Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 480: PHIÊN NGOẠI NGÀY SAU (4)
Sở Thanh
30/10/2014
“Thở dài ——”
Xe ngựa dừng lại, Thiên Cơ lão nhân lập tức nhảy xuống xe, mở cửa xe, “Nơi này có khách điếm, chúng ta ở một buổi chiều nghỉ chân, sáng sớm ngày mai lên đường.”
“Sư phụ, đến đâu rồi?” Lăng Tuyết Mạn vừa đi ra, vừa nói.
“Đây là trấn Trà Diệp, qua thị trấn này liền đến Kim Lăng rồi, chính là nơi rất phồn hoa, có lẽ Mộng Thanh bọn họ cũng ở Kim Lăng!” Thiên Cơ lão nhân nói.
Xuống xe ngựa, Hoa Mai bà bà ôm Mạc Hương Kỳ ra ngoài, ba người ngó ngó bốn phía, giờ phút này đã là hoàng hôn, trong trấn nhỏ vốn cũng không nhiều người, vào lúc này càng thêm rất ít ỏi, chỉ có hai ba dân chúng, đối diện khách điếm bày mấy quán nhỏ, cuối mùa thu, khí trời có chút lạnh, những người bán hàng đều co rúm thân thể lại, mặt mày tràn đầy mong đợi nhìn người đi đường qua lại, tận hết sức lực đề cử hàng hóa trong tay mình, nhưng, người đi đường đều vội vàng qua, không có một người nào dừng chân.
“Mẫu hậu, cái có thể chuyển động đó là cái gì?” Mạc Hương Kỳ tò mò vươn tay nhỏ bé ra, hỏi.
“Oái! Hương Nhi, không thể gọi mẫu hậu, phải gọi mẫu thân, biết không? Chúng ta không thể để cho dân chúng biết thân phận.” Lăng Tuyết Mạn vội giảm thấp giọng nói, dặn dò.
Mạc Hương Kỳ cái hiểu cái không, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẫu hậu, liền gật đầu một cái, khéo léo gọi một tiếng, “Mẫu thân!”
“Ai, được, mẫu thân nói cho con biết, cái đó là chong chóng gió, con muốn không? Chúng ta mua một cái nhé?” Lăng Tuyết Mạn mỉm cười nói.
“Hi hi, được được, con muốn chong chóng gió!”
Thấy có khách hàng tới, mấy chủ hàng lập tức vây quanh lôi kéo khách.
“Phu nhân, xem cái này một chút đi, cái khóa đồng này đeo vào trên người trẻ con có thể trừ tà.”
“Phu nhân, mua mấy cái chong chóng gió đi…”
“Phu nhân…”
Nghe bọn họ liên tục chào mời, Lăng Tuyết Mạn nhìn trái nhìn phải, mới nói một câu, “Ta xem một chút…” Liền nghe sau lưng có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên!
Mấy người bán hàng vội vàng ngẩng đầu, lập tức đổi sắc mặt, cùng kêu lên kinh hãi: “Là bọn hắn!” Sau đó hốt hoảng vội ba chân bốn cẳng thu đồ, toàn thân kinh hãi phát ra run!
“Thật là lớn gan chó a!”
“Trương lão tam, Lý lão tứ, ngươi khi nào đóng phí bảo vệ đây? Không giao tiền mà muốn bán ở nơi này, tưởng lão tử mắt mù sao?”
Nghe tiếng mắng, Lăng Tuyết Mạn ôm Mạc Hương Kỳ chậm rãi quay đầu lại, liền thấy trước mắt đã đứng sáu gã lực lưỡng, ăn mặc cũng bình thường, áo vải thô, chỉ là trên mặt lộ dáng vẻ lưu manh.
Giờ phút này, đột nhiên nhìn thấy người xoay lại là mỹ nhân khí chất xuất chúng khuynh quốc, sáu nam nhân lập tức ngây ngốc ra, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, quên mất việc bọn họ phải làm.
Lăng Tuyết Mạn liếc mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Chớ cản đường!”
“Người xấu a! Mẫu thân, thật buồn nôn!” Mạc Hương Kỳ kéo kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn, tay nhỏ bé bụm miệng, nói oang oang: “Mẫu thân, chúng ta còn chưa có mua chong chóng gió!”
“Ừ, chúng ta đi xem chong chóng gió.”
Lăng Tuyết Mạn tính xoay người lại, trước mắt lại đột nhiên xuất hiệm một cây gậy sắt, chính là một tên râu cá trê trong sáu gã lưu manh cản đường!
“Tiểu nương tử, nàng từ đâu tới? Không phải người của bổn trấn chứ? Chậc chậc, dáng dấp tươi tắn, bé gái này nhìn cũng xinh xắn, nhìn như nhu nhược, lá gan lại rất lớn a!”
Nam nhân râu cá trê cười nói xong, quay đầu lại nhìn mấy thủ hạ, lúc này mới nhìn chiếc xe ngựa, cùng ông lão bà lão đang nhàn nhã tựa vào xe ngựa, nhìn lên nhìn xuống đánh giá thêm vài lần, lại thấy bọn họ không sợ chút nào, đầu tiên là ngẩn người, sau đó suy nghĩ một chút, cũng chỉ là hai lão già mà thôi, liền khinh thường dời con mắt, nói: “Xin hỏi tiểu nương tử, phu gia ở nơi nào?”
Lúc này, bốn người bán hàng đã thu dọn xong đồ, vừa định chạy, lại phát hiện vị phu nhân trẻ tuổi này phải gặp tai ương, hạ quyết tâm chạy đi mấy bước, rồi lại do dự một chút, lại quay đầu lại hô: “Phu nhân, chạy mau a!”
Vừa kêu, sáu tráng hán kia liền thức tỉnh, ba tên nhanh chóng chạy tới, cản bốn người bán hàng, không nói hai lời, liền nhấc chân đá tới bọn họ!
Ai ngờ, ba nam nhân kia lại đột nhiên giống như là lòng bàn chân rút gân, chỉ nghe “Ui da!” một tiếng, ba người đồng thời ôm chân ngồi trên mặt đất, mặt vặn vẹo, kêu rên không dứt.
Đột nhiên biến hóa, làm tất cả mọi người ngẩn người, nam nhân râu cá trê hướng nhìn hai thủ hạ còn lại, nói: “Đi qua nhìn một chút!”
Hai thủ hạ nghe lệnh, liền nhanh chóng đi qua, Mạc Hương Kỳ cười hi hi lên, “Mẫu thân, vui quá! Chân của bọn họ bị đứt sao?”
“Ha ha, ác giả ác báo, ông trời đều trông chừng, ai làm ác, ông trời liền trừng phạt!” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười, liếc về hướng Thiên cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, sau đó ngồi xổm gười xuống ôm lấy Mạc Hương Kỳ, muốn nhấc chân đi, vậy mà cây gậy sắt vốn để ngang trước mặt nàng đột nhiên chỉ ở trước cổ của nàng!
Bốn người bán hàng thấy thế, sốt ruột khó nén, lấy hết can đảm hô: “Lăng lão đại, phí bảo hộ chúng ta đã đóng, nói một tháng mười quan tiền, ngươi bây giờ mười ngày lại thu một lần, làm sao chúng ta đóng nổi? Vị phu nhân này chỉ là đi ngang qua, ngươi đừng khi dễ người ta!”
“Hắc, mấy người các ngươi lại dám dạy dỗ lão đại? Không muốn sống nữa đúng không?” Hai người đang xem xét ba người ngồi dưới đất vừa nghe, lập tức đứng lên, xắn tay áo, liền giương nanh múa vuốt đi về phía bốn người bán hàng, bốn người này xanh mặt lui về phía sau, trong mắt đều lộ vẻ sợ hãi.
Lăng Tuyết Mạn khẽ nhíu mày, Mạc Hương Kỳ không những không có bị hù dọa khóc, ngược lại gương mặt vui mừng, vỗ bàn tay nhỏ bé nói: “Mẫu thân, bọn họ chính là người xấu, đúng không? Hiện tại người xấu muốn khi dễ người tốt sao?”
“Dừng tay!”
Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc không nhịn được trách mắng: “Du côn khốn kiếp, còn không mau lui ra!”
“Ngừng!” Nam nhân râu cá trê hô một tiếng, mắt nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, “Giọng nói của tiểu nương tử rất là dễ nghe! Tiểu nha đầu này cũng có hứng thú vô cùng, xem ra tiểu nương tử là lần đầu đến trấn Trà Diệp đi? Phu gia ở nơi nào? Nếu phu gia không có tới, vậy đi đến phủ của tại hạ một chuyến, cũng tốt hơn một mình nương tử đi lại bên ngoài, như thế nào?”
Lăng Tuyết Mạn thấy buồn nôn, càng thêm chán ghét trừng mắt, nhếch môi khinh bỉ đùa cợt, “Bằng ngươi cũng muốn biết phu gia của bà cô đây là ai? Nghe đây, lập tức thả bốn người kia ra, cút ra khỏi tầm mắt của bà cô!”
“Ừ? Tiểu nương tử càng nói là lá gan càng lớn à? Lão tử cho ngươi mặt mũi, ngươi còn tưởng ngươi là… A ——” Nam nhân râu cá trê lập tức nổi giận, lời ác độc mới vừa ra khỏi miệng, còn chưa nói xong, lại thất thanh kêu thảm thiết, cây gậy sắt trong tay ‘rầm’ một tiếng rơi xuống đất, đôi tay ôm cái ót nhe răng, “Người nào? Người nào ám hại lão tử?”
Nam nhân râu cá trê vội xoay người nhìn khắp mọi nơi, dân chúng chung quanh bởi vì thấy tình huống nơi này, tất cả đều đi đường vòng, vì vậy, trừ ông bà lão bên cạnh xe ngựa, hắn nhìn không tới người khác!
“Ui da! Đây là chuyện gì xảy ra? Tên khốn kiếp nào núp trong bóng tối hạ độc thủ?” Nam nhân râu cá trê từ dưới đất bò dậy, vừa xoa chân, vừa xoa cái ót, kinh hãi, mặc dù đang mắng, cũng là khí thế không đủ.
Năm thủ hạ vội tới, đữ nam nhân râu cá trê, sáu người sáu đôi mắt thận trọng nhìn bốn phía, cuối cùng đành phải ngừng ánh mắt lại trên hai người bên cạnh xe ngựa!
“Lão già kia, có phải các ngươi ra ám chiêu hay không?” Một thủ hạ bắt đầu kêu gào.
“Hi hi… Hi hi… Ông trời trừng phạt người hư!” Mạc Hương Kỳ vừa vỗ tay vừa cười.
“Nha Đầu thối!”
Nam nhân râu cá trê đã nâng bước đi đến hướng xe ngựa, nghe nói, giận dữ ngút trời, lập tức lộn trở lại, liền đánh một cái tát tới Mạc Hương Kỳ, Mạc Hương Kỳ cùng Lăng Tuyết Mạn đều ngẩn người, trong lúc vội vã Lăng Tuyết Mạn theo bản năng xoay mặt ngăn ở trước mặt Mạc Hương Kỳ, mắt thấy bàn tay vỗ đến trước mặt, rồi lại xuất hiện biến hóa kinh người, chỉ thấy nam nhân râu cá trê kia đột nhiên kêu một tiếng “A!” thảm thiết, sau đó nặng nề quỳ xuống trước mặt hai mẹ con!
Nhất thời, Hương Kỳ cười càng to hơn, “Hi hi… Hi hi…”
Nam nhân râu cá trê lập tức mắng: “Lão già chết tiệt kia, cũng không hỏi thăm một chút xem lão tử là người nào? Dám…”
“Bốp bốp!”
Tiếng vang dội đập cắt đứt tiếng mắng của nam nhân râu cá trê, Thiên Cơ lão nhân chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt, trên mặt mang nụ cười, vừa đánh hăng say, vừa hướng về phía Mạc Hương Kỳ, nói: “Hương nhi, sư phụ của phụ hoàng nói cho con biết a, người xấu này méo miệng rồi, sư phụ của phụ hoàng đang chữa bệnh cho hắn!”
Lăng Tuyết Mạn cùng Hương Kỳ đồng thời cười lớn, bốn người bán hàng đang nấp thấy thế, khiếp sợ ngây ra, toàn bộ năm thủ hạ của râu cá trê bối rối, giật mình đứng ở nơi đó nhìn râu cá trê bị đánh, vậy mà, đang ngây ngốc, một ống tay áo quét qua trước năm người mặt, kia rõ ràng là tay áo mềm, lại vung tới một cỗ gió mạnh mẽ, đánh năm người choáng váng đầu hoa mắt, “Rầm!” một tiếng, ngã xuống đất!
Sáu du côn đều tràn máu ra miệng, gò má sưng húp, giờ phút này, hoảng sợ bò dậy, lại “Bịch” một tiếng quỳ xuống, hoàn toàn không có phách lối như lúc trước, thân thể run rẩy cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân có mắt như mù, đại hiệp tha mạng a!”
“Vào lúc này biết sợ rồi à?” Thiên Cơ lão nhân cười híp mắt liếc xéo, ngoắc ngoắc tay về hướng bốn người bán hàng kia, “Tới đây!”
Bốn người kia chần chờ, run lẩy bẩy đi tới, cũng quỳ xuống, “Tiểu… tiểu nhân đây!”
Thiên cơ lão nhân vội nói: “Các ngươi đứng dậy đi. Ta chỉ muốn mua chong chóng cho cháu gái ta mà thôi. Hai cái bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền, cho cô bé chong chóng gió này!” Bốn người đứng dậy, một người vội lấy ra hai chong chóng gió đưa cho Hương Kỳ.
Hương Kỳ cười cười vui vẻ: “Cám ơn gia gia!”
“Không thể, phải trả bạc.” Lăng Tuyết Mạn cười một tiếng, đưa tay, Hoa Mai bà bà liền từ trong tay áo móc ra mấy thỏi bạc đưa tới, Lăng Tuyết Mạn đưa cho mỗi người một thỏi, nói: “Bốn vị đại thúc vội cầm về nhà đi, yên tâm, mấy phí bảo hộ này giao cho chúng ta, sẽ không để cho bọn họ làm ác.”
“Đây… đây bạc quá nhiều! Phu nhân, chúng tôi không nhận nổi a!” Bốn người kích động, bất an nhìn trong tay bạc, bọn họ cả đời chỉ cầm mấy quan tiền, đột nhiên nhìn thấy bạc này, quả thật không thể tin được!
Lăng Tuyết Mạn lắc đầu một cái, “Đây chỉ là một chút tâm ý của chúng ta, đại thúc không ghét bỏ là tốt rồi, trời chiều rồi, nhanh đi về thôi.”
“Được, được, cám ơn phu nhân! Cám ơn phu nhân!”
Bốn người nhận bạc, vô cùng cảm ơn rồi rời đi.
Bọn họ đi rồi, Hoa Mai bà bà mới nhìn Thiên cơ lão nhân, mở miệng trách móc: “Lão già, bảo ông trực tiếp đánh vào tử huyệt bọn chúng, ông còn tâm tồn lương Thiện không đành lòng, lần này xem đi? Những thứ này xuýt nữa đánh cháu ông rồi kìa!”
“Khụ khụ, nha đầu, con nói làm sao bây giờ?” Thiên Cơ lão nhân ném vấn đề cho Lăng Tuyết Mạn.
Liếc mắt nhìn đám người râu cá trê quỳ trên mặt đất, Lăng Tuyết Mạn cau mày nói: “Sư phụ, xử trí bọn họ như thế nào? Nếu cứ thả như vậy, chúng ta vừa đi, bọn họ còn có thể làm việc ác.”
“Ngươi… các ngươi muốn như thế nào? Nói cho các ngươi biết, Lăng lão đại chúng ta nhưng là có hậu thuẫn, các ngươi mau thả chúng ta, nếu không các ngươi sẽ đẹp mặt đấy!” Một gã du côn đột nhiên đánh bạo nói.
“Ừ? Hẫu thuẫn? Người nào?” Thiên Cơ lão nhân trừng mắt, hỏi.
Lăng Tuyết Mạn cùng Hoa Mai bà bà cũng hồ nghi, lặng lẽ mở mắt chờ đợi.
Nam nhân râu cá trê được thủ hạ một câu nhắc nhở, giùng giằng chống thân thể lên, cố ra vẻ cường thế nói: “Đúng, nói cho các ngươi biết, ta họ Lăng! Họ Lăng biết không? Đương kim hoàng hậu nương nương cũng họ Lăng, là họ hàng xa của chúng ta!”
Hắn vừa nói ra, năm thủ hạ đều đứng lên, bày ra một bộ dạng vênh váo tự đắc.
“Cái gì?” Nghe vậy, ba người đồng thanh kêu lên.
“Hừ! Sợ chưa? Mau thả chúng ta, nếu không quan phủ truy cứu xuống, các ngươi chịu không nổi đâu!” Nam nhân râu cá trê định đứng lên, hung hăng nói.
Hoa Mai bà bà thở một hơi, nói: “Thiên hạ này họ Lăng hình như rất nhiều a, đều là họ hàng xa của hoàng hậu sao?”
“Hừ! Ta Lăng Chí hùng đương nhiên phải, trong tay ta còn có thư do phụ thân của hoàng hậu nương nương, đương kim quốc trượng viết tự tay viết cho ta làm chứng!” Nam nhân râu cá trê đắc ý kêu gào.
“A?” Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, chớp mắt.
“Khụ, sư phụ sư nương, nhìn con làm gì?” Lăng Tuyết Mạn buồn bực, bĩu môi nói: “Râu cá trê, phái người lấy thư tới cho bà cô đây nhìn một chút!”
Đại sảnh của khách điếm.
Bốn người Thiên Cơ lão nhân, Hoa Mai bà bà, Lăng Tuyết Mạn, Mạc Hương Kỳ ngồi xuống, trên bàn bày thức ăn do khách điếm chiêu đãi, bốn người chạy một ngày đường, vào lúc này đều đói, vì vậy, ăn say sưa ngon lành.
Râu cá trê trở về tìm thư, năm thủ hạ bị Thiên Cơ lão nhân đá một cước, ném tất cả đi vào, quỳ gối chờ đợi râu cá trê trở về.
Trong hành lang còn có mấy bàn khách, bao gồm ông chủ, tiểu nhị đều giương mắt nhìn nhìn một bàn của Lăng Tuyết Mạn, không thể tin được Lăng Chí Hùng cùng thủ hạ lâu la xưng bá trấn Trà Diệp, đến trưởng trấn cũng kiêng kỵ lại bị người không chế!
Một ông lão quá sáu mươi tuổi, một bà lão tóc bạc, một bé gái ba bốn tuổi, cộng thêm một phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhu nhược…
Bốn người như vậy lại có bản lãnh như thế? Nhưng nhìn bộ dạng bọn họ khỏe mạnh, đầy khí chất, đều không giống như người bình thường…
Nhất thời, dân chúng trấn Trà Diệp mê mang…
“Hương nhi, ăn chút cháo.” Lăng Tuyết Mạn múc một muỗng đưa đến miệng Mạc Hương Kỳ, bé uống một hớp, sau đó khoát tay, “No rồi, bụng Hương nhi no rồi!”
“Ha ha, được, no rồi thì không ăn nữa.” Hoa Mai bà bà từ ái cười nói.
Mấy người đang nói đùa, tiếng mở cửa vang lên!
“Trưởng trấn Lưu, người đang ở bên trong!”
Giọng của Râu cá trê vang lên, ngay sau đó một đám nha dịch xông tới, cùng một nam nhân trung niên mặc quan phục màu đen, đầu đội mũ quan!
Người dân bị kinh sợ, lập tức núp ở bên cạnh, động cũng không dám động, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Mấy người quay đầu xem, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi lộ ra nụ cười, Hoa Mai bà bà ôm Hương Kỳ vào trong lòng, trêu chọc: “Hương nhi, có muốn nhìn sư cô đánh người xấu hay không?”
“Hì hì, muốn, thật là giỏi, sư cô đánh người xấu sao!” Hương Kỳ mở to mắt chờ.
Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt: “Râu cá trê, thì ra thư của ngươi người sống a!”
“Lớn mật! Điêu dân Từ đâu tới! Lại dám càn rỡ ở trấn Trà Diệp! Người tới, bắt nhóm điêu dân này lại!” Trưởng trấn Lưu lộ ra tức giận, uy nghiêm nói lớn tiếng.
“Dạ! Đại nhân!”
Một đám nha dịch đáp ứng, liền rút đao đi tới, mà năm tên thủ hạ quỳ nãy giờ vui sướng lập tức đứng lên, có Trưởng Trấn làm chỗ dựa, liền vung mạnh tay áo, cùng đi theo bắt người!
“Muốn chết!”
Thiên Cơ lão nhân rủa thầm một tiếng, tay phải cầm lên vài chiếc đũa, “Véo véo véo” mấy tiếng đánh về phía nha dịch cùng năm thủ hạ của râu cá trê!
“Ui da!”
Nhất thời, vang lên tiếng kêu rên, đám người mới bước ra hai bước, liền nâng tay che ngực ngửa mặt ngã xuống!
Trưởng trấn Lưu khiếp sợ lảo đảo lui một bước, râu cá trê sợ rồi, thân thể lặng lẽ di động về phía sau, không dám tiến lên một bước, đám người trong khách điếm sợ, thân thể run lợi hại!
Lăng Tuyết Mạn ngoắc ngoắc tay hướng Lưu trưởng trấn, “Tới đây!”
Trưởng trấn Lưu vốn không muốn qua, hơn nữa miệng hơi mở muốn nói mấy câu, lại nhìn đến sát ý trong mắt Thiên Cơ lão nhân thì run thân lên, lúc này mới run rẩy đi tới, “Ngươi… ngươi nói đi!”
“Trấn Trà Diệp thuộc huyện nào?” Lăng Tuyết Mạn hỏi.
“Huyện Linh Châu.” Trưởng trấn Lưu nhìn Lăng Tuyết Mạn, có chút không tự nhiên lệch mặt, tròng mắt trong suốt kia lại làm quan phụ mẫu một trấn như hắn không dám nhìn gần, ngập ngừng nói: “Các ngươi rốt cuộc là người nào? Tới trấn Trà Diệp làm cái gì?”
“Vậy thư đâu?” Lăng Tuyết Mạn không đáp mà hỏi ngược lại, thong thả ung dung tiếp tục ăn.
Trưởng trấn Lưu ngẩn ra, nhiều dân chúng nhìn như vậy, hắn thật sự sượng mặt, nhưng, lão già bên cạnh kia lại biết võ công… Khẽ cắn răng, những thứ người trong giang hồ này mới mặc kệ hắn có là mệnh quan triều đình hay không, cho nên, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, ngày sau… Vừa quay đầu lại, “Lăng Chí Hùng, lấy thư của ngươi ra!”
Nghe nói, râu cá trê vội vàng tiến lên, từ trong lòng móc ra một cái hộp, mở ra, là một tấm vải đỏ, mở tấm vải đỏ ra, lá thư bảo bối ở bên trong, sau đó mở ra, cũng không đưa cho Lăng Tuyết Mạn, mà là giơ lên ở trước mặt nàng, sống lưng tựa hồ lại vừa cứng lên, hừ mũi nói: “Thấy rõ ràng rồi! Dám đắc tội với ta… ta bẩm báo hoàng hậu nương nương, đem từng người bọn ngươi chém sạch!”
Vài đôi mắt nhìn về phía lá thư, Lăng Tuyết Mạn xem sơ lược một lần, nhìn chữ viết xác thực giống như chữ của Lăng Bắc Nguyên, nội dung nha, chính là thăm hỏi việc nhà, chỉ là… “Cha ngươi Lăng Hải sơn là đường thúc phụ* của Lăng Bắc Nguyên?” (Đường thúc phụ hình như là chú họ bên ngoại thì phải)
“Dĩ nhiên, tính theo bối phận, Lăng Chí Hùng ta còn lớn hơn hoàng hậu nương nương!” Râu cá trê đắc ý, thu thư lại, khẽ hừ tiếp, “Sợ chưa? Thức thời mau quỳ xuống dập đầu bồi tội cho ta, nếu không…”
“Sư phụ, lấy thư cho con.” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt cắt đứt.
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, ra tay mau lẹ làm đám người không kịp phản ứng, trong nháy mắt, cái hộp liền đến trong tay lão.
Lăng Tuyết Mạn không có nhận hộp, mà mỉm cười nói: “Cũng là bởi vì có vật này, liền để cho Lăng gia các ngươi ở trấn Trà Diệp cấu kết với quan lại, hoành hành dân chúng sao?” Một câu nó xong, ánh mắt liếc về hướng Thiên cơ lão nhân, “Ha ha, sư phụ, vậy liền phá hủy nó!”
“Được.” Thiên Cơ lão nhân cười gật đầu, lòng bàn tay âm thầm dùng lực, hộp kia liền biến thành một bãi bột trong khoảnh khắc.
Trong khách điếm, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Râu cá trê cùng đám người Lưu trưởng trấn hoàn toàn không có sắc mặt, hồi lâu nhảy ra một câu, “Thư… ngươi… các ngươi… Lá gan quá lớn!”
“Sư phụ, con cùng sư nương, Hương Nhi lên lầu trước nghỉ ngơi, làm phiền sư phụ xử lý!” Lăng Tuyết Mạn đứng lên, lạnh lùng liếc đám người kia một cái.
Thiên Cơ lão nhân buồn bực bĩu môi, than thở: “Được rồi, sư phụ chính là lao lực a!”
Hoa Mai bà bà ôm Hương Kỳ đứng lên, bật cười: “Ai lại than thở với đồ đệ như vậy?” Dứt lời, dắt lấy tay Lăng Tuyết Mạn, hô: “Chưởng quỹ, chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng!”
“Ai, dạ dạ dạ! Mấy vị khách quan xin mời lên lầu trên!” Chưởng quầy ngẩn người, sau đó phản ứng kịp, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói.
Ở dưới vô số ánh nhìn khiếp sợ, Lăng Tuyết Mạn ưu nhã lên lầu, vào phòng, vừa đóng cửa, liền mắng hận: “Khốn kiếp! Lăng gia sao sinh ra những thứ cẩu vật hồ giả hổ uy này!”
“Ai, nha đầu, con có thể đại nghĩa diệt thân sao? Theo luật trị tội?” Hoa Mai bà bà để Hương Kỳ xuống, chăm chú hỏi.
“Thôi đi, có cái gì không thể? Chờ con hồi kinh nói cho tình nhân đi, dọn sạch những kẻ này!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, nàng cùng những người thân thích kia của Lăng Bắc Nguyên tìm tám đời cũng không thấy quan hệ đi?
Má ơi, Lăng Bắc Nguyên cũng không có việc gì đi viết thư làm cái gì?
Hai canh giờ sao, Thiên Cơ lão nhân vào phòng, mệt thở một cái, “Nha đầu, rót nước!”
“Dạ.” Lăng Tuyết Mạn vội rót một chén nước đưa tới, hỏi: “Sư phụ, tại sao lâu như thế? Ngài đi đâu hả ?”
“Đúng vậy, lão già, lúc nãy ta ra nhìn, dưới lầu cũng không còn người, ông xử lý làm sao?” Hoa Mai bà bà cũng nghi ngờ hỏi.
Thiên Cơ lão nhân uống một chén nước xuống bụng, liếc hai người mấy lần, mới nói: “Ta đi phủ Linh Châu! Tri huyện Linh Châu đã bắt đám người râu cá trê cùng tưởng trấn rồi, sau đó tra rõ tội, báo lên cho triều đình quyết! Mạn Mạn nha đầu, đây chính là con kêu sư phụ xử lý, họa đến Lăng gia các con, con cũng đừng oán sư phụ!”
“Ách, sư phụ quá lo lắng, Thiên Tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân a, con mới mặc kệ bọn họ có phải thân thích Lăng gia hay không, cũng không thể bởi vì Lăng gia có một hoàng hậu là con, liền không có vương pháp trong mắt, ức hiếp dân chúng chứ? Huống chi tình nhân cũng không phải là hôn quân, hắn sẽ không bởi vì còn là người của Lăng gia liền thiên vị.” Lăng Tuyết Mạn hơi ngây ra, sau đó lập tức nói.
“Được! Nha đầu Mạn Mạn quả nhiên đạo đức tốt, Hàn tiểu tử không có cưới nhầm hoàng hậu a!” Thiên Cơ lão nhân hài lòng cười lớn.
Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt lên, sẳng giọng: “Hắn vốn là không có cưới nhầm!”
“Ha ha…” Hoa Mai bà bà cũng cười, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng cười hỏi: “Ông lão, phủ huyện Linh Châu làm sao sẽ nghe lời ông? Ông để lộ thân phận hả?”
“Không có a, ta không có để lộ thân phận, nha đầu cũng không mang kim bài, ta là…” Thiên Cơ lão nhân vừa nói cười lên ha hả, thần thần bí bí nói: “Các người đoán một chút xem!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, “Không biết.”
“Ta gặp Huyện lệnh Linh Châu, nói với hắn, trong một tháng hắn khó giữ được chức quan, Huyện lệnh cả kinh, vội hỏi ta là ai, ta đã nói trấn Trà Diệp có mấy kẻ bại hoại, Hoàng thượng đang quét sạch bại hoại, lập tức sẽ tra tới Linh Châu, cho nên Huyện lệnh liền sợ, sau đó liền phái binh bắt người!” Thiên Cơ lão nhân giải thích đơn giản.
“À? Cứ như vậy? Huyện lệnh liền tin?” Lăng Tuyết Mạn hồ nghi nhăn mày lại.
Hoa Mai bà bà cũng nói: “Đúng vậy, Huyện lệnh sao tự nhiên tin lời ông nói đây?”
“Vậy dĩ nhiên không phải là tự nhiên mà tin rồi!” Thiên Cơ lão nhân than thở, từ trong tay áo lấy ra một cái kim bài, “Dùng cái thứ này a, đây là lệnh phù Hàn tiểu tử cùng Thái tông hoàng đế gia cho ta là thời gian Nam chinh mấy năm trước, nó có quyền lực lớn, có thể điều động năm vạn quân.”
“A, như vậy à.”
“Chỉ là, nha đầu Mạn Mạn, kim bài lộ ra, Lăng gia ở trấn Trà Diệp bị bắt, sư phụ xem chừng, tin này sẽ truyền rất nhanh về trong kinh, như vậy…”
Thiên Cơ lão nhân ngừng lại, nhìn Lăng Tuyết Mạn, khóc không ra nước mắt.
Lăng Tuyết Mạn chậm lụt sơ qua, đột nhiên phản ứng kịp, kêu lên, “Rò rỉ rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tình nhân sẽ phái người bắt chúng ta trở về!”
“Làm sao bây giờ? Con nói làm sao bây giờ? Là đi trở về, hay là tiếp tục đi tới Kim Lăng?” Hoa Mai bà bà cũng buồn bực.
Lăng Tuyết Mạn không cần nghĩ, vỗ bàn một cái, “Đương nhiên là sáng sớm ngày mai, nhanh chóng chạy tới Kim Lăng a! Nếu chết chắc, vậy cũng phải chết có ý nghĩa chứ!”
“Được!”
Vì vậy, sáng sớm ngày thứ hai, ba người ôm Mạc Hương Kỳ nhanh chóng tính tiền ra khách điếm, lại không ngờ tới, ngoài khách điếm chật ních dân chúng trấn Trà Diệp, thấy bọn họ ra ngoài, rối rít quỳ xuống, hô to, “Phu nhân thay trấn Trà Diệp trừ hại, thật có thể so sới Thanh thiên Đại Lão Gia a!”
“Ách…”
Ba người ngây người, sau vài giây phản ứng kịp, Lăng Tuyết Mạn vội vừa đi về phía xe ngựa, vừa khoát tay nói: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không cần phải khách sáo, cũng trở về đi thôi, chúng ta có việc gấp!”
Vội vã lên xe ngựa, Thiên Cơ lão nhân vung roi ngựa lên, người dân tránh đường, liền chạy về phía Kim Lăng giống như chạy nạn…
Mà cùng lúc đó, ở hoàng cung, trong Thượng thư phòng, cũng là khói lửa lan tràn!
“Vô Cực, ngươi nói cái gì?” Mạc Kỳ Hàn vỗ một chưởng trên bàn, gương mặt tuấn tú xanh mét một mảnh!
“Hoàng thượng!” Vô Cực kinh hãi vội quỳ xuống, chắp tay nói: “Nô tài thẩm vấn đám người Vương ma ma, họ nói, hoàng hậu nương nương cùng Lão Tiền Bối quả thật đi Giang Nam!”
“Nữ nhân đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn cắn chặt răng, tức giận không có nơi phát, liền tiện tay nắm ly trà tinh xảo trên bàn hung hăng ném ra ngoài!
“Bốp!”
Một tiếng vang thật lớn, Từ An vội quỳ xuống dập đầu, “Hoàng thượng bớt giận! Có hai vị Lão Tiền Bối, nương nương nhất định bảo đảm an toàn…”
“Đáng chết! Trẫm khổ sở chờ nàng gởi thư, kết quả nàng lại dám gạt trẫm lén đi Giang Nam! Lại dám lừa gạt trẫm! Trẫm lột da của nàng!” Mạc Kỳ Hàn tức giận, trong mắt tràn đầy thô bạo.
Vô Cực nuốt nước bọt, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Hoàng thượng, nên như thế nào? Là nô tài đuổi theo mời nương nương trở lại, hay là…”
“Ngươi có thể sao? Nha đầu đáng chết mang theo con gái vứt chồng bỏ con trai, trẫm nên treo ngược nàng lên mà đánh!” Mạc Kỳ Hàn không thèm lựa lời, hất tay áo lên, nói: “Từ An, tuyên Nhị Vương gia cùng trưởng thân Vương lập tức tới gặp trẫm!”
“Dạ, nô tài tuân lệnh!” Từ An đáp một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
“Hoàng thượng, vậy ý của ngài…” Vô Cực chần chờ, rối rắm hỏi.
Mạc Kỳ Hàn tức giận, trừng một cái, nói: “Trẫm tự mình đi Giang Nam bắt người! Triều chính tạm thời giao cho Nhị Vương gia, nếu có chuyện quan trọng thì nhanh chóng báo cho trẫm!”
…
Kim Lăng.
“Oa, quả nhiên là thành lớn a, trình độ phồn hoa không kém hơn kinh thành a!”
“Mẫu thân, người ở đây rất nhiều a!”
“Nha đầu Mạn Mạn, con đi chậm một chút, cẩn thận coi chừng lạc!”
Trên đường cái, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Hương Kỳ hưng phấn tán loạn khắp nơi, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thấy cái gì cũng mới lạ vô cùng, rất có bộ dạng nhà quê.
Một chiếc thuyền hoa đậu ven bờ, có thể nghe được bên trong có tiếng đàn tiếng sáo truyền ra, trong u oán mang theo nhàn nhạt sầu bi…
Trên bờ rất nhiều thanh niên nam tử vây quanh, lắng tai chăm chú, mê mẩn…
Lăng Tuyết Mạn lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc kia, triền miên như thế, đau khổ như thế, trong lòng không khỏi nghĩ, người chơi bản nhạc này là người như thế nào?
Xe ngựa dừng lại, Thiên Cơ lão nhân lập tức nhảy xuống xe, mở cửa xe, “Nơi này có khách điếm, chúng ta ở một buổi chiều nghỉ chân, sáng sớm ngày mai lên đường.”
“Sư phụ, đến đâu rồi?” Lăng Tuyết Mạn vừa đi ra, vừa nói.
“Đây là trấn Trà Diệp, qua thị trấn này liền đến Kim Lăng rồi, chính là nơi rất phồn hoa, có lẽ Mộng Thanh bọn họ cũng ở Kim Lăng!” Thiên Cơ lão nhân nói.
Xuống xe ngựa, Hoa Mai bà bà ôm Mạc Hương Kỳ ra ngoài, ba người ngó ngó bốn phía, giờ phút này đã là hoàng hôn, trong trấn nhỏ vốn cũng không nhiều người, vào lúc này càng thêm rất ít ỏi, chỉ có hai ba dân chúng, đối diện khách điếm bày mấy quán nhỏ, cuối mùa thu, khí trời có chút lạnh, những người bán hàng đều co rúm thân thể lại, mặt mày tràn đầy mong đợi nhìn người đi đường qua lại, tận hết sức lực đề cử hàng hóa trong tay mình, nhưng, người đi đường đều vội vàng qua, không có một người nào dừng chân.
“Mẫu hậu, cái có thể chuyển động đó là cái gì?” Mạc Hương Kỳ tò mò vươn tay nhỏ bé ra, hỏi.
“Oái! Hương Nhi, không thể gọi mẫu hậu, phải gọi mẫu thân, biết không? Chúng ta không thể để cho dân chúng biết thân phận.” Lăng Tuyết Mạn vội giảm thấp giọng nói, dặn dò.
Mạc Hương Kỳ cái hiểu cái không, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẫu hậu, liền gật đầu một cái, khéo léo gọi một tiếng, “Mẫu thân!”
“Ai, được, mẫu thân nói cho con biết, cái đó là chong chóng gió, con muốn không? Chúng ta mua một cái nhé?” Lăng Tuyết Mạn mỉm cười nói.
“Hi hi, được được, con muốn chong chóng gió!”
Thấy có khách hàng tới, mấy chủ hàng lập tức vây quanh lôi kéo khách.
“Phu nhân, xem cái này một chút đi, cái khóa đồng này đeo vào trên người trẻ con có thể trừ tà.”
“Phu nhân, mua mấy cái chong chóng gió đi…”
“Phu nhân…”
Nghe bọn họ liên tục chào mời, Lăng Tuyết Mạn nhìn trái nhìn phải, mới nói một câu, “Ta xem một chút…” Liền nghe sau lưng có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên!
Mấy người bán hàng vội vàng ngẩng đầu, lập tức đổi sắc mặt, cùng kêu lên kinh hãi: “Là bọn hắn!” Sau đó hốt hoảng vội ba chân bốn cẳng thu đồ, toàn thân kinh hãi phát ra run!
“Thật là lớn gan chó a!”
“Trương lão tam, Lý lão tứ, ngươi khi nào đóng phí bảo vệ đây? Không giao tiền mà muốn bán ở nơi này, tưởng lão tử mắt mù sao?”
Nghe tiếng mắng, Lăng Tuyết Mạn ôm Mạc Hương Kỳ chậm rãi quay đầu lại, liền thấy trước mắt đã đứng sáu gã lực lưỡng, ăn mặc cũng bình thường, áo vải thô, chỉ là trên mặt lộ dáng vẻ lưu manh.
Giờ phút này, đột nhiên nhìn thấy người xoay lại là mỹ nhân khí chất xuất chúng khuynh quốc, sáu nam nhân lập tức ngây ngốc ra, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, quên mất việc bọn họ phải làm.
Lăng Tuyết Mạn liếc mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Chớ cản đường!”
“Người xấu a! Mẫu thân, thật buồn nôn!” Mạc Hương Kỳ kéo kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn, tay nhỏ bé bụm miệng, nói oang oang: “Mẫu thân, chúng ta còn chưa có mua chong chóng gió!”
“Ừ, chúng ta đi xem chong chóng gió.”
Lăng Tuyết Mạn tính xoay người lại, trước mắt lại đột nhiên xuất hiệm một cây gậy sắt, chính là một tên râu cá trê trong sáu gã lưu manh cản đường!
“Tiểu nương tử, nàng từ đâu tới? Không phải người của bổn trấn chứ? Chậc chậc, dáng dấp tươi tắn, bé gái này nhìn cũng xinh xắn, nhìn như nhu nhược, lá gan lại rất lớn a!”
Nam nhân râu cá trê cười nói xong, quay đầu lại nhìn mấy thủ hạ, lúc này mới nhìn chiếc xe ngựa, cùng ông lão bà lão đang nhàn nhã tựa vào xe ngựa, nhìn lên nhìn xuống đánh giá thêm vài lần, lại thấy bọn họ không sợ chút nào, đầu tiên là ngẩn người, sau đó suy nghĩ một chút, cũng chỉ là hai lão già mà thôi, liền khinh thường dời con mắt, nói: “Xin hỏi tiểu nương tử, phu gia ở nơi nào?”
Lúc này, bốn người bán hàng đã thu dọn xong đồ, vừa định chạy, lại phát hiện vị phu nhân trẻ tuổi này phải gặp tai ương, hạ quyết tâm chạy đi mấy bước, rồi lại do dự một chút, lại quay đầu lại hô: “Phu nhân, chạy mau a!”
Vừa kêu, sáu tráng hán kia liền thức tỉnh, ba tên nhanh chóng chạy tới, cản bốn người bán hàng, không nói hai lời, liền nhấc chân đá tới bọn họ!
Ai ngờ, ba nam nhân kia lại đột nhiên giống như là lòng bàn chân rút gân, chỉ nghe “Ui da!” một tiếng, ba người đồng thời ôm chân ngồi trên mặt đất, mặt vặn vẹo, kêu rên không dứt.
Đột nhiên biến hóa, làm tất cả mọi người ngẩn người, nam nhân râu cá trê hướng nhìn hai thủ hạ còn lại, nói: “Đi qua nhìn một chút!”
Hai thủ hạ nghe lệnh, liền nhanh chóng đi qua, Mạc Hương Kỳ cười hi hi lên, “Mẫu thân, vui quá! Chân của bọn họ bị đứt sao?”
“Ha ha, ác giả ác báo, ông trời đều trông chừng, ai làm ác, ông trời liền trừng phạt!” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười, liếc về hướng Thiên cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, sau đó ngồi xổm gười xuống ôm lấy Mạc Hương Kỳ, muốn nhấc chân đi, vậy mà cây gậy sắt vốn để ngang trước mặt nàng đột nhiên chỉ ở trước cổ của nàng!
Bốn người bán hàng thấy thế, sốt ruột khó nén, lấy hết can đảm hô: “Lăng lão đại, phí bảo hộ chúng ta đã đóng, nói một tháng mười quan tiền, ngươi bây giờ mười ngày lại thu một lần, làm sao chúng ta đóng nổi? Vị phu nhân này chỉ là đi ngang qua, ngươi đừng khi dễ người ta!”
“Hắc, mấy người các ngươi lại dám dạy dỗ lão đại? Không muốn sống nữa đúng không?” Hai người đang xem xét ba người ngồi dưới đất vừa nghe, lập tức đứng lên, xắn tay áo, liền giương nanh múa vuốt đi về phía bốn người bán hàng, bốn người này xanh mặt lui về phía sau, trong mắt đều lộ vẻ sợ hãi.
Lăng Tuyết Mạn khẽ nhíu mày, Mạc Hương Kỳ không những không có bị hù dọa khóc, ngược lại gương mặt vui mừng, vỗ bàn tay nhỏ bé nói: “Mẫu thân, bọn họ chính là người xấu, đúng không? Hiện tại người xấu muốn khi dễ người tốt sao?”
“Dừng tay!”
Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc không nhịn được trách mắng: “Du côn khốn kiếp, còn không mau lui ra!”
“Ngừng!” Nam nhân râu cá trê hô một tiếng, mắt nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, “Giọng nói của tiểu nương tử rất là dễ nghe! Tiểu nha đầu này cũng có hứng thú vô cùng, xem ra tiểu nương tử là lần đầu đến trấn Trà Diệp đi? Phu gia ở nơi nào? Nếu phu gia không có tới, vậy đi đến phủ của tại hạ một chuyến, cũng tốt hơn một mình nương tử đi lại bên ngoài, như thế nào?”
Lăng Tuyết Mạn thấy buồn nôn, càng thêm chán ghét trừng mắt, nhếch môi khinh bỉ đùa cợt, “Bằng ngươi cũng muốn biết phu gia của bà cô đây là ai? Nghe đây, lập tức thả bốn người kia ra, cút ra khỏi tầm mắt của bà cô!”
“Ừ? Tiểu nương tử càng nói là lá gan càng lớn à? Lão tử cho ngươi mặt mũi, ngươi còn tưởng ngươi là… A ——” Nam nhân râu cá trê lập tức nổi giận, lời ác độc mới vừa ra khỏi miệng, còn chưa nói xong, lại thất thanh kêu thảm thiết, cây gậy sắt trong tay ‘rầm’ một tiếng rơi xuống đất, đôi tay ôm cái ót nhe răng, “Người nào? Người nào ám hại lão tử?”
Nam nhân râu cá trê vội xoay người nhìn khắp mọi nơi, dân chúng chung quanh bởi vì thấy tình huống nơi này, tất cả đều đi đường vòng, vì vậy, trừ ông bà lão bên cạnh xe ngựa, hắn nhìn không tới người khác!
“Ui da! Đây là chuyện gì xảy ra? Tên khốn kiếp nào núp trong bóng tối hạ độc thủ?” Nam nhân râu cá trê từ dưới đất bò dậy, vừa xoa chân, vừa xoa cái ót, kinh hãi, mặc dù đang mắng, cũng là khí thế không đủ.
Năm thủ hạ vội tới, đữ nam nhân râu cá trê, sáu người sáu đôi mắt thận trọng nhìn bốn phía, cuối cùng đành phải ngừng ánh mắt lại trên hai người bên cạnh xe ngựa!
“Lão già kia, có phải các ngươi ra ám chiêu hay không?” Một thủ hạ bắt đầu kêu gào.
“Hi hi… Hi hi… Ông trời trừng phạt người hư!” Mạc Hương Kỳ vừa vỗ tay vừa cười.
“Nha Đầu thối!”
Nam nhân râu cá trê đã nâng bước đi đến hướng xe ngựa, nghe nói, giận dữ ngút trời, lập tức lộn trở lại, liền đánh một cái tát tới Mạc Hương Kỳ, Mạc Hương Kỳ cùng Lăng Tuyết Mạn đều ngẩn người, trong lúc vội vã Lăng Tuyết Mạn theo bản năng xoay mặt ngăn ở trước mặt Mạc Hương Kỳ, mắt thấy bàn tay vỗ đến trước mặt, rồi lại xuất hiện biến hóa kinh người, chỉ thấy nam nhân râu cá trê kia đột nhiên kêu một tiếng “A!” thảm thiết, sau đó nặng nề quỳ xuống trước mặt hai mẹ con!
Nhất thời, Hương Kỳ cười càng to hơn, “Hi hi… Hi hi…”
Nam nhân râu cá trê lập tức mắng: “Lão già chết tiệt kia, cũng không hỏi thăm một chút xem lão tử là người nào? Dám…”
“Bốp bốp!”
Tiếng vang dội đập cắt đứt tiếng mắng của nam nhân râu cá trê, Thiên Cơ lão nhân chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt, trên mặt mang nụ cười, vừa đánh hăng say, vừa hướng về phía Mạc Hương Kỳ, nói: “Hương nhi, sư phụ của phụ hoàng nói cho con biết a, người xấu này méo miệng rồi, sư phụ của phụ hoàng đang chữa bệnh cho hắn!”
Lăng Tuyết Mạn cùng Hương Kỳ đồng thời cười lớn, bốn người bán hàng đang nấp thấy thế, khiếp sợ ngây ra, toàn bộ năm thủ hạ của râu cá trê bối rối, giật mình đứng ở nơi đó nhìn râu cá trê bị đánh, vậy mà, đang ngây ngốc, một ống tay áo quét qua trước năm người mặt, kia rõ ràng là tay áo mềm, lại vung tới một cỗ gió mạnh mẽ, đánh năm người choáng váng đầu hoa mắt, “Rầm!” một tiếng, ngã xuống đất!
Sáu du côn đều tràn máu ra miệng, gò má sưng húp, giờ phút này, hoảng sợ bò dậy, lại “Bịch” một tiếng quỳ xuống, hoàn toàn không có phách lối như lúc trước, thân thể run rẩy cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân có mắt như mù, đại hiệp tha mạng a!”
“Vào lúc này biết sợ rồi à?” Thiên Cơ lão nhân cười híp mắt liếc xéo, ngoắc ngoắc tay về hướng bốn người bán hàng kia, “Tới đây!”
Bốn người kia chần chờ, run lẩy bẩy đi tới, cũng quỳ xuống, “Tiểu… tiểu nhân đây!”
Thiên cơ lão nhân vội nói: “Các ngươi đứng dậy đi. Ta chỉ muốn mua chong chóng cho cháu gái ta mà thôi. Hai cái bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền, cho cô bé chong chóng gió này!” Bốn người đứng dậy, một người vội lấy ra hai chong chóng gió đưa cho Hương Kỳ.
Hương Kỳ cười cười vui vẻ: “Cám ơn gia gia!”
“Không thể, phải trả bạc.” Lăng Tuyết Mạn cười một tiếng, đưa tay, Hoa Mai bà bà liền từ trong tay áo móc ra mấy thỏi bạc đưa tới, Lăng Tuyết Mạn đưa cho mỗi người một thỏi, nói: “Bốn vị đại thúc vội cầm về nhà đi, yên tâm, mấy phí bảo hộ này giao cho chúng ta, sẽ không để cho bọn họ làm ác.”
“Đây… đây bạc quá nhiều! Phu nhân, chúng tôi không nhận nổi a!” Bốn người kích động, bất an nhìn trong tay bạc, bọn họ cả đời chỉ cầm mấy quan tiền, đột nhiên nhìn thấy bạc này, quả thật không thể tin được!
Lăng Tuyết Mạn lắc đầu một cái, “Đây chỉ là một chút tâm ý của chúng ta, đại thúc không ghét bỏ là tốt rồi, trời chiều rồi, nhanh đi về thôi.”
“Được, được, cám ơn phu nhân! Cám ơn phu nhân!”
Bốn người nhận bạc, vô cùng cảm ơn rồi rời đi.
Bọn họ đi rồi, Hoa Mai bà bà mới nhìn Thiên cơ lão nhân, mở miệng trách móc: “Lão già, bảo ông trực tiếp đánh vào tử huyệt bọn chúng, ông còn tâm tồn lương Thiện không đành lòng, lần này xem đi? Những thứ này xuýt nữa đánh cháu ông rồi kìa!”
“Khụ khụ, nha đầu, con nói làm sao bây giờ?” Thiên Cơ lão nhân ném vấn đề cho Lăng Tuyết Mạn.
Liếc mắt nhìn đám người râu cá trê quỳ trên mặt đất, Lăng Tuyết Mạn cau mày nói: “Sư phụ, xử trí bọn họ như thế nào? Nếu cứ thả như vậy, chúng ta vừa đi, bọn họ còn có thể làm việc ác.”
“Ngươi… các ngươi muốn như thế nào? Nói cho các ngươi biết, Lăng lão đại chúng ta nhưng là có hậu thuẫn, các ngươi mau thả chúng ta, nếu không các ngươi sẽ đẹp mặt đấy!” Một gã du côn đột nhiên đánh bạo nói.
“Ừ? Hẫu thuẫn? Người nào?” Thiên Cơ lão nhân trừng mắt, hỏi.
Lăng Tuyết Mạn cùng Hoa Mai bà bà cũng hồ nghi, lặng lẽ mở mắt chờ đợi.
Nam nhân râu cá trê được thủ hạ một câu nhắc nhở, giùng giằng chống thân thể lên, cố ra vẻ cường thế nói: “Đúng, nói cho các ngươi biết, ta họ Lăng! Họ Lăng biết không? Đương kim hoàng hậu nương nương cũng họ Lăng, là họ hàng xa của chúng ta!”
Hắn vừa nói ra, năm thủ hạ đều đứng lên, bày ra một bộ dạng vênh váo tự đắc.
“Cái gì?” Nghe vậy, ba người đồng thanh kêu lên.
“Hừ! Sợ chưa? Mau thả chúng ta, nếu không quan phủ truy cứu xuống, các ngươi chịu không nổi đâu!” Nam nhân râu cá trê định đứng lên, hung hăng nói.
Hoa Mai bà bà thở một hơi, nói: “Thiên hạ này họ Lăng hình như rất nhiều a, đều là họ hàng xa của hoàng hậu sao?”
“Hừ! Ta Lăng Chí hùng đương nhiên phải, trong tay ta còn có thư do phụ thân của hoàng hậu nương nương, đương kim quốc trượng viết tự tay viết cho ta làm chứng!” Nam nhân râu cá trê đắc ý kêu gào.
“A?” Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, chớp mắt.
“Khụ, sư phụ sư nương, nhìn con làm gì?” Lăng Tuyết Mạn buồn bực, bĩu môi nói: “Râu cá trê, phái người lấy thư tới cho bà cô đây nhìn một chút!”
Đại sảnh của khách điếm.
Bốn người Thiên Cơ lão nhân, Hoa Mai bà bà, Lăng Tuyết Mạn, Mạc Hương Kỳ ngồi xuống, trên bàn bày thức ăn do khách điếm chiêu đãi, bốn người chạy một ngày đường, vào lúc này đều đói, vì vậy, ăn say sưa ngon lành.
Râu cá trê trở về tìm thư, năm thủ hạ bị Thiên Cơ lão nhân đá một cước, ném tất cả đi vào, quỳ gối chờ đợi râu cá trê trở về.
Trong hành lang còn có mấy bàn khách, bao gồm ông chủ, tiểu nhị đều giương mắt nhìn nhìn một bàn của Lăng Tuyết Mạn, không thể tin được Lăng Chí Hùng cùng thủ hạ lâu la xưng bá trấn Trà Diệp, đến trưởng trấn cũng kiêng kỵ lại bị người không chế!
Một ông lão quá sáu mươi tuổi, một bà lão tóc bạc, một bé gái ba bốn tuổi, cộng thêm một phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhu nhược…
Bốn người như vậy lại có bản lãnh như thế? Nhưng nhìn bộ dạng bọn họ khỏe mạnh, đầy khí chất, đều không giống như người bình thường…
Nhất thời, dân chúng trấn Trà Diệp mê mang…
“Hương nhi, ăn chút cháo.” Lăng Tuyết Mạn múc một muỗng đưa đến miệng Mạc Hương Kỳ, bé uống một hớp, sau đó khoát tay, “No rồi, bụng Hương nhi no rồi!”
“Ha ha, được, no rồi thì không ăn nữa.” Hoa Mai bà bà từ ái cười nói.
Mấy người đang nói đùa, tiếng mở cửa vang lên!
“Trưởng trấn Lưu, người đang ở bên trong!”
Giọng của Râu cá trê vang lên, ngay sau đó một đám nha dịch xông tới, cùng một nam nhân trung niên mặc quan phục màu đen, đầu đội mũ quan!
Người dân bị kinh sợ, lập tức núp ở bên cạnh, động cũng không dám động, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Mấy người quay đầu xem, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi lộ ra nụ cười, Hoa Mai bà bà ôm Hương Kỳ vào trong lòng, trêu chọc: “Hương nhi, có muốn nhìn sư cô đánh người xấu hay không?”
“Hì hì, muốn, thật là giỏi, sư cô đánh người xấu sao!” Hương Kỳ mở to mắt chờ.
Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt: “Râu cá trê, thì ra thư của ngươi người sống a!”
“Lớn mật! Điêu dân Từ đâu tới! Lại dám càn rỡ ở trấn Trà Diệp! Người tới, bắt nhóm điêu dân này lại!” Trưởng trấn Lưu lộ ra tức giận, uy nghiêm nói lớn tiếng.
“Dạ! Đại nhân!”
Một đám nha dịch đáp ứng, liền rút đao đi tới, mà năm tên thủ hạ quỳ nãy giờ vui sướng lập tức đứng lên, có Trưởng Trấn làm chỗ dựa, liền vung mạnh tay áo, cùng đi theo bắt người!
“Muốn chết!”
Thiên Cơ lão nhân rủa thầm một tiếng, tay phải cầm lên vài chiếc đũa, “Véo véo véo” mấy tiếng đánh về phía nha dịch cùng năm thủ hạ của râu cá trê!
“Ui da!”
Nhất thời, vang lên tiếng kêu rên, đám người mới bước ra hai bước, liền nâng tay che ngực ngửa mặt ngã xuống!
Trưởng trấn Lưu khiếp sợ lảo đảo lui một bước, râu cá trê sợ rồi, thân thể lặng lẽ di động về phía sau, không dám tiến lên một bước, đám người trong khách điếm sợ, thân thể run lợi hại!
Lăng Tuyết Mạn ngoắc ngoắc tay hướng Lưu trưởng trấn, “Tới đây!”
Trưởng trấn Lưu vốn không muốn qua, hơn nữa miệng hơi mở muốn nói mấy câu, lại nhìn đến sát ý trong mắt Thiên Cơ lão nhân thì run thân lên, lúc này mới run rẩy đi tới, “Ngươi… ngươi nói đi!”
“Trấn Trà Diệp thuộc huyện nào?” Lăng Tuyết Mạn hỏi.
“Huyện Linh Châu.” Trưởng trấn Lưu nhìn Lăng Tuyết Mạn, có chút không tự nhiên lệch mặt, tròng mắt trong suốt kia lại làm quan phụ mẫu một trấn như hắn không dám nhìn gần, ngập ngừng nói: “Các ngươi rốt cuộc là người nào? Tới trấn Trà Diệp làm cái gì?”
“Vậy thư đâu?” Lăng Tuyết Mạn không đáp mà hỏi ngược lại, thong thả ung dung tiếp tục ăn.
Trưởng trấn Lưu ngẩn ra, nhiều dân chúng nhìn như vậy, hắn thật sự sượng mặt, nhưng, lão già bên cạnh kia lại biết võ công… Khẽ cắn răng, những thứ người trong giang hồ này mới mặc kệ hắn có là mệnh quan triều đình hay không, cho nên, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, ngày sau… Vừa quay đầu lại, “Lăng Chí Hùng, lấy thư của ngươi ra!”
Nghe nói, râu cá trê vội vàng tiến lên, từ trong lòng móc ra một cái hộp, mở ra, là một tấm vải đỏ, mở tấm vải đỏ ra, lá thư bảo bối ở bên trong, sau đó mở ra, cũng không đưa cho Lăng Tuyết Mạn, mà là giơ lên ở trước mặt nàng, sống lưng tựa hồ lại vừa cứng lên, hừ mũi nói: “Thấy rõ ràng rồi! Dám đắc tội với ta… ta bẩm báo hoàng hậu nương nương, đem từng người bọn ngươi chém sạch!”
Vài đôi mắt nhìn về phía lá thư, Lăng Tuyết Mạn xem sơ lược một lần, nhìn chữ viết xác thực giống như chữ của Lăng Bắc Nguyên, nội dung nha, chính là thăm hỏi việc nhà, chỉ là… “Cha ngươi Lăng Hải sơn là đường thúc phụ* của Lăng Bắc Nguyên?” (Đường thúc phụ hình như là chú họ bên ngoại thì phải)
“Dĩ nhiên, tính theo bối phận, Lăng Chí Hùng ta còn lớn hơn hoàng hậu nương nương!” Râu cá trê đắc ý, thu thư lại, khẽ hừ tiếp, “Sợ chưa? Thức thời mau quỳ xuống dập đầu bồi tội cho ta, nếu không…”
“Sư phụ, lấy thư cho con.” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt cắt đứt.
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, ra tay mau lẹ làm đám người không kịp phản ứng, trong nháy mắt, cái hộp liền đến trong tay lão.
Lăng Tuyết Mạn không có nhận hộp, mà mỉm cười nói: “Cũng là bởi vì có vật này, liền để cho Lăng gia các ngươi ở trấn Trà Diệp cấu kết với quan lại, hoành hành dân chúng sao?” Một câu nó xong, ánh mắt liếc về hướng Thiên cơ lão nhân, “Ha ha, sư phụ, vậy liền phá hủy nó!”
“Được.” Thiên Cơ lão nhân cười gật đầu, lòng bàn tay âm thầm dùng lực, hộp kia liền biến thành một bãi bột trong khoảnh khắc.
Trong khách điếm, mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Râu cá trê cùng đám người Lưu trưởng trấn hoàn toàn không có sắc mặt, hồi lâu nhảy ra một câu, “Thư… ngươi… các ngươi… Lá gan quá lớn!”
“Sư phụ, con cùng sư nương, Hương Nhi lên lầu trước nghỉ ngơi, làm phiền sư phụ xử lý!” Lăng Tuyết Mạn đứng lên, lạnh lùng liếc đám người kia một cái.
Thiên Cơ lão nhân buồn bực bĩu môi, than thở: “Được rồi, sư phụ chính là lao lực a!”
Hoa Mai bà bà ôm Hương Kỳ đứng lên, bật cười: “Ai lại than thở với đồ đệ như vậy?” Dứt lời, dắt lấy tay Lăng Tuyết Mạn, hô: “Chưởng quỹ, chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng!”
“Ai, dạ dạ dạ! Mấy vị khách quan xin mời lên lầu trên!” Chưởng quầy ngẩn người, sau đó phản ứng kịp, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói.
Ở dưới vô số ánh nhìn khiếp sợ, Lăng Tuyết Mạn ưu nhã lên lầu, vào phòng, vừa đóng cửa, liền mắng hận: “Khốn kiếp! Lăng gia sao sinh ra những thứ cẩu vật hồ giả hổ uy này!”
“Ai, nha đầu, con có thể đại nghĩa diệt thân sao? Theo luật trị tội?” Hoa Mai bà bà để Hương Kỳ xuống, chăm chú hỏi.
“Thôi đi, có cái gì không thể? Chờ con hồi kinh nói cho tình nhân đi, dọn sạch những kẻ này!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, nàng cùng những người thân thích kia của Lăng Bắc Nguyên tìm tám đời cũng không thấy quan hệ đi?
Má ơi, Lăng Bắc Nguyên cũng không có việc gì đi viết thư làm cái gì?
Hai canh giờ sao, Thiên Cơ lão nhân vào phòng, mệt thở một cái, “Nha đầu, rót nước!”
“Dạ.” Lăng Tuyết Mạn vội rót một chén nước đưa tới, hỏi: “Sư phụ, tại sao lâu như thế? Ngài đi đâu hả ?”
“Đúng vậy, lão già, lúc nãy ta ra nhìn, dưới lầu cũng không còn người, ông xử lý làm sao?” Hoa Mai bà bà cũng nghi ngờ hỏi.
Thiên Cơ lão nhân uống một chén nước xuống bụng, liếc hai người mấy lần, mới nói: “Ta đi phủ Linh Châu! Tri huyện Linh Châu đã bắt đám người râu cá trê cùng tưởng trấn rồi, sau đó tra rõ tội, báo lên cho triều đình quyết! Mạn Mạn nha đầu, đây chính là con kêu sư phụ xử lý, họa đến Lăng gia các con, con cũng đừng oán sư phụ!”
“Ách, sư phụ quá lo lắng, Thiên Tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân a, con mới mặc kệ bọn họ có phải thân thích Lăng gia hay không, cũng không thể bởi vì Lăng gia có một hoàng hậu là con, liền không có vương pháp trong mắt, ức hiếp dân chúng chứ? Huống chi tình nhân cũng không phải là hôn quân, hắn sẽ không bởi vì còn là người của Lăng gia liền thiên vị.” Lăng Tuyết Mạn hơi ngây ra, sau đó lập tức nói.
“Được! Nha đầu Mạn Mạn quả nhiên đạo đức tốt, Hàn tiểu tử không có cưới nhầm hoàng hậu a!” Thiên Cơ lão nhân hài lòng cười lớn.
Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt lên, sẳng giọng: “Hắn vốn là không có cưới nhầm!”
“Ha ha…” Hoa Mai bà bà cũng cười, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng cười hỏi: “Ông lão, phủ huyện Linh Châu làm sao sẽ nghe lời ông? Ông để lộ thân phận hả?”
“Không có a, ta không có để lộ thân phận, nha đầu cũng không mang kim bài, ta là…” Thiên Cơ lão nhân vừa nói cười lên ha hả, thần thần bí bí nói: “Các người đoán một chút xem!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, “Không biết.”
“Ta gặp Huyện lệnh Linh Châu, nói với hắn, trong một tháng hắn khó giữ được chức quan, Huyện lệnh cả kinh, vội hỏi ta là ai, ta đã nói trấn Trà Diệp có mấy kẻ bại hoại, Hoàng thượng đang quét sạch bại hoại, lập tức sẽ tra tới Linh Châu, cho nên Huyện lệnh liền sợ, sau đó liền phái binh bắt người!” Thiên Cơ lão nhân giải thích đơn giản.
“À? Cứ như vậy? Huyện lệnh liền tin?” Lăng Tuyết Mạn hồ nghi nhăn mày lại.
Hoa Mai bà bà cũng nói: “Đúng vậy, Huyện lệnh sao tự nhiên tin lời ông nói đây?”
“Vậy dĩ nhiên không phải là tự nhiên mà tin rồi!” Thiên Cơ lão nhân than thở, từ trong tay áo lấy ra một cái kim bài, “Dùng cái thứ này a, đây là lệnh phù Hàn tiểu tử cùng Thái tông hoàng đế gia cho ta là thời gian Nam chinh mấy năm trước, nó có quyền lực lớn, có thể điều động năm vạn quân.”
“A, như vậy à.”
“Chỉ là, nha đầu Mạn Mạn, kim bài lộ ra, Lăng gia ở trấn Trà Diệp bị bắt, sư phụ xem chừng, tin này sẽ truyền rất nhanh về trong kinh, như vậy…”
Thiên Cơ lão nhân ngừng lại, nhìn Lăng Tuyết Mạn, khóc không ra nước mắt.
Lăng Tuyết Mạn chậm lụt sơ qua, đột nhiên phản ứng kịp, kêu lên, “Rò rỉ rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tình nhân sẽ phái người bắt chúng ta trở về!”
“Làm sao bây giờ? Con nói làm sao bây giờ? Là đi trở về, hay là tiếp tục đi tới Kim Lăng?” Hoa Mai bà bà cũng buồn bực.
Lăng Tuyết Mạn không cần nghĩ, vỗ bàn một cái, “Đương nhiên là sáng sớm ngày mai, nhanh chóng chạy tới Kim Lăng a! Nếu chết chắc, vậy cũng phải chết có ý nghĩa chứ!”
“Được!”
Vì vậy, sáng sớm ngày thứ hai, ba người ôm Mạc Hương Kỳ nhanh chóng tính tiền ra khách điếm, lại không ngờ tới, ngoài khách điếm chật ních dân chúng trấn Trà Diệp, thấy bọn họ ra ngoài, rối rít quỳ xuống, hô to, “Phu nhân thay trấn Trà Diệp trừ hại, thật có thể so sới Thanh thiên Đại Lão Gia a!”
“Ách…”
Ba người ngây người, sau vài giây phản ứng kịp, Lăng Tuyết Mạn vội vừa đi về phía xe ngựa, vừa khoát tay nói: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không cần phải khách sáo, cũng trở về đi thôi, chúng ta có việc gấp!”
Vội vã lên xe ngựa, Thiên Cơ lão nhân vung roi ngựa lên, người dân tránh đường, liền chạy về phía Kim Lăng giống như chạy nạn…
Mà cùng lúc đó, ở hoàng cung, trong Thượng thư phòng, cũng là khói lửa lan tràn!
“Vô Cực, ngươi nói cái gì?” Mạc Kỳ Hàn vỗ một chưởng trên bàn, gương mặt tuấn tú xanh mét một mảnh!
“Hoàng thượng!” Vô Cực kinh hãi vội quỳ xuống, chắp tay nói: “Nô tài thẩm vấn đám người Vương ma ma, họ nói, hoàng hậu nương nương cùng Lão Tiền Bối quả thật đi Giang Nam!”
“Nữ nhân đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn cắn chặt răng, tức giận không có nơi phát, liền tiện tay nắm ly trà tinh xảo trên bàn hung hăng ném ra ngoài!
“Bốp!”
Một tiếng vang thật lớn, Từ An vội quỳ xuống dập đầu, “Hoàng thượng bớt giận! Có hai vị Lão Tiền Bối, nương nương nhất định bảo đảm an toàn…”
“Đáng chết! Trẫm khổ sở chờ nàng gởi thư, kết quả nàng lại dám gạt trẫm lén đi Giang Nam! Lại dám lừa gạt trẫm! Trẫm lột da của nàng!” Mạc Kỳ Hàn tức giận, trong mắt tràn đầy thô bạo.
Vô Cực nuốt nước bọt, nhỏ giọng xin chỉ thị: “Hoàng thượng, nên như thế nào? Là nô tài đuổi theo mời nương nương trở lại, hay là…”
“Ngươi có thể sao? Nha đầu đáng chết mang theo con gái vứt chồng bỏ con trai, trẫm nên treo ngược nàng lên mà đánh!” Mạc Kỳ Hàn không thèm lựa lời, hất tay áo lên, nói: “Từ An, tuyên Nhị Vương gia cùng trưởng thân Vương lập tức tới gặp trẫm!”
“Dạ, nô tài tuân lệnh!” Từ An đáp một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
“Hoàng thượng, vậy ý của ngài…” Vô Cực chần chờ, rối rắm hỏi.
Mạc Kỳ Hàn tức giận, trừng một cái, nói: “Trẫm tự mình đi Giang Nam bắt người! Triều chính tạm thời giao cho Nhị Vương gia, nếu có chuyện quan trọng thì nhanh chóng báo cho trẫm!”
…
Kim Lăng.
“Oa, quả nhiên là thành lớn a, trình độ phồn hoa không kém hơn kinh thành a!”
“Mẫu thân, người ở đây rất nhiều a!”
“Nha đầu Mạn Mạn, con đi chậm một chút, cẩn thận coi chừng lạc!”
Trên đường cái, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Hương Kỳ hưng phấn tán loạn khắp nơi, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thấy cái gì cũng mới lạ vô cùng, rất có bộ dạng nhà quê.
Một chiếc thuyền hoa đậu ven bờ, có thể nghe được bên trong có tiếng đàn tiếng sáo truyền ra, trong u oán mang theo nhàn nhạt sầu bi…
Trên bờ rất nhiều thanh niên nam tử vây quanh, lắng tai chăm chú, mê mẩn…
Lăng Tuyết Mạn lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc kia, triền miên như thế, đau khổ như thế, trong lòng không khỏi nghĩ, người chơi bản nhạc này là người như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.