờ này khắc này, thấy đương sự, hơn nữa lại trong tình cảnh này, tâm tình ta thật phức tạp.

Sắc đẹp của Lưu Lăng ta có được nghe nói, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, nàng có nét uyển chuyển mềm mại đặc trưng của nữ tử Giang Nam, nhu mà không mị, diễm mà không tục, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phái quý tộc, lại không làm người ta cảm thấy khó gần, khách quan mà nói, quả thật không thẹn với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ.

Chủ quan mà nói, ta cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đôi mắt sắc như nước của Lưu Lăng lướt qua lướt lại trên mặt Bùi Tranh một lát, hơi hơi do dự mở miệng nói: “Ngài là … Bùi tướng?”

Bùi Tranh nhíu mi, cũng không phủ nhận, chắp tay cười nói: “Chịu ơn quận chúa cứu giúp.”

Lưu Lăng nhìn hắn có chút bất ngờ, lại đảo mắt sang nhìn ta, : “Vị này là ….”

Ta còn chưa nói gì, Bùi Tranh đã trả lời giúp: “Xá muội, Bùi Sanh.”

Trong lòng ta khẽ động, từ từ bày ra một nụ cười mỉm “nho nhã lịch sự” theo phong cách Bùi Sanh. “Bùi Sanh xin chào quận chúa.”

Thời điểm này, “Quả nhân" nên ở đế đô, xuất hiện ở đây chỉ có thể là Bùi Sanh. Ta và Bùi Sanh tuối tác xấp xỉ, Bùi Sanh nhiều năm đều ở trong cung, Lưu Lăng lại chưa bao giờ đến đế đô, tất nhiên không thể biết bộ dạng Bùi Sanh ra sao rồi.

Nhưng nàng ta lại đã gặp Bùi Tranh khi nào?

Bùi Tranh cũng có nghi vấn giống ta, “Quận chúa đã gặp hạ quan rồi ư?”

Lưu Lăng mỉm cười: “Trong hôn lễ của Phương tiểu Hầu gia ngày trước, Bùi tướng đích thân tới chúc mừng, Lưu Lăng khi đó cũng có mặt, có lẽ Bùi tướng không nhớ rồi.”

Bùi Tranh ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu cười nói: “Là hạ quan thất lễ, không nghĩ là cách nhiều năm như vậy, quận chúa vẫn nhớ rõ. Năm đó, hạ quan vẫn chưa ra làm quan.”

“Lưu Lăng còn nhớ rõ, Bùi tướng khi đó lấy thân phận là đồ đệ của Thẩm tướng đi tới cùng với Mặc Duy - Mặc đại nhân. Ngày đó phụ vương đã nói với ta, thiếu niên kia chắc chắn không phải kẻ tầm thường (vật trong ao), hôm nay quả nhiên đã là quan nhất phẩm.” Lưu Lăng tán thưởng Bùi Tranh không chút che dấu, cũng chẳng biết là do lễ phép khách khí, hay là thật tình ca ngợi hắn.

Bùi Tranh mỉm cười, nói: “Ông chủ quá khen.”

“Ca ca.” Ta cố giấu vẻ không tự nhiên, nhỏ nhẹ gọi Bùi Tranh một tiếng, “Bên ngoài gió lớn, không bằng vào bên trong nói chuyện tiếp.”

Bùi Tranh mỉm cười liếc ta một cái, quay đầu nói với Lưu Lăng: “Đêm qua gặp phải cường đạo, tuy rằng đã đánh lui rồi, phu thuyền lại đều đã chạy mất, may mà gặp được quận chúa.”

Lưu Lăng dẫn chúng ta vào trong, quay đầu hỏi Bùi Tranh: “Bùi tướng giờ này không phải nên ở đế đô sao?”

Bùi Tranh nói dối thật trơn tru. “Lẽ ra là như thế, nhưng vì sắp tới hôn lễ, mà cao đường lại chẳng có, một là vì lễ, hai là vì tình, hạ quan và xá muội cùng xuống phía nam để đón linh vị cha mẹ, không ngờ trên đường lại gặp phải kiếp nạn này.” Lời nói dối này, nghe sao lại giống thật.

Lưu Lăng nhìn qua có vẻ đã tin, mỉm cười nói: “Lòng hiếu thảo của Bùi tướng, khiến người ta cảm động.”

Thuyền của Nam Hoài Vương, độ xa hoa thoải mái vượt xa xe ngựa trong phủ Bùi Tranh, cái gì cần có đều có, thứ không cần có cũng có, ta nhìn cái chuồng ngựa kia, nhất thời có chút xúc động bùi ngùi.

Một trận náo động đêm qua, phu thuyền và hạ nhân đều nhân cơ hội đó trốn mất, Bùi Tranh lại mang theo một con ngựa to lù lù, động vật còn được coi trọng như thế, người lại càng khỏi phải nói a.

Ta hỏi Lưu Lăng: “Thuyền của quận chúa hướng về đế đô sao?”

Lưu Lăng gật đầu nói : « Đúng vậy. Hôn lễ của bệ hạ sắp tới, Lưu Lăng thay mặt phụ vương tới trước chúc mừng.” Lại quay đầu hỏi Bùi Tranh, “Bùi tướng còn nhớ rõ lũ cường đạo đêm qua có gì đặc trưng không? Lưu Lăng sai người báo quan phủ tróc nã.”

Đêm qua trăng mờ gió rít, đúng là thời cơ tốt để giết người phóng hỏa, ta cũng chẳng thể nhìn rõ diện mạo những kẻ đó. Bùi Tranh nói: “Thứ những kẻ đó cướp đi đều là ngân phiếu thuộc ngân hiệu của hoàng gia, trên mặt đều có ký hiệu đặc thù, mệnh giá thấp nhất cũng là năm trăm lượng, không có quan ấn của bản quan chứng nhận thì không thể sử dụng. Nếu có người trong phố nhìn thấy ngân phiếu như vậy, tự nhiên sẽ biết mà báo quan phủ.”

Chả trách, Bùi Tranh đêm qua bày ra bộ dạng vui vẻ thoải mái “Tiền tài là vật ngoài thân", hóa ra là một đống ngân phiếu có cướp đi cũng chẳng dùng được.

Lưu Lăng sai người đi báo tin cho quan phủ địa phương xong, lại nói với Bùi Tranh: “Nếu có chút manh mối, sẽ báo cho Bùi tướng trước tiên. Hai vị chắc là một đêm rồi chưa ngủ, không bằng hãy cứ lên thuyền nghỉ ngơi đã.”

Chiếc thuyền quý này có ba tầng, phòng vô số kể, Lưu Lăng sai hạ nhân dẫn chúng ta xuống tầng hai, sắp xếp cho hai phòng liền nhau.

Ta quả thực mệt mỏi, khó chịu, chỉ rửa mặt chải đầu qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi, được một lát đã vào mộng đẹp, mơ mộng một hồi chẳng kể thời gian trôi qua.

Lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng. Thuyền bỏ neo ở bến tàu, lại là trấn Bằng Lai, ta với nơi này cũng có ràng buộc thật sâu a ....



Bằng Lai trấn tuy là đầu mối then chốt, thuyền qua lại rất nhiều, nhưng chẳng thuyền nào có thể so với chiếc thuyền quý giá của Nam Hoài Vương. Người nghỉ chân trên bến tàu vây lại xem không ít, nhưng rất nhanh đã bị sơ tán, tản ra.

Ta đứng bên cạnh Bùi Tranh nhìn xuống, thấy có khoảng 10 tên sai dịch đang tách đám người ra, một chiếc kiệu quan dừng lại trước đầu thuyền, nhìn tình hình này, chắc chắn là quan trên ngũ phẩm.

Vì đang đứng khá xa, nhìn không rõ bộ dạng, nhưng có nghe hắn tự giới thiệu: “Hạ quan, Tào Nhân Quảng, bái kiến Thừa tướng, quận chúa!”

