Chương 52: Kết thúc
Thi Hoa La Phạn
08/05/2023
Khi còn nhỏ, ta theo sư phụ tu hành tại ngôi miếu cũ trên núi Đại Ninh.
Ta và mấy tiểu sư đệ đồng môn đều là cô nhi bị cha mẹ ném ở chân núi và sườn núi, may mắn gặp được sư phụ xuống núi hóa duyên gặp được, người xuất gia từ bi vi hoài, hắn có duyên với chúng ta nên tự nhiên đón chúng ta về nuôi.
Nghe nói sư phụ năm đó cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được sư phụ của mình đưa về chùa từ một ngôi làng hoang vu sau chiến tranh, nhận ân của Phật may mắn trưởng thành, cũng rất cảm thương kỳ ngộ của chúng ta.
Sư phụ xuất thân từ Đại Ninh tự, nhưng không biết vì sao lại xây một tòa Đào Hoa ở chân núi Đại Ninh này, ngày thường cũng không lên núi tu hành chung với các đại sư, mà dẫn theo ta và sư đệ tụng kinh ngồi thiền trong căn nhà nhỏ bên bờ suối này, tợ như đang chờ ai đó.
Tính ta sinh ra vốn thích yên tĩnh, không thích ra khỏi núi đi lại, sư phụ đành phải giữ ta ở lại trông coi am hoa đào này, thường mang các sư đệ hoạt bát hiếu động ra ngoài thuyết pháp. Máy tiểu sa di hơi lơn một chút thì sư phụ dẫn về Đại Ninh tự trên đỉnh núi, sau khi trở về ai cũng hào hứng nói cho ta biết, Đại Ninh là một nơi rất tốt, đâu đâu cũng là mỹ nhân sư phụ đẹp như tiên thiên.
Ta nghe được tò mò, cũng nảy lên y định lên núi ngắm thử, bèn hỏi sư phụ vì sao các vị đại sư trong Đại Ninh tự đều xinh đẹp đến vậy?
Sư phụ nói bởi vì họ luyện công pháp mật truyền của Đại Ninh tự nên được như vậy.
Ta lại hỏi, đó là loại công pháp gì? Tương lai ta và các sư đệ có thể tu luyện được không?
Sư phụ nghe xong suy tư một lát, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống mộ phần dưới tàng cây đào ngoài cửa sổ, khẽ vuốt ve Xá Lợi Tử trên cổ tay, không biết đang nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nói nếu ta sau khi trưởng thành muốn tu luyện, thì sẽ có sư huynh của Đại Ninh tự đến truyền cho ta.
Ta gật gật đầu, vốn định cầm kinh thư đến đình viện đọc, rồi lại nhìn khuôn mặt già nua của sư phụ, nhỏ giọng hỏi, “Vì sao người của Đại Ninh tự đều là mỹ nhân, còn sư phụ thì không phải vậy?”
Sư phụ nghe xong cười, nói, hắn từng là mỹ nhân.
Ta lại hỏi, vậy bây giờ sư phụ vì sao không phải mỹ nhân?
Sư phụ liếc ta, ta biết là mình hỏi quá nhiều, vội vàng im lặng. Đang ủ rũ định ôm kinh thư bỏ chạy, sư phụ xúc động mở miệng, giống như đang trả lời ta, cũng giống như đang lẩm bẩm.
Hắn nói, người từng khen hắn đẹp sớm đã quy tiên, để lại hắn ở cõi trần thế này, có đẹp đến đâu cũng chẳng ích gì.
Ta nghe xong dường như không hiểu lắm, muốn mở miệng hỏi thêm, đã thấy sư phụ nhắm mắt, lẳng lặng nhập định trong thiền phòng, đành phải lặng lẽ đóng của cho hắn, rồi tự mình đến đình viện tìm sư đệ nói chuyện.
Đó là một buổi chiều đầu thu ấm áp trên núi Đại Ninh, mấy sư đệ nhỏ tuổi đang vui đùa với ta, lại bị ta giám sát viết xong hai đoạn Viên Giác Kinh, lúc ngày mới nằm soài ra, mãn nguyện ngủ trưa.
