Chương 48: Thư từ
Thi Hoa La Phạn
08/05/2023
……
Sau khi ngồi yên lặng một lúc lâu trong thiền phòng trống không, ánh mắt của Triệt Liên dừng trên những đồ vật in đầy dấu vết của Minh nhi, đứng dậy lần lượt vuốt ve chúng, đôi mắt phượng già rũ xuống, bắt đầu đóng gói hành lý của mình.
Trong mười năm chờ đợi Minh nhi dưới chân núi Mỗ Lĩnh, hắn thật sự không có bất kỳ đồ đạc nào đáng giá. Thứ duy nhất ở bên cạnh mình là chiếc lược ngà mà Minh nhi đã tặng hắn trong ảo cảnh. Kiếp trước trước khi tọa hóa viết cho hắn bức thư tình, chuỗi Xá Lợi mất, hoa sen giấy mới nhặt tỏng bùn tuyết, cất chùng vào hộp sơn mài tinh xả, đó là tất cả những gì hắn có.
Tốc độ trẻ hóa của Minh nhi nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, hắn phải lên đường ngay, không được chậm trễ dù chỉ một khắc.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hắn đứng bên lư hương đã tắt nhìn lại lần cuối căn phòng thiền từng tình nùng ý mật. Khi chuẩn bị rời đi, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía những quyển sách xếp chồng chỉnh tề trên kệ.
Đây không phải là tứ thư ngũ kinh mà người đọc nghiên cứu, mà là những chuyện tiểu thuyết thường ngày Minh nhi thích đọc, tuy rằng không thể nào mang hết đi, nhưng lấy mấy cuốn làm bạn, lưu lại chút kỷ niệm cũng tốt.
Nghĩ như vậy, hắn tiện tay lấy một cuốn ra. Đang định bỏ vào hành lý, lại hơi do dự, cầm nó trong tay, lật qua lật lại vài lần, phát hiện vài bức thư kẹp trong đó rơi xuống.
Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên lá thư kia, hô hấp của hắn trong nháy mắt ngưng đọng, vội vàng lấy hết sách trên giá xuống xem qua, quả nhiên lục ra hết toàn bộ thư tình mình viết cho Minh nhi trong mười năm qua.
Những lá thư đã hơi ố vàng này mặc dù được cất giữ rất kỹ, nhưng có lẽ thường xuyên lật ra xem, nên mép thư và một số từ viết trên đó có hơi hư hại. Không những thế, sau khi đọc kỹ càng những bức thư này, phía sau còn kèm theo thư trả lời dài gấp mấy lần y, từng dòng chữ chất chứa tình yêu và nỗi nhớ dành cho hắn.
……
Triệt Liên từng nghĩ mình khổ sở thương nhớ Minh nhi mười năm, nghĩ y cũng không hề biết đến.
Hắn thắp đèn, ngồi xuống đọc thư Minh nhi nghiêm túc viết, lại giấu đi không đưa đến tay hắn, trên mặt lúc khóc lúc cười, trong lòng không khỏi trào dâng nỗi niềm mãnh liệt.
Hắn thấy bức thư cuối cùng vẽ một mỹ nhân xinh đẹp qua sông, nước sông đầy sen đỏ, như dáng vẻ diễm tăng đang quay đầu nhìn mình cười, tình ý của người viết tích thành muôn vàn câu chỗ, ở chỗ trống đề thơ “Qua sông hái sen”.
Hắn giật mình nhớ đến kiếp trước Thích Già Ngọc còn nhỏ, tuy rằng không thích đọc thơ cổ chữ Hán kia, nhưng duy chỉ có tình cảm đặc biệt đối với từng chữ có chữ “sen”, bản thân hắn dạy y viết bài thơ tình không quá khó này, nào đâu y vẫn nhớ rõ.
Triệt Liên nhìn hai câu thơ viết ngay hàng thẳng lối, lẩm bẩm đọc thành tiếng.
“Đồng lòng mà xa cách; Ưu thương đến cuối đời…”[1]
Hắn tiếp tục nhẩm, cảm thấy mười năm qua không có phút giây nào lòng đau thấu hơn lúc này.
……
Khi sắc trời đã tối, cuối cùng Triệt Liên cũng tỉnh lại từ trong giác mộng vẫn còn đang ân ái với Minh nhi, ngồi bên cạnh thư án dụi mắt, cúi đầu nhìn lá thứ vẫn đang nắm trong tay, cẩn thận gấp nó lại, đặt trên ngực im lặng hồi lâu, rồi đứng dậy kéo phẳng nếp gấp, nhấc hành lý đi về phía cửa.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng truyền ngoài cửa.
“Tây Đường trưởng lão. Tây Đường trưởng lão người ngủ chưa?”
Nghe được giọng nói trong trẻo pha lẫn con nít và thiếu niên. Triệt Liên chợt khựng lại, vội vàng mở cửa cho y. Một bóng đen quen thuộc nấp sau cửa đang ngập ngừng thò cá đầu nhỏ ra khiến Triệt Liên ngày đêm suy nghĩ.
Không biết là Việt Minh Khê tuổi còn nhỏ đang đánh giá Triệt Liên chuẩn bị hành trang, ngạc nhiên hỏi: “Tây Đường trưởng lão, trễ vậy người muốn xuống núi sao?”
Nói xong liền tự giác đóng cửa lại, đến bên cạnh bàn thờ Phật ngồi xếp bằng, đúng là một bộ dáng định ôm gối nói chuyện với Triệt Liên. Triệt Liên vốn không muốn ở chỗ này lâu, nhưng đứng bên cửa do dự một hồi, lại nhịn không được nhìn Việt Minh Khê trẻ tuổi non nớt, cuối cùng thở dài thỏa hiệp, thắp lại ngọn đèn vừa dập tắt, cũng ngồi xếp bằng trước mặt y.
Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng thời kỳ này của Minh Nhi, cho dù kiếp trước hay kiếp nay, hắn vẫn liếc mắt nhìn thêm vài lần, rũ mắt nói: “Vì sao lúc này thiếu chủ lại tới gặp bần tăng?”
Nghe vậy, Việt Minh Khê ấp úng vuốt ngón tay mình, ánh mắt né tránh không biết đang suy tư cái gì, một lúc lâu sau hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Triệt Liên nói: “Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, hôm nay là ta hủy hoại người tuyết của Tây Đường trưởng lão, nên đến chịu phạt.”
Nói xong, y ngồi thẳng người, nói: “Trưởng lão không cần thương ta còn nhỏ, cứ phạt theo quy củ trong chùa là được.”
Triệt Liên trầm mặc thật lâu, thản nhiên nói: “Trong Tam Bảo Thiền Tự cũng không có quy tắc làm hỏng người tuyết sẽ bị phạt.”
Việt Minh Khê sửng sốt, tựa hồ không ngờ Tây Đường trưởng lão trả lời như vậy, khổ não gãi gãi đầu, vẫn kiên trì nói: “Tóm lại, tất cả đều bởi vì ta mà nên cớ sự này, dù Tây Đường trưởng lão có phạt ta ra sao, Minh Khê cũng không hề oán hận/”
Lúc này y đương ở tuổi xúc động quật cưởng, chỉ nhận định mình là thủ phạm khiến cho Tây Đường trưởng lão đau lòng rơi nước mắt, nhất định phải gánh trách nhiệm này, nào biết được người trước mắt không nỡ để y phải chịu khổ.
Triệt Liên thấy y cố chấp nói cách nào cũng không được, biết là khó mà đuổi thiếu niên trước mặt đi, nên ngồi yên một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
“Đã vậy, bần tăng nhờ thiếu chủ một việc, lấy công bù tội, không biết ý thiếu chủ thế nào?”
Việt Minh Khê vốn còn đang thấp thỏm, không biết Tây Đường trưởng lão sẽ phạt mình thế nào, nhưng đồng thơi y cũng rất sợ bị đánh. Nghe vậy y âm thầm thở phào, vội vàng ngồi nghiêm, cung kính lắng tai nghe hắn nói: “Cái này được, Tây Đường trưởng lão cứ dặn dò, Việt Minh Khê làm trâu làm ngựa sẽ cố gắng hết sức, tuyệt không oán hận.”
“……”
Trong lòng Triệt Liên khẽ động, ngẩng đàu đánh giá bộ dáng nghiêm túc của Việt Minh Khê.
Lau sau, hắn mới bình tĩnh mở miệng: “Thiếu chủ nguyện ý giúp đỡ thì không thể tốt hơn. Chỉ là trước đó bần tăng còn cần phải xác nhận. Không biết thiếu chủ hiện tại biết rõ tình cảnh của bản thân được bao nhiêu phần? Hay nói cách khác là còn nhớ được bao nhiêu?”
Câu này quả thực trúng tim Việt Minh Khê. Mấy ngày nay y cứ mơ mơ hồ hồ, cơ thể càng lúc càng nhỏ lại, đồng thười cũng quên đi rất nhiều chuyện thời niên thiếu, càng vô cùng hoang mang chuyện mình ở Tam Bảo Thiền tư, cho nên suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta chỉ nhớ chuyện trước khi mình làm lễ búi tóc, không biết làm sao mình đến Tam Bảo Thiền tư, không biết tại sao quen Tây Đường trưởng lão, chỉ hơi có chút ấn tượng với Vô Ngã Đại sư, dường như nói ta tu luyện công pháp nào đó, bởi vì cải lão hoàn đồng nên quên đi rất nhiều chuyện. Còn lại thì không nhớ rõ nữa”
Triệt Liên nghe xong vẫn ngồi yên, ngón tay nhăn nheo vuốt ve chuỗi Xá Lợi trên cổ tay, trong lòng lướt qua vạn nghìn suy nghĩ.
Đúng là Minh nhi sao khi trở thành một đứa trẻ, đã quên sạch chuyện thời niên thiếu của mình ở Mộ Lĩnh, không nhớ rõ người trước mặt là một lão tăng nực cười từng quấn lấy mình, lúc này không hề cảnh giác và sợ sệt hắn, đúng là cơ hội trời cho.
Do dự hồi lâu, Triệt Liên vẫn quyết tâm thử một lần.
“Thế là đủ rồi.” Hắn nhìn Việt Minh Khê chậm rãi nói, “Thật không dám giấu, thiếu chủ tu luyện mật pháp Đoạt tướng, được xưng là tà công trong giới võ lâm.”
“Mật pháp Đoạt tướng?” Việt Minh Khê tò mò nói, “Đó là cái gì vậy?”
Triệt Liên giật mình, nghĩ đến tuổi tác của y bây giờ, chắc là còn chưa từng nghe qua giai thoại giang hồ kia, vội lấy lại bình tĩnh nói tiếp: “Là một loại bí pháp huyền môn có thể dạy người trở về thanh xuân. Việc này nói ra thì dài, thiếu chủ chỉ cần biết hiện tại chỉ có một mình ta giúp ngươi giải quyết vấn đề cấp bách này, chỉ cần song tu với ta một lần, giúp ta trở về tuổi xuân thì việc này tự nhiên sẽ xong.”
“Được.”
Việt Minh Khê nhanh chóng đồng ý khiến Triệt Liên bất ngờ không kịp đề phòng, hắn nhíu mày nhìn y, tưởng y vẫn chưa hiểu rõ ý mình: “ý là, cần thiếu chủ và lão tăng già nua như ta làm chuyện nam nữ một lần.”
Việt Minh Khê gật gật đầu: “Ta hiểu, được. ”
“……” Triệt Liên lại trầm mặc, cảm thấy cách nói của mình không rõ lắm, mà Việt Minh Khê thì vẫn nhìn y bằng ánh mắt chân thành, cho nên suy tư giây lâu lại nói, “Thiếu chủ có biết chuyện nam nữ là chuyện gì không?”
Việt Minh Khê thấy lạ nhìn hắn: “Đương nhiên là biết, dù sao ta cũng lớn từng này rồi, ít nhiều cũng lục xuân cung đồ trong thư phòng của cha mẹ, không phải là đứa nhóc vô tri đến vậy.”
Nghe vậy, trong lòng Triệt Liên run lên.
Lúc nói ra những lời này, hắn đã tưởng tượng tới trăm nghìn phản ứng của Minh nhi, nhưng không ngờ y lại dễ dàng chấp nhận đến vậy, tợ như người ngồi trước mặt y chính là đại mỹ nhân năm đó khiến y mất hết hồn phách.
Một lúc lâu sau, mới khó tinlên tiếng: “Ngươi. Thật sự nguyện ý…”
“Tại sao không?” Nhận thấy sự hoảng hốt trong lòng Tây Đường trưởng lão, Việt Minh Khê nói với vẻ đương nhiên, “Ta tin tưởng Tây Đường trưởng lão sẽ không lừa gạt ta. Nếu ngươi nói chỉ cần chúng ta song tu một lần là có thể giải quyết việc này, vậy chúng ta song tu là xong. Cho dù không giải quyết được, cũng phải thử một lần mới biết chứ.”
Dứt lời trấn an vỗ nhẹ vào tay hắn đang đặt trên hai đầu gối, nở một nụ cười thật tươi.
……
Triệt Liên biết Minh nhi lúc này không phải đang nhớ tới mình, chỉ là tin tưởng vào một trưởng lão vẫn đang lởn vởn trong đầu y, bóng dáng có hơi mờ mờ mà thôi, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy lòng minh nhộn nhạo, sự ấm áp và dịu dàng phủ lên người, như thể đã vượt qua hết thảy những khó khăn cực nhọc trước đây.
Đáy lòng cũng biết nếu Việt Minh Khê trước mắt vẫn còn là bộ dáng thời niên thiếu, có lẽ sẽ không tin tưởng lão tăng cổ quái này nói lung tung. Nhưng bây giờ tiểu thiếu niên ngồi ngay ngắn trước kia không biết thế sự, vốn chân thành nhiệt tình còn hiểu chuyện hơn mình nhiều.
“Chuyện không nên chậm trễ.” Việt Minh Khê nhìn hắn cười tủm tỉm nói, “Tây Đường trưởng lão, chúng ta đi nghỉ đi.”[1] Gốc: Đồng tâm nhi ly cư; Ưu thương dĩ chung lão.
Sau khi ngồi yên lặng một lúc lâu trong thiền phòng trống không, ánh mắt của Triệt Liên dừng trên những đồ vật in đầy dấu vết của Minh nhi, đứng dậy lần lượt vuốt ve chúng, đôi mắt phượng già rũ xuống, bắt đầu đóng gói hành lý của mình.
Trong mười năm chờ đợi Minh nhi dưới chân núi Mỗ Lĩnh, hắn thật sự không có bất kỳ đồ đạc nào đáng giá. Thứ duy nhất ở bên cạnh mình là chiếc lược ngà mà Minh nhi đã tặng hắn trong ảo cảnh. Kiếp trước trước khi tọa hóa viết cho hắn bức thư tình, chuỗi Xá Lợi mất, hoa sen giấy mới nhặt tỏng bùn tuyết, cất chùng vào hộp sơn mài tinh xả, đó là tất cả những gì hắn có.
Tốc độ trẻ hóa của Minh nhi nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, hắn phải lên đường ngay, không được chậm trễ dù chỉ một khắc.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hắn đứng bên lư hương đã tắt nhìn lại lần cuối căn phòng thiền từng tình nùng ý mật. Khi chuẩn bị rời đi, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía những quyển sách xếp chồng chỉnh tề trên kệ.
Đây không phải là tứ thư ngũ kinh mà người đọc nghiên cứu, mà là những chuyện tiểu thuyết thường ngày Minh nhi thích đọc, tuy rằng không thể nào mang hết đi, nhưng lấy mấy cuốn làm bạn, lưu lại chút kỷ niệm cũng tốt.
Nghĩ như vậy, hắn tiện tay lấy một cuốn ra. Đang định bỏ vào hành lý, lại hơi do dự, cầm nó trong tay, lật qua lật lại vài lần, phát hiện vài bức thư kẹp trong đó rơi xuống.
Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên lá thư kia, hô hấp của hắn trong nháy mắt ngưng đọng, vội vàng lấy hết sách trên giá xuống xem qua, quả nhiên lục ra hết toàn bộ thư tình mình viết cho Minh nhi trong mười năm qua.
Những lá thư đã hơi ố vàng này mặc dù được cất giữ rất kỹ, nhưng có lẽ thường xuyên lật ra xem, nên mép thư và một số từ viết trên đó có hơi hư hại. Không những thế, sau khi đọc kỹ càng những bức thư này, phía sau còn kèm theo thư trả lời dài gấp mấy lần y, từng dòng chữ chất chứa tình yêu và nỗi nhớ dành cho hắn.
……
Triệt Liên từng nghĩ mình khổ sở thương nhớ Minh nhi mười năm, nghĩ y cũng không hề biết đến.
Hắn thắp đèn, ngồi xuống đọc thư Minh nhi nghiêm túc viết, lại giấu đi không đưa đến tay hắn, trên mặt lúc khóc lúc cười, trong lòng không khỏi trào dâng nỗi niềm mãnh liệt.
Hắn thấy bức thư cuối cùng vẽ một mỹ nhân xinh đẹp qua sông, nước sông đầy sen đỏ, như dáng vẻ diễm tăng đang quay đầu nhìn mình cười, tình ý của người viết tích thành muôn vàn câu chỗ, ở chỗ trống đề thơ “Qua sông hái sen”.
Hắn giật mình nhớ đến kiếp trước Thích Già Ngọc còn nhỏ, tuy rằng không thích đọc thơ cổ chữ Hán kia, nhưng duy chