Quả Phụ Mang Theo Không Gian, Trở Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 1:
Mã Nghĩ Đích Lâm
25/09/2024
“Cái này trông nửa chết nửa sống, làm hỏng hứng thú của các ông đây. Cho bà ba mươi đồng đã là tốt lắm rồi, bà Lưu đừng không biết điều, cẩn thận chúng tôi sẽ nói ra chuyện xấu xa của bà!”
“Được rồi, đêm nay người này giao cho hai người hưởng thụ, chỉ cần đừng giết chết là được, ngày mai tôi còn phải bán cô ta cho bọn buôn người!”
Bà Lưu nói xong liền không thèm quay đầu lại nhìn Tô Hiểu Hiểu đang bất tỉnh, xoay người đóng cửa nhà kho, rồi uốn éo rời đi.
Hai tên đàn ông hèn hạ nhìn Tô Hiểu Hiểu nằm bất tỉnh trên mặt đất nói: “Người thật không tệ, dáng người và làn da đều rất tốt, tối nay coi như chúng ta vớ bẫm rồi. Sau này tối nào chúng ta cũng đến, được không anh?”
“Mơ à? Ngày mai cô ta đã bị bán cho bọn buôn người rồi, tối nay tranh thủ mà hưởng thụ đi!”
Nói rồi, hai người bắt đầu cởi thắt lưng. “Lần này để em trước, được không anh?”
Vương Ma Tử vừa nói vừa háo hức xoa xoa tay, đưa bàn tay xấu xa về phía Tô Hiểu Hiểu.
“Cưng ơi, anh tới đây!”
Tiếng cười đồi bại của Vương Ma Tử vang vào tai Tô Hiểu Hiểu. Lúc này, Tô Hiểu Hiểu đột ngột tỉnh lại, không ai để ý rằng khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười kỳ dị. Cô gái vừa nhắm chặt mắt đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Vương Ma Tử, mạnh mẽ vặn một cái, sau đó tung một cú đá khiến Vương Ma Tử ngã lăn ra đất.
Tên Đại Khuyết Nha bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy em trai Vương Ma Tử bị cô gái lật ngược ra đất.
Hắn vội vàng kéo quần định xông vào giúp đỡ, nhưng Tô Hiểu Hiểu lập tức nắm lấy thắt lưng của hắn, vòng nó qua cổ hắn, siết mạnh một cái. Lực quá lớn, chỉ nghe một tiếng "rắc", cổ hắn gãy gập, mắt trợn trừng, cổ lệch sang một bên.
Vương Ma Tử bên cạnh thấy anh trai mình là Đại Khuyết Nha chết rồi, sợ đến mức ngã nhào, lăn tròn chạy về phía cửa nhà kho, nhưng phát hiện ra cửa đã bị bà Lưu khóa chặt từ bên ngoài.
Hắn tuyệt vọng đập cửa, còn người phụ nữ phía sau với đôi mắt bừng lửa nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Cổ của Vương Ma Tử cũng bị vặn gãy, thi thể của hắn bị chồng lên trên Đại Khuyết Nha. Tô Hiểu Hiểu vỗ vỗ tay, bắt đầu quan sát xung quanh.
“Muốn cưỡng bức tao, có nhìn xem mày có mạng hay không!”
Nhìn đống củi chất thành núi xung quanh, có thể thấy đây là một nhà kho rất cũ kỹ. Ký ức của nguyên chủ lập tức tràn vào tâm trí cô.
Cô đã xuyên không, trước khi xuyên qua cô là một đặc công, không may thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi, rồi bất ngờ xuyên đến đây. Cô phát hiện cuộc đời của nguyên chủ cũng không khá hơn là bao, mới cưới đã thành góa phụ, bên cạnh còn phải nuôi hai đứa con riêng, là con của vợ trước chồng.
Đại Bảo là cậu bé mới sáu tuổi, Tiểu Bảo năm nay ba tuổi là một bé gái.
Nguyên chủ thường xuyên đánh mắng hai đứa trẻ này, vì không phải con ruột, cô trút mọi nỗi bất hạnh trong cuộc sống lên hai đứa trẻ.
Số tiền đền bù từ cái chết của chồng Lưu Tiểu Tráng cũng bị mẹ chồng cô nuốt trọn. Bà ta còn định bán cô cho bọn buôn người, trước khi bán đi còn muốn rẻ rúng cô cho hai tên lưu manh trong làng.
Cuộc đời thật bi thảm. Tô Hiểu Hiểu nhìn hai thi thể rồi nhổ một bãi nước bọt, liếc nhìn cánh cửa nhà kho, lùi vài bước, rồi tung một cú đá mạnh, khiến cánh cửa bật mở.
Bà Lưu sau khi nhận tiền đã khóa cửa sơ sài rồi đi chơi bài. Tô Hiểu Hiểu xông vào nhà, lấy hết số tài sản mà bà ta tích góp được mấy năm qua, tổng cộng hơn năm lượng bạc, cộng thêm một số đồ trang sức khác có giá trị cũng chỉ khoảng mười lượng bạc.
Tiện thể cô làm cho căn nhà rối tung lên, tạo hiện trường giả như bị cướp, rồi thản nhiên rời đi.
Dưới ánh trăng, không ai để ý đến cô, Tô Hiểu Hiểu trở về nhà mình.
Căn nhà đổ nát, vừa mở cửa ra, cô thấy bên trong trống trơn, chỉ có hai đứa trẻ đang co ro trốn sau cửa.
“Bà nội không bán chúng ta chứ?”
“Được rồi, đêm nay người này giao cho hai người hưởng thụ, chỉ cần đừng giết chết là được, ngày mai tôi còn phải bán cô ta cho bọn buôn người!”
Bà Lưu nói xong liền không thèm quay đầu lại nhìn Tô Hiểu Hiểu đang bất tỉnh, xoay người đóng cửa nhà kho, rồi uốn éo rời đi.
Hai tên đàn ông hèn hạ nhìn Tô Hiểu Hiểu nằm bất tỉnh trên mặt đất nói: “Người thật không tệ, dáng người và làn da đều rất tốt, tối nay coi như chúng ta vớ bẫm rồi. Sau này tối nào chúng ta cũng đến, được không anh?”
“Mơ à? Ngày mai cô ta đã bị bán cho bọn buôn người rồi, tối nay tranh thủ mà hưởng thụ đi!”
Nói rồi, hai người bắt đầu cởi thắt lưng. “Lần này để em trước, được không anh?”
Vương Ma Tử vừa nói vừa háo hức xoa xoa tay, đưa bàn tay xấu xa về phía Tô Hiểu Hiểu.
“Cưng ơi, anh tới đây!”
Tiếng cười đồi bại của Vương Ma Tử vang vào tai Tô Hiểu Hiểu. Lúc này, Tô Hiểu Hiểu đột ngột tỉnh lại, không ai để ý rằng khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười kỳ dị. Cô gái vừa nhắm chặt mắt đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay Vương Ma Tử, mạnh mẽ vặn một cái, sau đó tung một cú đá khiến Vương Ma Tử ngã lăn ra đất.
Tên Đại Khuyết Nha bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy em trai Vương Ma Tử bị cô gái lật ngược ra đất.
Hắn vội vàng kéo quần định xông vào giúp đỡ, nhưng Tô Hiểu Hiểu lập tức nắm lấy thắt lưng của hắn, vòng nó qua cổ hắn, siết mạnh một cái. Lực quá lớn, chỉ nghe một tiếng "rắc", cổ hắn gãy gập, mắt trợn trừng, cổ lệch sang một bên.
Vương Ma Tử bên cạnh thấy anh trai mình là Đại Khuyết Nha chết rồi, sợ đến mức ngã nhào, lăn tròn chạy về phía cửa nhà kho, nhưng phát hiện ra cửa đã bị bà Lưu khóa chặt từ bên ngoài.
Hắn tuyệt vọng đập cửa, còn người phụ nữ phía sau với đôi mắt bừng lửa nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Cổ của Vương Ma Tử cũng bị vặn gãy, thi thể của hắn bị chồng lên trên Đại Khuyết Nha. Tô Hiểu Hiểu vỗ vỗ tay, bắt đầu quan sát xung quanh.
“Muốn cưỡng bức tao, có nhìn xem mày có mạng hay không!”
Nhìn đống củi chất thành núi xung quanh, có thể thấy đây là một nhà kho rất cũ kỹ. Ký ức của nguyên chủ lập tức tràn vào tâm trí cô.
Cô đã xuyên không, trước khi xuyên qua cô là một đặc công, không may thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi, rồi bất ngờ xuyên đến đây. Cô phát hiện cuộc đời của nguyên chủ cũng không khá hơn là bao, mới cưới đã thành góa phụ, bên cạnh còn phải nuôi hai đứa con riêng, là con của vợ trước chồng.
Đại Bảo là cậu bé mới sáu tuổi, Tiểu Bảo năm nay ba tuổi là một bé gái.
Nguyên chủ thường xuyên đánh mắng hai đứa trẻ này, vì không phải con ruột, cô trút mọi nỗi bất hạnh trong cuộc sống lên hai đứa trẻ.
Số tiền đền bù từ cái chết của chồng Lưu Tiểu Tráng cũng bị mẹ chồng cô nuốt trọn. Bà ta còn định bán cô cho bọn buôn người, trước khi bán đi còn muốn rẻ rúng cô cho hai tên lưu manh trong làng.
Cuộc đời thật bi thảm. Tô Hiểu Hiểu nhìn hai thi thể rồi nhổ một bãi nước bọt, liếc nhìn cánh cửa nhà kho, lùi vài bước, rồi tung một cú đá mạnh, khiến cánh cửa bật mở.
Bà Lưu sau khi nhận tiền đã khóa cửa sơ sài rồi đi chơi bài. Tô Hiểu Hiểu xông vào nhà, lấy hết số tài sản mà bà ta tích góp được mấy năm qua, tổng cộng hơn năm lượng bạc, cộng thêm một số đồ trang sức khác có giá trị cũng chỉ khoảng mười lượng bạc.
Tiện thể cô làm cho căn nhà rối tung lên, tạo hiện trường giả như bị cướp, rồi thản nhiên rời đi.
Dưới ánh trăng, không ai để ý đến cô, Tô Hiểu Hiểu trở về nhà mình.
Căn nhà đổ nát, vừa mở cửa ra, cô thấy bên trong trống trơn, chỉ có hai đứa trẻ đang co ro trốn sau cửa.
“Bà nội không bán chúng ta chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.