Ta phủ cỏ vụ bên áo sư đệ, lại cởi áo ngoài đắp lên người bọn họ, ngồi yên trên tảng đá rêu xanh bằng phẳng này, tầm mắt dừng lại ở ngôi mộ thấp bé cách đó không xa
Sư phụ chỉ một thân một mình, quanh năm làm bạn với hắn chỉ có ta và mấy tiểu sư đệ, rừng đào hoa yên tĩnh thanh lãnh, và nấm mồ phủ rêu ấm áp dưới gốc đào này.
Ta từng hỏi qua sư phụ ngôi mộ này là của ai, sư phụ chỉ nói đây là một hiệp khách vân du nhàn rỗi, may mắn làm bạn với y, từ đó ngày đêm nương tựa lẫn nhau, cùng thưởng thức trăng sáng hoa đào trước đình.
Sư phụ sớm đã lục căn thanh tĩnh, lại thường xuyên nhìn nó chăm chú dịu dàng, phảng phất như đang nhìn người mình yêu vậy.
Mỗi khi có ý nghĩ như vậy, ta chỉ tự nhủi rằng mình vẫn còn nhiễm khói lửa nhân gian, sao lại tưởng tượng nhũng cảnh phong hoa tuyết nguyệt này lên người sư phụ được chứ. Sư phụ là cao tăng đắc đạo, sao có thể lưu luyến chuyện ái tình cõi tục.
Nhưng trên người sư phụ quả thật có bí mật mà những tiểu sa di chúng ta không biết, cùng với hiệp khách vô danh trong phần mộ này, chôn dưới gốc cây đào xinh đẹp này.
Tâm tư kích động hồi lầu, ta cũng cảm thấy buồn ngủ, xoay người ôm tiểu sư đệ bên cạnh, từ từ chìm vào mộng đẹp mùa thu.
……
Trong làn khói mở ảo, ta nghe thấy tiếng bước chân sột soạt từ dưới chân núi, bước trên con đường nhỏ trong rừng cỏ dại và dừng trước ngôi mộ đã mấy năm tuổi.
Ta ậm ừ mở mắt ra, lờ đờ nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc như hiệp khách đang ngồi xổm trước tấm bia kia, nâng tay áo lên phủi lớp bụi phái trên, lẩm bẩm:
“Đúng là thật sự ở dưới chân núi Đại Ninh xây một tòa hoa đào này, còn có cả một của ta, không hổ là đại mỹ nhân của ta.”
Dứt lời quay đầu lại, bốn mắt đối nhau.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của y, tim ta đột nhiên đập lỡ nhịp, cảm thấy mình chưa bao giờ thấy một người đẹp trai đến vậy, tựa như tiên giáng trần từ trong tiên cùng, miệng khẽ mở, nhìn dại ra.
Thiếu niên kia thấy rõ vẻ thất thố của ta, nhưng không hề tức giận, ngậm một cọng cỏ thản nhiên đến bên cạnh ta, cười tủm tỉm cúi đầu nói:
“Tiểu sư phụ, ta đẹp đến thế à?”
“Ngươi là…” Ta vẫn ngơ ngác nhìn y, “Ngươi là là đào hoa tiên sao?”
Thiếu niên nghe xong khẽ nhướng mày, dường như có hơi buồn cười, dè dặt hắng giọng, sau đó nhỏ giọng nói: “Đúng ta là đào hoa tiên mới nhậm chức, hạ phàm đến tìm Hồng Liên Tiên tử của ta.”
Sau đó nhìn về phía trong viện hoa đào, tự nói: “Ta phải nhanh lên một chút, nếu như không thể lập tức đón đại mỹ nhân quy tiên, hắn sẽ bị Vô Ưu và Vô Ngã đến độ đi tỉnh thổ thành Phật mất.”
Ta nghe không hiểu vì sao, nhịn không được mở miệng nói: “Nhưng nơi này không có Hồng Liên tiên tử gì, chỉ có sư huynh đệ cùng sư phụ chúng ta mà thôi.”
Thiếu niên sửng sốt: “… Sư phụ?”
Y dừng một chút, đánh giá ta và sư đệ bên cạnh vãn đang say ngủ, chợt vỗ gáy, đau đớn dâng lên nói: “Trời ạ, soa bên cạnh địa mỹ nhân còn có nhiều củ cải nhỏ phiền phức vậy. Báo hại ta phải báo mộng cho Phạm nhi, sắp xếp ổn thỏa cho các ngươi mới được.”
Y vẫn hơi buồn bực, thở dài ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt u ám kia nhìn ta nói:
“Nói đi, sau khi sư phụ không còn ở đây các ngươi có tính toán gì, trở về Đại Ninh tự tiếp tục tu hành, hay là gia nhập các đại môn phái trong giang hồ. Niệm tình các ngươi ở bên cạnh đại mỹ nhân nhiều năm, chỉ cần mở miệng, thì thiền tiên đại nhân ta đây sẽ làm cho.”
Suy nghĩ một chút lại gãi đầu nói: “Nhưng mà thành tiên thì thôi đi, trên trời chả thú vị gì cả, còn chán hơn làm hòa thượng.”
Ta vẫn mơ mơ màng nghe, cũng không hiểu ý của thiếu niên này. Một lúc lâu sau nương theo ánh mắt của y nhìn về phía thiền phòng sư phụ nhập định, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, chần chờ hỏi:
“Đại mỹ nhân. Hồng Liên tiên tử của ngươi, là sư phụ sao?”
……
Mãi một lúc lâu, ta vẫn không nghe được câu trả lời của thiếu niên.
Ngẩng đầu nhìn về phía y, ánh mắt y đang khóa chặt vào cánh cửa lớn khép hờ trên viện đạo hao, nở một nụ cười rạng rỡ bên môi. Ta do dự một chút, đang định mở miệng lần nữa, lại thấy y thần bí đặt ngón trỏ lên trước môi mình, nhẹ giọng nói:
“Suỵt… Hắn đến rồi.”
Sau đó ta thấy cửa lớn bị một đôi tay nhẹ nhàng đẩy ra, một diễm tăng phong hoa tuyệt đại bước ra khỏi đó.
Bên kia là người đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời này, thân hình mảnh khảnh y phục ma mị, đôi mắt phượng tang thương nhiều năm nhìn xuống gốc đào này, vòng vàng trên tai còn phát ra tiếng leng keng trong gió nhẹ, như Phật phi Phật, tựa yêu phi yêu.
Nhìn thấy thiếu niên đi tới trước mặt, hắn tựa hồ có hơi hoảng hốt, giống như đang cho rằng mình còn đang ở trong mộng cảnh. Không khỏi vươn tay thăm dò, nhẹ nhàng xoa hai gò má thiếu niên.
Thiếu niên kia chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười nắm lấy tay hắn, nói:
“Đại mỹ nhân, ta đã trở lại.”
Tiếng chuông hùng dũng mà uy nghiêm từ đỉnh núi Đại Ninh xa xa vang lên, ta thấy sư phụ trẻ tuổi khẽ run, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên, lộ ra nụ cười mừng rỡ và yên bình.
……
……
Ta ngủ rất yên bình đến nỗi ta cảm thấy mình đã nhìn thấy tiên đạo và Phật quang trong mộng, haowjc là nói đã khám phá bị mật đã tò mò từ lâu, chỉ cố gắng tiếp tục ngủ, không muốn thoát khỏi giấc mộng đẹp đẽ này..
Cho nên khi sư đệ hoảng sợ lay ta tỉnh, ta chỉ lười biếng xoay người hỏi: “Làm sao vậy?”
“Sư huynh, sư phụ hắn, sư phụ hắn…”
Sư đệ tuổi còn nhỏ, lắp bắp hồi lâu mới khóc nói: “Sư phụ tọa hóa rồi!”
Ta giật mình, nhứo lại những chuyện trong mộng cảnh vừa rồi, vội vã khoác áo choàng lảo đảo chạy thẳng đển thiền phòng của sư phụ, quả thật thấy hắn vẫn duy trì dáng vẻ tĩnh mịch như vửa rồi, nhưng đã không còn hơi thở.
Ta quỳ gối trước mặt sư phụ, nước mắt bỗng nhiên chảy ra.
Các sư đệ lần đầu tiên trải qua sinh ly tử biệt, ai nấy đều nằm bên cạnh sư phụ khóc không thành tiếng, cuối cùng cũng đành phải để ta ôm trong ngực nhẹ nhàng ản ủi: “Đừng khó đừng khóc, sư phụ và người mình yêu đến nơi phúcddiaj của tiên gia rồi, trước đi còn dặn da chúng ta không cần hoảng sợ, chỉ cần đợi mỹ nhân sư thúc Đại Ninh tự đến đón chúng ta là được.”
Các sư đệ đều sửng sốt: “… Người yêu? ”
Ta trịnh trọng gật gật đầu: “Nói ra thì cũng dài, câu chuyện vừa rồi ta cũng vừa mới biết trong mộng, để một hôm nào đó sẽ nói cho các ngươi. Chỉ cần biết bây giờ sư phụ rất hạnh phúc an lạc, chúng ta làm đệ tử không cần quá mức sầu bi, cùng niệm kinh tiễn biệt là được.”
Các sư đệ dù sao vẫn còn nhỏ, được an ủi như thế khó lắm mới nín khóc, chỉ bảo dạ, rồi cùng ta đứng lên, định tụng kinh cho sư phụ trước.
Lúc này, một sư đệ nhỏ tuổi nhất bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ kêu lên
– Sư huynh, ngươi xem kìa!”
Ta vô thức quay đầu lại, giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt. Sau đó dụi dụi mắt nước mắt rưng rưng nhìn về phía chân núi mùa thu này.
Hoa đào đã nở rộ.
Ta và mấy tiểu sư đệ đồng môn đều là cô nhi bị cha mẹ ném ở chân núi và sườn núi, may mắn gặp được sư phụ xuống núi hóa duyên gặp được, người xuất gia từ bi vi hoài, hắn có duyên với chúng ta nên tự nhiên đón chúng ta về nuôi.
Nghe nói sư phụ năm đó cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được sư phụ của mình đưa về chùa từ một ngôi làng hoang vu sau chiến tranh, nhận ân của Phật may mắn trưởng thành, cũng rất cảm thương kỳ ngộ của chúng ta.
Sư phụ xuất thân từ Đại Ninh tự, nhưng không biết vì sao lại xây một tòa Đào Hoa ở chân núi Đại Ninh này, ngày thường cũng không lên núi tu hành chung với các đại sư, mà dẫn theo ta và sư đệ tụng kinh ngồi thiền trong căn nhà nhỏ bên bờ suối này, tợ như đang chờ ai đó.
Tính ta sinh ra vốn thích yên tĩnh, không thích ra khỏi núi đi lại, sư phụ đành phải giữ ta ở lại trông coi am hoa đào này, thường mang các sư đệ hoạt bát hiếu động ra ngoài thuyết pháp. Máy tiểu sa di hơi lơn một chút thì sư phụ dẫn về Đại Ninh tự trên đỉnh núi, sau khi trở về ai cũng hào hứng nói cho ta biết, Đại Ninh là một nơi rất tốt, đâu đâu cũng là mỹ nhân sư phụ đẹp như tiên thiên.
Ta nghe được tò mò, cũng nảy lên y định lên núi ngắm thử, bèn hỏi sư phụ vì sao các vị đại sư trong Đại Ninh tự đều xinh đẹp đến vậy?
Sư phụ nói bởi vì họ luyện công pháp mật truyền của Đại Ninh tự nên được như vậy.
Ta lại hỏi, đó là loại công pháp gì? Tương lai ta và các sư đệ có thể tu luyện được không?
Sư phụ nghe xong suy tư một lát, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống mộ phần dưới tàng cây đào ngoài cửa sổ, khẽ vuốt ve Xá Lợi Tử trên cổ tay, không biết đang nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nói nếu ta sau khi trưởng thành muốn tu luyện, thì sẽ có sư huynh của Đại Ninh tự đến truyền cho ta.
Ta gật gật đầu, vốn định cầm kinh thư đến đình viện đọc, rồi lại nhìn khuôn mặt già nua của sư phụ, nhỏ giọng hỏi, “Vì sao người của Đại Ninh tự đều là mỹ nhân, còn sư phụ thì không phải vậy?”
Sư phụ nghe xong cười, nói, hắn từng là mỹ nhân.
Ta lại hỏi, vậy bây giờ sư phụ vì sao không phải mỹ nhân?
Sư phụ liếc ta, ta biết là mình hỏi quá nhiều, vội vàng im lặng. Đang ủ rũ định ôm kinh thư bỏ chạy, sư phụ xúc động mở miệng, giống như đang trả lời ta, cũng giống như đang lẩm bẩm.
Hắn nói, người từng khen hắn đẹp sớm đã quy tiên, để lại hắn ở cõi trần thế này, có đẹp đến đâu cũng chẳng ích gì.
Ta nghe xong dường như không hiểu lắm, muốn mở miệng hỏi thêm, đã thấy sư phụ nhắm mắt, lẳng lặng nhập định trong thiền phòng, đành phải lặng lẽ đóng của cho hắn, rồi tự mình đến đình viện tìm sư đệ nói chuyện.
Đó là một buổi chiều đầu thu ấm áp trên núi Đại Ninh, mấy sư đệ nhỏ tuổi đang vui đùa với ta, lại bị ta giám sát viết xong hai đoạn Viên Giác Kinh, lúc ngày mới nằm soài ra, mãn nguyện ngủ trưa.
Ta phủ cỏ vụ bên áo sư đệ, lại cởi áo ngoài đắp lên người bọn họ, ngồi yên trên tảng đá rêu xanh bằng phẳng này, tầm mắt dừng lại ở ngôi mộ thấp bé cách đó không xa
Sư phụ chỉ một thân một mình, quanh năm làm bạn với hắn chỉ có ta và mấy tiểu sư đệ, rừng đào hoa yên tĩnh thanh lãnh, và nấm mồ phủ rêu ấm áp dưới gốc đào này.
Ta từng hỏi qua sư phụ ngôi mộ này là của ai, sư phụ chỉ nói đây là một hiệp khách vân du nhàn rỗi, may mắn làm bạn với y, từ đó ngày đêm nương tựa lẫn nhau, cùng thưởng thức trăng sáng hoa đào trước đình.
Sư phụ sớm đã lục căn thanh tĩnh, lại thường xuyên nhìn nó chăm chú dịu dàng, phảng phất như đang nhìn người mình yêu vậy.
Mỗi khi có ý nghĩ như vậy, ta chỉ tự nhủi rằng mình vẫn còn nhiễm khói lửa nhân gian, sao lại tưởng tượng nhũng cảnh phong hoa tuyết nguyệt này lên người sư phụ được chứ. Sư phụ là cao tăng đắc đạo, sao có thể lưu luyến chuyện ái tình cõi tục.
Nhưng trên người sư phụ quả thật có bí mật mà những tiểu sa di chúng ta không biết, cùng với hiệp khách vô danh trong phần mộ này, chôn dưới gốc cây đào xinh đẹp này.
Tâm tư kích động hồi lầu, ta cũng cảm thấy buồn ngủ, xoay người ôm tiểu sư đệ bên cạnh, từ từ chìm vào mộng đẹp mùa thu.
……
Trong làn khói mở ảo, ta nghe thấy tiếng bước chân sột soạt từ dưới chân núi, bước trên con đường nhỏ trong rừng cỏ dại và dừng trước ngôi mộ đã mấy năm tuổi.
Ta ậm ừ mở mắt ra, lờ đờ nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc như hiệp khách đang ngồi xổm trước tấm bia kia, nâng tay áo lên phủi lớp bụi phái trên, lẩm bẩm:
“Đúng là thật sự ở dưới chân núi Đại Ninh xây một tòa hoa đào này, còn có cả một của ta, không hổ là đại mỹ nhân của ta.”
Dứt lời quay đầu lại, bốn mắt đối nhau.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của y, tim ta đột nhiên đập lỡ nhịp, cảm thấy mình chưa bao giờ thấy một người đẹp trai đến vậy, tựa như tiên giáng trần từ trong tiên cùng, miệng khẽ mở, nhìn dại ra.
Thiếu niên kia thấy rõ vẻ thất thố của ta, nhưng không hề tức giận, ngậm một cọng cỏ thản nhiên đến bên cạnh ta, cười tủm tỉm cúi đầu nói:
“Tiểu sư phụ, ta đẹp đến thế à?”
“Ngươi là…” Ta vẫn ngơ ngác nhìn y, “Ngươi là là đào hoa tiên sao?”
Thiếu niên nghe xong khẽ nhướng mày, dường như có hơi buồn cười, dè dặt hắng giọng, sau đó nhỏ giọng nói: “Đúng ta là đào hoa tiên mới nhậm chức, hạ phàm đến tìm Hồng Liên Tiên tử của ta.”
Sau đó nhìn về phía trong viện hoa đào, tự nói: “Ta phải nhanh lên một chút, nếu như không thể lập tức đón đại mỹ nhân quy tiên, hắn sẽ bị Vô Ưu và Vô Ngã đến độ đi tỉnh thổ thành Phật mất.”
Ta nghe không hiểu vì sao, nhịn không được mở miệng nói: “Nhưng nơi này không có Hồng Liên tiên tử gì, chỉ có sư huynh đệ cùng sư phụ chúng ta mà thôi.”
Thiếu niên sửng sốt: “… Sư phụ?”
Y dừng một chút, đánh giá ta và sư đệ bên cạnh vãn đang say ngủ, chợt vỗ gáy, đau đớn dâng lên nói: “Trời ạ, soa bên cạnh địa mỹ nhân còn có nhiều củ cải nhỏ phiền phức vậy. Báo hại ta phải báo mộng cho Phạm nhi, sắp xếp ổn thỏa cho các ngươi mới được.”
Y vẫn hơi buồn bực, thở dài ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt u ám kia nhìn ta nói:
“Nói đi, sau khi sư phụ không còn ở đây các ngươi có tính toán gì, trở về Đại Ninh tự tiếp tục tu hành, hay là gia nhập các đại môn phái trong giang hồ. Niệm tình các ngươi ở bên cạnh đại mỹ nhân nhiều năm, chỉ cần mở miệng, thì thiền tiên đại nhân ta đây sẽ làm cho.”
Suy nghĩ một chút lại gãi đầu nói: “Nhưng mà thành tiên thì thôi đi, trên trời chả thú vị gì cả, còn chán hơn làm hòa thượng.”
Ta vẫn mơ mơ màng nghe, cũng không hiểu ý của thiếu niên này. Một lúc lâu sau nương theo ánh mắt của y nhìn về phía thiền phòng sư phụ nhập định, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, chần chờ hỏi:
“Đại mỹ nhân. Hồng Liên tiên tử của ngươi, là sư phụ sao?”
……
Mãi một lúc lâu, ta vẫn không nghe được câu trả lời của thiếu niên.
Ngẩng đầu nhìn về phía y, ánh mắt y đang khóa chặt vào cánh cửa lớn khép hờ trên viện đạo hao, nở một nụ cười rạng rỡ bên môi. Ta do dự một chút, đang định mở miệng lần nữa, lại thấy y thần bí đặt ngón trỏ lên trước môi mình, nhẹ giọng nói:
“Suỵt… Hắn đến rồi.”
Sau đó ta thấy cửa lớn bị một đôi tay nhẹ nhàng đẩy ra, một diễm tăng phong hoa tuyệt đại bước ra khỏi đó.
Bên kia là người đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời này, thân hình mảnh khảnh y phục ma mị, đôi mắt phượng tang thương nhiều năm nhìn xuống gốc đào này, vòng vàng trên tai còn phát ra tiếng leng keng trong gió nhẹ, như Phật phi Phật, tựa yêu phi yêu.
Nhìn thấy thiếu niên đi tới trước mặt, hắn tựa hồ có hơi hoảng hốt, giống như đang cho rằng mình còn đang ở trong mộng cảnh. Không khỏi vươn tay thăm dò, nhẹ nhàng xoa hai gò má thiếu niên.
Thiếu niên kia chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười nắm lấy tay hắn, nói:
“Đại mỹ nhân, ta đã trở lại.”
Tiếng chuông hùng dũng mà uy nghiêm từ đỉnh núi Đại Ninh xa xa vang lên, ta thấy sư phụ trẻ tuổi khẽ run, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên, lộ ra nụ cười mừng rỡ và yên bình.
……
……
Ta ngủ rất yên bình đến nỗi ta cảm thấy mình đã nhìn thấy tiên đạo và Phật quang trong mộng, haowjc là nói đã khám phá bị mật đã tò mò từ lâu, chỉ cố gắng tiếp tục ngủ, không muốn thoát khỏi giấc mộng đẹp đẽ này..
Cho nên khi sư đệ hoảng sợ lay ta tỉnh, ta chỉ lười biếng xoay người hỏi: “Làm sao vậy?”
“Sư huynh, sư phụ hắn, sư phụ hắn…”
Sư đệ tuổi còn nhỏ, lắp bắp hồi lâu mới khóc nói: “Sư phụ tọa hóa rồi!”
Ta giật mình, nhứo lại những chuyện trong mộng cảnh vừa rồi, vội vã khoác áo choàng lảo đảo chạy thẳng đển thiền phòng của sư phụ, quả thật thấy hắn vẫn duy trì dáng vẻ tĩnh mịch như vửa rồi, nhưng đã không còn hơi thở.
Ta quỳ gối trước mặt sư phụ, nước mắt bỗng nhiên chảy ra.
Các sư đệ lần đầu tiên trải qua sinh ly tử biệt, ai nấy đều nằm bên cạnh sư phụ khóc không thành tiếng, cuối cùng cũng đành phải để ta ôm trong ngực nhẹ nhàng ản ủi: “Đừng khó đừng khóc, sư phụ và người mình yêu đến nơi phúcddiaj của tiên gia rồi, trước đi còn dặn da chúng ta không cần hoảng sợ, chỉ cần đợi mỹ nhân sư thúc Đại Ninh tự đến đón chúng ta là được.”
Các sư đệ đều sửng sốt: “… Người yêu? ”
Ta trịnh trọng gật gật đầu: “Nói ra thì cũng dài, câu chuyện vừa rồi ta cũng vừa mới biết trong mộng, để một hôm nào đó sẽ nói cho các ngươi. Chỉ cần biết bây giờ sư phụ rất hạnh phúc an lạc, chúng ta làm đệ tử không cần quá mức sầu bi, cùng niệm kinh tiễn biệt là được.”
Các sư đệ dù sao vẫn còn nhỏ, được an ủi như thế khó lắm mới nín khóc, chỉ bảo dạ, rồi cùng ta đứng lên, định tụng kinh cho sư phụ trước.
Lúc này, một sư đệ nhỏ tuổi nhất bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ kêu lên
– Sư huynh, ngươi xem kìa!”
Ta vô thức quay đầu lại, giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt. Sau đó dụi dụi mắt nước mắt rưng rưng nhìn về phía chân núi mùa thu này.
Hoa đào đã nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.