Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 168: Mạn Mạn, ta thích nàng
Sở Thanh
28/10/2014
Thân thể lại run lên,
hai gò má nhanh chóng đỏ lên cùng nóng rực, tim đập cũng nhanh hơn, hô
hấp cũng có chút hỗn loạn, nhớ tới một đêm cuối cùng hắn bỏ lại nàng
chạy lấy người, Lăng Tuyết Mạn không khỏi cắn cắn môi, không nói được
lời nào.
"Mạn Mạn, còn tức giận sao?" Bàn tay của Mạc Kỳ Hàn đặt ở bên hông Lăng Tuyết Mạn nắm thật chặt, thân mình càng là dán chặt hơn chiếm hữu phía sau lưng nàng, cũng vô cùng thân thiết dùng mặt cọ xát nàng, khẽ hỏi.
"Buông ta ra!" Lăng Tuyết Mạn nhất thời tức giận, nghiêng mặt, cố kéo tay hắn, gầm nhẹ: "Ngươi đi đi, ngươi không phải đi sao? Còn tìm ta làm cái gì?"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cánh tay buông lỏng xoay thân mình Lăng Tuyết Mạn qua, sau đó lại gắt gao ôm vào trong lòng, thì thào, "Ta là không muốn cãi nhau với nàng, càng sợ bản thân mình không khống chế được lại xúc phạm nàng, muốn cho nàng bình tĩnh, ai ngờ nàng lại đi đến ở trong phòng Mạc Ly Hiên, sau đó vừa đi là mười ngày, nàng thật là một nha đầu nhẫn tâm."
"Thế nào, ta ở trong cung ngươi mất hứng à? Là thú tính không có chỗ phát phải không? Ngươi không phải còn có hai lão bà sao?" Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng trào phúng, chỉ cần vừa nhớ đến lá thư này, nàng liền tức giận, "Ngươi rất giỏi uy hiếp người khác phải không?"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn hơi dời thân mình, chế trụ hai vai Lăng Tuyết Mạn, nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nàng nói đúng, nàng ở trong cung ta quả thật mất hứng, bởi vì ta muốn ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, ngoại trừ nàng, những nữ nhân khác ta không có thói quen, cũng không muốn chạm vào, ta nói như vậy nàng hiểu chưa?"
"Không rõ!" Lăng Tuyết Mạn bị tức giận rống một câu, hai tay đấm mạnh trong ngực Mạc Kỳ Hàn, cái mũi đau xót, nước mắt đột nhiên rơi xuống, "Ngươi tên bại hoại này, ngươi nói đi là đi, hại ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ trở lại, cứ chờ, ta không nghĩ phải nhìn ngươi nữa, một chút cũng không muốn, ta mới chịu đi nơi khác, nhưng ngươi lại lấy Ly Hiên uy hiếp ta, ngươi vì sao hư hỏng như vậy? Vì sao muốn khi dễ ta, mà không chịu buông tha ta?"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn đau lòng, cúi người hôn lên đôi môi đỏ chửi bậy không thôi của Lăng Tuyết Mạn, kịch liệt mà điên cuồng hấp thu vị ngọt nhung nhớ đã lâu, "Ah... Ah..." Lăng Tuyết Mạn không phát ra được thanh âm nào, càng xấu hổ và giận dữ, nhưng vô luận nàng cố gắng thế nào, cũng không thể làm thân thể của hắn nhúc nhích nửa phần.
Nàng dần dần vô lực, mệt lả ghé vào trên thân hắn, hai tay khoát lên sau gáy của hắn, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Nhàn nhạt mằn mặn chảy vào trong miệng, Mạc Kỳ Hàn nhắm đôi mắt thật chặt, mãnh liệt dần dần trở thành ôn nhu, trằn trọc triền miên, cứ việc nàng cũng không đáp lại, nhưng hắn vẫn đang say tình mà hôn, hôn đầu nhập, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của nàng dần dần dời lên, nhẹ vỗ về lưng của nàng, thân mình dán lên nàng chặt hơn.
Môi hơi tách ra, thở hổn hển, Mạc Kỳ Hàn hạ mắt, tiếng nói khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, ta đáp ứng nàng, ta không bỏ nàng lại nữa, được không?"
"Không!" Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, nghiêng mặt không nhìn hắn.
Giơ tay lên, nhẹ lau nước mắt trên gò má Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, "Mạn Mạn, nàng bắt đầu ở nhớ ta đúng hay không? Nàng luyến tiếc ta rời đi, mười ngày này có nhớ ta phải không?"
"Không có, ta mới không có nhớ ngươi, ta nhớ Hiên nhi." Lăng Tuyết Mạn bị nói trúng tâm sự, hai gò má quẫn đỏ, đẩy bàn tay to lau lệ cho nàng.
"Phải không? Nhưng ta nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, mỗi ngày đều ngóng trông nàng trở về." Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, tiếng nói mềm nhẹ, gằn từng chữ.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Mạn Mạn, ta thích nàng, một khắc cũng không muốn nàng rời ta." Mạc Kỳ Hàn lại ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, khẽ vuốt tóc trên vai nàng, thì thào, "Không được lại giận dỗi với ta, nếu nàng như muốn nghe, đêm đó ta đã nói cho nàng. Vì sao nhất định phải nói ra, tình cảm của ta đối với nàng, nàng có thể dùng tâm cảm thụ, ta chưa bao giờ là nam nhân giỏi biểu đạt tình cảm, cũng thấy xấu hổ khi phải nói ra những lời yêu đương, không nên ép ta nói, được không?"
"Thật sự? Ngươi không phải đang gạt ta sao? Ngươi đến cái tên cũng gạt ta." Lăng Tuyết Mạn lại khóc, khóc loạn thất bát tao, lau nước mắt, ngập ngừng nói.
"Không có lừa nàng, tên là giả, nhưng thích là thật, tâm cũng là thật." Mạc Kỳ Hàn giúp nàng lau nước mắt, cúi đầu cười nói: "Đừng nữa khóc, thật là khó xem."
"Không cho nói ta khó xem! Ta đã bị đả kích, không cho chàng lại nói ta." Lăng Tuyết Mạn vung đôi bàn tay trắng như phấn.
Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, bóp cái mũi Lăng Tuyết Mạn, hỏi: "Sao bị đả kích?"
"Là biểu đệ quản gia của chúng ta a, đẹp như yêu tinh, làn da vô cùng mịn màng, một nam nhân nhân so với nữ nhân ta còn đẹp hơn, sao ta có thể không bị đả kích?" Lăng Tuyết Mạn chu môi, tức giận bất bình.
"À? Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, bật cười, ôm Lăng Tuyết Mạn, có chút thẹn thùng nói: "Nhưng nàng ở trong mắt, trong lòng ta, là độc nhất vô nhị trên đời này, ai cũng không mỹ lệ bằng nàng." Dừng một chút, không khỏi lại cười cười nói: "Lâm Mộng Thanh dù cho đẹp, hắn cũng là nam nhân, nếu trong lòng nàng không vui, ta giúp nàng hủy dung hắn, như thế nào?"
"Ách hủy dung tàn nhẫn như vậy, không nên đi?" Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt, lắc đầu nói. Bất quá, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi hồng, vui vẻ nói: "Chàng mới vừa nói ta là độc nhất vô nhị, là thật sao?"
"Thật sự, nếu có nửa lời nói dối, ta liền đem bản thân dâng cho nàng." Mạc Kỳ Hàn ngậm cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
Lăng Tuyết Mạn khẽ hừ cái mũi, cả giận nói: "Ta muốn chàng làm cái gì? Không thể ăn không thể uống, đưa bạc thực tế hơn."
"A, ta còn không bằng bạc? Nàng có ta, tương đương với có được núi vàng núi bạc, còn ghét bỏ? Ha ha, tối thiểu ta có thể lưu lại mầm móng ở trong bụng nàng, bạc có thể sao?" Mạc Kỳ Hàn bực mình nói.
"Hừ, trên đời này, chỉ cần là nam nhân bình thường, đều có thể lưu lại mầm móng cho ta, có tiền có thể sai quỷ bảo ma, ta dáng dấp lại không xấu, tìm không được nam nhân sao?" Lăng Tuyết Mạn rất là không sợ chết khiêu khích, cằm nâng thật cao.
Mạc Kỳ Hàn mắt nhíu lại, khóe môi khơi gợi lên một nụ cười nguy hiểm, "Nha đầu, nàng dám đội nón xanh cho bản công tử, bản công tử dám cam đoan sẽ làm cái nam nhân kia đoạn tử tuyệt tôn, nàng tin hay không tin?"
"Té xỉu! Chàng đã hại ta đội nón xanh cho phu quân ta, còn bá đạo yêu cầu người khác?" Lăng Tuyết Mạn cười nhạt.
Mạc Kỳ Hàn bĩu môi một cái, bồng Lăng Tuyết Mạn lên, đi đến giường lớn, tà tứ cười khẽ, "Nha đầu, nhớ kỹ, ta sẽ là phu quân của nàng, không tồn tại nón xanh."
"Mạn Mạn, còn tức giận sao?" Bàn tay của Mạc Kỳ Hàn đặt ở bên hông Lăng Tuyết Mạn nắm thật chặt, thân mình càng là dán chặt hơn chiếm hữu phía sau lưng nàng, cũng vô cùng thân thiết dùng mặt cọ xát nàng, khẽ hỏi.
"Buông ta ra!" Lăng Tuyết Mạn nhất thời tức giận, nghiêng mặt, cố kéo tay hắn, gầm nhẹ: "Ngươi đi đi, ngươi không phải đi sao? Còn tìm ta làm cái gì?"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cánh tay buông lỏng xoay thân mình Lăng Tuyết Mạn qua, sau đó lại gắt gao ôm vào trong lòng, thì thào, "Ta là không muốn cãi nhau với nàng, càng sợ bản thân mình không khống chế được lại xúc phạm nàng, muốn cho nàng bình tĩnh, ai ngờ nàng lại đi đến ở trong phòng Mạc Ly Hiên, sau đó vừa đi là mười ngày, nàng thật là một nha đầu nhẫn tâm."
"Thế nào, ta ở trong cung ngươi mất hứng à? Là thú tính không có chỗ phát phải không? Ngươi không phải còn có hai lão bà sao?" Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng trào phúng, chỉ cần vừa nhớ đến lá thư này, nàng liền tức giận, "Ngươi rất giỏi uy hiếp người khác phải không?"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn hơi dời thân mình, chế trụ hai vai Lăng Tuyết Mạn, nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Nàng nói đúng, nàng ở trong cung ta quả thật mất hứng, bởi vì ta muốn ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, ngoại trừ nàng, những nữ nhân khác ta không có thói quen, cũng không muốn chạm vào, ta nói như vậy nàng hiểu chưa?"
"Không rõ!" Lăng Tuyết Mạn bị tức giận rống một câu, hai tay đấm mạnh trong ngực Mạc Kỳ Hàn, cái mũi đau xót, nước mắt đột nhiên rơi xuống, "Ngươi tên bại hoại này, ngươi nói đi là đi, hại ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ trở lại, cứ chờ, ta không nghĩ phải nhìn ngươi nữa, một chút cũng không muốn, ta mới chịu đi nơi khác, nhưng ngươi lại lấy Ly Hiên uy hiếp ta, ngươi vì sao hư hỏng như vậy? Vì sao muốn khi dễ ta, mà không chịu buông tha ta?"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn đau lòng, cúi người hôn lên đôi môi đỏ chửi bậy không thôi của Lăng Tuyết Mạn, kịch liệt mà điên cuồng hấp thu vị ngọt nhung nhớ đã lâu, "Ah... Ah..." Lăng Tuyết Mạn không phát ra được thanh âm nào, càng xấu hổ và giận dữ, nhưng vô luận nàng cố gắng thế nào, cũng không thể làm thân thể của hắn nhúc nhích nửa phần.
Nàng dần dần vô lực, mệt lả ghé vào trên thân hắn, hai tay khoát lên sau gáy của hắn, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Nhàn nhạt mằn mặn chảy vào trong miệng, Mạc Kỳ Hàn nhắm đôi mắt thật chặt, mãnh liệt dần dần trở thành ôn nhu, trằn trọc triền miên, cứ việc nàng cũng không đáp lại, nhưng hắn vẫn đang say tình mà hôn, hôn đầu nhập, bàn tay ôm lấy eo nhỏ của nàng dần dần dời lên, nhẹ vỗ về lưng của nàng, thân mình dán lên nàng chặt hơn.
Môi hơi tách ra, thở hổn hển, Mạc Kỳ Hàn hạ mắt, tiếng nói khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, ta đáp ứng nàng, ta không bỏ nàng lại nữa, được không?"
"Không!" Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, nghiêng mặt không nhìn hắn.
Giơ tay lên, nhẹ lau nước mắt trên gò má Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, "Mạn Mạn, nàng bắt đầu ở nhớ ta đúng hay không? Nàng luyến tiếc ta rời đi, mười ngày này có nhớ ta phải không?"
"Không có, ta mới không có nhớ ngươi, ta nhớ Hiên nhi." Lăng Tuyết Mạn bị nói trúng tâm sự, hai gò má quẫn đỏ, đẩy bàn tay to lau lệ cho nàng.
"Phải không? Nhưng ta nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, mỗi ngày đều ngóng trông nàng trở về." Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, tiếng nói mềm nhẹ, gằn từng chữ.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Mạn Mạn, ta thích nàng, một khắc cũng không muốn nàng rời ta." Mạc Kỳ Hàn lại ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, khẽ vuốt tóc trên vai nàng, thì thào, "Không được lại giận dỗi với ta, nếu nàng như muốn nghe, đêm đó ta đã nói cho nàng. Vì sao nhất định phải nói ra, tình cảm của ta đối với nàng, nàng có thể dùng tâm cảm thụ, ta chưa bao giờ là nam nhân giỏi biểu đạt tình cảm, cũng thấy xấu hổ khi phải nói ra những lời yêu đương, không nên ép ta nói, được không?"
"Thật sự? Ngươi không phải đang gạt ta sao? Ngươi đến cái tên cũng gạt ta." Lăng Tuyết Mạn lại khóc, khóc loạn thất bát tao, lau nước mắt, ngập ngừng nói.
"Không có lừa nàng, tên là giả, nhưng thích là thật, tâm cũng là thật." Mạc Kỳ Hàn giúp nàng lau nước mắt, cúi đầu cười nói: "Đừng nữa khóc, thật là khó xem."
"Không cho nói ta khó xem! Ta đã bị đả kích, không cho chàng lại nói ta." Lăng Tuyết Mạn vung đôi bàn tay trắng như phấn.
Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, bóp cái mũi Lăng Tuyết Mạn, hỏi: "Sao bị đả kích?"
"Là biểu đệ quản gia của chúng ta a, đẹp như yêu tinh, làn da vô cùng mịn màng, một nam nhân nhân so với nữ nhân ta còn đẹp hơn, sao ta có thể không bị đả kích?" Lăng Tuyết Mạn chu môi, tức giận bất bình.
"À? Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, bật cười, ôm Lăng Tuyết Mạn, có chút thẹn thùng nói: "Nhưng nàng ở trong mắt, trong lòng ta, là độc nhất vô nhị trên đời này, ai cũng không mỹ lệ bằng nàng." Dừng một chút, không khỏi lại cười cười nói: "Lâm Mộng Thanh dù cho đẹp, hắn cũng là nam nhân, nếu trong lòng nàng không vui, ta giúp nàng hủy dung hắn, như thế nào?"
"Ách hủy dung tàn nhẫn như vậy, không nên đi?" Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt, lắc đầu nói. Bất quá, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi hồng, vui vẻ nói: "Chàng mới vừa nói ta là độc nhất vô nhị, là thật sao?"
"Thật sự, nếu có nửa lời nói dối, ta liền đem bản thân dâng cho nàng." Mạc Kỳ Hàn ngậm cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
Lăng Tuyết Mạn khẽ hừ cái mũi, cả giận nói: "Ta muốn chàng làm cái gì? Không thể ăn không thể uống, đưa bạc thực tế hơn."
"A, ta còn không bằng bạc? Nàng có ta, tương đương với có được núi vàng núi bạc, còn ghét bỏ? Ha ha, tối thiểu ta có thể lưu lại mầm móng ở trong bụng nàng, bạc có thể sao?" Mạc Kỳ Hàn bực mình nói.
"Hừ, trên đời này, chỉ cần là nam nhân bình thường, đều có thể lưu lại mầm móng cho ta, có tiền có thể sai quỷ bảo ma, ta dáng dấp lại không xấu, tìm không được nam nhân sao?" Lăng Tuyết Mạn rất là không sợ chết khiêu khích, cằm nâng thật cao.
Mạc Kỳ Hàn mắt nhíu lại, khóe môi khơi gợi lên một nụ cười nguy hiểm, "Nha đầu, nàng dám đội nón xanh cho bản công tử, bản công tử dám cam đoan sẽ làm cái nam nhân kia đoạn tử tuyệt tôn, nàng tin hay không tin?"
"Té xỉu! Chàng đã hại ta đội nón xanh cho phu quân ta, còn bá đạo yêu cầu người khác?" Lăng Tuyết Mạn cười nhạt.
Mạc Kỳ Hàn bĩu môi một cái, bồng Lăng Tuyết Mạn lên, đi đến giường lớn, tà tứ cười khẽ, "Nha đầu, nhớ kỹ, ta sẽ là phu quân của nàng, không tồn tại nón xanh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.