Chương 24: Nghịch chuyển
Thi Hoa La Phạn
08/05/2023
Nhân gian tháng hương bay xa, hoa đào trong chùa bắt đầu nở rộ.
Việt Minh Khê và Triệt Liên đã trải qua gần hai năm xuân đến thu qua trong lò luyện Thập Toàn Bách, bên ngoài lò chỉ ngót hơn một canh giờ, vẫn là khung cảnh đầu xuân của Giang Nam, thậm chí còn chưa đến buổi trưa. Sáng sớm mây đen giăng kín, Kỳ Linh Châu không biết đã đổ mưa tự lúc nào, làm loãng mùi tanh phả trong không khí.
Ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc núp dưới màn mưa, Việt Minh Khê khẽ nhíu mày, một khắc sau cùng với Triệt Liên chạy về phía Thương Hải Cư.
Cả tòa Minh Kính sơn trang bị nước mưa cuốn trôi đến hoang lạnh, sấm chớp đì đoàng rạch trên màn trời mờ mịt, bóng kiếm ảnh đao chằng chéo trong trang, Thương Hải cư sớm không còn ai, chỉ sót lại vệt máu đã loãng đến mức không nhìn rõ.
Việt Minh Khê ngồi xổm xuống phủi lớp bùn bám trên đất, biết nơi này đã xảy ra chuyện, rồi đi theo Triệt Liên đạp trên mấy vết máu hỗn loạn tìm tới đỉnh núi. Quả nhiên tìm được mọi người đang chiến đấu hỗn loạn khắp nơi. Bên bụi cây thấp bé, họ phát giác ra bên đang gây hấn kia là chúng tăng của Bồ Phong tự.
Ai có thể ngờ chir trong hơn một canh giờ ngắn ngủi mà cả hai biến mất, Minh Kính sơn trang lại sinh ra biến cố ồ ạt như vậy. Mấy hòa thượng Bồ Phong Tự vốn là thiện tăng nay đã lộ rõ bản chất hung ác, thiền trượng trong tay đang chĩa thẳng vào điểm chết người của mọi người.
Còn những người Trúc Gian Phái lúc trước chết thảm dưới kiếm của Triệt Liên, nay còn sống sờ sờ đánh nhau với Bồ Phong tự, ai nấy mang thương tích đầy mình, dần dần kiệt sức. Chươgn môn Trúc Gián phái tức nổ mắt, bỗng thấy Triệt Liên từ trong rừng đi tới, lúc này mới ngắn một chiêu đánh rớt kiếm trong tay, quỳ rạp trong bể máu nhoe nhoét gào to:
“Thượng nhân, cứu chúng ta!”
Triệt Liên nhướng mày, như thể không hề ngạc nhiên. Việt Minh Khê lạnh lùng nhìn những kiếm khách tưởng đã chết mà nay sống lại, vẻ mặt thấu tỏ.
Vốn là những môn phái võ lâm tưởng mình đã chết thảm dưới kiếm của Triệt Liên đã từ từ tỉnh lại khoảng một canh giờ trước, mới biết nơi đây đã biến thành địa ngục giết chóc của Bồ Phong tự. Các môn phái võ lâm một lòng đoàn kết vây quét đám yêu nghiệt này càng bị chết thảm, thậm chí nhiều người còn khôgn rõ tại sao nơi này lại biến thành thế cục như vậy, sau đó đã thành u hồn dã quỷ dưới cơn mưa to như trút nước ở Kỳ Linh Châu.
Mọi người trong Trúc Gian phái hoảng sợ không thôi, đành phải rút kiếm ra vội vã nghênh chiến, lúc này mới biết thì ra Cao Tư Viễn tự cho mình đã luyện hóa được Triệt Liên trong lò Bách Luyện, liền vỗi vàng tìm Tinh Trần thượng nhân bàn bạc. Định bụng sẽ tập kết các chiến lực còn lại quét sạch đám yêu tăng đang chờ dưới chân núi, ép Đại Ninh tự giao thuốc giải độc rết.
Ai ngờ lão tăng Triệt Hai kia nghe nói Triệt Liên đã bị luyện hoá, Bồ Phong tự không còn hiểm nguy, đột nhiên bật dậy chém đứt một tay của Cao trang chủ, vẻ mặt từ bi đã quét sạch trơn chỉ lộ ra vẻ hiểm ác, lấy tính mạng của đám hiệp sĩ trong Minh Kính sơn trang ra uy hiếp, muốn hắn nhanh chóng giao ra quyển hạ của Đoạt tướng thư.
Cao Tư Viễn thà chết không theo, mọi người thấy thế tất nhiên là cuống cuồng xông lên giúp hắn thoát hiểm, đã thấy người trong trang lục tục ho máu mà chết. Các môn phái võ lân vốn đang chờ ở Thương Hải Cư để Cao Tư Viễn lo hậu sự của lão trang chủ cho xong xuôi, mà Bồ Phong tự im ỉm hạ độc trong rượu của bọn họ. Lúc này chính là thời điểm độc tố phát tác, chỉ có đám hiệp sĩ lúc trước ăn thuốc rết thì bình an vô sự. Lại thấy mọi người của Trúc Gian phái sống lại chỉ bị thương ngoài da, lúc này mới bừng tỉnh.
Lúc đó Triệt Liên thấy mọi người bị Cao Tư Viễn mê hoặc, sợ mọi người không đủ tinh ý nhìn thấu thủ đoạn của Bồ Phong tự, tự nhận mình là yêu tăng, éo mọi người nghe lời ăn thuốc dải, cũng chứng minh danh tiếng ác độc của mình, loại bỏ máu độc trong cơ thể của Trúc Gian phái. Lại bắt mấy người còn lại ăn thuốc rết, lúc này mới giúp bọn họ tránh khỏi một kiếp nạn. Nhưng nhưunxg người còn đang trong hậu viện thì không may đến vậy.
Chính tà đảo điên khiến mọi người bàng hoàng trở tay không kịp. Sau khi hiểu rõ thì hối hận khôn nguôi, biết danh tiếng không hề tốt đẹp của Đại Ninh tự trong mấy chục năm ở giang hồ là sai hoàn toàn. Còn Bồ Phong tự tự xưng là võ học chính tông nhà Phật lại là mấy tên giết người không gớm tay. Càng hận hơn là bản thân sắp chết ở đây, mà chân tướng e là người sau không thể biết được.
Nếu Bồ Phong tự đã ở đây đồ sát Minh Kính sơn trang, cướp đi mật pháp Đoạt tướng, sau đó lại đổ oan cho Đại Ninh tự, nói với thiên hạ toàn bộ là do yêu tăng Triệt Liên gây ra, có lẽ là ai ai cũng tin sái cổ.
Việt Minh Khê sớm đoán ra ý định của Triệt Liên, lúc này nhìn Thi chưởng môn chật vật chạy tới cầu cứu hắn, vừa thổn thức vừa khinh thưởng. Chỉ trác lão già khú này không biết thức thời, do hắn mà cả đám sư điệt với đồ đệ Trúc Gian phái vô duyên vô cớ chịu tội.
Triệt Liên nhìn đám người vô tội ngã xuống vũng máu, nhíu chặt đôi lông mày thanh tứm đoạt kiếm trong tay Thi Minh Phủ xông vào tấn công Bồ Phong tự. Kinh mạch đã điều dưỡng như lúc ban đầu bắt đầu khởi động nội tức liên tiếp, dáng người nhẹ nhàng như chim yến xuyên qua màn mưa, mấy đệ tử Bồ Phong tự còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt người đang lao tới thì đã bị Triệt Liên nhắm ngay chỗ yếu, đánh ngất sấp mặt trong đám bùn.
Thi Minh Phủ thấy nạn lớn không chết vội vàng dẫn đệ tử trốn sau lưng Triệt Liên, vừa nín thở vừa đau đến co hết lại. Việt Minh Khê lau nước mưa đọng trên mặt, mỉa mai: “Ta nói này, lão chưởng môn, nếu biết có ngày hôm nay, thì sao lúc trước lại làm. Nếu không phải nhờ hai người chúng ta chạy tới kịp, lần sau có lẽ đã thành tấm bia đá trên núi U Tranh rồi. ”
Thi Minh Phủ thở hổn hển, xé góc áo ngoài băng bó cho mình, nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Việt Minh Khê nói:
“Tiểu tử ngươi nói khoác không biết ngượng mồm, chẳng phải lúc này nhà ngươi cũng trốn ở đây để Thuần Khê thượng nhân che chở sao. Nếu có can đảm, sao không xông lên đánh đám hòa thượng ma đạo kia, tỏ rõ uy thế của thiếu chủ Việt gia trang?”
Việt Minh Khê thở dài, ánh mắt tối đục nhìn bóng dáng Triệt Liên quay vòng trong màn mưa, nâng mặt lên nói: “Sao ta không dám. Nếu ta thật sự ra tay ở đây, đừng nói mấy hậu bối trẻ tuổi học nghệ không tinh này, mà ngay cả vị Thuần Khê thượng nhân kia chưa chắc đã đỡ nổi.”
Thi Minh Phủ bị giọng điệu ngông cuồng này làm cho râu giật giật, theo bản năng muốn cười mỉa thiếu niên không biết tự lượng sức mình này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt kia của y thì hắn khựng lại, im lặng nuốt xuống.
Tuy rằng chỉ mới hơn một canh giờ không gặp lại, hắn cảm thấy dáng người thiếu trang chru này cao hơn nhiều, khuôn mặt thì vẫn là thiếu niên, nhưung tác phong và cử chỉ lại trầm ổn thuần thục khó tả, áp lực đến mức hắn thở không nổi, cảm thấy y không phải đang khoác lác.
Hắn muốn nói nhưng lại liếc mắt nhìn Việt Minh Khêm đang định mở miệng đã thấy vị Thuần Khê thượng nhân trước mắt đã quét sạch bách nơi này, tám chín võ tăng Bồ Phong tự bị hắn trói chặt ném vào đống bùn nhuốm máu, sau đó đánh vào ấn đường, ép bọn họ phải tỉnh lại.
Thi Minh Phủ nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chưa từng nghĩ mấy hòa thượng ma đạo suýt nữa ép võ lâm danh môn bọn họ vào đường chết, lại bị Triệt Liên dễ dàng tóm gọn ở đây. Thậm chí trên áo tăng không hề nhiễm bẩn. Giờ nghĩ lại, nếu Triệt Liên thật sự là tên ác đồ trong miệng Cao Tư Viễn, muốn lấy mạng bọn hõ dễ như bỡn, cần gì phải tốn nước bọt làm chi với mấy kẻ đánh lén ngây thơ như bọn họ?
Mà Cao trang chủ không phân biệt nổi đâu là dá đâu là ngọc lại huy động mọi người nhận giặc làm cha. Rơi vào cảnh chân lấm tay bùn, đúng là nực cười.
“Niệm tình các ngươi còn trẻ, tạm thời ta sẽ không chấm dứt ân oán ở nơi này.” Triệt Liên lau sạch thiền trượng nhặt lên từ trong đám bùnm chĩa lưỡi dao bén ngót về phái đệ tử Bồ Phong tử, giống như đang nhìn đám kiến hôi, “Lão già Triệt Hải đâu?”
Khi tia chớp xanh trắng rạch xuống nền trời u ám, võ tăng cầm đầu giơ cánh tay phải lên, sau một khắc siết chặt mệnh môn của mình, thoát lực ngã xuống. Chúng tăng xung quanh thấy thế, cũng nhao nhao là, theo, trong cơn mưa to như thác đổ tự cắt kinh mạch mà chết.
Triệt Liên sửng sốt, tiến lên thăm dò hơi thở của bọn họ, lập tức cười lạnh nói: “Đúng là lão súc sinh có bản lĩnh, trong cửa Phật mà có thể nuôi ra đám tử sĩ khẳng khái vì mình không tiếc mạng.”
Dứt lời liền luồn tay vào ống tay áo tìm kiếm, muốn lấy chuỗi Xá Lợi tử bên người định hướng, nhưng chỉ thấy cổ tay trống ngoác. Lúc này mới nhớ tới hắn đã tặng cho Việt Minh Khê, ánh mắt tối xuống, cảm thấy lúng túng.
Hắn từng chứng kiến Việt Minh Khê ném những thứ ghi hết hồi ức của hai người vào lò sủa, nhưng không hề ấn tượng y có tiêu hủy luôn chuỗi Xá Lợi Tử kia hay không. Dù sao cũng là tính vật đầu tiên hắn tặng cho thiếu niên này. Mà hiện tại hắn cần chuỗi Xá Lợi Tử kia đi tìm lão già Triệt Hải, mà không biết nên mở lời thế nào.
Việt Minh Khê dường như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, không chủ động đưa vật hắn đang kỳ vọng kia, mà lười nhác đứng dậy ngáp, nói: “Ta biết hắn ở đâu.” Mang theo kiếm của mình, thản nhiên nói: “Sư phụ đi theo ta.”
Không biết vì sao, khi nghe giọng điệu xa cách của thiếu niên, Triệt Liên cảm thấy tim như thót lại, cảm giác chân khí đau đớn do va chạm lúc trước trong ảo cảnh lại cuồn cuộn. Nhưng cuối cùng hắn cũng ép mình pahri buông những xúc cảm kỳ lạ này xuống, thở dài một hơi, cuối cùng theo Việt Minh Khê đi về phía sườn núi.
Thi Minh Phủ do dự một hồi, thì thầm vài câu với các đệ tử bên cạnh, dặn dò mấy người đưa đệ tử bị thương nặng đến Y Vụ đường, cũng đi theo.
……
Việt Minh Khê nói mình biết chỗ của Triệt Hải. Mặc dù Triệt Liên không nghi ngờ y, nhưng vẫn cảm thầy kỳ kỳ. Hắn nhìn riết róng vào bóng lưng của thiếu niên đã cao hơn một năm trước rất nhiều, vừa cảm thấy xa lạ, vừa cảm thấy quen thuộc đến vi diệu.
Việt Minh Khê thi triển khinh công nhảy đến trước mật trang đậm mùi máu tươi nồng nặc nhất Minh Kính ươn trang, phá vỡ cấm chế trong rừng trúc văng tung tóe máu, nghe tiếng kiêu thảm thiết trong trang vang ra, liền bổ cửa xông vào.
Đập vào mắt là thi thể đã chết dị dạng, phần lớn là nữ sứ và khách trong trang, quả nhiên là do ma đầu nóng lòng như lửa đốt gây ra. Mấy người đông hành tìm được ngọn nguồn của tiếng ồn kia, vừa kịp lúc. Trong đống hỗn loạn này, những quyển trục bí tịch được Minh Kính sơn trang cất giữ nhiều năm gần như bị tổn hại hầu như không còn, mà là Triệt Hải có vẻ ác sát đang định cho Cao trang chủ đứt hơi thở, thanh loan đao khí lạnh trản ra đang từ từ bổ xuống đỉnh đầu hắn.
“……!”
Tiếng leng keng của sát lạnh rơi xuống đất phá tang sự tĩnh mịch trong mật trnag này, Triệt Liên đánh một chưởng khiến tâm mạch của Triệt Hải bị tổn thương, tóm hắn khỏi người Cao tư Viễn.
Lão tăng hai mắt đỏ kè phun máu, dương như bị thương không nhẹ, khuôn mặt khô quạt như vỏ cây phản chiếuu với vẻ hồng hào tuyệt diễm, không thèm để ý người phía sau đang tập kích, thở hổn hển một hồi lại đứng lên áp sát Cao Tư viễn, bóp cổ hắn điên cuồng hét:
“Cao Tư Viễn! Ta báo cho ngươi lần nữa, nếu ngươi cố tình không chịu giao ra mật pháp Đoạt tướng, ta chẳng những sẽ tàn sát Minh Kính sơn trang ngươi, mà còn muốn đám tôn tử đang ở bên ngoài cũng chôn cùng!”
Nghe vậy, Cao Tư Viễn đã bị máu tươi tưới đầy miệng, cố gắng chống đỡ cơ thể vốn không còn hơi thở ngồi dậy, ho khan kịch liệt.
Hắn buồn bã cười nói: “Ta đã nói rồi, năm đó nửa quyển Đoạt tướng này do pháp sư Già Ngọc tư mình đưa cho phụ thân và ta, tất nhiên chỉ có mình hắn mới lấy lại được. Cho dù đồ đệ và cháu của hắn có đến đòi, ta tuyệt đối không tự giao ra, chứ đừng nói những tên giang hồ mặt Phật lòng thú!”
Triệt Hải nghe xong lại nổi giận, xách thanh loan đao trên mặt đất lên, định chém tới Cao Tư Viễn, bị Triệt Liên phía sau thờ ơ lạnh nhạt dễ dàng khống chế chỗ yếu, ngã trên phiến đá xanh lạnh lẽo.
Triệt Liên nhíu mày, lúc này mới phát hiện tuy rằng Cao Tư Viễn đã mất một cách tay, trọng thương sắp chết nhưng không ngờ ma đầu Triệt Hải kia bị thương không nhẹ, biết hai người trong mật trang đã đánh nhau ác liệt, ngang sức ngang tài. Vị Cao trang chủ này luôn vì tư chất bình thường mà bị người trong giang hồ chế nhạo, quả nhiên là cao nhân không lộ tướng, cũng không phải chỉ là một thư sinh yếu đuối.
Bị một người vô danh đánh tới mức thương nặng như vậy, lúc này Triệt Hải cũng không đủ khơi dậy nửa phần gợn sóng trong lòng hắn.
Triệt Liên nhắm mắt lại, sau một khắc liền sáng tỏ mở mắt, đi tới trước mặt Triệt Hải giẫm lên cánh tay già yếu của hắn, khom người thản nhiên nhìn hắn nói: “Sư đệ, hôm nay ngươi sẽ chết ở chỗ này, không biết ngươi có muốn để lại di ngôn không?”
Triệt Hải dường như còn đang chìm trong cơn điên cuồng mới vừa rồi chưa tỉnh táo lại, một lúc sau mới dời đôi mắt mất tiêu cự kia nhìn Triệt Liên, bỗng dưng từ trong phổi trảo ra tiếng thở dốc nặng nề, nhếch miệng nở nụ cười.
“……Ngươi không thể giết ta”. Triệt Hải bình tĩnh nói, “hắn sắp tới. Hắn sẽ đến cứu ta.”
Thấy Triệt Hải nửa mơ nửa chết nói năng lung tung như kẻ say. Triệt Liên lờ mờ có dự cảm là lạ, theo bản năng nhìn người phía sau.
Việt Minh Khê vẫn đứng cạnh mấy người trên vách tường đi đến trước mặt Cao Tư Viễn, vươn ngón tay dò hơi thở của hắn, sau đó thở dài thật sâu, nói: “Cao bám sao lại tình nguyện lấy mạng mình và mấy trăm người trong Minh Kính sơn trang không chịu giao Đoạt tương ra? Nếu pháp sư Già Ngọc đã chết thật rồi, thì ý tốt và chấp niệm này của người khó mà nhận nổi.”
Cao Tư Viễn gian nan nhấc mí mắt nhìn về phía Việt Minh Khê, lại chậm rãi nhắm lên lần nữa, đứt quãng nói:
“Ta… Ngoại trừ hắn, ai cũng không thể…”
“……”
Việt Minh Khê cụp mắt, trên mặt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Sau đó đứng lên, giọng nói thiếu niên vốn trong trẻo đột nhiên trở nên thuần hậu trầm thấp, chăm chú nhìn khuôn mặt nhiễm bụi như nến tàn trong gió của Cao Tư Viễn, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà Cao bá bá à, người từng nói nếu pháp sư Già Ngọc tự mình đến đòi, thì có thể để hắn lấy lại, thật không?”
Lúc này, Triệt Liên chợt kích động trong lòng.
Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện đáng sợ sắp xảy ra, ổn định thân hình đang lắc lư, liền cuống quýt vươn tay về phía Việt Minh Khê, như muốn bắt lấy ảo cảnh thiếu niên chung tình với mình. Đáng tiếc đã không kịp, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn quanh người y tràn ngập tử khí tinh thuần, mặt mày non nớt chuyển động hóa thành bộ dáng kinh diễm nhất thế gian.
Thanh niên tóc tai xõa ngang vai bước ra tử khí phiêu đáng, đôi mắt như chứa hồ đầy sáo, đẹp như yêu hồ quyến rũ nhất trong Liêu Trai, mặc dù không có Phật châu, nhưung tràn đầy thiền ý không linh, giống như diễm tăng uống rượu sênh cả trong Đại Ninh tự nhiều năm trước.
Y cười tủm tỉm nói:
“Già Ngọc pháp sư ở đây, lúc này Cao trang chủ có tình nguyện giao ra nửa quyển đoạt tướng kia không?”
……
Cao Tư Viễn nhìn vẻ khuynh thành giữa hai hàng chân mày, mặt rơi lệ.
Việt Minh Khê và Triệt Liên đã trải qua gần hai năm xuân đến thu qua trong lò luyện Thập Toàn Bách, bên ngoài lò chỉ ngót hơn một canh giờ, vẫn là khung cảnh đầu xuân của Giang Nam, thậm chí còn chưa đến buổi trưa. Sáng sớm mây đen giăng kín, Kỳ Linh Châu không biết đã đổ mưa tự lúc nào, làm loãng mùi tanh phả trong không khí.
Ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc núp dưới màn mưa, Việt Minh Khê khẽ nhíu mày, một khắc sau cùng với Triệt Liên chạy về phía Thương Hải Cư.
Cả tòa Minh Kính sơn trang bị nước mưa cuốn trôi đến hoang lạnh, sấm chớp đì đoàng rạch trên màn trời mờ mịt, bóng kiếm ảnh đao chằng chéo trong trang, Thương Hải cư sớm không còn ai, chỉ sót lại vệt máu đã loãng đến mức không nhìn rõ.
Việt Minh Khê ngồi xổm xuống phủi lớp bùn bám trên đất, biết nơi này đã xảy ra chuyện, rồi đi theo Triệt Liên đạp trên mấy vết máu hỗn loạn tìm tới đỉnh núi. Quả nhiên tìm được mọi người đang chiến đấu hỗn loạn khắp nơi. Bên bụi cây thấp bé, họ phát giác ra bên đang gây hấn kia là chúng tăng của Bồ Phong tự.
Ai có thể ngờ chir trong hơn một canh giờ ngắn ngủi mà cả hai biến mất, Minh Kính sơn trang lại sinh ra biến cố ồ ạt như vậy. Mấy hòa thượng Bồ Phong Tự vốn là thiện tăng nay đã lộ rõ bản chất hung ác, thiền trượng trong tay đang chĩa thẳng vào điểm chết người của mọi người.
Còn những người Trúc Gian Phái lúc trước chết thảm dưới kiếm của Triệt Liên, nay còn sống sờ sờ đánh nhau với Bồ Phong tự, ai nấy mang thương tích đầy mình, dần dần kiệt sức. Chươgn môn Trúc Gián phái tức nổ mắt, bỗng thấy Triệt Liên từ trong rừng đi tới, lúc này mới ngắn một chiêu đánh rớt kiếm trong tay, quỳ rạp trong bể máu nhoe nhoét gào to:
“Thượng nhân, cứu chúng ta!”
Triệt Liên nhướng mày, như thể không hề ngạc nhiên. Việt Minh Khê lạnh lùng nhìn những kiếm khách tưởng đã chết mà nay sống lại, vẻ mặt thấu tỏ.
Vốn là những môn phái võ lâm tưởng mình đã chết thảm dưới kiếm của Triệt Liên đã từ từ tỉnh lại khoảng một canh giờ trước, mới biết nơi đây đã biến thành địa ngục giết chóc của Bồ Phong tự. Các môn phái võ lâm một lòng đoàn kết vây quét đám yêu nghiệt này càng bị chết thảm, thậm chí nhiều người còn khôgn rõ tại sao nơi này lại biến thành thế cục như vậy, sau đó đã thành u hồn dã quỷ dưới cơn mưa to như trút nước ở Kỳ Linh Châu.
Mọi người trong Trúc Gian phái hoảng sợ không thôi, đành phải rút kiếm ra vội vã nghênh chiến, lúc này mới biết thì ra Cao Tư Viễn tự cho mình đã luyện hóa được Triệt Liên trong lò Bách Luyện, liền vỗi vàng tìm Tinh Trần thượng nhân bàn bạc. Định bụng sẽ tập kết các chiến lực còn lại quét sạch đám yêu tăng đang chờ dưới chân núi, ép Đại Ninh tự giao thuốc giải độc rết.
Ai ngờ lão tăng Triệt Hai kia nghe nói Triệt Liên đã bị luyện hoá, Bồ Phong tự không còn hiểm nguy, đột nhiên bật dậy chém đứt một tay của Cao trang chủ, vẻ mặt từ bi đã quét sạch trơn chỉ lộ ra vẻ hiểm ác, lấy tính mạng của đám hiệp sĩ trong Minh Kính sơn trang ra uy hiếp, muốn hắn nhanh chóng giao ra quyển hạ của Đoạt tướng thư.
Cao Tư Viễn thà chết không theo, mọi người thấy thế tất nhiên là cuống cuồng xông lên giúp hắn thoát hiểm, đã thấy người trong trang lục tục ho máu mà chết. Các môn phái võ lân vốn đang chờ ở Thương Hải Cư để Cao Tư Viễn lo hậu sự của lão trang chủ cho xong xuôi, mà Bồ Phong tự im ỉm hạ độc trong rượu của bọn họ. Lúc này chính là thời điểm độc tố phát tác, chỉ có đám hiệp sĩ lúc trước ăn thuốc rết thì bình an vô sự. Lại thấy mọi người của Trúc Gian phái sống lại chỉ bị thương ngoài da, lúc này mới bừng tỉnh.
Lúc đó Triệt Liên thấy mọi người bị Cao Tư Viễn mê hoặc, sợ mọi người không đủ tinh ý nhìn thấu thủ đoạn của Bồ Phong tự, tự nhận mình là yêu tăng, éo mọi người nghe lời ăn thuốc dải, cũng chứng minh danh tiếng ác độc của mình, loại bỏ máu độc trong cơ thể của Trúc Gian phái. Lại bắt mấy người còn lại ăn thuốc rết, lúc này mới giúp bọn họ tránh khỏi một kiếp nạn. Nhưng nhưunxg người còn đang trong hậu viện thì không may đến vậy.
Chính tà đảo điên khiến mọi người bàng hoàng trở tay không kịp. Sau khi hiểu rõ thì hối hận khôn nguôi, biết danh tiếng không hề tốt đẹp của Đại Ninh tự trong mấy chục năm ở giang hồ là sai hoàn toàn. Còn Bồ Phong tự tự xưng là võ học chính tông nhà Phật lại là mấy tên giết người không gớm tay. Càng hận hơn là bản thân sắp chết ở đây, mà chân tướng e là người sau không thể biết được.
Nếu Bồ Phong tự đã ở đây đồ sát Minh Kính sơn trang, cướp đi mật pháp Đoạt tướng, sau đó lại đổ oan cho Đại Ninh tự, nói với thiên hạ toàn bộ là do yêu tăng Triệt Liên gây ra, có lẽ là ai ai cũng tin sái cổ.
Việt Minh Khê sớm đoán ra ý định của Triệt Liên, lúc này nhìn Thi chưởng môn chật vật chạy tới cầu cứu hắn, vừa thổn thức vừa khinh thưởng. Chỉ trác lão già khú này không biết thức thời, do hắn mà cả đám sư điệt với đồ đệ Trúc Gian phái vô duyên vô cớ chịu tội.
Triệt Liên nhìn đám người vô tội ngã xuống vũng máu, nhíu chặt đôi lông mày thanh tứm đoạt kiếm trong tay Thi Minh Phủ xông vào tấn công Bồ Phong tự. Kinh mạch đã điều dưỡng như lúc ban đầu bắt đầu khởi động nội tức liên tiếp, dáng người nhẹ nhàng như chim yến xuyên qua màn mưa, mấy đệ tử Bồ Phong tự còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt người đang lao tới thì đã bị Triệt Liên nhắm ngay chỗ yếu, đánh ngất sấp mặt trong đám bùn.
Thi Minh Phủ thấy nạn lớn không chết vội vàng dẫn đệ tử trốn sau lưng Triệt Liên, vừa nín thở vừa đau đến co hết lại. Việt Minh Khê lau nước mưa đọng trên mặt, mỉa mai: “Ta nói này, lão chưởng môn, nếu biết có ngày hôm nay, thì sao lúc trước lại làm. Nếu không phải nhờ hai người chúng ta chạy tới kịp, lần sau có lẽ đã thành tấm bia đá trên núi U Tranh rồi. ”
Thi Minh Phủ thở hổn hển, xé góc áo ngoài băng bó cho mình, nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Việt Minh Khê nói:
“Tiểu tử ngươi nói khoác không biết ngượng mồm, chẳng phải lúc này nhà ngươi cũng trốn ở đây để Thuần Khê thượng nhân che chở sao. Nếu có can đảm, sao không xông lên đánh đám hòa thượng ma đạo kia, tỏ rõ uy thế của thiếu chủ Việt gia trang?”
Việt Minh Khê thở dài, ánh mắt tối đục nhìn bóng dáng Triệt Liên quay vòng trong màn mưa, nâng mặt lên nói: “Sao ta không dám. Nếu ta thật sự ra tay ở đây, đừng nói mấy hậu bối trẻ tuổi học nghệ không tinh này, mà ngay cả vị Thuần Khê thượng nhân kia chưa chắc đã đỡ nổi.”
Thi Minh Phủ bị giọng điệu ngông cuồng này làm cho râu giật giật, theo bản năng muốn cười mỉa thiếu niên không biết tự lượng sức mình này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt kia của y thì hắn khựng lại, im lặng nuốt xuống.
Tuy rằng chỉ mới hơn một canh giờ không gặp lại, hắn cảm thấy dáng người thiếu trang chru này cao hơn nhiều, khuôn mặt thì vẫn là thiếu niên, nhưung tác phong và cử chỉ lại trầm ổn thuần thục khó tả, áp lực đến mức hắn thở không nổi, cảm thấy y không phải đang khoác lác.
Hắn muốn nói nhưng lại liếc mắt nhìn Việt Minh Khêm đang định mở miệng đã thấy vị Thuần Khê thượng nhân trước mắt đã quét sạch bách nơi này, tám chín võ tăng Bồ Phong tự bị hắn trói chặt ném vào đống bùn nhuốm máu, sau đó đánh vào ấn đường, ép bọn họ phải tỉnh lại.
Thi Minh Phủ nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chưa từng nghĩ mấy hòa thượng ma đạo suýt nữa ép võ lâm danh môn bọn họ vào đường chết, lại bị Triệt Liên dễ dàng tóm gọn ở đây. Thậm chí trên áo tăng không hề nhiễm bẩn. Giờ nghĩ lại, nếu Triệt Liên thật sự là tên ác đồ trong miệng Cao Tư Viễn, muốn lấy mạng bọn hõ dễ như bỡn, cần gì phải tốn nước bọt làm chi với mấy kẻ đánh lén ngây thơ như bọn họ?
Mà Cao trang chủ không phân biệt nổi đâu là dá đâu là ngọc lại huy động mọi người nhận giặc làm cha. Rơi vào cảnh chân lấm tay bùn, đúng là nực cười.
“Niệm tình các ngươi còn trẻ, tạm thời ta sẽ không chấm dứt ân oán ở nơi này.” Triệt Liên lau sạch thiền trượng nhặt lên từ trong đám bùnm chĩa lưỡi dao bén ngót về phái đệ tử Bồ Phong tử, giống như đang nhìn đám kiến hôi, “Lão già Triệt Hải đâu?”
Khi tia chớp xanh trắng rạch xuống nền trời u ám, võ tăng cầm đầu giơ cánh tay phải lên, sau một khắc siết chặt mệnh môn của mình, thoát lực ngã xuống. Chúng tăng xung quanh thấy thế, cũng nhao nhao là, theo, trong cơn mưa to như thác đổ tự cắt kinh mạch mà chết.
Triệt Liên sửng sốt, tiến lên thăm dò hơi thở của bọn họ, lập tức cười lạnh nói: “Đúng là lão súc sinh có bản lĩnh, trong cửa Phật mà có thể nuôi ra đám tử sĩ khẳng khái vì mình không tiếc mạng.”
Dứt lời liền luồn tay vào ống tay áo tìm kiếm, muốn lấy chuỗi Xá Lợi tử bên người định hướng, nhưng chỉ thấy cổ tay trống ngoác. Lúc này mới nhớ tới hắn đã tặng cho Việt Minh Khê, ánh mắt tối xuống, cảm thấy lúng túng.
Hắn từng chứng kiến Việt Minh Khê ném những thứ ghi hết hồi ức của hai người vào lò sủa, nhưng không hề ấn tượng y có tiêu hủy luôn chuỗi Xá Lợi Tử kia hay không. Dù sao cũng là tính vật đầu tiên hắn tặng cho thiếu niên này. Mà hiện tại hắn cần chuỗi Xá Lợi Tử kia đi tìm lão già Triệt Hải, mà không biết nên mở lời thế nào.
Việt Minh Khê dường như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, không chủ động đưa vật hắn đang kỳ vọng kia, mà lười nhác đứng dậy ngáp, nói: “Ta biết hắn ở đâu.” Mang theo kiếm của mình, thản nhiên nói: “Sư phụ đi theo ta.”
Không biết vì sao, khi nghe giọng điệu xa cách của thiếu niên, Triệt Liên cảm thấy tim như thót lại, cảm giác chân khí đau đớn do va chạm lúc trước trong ảo cảnh lại cuồn cuộn. Nhưng cuối cùng hắn cũng ép mình pahri buông những xúc cảm kỳ lạ này xuống, thở dài một hơi, cuối cùng theo Việt Minh Khê đi về phía sườn núi.
Thi Minh Phủ do dự một hồi, thì thầm vài câu với các đệ tử bên cạnh, dặn dò mấy người đưa đệ tử bị thương nặng đến Y Vụ đường, cũng đi theo.
……
Việt Minh Khê nói mình biết chỗ của Triệt Hải. Mặc dù Triệt Liên không nghi ngờ y, nhưng vẫn cảm thầy kỳ kỳ. Hắn nhìn riết róng vào bóng lưng của thiếu niên đã cao hơn một năm trước rất nhiều, vừa cảm thấy xa lạ, vừa cảm thấy quen thuộc đến vi diệu.
Việt Minh Khê thi triển khinh công nhảy đến trước mật trang đậm mùi máu tươi nồng nặc nhất Minh Kính ươn trang, phá vỡ cấm chế trong rừng trúc văng tung tóe máu, nghe tiếng kiêu thảm thiết trong trang vang ra, liền bổ cửa xông vào.
Đập vào mắt là thi thể đã chết dị dạng, phần lớn là nữ sứ và khách trong trang, quả nhiên là do ma đầu nóng lòng như lửa đốt gây ra. Mấy người đông hành tìm được ngọn nguồn của tiếng ồn kia, vừa kịp lúc. Trong đống hỗn loạn này, những quyển trục bí tịch được Minh Kính sơn trang cất giữ nhiều năm gần như bị tổn hại hầu như không còn, mà là Triệt Hải có vẻ ác sát đang định cho Cao trang chủ đứt hơi thở, thanh loan đao khí lạnh trản ra đang từ từ bổ xuống đỉnh đầu hắn.
“……!”
Tiếng leng keng của sát lạnh rơi xuống đất phá tang sự tĩnh mịch trong mật trnag này, Triệt Liên đánh một chưởng khiến tâm mạch của Triệt Hải bị tổn thương, tóm hắn khỏi người Cao tư Viễn.
Lão tăng hai mắt đỏ kè phun máu, dương như bị thương không nhẹ, khuôn mặt khô quạt như vỏ cây phản chiếuu với vẻ hồng hào tuyệt diễm, không thèm để ý người phía sau đang tập kích, thở hổn hển một hồi lại đứng lên áp sát Cao Tư viễn, bóp cổ hắn điên cuồng hét:
“Cao Tư Viễn! Ta báo cho ngươi lần nữa, nếu ngươi cố tình không chịu giao ra mật pháp Đoạt tướng, ta chẳng những sẽ tàn sát Minh Kính sơn trang ngươi, mà còn muốn đám tôn tử đang ở bên ngoài cũng chôn cùng!”
Nghe vậy, Cao Tư Viễn đã bị máu tươi tưới đầy miệng, cố gắng chống đỡ cơ thể vốn không còn hơi thở ngồi dậy, ho khan kịch liệt.
Hắn buồn bã cười nói: “Ta đã nói rồi, năm đó nửa quyển Đoạt tướng này do pháp sư Già Ngọc tư mình đưa cho phụ thân và ta, tất nhiên chỉ có mình hắn mới lấy lại được. Cho dù đồ đệ và cháu của hắn có đến đòi, ta tuyệt đối không tự giao ra, chứ đừng nói những tên giang hồ mặt Phật lòng thú!”
Triệt Hải nghe xong lại nổi giận, xách thanh loan đao trên mặt đất lên, định chém tới Cao Tư Viễn, bị Triệt Liên phía sau thờ ơ lạnh nhạt dễ dàng khống chế chỗ yếu, ngã trên phiến đá xanh lạnh lẽo.
Triệt Liên nhíu mày, lúc này mới phát hiện tuy rằng Cao Tư Viễn đã mất một cách tay, trọng thương sắp chết nhưng không ngờ ma đầu Triệt Hải kia bị thương không nhẹ, biết hai người trong mật trang đã đánh nhau ác liệt, ngang sức ngang tài. Vị Cao trang chủ này luôn vì tư chất bình thường mà bị người trong giang hồ chế nhạo, quả nhiên là cao nhân không lộ tướng, cũng không phải chỉ là một thư sinh yếu đuối.
Bị một người vô danh đánh tới mức thương nặng như vậy, lúc này Triệt Hải cũng không đủ khơi dậy nửa phần gợn sóng trong lòng hắn.
Triệt Liên nhắm mắt lại, sau một khắc liền sáng tỏ mở mắt, đi tới trước mặt Triệt Hải giẫm lên cánh tay già yếu của hắn, khom người thản nhiên nhìn hắn nói: “Sư đệ, hôm nay ngươi sẽ chết ở chỗ này, không biết ngươi có muốn để lại di ngôn không?”
Triệt Hải dường như còn đang chìm trong cơn điên cuồng mới vừa rồi chưa tỉnh táo lại, một lúc sau mới dời đôi mắt mất tiêu cự kia nhìn Triệt Liên, bỗng dưng từ trong phổi trảo ra tiếng thở dốc nặng nề, nhếch miệng nở nụ cười.
“……Ngươi không thể giết ta”. Triệt Hải bình tĩnh nói, “hắn sắp tới. Hắn sẽ đến cứu ta.”
Thấy Triệt Hải nửa mơ nửa chết nói năng lung tung như kẻ say. Triệt Liên lờ mờ có dự cảm là lạ, theo bản năng nhìn người phía sau.
Việt Minh Khê vẫn đứng cạnh mấy người trên vách tường đi đến trước mặt Cao Tư Viễn, vươn ngón tay dò hơi thở của hắn, sau đó thở dài thật sâu, nói: “Cao bám sao lại tình nguyện lấy mạng mình và mấy trăm người trong Minh Kính sơn trang không chịu giao Đoạt tương ra? Nếu pháp sư Già Ngọc đã chết thật rồi, thì ý tốt và chấp niệm này của người khó mà nhận nổi.”
Cao Tư Viễn gian nan nhấc mí mắt nhìn về phía Việt Minh Khê, lại chậm rãi nhắm lên lần nữa, đứt quãng nói:
“Ta… Ngoại trừ hắn, ai cũng không thể…”
“……”
Việt Minh Khê cụp mắt, trên mặt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Sau đó đứng lên, giọng nói thiếu niên vốn trong trẻo đột nhiên trở nên thuần hậu trầm thấp, chăm chú nhìn khuôn mặt nhiễm bụi như nến tàn trong gió của Cao Tư Viễn, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà Cao bá bá à, người từng nói nếu pháp sư Già Ngọc tự mình đến đòi, thì có thể để hắn lấy lại, thật không?”
Lúc này, Triệt Liên chợt kích động trong lòng.
Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện đáng sợ sắp xảy ra, ổn định thân hình đang lắc lư, liền cuống quýt vươn tay về phía Việt Minh Khê, như muốn bắt lấy ảo cảnh thiếu niên chung tình với mình. Đáng tiếc đã không kịp, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn quanh người y tràn ngập tử khí tinh thuần, mặt mày non nớt chuyển động hóa thành bộ dáng kinh diễm nhất thế gian.
Thanh niên tóc tai xõa ngang vai bước ra tử khí phiêu đáng, đôi mắt như chứa hồ đầy sáo, đẹp như yêu hồ quyến rũ nhất trong Liêu Trai, mặc dù không có Phật châu, nhưung tràn đầy thiền ý không linh, giống như diễm tăng uống rượu sênh cả trong Đại Ninh tự nhiều năm trước.
Y cười tủm tỉm nói:
“Già Ngọc pháp sư ở đây, lúc này Cao trang chủ có tình nguyện giao ra nửa quyển đoạt tướng kia không?”
……
Cao Tư Viễn nhìn vẻ khuynh thành giữa hai hàng chân mày, mặt rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.