Chương 29: Tranh Nhi
Tùy Vũ Nhi An
26/05/2013
Khi ta vừa bước lên xe ngựa, một mũi tên dài bay vút qua, nhưng bị chặn đứt giữa không trung, kẻ bắn tên dường như đã sớm có chuẩn bị, ngay sau đó 9 mũi tên liên tiếp phóng tới, mũi mũi ngắm chuẩn, thẳng hướng ta và Dị Đạo Lâm mà bắn tới, Dị Đạo Lâm buông tay đẩy ta vào xe ngựa, xoay người kéo Hạ Lan tránh tên, phu xe hét lên một tiếng, trốn dưới gầm xe. Lập tức liền có mấy bóng đen đuổi vào trong rừng, truy sát lũ người mới bắn tên.
Mũi tên cuối cùng đổi hướng, đâm sâu vào thân ngựa, con ngựa bị đau rống lên, lồng vó, chạy điên cuồng. Thân xe rung lắc kịch liệt, ta không đứng dậy nổi, lăn về phía sau, gáy đập vào tấm ván, đau đến hoa mắt chóng mặt.
Những kẻ đó rốt cuộc không dám giết ta, nhưng cũng sẽ không tha cho Dị Đạo Lâm và Hạ Lan!
Ta cố gắng bám vào khung cửa sổ, cảm giác được có người đáp xuống thùng xe, dường như đang đánh giết kẻ khác, xe ngựa rung lắc kịch liệt, khiến ta choáng váng muốn nôn, hận không thể nhảy ra khỏi thùng xe, yếu ớt vén mành ra xem tình hình chiến đấu, liền nhìn thấy một làn máu tươi vọt tới vảy trên màn xe, vấy đỏ hơn nửa bức màn.
Ta nuốt ực nước miếng, tay có chút run rẩy. Không biết máu này là của địch, hay là người của ta.
Trước lúc ra khỏi đế đô, ta đã sai Dị Đạo Lâm để lọt ra chút tin, ba người chúng ta cải trang đi tuần, hết sức kín đáo, thậm chí cửa cung cũng không đi, mục đích cũng là bí mật. Càng thần bí, càng có thể khiến người ta tò mò, dựa vào trình độ Dị Đạo Lâm, đương nhiên sẽ không khiến cho tin tức này có vẻ như bị cố ý để lộ, nhưng kẻ có tâm điều tra qua nhiều mối, cuối cùng cũng sẽ “biết được” vụ án có tiến triển mới, Hạ Lan nhớ ra biệt viện ở ngoại ô có giấu tư liệu dự phòng, mà phần tư liệu này hoàn toàn có khả năng lôi ra những kẻ có liên quan tới vụ án.
Đợi bọn hắn nghe được phong thanh, cũng là lúc chúng ta hồi cung.
Thực lực mười mấy tên ám vệ ta tuyệt đối tin tưởng, trừ phi đối phương phái cả vạn binh bao vây tiễu trừ, nếu không không thể mảy may tổn hại Dị Đạo Lâm và Hạ Lan. Nhưng bây giờ ta đã tách khỏi Dị Đạo Lâm, ám vệ đương nhiên dốc toàn lực bảo vệ ta, mà đối tượng mà đối phương chủ ý tấn công, lại là hai người Dịch Hạ kia!
Dưới tình thế cấp bách, ta lớn tiếng hạ lệnh ra bên ngoài: “Toàn lực bảo vệ Dị Đạo Lâm!”
Ngay lúc đó, xe ngựa đột nhiên phanh lại, ta nắm không chắc khung cửa sổ, lập tức người bị bay ra ngoài, được một người vòng tay đỡ trên lưng, lộn mấy vòng đỡ xuống rồi ôm chặt vào trong ngực.
“Nơi này đã có ta, các ngươi quay về!” Giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ của Bùi Tranh truyền tới từ trên đầu, ta hít sâu bám lấy vạt áo trước của hắn, tay chân vẫn còn run run.