Tào Nhân Quảng, Giang Hoài chuyển vận sứ! (một chức quan chịu trách nhiệm về việc vận chuyển đường thủy trên sông Hoài – con sông bắt nguồn từ Hà Nam, chảy qua An Huy và Giang Tô, TQ. Cre: Lạc Việt :D)

Dưới triều Minh Đức, viêc vận chuyển muối và sắt hầu hết đều do trọng thần đảm nhiệm, Phụ quân ta cũng từng kiêm nhiệm chức chuyển vận sứ, sau đó chức năng thay đổi, chuyển vận sứ không chỉ phụ trách thuế má đường thủy, lại kiêm thêm việc cai quản địa phương, trở thành trưởng quan lớn nhất quận. Tên Tào Nhân Quảng này đang nhậm chức Giang Hoài chuyển vận sứ, phạm vi quyền lực có thể chạm tới vùng giáp ranh đế đô, trong tất cả những chuyển vận sứ ở Trần quốc, là kẻ quan trọng nhất.

Phẩm trật tuy rằng không cao, nhưng tiền bạc qua tay lại như nước sông này - cuồn cuộn không ngừng, đang nắm thực quyền, là một kẻ vô cùng hám những chuyện béo bở, lại không biết có chuyện gì mà thái độ của hắn với Lưu Lăng vô cùng khép nép, thậm chí còn hơn cả đối với kẻ làm thừa tướng dưới một người trên vạn người như Bùi Tranh.

“Hạ quan không biết quận chúa, Thừa tướng giá lâm, không nghênh tiếp từ xa, mong các vị lượng thứ.” Tào Nhân Quảng đã ngoài 50, gầy gò quắc thước, nịnh hót cũng không có vẻ lộ liễu quá đáng, nhưng cũng là một tay lão luyện trên quan trường.

Lưu Lăng sớm đã sai người báo cho quan phủ địa phương hạ lệnh tróc nã lũ cường đạo dám mạo phạm đương triều thừa tướng, lệnh này vừa ban, lập tức kinh động trưởng quan một quận – Tào Nhân Quảng đây, khiến hắn phải đích thân đến nghênh giá.

Bị tên này hoàn toàn phớt lờ, ta có chút cảm giác khó chịu, kéo kéo tay áo, mặt không biến sắc tiếp tục quan sát.

Cái gọi là phép vua thua lệ làng (cường long không áp địa đầu xà), bây giờ ta cuối cùng cũng biết. Bùi Tranh ở đế đô hô phong hoán vũ ra sao, đến nơi này, tiếng nói còn chẳng có trọng lượng bằng Tào Nhân Quảng. Nhưng tiếng nói Tào Nhân Quảng có lớn, cũng chẳng so được với chỉ một ánh mắt của Lưu Lăng.

Nghe tiếng đàn mà hiểu rõ nhã ý, Tào Nhân Quảng cứ như cái áo bông nhỏ thân thiết của Lưu Lăng vậy, mỗi một ánh mắt, một động tác, khiến ta không thể không hoài nghi, kỳ thật Tào Nhân Quảng chính là cha thân sinh thất lạc của Lưu Lăng đi ….

“Nam Hoài Vương được xưng là Hải vương, khống chế lưu vực ba con sông, thậm chí cả vận chuyển đường biển và thuế mà, chèn ngay trên họng Tào Nhân Quảng, Tào Nhân Quảng dựa hơi Nam Hoài Vương mới sống được, đương nhiên phải bợ đỡ Cô Tô quận chúa rồi.” Bùi Tranh cầm chén trà che miệng, khẽ nói với ta.

Ta cực nhanh liếc hắn một cái, môi khẽ động, nhỏ giọng trả lời: “Mấy năm nay Nam Hoài Vương làm người an ổn, trầm tĩnh, sưu thuế nộp lên trên kịp thời, lương thực sản xuất ở Giang Hoài đều chuyển tới đế đô, ba quận quanh đế đô cũng chưa từng thiếu lương thực, có vẻ hai bên hợp tác vui vẻ nhỉ?”

Môi Bùi Tranh khẽ nhếch lên chút ý cười nghiền ngẫm, nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không giải thích.

Tào Nhân Quảng làm việc cũng coi như nhanh chóng, không quá nửa ngày đã đem lũ cường đạo đang bị tróc nã kia về quy án, ngân phiếu mấy ngàn lượng lại về tay chủ cũ. Bùi Tranh tên này, hôm đó vội vàng xuất môn lao tới ngoại thành, lại còn mang theo trên người đống ngân phiếu lớn như vậy, thật sự là phong, tao đi.

