Quả Nhân Có Bệnh

Chương 38: Ôn hương

Tùy Vũ Nhi An

26/05/2013

Bùi Tranh có lẽ rời đi lúc trời gần sáng, khi tia nắng sớm đầu tiên đậu trên mí mắt, bên gối vẫn còn vương lại hơi ấm của hắn.

Đêm qua ngủ một giấc ngon lành, yên ổn; rửa mặt chải đầu xong, ta đẩy cửa sổ, nhìn thấy một cành lá xanh tươi vắt ngang qua, giọt sương long lanh lăn lăn trong lòng chiếc lá xanh biếc, trông thật xinh đẹp, đáng yêu; giống như vừa qua một đêm mưa xuân, mùa hè đã thực sự đến rồi.

Bùi Tranh đi ngang qua dưới cửa sổ phòng ta, dừng lại cách một khoảng không xa không gần, cái quạt gỗ mun nạm vàng trong tay hắn kia đến giờ mới coi là dùng đúng mùa, phe phẩy không nhanh không chậm, cả người toát vẻ phong lưu.

Đôi mắt phượng mỉm cười, nhàn nhã nói : “Sắp tới lúc lên đường rồi.”

Ta với hắn sóng vai bước ra ngoài, hắn dùng cây quạt che miệng, có chút nuối tiếc mà thấp giọng nói: “ Đã nói là du ngoạn sơn thủy nửa tháng, cuối cùng lại chỉ được có 3, 5 ngày.”

Ta nhìn hắn không chớp mắt, môi khẽ động, nói: “Tự biết thỏa mãn đi, các ngươi làm thần tử, tốt xấu có quả nhân cho các ngươi nghỉ phép lại còn có lương, quả nhân làm hoàng đế, lại chẳng có ai thèm nhìn ngó một chút?”

Khóe mắt Bùi Tranh khẽ cong lên, trả lời: “Lần này nàng chuồn êm ra khỏi kinh, quấy phá Thái thượng hoàng một trận, chẳng nhẽ còn không coi là trả đũa rồi sao?"

Ta híp mắt, cười hiểm (ngoài cười nhưng trong không cười) . “Đấy là bà nợ ta, đáng đời.”

Ở cái tuổi ta lẽ ra vẫn còn được hồn nhiên, vô tư nhất , lại đem gánh nặng giang sơn này đè lên vai ta, còn bà thì hân hoan, phóng khoáng mà đi mất, làm người sao có thể vô sỉ đến trình độ này chứ? Ta để bà lên triều vài ngày, đã coi như nhân hậu lắm rồi.

Đi tới giữa đình, chạm mặt Tô Quân, Tô Quân cười nhẹ, gật đầu với chúng ta nói: “Bùi tướng, Bùi học sĩ, chào buổi sáng.”

Ta cũng hào phóng mỉm cười đáp lại: “Tô đại nhân hôm nay khí sắc không tồi."

Tô Quân nghiêng mình, để chúng ta đi trước, nghe ta nói vậy, chàng mỉm cười nói: “Bùi học sĩ cũng vậy.”

Ta đi ngang qua ngay sát bên người chàng, chàng dừng một chút, chầm chậm đi phía sau ta và Bùi Tranh.

Dùng bữa sáng qua quýt xong, người của Tào Nhân Quảng bèn gióng trống khua chiêng mà đưa chúng ta về thuyền, cười cười nói với Bùi Tranh và Tô Quân: “Trước mặt thánh thượng, cảm phiền hai vị đại nhân nói tốt thêm vài câu”, hai người kia nghe nói vậy, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn ta một cái, ta sờ sờ mũi, cuời gượng một tiếng, xoay người lên thuyền.

Lưu Lăng cười cười với Tào Nhân Quảng, xoay người đi lại đổi thành một bộ mặt chán ghét, lên thuyền bèn nói: “Mấy tên quan viên địa phương này đều mang một dạng đức hạnh, chả trách phụ vương ta xưa nay không thích giao thiệp với những kẻ này."

Vị tiểu thư quý tộc này quả nhiên có cái kiêu ngạo của tiểu thư quý tộc, ngạo mạn nhưng cũng không bỏ lễ tiết, ít nhất trước mặt Tào Nhân QUảng vẫn nể cho hắn tí mặt mũi. Đến lúc Bùi Tranh và Tô Quân lên thuyền, vẻ mặt cô nương này lại đổi, cười với Bùi Tranh hòa nhã, ấm áp như gió xuân.

Chiếc thuyền từ từ rời bến, mái chèo khổng lồ khuấy động cả một vùng sông nước, từ từ tiến về hướng đông.

“Bùi tướng thật độ lượng, biết rõ Tào Nhân Quảng giả nhân giả nghĩa, ý đồ chẳng có gì tốt, mà vẫn còn kiên nhẫn đối phó.”

Lưu Lăng ngồi trên ghế, trên mạn thuyền gió nhẹ thổi, làn tóc đen bên gò má nàng khẽ bay, lúc mỉm cười để lộ núm đồng tiền duyên dáng, xinh đẹp yêu kiều không người sánh nổi.

Bùi Tranh cười đáp lại: “Là nghi thức xã giao chốn quan trường, nhìn riết rồi quen thôi. Đã làm quan thì không tránh được, cũng khó có ngoại lệ.”

“Bùi tướng quá khiêm tốn rồi. Tào Nhân Quảng biết rõ Bùi tướng có ý muốn giữ mấy tên cường đạo kia lại thẩm vấn, hắn lại vội vàng cho người đưa lũ cường đạo đi mất, không phải có tật giật mình thì là gì? Tào Nhân Quảng này làm quan bất nhân, dân chúng oán thán, tuy hắn nhiều lần bợ đỡ phụ vương ta, nhưng chưa bao giờ đạt được. Lần này lại xuống tay với Bùi tướng, thật là tự tìm đường chết.” Lưu Lăng khinh thường khẽ cười một tiếng, nói mấy câu đem Tào Nhân Quảng đẩy xuống vực sâu, lại phủi sạch quan hệ giữa Nam Hoài Vương và Tào Nhân Quảng.

Có điều Bùi Tranh tin hay không, lại là chuyện khác. Hắn cũng chỉ nhếch mi, cười mà không nói.

Tô Quân đứng ở đầu thuyền, quay lưng về phía bọn ta, lúc này thuyền đi ngược gió, sóng gió thổi phồng tay áo chàng, làm tay áo bay phất phới, vốn áo nên là màu xanh da trời, nhưng lại mơ hồ toát ra sắc nước thê lương.

“Với danh tiếng của Nam Hoài Vuơng, đương nhiên chẳng thèm giao thiệp với lũ tiểu nhân như thế." Bùi Tranh nói một câu vô thưởng vô phạt, lại quay đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói, “Mệt rồi sao?”

“A?” Ta hồi phục tinh thần, thu lại ánh mắt nãy giờ vẫn để trên người Tô Quân, đáp lại cái nhìn dò hỏi của Bùi Tranh, mỉm cười trả lời, “Không sao.”

Lưu Lăng nói: “Bùi học sĩ nhiều năm trong thâm cung, ít khi ra ngoài, thân thể cũng thật mảnh mai, sợ là không chịu nổi gió, hay là cứ vào trong thuyền nghỉ tạm đã." Lại quay đầu nhìn lên Bùi Tranh, cười nói: “Lưu Lăng còn có chút chuyện chính sự xin Bùi tướng chỉ bảo.”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a….

Ta và Tô Quân, ở trên cái thuyền quý này có vẻ vô cùng thừa thãi. Lưu Lăng đây là muốn lôi kéo Bùi tướng, hay là muốn lôi kéo Bùi Tranh? Ta chỉ có thể nói, nàng ta đã chậm một bước mất rồi. Mà một bước đến chậm này thực cũng không thể tự trách, ai bảo nàng sinh muộn mất vài năm, quân sinh ta chưa sinh, đến khi nàng trưởng thành, quân đã là chồng người khác. (Ý từ câu "quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão")

Ta cũng chỉ là may mắn mà quen biết hắn đủ sớm thôi.

Ta xoay người vào bên trong thuyền, nhưng không về phòng mình, mà xuyên qua thân thuyền dài thật dài, đến tận đuôi thuyền. Mạn thuyền bên này một người cũng không có. Chiếc thuyền này có ba tầng, tất cả phu thuyền đều ở tầng dưới cùng biệt lập với bên ngoài, chỉ chuyên tâm chèo thuyền, trên mạn thuyền chỉ ngẫu nhiên có 1,2 người qua lại.

Ta đi đến tận cuối đuôi thuyền, mới lấy ra một chiếc tiêu từ trong tay áo, đặt bên môi thổi nhẹ.

Chiếc tiêu khẽ khàng run rẩy, phát ra thứ âm thanh chỉ có một loài đặc biệt mới có thể nghe thấy.

Bầu trời phương Nam rộng rãi (*), mặt nước xanh biếc, một bóng trắng như xa mà gần, từ trên mặt sông hối hả vút qua, trong nháy mắt đã đến trước mặt, ta vươn tay, bóng trắng kia dang cánh, hướng về phía trước mà đáp xuống, sau đó dừng trên cổ tay ta. Bồ câu khẽ gật đầu, gù gù hai tiếng.

(*) Sở Thiên: ngày xưa nước Sở ở vùng giữa và hạ lưu sông Trường Giang ngày nay, thuộc phương Nam, vì thế chỉ bầu trời phương Nam là Sở Thiên, thank to Lạc Việt .

Ta vỗ nhẹ sau lưng nó, lần mò bên chân nó rút ra một ống trúc nhỏ, mở ra, lấy tờ giấy bên trong liếc mắt một cái, chỉ có hai câu ngắn ngủi – muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió đông.( dựa theo tích Chu Du muốn dùng hỏa kế công phá doanh trại quân Tào, hiềm vì chưa có gió đông nên chưa thể phóng hỏa, lo nghĩ sinh bệnh nặng.)



Tim ta treo lơ lửng cả nửa ngày lúc này mới từ từ hạ xuống, mấy năm sắp xếp, thành bại chỉ trong mấy ngày sắp tới.

Ta ném tờ giấy kia ra giữa lòng sông, chữ trên mặt giấy hoàn toàn loang lổ, dần dần chìm xuống đáy sông, lại đem tờ giấy đã viết xong lúc trước bỏ vào trong ống trúc, sắp xếp xong mới vỗ vỗ lưng bồ câu, nó gật gật đầu, lại gù gù bay đi.

“Ý người đã quyết rồi sao?"

Sau lưng bỗng truyền tới giọng nói khiến tim ta lỡ một nhịp, tay run lên, cuống quýt xoay người, chỉ nghe roẹt một tiếng, ống tay áo đang bay bị một cái đinh móc rách, lộ ra hơn nửa cánh tay.

Tô Quân đứng xa xa, liếc nhìn cái ống tay áo bị xé rách của ta một cái, lại tiến lên hai bước, thu hẹp khoảng cách.

“Ván cờ này dính dáng rất rộng, người chỉ có một mình, đừng manh động.” Tô Quân vẻ mặt nghiêm trọng, "Dù có thêm một Dị Đạo Lâm, cũng còn xa mới đủ, bởi vì hắn chưa đủ tứ lạng, mà Nam Hoài Vương lại không chỉ thiên cân." (Lấy ý Tứ lạng bạt thiên cân)

Ta vén làn tóc bị gió thổi bay, mỉm cười nhìn chàng: “Nếu khanh cũng đứng về phía ta, vậy là đủ rồi.”