“Hồ nháo!” (liều lĩnh, càn quấy) Tay của Bùi Tranh hơi dùng sức, giọng nói vang tới nghe như đang đè nèn giận dữ, “Rất hồ nháo!”
Ta mở mắt trợn tròn, nhìn thấy xe ngựa đã bị chặt đứt dây, con ngựa kia không có dây cương, không biết đã chạy đến nơi nào.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, lại khiến ta choáng váng, từng đợt trời rung đất chuyển khiến ta không nói lên lời, chỉ có thở hổn hển nhắm mắt lại. Ngay sau đó, tâm nhẹ bẫng, Bùi Tranh ôm ngang ta, xoay người cưỡi ngựa của hắn.
Ta dựa vào ngực hắn, trong đầu chỉ có một ý niệm. Còn chưa đến lúc, chưa thể để hắn trở về ….
Bùi Tranh dường như là tới vội, người mang theo cũng không nhiều, sau khi ám vệ rời đi, đột nhiên lại thêm một nhóm người ngựa xông tới vây lấy chúng ta, mỗi một chiêu tựa như đều ép tới chỗ ta, Bùi Tranh vì giúp ta chắn rất nhiều chiêu chí mạnh mà nhất thời phải chống trái đỡ phải.
« Trốn” Ta nén giọng hét lên một tiếng!
Trận hỗn chiến này không biết tới khi nào mới kết thúc, ta kéo chặt vạt áo Bùi Tranh, ý bảo hắn chạy về hướng nam. Bùi Tranh dừng một chút, lập tức quay đầu ngựa. Ngựa của hắn ngày phi ngàn dặm, một khi đã thoát khỏi bọn người phía sau, chẳng ai có thể đuổi kịp.
Ta ngồi trên lưng ngựa, ôm chặt eo Bùi Tranh, cảm thấy mình sắp bị rớt ra phía sau đến nơi rồi. Tiếng gió vù vù bên tai, ta miễn cưỡng mở mắt nhìn lên trên, chị thấy môi Bùi Tranh mím chặt, không nhếch lên – tựa tiếu phi tiếu như thường ngày.
Phía sau đã chẳng còn ai đuổi theo, tốc độ chúng ta cũng dần chậm lại, đã có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy ào ạt.
“Còn nhìn được nữa à!” Bùi Tranh trầm giọng quát lớn, dư quang nơi khóe mắt quét qua mặt ta, trong mắt kia là ý khiển trách nghiêm túc chẳng phải nghi ngờ, “Đao kiếm không có mắt, cho dù những người đó không dám giết nàng, chính nàng hoảng sợ không cẩn thận đụng vào lưỡi kiếm thì làm sao? Vừa rồi con ngựa kia giật mình chạy như điên, nếu không có ta đúng lúc đỡ được nàng, ngã từ trên xe xuống, chí sợ nàng cũng phải nằm liệt giường 10 ngày nửa tháng!”
Ta không dám lên tiếng, cúi đầu lầm lũi, mặt chôn ở ngực hắn, không dám nhìn hắn.
Hắn ghìm ngựa bên bờ sông, tay phải nhẹ nhàng xoa hai má ta, bất đắc dĩ thở dài, dịu giọng hỏi: “Thực đã dọa nàng sao?”
Ta rầu rĩ hừ một tiếng, trong lòng cũng có chút mất mát.
Rốt cuộc mọi chuyện không được như kế hoạch hoàn hảo ta đã suy tính, thiếu mất một Tô Quân, Dị Đạo Lâm sẽ thêm một phần phiền phức.
Bùi Tranh tự mình xuống ngựa, hai tay đỡ trên lưng ta, ta xuống đất rồi mà lòng vẫn còn kinh hoảng, Bùi Tranh vén lại mấy sợi tóc ta bị gió thổi loạn, đầu ngón tay hơi lạnh chọc chọc nhẹ trên mặt ta một chút, nửa cười nửa giận nói: “Nàng quanh co vòng vèo như vậy, là muốn ép ta tới chỗ này sao?”
Trong kế hoạch của ta, có 3 người, nhưng hắn tới nhanh quá, phá hỏng kế hoạch ban đầu của ta, nay lại chỉ còn một mình hắn .... Thôi, cũng đủ, cũng đủ.
Ta vòng tay lên cổ hắn, khẽ cười nói: “Mẫu thân bỏ mặc giang sơn khiến ta mệt mỏi lâu như vậy, bây giờ ta mặc kệ bỏ nó lại cho bà, tự chúng ta tiêu dao khoái hoạt, ngươi nói được không?”
Vẻ mặt Bùi Tranh xưa nay khó thấy vẻ kinh ngạc như thế này, đồng tử co rụt lại, dị quang trong đáy mắt lưu chuyển, như đang suy đoán ta có chủ ý gì.
Ta sáp lại hôn lên cánh môi hắn, thì thầm lặp lại :”Được không…”
Ta nghe thấy tiếng tim hắn đập dồn dập, cũng nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Không cần thể diện – bốn chữ này, nói thì dễ, làm lại khó.
Ta vốn nghĩ ra vô số cách lừa hắn đi theo ta, cuối cùng lại dùng cách trực tiếp này, không phải là lừa, là dụ.
Chân tướng vụ án tào ngân thiếu hụt ra sao, ta căn bản không quan tâm, ta hao tâm tốn sức cũng chẳng qua là muốn đưa hắn rời xa khỏi đế đô, nửa là vì chuyện công, nửa vì tư tình. Việc công đã có Dị Đạo Lâm thay ta ra tay, về phần tư tình ….
Liên cô nói hắn thích ta, biểu cữu cũng thế.
Mẫu thân nói chí nguyện của hắn là ta, A Tự nói hắn đối với ta không có hảo ý.
Hắn từng toàn tâm phò trợ ta, cũng từng lừa ta, dụ dỗ ta, khiêu khích ta khắp nơi,lúc nào cũng đeo một bộ mặt nạ tươi cười, khiến người ta không phân biệt khi nào là chân tình, khi nào giả ý. Hắn ở bên ta rất nhiều năm, ta cũng chưa từng thực sự hiểu hắn, nếu không có mẫu thân nhắc đến, ta làm sao có thể nhớ rằng hồi mình còn bé từng nói những lời hùng
hồn như vậy.
Cách ngày đại hôn còn có nửa tháng, trong nửa tháng này, không nhắc tới âm mưu, không bàn tới chuyện công, chỉ hỏi phong nguyệt. (chuyện tình yêu nam nữ)
Hắn nhấc tay khẽ sờ sờ cánh môi bị ta hôn, ý cười ở khóe miệng nở rộ.
“Đậu Đậu, đây đã không đếm nổi là lần thứ mấy nàng chủ động hôn ta…” Hắn mỉm cười nhìn ta, “Những lúc như thế này, bất luận nàng nói cái gì, ta đều sẽ bằng lòng. Có điều ta thiện ý nhắc nhở nàng một chút, lúc trước ta đã nói với nàng một câu lần cuối cùng …” Hắn đột nhiên cúi mình, gần như dán lên chóp mũi ta, giọng nói trầm thấp như mang hơi men mê hoặc: “Nàng đã chuẩn bị tâm lý chưa? Hả?”
Ta đương nhiên là đã chuẩn bị tâm lý tốt, còn hắn lại dường như chưa .
Khi hắn nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ ta đã chuẩn bị, sắc mặt nhất thời khẽ biến.
Thuyền này nói nhỏ không nhỏ, bảo lớn không lớn, cao hai tầng, trái phải có 4 gian phòng, trước sau hai sàn, ta thuê hai thuyền phu, hai kẻ hạ nhân, nói thực, ở trong thâm cung nhiều năm như vậy, không có ai hầu hạ ta thực không quen.
Ta nhảy lên sàn thuyền, quay lại nhìn Bùi Tranh, ánh mắt hắn vẫn có chút rối rắm, ngẩng đầu nhìn ta: “Không phải nàng thích thúc ngựa hành tẩu giang hồ sao?”
Ta ngạc nhiên: “Đi thuyền du ngoạn giang hồ không được sao? Chẳng lẽ...” Ta cao thấp đánh giá hắn, cười trộm nói, “Chẳng lẽ Bùi tướng văn võ song toàn, không gì không làm được, thế mà lại không dám ngồi thuyền sao?”
Bùi Tranh cười : “Có gì không dám?” Lập tức nhún chân, một bước tới bên cạnh ta, ta tinh tế đánh giá hắn một lúc, cảm thấy vẻ mặt thản nhiên này của hắn không phải là giả bộ, hoặc là giả rất thành công ...
Thuyền phu cũng lên thuyền, dẫn con ngựa kia lên thuyền, ta chỉ vào con ngựa nói: “Tranh Nhi, con ngựa lên thuyền cũng không do do dự dự như ngươi.”
Bả vai hắn chấn động, cúi đầu không dám tin nhìn ta: “Nàng gọi ta là gì?”
Mặt ta hơi nóng lên, thấp giọng nói: “Ngươi không phải cũng theo phụ thân ta gọi ta là Đậu Đậu, ta sẽ theo bọn họ gọi ngươi là Tranh Nhi, không được sao?”
Đáy mắt Bùi Tranh ý cười càng đậm, giữa chân mày lại vẫn có chút rối rắm như cũ. “Chuyện này ... thực đang khiến người ta thụ sủng nhược kinh a ....”
Trong lòng ta mặc niệm “không cần thể diện, không cần thể diện, không cần thể diện” ....”Khụ khụ, ngươi nghe quen là được mà...” Ta tỏ vẻ tự nhiên vỗ vỗ vai hắn. Ta chỉ cao đến ngực hắn, động tác vỗ vai này xem ra thật có chút cố ý, đành sửa thành vỗ vỗ cánh tay hắn.
“Thuyền phu, ăn cơm!” Ta kêu một tiếng, xoay người định trốn vào khoang tàu, Bùi Tranh lại kéo tay ta lại, ung dung nói: “Đậu Đậu, từ từ đợi vi phu a …”
Ta kéo tay về một chút, không thoát ra được, ngược lại càng bị nắm chặt, như là bị khảm chắc vào lòng bàn tay hắn vậy. “Vậy, cùng đi thôi…”
“Không cần thể diện”, không phải chuyện nôn nóng mà thành, ta tự nhủ.
Mũi tên cuối cùng đổi hướng, đâm sâu vào thân ngựa, con ngựa bị đau rống lên, lồng vó, chạy điên cuồng. Thân xe rung lắc kịch liệt, ta không đứng dậy nổi, lăn về phía sau, gáy đập vào tấm ván, đau đến hoa mắt chóng mặt.
Những kẻ đó rốt cuộc không dám giết ta, nhưng cũng sẽ không tha cho Dị Đạo Lâm và Hạ Lan!
Ta cố gắng bám vào khung cửa sổ, cảm giác được có người đáp xuống thùng xe, dường như đang đánh giết kẻ khác, xe ngựa rung lắc kịch liệt, khiến ta choáng váng muốn nôn, hận không thể nhảy ra khỏi thùng xe, yếu ớt vén mành ra xem tình hình chiến đấu, liền nhìn thấy một làn máu tươi vọt tới vảy trên màn xe, vấy đỏ hơn nửa bức màn.
Ta nuốt ực nước miếng, tay có chút run rẩy. Không biết máu này là của địch, hay là người của ta.
Trước lúc ra khỏi đế đô, ta đã sai Dị Đạo Lâm để lọt ra chút tin, ba người chúng ta cải trang đi tuần, hết sức kín đáo, thậm chí cửa cung cũng không đi, mục đích cũng là bí mật. Càng thần bí, càng có thể khiến người ta tò mò, dựa vào trình độ Dị Đạo Lâm, đương nhiên sẽ không khiến cho tin tức này có vẻ như bị cố ý để lộ, nhưng kẻ có tâm điều tra qua nhiều mối, cuối cùng cũng sẽ “biết được” vụ án có tiến triển mới, Hạ Lan nhớ ra biệt viện ở ngoại ô có giấu tư liệu dự phòng, mà phần tư liệu này hoàn toàn có khả năng lôi ra những kẻ có liên quan tới vụ án.