“Đám cường đạo này gây hại một phương, thậm chí còn cả gan mạo phạm Bùi tướng, tội không thể tha. Xử trí ra sao, Bùi tướng toàn quyền định đoạt!” Tào Nhân Quảng nói nghe thật chính đáng, nghiêm khắc.

Bùi Tranh cười nói: “Tào đại nhân, triều ta có pháp luật, là pháp trị, không phải một người tự mình định đoạt, há có thể để bản quan nói như thế nào liền theo thế ấy? Đương nhiên nên giao cho quan phủ, theo luật mà xử trí.”

Tào Nhân Quảng sửng sốt một chút, phản ứng cũng coi như nhanh, ha ha cười gượng nói: “Bùi tướng nói phải, là hạ quan nhất thời nói lỡ. Người đâu, đem những kẻ này nhốt vào thiên lao!”

Việc này ta cảm thấy có chút kỳ quái. Lời này, nếu là Tô Quân nói còn hợp lý, Bùi Tranh làm người có tiếng hống hách, ngang ngược, khi nào thì đã thật sự tôn trọng luật lệ Đại Trần rồi?

Ta lén lút quan sát vẻ mặt của hắn, tính đi tính lại, vẫn không đoán ra cách nghĩ của hắn.

Đêm xuống, chúng ta liền ở lại trong quan sở, Tào Nhân Quảng lễ phép chu đáo, vô cùng ân cần đến từng li từng tí, Bùi Tranh cũng thật biết điều, đối với thết đãi của Tào Nhân Quảng, hắn đều nhận hết.

“Bùi tướng là lần đầu tiên đến Bằng Lai, Bằng Lai chúng thần giàu có về thứ gì, Bùi tướng biết chứ?” Tào Nhân Quảng tươi cười, ý vị sâu xa.

Bùi Tranh gấp quạt, nhẹ vỗ tay tán thưởng, ra vẻ không biết, mỉm cười hỏi: “Là cái gì?”

Mỹ nhân, bạc và tham quan ….

Ta cùng mặc niệm theo Tào Nhân Quảng một lần.

“Lầu Thiên Hương Sắc ở trấn Bằng Lai , ca múa nổi danh tuyệt diệu, đã đến Bằng Lai thì đều phải tới đó một chuyến, không chê vào đâu được.”

Ta nghe xong lời này, nhịn không được vội ho một tiếng, xem lời: “Tào đại nhân, ca ca ta là người sắp được lập làm Phượng quân, tới chỗ yên hoa loại này, sợ là không hợp lễ pháp.”

Tào Nhân Quảng liếc ta một cái, “Lầu Thiên Hương Sắc không phải chốn yên hoa bình thường, cô nương ở đó bán nghệ không bán thân, chỉ thưởng phong nguyệt, phẩm thi từ, những nơi tầm thường há có thể so sánh?”

Bùi Tranh cũng gật đầu phụ họa : “Tào đại nhân nói phải.”

Ta hung hăng đạp chân hắn, ra sức nghiến, mặt không đổi sắc mỉm cười: “Thì vậy đi, ca ca và Tào đại nhân đi sớm về sớm, thân thể ta không khỏe, đi nghỉ trước.”

Lưu Lăng nói: “Ta cũng ở lại quan sở.” Lúc nói, đầu mày khẽ nhíu lại.

Đợi Bùi Tranh vào Tào Nhân Quảng rời đi, Lưu Lăng mới quay đầu hỏi ta: “Bùi cô nương, Lưu Lăng ở Cô Tô có nghe được lời đồn đại ở đế đô, nói ta từng cùng Bùi tướng tới Tiểu Tần Cung chơi, cô có biết lời này từ đâu mà có không?”

Tim ta khẽ nảy, mỉm cười bình tĩnh nói: “Sợ là kẻ xấu bụng miễn cưỡng gán ghép thôi. Ông chủ ở tận Giang Lăng, làm sao có thể xuất hiện ở đế đô được?”



Lưu Lăng mày liễu hơi nhíu, nói: “Không có lửa sao có khói? Lưu Lăng xưa nay giữ mình trong sạch, quý trọng thanh danh, nếu có kẻ có ý hãm hại, Lưu Lăng tuyệt không bỏ qua.”

Ta ha ha cười gượng. « Đương nhiên, đương nhiên ... »

Chẳng qua là lời đồn thổi nhảm nhí, quả nhân bị dân gian truyền thành cái dạng gì rồi, nếu cái gì cũng nghiêm khắc tra xét, đế đô sớm đã máu chảy thành sông. Cái gọi là trong bụng tể tướng có thể chống một con thuyền thì bụng quả nhân đây ít ra cũng có thể chống được hai chiếc thuyền. (câu này có lẽ để chỉ lòng dạ rộng rãi ;)))

Tên tể tướng trong bụng có thể chống một chiếc thuyền kia, to gan lớn mật không coi quả nhân ra gì mà đi tầm hoan tác lạc. Ta cắn răng, cười mủm mỉm chúc Lưu Lăng ngủ ngon, rồi trở về phòng mình. Vì ban ngày ngủ nhiều quá, bây giờ lên giường lại không ngủ được, lăn qua lộn lại, bị một đống ý nghĩ linh tinh quấy rầy đến khó chịu.

Bùi Tranh sau khi lên bờ rõ ràng là có tinh thần rồi, cũng có sức lực đi tìm nữ nhân rồi. Đêm hôm đó, hắn có thể đột nhiên dừng lại buông ta ra, ta vẫn là có chút bất ngờ. Tuy rằng lúc ấy, nếu hắn thật muốn ta, ta cũng sẽ không cho, nhưng việc ta cự tuyệt và hắn buông tha cho, rốt cuộc vẫn là hai chuyện khác nhau. Cái sau làm cho ta đau lòng hậm hực rất nhiều ...(ý là việc bạn Tranh tha cho ý ;)))

Trăng treo trên đầu ngọn liễu, trăng tựa trên lầu phía Tây, đến tận đêm khuya, ta mới nghe được có tiếng bước chân nhẹ nhàng như có như không từ xa tới gần.

Cửa cách vách bị mở ra, hình như có người đỡ Bùi Tranh vào phòng, kêu thất thanh một tiếng: “Bùi tướng, cẩn thận bậc thang.”

“Không sao, không sao …” Giọng Bùi Tranh rõ ràng có chút ngà ngà say, “Các ngươi đều lui xuống đi.”

Đợi những người đó đều lui hết ra, bốn phía lại yên tĩnh, ta mới lén lút mò mẫm đi ra ngoài, trốn vào phòng Bùi Tranh.

Một luồng hơi đặc mùi rượu phả thẳng vào mặt, khiến ta nhăn mặt nhăn mũi.

Áo khoác Bùi Tranh vắt ở một bên, hắn mặc trung y màu trắng nằm nghiêng trên giường, tiếng hít thở nặng nề. Ta tiến lên hai bước, đá đá cẳng chân hắn, đè thấp giọng, lạnh lùng nói: “Đừng làm bộ, dậy đi!”

Bùi Tranh khẽ hừ một tiếng, vẫn không nhúc nhích như trước.

Ta lại đá thêm mấy đá, tức giận nói: “Đây là lệnh của quả nhân, ngươi dám kháng chỉ sao!”

Mắt phượng hơi hé mở, ánh mắt thấm men rượu mà lăn tăn gợn sóng, ướt át mà ái muội. Ta kéo cổ tay hắn, nói: “Ngồi dậy nói chuyện. Tào Nhân Quảng nói cho ngươi những chuyện gì?”

Sức lực hắn lớn hơn, ta kéo hắn không nhúc nhích, ngược lại còn bị hắn kéo nhẹ một cái, đã ngã thẳng vào trong lòng hắn, cánh tay trái hắn vòng trên lưng ta, tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, hơi thở nóng bỏng phun bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Dịu dàng một chút, ta say thật.”

Hai tay ta đẩy ngực hắn ra, giãy dụa muốn đứng lên, vạt áo ma sát, phát ra tiếng sột soạt ái muội. Bùi Tranh vẫn nhắm mắt, siết chặt thắt lưng ta, nghiêng người một cái, ấn ngã ta vào phía trong giường.

“Đừng ở trên mình nam nhân xoay tới xoay lui.” Giọng hắn có chút khàn đục, “Nhất là nam nhân say rượu.”

Ta bất động, hừ một tiếng: “Ngươi cũng coi là nam nhân sao? Có phải A Tự hạ thu dược với ngươi không?”

Cái gọi là thu dược, chính là thuốc giải xuân dược, nhưng nếu phản tác dụng, sẽ khiến người ta không còn tính người, thời gian dài ngắn, phụ thuộc vào lượng thuốc, ta nghi ngờ sâu sắc là A Tự đã cho hắn lượng thuốc có tác dụng cả đời. (*)

(*) Hí hí, cái này phải đa tạ nàng Lộng Nguyệt, câu này trong bản convert lẫn bản online đều bị omit một chữ cực kỳ quan trọng, mình chịu không đoán ra tác dụng của thu dược ... dính từ này mấy hôm rồi, gõ cửa mấy nhà hỏi, cuối cùng đã có lời giải đáp từ nàng Lộng Nguyệt: "Là thuốc giải của "xuân dược", có tác dụng ngược lại. Nam nhân mà dùng thu dược thì sẽ ... trên bảo dưới không nghe, lực bất tòng tâm ;;) "

Bùi Tranh khó chịu cười một tiếng, “Đậu Đậu, sao nghe giọng nàng có vẻ có rất nhiều oán hận căm phẫn vậy?”

“Ngươi đa nghi rồi.” Ta quay mặt đi, tránh hơi thở thiêu đốt của hắn, “Ta chỉ tới hỏi ngươi chuyện Tào Nhân Quảng thôi.”

Hắn vốn không thích phong nguyệt, có thể thân mật với Tào Nhân Quảng, đương nhiên có ý đồ khác.

“Ta không thích ở trên giường mà bàn luận công sự với nàng.”

“Vậy ngươi từ trên giường lăn xuống đi.”

“Nàng bỏ được sao?”

« Bỏ … a a ..." Lời còn chưa dứt, đã bị hắn lấy môi che miệng lại, môi còn không kịp khép lại, phòng tuyến đã bị hắn công phá, đầu lưỡi quấn quýt, hương rượu nồng trong miệng hắn truyền sang, khiến ta mê muội. Hắn xoay người phủ lên trên người ta, tay phải rút trâm gài tóc của ta, mười ngón thon dài xuyên qua làn tóc nâng gáy ta lên, cảm giác tê dại từ đỉnh đầu truyền dọc sống lưng, khiến ta vô thức mà co ngón chân lại. Hơi thở Bùi Tranh nặng nề, thở hổn hển khẽ cắn, hôn vành tai ta, xương quai xanh, tay trái linh hoạt cởi bỏ nút áo, lòng bàn tay dán theo thắt lưng mà đi lên, vuốt ve tấm lưng mượt mà, trần trụi.

“Đậu Đậu …” Giọng Bùi Tranh thì thầm khàn đục, hòa lẫn tiếng thở hổn hển, hắn kéo yếm của ta xuống, những nụ hôn nóng bỏng in lên ngực. “Nàng bỏ được sao…”

Ta tránh một hồi, đẩy hắn ra, lại bị hắn tóm được cánh tay, áo ngoài hoàn toàn bị kéo xuống. Ta ngoạm một miếng ở đầu vai hắn, nghe thấy hắn thét lớn một tiếng; cố kiềm nén tình, dục; giọng khàn đục nói: “Cả một buổi tối … Ta dùng nội lực ngăn chặn dược tính, lại bị nàng dễ dàng phá bỏ….”

“Ngươi là do trúng hợp hoan tán mới hôn ta ôm ta!” Ta giãy dụa muốn đẩy hắn ra, da thịt trần trụi cọ xát quần áo của hắn, mang đến khoái cảm kỳ lạ.

Bùi Tranh khẽ thở dài, nhưng cũng không buông ta ra, chỉ nói: “Nàng làm sao lại không hiểu….”

Hắn khẽ cắn vành tai ta, giọng khàn khàn : “Nàng mới là hợp hoan tán của ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quả Nhân Có Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook