Quả Phụ Mang Theo Không Gian, Trở Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 4:
Mã Nghĩ Đích Lâm
25/09/2024
Nói xong, cô bắt đầu múa dao, động tác có vẻ chuyên nghiệp khiến hai gã đàn ông sững sờ.
Bà Lưu hoảng hốt lùi lại vài bước, “Tô Hiểu Hiểu, đừng có điên ở đây! Bà làm mẹ chồng cũng không dễ dàng gì, đây là vì lo cho cô và hai đứa nhỏ mà thôi!”
“Bà bán chúng tôi, rồi chúng tôi phải đội ơn bà nữa, đúng không?”
“Lắm lời quá, quyết định đi, bán hay không bán, đừng để chúng tôi phải đến đây vô ích!”
Bọn buôn người bắt đầu mất kiên nhẫn. Chúng đến đây để bắt người, không phải để bị đe dọa bằng dao.
Thấy bọn buôn người định bỏ đi, bà Lưu vội vàng gọi với: “Đừng sợ, để tôi gọi con trai tôi đến, cô ta sợ nó!”
Bà Lưu đang nói đến đứa con lớn Lưu Đại Tráng, một người cao to lực lưỡng, như một con gấu.
“Đại Tráng, vào đây!”
Cửa phòng bị đá văng, Lưu Đại Tráng từ bên ngoài bước vào, tay cầm một sợi dây thừng to, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn.
Đại Bảo và Tiểu Bảo sợ Lưu Đại Tráng nhất, cả hai sợ hãi khóc thét lên.
Lưu Đại Tráng xông thẳng về phía Tô Hiểu Hiểu, nhưng cô nhanh nhẹn né tránh, rồi vung dao chém xuống cánh tay hắn mà không hề chớp mắt.
Lưu Đại Tráng sững sờ với biểu cảm “Cô điên à?”, nếu không kịp tránh, chắc chắn cánh tay hắn đã bị chém rụng.
“Cô...”
Lưu Đại Tráng ôm cánh tay đang chảy máu ròng ròng, không dám tiến lên nữa.
Bà Lưu đau lòng cho con trai, nhưng thấy Tô Hiểu Hiểu như phát điên, bà cũng không dám lại gần.
Hai gã buôn người thấy cô gái này trông yếu ớt nhưng thực chất là một kẻ điên, chúng không muốn bị chém giống như Lưu Đại Tráng, nên tức tối bỏ đi.
Bà Lưu thấy kế hoạch của mình tan tành, con trai cưng còn bị thương, bà tức đến phát điên, hét lên: “Đồ điên! Cứ đợi đấy, tôi sẽ tìm người đến xử lý cô!”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng của một bà lão: “Bà Lưu, không xong rồi, quan sai nói phát hiện hai xác chết trong nhà kho nhà bà, họ bảo bà về nhà ngay để phối hợp điều tra!”
Hai xác chết? Nhà kho?
Mặt bà Lưu tái xanh, bà ta hoảng sợ nhìn Tô Hiểu Hiểu.
“Hôm qua cô ở trong nhà kho...”
Chưa kịp nói xong, hai quan sai đã xông vào, hỏi: “Bà là bà Lưu?”
Bà Lưu run rẩy gật đầu.
“Đi theo chúng tôi!”
Không cần nói nhiều, họ lập tức trói bà Lưu và bắt đi, tiện thể bắt luôn Lưu Đại Tráng.
Một quan sai hỏi Tô Hiểu Hiểu về tình hình, cô kể lại mọi chuyện, nói rằng bà mẹ chồng đã tìm bọn buôn người để bán cô và con mình, cô buộc phải chém Lưu Đại Tráng để tự vệ.
Quan sai nghe xong, cảm thấy bà Lưu này quả thật là người xấu xa, nhưng vụ việc vẫn phải được giải quyết rõ ràng, họ khuyên cô cứ yên tâm, nếu có gì cần giúp đỡ hãy tìm quan sai.
Sau khi quan sai dẫn bà Lưu và Lưu Đại Tráng đi, Tô Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Cô biết hai thi thể của Vương Ma Tử và Đại Khuyết Nha đã bị phát hiện.
Đáng đời! Cô nhớ rõ mình đã làm mọi việc rất sạch sẽ, vụ này sẽ không thể điều tra ra cô.
