Chương 27
Mùa Xuân Không Ra Hoa
09/04/2015
Trong “Cảnh và phỉ” tôi đóng vai Tiểu Mễ - bạn gái của một cảnh sát nằm vùng, trước đây Tiểu Mễ cũng là một cảnh viên trong tổ trọng án nhưng hai năm trước, trong lúc làm nhiệm vụ cô đã bị sát hại. Sau khi cô chết, bạn trai cô chủ động xin làm cảnh sát nằm vùng.
Câu chuyện trong “Cảnh và phỉ” bắt đầu hai năm sau khi Tiểu Mễ chết, cho nên về cơ bản tôi chỉ cần chụp một bức “di ảnh”, sau đó thể hiện rõ nét vẻ mặt khi sắp chết là tốt rồi.
Nhưng ngay ngày hôm qua, đạo diễn Vương Kỳ đột nhiên gọi điện cho tôi, bảo tôi chuẩn bị diễn thêm một cảnh giường chiếu vì nhà tài trợ yêu cầu nhất định phải để cái giường – sản phẩm của ông ta cũng được quảng cáo trong phim.
Vì lí do này, tôi lại có thêm một cảnh giường chiếu, bởi vì đây là bộ phim thương mại nên tiêu chuẩn cũng không hề nhỏ chút nào.
Andre nhận được tin tức vội vàng đến thương lượng với đạo diễn Vương giảm mức “nóng” của cảnh phim. Tranh cãi hồi lâu, Vương Kỳ thỏa hiệp sẽ giảm bớt cảnh hở hang nhưng ít nhất cũng phải lộ lưng ra.
Andre cảm thấy chuyện này cũng không có gì nên cũng đồng ý.
Tiểu Mễ là một cô gái mộc mạc, để phù hợp với hình tượng, tôi cắt đi mái tóc dài đã để nhiều năm, để nhà tạo mẫu tóc giày vò hơn 3 tiếng, mái tóc xoăn dài của tôi biến thành tóc ép ngang vai, còn có thêm cả tóc mái trước trán nữa.
Tôi nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong gương thật lâu, dáng vẻ này giống y như Tần Triều Ca hồi học trung học, tôi sờ lên tóc mái trước trán, chợt có một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai:
“Tần Triều Ca, tóc mái của em xấu quá.”
Tôi cúi đầu nở nụ cười, tạm biệt nhà tạo mẫu tóc rồi trở về.
Trên đường trở về ngang qua trung tâm thương mại Diệp Mậu, dưới ánh đèn rực rỡ là màn hình quảng cáo rất to chiếu không biết bao nhiêu mẫu túi xách, ở bên đường còn có mấy cô gái ăn mặc thời thượng chỉ vào màn hình quảng cáo hăng say thảo luận.
Tầng 16 của Diệp Mậu là cửa hàng chuyên bày hàng cao cấp nhất thành phố Z. Thực ra mấy món đồ cao cấp đó đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm, lúc trước không có tiền chẳng có cách nào chạm tới, bây giờ ngoại trừ một số trường hợp phải dùng tới hàng cao cấp, thì tôi vẫn là người không có tiền thôi.
Bước vào một quầy hàng túi xách, cô bán hàng xinh đẹp ân cần chào hỏi tôi, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Tôi đi vào, nhìn người đang đứng cách đó không xa chọn túi xách, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hà Tiểu Cảnh xoay người lại, sững sờ chào tôi: “Tiểu Ca?”
Tình địch gặp nhau thì đỏ mắt. Thực ra tôi với Hà Tiểu Cảnh cũng không thể coi là tình địch, chúng tôi chỉ là lộn xộn vì cùng một người con trai mà thôi, hơn nữa thời gian cũng có trước có sau.
“Trùng hợp quá.” Tôi nói.
“Đúng vậy.” Hà Tiểu Cảnh vén tóc ra sau tai. Không giống như lần gặp nhau ở siêu thị, hôm nay cô ấy ăn mặc rất thoải mái, mái tóc xoăn nhẹ nhàng vương sau lưng.
“Cậu cũng thích túi gia công sao?”
Tôi: “Đúng vậy.” Ngẩng đầu nhìn mẫu túi màu nâu dành cho nữ, nhớ trước kia Tần Bạch Liên cực kì thích mấy món đồ gia công này. Thời gian trước tôi còn nhận được tin Tần Bạch Liên tích cực cải tạo ở trong tù nên được giảm nửa năm thời gian thi hành án, tính ra, sang năm là tôi có thể ăn tết dương lịch cùng bà được rồi.
Hà Tiểu Cảnh nhìn về phía chiếc túi xách màu nâu theo tầm mắt của tôi sau đó bảo cô bán hàng mang chiếc túi tới, tôi ngước mắt nhìn cô ấy, cô ấy liền dúi chiếc túi vào tay tôi.
“Chào mừng cậu trở về nước, đây là quà mừng.”
Trong lòng tôi thầm khen Hà Tiểu Cảnh đúng là nhiều tiền, từ nhỏ đến lớn đều thích tặng quà đưa tiễn này nọ, túi đã ở trong tay tôi, dưới ánh mắt hâm mộ của cô gái bán hàng, tôi chợt cảm thấy buồn cười, ngừng một chút, “Quá quý giá, tớ không thể nhận được.”
Hà Tiểu Cảnh: “Không có gì, tớ là khách quen ở đây, được giảm giá khá nhiều.”
Thịnh tình không thể chối từ, tôi mà từ chối thì lại thành không tôn trọng: “Vậy cảm ơn cậu, lần khác sẽ mời cậu ăn cơm.”
Phòng làm việc của Cẩn Du ở tầng 18 của Diệp Mậu, vốn định đi đón anh tan làm nhưng bởi vì trong tay có thêm một cái túi, tôi đã không còn hứng thú.
Trở về nhà trọ, giày còn chưa kịp bỏ ra, điện thoại đã reo.
“Ăn cơm tối chưa?” Là Cẩn Du.
Tôi vừa thay giày vừa đáp: “Không, không có khẩu vị.”
Cẩn Du: “Em có muốn ăn cái gì không?”
Tôi nằm trên sô pha, cười hì hì nói: “Có chứ, em muốn ăn ___cơm rang trứng anh làm cho em lần đó.”
Cẩn Du ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, sau đó anh đáp “Được”.
Cúp điện thoại, tôi nằm trên sô pha, không động đậy, mắt nhìn chiếc túi đựng túi xách được đặt ở đối diện, sau đó lại vùi đầu vào trong sô pha.
Chừng nửa giờ sau, “cạch” một tiếng, Cẩn Du mở cửa bước vào.
Anh đi đến bên cạnh tôi, xoa đầu tôi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Tôi mỉm cười: “Đói bụng.”
Cẩn Du cũng mỉm cười, tấm mắt anh dừng lại trên kiểu đầu mới của tôi, rồi tay anh xoa nhẹ tóc mái trên trán tôi: “Sao lại đổi kiểu tóc mới?”
“Đẹp không?” Tôi hỏi.
Cẩn Du yên lặng nhìn tôi một lát, sau đó nói: “Rất đẹp.”
“Nói dối.”
“Không.” Cẩn Du lắc đầu, anh thất thần một lúc, sau đó nhìn cái túi to tôi đặt trên sô pha, cười hỏi tôi, “Hôm nay đi dạo phố à?”
Tôi gật đầu: “Đi dạo, ở Diệp Mậu đó.”
Cẩn Du nghịch tóc tôi, sợi tóc màu đen nhẹ quấn quanh ngón tay anh, rồi anh lơ đãng hỏi tôi: “Hôm nay tiêu bao nhiêu? Anh tiếp tế cho em…”
“Thật không?” Tôi không đứng đắn cười hỏi lại.
Cẩn Du: “Anh có thể nuôi em ….”
Tôi mỉm cười, ngừng một chút rồi nói: “Hôm nay em không tốn một đồng nào, món đồ này là do được một người quen tặng.”
“Ai?”
Tôi: “Hà Tiểu Cảnh.”
Cẩn Du im lặng, một lát sau, anh hỏi: “Là bất ngờ gặp à?”
Tôi: “Ừ, rất trùng hợp.”
Cẩn Du: “Có thời gian em tìm một món đồ nào đó tặng trả lại.”
“Không thể lấy không sao?” Tôi nhìn Cẩn Du nói.
Cẩn Du ôm tôi: “Không tốn tiền của em, lấy thẻ của anh là được rồi.”
Tôi ra vẻ như chợt tỉnh ngộ: “Thì ra là anh muốn mua quà tặng cho Tiểu Cảnh a, vậy thì cứ nói
thẳng, cứ phải lòng vòng qua em làm cái gì?”
Cẩn Du nhíu mi, siết chặt vai tôi: “Triều Ca, em hiểu rõ anh không hề có ý này.”
“Hiểu cái gì cơ?” Tôi đẩy Cẩn Du ra, “Đói bụng rồi, em đi rang cơm.”
~
Tôi rất đau đầu về cảnh gường chiếu trong “cảnh và phỉ”, ngước mắt nhìn sao nam đóng cặp cùng mình, khó trách lần đó gặp anh ta ở bar 7 màu thấy quen mắt, hóa ra anh ta chính là gã đàn ông xin tôi lửa.
“Cắt –“ Đã 4 lần bị cut, rốt cuộc đạo diễn cũng nổi bão, “Thể hiện cảm giác, thể hiện cảm giác có biết không?”
“Không phải vấn đề của tôi, đạo diễn Vương.” Sao nam nằm trên người tôi vô tội ngẩng đầu lên nói,
“Cô ấy cứng đờ như cá ươn, không hề phối hợp với tôi.”
Ngoại trừ đạo diễn, nhân viên có mặt xung quanh đều không nhịn được cười, coi nhẹ, xem thường.
Tôi bò lên khỏi cái giường mà nhà tài trợ cung cấp cho rồi đứng lên: “Tôi vào toilet.”
ở trong toilet, tôi gọi điện cho Andre.
“Em không muốn diễn.” Tôi nói.
Andre: “Muốn chết à, phim đã bắt đầu quảng bá rồi mà bây giờ em lại nói không muốn diễn.”
“Không diễn được, rất ghê tởm.”
“Cạch” một tiếng, Andre ngắt điện thoại, không để ý tới tôi nữa.
Giơ tay lên xoa xoa hốc mắt đau nhức, tôi cười nhạo tôi đúng là đồ không biết tự lượng sức mình,
đừng tưởng rằng bây giờ có người tạm thời chiều chuộng mình là nghĩ mình đã lên đến trời.
Không phải chỉ là cố nén chút ghê tởm cố nén chút tức giận sao, khổ sở cái nỗi gì.
Trở lại trường quay, tôi nói xin lỗi: “Vừa rồi tinh thần tôi không tốt lắm, mong ông có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, đạo diễn Vương.”
Đạo diễn ngước mắt nhìn tôi: “Vậy bắt đầu đi.”
Diễn tiếp 3 lần nữa rốt cuộc tôi cũng hoàn thành xong cảnh giường chiếu kéo dài 5 phút này, tuy mang vẻ giấu giấu diếm diếm nhưng đây là phim thương mại, nhất định phải có cảnh kích thích người xem, cho nên bộ phim không thể thiếu hình ảnh nóng bỏng được.
Chấm dứt cảnh quay, lúc đi ra, trợ lí Trần Khả đưa điện thoại cho tôi: “Chị Tiểu Ca, anh Hạ gọi tới.”
Tôi tiếp lấy điện thoại, ngồi xuống trước bàn hóa trang, mệt mỏi gọi: “Hạ Ngang.”
Đúng lúc này, Lương Ảnh Đồng đi đến, sắc mặt trắng nhợt, sau đó trầm mặc đi sang một bên.
“Tâm trạng không tốt?” Đầu bên kia ống nghe truyền đến một tiếng ho khàn khàn cố gắng nén lại, sau đó là giọng nói chuyện khàn khàn của Hạ Ngang.
Tôi: “Bị ốm à?”
Hạ Ngang: “Không…”
Cúp điện thoại, thu dọn xong hết mọi thứ, tôi rời khỏi phòng hóa trang sau đó lái xe tới khách sạn Hạ Ngang đang ở.
Thông báo họ tên ở quầy tiếp tân, rồi đi thang máy lên, tới phòng của Hạ Ngang, tôi ấn chuông cửa.
Ấn được hai ba lần, Hạ Ngang đi ra mở cửa: “Sao lại đến đây?”
tôi ngẩng đầu nhìn hai gò má đỏ bừng lên của Hạ Ngang, tay nâng lên sờ trán anh: “Bị sốt à?”
Hạ Ngang nhanh chóng mượn cớ “bị sốt”: “Chắc tại vì nhiệt độ không khí gần đây có chút thất thường.”
Tôi lo Hạ Ngang là vì miệng vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, chờ khi anh ngồi xuống sô pha, tôi liền hỏi: “Có phải miệng vết thương bị nhiễm trùng không?”
Hạ Ngang nhìn tôi chăm chú: “Jeffrey đã xem qua rồi, không có việc gì đâu.”
Tôi quét mắt qua gói to gói nhỏ thuốc đặt trên quầy bar, hỏi Hạ Ngang: “Đã uống thuốc chưa?”
Hạ Ngang: “Vẫn chưa…”
Tôi đi lấy nước, sau đó mở túi ra, thấy một tờ giấy viết bằng tiếng Pháp, đây rõ ràng là đơn thuốc do Jeffrey viết.
“Triều Ca…” Hạ Ngang chợt gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu, hai mắt liếc qua hỏi anh có chuyện gì.
Hạ Ngang xoa bóp hai thái dương, sau đó hỏi: “Mấy ngày nay thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi nói.
Hạ Ngang muốn nói lại thôi: “Hai cậu…ở cùng nhau?”
Tôi sợ run lên, đáp: “Đúng vậy.”
Hạ Ngang: “Là thật lòng sao?”
Tôi: “Lấy đâu ra nhiều thật lòng đến thế.”
Hạ Ngang nhìn tôi: “Tớ không ủng hộ cậu làm như vậy.”
Tôi: “Tớ đã làm rồi.”
Hạ Ngang nhìn sang, tia thất vọng xẹt qua trong mắt anh như một con dao sắc nhọn đâm vào tôi.
“Uống thuốc.” Tôi vừa đặt cốc nước xuống vừa chìa tay ra, viên thuốc màu trắng nằm an ổn trong lòng bàn tay tôi.
Hạ Ngang lấy viên thuốc khỏi lòng bàn tay tôi, sau đó nuốt xuống, bởi vì nuốt quá nhanh cho nên bị sặc. Tôi lập tức đưa nước tới cho Hạ Ngang sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh.
“Cám ơn.” Ho khan dứt rồi, Hạ Ngang nói với tôi.
Tôi cúi đầu: “Khách khí cái gì…”
Hạ Ngang quay đầu nhìn tôi, qua một lúc lâu, anh nói: “Triều Ca, nếu cậu thật lòng muốn ở bên Cẩn Du, tớ vui thay các cậu nhưng nếu xuất phát từ nguyên nhân khác thì tớ không hy vọng cậu như vậy.”
Sắc trời bên ngoài đã tối dần, nhìn qua cửa sổ sát đất, ánh nắng chiều đã nhuộm vàng chân trời, rực rỡ giống như một biển lửa sôi trào.
“Hạ Ngang, có lẽ tớ thật sự không thể vượt qua được chính mình.” Qua thật lâu sau, tôi nói một câu này.
Hạ Ngang sốt cao vẫn không dứt, tôi cũng không trở về. Ghé vào trên sô pha ngủ, lúc tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm trên giường của Hạ Ngang.
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện, tôi đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Hạ Ngang với Cẩn Du đang nói chuyện chợt ngẩng đầu.
Lúc ngủ dậy vẫn còn chưa tỉnh táo, tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Cẩn Du mỉm cười, rồi nói: “Hạ Ngang bảo em đang ngủ nên anh lại đây đón em về.”
Câu chuyện trong “Cảnh và phỉ” bắt đầu hai năm sau khi Tiểu Mễ chết, cho nên về cơ bản tôi chỉ cần chụp một bức “di ảnh”, sau đó thể hiện rõ nét vẻ mặt khi sắp chết là tốt rồi.
Nhưng ngay ngày hôm qua, đạo diễn Vương Kỳ đột nhiên gọi điện cho tôi, bảo tôi chuẩn bị diễn thêm một cảnh giường chiếu vì nhà tài trợ yêu cầu nhất định phải để cái giường – sản phẩm của ông ta cũng được quảng cáo trong phim.
Vì lí do này, tôi lại có thêm một cảnh giường chiếu, bởi vì đây là bộ phim thương mại nên tiêu chuẩn cũng không hề nhỏ chút nào.
Andre nhận được tin tức vội vàng đến thương lượng với đạo diễn Vương giảm mức “nóng” của cảnh phim. Tranh cãi hồi lâu, Vương Kỳ thỏa hiệp sẽ giảm bớt cảnh hở hang nhưng ít nhất cũng phải lộ lưng ra.
Andre cảm thấy chuyện này cũng không có gì nên cũng đồng ý.
Tiểu Mễ là một cô gái mộc mạc, để phù hợp với hình tượng, tôi cắt đi mái tóc dài đã để nhiều năm, để nhà tạo mẫu tóc giày vò hơn 3 tiếng, mái tóc xoăn dài của tôi biến thành tóc ép ngang vai, còn có thêm cả tóc mái trước trán nữa.
Tôi nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong gương thật lâu, dáng vẻ này giống y như Tần Triều Ca hồi học trung học, tôi sờ lên tóc mái trước trán, chợt có một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai:
“Tần Triều Ca, tóc mái của em xấu quá.”
Tôi cúi đầu nở nụ cười, tạm biệt nhà tạo mẫu tóc rồi trở về.
Trên đường trở về ngang qua trung tâm thương mại Diệp Mậu, dưới ánh đèn rực rỡ là màn hình quảng cáo rất to chiếu không biết bao nhiêu mẫu túi xách, ở bên đường còn có mấy cô gái ăn mặc thời thượng chỉ vào màn hình quảng cáo hăng say thảo luận.
Tầng 16 của Diệp Mậu là cửa hàng chuyên bày hàng cao cấp nhất thành phố Z. Thực ra mấy món đồ cao cấp đó đối với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm, lúc trước không có tiền chẳng có cách nào chạm tới, bây giờ ngoại trừ một số trường hợp phải dùng tới hàng cao cấp, thì tôi vẫn là người không có tiền thôi.
Bước vào một quầy hàng túi xách, cô bán hàng xinh đẹp ân cần chào hỏi tôi, giọng nói vô cùng ngọt ngào.
Tôi đi vào, nhìn người đang đứng cách đó không xa chọn túi xách, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hà Tiểu Cảnh xoay người lại, sững sờ chào tôi: “Tiểu Ca?”
Tình địch gặp nhau thì đỏ mắt. Thực ra tôi với Hà Tiểu Cảnh cũng không thể coi là tình địch, chúng tôi chỉ là lộn xộn vì cùng một người con trai mà thôi, hơn nữa thời gian cũng có trước có sau.
“Trùng hợp quá.” Tôi nói.
“Đúng vậy.” Hà Tiểu Cảnh vén tóc ra sau tai. Không giống như lần gặp nhau ở siêu thị, hôm nay cô ấy ăn mặc rất thoải mái, mái tóc xoăn nhẹ nhàng vương sau lưng.
“Cậu cũng thích túi gia công sao?”
Tôi: “Đúng vậy.” Ngẩng đầu nhìn mẫu túi màu nâu dành cho nữ, nhớ trước kia Tần Bạch Liên cực kì thích mấy món đồ gia công này. Thời gian trước tôi còn nhận được tin Tần Bạch Liên tích cực cải tạo ở trong tù nên được giảm nửa năm thời gian thi hành án, tính ra, sang năm là tôi có thể ăn tết dương lịch cùng bà được rồi.
Hà Tiểu Cảnh nhìn về phía chiếc túi xách màu nâu theo tầm mắt của tôi sau đó bảo cô bán hàng mang chiếc túi tới, tôi ngước mắt nhìn cô ấy, cô ấy liền dúi chiếc túi vào tay tôi.
“Chào mừng cậu trở về nước, đây là quà mừng.”
Trong lòng tôi thầm khen Hà Tiểu Cảnh đúng là nhiều tiền, từ nhỏ đến lớn đều thích tặng quà đưa tiễn này nọ, túi đã ở trong tay tôi, dưới ánh mắt hâm mộ của cô gái bán hàng, tôi chợt cảm thấy buồn cười, ngừng một chút, “Quá quý giá, tớ không thể nhận được.”
Hà Tiểu Cảnh: “Không có gì, tớ là khách quen ở đây, được giảm giá khá nhiều.”
Thịnh tình không thể chối từ, tôi mà từ chối thì lại thành không tôn trọng: “Vậy cảm ơn cậu, lần khác sẽ mời cậu ăn cơm.”
Phòng làm việc của Cẩn Du ở tầng 18 của Diệp Mậu, vốn định đi đón anh tan làm nhưng bởi vì trong tay có thêm một cái túi, tôi đã không còn hứng thú.
Trở về nhà trọ, giày còn chưa kịp bỏ ra, điện thoại đã reo.
“Ăn cơm tối chưa?” Là Cẩn Du.
Tôi vừa thay giày vừa đáp: “Không, không có khẩu vị.”
Cẩn Du: “Em có muốn ăn cái gì không?”
Tôi nằm trên sô pha, cười hì hì nói: “Có chứ, em muốn ăn ___cơm rang trứng anh làm cho em lần đó.”
Cẩn Du ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, sau đó anh đáp “Được”.
Cúp điện thoại, tôi nằm trên sô pha, không động đậy, mắt nhìn chiếc túi đựng túi xách được đặt ở đối diện, sau đó lại vùi đầu vào trong sô pha.
Chừng nửa giờ sau, “cạch” một tiếng, Cẩn Du mở cửa bước vào.
Anh đi đến bên cạnh tôi, xoa đầu tôi: “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?”
Tôi mỉm cười: “Đói bụng.”
Cẩn Du cũng mỉm cười, tấm mắt anh dừng lại trên kiểu đầu mới của tôi, rồi tay anh xoa nhẹ tóc mái trên trán tôi: “Sao lại đổi kiểu tóc mới?”
“Đẹp không?” Tôi hỏi.
Cẩn Du yên lặng nhìn tôi một lát, sau đó nói: “Rất đẹp.”
“Nói dối.”
“Không.” Cẩn Du lắc đầu, anh thất thần một lúc, sau đó nhìn cái túi to tôi đặt trên sô pha, cười hỏi tôi, “Hôm nay đi dạo phố à?”
Tôi gật đầu: “Đi dạo, ở Diệp Mậu đó.”
Cẩn Du nghịch tóc tôi, sợi tóc màu đen nhẹ quấn quanh ngón tay anh, rồi anh lơ đãng hỏi tôi: “Hôm nay tiêu bao nhiêu? Anh tiếp tế cho em…”
“Thật không?” Tôi không đứng đắn cười hỏi lại.
Cẩn Du: “Anh có thể nuôi em ….”
Tôi mỉm cười, ngừng một chút rồi nói: “Hôm nay em không tốn một đồng nào, món đồ này là do được một người quen tặng.”
“Ai?”
Tôi: “Hà Tiểu Cảnh.”
Cẩn Du im lặng, một lát sau, anh hỏi: “Là bất ngờ gặp à?”
Tôi: “Ừ, rất trùng hợp.”