Đợi bọn hắn nghe được phong thanh, cũng là lúc chúng ta hồi cung.
Thực lực mười mấy tên ám vệ ta tuyệt đối tin tưởng, trừ phi đối phương phái cả vạn binh bao vây tiễu trừ, nếu không không thể mảy may tổn hại Dị Đạo Lâm và Hạ Lan. Nhưng bây giờ ta đã tách khỏi Dị Đạo Lâm, ám vệ đương nhiên dốc toàn lực bảo vệ ta, mà đối tượng mà đối phương chủ ý tấn công, lại là hai người Dịch Hạ kia!
Dưới tình thế cấp bách, ta lớn tiếng hạ lệnh ra bên ngoài: “Toàn lực bảo vệ Dị Đạo Lâm!”
Ngay lúc đó, xe ngựa đột nhiên phanh lại, ta nắm không chắc khung cửa sổ, lập tức người bị bay ra ngoài, được một người vòng tay đỡ trên lưng, lộn mấy vòng đỡ xuống rồi ôm chặt vào trong ngực.
“Nơi này đã có ta, các ngươi quay về!” Giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ của Bùi Tranh truyền tới từ trên đầu, ta hít sâu bám lấy vạt áo trước của hắn, tay chân vẫn còn run run.
“Hồ nháo!” (liều lĩnh, càn quấy) Tay của Bùi Tranh hơi dùng sức, giọng nói vang tới nghe như đang đè nèn giận dữ, “Rất hồ nháo!”
Ta mở mắt trợn tròn, nhìn thấy xe ngựa đã bị chặt đứt dây, con ngựa kia không có dây cương, không biết đã chạy đến nơi nào.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, lại khiến ta choáng váng, từng đợt trời rung đất chuyển khiến ta không nói lên lời, chỉ có thở hổn hển nhắm mắt lại. Ngay sau đó, tâm nhẹ bẫng, Bùi Tranh ôm ngang ta, xoay người cưỡi ngựa của hắn.
Ta dựa vào ngực hắn, trong đầu chỉ có một ý niệm. Còn chưa đến lúc, chưa thể để hắn trở về ….
Bùi Tranh dường như là tới vội, người mang theo cũng không nhiều, sau khi ám vệ rời đi, đột nhiên lại thêm một nhóm người ngựa xông tới vây lấy chúng ta, mỗi một chiêu tựa như đều ép tới chỗ ta, Bùi Tranh vì giúp ta chắn rất nhiều chiêu chí mạnh mà nhất thời phải chống trái đỡ phải.
« Trốn” Ta nén giọng hét lên một tiếng!
Trận hỗn chiến này không biết tới khi nào mới kết thúc, ta kéo chặt vạt áo Bùi Tranh, ý bảo hắn chạy về hướng nam. Bùi Tranh dừng một chút, lập tức quay đầu ngựa. Ngựa của hắn ngày phi ngàn dặm, một khi đã thoát khỏi bọn người phía sau, chẳng ai có thể đuổi kịp.
Ta ngồi trên lưng ngựa, ôm chặt eo Bùi Tranh, cảm thấy mình sắp bị rớt ra phía sau đến nơi rồi. Tiếng gió vù vù bên tai, ta miễn cưỡng mở mắt nhìn lên trên, chị thấy môi Bùi Tranh mím chặt, không nhếch lên – tựa tiếu phi tiếu như thường ngày.
Phía sau đã chẳng còn ai đuổi theo, tốc độ chúng ta cũng dần chậm lại, đã có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy ào ạt.
“Còn nhìn được nữa à!” Bùi Tranh trầm giọng quát lớn, dư quang nơi khóe mắt quét qua mặt ta, trong mắt kia là ý khiển trách nghiêm túc chẳng phải nghi ngờ, “Đao kiếm không có mắt, cho dù những người đó không dám giết nàng, chính nàng hoảng sợ không cẩn thận đụng vào lưỡi kiếm thì làm sao? Vừa rồi con ngựa kia giật mình chạy như điên, nếu không có ta đúng lúc đỡ được nàng, ngã từ trên xe xuống, chí sợ nàng cũng phải nằm liệt giường 10 ngày nửa tháng!”
Ta không dám lên tiếng, cúi đầu lầm lũi, mặt chôn ở ngực hắn, không dám nhìn hắn.
Hắn ghìm ngựa bên bờ sông, tay phải nhẹ nhàng xoa hai má ta, bất đắc dĩ thở dài, dịu giọng hỏi: “Thực đã dọa nàng sao?”
Ta rầu rĩ hừ một tiếng, trong lòng cũng có chút mất mát.
Rốt cuộc mọi chuyện không được như kế hoạch hoàn hảo ta đã suy tính, thiếu mất một Tô Quân, Dị Đạo Lâm sẽ thêm một phần phiền phức.
Bùi Tranh tự mình xuống ngựa, hai tay đỡ trên lưng ta, ta xuống đất rồi mà lòng vẫn còn kinh hoảng, Bùi Tranh vén lại mấy sợi tóc ta bị gió thổi loạn, đầu ngón tay hơi lạnh chọc chọc nhẹ trên mặt ta một chút, nửa cười nửa giận nói: “Nàng quanh co vòng vèo như vậy, là muốn ép ta tới chỗ này sao?”
Trong kế hoạch của ta, có 3 người, nhưng hắn tới nhanh quá, phá hỏng kế hoạch ban đầu của ta, nay lại chỉ còn một mình hắn .... Thôi, cũng đủ, cũng đủ.
Ta vòng tay lên cổ hắn, khẽ cười nói: “Mẫu thân bỏ mặc giang sơn khiến ta mệt mỏi lâu như vậy, bây giờ ta mặc kệ bỏ nó lại cho bà, tự chúng ta tiêu dao khoái hoạt, ngươi nói được không?”
Vẻ mặt Bùi Tranh xưa nay khó thấy vẻ kinh ngạc như thế này, đồng tử co rụt lại, dị quang trong đáy mắt lưu chuyển, như đang suy đoán ta có chủ ý gì.
Ta sáp lại hôn lên cánh môi hắn, thì thầm lặp lại :”Được không…”
Ta nghe thấy tiếng tim hắn đập dồn dập, cũng nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Không cần thể diện – bốn chữ này, nói thì dễ, làm lại khó.
Ta vốn nghĩ ra vô số cách lừa hắn đi theo ta, cuối cùng lại dùng cách trực tiếp này, không phải là lừa, là dụ.
Chân tướng vụ án tào ngân thiếu hụt ra sao, ta căn bản không quan tâm, ta hao tâm tốn sức cũng chẳng qua là muốn đưa hắn rời xa khỏi đế đô, nửa là vì chuyện công, nửa vì tư tình. Việc công đã có Dị Đạo Lâm thay ta ra tay, về phần tư tình ….
Liên cô nói hắn thích ta, biểu cữu cũng thế.
Mẫu thân nói chí nguyện của hắn là ta, A Tự nói hắn đối với ta không có hảo ý.
Hắn từng toàn tâm phò trợ ta, cũng từng lừa ta, dụ dỗ ta, khiêu khích ta khắp nơi,lúc nào cũng đeo một bộ mặt nạ tươi cười, khiến người ta không phân biệt khi nào là chân tình, khi nào giả ý. Hắn ở bên ta rất nhiều năm, ta cũng chưa từng thực sự hiểu hắn, nếu không có mẫu thân nhắc đến, ta làm sao có thể nhớ rằng hồi mình còn bé từng nói những lời hùng
hồn như vậy.
Cách ngày đại hôn còn có nửa tháng, trong nửa tháng này, không nhắc tới âm mưu, không bàn tới chuyện công, chỉ hỏi phong nguyệt. (chuyện tình yêu nam nữ)
Hắn nhấc tay khẽ sờ sờ cánh môi bị ta hôn, ý cười ở khóe miệng nở rộ.
“Đậu Đậu, đây đã không đếm nổi là lần thứ mấy nàng chủ động hôn ta…” Hắn mỉm cười nhìn ta, “Những lúc như thế này, bất luận nàng nói cái gì, ta đều sẽ bằng lòng. Có điều ta thiện ý nhắc nhở nàng một chút, lúc trước ta đã nói với nàng một câu lần cuối cùng …” Hắn đột nhiên cúi mình, gần như dán lên chóp mũi ta, giọng nói trầm thấp như mang hơi men mê hoặc: “Nàng đã chuẩn bị tâm lý chưa? Hả?”
Ta đương nhiên là đã chuẩn bị tâm lý tốt, còn hắn lại dường như chưa .
Khi hắn nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ ta đã chuẩn bị, sắc mặt nhất thời khẽ biến.
Thuyền này nói nhỏ không nhỏ, bảo lớn không lớn, cao hai tầng, trái phải có 4 gian phòng, trước sau hai sàn, ta thuê hai thuyền phu, hai kẻ hạ nhân, nói thực, ở trong thâm cung nhiều năm như vậy, không có ai hầu hạ ta thực không quen.
Ta nhảy lên sàn thuyền, quay lại nhìn Bùi Tranh, ánh mắt hắn vẫn có chút rối rắm, ngẩng đầu nhìn ta: “Không phải nàng thích thúc ngựa hành tẩu giang hồ sao?”
Ta ngạc nhiên: “Đi thuyền du ngoạn giang hồ không được sao? Chẳng lẽ...” Ta cao thấp đánh giá hắn, cười trộm nói, “Chẳng lẽ Bùi tướng văn võ song toàn, không gì không làm được, thế mà lại không dám ngồi thuyền sao?”
Bùi Tranh cười : “Có gì không dám?” Lập tức nhún chân, một bước tới bên cạnh ta, ta tinh tế đánh giá hắn một lúc, cảm thấy vẻ mặt thản nhiên này của hắn không phải là giả bộ, hoặc là giả rất thành công ...
Thuyền phu cũng lên thuyền, dẫn con ngựa kia lên thuyền, ta chỉ vào con ngựa nói: “Tranh Nhi, con ngựa lên thuyền cũng không do do dự dự như ngươi.”
Bả vai hắn chấn động, cúi đầu không dám tin nhìn ta: “Nàng gọi ta là gì?”
Mặt ta hơi nóng lên, thấp giọng nói: “Ngươi không phải cũng theo phụ thân ta gọi ta là Đậu Đậu, ta sẽ theo bọn họ gọi ngươi là Tranh Nhi, không được sao?”
Đáy mắt Bùi Tranh ý cười càng đậm, giữa chân mày lại vẫn có chút rối rắm như cũ. “Chuyện này ... thực đang khiến người ta thụ sủng nhược kinh a ....”
Trong lòng ta mặc niệm “không cần thể diện, không cần thể diện, không cần thể diện” ....”Khụ khụ, ngươi nghe quen là được mà...” Ta tỏ vẻ tự nhiên vỗ vỗ vai hắn. Ta chỉ cao đến ngực hắn, động tác vỗ vai này xem ra thật có chút cố ý, đành sửa thành vỗ vỗ cánh tay hắn.
“Thuyền phu, ăn cơm!” Ta kêu một tiếng, xoay người định trốn vào khoang tàu, Bùi Tranh lại kéo tay ta lại, ung dung nói: “Đậu Đậu, từ từ đợi vi phu a …”
Ta kéo tay về một chút, không thoát ra được, ngược lại càng bị nắm chặt, như là bị khảm chắc vào lòng bàn tay hắn vậy. “Vậy, cùng đi thôi…”
“Không cần thể diện”, không phải chuyện nôn nóng mà thành, ta tự nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.