Tô Hiểu Hiểu ôm hai đứa trẻ đang sợ hãi vào lòng, an ủi chúng:
“Đừng lo, kẻ xấu đã bị bắt rồi, từ giờ chúng ta sẽ sống những ngày tốt đẹp hơn!”
Bà Lưu hoảng hốt lùi lại vài bước, “Tô Hiểu Hiểu, đừng có điên ở đây! Bà làm mẹ chồng cũng không dễ dàng gì, đây là vì lo cho cô và hai đứa nhỏ mà thôi!”
“Bà bán chúng tôi, rồi chúng tôi phải đội ơn bà nữa, đúng không?”
“Lắm lời quá, quyết định đi, bán hay không bán, đừng để chúng tôi phải đến đây vô ích!”
Bọn buôn người bắt đầu mất kiên nhẫn. Chúng đến đây để bắt người, không phải để bị đe dọa bằng dao.
Thấy bọn buôn người định bỏ đi, bà Lưu vội vàng gọi với: “Đừng sợ, để tôi gọi con trai tôi đến, cô ta sợ nó!”
Bà Lưu đang nói đến đứa con lớn Lưu Đại Tráng, một người cao to lực lưỡng, như một con gấu.
“Đại Tráng, vào đây!”
Cửa phòng bị đá văng, Lưu Đại Tráng từ bên ngoài bước vào, tay cầm một sợi dây thừng to, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn.
Đại Bảo và Tiểu Bảo sợ Lưu Đại Tráng nhất, cả hai sợ hãi khóc thét lên.
Lưu Đại Tráng xông thẳng về phía Tô Hiểu Hiểu, nhưng cô nhanh nhẹn né tránh, rồi vung dao chém xuống cánh tay hắn mà không hề chớp mắt.
Lưu Đại Tráng sững sờ với biểu cảm “Cô điên à?”, nếu không kịp tránh, chắc chắn cánh tay hắn đã bị chém rụng.
“Cô...”
Lưu Đại Tráng ôm cánh tay đang chảy máu ròng ròng, không dám tiến lên nữa.
Bà Lưu đau lòng cho con trai, nhưng thấy Tô Hiểu Hiểu như phát điên, bà cũng không dám lại gần.
Hai gã buôn người thấy cô gái này trông yếu ớt nhưng thực chất là một kẻ điên, chúng không muốn bị chém giống như Lưu Đại Tráng, nên tức tối bỏ đi.
Bà Lưu thấy kế hoạch của mình tan tành, con trai cưng còn bị thương, bà tức đến phát điên, hét lên: “Đồ điên! Cứ đợi đấy, tôi sẽ tìm người đến xử lý cô!”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng của một bà lão: “Bà Lưu, không xong rồi, quan sai nói phát hiện hai xác chết trong nhà kho nhà bà, họ bảo bà về nhà ngay để phối hợp điều tra!”
Hai xác chết? Nhà kho?
Mặt bà Lưu tái xanh, bà ta hoảng sợ nhìn Tô Hiểu Hiểu.
“Hôm qua cô ở trong nhà kho...”
Chưa kịp nói xong, hai quan sai đã xông vào, hỏi: “Bà là bà Lưu?”
Bà Lưu run rẩy gật đầu.
“Đi theo chúng tôi!”
Không cần nói nhiều, họ lập tức trói bà Lưu và bắt đi, tiện thể bắt luôn Lưu Đại Tráng.
Một quan sai hỏi Tô Hiểu Hiểu về tình hình, cô kể lại mọi chuyện, nói rằng bà mẹ chồng đã tìm bọn buôn người để bán cô và con mình, cô buộc phải chém Lưu Đại Tráng để tự vệ.
Quan sai nghe xong, cảm thấy bà Lưu này quả thật là người xấu xa, nhưng vụ việc vẫn phải được giải quyết rõ ràng, họ khuyên cô cứ yên tâm, nếu có gì cần giúp đỡ hãy tìm quan sai.
Sau khi quan sai dẫn bà Lưu và Lưu Đại Tráng đi, Tô Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Cô biết hai thi thể của Vương Ma Tử và Đại Khuyết Nha đã bị phát hiện.
Đáng đời! Cô nhớ rõ mình đã làm mọi việc rất sạch sẽ, vụ này sẽ không thể điều tra ra cô.
Tô Hiểu Hiểu ôm hai đứa trẻ đang sợ hãi vào lòng, an ủi chúng:
“Đừng lo, kẻ xấu đã bị bắt rồi, từ giờ chúng ta sẽ sống những ngày tốt đẹp hơn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.