Chương 22
Mùa Xuân Không Ra Hoa
09/04/2015
Cả người tựa như bị ném vào trong hầm băng, máu toàn thân như ngừng chảy, sau đó tôi cảm thấy hô hấp của mình chợt trở nên dồn dập, không khí hít vào tràn qua phổi sau đó như biến thành lưỡi dao, đâm vào lồng ngực tôi đau nhức.
Qua thật lâu sau, tôi mới nói vào di động: “Hạ Ngang, cậu đang xen vào việc của người khác đấy.”
Trước khi đi ra ngoài, Kỷ Tửu Tửu còn tưởng tôi bị sốt, nên đến bên giường sờ trán tôi, sau khi xác định rõ tôi không bị làm sao mới thay giày đến nhà thờ đánh đàn.
Từ sáng tinh mơ đã nhận được cuộc điện thoại của Hạ Ngang, sau đó tôi tắt điện thoại, chùm chăn ngủ, đến khi tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa rồi. Nếu không phải nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, nói không chừng tôi đã ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Tôi đứng lên đi mở cửa: “Ai vậy?”
“Hạ Ngang.”
Tôi cào cào tóc, mở cửa chống trộm sau đó nghiêng người tránh ra để Hạ Ngang bước vào.
“Khát nước không? Để tớ rót cho cậu cốc nước.” Tôi ngẩng đầu nói với Hạ Ngang, sau đó không để
anh kịp nói gì đã xoay người đến chỗ bình nước.
Có lẽ là vì ngủ quá lâu nên tay chân có chút bải hoải, lúc cầm cốc nước còn cảm thấy không thể giữ nổi. Vì tay tôi run rẩy nên cốc nước cũng bị rung theo, nước bắn vung vãi ra tay tôi.
“Những bức ảnh này được tìm thấy khi khôi phục dữ liệu, tớ biết nói về việc riêng tư của cậu thật sự không thỏa đáng chút nào nhưng về chuyện đứa bé…”
“Chuyện đứa bé gì.” Tôi xoay sang nhìn Hạ Ngang, “Chuyện này có liên quan gì tới cậu sao? Hạ Ngang?”
Hạ Ngang không để tâm tới lời chất vấn của tôi mà ngược lại, tiếp tục truy hỏi tôi: “Cậu vẫn chưa nói cho Cẩn Du biết về sự tồn tại của đứa bé?”
Tôi đặt cốc nước lên bàn, cúi đầu nói: “Không.”
Hạ Ngang: “Cậu nên nói cho cậu ấy mới đúng.”
“Nói cho anh ta cái gì? Nói là Tần Triều Ca sinh cho anh ta một đứa con trai, cầu xin anh ta trở về bên tôi sao?” Tôi nhìn thẳng vào mắt Hạ Ngang, đột nhiên có chút buồn cười, nhưng nước mắt lại nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt rồi chảy ra.
“Hạ Ngang, có lẽ cậu vẫn chưa biết rõ một chuyện, đứa bé này đã chết rồi, từ nửa năm trước đã chết rồi…”
Hạ Ngang cứng đờ, sau đó anh xin lỗi tôi. Giọng nói của Hạ Ngang trầm ấm, rõ ràng là cùng bằng tuổi với tôi nhưng lại học được cách kiềm chế cảm xúc rất tốt.
“Nhưng dù đứa bé có còn hay không, cậu vẫn nên nói cho Cẩn Du biết một tiếng, cậu ấy có quyền biết.”
Tôi cúi đầu “Ừ” một tiếng: “ Đúng rồi, đến ngày giỗ của cục cưng thì nói cho anh ta biết một tiếng, nếu tớ về nước còn có thể dẫn anh ta đến thăm mộ cục cưng…”
Hạ Ngang im lặng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Tôi lại nói tiếp: “Nhưng mà Hạ Ngang, Cẩn Du không cần thiết phải biết việc này, mặt khác tớ cũng không biết nên nói cho anh ta làm cái gì. Nếu nói chuyện này ra cho Cẩn Du có thể khiến con của tớ sống lại thì không cần cậu nhắc, bây giờ tớ sẽ gọi ngay cho anh ta, nhưng chỉ sợ về sau ai cũng không vui nổi thôi.”
Hạ Ngang mím chặt môi, sau đó anh nói: “Cẩn Du và cô gái kia đã chia tay rồi.”
“Cái gì?” Tôi cười, “Thì ra Tần Triều Ca tớ cũng chỉ giá trị như loại hàng hóa người ta không cần nữa
thôi sao.”
“Tớ không phải có ý này.” Hạ Ngang cau mày giải thích, “Nếu trong lòng cậu còn có cậu ấy, cần gì phải làm khó bản thân mình.”
“Trong lòng tớ còn có Cẩn Du.” Tôi thành thật thừa nhận, ngừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng tuyệt đối không phải Cẩn Du bây giờ, Cẩn Du bây giờ thuộc về Hà Tiểu Cảnh, không phải thuộc về Tần Triều Ca tớ.”
“Thực xin lỗi, có lẽ tớ không đứng ở vị trí của cậu để xem xét việc này.” Sau một lúc lâu, Hạ Ngang mở miệng nói.
Tôi lắc đầu: “Không cần xin lỗi, cậu là bạn từ nhỏ đến lớn của Cẩn Du, tớ hiểu mà.”
Hạ Ngang mấp máy môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa, sau đó anh lấy cái điện thoại đã nhúng qua nước của tôi rồi đưa cho tôi.
“Di động đã sửa xong rồi.”
“Cám ơn.” Tôi nói.
Hạ Ngang gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Hạ Ngang rời khỏi phòng trọ của tôi, có đến ba tháng tôi không liên lạc gì với anh cả. Tôi không biết Hạ Ngang nghĩ thế nào về chuyện này, nhưng chuyện này cứ thế trời yên biển lặng trôi qua.
Trong ba tháng này, tôi vừa tập luyện theo sắp xếp của AC vừa nhận chụp ảnh bìa cho một số tạp chí. Lúc ấy người mới ở AC có rất nhiều, cũng có rất nhiều người còn xinh đẹp và tài năng hơn tôi nhưng kì lạ là AC lại coi tôi là đối tượng chính để lăng xê.
Bọn họ quyết định ba năm sau sẽ để tôi tấn công thị trường trong nước. Mà trong hai năm này ở Pháp tôi cũng chỉ cần đạt tới một trình độ nhất định là tốt rồi. Thực ra điểm ấy hoàn toàn có thể hiểu được.
Định hướng sau này của tôi vẫn là thị trường trong nước, bây giờ ở Pháp cố gắng đạt một cấp bậc nào đó, việc này cũng không khác gì so với việc xuất ngoại để mạ vàng cả.
Nhưng thực sự thì tôi vẫn cảm thấy AC rất “chiếu cố” mình, đương nhiên lời này tôi sẽ không phản ánh với AC rồi, bằng không thì cũng quá thật thà rồi, việc tôi cần phải làm đó là tập trung vào khóa huấn luyện. Luyện phát âm, luyện một vài động tác khiêu vũ cơ bản, luyện cách nói chuyện, luyện lúc ca hát thì phải chú ý những điều gì, mặt khác họ còn cho tôi tham gia một khóa học sử dụng ngôn ngữ cơ thể.
Tôi càng ngày càng trở nên bận rộn, bận rộn nhất là có một tuần, một ngày tôi chỉ ngủ được hơn 6 giờ, đi sớm về muộn, thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn đảo lộn.
Sau khi học xong cách phối trang phục, cách make up, tôi càng ngày càng trở nên tự tin hơn, tôi tin rằng cho dù không có nhân viên trang điểm tôi cũng có thể trang điểm cho khuôn mặt của mình khiến cho ai cũng không thể soi mói được.
Ngẫm lại, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Tần Triều Ca thực sự đã thay đổi rất nhiều. Khó trách ngày đó gặp Hạ Ngang ở trong phòng tiệc, mặt anh lại cứng đờ như vậy.
Tôi gặp Hạ Ngang trong một phòng tiệc lớn của một khách sạn nổi tiếng bên bờ sông Seine Paris. Lần đó bởi vì tôi có được một vai diễn nhỏ trong bộ phim mới của bị đạo diễn khá nổi tiếng nên Andre liền đưa tôi cùng với anh chàng đóng vai nam 2 và một nam diễn viễn nữa đi theo đạo diễn với nhà tài trợ đến đây dự tiệc.
Mà tôi gặp Hạ Ngang ở trong chính bữa tiệc này, anh tham dự với thân phận là con trai của một nhà tài phiệt địa phương, đại diện cho cha mình tham dự bữa tiệc lần này.
Lúc đó tâm trạng của tôi phải nói là rất bất ngờ. Kết quả lúc đạo diễn bảo kính rượu, cái ly trong tay tôi nghiêng ngả, đổ hết rượu lên trên một Hoa Kiều vạm vỡ.
Cho dù ở trong hay ngoài nước, những người có đặc điểm như vậy đều thích làm khó người ta, hơn nữa tôi còn gặp phải một Hoa Kiều tính tình không hề tốt chút nào cho nên ông ta trách mắng tôi ngay trong bữa tiệc.
Sau đó, tựa hồ như không có gì ngoài ý muốn, tựa như mỗi lần tôi xảy ra chuyện đều là Hạ Ngang tới giải cứu tôi, lúc tôi cúi đầu xin lỗi, tôi nghe thấy Hạ Ngang nói với ông ta: “Đừng làm khó dễ cô ấy, cô ấy vẫn còn nhỏ mà.”
“Đừng làm khó dễ cô ấy, cô ấy vẫn còn nhỏ mà.”
Sau này khi tôi ở cùng Hạ Ngang thân thiết như anh em, tôi thường lấy lời này ra giễu cợt anh: tuổi của anh còn ít vậy mà đã già thế cơ à?Nhưng thực ra tôi không hề ghét bỏ lời ấy, lời nói này khiến tôi rất cảm động. Từ lúc trốn đi cùng với Tần Bạch Liên cho đến bây giờ ở một đất nước xa lạ cố gắng làm việc, đã lâu lắm rồi không còn ai nói tôi “nhỏ” nữa.
Đêm đó tôi “bị” đưa đến phòng của Hạ Ngang, sau đó cũng không biết ai bắt đầu trước, vậy mà chúng tôi nói chuyện nguyên một đêm.
Tôi nghĩ có lẽ bắt đầu từ lúc này, tôi với Hạ Ngang đã có một khởi đầu mới mà khới đầu này không hề liên quan gì đến Cẩn Du.
Ở pháp ngây người ba năm, tôi về nước được ba lần, còn Tống Lê Minh lại đến Paris thăm tôi hai lần.
Lần đầu tiên đến, ông ấy khá kinh sợ khi biết tài khoản của tôi bị đóng băng. Lần thứ hai đến, ông ấy lại mang cho tôi một tin tức khá kinh sợ, ông ấy nói muốn ly hôn với Diệp Lan sau đó cưới Tần Bạch Liên.
Tôi hỏi ông ấy: “Mẹ cháu đồng ý không?”
Tống Lê Minh: “Lần trước gặp bà ấy, bà ấy không gật đầu.”
Tôi: “Bác vẫn nên ly hôn trước rồi nói sau.”
Sau đó, Tống Lê Minh ly hôn thật nhưng đáng tiếc, sau này Tần Bạch Liên cũng không gả cho ông ấy mà lại gả cho một vị giáo sư của đại học Z. Đương nhiên, tất cả nhưng việc này đều diễn ra sau đó.
Nhưng sau này mỗi khi nhìn thấy Tống Lê Minh mỗi ngày chỉ biết chơi cờ vua làm vui, tôi lại oán hành vi lúc trước xúi Tống Lê Minh ly hôn của mình là hành vi không có chút phúc hậu nào.
Về phần Cẩn Du, từ lần Hạ Ngang nói với tôi chuyện anh đã chia tay với Hà Tiểu Cảnh, trong ba năm này tôi không hề biết được một tin tức gì về anh nữa, nhưng còn Cẩn Du, tôi đoán anh ấy hắn đã nghe được không ít tin tức về tôi.
Bởi vì trước khi tôi từ Pháp chính thức trở về nước làm việc, tôi ở trong giới showbiz đã có một chút
danh tiếng. Năm đó về nước tôi còn nhìn thấy trên tủ kính trung tâm thương mại nhà bác Cẩn Du có treo hình quảng cáo của tôi.
Qua thật lâu sau, tôi mới nói vào di động: “Hạ Ngang, cậu đang xen vào việc của người khác đấy.”
Trước khi đi ra ngoài, Kỷ Tửu Tửu còn tưởng tôi bị sốt, nên đến bên giường sờ trán tôi, sau khi xác định rõ tôi không bị làm sao mới thay giày đến nhà thờ đánh đàn.
Từ sáng tinh mơ đã nhận được cuộc điện thoại của Hạ Ngang, sau đó tôi tắt điện thoại, chùm chăn ngủ, đến khi tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa rồi. Nếu không phải nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, nói không chừng tôi đã ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Tôi đứng lên đi mở cửa: “Ai vậy?”
“Hạ Ngang.”
Tôi cào cào tóc, mở cửa chống trộm sau đó nghiêng người tránh ra để Hạ Ngang bước vào.
“Khát nước không? Để tớ rót cho cậu cốc nước.” Tôi ngẩng đầu nói với Hạ Ngang, sau đó không để
anh kịp nói gì đã xoay người đến chỗ bình nước.
Có lẽ là vì ngủ quá lâu nên tay chân có chút bải hoải, lúc cầm cốc nước còn cảm thấy không thể giữ nổi. Vì tay tôi run rẩy nên cốc nước cũng bị rung theo, nước bắn vung vãi ra tay tôi.
“Những bức ảnh này được tìm thấy khi khôi phục dữ liệu, tớ biết nói về việc riêng tư của cậu thật sự không thỏa đáng chút nào nhưng về chuyện đứa bé…”
“Chuyện đứa bé gì.” Tôi xoay sang nhìn Hạ Ngang, “Chuyện này có liên quan gì tới cậu sao? Hạ Ngang?”
Hạ Ngang không để tâm tới lời chất vấn của tôi mà ngược lại, tiếp tục truy hỏi tôi: “Cậu vẫn chưa nói cho Cẩn Du biết về sự tồn tại của đứa bé?”
Tôi đặt cốc nước lên bàn, cúi đầu nói: “Không.”
Hạ Ngang: “Cậu nên nói cho cậu ấy mới đúng.”
“Nói cho anh ta cái gì? Nói là Tần Triều Ca sinh cho anh ta một đứa con trai, cầu xin anh ta trở về bên tôi sao?” Tôi nhìn thẳng vào mắt Hạ Ngang, đột nhiên có chút buồn cười, nhưng nước mắt lại nhanh chóng tụ lại trong hốc mắt rồi chảy ra.
“Hạ Ngang, có lẽ cậu vẫn chưa biết rõ một chuyện, đứa bé này đã chết rồi, từ nửa năm trước đã chết rồi…”
Hạ Ngang cứng đờ, sau đó anh xin lỗi tôi. Giọng nói của Hạ Ngang trầm ấm, rõ ràng là cùng bằng tuổi với tôi nhưng lại học được cách kiềm chế cảm xúc rất tốt.
“Nhưng dù đứa bé có còn hay không, cậu vẫn nên nói cho Cẩn Du biết một tiếng, cậu ấy có quyền biết.”
Tôi cúi đầu “Ừ” một tiếng: “ Đúng rồi, đến ngày giỗ của cục cưng thì nói cho anh ta biết một tiếng, nếu tớ về nước còn có thể dẫn anh ta đến thăm mộ cục cưng…”
Hạ Ngang im lặng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Tôi lại nói tiếp: “Nhưng mà Hạ Ngang, Cẩn Du không cần thiết phải biết việc này, mặt khác tớ cũng không biết nên nói cho anh ta làm cái gì. Nếu nói chuyện này ra cho Cẩn Du có thể khiến con của tớ sống lại thì không cần cậu nhắc, bây giờ tớ sẽ gọi ngay cho anh ta, nhưng chỉ sợ về sau ai cũng không vui nổi thôi.”
Hạ Ngang mím chặt môi, sau đó anh nói: “Cẩn Du và cô gái kia đã chia tay rồi.”
“Cái gì?” Tôi cười, “Thì ra Tần Triều Ca tớ cũng chỉ giá trị như loại hàng hóa người ta không cần nữa
thôi sao.”
“Tớ không phải có ý này.” Hạ Ngang cau mày giải thích, “Nếu trong lòng cậu còn có cậu ấy, cần gì phải làm khó bản thân mình.”
“Trong lòng tớ còn có Cẩn Du.” Tôi thành thật thừa nhận, ngừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng tuyệt đối không phải Cẩn Du bây giờ, Cẩn Du bây giờ thuộc về Hà Tiểu Cảnh, không phải thuộc về Tần Triều Ca tớ.”
“Thực xin lỗi, có lẽ tớ không đứng ở vị trí của cậu để xem xét việc này.” Sau một lúc lâu, Hạ Ngang mở miệng nói.
Tôi lắc đầu: “Không cần xin lỗi, cậu là bạn từ nhỏ đến lớn của Cẩn Du, tớ hiểu mà.”
Hạ Ngang mấp máy môi, cuối cùng không nói thêm gì nữa, sau đó anh lấy cái điện thoại đã nhúng qua nước của tôi rồi đưa cho tôi.
“Di động đã sửa xong rồi.”
“Cám ơn.” Tôi nói.
Hạ Ngang gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Hạ Ngang rời khỏi phòng trọ của tôi, có đến ba tháng tôi không liên lạc gì với anh cả. Tôi không biết Hạ Ngang nghĩ thế nào về chuyện này, nhưng chuyện này cứ thế trời yên biển lặng trôi qua.
Trong ba tháng này, tôi vừa tập luyện theo sắp xếp của AC vừa nhận chụp ảnh bìa cho một số tạp chí. Lúc ấy người mới ở AC có rất nhiều, cũng có rất nhiều người còn xinh đẹp và tài năng hơn tôi nhưng kì lạ là AC lại coi tôi là đối tượng chính để lăng xê.
Bọn họ quyết định ba năm sau sẽ để tôi tấn công thị trường trong nước. Mà trong hai năm này ở Pháp tôi cũng chỉ cần đạt tới một trình độ nhất định là tốt rồi. Thực ra điểm ấy hoàn toàn có thể hiểu được.
Định hướng sau này của tôi vẫn là thị trường trong nước, bây giờ ở Pháp cố gắng đạt một cấp bậc nào đó, việc này cũng không khác gì so với việc xuất ngoại để mạ vàng cả.
Nhưng thực sự thì tôi vẫn cảm thấy AC rất “chiếu cố” mình, đương nhiên lời này tôi sẽ không phản ánh với AC rồi, bằng không thì cũng quá thật thà rồi, việc tôi cần phải làm đó là tập trung vào khóa huấn luyện. Luyện phát âm, luyện một vài động tác khiêu vũ cơ bản, luyện cách nói chuyện, luyện lúc ca hát thì phải chú ý những điều gì, mặt khác họ còn cho tôi tham gia một khóa học sử dụng ngôn ngữ cơ thể.
Tôi càng ngày càng trở nên bận rộn, bận rộn nhất là có một tuần, một ngày tôi chỉ ngủ được hơn 6 giờ, đi sớm về muộn, thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn đảo lộn.
Sau khi học xong cách phối trang phục, cách make up, tôi càng ngày càng trở nên tự tin hơn, tôi tin rằng cho dù không có nhân viên trang điểm tôi cũng có thể trang điểm cho khuôn mặt của mình khiến cho ai cũng không thể soi mói được.
Ngẫm lại, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Tần Triều Ca thực sự đã thay đổi rất nhiều. Khó trách ngày đó gặp Hạ Ngang ở trong phòng tiệc, mặt anh lại cứng đờ như vậy.
Tôi gặp Hạ Ngang trong một phòng tiệc lớn của một khách sạn nổi tiếng bên bờ sông Seine Paris. Lần đó bởi vì tôi có được một vai diễn nhỏ trong bộ phim mới của bị đạo diễn khá nổi tiếng nên Andre liền đưa tôi cùng với anh chàng đóng vai nam 2 và một nam diễn viễn nữa đi theo đạo diễn với nhà tài trợ đến đây dự tiệc.
Mà tôi gặp Hạ Ngang ở trong chính bữa tiệc này, anh tham dự với thân phận là con trai của một nhà tài phiệt địa phương, đại diện cho cha mình tham dự bữa tiệc lần này.
Lúc đó tâm trạng của tôi phải nói là rất bất ngờ. Kết quả lúc đạo diễn bảo kính rượu, cái ly trong tay tôi nghiêng ngả, đổ hết rượu lên trên một Hoa Kiều vạm vỡ.
Cho dù ở trong hay ngoài nước, những người có đặc điểm như vậy đều thích làm khó người ta, hơn nữa tôi còn gặp phải một Hoa Kiều tính tình không hề tốt chút nào cho nên ông ta trách mắng tôi ngay trong bữa tiệc.
Sau đó, tựa hồ như không có gì ngoài ý muốn, tựa như mỗi lần tôi xảy ra chuyện đều là Hạ Ngang tới giải cứu tôi, lúc tôi cúi đầu xin lỗi, tôi nghe thấy Hạ Ngang nói với ông ta: “Đừng làm khó dễ cô ấy, cô ấy vẫn còn nhỏ mà.”
“Đừng làm khó dễ cô ấy, cô ấy vẫn còn nhỏ mà.”
Sau này khi tôi ở cùng Hạ Ngang thân thiết như anh em, tôi thường lấy lời này ra giễu cợt anh: tuổi của anh còn ít vậy mà đã già thế cơ à?Nhưng thực ra tôi không hề ghét bỏ lời ấy, lời nói này khiến tôi rất cảm động. Từ lúc trốn đi cùng với Tần Bạch Liên cho đến bây giờ ở một đất nước xa lạ cố gắng làm việc, đã lâu lắm rồi không còn ai nói tôi “nhỏ” nữa.
Đêm đó tôi “bị” đưa đến phòng của Hạ Ngang, sau đó cũng không biết ai bắt đầu trước, vậy mà chúng tôi nói chuyện nguyên một đêm.
Tôi nghĩ có lẽ bắt đầu từ lúc này, tôi với Hạ Ngang đã có một khởi đầu mới mà khới đầu này không hề liên quan gì đến Cẩn Du.
Ở pháp ngây người ba năm, tôi về nước được ba lần, còn Tống Lê Minh lại đến Paris thăm tôi hai lần.
Lần đầu tiên đến, ông ấy khá kinh sợ khi biết tài khoản của tôi bị đóng băng. Lần thứ hai đến, ông ấy lại mang cho tôi một tin tức khá kinh sợ, ông ấy nói muốn ly hôn với Diệp Lan sau đó cưới Tần Bạch Liên.
Tôi hỏi ông ấy: “Mẹ cháu đồng ý không?”
Tống Lê Minh: “Lần trước gặp bà ấy, bà ấy không gật đầu.”
Tôi: “Bác vẫn nên ly hôn trước rồi nói sau.”
Sau đó, Tống Lê Minh ly hôn thật nhưng đáng tiếc, sau này Tần Bạch Liên cũng không gả cho ông ấy mà lại gả cho một vị giáo sư của đại học Z. Đương nhiên, tất cả nhưng việc này đều diễn ra sau đó.
Nhưng sau này mỗi khi nhìn thấy Tống Lê Minh mỗi ngày chỉ biết chơi cờ vua làm vui, tôi lại oán hành vi lúc trước xúi Tống Lê Minh ly hôn của mình là hành vi không có chút phúc hậu nào.
Về phần Cẩn Du, từ lần Hạ Ngang nói với tôi chuyện anh đã chia tay với Hà Tiểu Cảnh, trong ba năm này tôi không hề biết được một tin tức gì về anh nữa, nhưng còn Cẩn Du, tôi đoán anh ấy hắn đã nghe được không ít tin tức về tôi.
Bởi vì trước khi tôi từ Pháp chính thức trở về nước làm việc, tôi ở trong giới showbiz đã có một chút
danh tiếng. Năm đó về nước tôi còn nhìn thấy trên tủ kính trung tâm thương mại nhà bác Cẩn Du có treo hình quảng cáo của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.