Ánh mắt Tô Quân thoáng ảm đạm, hạ mi nhìn về hướng khác, giọng nhẹ như thổi một cái liền tan: "Thần vẫn luôn đứng về phía bệ hạ.”

Ta cười cười chẳng tỏ ý kiến, tiến lên hai bước, dừng lại trước mặt chàng, nói bằng giọng chỉ hai người nghe được: “Qủa nhân tự biết khanh trung quân ái quốc, cũng là người thông minh, chúng ta lại có tình nghĩa đồng môn, niệm tình cũ, quả nhân sẽ không làm khó khanh, hy vọng khanh cũng không muốn khiến quả nhân khó xử.” Dứt lời, hướng mũi chân cũng chuyển, tiếp tục đi về phía trước, sượt qua bả vai chàng.

Miệng vết thương đau lâu ngày rồi cũng tê liệt, một ngày không thể khỏi hẳn, thì 8 ngày 10 ngày, qua 3 đến 5 tháng, rồi cũng sẽ có ngày khỏi hẳn. Thực ra ta lại hy vọng Tô Quân có thể tuyệt tình hơn một chút, nếu chàng phản bội hoàn toàn, ta muốn trừ bỏ chàng cũng sẽ không do dự, nhưng nay chỉ vì một mình chàng, mà ta đối với Tô gia đã như ném chuột sợ vỡ bình.

Qủa nhiên lúc cần quyết đoán mà lại do dự, tự rơi vào cảnh khốn đốn a …

Chặt đứt râu ria Bùi đảng, tước đi cánh tay của Tô đảng, kích động bọn họ tàn sát lẫn nhau, đến cuối cùng ta liệu có thể đạt được tất cả lợi ích mình hy vọng hay không?

Ta trở về phòng, đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cổ tay bị xé toạc, cảm thấy hơi đau đầu, mấy ngày nay vì đủ loại nguyên nhân, ta đã hủy mất vài bộ quần áo rồi, lúc đầu trước khi xuất môn đã chuẩn bị mấy bộ, nay lại không đủ dùng.

Ta nắm một góc tay áo, nhíu mày nghĩ: Chẳng lẽ muốn ta tự khâu lại sao?

-- Cốc, cốc, cốc ….

“Sanh Nhi, muội đã ngủ chưa?” Bùi Tranh ho khan hai tiếng, giọng nghe không mấy tự nhiên.

Ta xoay người mở cửa, hơi ngẩng mặt nhìn hắn, ngữ khí không thân thiện lắm: “Có việc sao?”

Hắn nhíu mi, nghiêng người lách qua ta vào phòng, miệng còn nói với theo: “Muội xưa nay ngồi thuyền dễ say, ta lo lắng cho muội nên tới đây xem thế nào.”

Ta mở to mắt trừng hắn trợn mắt nói dối, lại nhìn hắn xoay người đóng cửa phòng, ta lui về sao nửa bước, cao thấp đánh giá hắn, nghi hoặc nói: “Ngươi định làm gì?”

Hắn xoay người đối diện ta, bất đắc dĩ cười khổ: “Không chịu nổi gánh nặng, đi trốn.”

Ta cân nhắc một chút, phản ứng lại, liền chỉ mong hắn cười lạnh. Nghĩ đến lúc trước ta không có ở đó, Bùi Tranh và Lưu Lăng dĩ nhiên tha hồ ăn ý mà luận thi từ ca phú. Nghĩ đến hai người này trò chuyện vui vẻ với nhau, lòng ta có chút không thoải mái, nhưng mà ngại thân phận cho nên không thể nổi giận, chỉ có thể thầm hy vọng Bùi Tranh say thuyền say đến buồn nôn, thật không dự đoán được hắn lại chủ động tránh Lưu Lăng, đến chỗ ta tị nạn, lấy ta làm cớ.

Ta khoanh tay trước ngực đối diện hắn, cười tủm tỉm nói: “Tấm vé tàu này thật quý giá, còn muốn Thừa tướng đại nhân bán tiếng cười mua vui bù lại, bước tiếp theo có khi là bán mình luôn nhỉ?”

