Chương 16: Tai họa
Thi Hoa La Phạn
08/05/2023
Y không biết mình đã trở thành hồng nhan họa thủy tự bao giờ, thấy đại mỹ nhân ra tay cực kỳ tàn độc, hiện rõ dáng vẻ quyết tâm giết người, theo bản năng muốn tiến lên khuyên can, nhưng biết tu vi mình có hạn sơ không qua nổi mấy chiêu; do dự một lát đã thấy hai tăng nhân phá cửa sổ lao ra ngoài, trong viện Thương Hải cư tịch mịch diễn ra cảnh đánh nhau kịch liệt.
Việt Minh Khê vội vàng đuổi theo, còn chưa kịp cất lời, Triệt Liên tung chiêu rồi quay đầu, lạnh lùng liếc y. Việt Minh Khê biết hắn không cho phép mình nhiều lời, đành phải ôm mặt đầy đau khổ ngậm lá trúng, yên lặng đứng cạnh hành lang xem.
Y vốn tưởng lấy cảnh giới võ học của đại mỹ nhân, đánh tiểu mỹ nhân sấp mặt sàn là chuyện muỗi thôi. Nhưng y thấy tuy Triệt Liên đang chiến ưu thế mà lông may hơi nhíu lại. Dù sao hai người này cũng là đệ tử Đại Ninh tự, chưa từng sử dụng mị công đáng xấu hổ kia, mỗi chiêu pháp tựa như tập hợp tuyệt học của các đại môn phái, ném sự băn khoăn sau đầu, xem đấu võ như thế này cũng quá đặc sắc rồi.
Hai người chiến đấu kịch liệt, bỗng nhiên Triệt Liên đánh tay phải, về phái bộ vị trí mạng của Không Phạm, Việt Minh Khê tưởng trận tỷ thý này sẽ kết thúc, ai ngờ Triệt Liên nắm tay lại, giữa ngón tay kẹp một ám tiến lóe lên trong tay áo.
Lúc này, Việt Minh Khê từ từ cảm thấy chuyện gì đó hơi sai sai.
Trước đó Ký Linh Châu còn he hé ánh bình minh, mà lúc này sương mù đã giăng mắc. Chim hót hoa đua hương ở dảo Kính Sơn đã biến mất, xung quanh rơi vào tịch mịch đến lạ thường, tợ như dấu hiệu mưa to kéo đến.
Triệt Liên dừng tay, như đang suy nghĩ thứ trong tay áo sư đệ suýt làm hắn thất thần, lại nhẹ nhàng ngửi mùi hương lướt qua mũi, chợt tỉnh thấy ngón tay mình dính nó đã xanh đen.
Hắn nhìn những thửa hoa dang dập dềnh trong biển sương mù cách đó không xa, đỡ trán thở dai: “Ta còn đang tự hỏi không biết Cao trang chủ và các vị hảo kiệt gấp rút thảo luận một đêm sẽ nghĩ ra kế sách vẹn toàn kiểu gì để đánh ta trở tay không kịp. Không ngờ là mấy kỹ xảo ba xu này, đúng là phong cách của máy bọn nho phong kiếm khách văn nhược.”
Sâu trong vườn hoa nổi từng trận lào xào, đệ tử Đại Ninh còn lại đang ngái ngủ trong Thương Hải cư từ từ ra ngoài, nghe Triệt Liên nói vậy vội nhìn về phía đình viện đang ẩn giấu nguy hiểm kia, ai nấy đều rõ ràng, nhưng chưa từng tỏ rõ sự sợ hãi bất an trên mặt.
Một luông gió đen thổi qua, sắc trời vốn mờ mờ càng lúc càng mù mịt ảm đạm, Trúc Gian phái đang mai phục chỗ vườn hào càng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Tận sâu trong lòng bọn họ không muốn dính vào ân oán của tổ tông ở Minh Kính sơn trang, càng không muốn kết địch với mặt trời ban trưa Việt Gia trang. Sau khi Cao Tư Viễn nhiều lần khuyên nhủ, trong lòng cũng cảm thấy những năm gần dây danh vọng môn phái bất ổn, nếu lần này có thể vửa tiêu diệt yêu tăng Đại Ninh tự, vừa lập uy trên giang hồ, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng mà cuối cùng buộc bọn họ ra quyết định này, là Cao Tư Viễn kia suốt đêm chầu chực ở bến đò, cho dù bọn họ có lập tức thông báo tin tức, thì trong vòng hơn mười ngày tới cũng không thể rời khỏi đảo Kính Sơn, rất có thể sẽ kéo nhau chết chung. Sau đó Cao Tư Viễn lại gọi mọi người mật đàm, nguyện tặng triệu kim ngân vàng bạc trong Minh Kính sơn trang làm quà tạ lễ cho ai giết chết yêu tăng Triệt Liên. Dưới sự dụ dỗ cưỡng ép, mọi người không thể kiên trì được hơn.
Cũng may Cao Tư Viễn cũng không phải là kẻ ngu dốt lỗ mạng, vẫn ra kế hoạch chu toàn, vì để đối phó với mị công trong mật pháp Đoạt tướng kia, để mỗi người ăn hai viên thanh tâm hoàn, lại thêm đan dược phụ trợ tăng công lực, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất, sau đó để Trúc Gian phái đánh trận đầu.
Không phải Trúc Gian phái không sợ, nhưng nói cho cùng lần này bọn họ tụ tập ở Minh Kính sơn trang dù có mấy trăm hào kiệt thì sao có thể không tiêu diệt được mười mấy người tà mị kia? Cho nên gan gấu cũng to ra, trước lúc trời sáng đã âm thầm núp ở chỗ này, kiên nhẫn đợi thời cơ thích hợp.
Nhưng mà thấy yêu tăng kia lại dễ dàng ngăn cản ám tiễn mà Trúc Gian phái bọn họ luôn tự hào, lúc này lại trời người cùng giao chiến, không biết hối hận bây giờ đã kịp hay không, thì Triệt Liên nhẹ nhàng búng đầu ngón tay hai cái, vết bầm đen sẫm màu kia từ từ nhạt dần, cười lạnh nói: “Không dám ra tay chính diện với ta, lại nhân lúc ta và sư đệ đang luận bàn trốn chui trốn nhủi ở đó mà ném ám tiễn, đúng là xứng danh chính phái giang hồ.”
Nghe hắn khinh miệt, Thi Minh Phu không nhịn nổi nữa, đứng dậy cầm kiếm hạ giọng nói:
“Thuần Khê thượng nhân, cho dù ngươi là tiền bối võ lâm, giết người đền mạng, cũng là chuyện bất di bất dịch.”
Triệt Liên cười nói: “Hay cho câu bất di bất dịch. Rõ ràng người phải đền mạng, lại còn gạt Phật tổ muôn dân là tên đang ngồi ở Bồ Phong tự kia, Thích Triệt Liên Ta có gì phải sợ? Niệm tình bọn ngươi từng có nghĩa thầy trò với thiếu niên này, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, bớt quản chuyện vô bổ lại, về nhà đi.”
Thi Minh Phủ không hiểu ý, lúc này mới chú ý tới Việt Minh Khê dang thản nhiên xem kịch dưới hành lang, trong lòng bùng lên lửa giận, tạm thời dẫn mọi người Trúc Gian phái lui về phía sau hai bước, bày ra kiếm trận tấn công, hít sâu rồi nói với người đứng sau Triệt Liên:
“Việt Minh Khê, mặc dù không biết vì sao ngươi bị mê hoặc; cố ý muốn đối địch với toàn bộ giang hồ. Nhưng niệm tình người từng là đệ tử học đạo ở Trúc Gian phái9 ta, nếu ngươi hồi tâm hướng Đạo, có thể bỏ qua chuyện cũ, Trúc Gian Phái vẫn có thể hoan nghênh người nhập môn lần nữa.”
Hắn không biết vì sao Triệt Liên lại xem thương mà giao lưng cho người khác, dường như cực kỳ yên tâm về thiếu niên này, cũng không biết giữa hai người này có chuyện gì, chỉ ôm lòng tính toán đến cùng, muốn khuyên Việt Minh Khê quay đầu là bờ.
“…… Lão gia ngài nên tỉnh mộng đi. Từ khi ta xuống núi U Hoàng đã không có ý định trở về rồi.” Việt Minh Khê nói với vẻ sâu xa, “Trong Trúc Gian phái ai cũng biết biết ngài không muốn ta nhập môn, chỉ vì lỡ thu rất nhiều tiền của cha ta, lại muốn thăm dò tuyệt học độc môn của Việt gia trang, nên mới gắng gượng nhận ta làm đệ tử dọn dẹp mà thôi. Cũng may miệng ta kín kẽ, nửa năm không thể nhả ra cho ngài nửa chữ về kiếm pháp Việt Gia nên mới nhân cơ hội tìm cớ đuỏi ta đi, nào có lý ta sẽ trở về.”
Thấy Việt Minh Khê nói thẳng thừng, chúng đệ tử Trúc Gian phái theo bản năng nhìn về phía chưởng môn, thấy râu của Thi Minh Phủ khẽ giật, hiển nhiên cực kỳ tức giận, lại không thể phản bác, lòng bàn tay buông thõng khẽ cong về phía sau, đệ tử đọt nhiên thủ thế, đồng loạt cầm kiếm tấn công Triệt Liên.
Triệt Liên nhíu mày, hiển nhiên không ngờ thần sắc giận dữ của lão già này là thủ thuật che mắt. Cùng lúc đó, Tùng Gian phái và Tam Thanh giáo cũng từ sau viện nối đuôi bò ra, triển khai thế tiến công cực kỳ mãnh liên đánh úp sau lưng Triệt Liên.
Triệt Liên khẽ thở dài, giơ tay lên đỡ lấy lưỡi dao trắng Thi Minh Phủ tập kích trước mắt, sát khí ngưng tụ quanh người bỗng đẩy lui mấy tên đệ tử quần hợp bên cạnh, tay kia buông lơi còn lười nâng lên, cứ vậy so chiêu với thánh thủ kiếm thuật nổi danh nhất Trúc Gian phái.
Hắn không thèm để ý đến kết cục đám hào kiệt sau lưng ra saom, chỉ nghe tiếng kêu rên liên tục trong Thương Hải cư vang lên. Đệ tử Đại Ninh tự bị quấy nhiễu mộgn đẹp sinh lòng oán hận, chưa đợi Triệt Liên mở miệng đã chủ động nghênh chiến, chỉ hơn mười người cũng dễ dàng cân sức ngang tài với mấy cao thủ; thêm việc sử dụng cái loại công pháp quái dị, khiến cho mây đen dày đặc ở Thương Hải cư bỗng nhiễm vài phần tuyệt đích.
Triệt Liên chế trụ thế kiếm trước mắt, bản năng phân tâm đưa mắt về phía Việt Minh Khêm thiếu niên kia tuy trên đỉnh đầu dính lá trúc kêu hét ỏm tỏi giữa đám hiệp khách, vung bội kiếm trong tay loạn xa, nhưng có thể chịu được thế tấn công của ba người. Không Phạm ở bên đối địch không quên che chở y, vì vậy hắn yên lòng, ngưng mắt trầm tư.
Sát ý trước mắt hùng hổ, tuy rằng công lực hùng hậu, Triệt Liên biết rõ vãn bối này không phải đối thủ của mình, cảm thấy cứ giằng co vầy không thú vị, cũng lười dây dưa với Thi Minh Phủ, bổ kiếm của hắn, thở dài một hơi:
“Thi Chưởng môn, ta với ngươi không thù không oán. Đại Ninh tự lần này chưa từng nghĩ sẽ làm tổn hại tính mạng người ở Minh Kính sơn trang, nhưng thật tiếc bần tăng ứng chiến mệt rồi, đành phải giết gà dọa khỉ trước.”
Dứt lời chỉ cong ngón tay lại, dưới thế tấn công lạnh thấu xương đoạt kiếm của Thi Minh Phủ, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, Thi Minh Phủ trợn tròn mắt, rơi thẳng từ trên không xuống đất, đã thân vong khí tuyệt.
“Chưởng môn sư bá!”
“Sư phụ!”
Trúc Gian phái hốt hoảng, nhao nhao chật vật tránh né thế tấn công của Đại Ninh tự, đổ về phía Thi Minh Phủ. Triệt Liên đảo qua khuôn mặt của những đệ tử trẻ tuổi này, tia thương hại như có như không hiện trong dôi mắt phượng đầy sát khí kia, cõ lẽ nhiều hơn là sự cười nhạo, khi hắn nhẹ nhàng lao lưỡi kiếm giữa các ngón tay, sau một khắc, trận huyết ảnh bắn tung tóe, những người còn lại của Tùng Gian Phái và Tam Thanh giáo đã la liệt trên mặt đất.
……
Không Phạm nhìn diện mạo như tu la sống của sư huynh, bất đắc dĩ giơ tay lên, ý bảo chúng đệ tử Đại Ninh tự dừng tay.
Hắn không ngờ Triệt Liên giảng hòa với đám tiểu tốt này không thành, vẫn ngồi vững danh hiệu yêu tăng, vậy là muốn liều chết với đám Minh Kính sơn trang vu khống mình. Sau khi tâm trạng bùi ngùi qua đi, hắn ngước mắt nhìn thiếu niên xem sư huynh là viên ngọc hoàn mỹ không tỳ vết kia, đầu y vẫn dính đầy lá trúc, mặt không đổi sắc tựa hành lang nhìn, nổi tâm không gợn sóng.
Đạo Giác hòa thượng phía sau Không Phạm thấy sư phụ nhìn thiếu niên kia, ngưng thần đánh giá y một hồi, lát sau tiến đến bên cạnh Không Phạm nhỏ giọng thử nói ướm: “Sư phụ, thiếu chủ Việt gia trang này, e là không phải người đơn giản.”
Không Phạm nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn: “Tại sao lại nói vậy?”
Đạo Giác hòa thượng cũng không biết dự cảm kì lạ khó tả kia của mình từ đâu mà có, chỉ nhìn Việt Minh Khê một chút, rồi nói: “Hình như thiếu niên này có tà tính.”
Không Phạm bật cười nói: “Đâu chỉ tà tính không.”
Suy nghĩ rồi nói: “Thôi, các ngươi không cần quan tâm.”
Thấy hơn nửa hào kiệt đánh đầu trong Thương Hải cư đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Triệt Liên, người lại chạy không được, đánh cũng không xong, thấy kiếm ý sắc bén kia đã gần kề, cảm nhận sự chết chóc đang vắt ngang cổ, mấy người trẻ tuổi đã bị dọa tè vãi ra quần.
“…… Sư đệ, núp phía sau hành lang khoanh tay đứng nhìn lâu như vậy, nếu không tiến lên làm anh hùng, ta sẽ giống như huyết tẩy Bồ Phong Tự năm mươi năm trước, tắm máu Minh Kính sơn trang này.”
Triệt Liên dứt lời nhìn về phía thân ảnh tập tễnh đến từ phía sau hành lang, thu kiếm đang kề trên cổ đám hiệp sĩ trẻ tuổi, thấy bọn họ đang nhốn nháo nấp sau đệ tử Bồ Phong tự, lúc này mới đối mắt với người vừa tới.
Mới chỉ qua một đêm, Triệt Hải trước mặt tựa như già đi rất nhanh, đôi mắt vẩn đục thê lương nhìn hắn, ngăn mấy hiệp sĩ trẻ tuổi chưa kịp định thần ở phía sau, run giọng nói: “Sư huynh, nếu ngươi hận ta, ta không tiếc cái mạng già này ngươi lấy đi cũng được, cần gì làm khó những thí chủ này.”
Mọi người thấy Tỉnh Trần thượng nhân tuy gầy yếu tang thương, lời nói lại hùng hậu có uy lực, đứng trước Triệt Liên vững vàng không run sự, càng cảm kích ngưỡng mộ hắn. Hạn ý trong lòng dâng như lũ vỡ đê, Triệt Liên dùng một tay bóp chặt cổ họng Triệt Hải, xách tới trước mặt mình cười lạnh nói:
“Lão súc sinh, ngươi cho rằng ta thật sự tin những lời hoang đường của ngươi sao?”
Nói xong đánh tới trước ngực hắn, ra tay nhanh khiến mọi người líu lưỡi, thấy hắn sắp đánh tan tâm mạch của Tinh Trần thượng nhân. Nhưng Tỉnh Trần thượng nhân rùng mình, vẫn chưa ngồi chờ chết, nhanh chóng ra tay ngăn trở thế tấn công của Triệt Liên, hai người lúc này nhảy lên mái hiên phủ sương của Thương Hải Cư, chiến đấu cực kỳ quyết liệt.
Trận triền đấu này khác với bất kỳ trận đấu nào mà Việt Minh Khê quan sát lúc trước, hai người từng là nhân vật cấp tông sư xưng hùng xưng bá trong võ lâm, thân hình nhanh như sao la, không thấy rõ chiêu thức, chỉ có thể lờ mờ cảm thấy đại mỹ nhân ứng đối cũng không dễ dàng. Dù sao đã từng ngủ say bốn mươi năm ở núi Đại Ninh, kinh mạch còn cứng đờ chưa thông, đối mặt lại là Phật môn đang ở thế mặt trời ban trưa, chưa chắc nắm rõ phần thắng.
Nhưng dù sao hắn cũng có sự gia trì từ lần đột phá tầng thứ sáu của mật pháp Đoạt tướng, thể trạng trẻ trung nhanh nhẹn, thất nhiên là khỏe hơn lão già nhăn nheo Tinh Trần này, vẫn chiếm thể thượng phong mấy hiệp cuối, lão hòa thượng trược mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, ý độc ác dâng lên trong lòng, giữa chặt mệnh môn của hắn muốn xuống tay,
“Đại mỹ nhân!” Việt Minh Khê từ xa gọi.
Triệt Liên lúc này mới tỉnh lại trong mộng, bàn tay muốn tặng một kích cho Triệt Hải khó lắm mới thu hồi được, đổi thành bóp cổ họng hắn, xương khớp vang răng rắc giữa các ngón tay, đồng thời cúi đầu nói với thân ảnh vẫn đứng bên cạnh tảng đá giả giữa ao:
“Cao Tư Viễn, ngươi đã thấy rõ kết quả của những người này, ta thạ cho ngươi một cơ hội sống sót cuối cùng. Giao quyển hạ của Vọng Hi Đoạt Tướng ra và bức thư thật sự của pháp sư Già Ngọc, nếu không đừng trách ta tế máu cả Minh Kính sơn trang.”
Việt Minh Khê vội vàng đuổi theo, còn chưa kịp cất lời, Triệt Liên tung chiêu rồi quay đầu, lạnh lùng liếc y. Việt Minh Khê biết hắn không cho phép mình nhiều lời, đành phải ôm mặt đầy đau khổ ngậm lá trúng, yên lặng đứng cạnh hành lang xem.
Y vốn tưởng lấy cảnh giới võ học của đại mỹ nhân, đánh tiểu mỹ nhân sấp mặt sàn là chuyện muỗi thôi. Nhưng y thấy tuy Triệt Liên đang chiến ưu thế mà lông may hơi nhíu lại. Dù sao hai người này cũng là đệ tử Đại Ninh tự, chưa từng sử dụng mị công đáng xấu hổ kia, mỗi chiêu pháp tựa như tập hợp tuyệt học của các đại môn phái, ném sự băn khoăn sau đầu, xem đấu võ như thế này cũng quá đặc sắc rồi.
Hai người chiến đấu kịch liệt, bỗng nhiên Triệt Liên đánh tay phải, về phái bộ vị trí mạng của Không Phạm, Việt Minh Khê tưởng trận tỷ thý này sẽ kết thúc, ai ngờ Triệt Liên nắm tay lại, giữa ngón tay kẹp một ám tiến lóe lên trong tay áo.
Lúc này, Việt Minh Khê từ từ cảm thấy chuyện gì đó hơi sai sai.
Trước đó Ký Linh Châu còn he hé ánh bình minh, mà lúc này sương mù đã giăng mắc. Chim hót hoa đua hương ở dảo Kính Sơn đã biến mất, xung quanh rơi vào tịch mịch đến lạ thường, tợ như dấu hiệu mưa to kéo đến.
Triệt Liên dừng tay, như đang suy nghĩ thứ trong tay áo sư đệ suýt làm hắn thất thần, lại nhẹ nhàng ngửi mùi hương lướt qua mũi, chợt tỉnh thấy ngón tay mình dính nó đã xanh đen.
Hắn nhìn những thửa hoa dang dập dềnh trong biển sương mù cách đó không xa, đỡ trán thở dai: “Ta còn đang tự hỏi không biết Cao trang chủ và các vị hảo kiệt gấp rút thảo luận một đêm sẽ nghĩ ra kế sách vẹn toàn kiểu gì để đánh ta trở tay không kịp. Không ngờ là mấy kỹ xảo ba xu này, đúng là phong cách của máy bọn nho phong kiếm khách văn nhược.”
Sâu trong vườn hoa nổi từng trận lào xào, đệ tử Đại Ninh còn lại đang ngái ngủ trong Thương Hải cư từ từ ra ngoài, nghe Triệt Liên nói vậy vội nhìn về phía đình viện đang ẩn giấu nguy hiểm kia, ai nấy đều rõ ràng, nhưng chưa từng tỏ rõ sự sợ hãi bất an trên mặt.
Một luông gió đen thổi qua, sắc trời vốn mờ mờ càng lúc càng mù mịt ảm đạm, Trúc Gian phái đang mai phục chỗ vườn hào càng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Tận sâu trong lòng bọn họ không muốn dính vào ân oán của tổ tông ở Minh Kính sơn trang, càng không muốn kết địch với mặt trời ban trưa Việt Gia trang. Sau khi Cao Tư Viễn nhiều lần khuyên nhủ, trong lòng cũng cảm thấy những năm gần dây danh vọng môn phái bất ổn, nếu lần này có thể vửa tiêu diệt yêu tăng Đại Ninh tự, vừa lập uy trên giang hồ, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng mà cuối cùng buộc bọn họ ra quyết định này, là Cao Tư Viễn kia suốt đêm chầu chực ở bến đò, cho dù bọn họ có lập tức thông báo tin tức, thì trong vòng hơn mười ngày tới cũng không thể rời khỏi đảo Kính Sơn, rất có thể sẽ kéo nhau chết chung. Sau đó Cao Tư Viễn lại gọi mọi người mật đàm, nguyện tặng triệu kim ngân vàng bạc trong Minh Kính sơn trang làm quà tạ lễ cho ai giết chết yêu tăng Triệt Liên. Dưới sự dụ dỗ cưỡng ép, mọi người không thể kiên trì được hơn.
Cũng may Cao Tư Viễn cũng không phải là kẻ ngu dốt lỗ mạng, vẫn ra kế hoạch chu toàn, vì để đối phó với mị công trong mật pháp Đoạt tướng kia, để mỗi người ăn hai viên thanh tâm hoàn, lại thêm đan dược phụ trợ tăng công lực, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất, sau đó để Trúc Gian phái đánh trận đầu.
Không phải Trúc Gian phái không sợ, nhưng nói cho cùng lần này bọn họ tụ tập ở Minh Kính sơn trang dù có mấy trăm hào kiệt thì sao có thể không tiêu diệt được mười mấy người tà mị kia? Cho nên gan gấu cũng to ra, trước lúc trời sáng đã âm thầm núp ở chỗ này, kiên nhẫn đợi thời cơ thích hợp.
Nhưng mà thấy yêu tăng kia lại dễ dàng ngăn cản ám tiễn mà Trúc Gian phái bọn họ luôn tự hào, lúc này lại trời người cùng giao chiến, không biết hối hận bây giờ đã kịp hay không, thì Triệt Liên nhẹ nhàng búng đầu ngón tay hai cái, vết bầm đen sẫm màu kia từ từ nhạt dần, cười lạnh nói: “Không dám ra tay chính diện với ta, lại nhân lúc ta và sư đệ đang luận bàn trốn chui trốn nhủi ở đó mà ném ám tiễn, đúng là xứng danh chính phái giang hồ.”
Nghe hắn khinh miệt, Thi Minh Phu không nhịn nổi nữa, đứng dậy cầm kiếm hạ giọng nói:
“Thuần Khê thượng nhân, cho dù ngươi là tiền bối võ lâm, giết người đền mạng, cũng là chuyện bất di bất dịch.”
Triệt Liên cười nói: “Hay cho câu bất di bất dịch. Rõ ràng người phải đền mạng, lại còn gạt Phật tổ muôn dân là tên đang ngồi ở Bồ Phong tự kia, Thích Triệt Liên Ta có gì phải sợ? Niệm tình bọn ngươi từng có nghĩa thầy trò với thiếu niên này, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, bớt quản chuyện vô bổ lại, về nhà đi.”
Thi Minh Phủ không hiểu ý, lúc này mới chú ý tới Việt Minh Khê dang thản nhiên xem kịch dưới hành lang, trong lòng bùng lên lửa giận, tạm thời dẫn mọi người Trúc Gian phái lui về phía sau hai bước, bày ra kiếm trận tấn công, hít sâu rồi nói với người đứng sau Triệt Liên:
“Việt Minh Khê, mặc dù không biết vì sao ngươi bị mê hoặc; cố ý muốn đối địch với toàn bộ giang hồ. Nhưng niệm tình người từng là đệ tử học đạo ở Trúc Gian phái9 ta, nếu ngươi hồi tâm hướng Đạo, có thể bỏ qua chuyện cũ, Trúc Gian Phái vẫn có thể hoan nghênh người nhập môn lần nữa.”
Hắn không biết vì sao Triệt Liên lại xem thương mà giao lưng cho người khác, dường như cực kỳ yên tâm về thiếu niên này, cũng không biết giữa hai người này có chuyện gì, chỉ ôm lòng tính toán đến cùng, muốn khuyên Việt Minh Khê quay đầu là bờ.
“…… Lão gia ngài nên tỉnh mộng đi. Từ khi ta xuống núi U Hoàng đã không có ý định trở về rồi.” Việt Minh Khê nói với vẻ sâu xa, “Trong Trúc Gian phái ai cũng biết biết ngài không muốn ta nhập môn, chỉ vì lỡ thu rất nhiều tiền của cha ta, lại muốn thăm dò tuyệt học độc môn của Việt gia trang, nên mới gắng gượng nhận ta làm đệ tử dọn dẹp mà thôi. Cũng may miệng ta kín kẽ, nửa năm không thể nhả ra cho ngài nửa chữ về kiếm pháp Việt Gia nên mới nhân cơ hội tìm cớ đuỏi ta đi, nào có lý ta sẽ trở về.”
Thấy Việt Minh Khê nói thẳng thừng, chúng đệ tử Trúc Gian phái theo bản năng nhìn về phía chưởng môn, thấy râu của Thi Minh Phủ khẽ giật, hiển nhiên cực kỳ tức giận, lại không thể phản bác, lòng bàn tay buông thõng khẽ cong về phía sau, đệ tử đọt nhiên thủ thế, đồng loạt cầm kiếm tấn công Triệt Liên.
Triệt Liên nhíu mày, hiển nhiên không ngờ thần sắc giận dữ của lão già này là thủ thuật che mắt. Cùng lúc đó, Tùng Gian phái và Tam Thanh giáo cũng từ sau viện nối đuôi bò ra, triển khai thế tiến công cực kỳ mãnh liên đánh úp sau lưng Triệt Liên.
Triệt Liên khẽ thở dài, giơ tay lên đỡ lấy lưỡi dao trắng Thi Minh Phủ tập kích trước mắt, sát khí ngưng tụ quanh người bỗng đẩy lui mấy tên đệ tử quần hợp bên cạnh, tay kia buông lơi còn lười nâng lên, cứ vậy so chiêu với thánh thủ kiếm thuật nổi danh nhất Trúc Gian phái.
Hắn không thèm để ý đến kết cục đám hào kiệt sau lưng ra saom, chỉ nghe tiếng kêu rên liên tục trong Thương Hải cư vang lên. Đệ tử Đại Ninh tự bị quấy nhiễu mộgn đẹp sinh lòng oán hận, chưa đợi Triệt Liên mở miệng đã chủ động nghênh chiến, chỉ hơn mười người cũng dễ dàng cân sức ngang tài với mấy cao thủ; thêm việc sử dụng cái loại công pháp quái dị, khiến cho mây đen dày đặc ở Thương Hải cư bỗng nhiễm vài phần tuyệt đích.
Triệt Liên chế trụ thế kiếm trước mắt, bản năng phân tâm đưa mắt về phía Việt Minh Khêm thiếu niên kia tuy trên đỉnh đầu dính lá trúc kêu hét ỏm tỏi giữa đám hiệp khách, vung bội kiếm trong tay loạn xa, nhưng có thể chịu được thế tấn công của ba người. Không Phạm ở bên đối địch không quên che chở y, vì vậy hắn yên lòng, ngưng mắt trầm tư.
Sát ý trước mắt hùng hổ, tuy rằng công lực hùng hậu, Triệt Liên biết rõ vãn bối này không phải đối thủ của mình, cảm thấy cứ giằng co vầy không thú vị, cũng lười dây dưa với Thi Minh Phủ, bổ kiếm của hắn, thở dài một hơi:
“Thi Chưởng môn, ta với ngươi không thù không oán. Đại Ninh tự lần này chưa từng nghĩ sẽ làm tổn hại tính mạng người ở Minh Kính sơn trang, nhưng thật tiếc bần tăng ứng chiến mệt rồi, đành phải giết gà dọa khỉ trước.”
Dứt lời chỉ cong ngón tay lại, dưới thế tấn công lạnh thấu xương đoạt kiếm của Thi Minh Phủ, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, Thi Minh Phủ trợn tròn mắt, rơi thẳng từ trên không xuống đất, đã thân vong khí tuyệt.
“Chưởng môn sư bá!”
“Sư phụ!”
Trúc Gian phái hốt hoảng, nhao nhao chật vật tránh né thế tấn công của Đại Ninh tự, đổ về phía Thi Minh Phủ. Triệt Liên đảo qua khuôn mặt của những đệ tử trẻ tuổi này, tia thương hại như có như không hiện trong dôi mắt phượng đầy sát khí kia, cõ lẽ nhiều hơn là sự cười nhạo, khi hắn nhẹ nhàng lao lưỡi kiếm giữa các ngón tay, sau một khắc, trận huyết ảnh bắn tung tóe, những người còn lại của Tùng Gian Phái và Tam Thanh giáo đã la liệt trên mặt đất.
……
Không Phạm nhìn diện mạo như tu la sống của sư huynh, bất đắc dĩ giơ tay lên, ý bảo chúng đệ tử Đại Ninh tự dừng tay.
Hắn không ngờ Triệt Liên giảng hòa với đám tiểu tốt này không thành, vẫn ngồi vững danh hiệu yêu tăng, vậy là muốn liều chết với đám Minh Kính sơn trang vu khống mình. Sau khi tâm trạng bùi ngùi qua đi, hắn ngước mắt nhìn thiếu niên xem sư huynh là viên ngọc hoàn mỹ không tỳ vết kia, đầu y vẫn dính đầy lá trúc, mặt không đổi sắc tựa hành lang nhìn, nổi tâm không gợn sóng.
Đạo Giác hòa thượng phía sau Không Phạm thấy sư phụ nhìn thiếu niên kia, ngưng thần đánh giá y một hồi, lát sau tiến đến bên cạnh Không Phạm nhỏ giọng thử nói ướm: “Sư phụ, thiếu chủ Việt gia trang này, e là không phải người đơn giản.”
Không Phạm nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn: “Tại sao lại nói vậy?”
Đạo Giác hòa thượng cũng không biết dự cảm kì lạ khó tả kia của mình từ đâu mà có, chỉ nhìn Việt Minh Khê một chút, rồi nói: “Hình như thiếu niên này có tà tính.”
Không Phạm bật cười nói: “Đâu chỉ tà tính không.”
Suy nghĩ rồi nói: “Thôi, các ngươi không cần quan tâm.”
Thấy hơn nửa hào kiệt đánh đầu trong Thương Hải cư đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Triệt Liên, người lại chạy không được, đánh cũng không xong, thấy kiếm ý sắc bén kia đã gần kề, cảm nhận sự chết chóc đang vắt ngang cổ, mấy người trẻ tuổi đã bị dọa tè vãi ra quần.
“…… Sư đệ, núp phía sau hành lang khoanh tay đứng nhìn lâu như vậy, nếu không tiến lên làm anh hùng, ta sẽ giống như huyết tẩy Bồ Phong Tự năm mươi năm trước, tắm máu Minh Kính sơn trang này.”
Triệt Liên dứt lời nhìn về phía thân ảnh tập tễnh đến từ phía sau hành lang, thu kiếm đang kề trên cổ đám hiệp sĩ trẻ tuổi, thấy bọn họ đang nhốn nháo nấp sau đệ tử Bồ Phong tự, lúc này mới đối mắt với người vừa tới.
Mới chỉ qua một đêm, Triệt Hải trước mặt tựa như già đi rất nhanh, đôi mắt vẩn đục thê lương nhìn hắn, ngăn mấy hiệp sĩ trẻ tuổi chưa kịp định thần ở phía sau, run giọng nói: “Sư huynh, nếu ngươi hận ta, ta không tiếc cái mạng già này ngươi lấy đi cũng được, cần gì làm khó những thí chủ này.”
Mọi người thấy Tỉnh Trần thượng nhân tuy gầy yếu tang thương, lời nói lại hùng hậu có uy lực, đứng trước Triệt Liên vững vàng không run sự, càng cảm kích ngưỡng mộ hắn. Hạn ý trong lòng dâng như lũ vỡ đê, Triệt Liên dùng một tay bóp chặt cổ họng Triệt Hải, xách tới trước mặt mình cười lạnh nói:
“Lão súc sinh, ngươi cho rằng ta thật sự tin những lời hoang đường của ngươi sao?”
Nói xong đánh tới trước ngực hắn, ra tay nhanh khiến mọi người líu lưỡi, thấy hắn sắp đánh tan tâm mạch của Tinh Trần thượng nhân. Nhưng Tỉnh Trần thượng nhân rùng mình, vẫn chưa ngồi chờ chết, nhanh chóng ra tay ngăn trở thế tấn công của Triệt Liên, hai người lúc này nhảy lên mái hiên phủ sương của Thương Hải Cư, chiến đấu cực kỳ quyết liệt.
Trận triền đấu này khác với bất kỳ trận đấu nào mà Việt Minh Khê quan sát lúc trước, hai người từng là nhân vật cấp tông sư xưng hùng xưng bá trong võ lâm, thân hình nhanh như sao la, không thấy rõ chiêu thức, chỉ có thể lờ mờ cảm thấy đại mỹ nhân ứng đối cũng không dễ dàng. Dù sao đã từng ngủ say bốn mươi năm ở núi Đại Ninh, kinh mạch còn cứng đờ chưa thông, đối mặt lại là Phật môn đang ở thế mặt trời ban trưa, chưa chắc nắm rõ phần thắng.
Nhưng dù sao hắn cũng có sự gia trì từ lần đột phá tầng thứ sáu của mật pháp Đoạt tướng, thể trạng trẻ trung nhanh nhẹn, thất nhiên là khỏe hơn lão già nhăn nheo Tinh Trần này, vẫn chiếm thể thượng phong mấy hiệp cuối, lão hòa thượng trược mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, ý độc ác dâng lên trong lòng, giữa chặt mệnh môn của hắn muốn xuống tay,
“Đại mỹ nhân!” Việt Minh Khê từ xa gọi.
Triệt Liên lúc này mới tỉnh lại trong mộng, bàn tay muốn tặng một kích cho Triệt Hải khó lắm mới thu hồi được, đổi thành bóp cổ họng hắn, xương khớp vang răng rắc giữa các ngón tay, đồng thời cúi đầu nói với thân ảnh vẫn đứng bên cạnh tảng đá giả giữa ao:
“Cao Tư Viễn, ngươi đã thấy rõ kết quả của những người này, ta thạ cho ngươi một cơ hội sống sót cuối cùng. Giao quyển hạ của Vọng Hi Đoạt Tướng ra và bức thư thật sự của pháp sư Già Ngọc, nếu không đừng trách ta tế máu cả Minh Kính sơn trang.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.