Cẩn Du: “Có thời gian em tìm một món đồ nào đó tặng trả lại.”
“Không thể lấy không sao?” Tôi nhìn Cẩn Du nói.
Cẩn Du ôm tôi: “Không tốn tiền của em, lấy thẻ của anh là được rồi.”
Tôi ra vẻ như chợt tỉnh ngộ: “Thì ra là anh muốn mua quà tặng cho Tiểu Cảnh a, vậy thì cứ nói
thẳng, cứ phải lòng vòng qua em làm cái gì?”
Cẩn Du nhíu mi, siết chặt vai tôi: “Triều Ca, em hiểu rõ anh không hề có ý này.”
“Hiểu cái gì cơ?” Tôi đẩy Cẩn Du ra, “Đói bụng rồi, em đi rang cơm.”
~
Tôi rất đau đầu về cảnh gường chiếu trong “cảnh và phỉ”, ngước mắt nhìn sao nam đóng cặp cùng mình, khó trách lần đó gặp anh ta ở bar 7 màu thấy quen mắt, hóa ra anh ta chính là gã đàn ông xin tôi lửa.
“Cắt –“ Đã 4 lần bị cut, rốt cuộc đạo diễn cũng nổi bão, “Thể hiện cảm giác, thể hiện cảm giác có biết không?”
“Không phải vấn đề của tôi, đạo diễn Vương.” Sao nam nằm trên người tôi vô tội ngẩng đầu lên nói,
“Cô ấy cứng đờ như cá ươn, không hề phối hợp với tôi.”
Ngoại trừ đạo diễn, nhân viên có mặt xung quanh đều không nhịn được cười, coi nhẹ, xem thường.
Tôi bò lên khỏi cái giường mà nhà tài trợ cung cấp cho rồi đứng lên: “Tôi vào toilet.”
ở trong toilet, tôi gọi điện cho Andre.
“Em không muốn diễn.” Tôi nói.
Andre: “Muốn chết à, phim đã bắt đầu quảng bá rồi mà bây giờ em lại nói không muốn diễn.”
“Không diễn được, rất ghê tởm.”
“Cạch” một tiếng, Andre ngắt điện thoại, không để ý tới tôi nữa.
Giơ tay lên xoa xoa hốc mắt đau nhức, tôi cười nhạo tôi đúng là đồ không biết tự lượng sức mình,
đừng tưởng rằng bây giờ có người tạm thời chiều chuộng mình là nghĩ mình đã lên đến trời.
Không phải chỉ là cố nén chút ghê tởm cố nén chút tức giận sao, khổ sở cái nỗi gì.
Trở lại trường quay, tôi nói xin lỗi: “Vừa rồi tinh thần tôi không tốt lắm, mong ông có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, đạo diễn Vương.”
Đạo diễn ngước mắt nhìn tôi: “Vậy bắt đầu đi.”
Diễn tiếp 3 lần nữa rốt cuộc tôi cũng hoàn thành xong cảnh giường chiếu kéo dài 5 phút này, tuy mang vẻ giấu giấu diếm diếm nhưng đây là phim thương mại, nhất định phải có cảnh kích thích người xem, cho nên bộ phim không thể thiếu hình ảnh nóng bỏng được.
Chấm dứt cảnh quay, lúc đi ra, trợ lí Trần Khả đưa điện thoại cho tôi: “Chị Tiểu Ca, anh Hạ gọi tới.”
Tôi tiếp lấy điện thoại, ngồi xuống trước bàn hóa trang, mệt mỏi gọi: “Hạ Ngang.”
Đúng lúc này, Lương Ảnh Đồng đi đến, sắc mặt trắng nhợt, sau đó trầm mặc đi sang một bên.
“Tâm trạng không tốt?” Đầu bên kia ống nghe truyền đến một tiếng ho khàn khàn cố gắng nén lại, sau đó là giọng nói chuyện khàn khàn của Hạ Ngang.
Tôi: “Bị ốm à?”
Hạ Ngang: “Không…”
Cúp điện thoại, thu dọn xong hết mọi thứ, tôi rời khỏi phòng hóa trang sau đó lái xe tới khách sạn Hạ Ngang đang ở.
Thông báo họ tên ở quầy tiếp tân, rồi đi thang máy lên, tới phòng của Hạ Ngang, tôi ấn chuông cửa.
Ấn được hai ba lần, Hạ Ngang đi ra mở cửa: “Sao lại đến đây?”
tôi ngẩng đầu nhìn hai gò má đỏ bừng lên của Hạ Ngang, tay nâng lên sờ trán anh: “Bị sốt à?”
Hạ Ngang nhanh chóng mượn cớ “bị sốt”: “Chắc tại vì nhiệt độ không khí gần đây có chút thất thường.”
Tôi lo Hạ Ngang là vì miệng vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, chờ khi anh ngồi xuống sô pha, tôi liền hỏi: “Có phải miệng vết thương bị nhiễm trùng không?”
Hạ Ngang nhìn tôi chăm chú: “Jeffrey đã xem qua rồi, không có việc gì đâu.”
Tôi quét mắt qua gói to gói nhỏ thuốc đặt trên quầy bar, hỏi Hạ Ngang: “Đã uống thuốc chưa?”
Hạ Ngang: “Vẫn chưa…”
Tôi đi lấy nước, sau đó mở túi ra, thấy một tờ giấy viết bằng tiếng Pháp, đây rõ ràng là đơn thuốc do Jeffrey viết.
“Triều Ca…” Hạ Ngang chợt gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu, hai mắt liếc qua hỏi anh có chuyện gì.
Hạ Ngang xoa bóp hai thái dương, sau đó hỏi: “Mấy ngày nay thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi nói.
Hạ Ngang muốn nói lại thôi: “Hai cậu…ở cùng nhau?”
Tôi sợ run lên, đáp: “Đúng vậy.”
Hạ Ngang: “Là thật lòng sao?”
Tôi: “Lấy đâu ra nhiều thật lòng đến thế.”
Hạ Ngang nhìn tôi: “Tớ không ủng hộ cậu làm như vậy.”
Tôi: “Tớ đã làm rồi.”
Hạ Ngang nhìn sang, tia thất vọng xẹt qua trong mắt anh như một con dao sắc nhọn đâm vào tôi.
“Uống thuốc.” Tôi vừa đặt cốc nước xuống vừa chìa tay ra, viên thuốc màu trắng nằm an ổn trong lòng bàn tay tôi.
Hạ Ngang lấy viên thuốc khỏi lòng bàn tay tôi, sau đó nuốt xuống, bởi vì nuốt quá nhanh cho nên bị sặc. Tôi lập tức đưa nước tới cho Hạ Ngang sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh.
“Cám ơn.” Ho khan dứt rồi, Hạ Ngang nói với tôi.
Tôi cúi đầu: “Khách khí cái gì…”
Hạ Ngang quay đầu nhìn tôi, qua một lúc lâu, anh nói: “Triều Ca, nếu cậu thật lòng muốn ở bên Cẩn Du, tớ vui thay các cậu nhưng nếu xuất phát từ nguyên nhân khác thì tớ không hy vọng cậu như vậy.”
Sắc trời bên ngoài đã tối dần, nhìn qua cửa sổ sát đất, ánh nắng chiều đã nhuộm vàng chân trời, rực rỡ giống như một biển lửa sôi trào.
“Hạ Ngang, có lẽ tớ thật sự không thể vượt qua được chính mình.” Qua thật lâu sau, tôi nói một câu này.
Hạ Ngang sốt cao vẫn không dứt, tôi cũng không trở về. Ghé vào trên sô pha ngủ, lúc tỉnh dậy lại phát hiện mình đang nằm trên giường của Hạ Ngang.
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện, tôi đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Hạ Ngang với Cẩn Du đang nói chuyện chợt ngẩng đầu.
Lúc ngủ dậy vẫn còn chưa tỉnh táo, tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Cẩn Du mỉm cười, rồi nói: “Hạ Ngang bảo em đang ngủ nên anh lại đây đón em về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.