Bùi Tranh mỉm cười trả lời: "Vậy cũng có thể coi là hy sinh thân mình, phong nhất đẳng công tước chứ.”

“Bùi đại nhân không phải cũng muốn noi theo Tô gia – một nhà trung liệt, hy sinh thân mình, lúc còn sống đứng giữa triều đường, sau khi chết lại được lập bia thờ trên tường chứ.” Ta vô thức muốn sờ tay áo, sờ mãi không thấy, mới nhớ ra tay áo đã bị rách. Bùi Tranh lúc này cũng nhìn đến nửa cái tay áo đang phất phơ giữa không trung của ta, vươn tay ra bắt lấy, cúi đầu nhìn kỹ, đáy mắt như phát sáng: “Vừa rồi đi tới đuôi thuyền sao?”

Ta không tự nhiên rút tay về, để sau lưng, thản nhiên nói: “Phải, buồn bực, thổi tiêu một chút.”

Bùi Tranh cũng không vạch trần ta, cười nói: “Tay áo rách rồi, làm sao giờ?”

Ta kéo kéo bừa, nhếch mi nhìn hắn: "Nếu là quần áo của Lưu Lăng, ta nhất định không mặc. Bùi đại nhân không gì không làm được, khâu quần áo chắc cũng không thành vấn đề chứ."

Bùi Tranh thở dài một hơi, cười ý vị sâu xa, than một câu: "Bệ hạ, người luôn thích làm khó vi thần."

Ngực giống như bị người ta nhéo một cái, níu chặt đến đau, khụ khụ hai tiếng che đậy, nói: “Là Qủa nhân đối với Bùi tướng gửi gắm hy vọng rất lớn mới phải.”

Bùi Tranh cười lắc đầu, kéo ta ngồi xuống một bên, nhìn trái nhìn phải, lấy từ trên tường xuống một thanh trường kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ múa vài vòng, tán thưởng: “Đủ sắc” Dứt lời, ánh kiếm chợt lóe, nửa ống tay áo khoan thai bay xuống, còn chưa chạm đất, ống tay áo bên kia cũng đứt lìa mà rơi xuống.

Vốn là tay áo dài quá đầu ngón tay, bị hắn hai nhát trái phải cắt đi cả tấc, chỉnh sửa một chút, liền lộ ra một đoạn cổ tay.

Bùi Tranh thu kiếm vào vỏ, nâng cổ tay ta đặt bên môi, nhẹ giọng cười nói: “Rách rồi thì cắt đứt đi, cần gì phải may may vá vá, có đôi khi khuyết điểm vừa khéo, lại có thể coi như một loại hoàn mỹ.”

Tác phong người dân Trần quốc tuy không dũng mãnh nhanh nhẹn như dân phương Bắc, nhưng cũng không coi là bảo thủ, lộ cổ tay cũng không xem là làm bại hoại thuần phong mỹ tục, nhưng áo dài váy rộng vốn là thói quen ăn mặc xưa nay, cái loại cắt đi cả 8 phân tay áo như thế, còn chưa có ai từng mặc. Lúc ấy ta chỉ cố suy xét Bùi Tranh tình ý ẩn khuất, cũng không thể dự đoán nổi, việc làm vô tâm này của Bùi Tranh đã mở ra một trang mới trong lịch sử Trần quốc, từ đấy về sau, ống tay áo nam nữ Trần dân càng ngày càng ngắn, lộ da thịt càng ngày càng nhiều, tập tục dân chúng càng ngày càng phóng khoáng.

Bùi Tranh, là căn nguyên tà ác.

Ngón tay cái hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay ta, đột nhiên cong khóe môi, giương mắt nhìn về phía ta: “Ta nhớ tới một câu chuyện cũ rích."

Ta định rút tay về, lại bị hắn bắt lấy không buông, đành mặc kệ, thuận miệng hỏi: "Là gì?" Trong lòng lại nghĩ, sợ là mấy lời tâm tình như “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” đi. (Tay trong tay cùng nhau sống đến bạc đầu) (1)



Bùi Tranh lại nói: “Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu” (Tay mềm yếu, rượu hoàng đằng, thành xuân sắc, liễu xanh tường)

Đông phong ác, hoan tình bạc, nhất hoài sầu tự, kỷ niên ly tác, thác thác thác …. (gió đông ác, ân tình bạc, nỗi lòng phiền muộn, tháng năm ly tán, sai! sai! sai!...)

Tim ta khẽ nảy, tay bỗng cứng đờ, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay trấn an ta, đọc xong cả bài từ kia (2) rồi, mới nói: “Nàng từ nhỏ đã không thích thơ từ, bài từ này lời lẽ ra sao, sợ là nàng cũng chả biết."

Ta cười gượng nói: “Nghe qua, chả có vẻ gì là hay ho."

Bùi Tranh im lặng một lát, khẽ thở dài: “Qủa thật, cũng không coi là hay.”

“Thơ từ ca phú, lý tưởng đời người, ngươi vẫn nên đi tìm quận chúa đàm luận, nghiên cứu đi, các người còn có thể ngắm trăng, ngắm sao, trước thuyền ánh trăng rọi, nhất định là rất tuyệt diệu.” Nói xong câu này, ta mới đột nhiên cảm thấy mình có chút kỳ quái. Bùi Tranh kinh ngạc nhìn ta, chớp mắt, ý cười từ đáy mắt từ từ tràn ra, che đi nét kinh ngạc.

“Vậy Đậu Đậu muốn cùng ta đàm luận việc gì?”

Ta chằm chằm nhìn cái khuôn mặt tuấn tú đang tới gần, không tự giác mà hơi ngửa ra sau né tránh, hơi thở nóng rực phả trên mặt, ta do dự dời mắt, lắp bắp nói: “Không, không muốn đàm luận chuyện gì…” Trong lòng đấu tranh một trận, ta rút tay đập bàn một cái, chuyển mình đứng lên, nhìn xuống hắn từ trên cao, khoảng cách và chênh lệch độ cao như này cho ta chút cảm giác an toàn, gan cũng to ra không ít, hít một hơi, trợn mắt nhìn hắn nói: “Ngươi sáp vào gần như vậy làm gì?”

Hắn hỏi ngược lại: "Nàng trốn nhanh như vậy làm gì?”

Ta tức giận: “Ta trốn lúc nào?”

Bùi Tranh khẽ gật đầu, ý vị sâu xa cười nói: “Phải, nàng không phải đang lẩn trốn, là lạt mềm buộc chặt.”

Ta cười: “Sai, không phải lạt mềm buộc chặt, là tiên lễ hậu binh.”

Ta nắm vạt áo hắn, đẩy hắn dựa vào tường, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn, đến lúc này mới hận sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, chỉ có thể dựa vào khí thế áp đảo hắn.

Dựa vào cái gì mà lần nào cũng bị ngươi áp chế! Ta hung tợn ngoạm một miếng lên môi dưới của hắn.

Hắn cười khổ, lồng ngực hơi động, tay phải nhẹ nhàng đỡ lưng ta,thiện lương hiểu ý mà cúi đầu cho ta đùa giỡn, hắn phối hợp như vậy, ta bỗng cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị, hoàn toàn chả có khoái cảm cùng cảm giác thành tựu của Bá Vương ngạnh thượng cung (3), vì thế miễn cưỡng nhận sự cung phụng của hắn, hôn nhẹ bờ môi hắn, qua quýt vội vàng.

"Ngươi bị Lưu Lăng quấn lấy rồi … Lưu Lăng này rốt cuộc là có ý gì?” Ta uể oải dựa vào ngực hắn, hỏi, "giành giật nam nhân với hoàng đế sao? Cũng không đến mức ấy đi.”

“Khó nói, mắt nhìn bệ hạ xưa nay không tồi." Bùi Tranh không biết hổ thẹn mà nói.

Ta thở dài, nhất thời cảm thấy có chút bất lực.” Ngươi nghiêm túc một chút, ta nói chuyện đứng đắn đấy! Lưu Lăng dám dụ dỗ ngươi trước mặt ta, ngươi thế mà không biết xấu hổ, trước mặt ta lại dám nhận sự dụ dỗ của cô ta?”

“Việc này ta tiến thoái lưỡng nan, dù sao chúng ta cũng đang ở trên thuyền nhà người ta.” Bùi Tranh cũng thở dài: “Lưu Lăng này, tâm cao khí ngạo, nàng xem Tô Quân bị cô ta đối xử như thế nào thì biết. Chúng ta nếu cũng đắc tội cô ta, giờ lại còn đang ở trên thuyền nhà cô ta, hậu quả ra sao sợ là khó đoán."

Lời Bùi Tranh cũng không phải không có lý, nhưng lòng ta vẫn cảm thấy không thoải mái: “Ngươi vẫn nên tránh cô ta xa một chút.”

Bùi Tranh gật đầu đồng ý: “Ta sẽ giữ khoảng cách an toàn với cô ta. Không bằng nàng cũng nên giữ khoảng cách với Tô Quân đi?”

Ta ngẩn người, lui lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh. " Ta với hắn quá thân cận sao?" !

“Vừa rồi, hắn là đi tìm nàng đi.” Bùi Tranh cúi đầu nhìn lại ta, như cười như không, “Nàng, bụng dạ dễ mềm, ta lo nàng rốt cuộc vì mềm lòng mà ..."

Ta phất tay cắt lời hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi cũng có phần khinh thường ta quá rồi!”

Cũng là khinh thường chính ngươi.

Bùi Tranh bất đắc dĩ cười nói: “ Con đường này chưa từng sóng yên gió lặng, nàng ở bên cạnh ta, ta mới có thể yên tâm.”

Ta lắc đầu nói: “Ngươi nói sai rồi.”

Bùi Tranh biết điều chữa lại: "Được, là ta ở bên cạnh nàng."

“Được” Ta hài lòng gật đầu, lại nói, “Việc của Tô Quân, ta tự quyết định, hắn rốt cuộc vẫn là thần tử của ta, là thần tử đồng điện, kiêng kỵ lẫn nhau, chuyện của hắn, ngươi đừng hỏi đến nữa."

Bùi Tranh hơi giật mình, lập tức cười khổ nói: “Bệ hạ nói như thế nào thì là thế ấy.”

Ta thấy sắc mặt hắn không tốt, lương tâm trỗi dậy, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn nên chăm sóc chính mình đi, nói ta say thuyền, sợ người thực sự say là ngươi, không bằng lên giường nghỉ ngơi đi?

Bùi Tranh lắc đầu nói: “ Thế lại càng khó chịu, không bằng có người nói chuyện, dời sự chú ý. Mấy ngày trước, trên con thuyền kia, ta gần như không chợp mắt, cũng chỉ có ôm nàng mới thấy yên ổn một chút. Giờ lại ở trên thuyền người khác …”

Bùi Tranh thở dài, “Cũng chỉ có thể cố chịu mà thôi.”

Bệnh này của hắn, cũng thật là phiền toái, lòng từ bi trỗi dậy, ta nói: "Đừng để người ngoài phát hiện, ta cho ngươi ôm một lúc."

Khóe mắt hắn cong lên, cúi người ôm lấy thắt lưng ta, hai tay vòng dưới cánh tay ta, ta cũng chỉ có thể vòng tay ôm lấy hắn, sức lực hắn quá lớn, ta bị hắn ôm, mũi chân gần như đã rời khỏi mặt đất. Hắn vùi đầu trong tóc ta, hít một hơi, khẽ thở dài: “Như thế này mới là ôn hương nhuyễn ngọc ôm trọn trong lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quả Nhân Có Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook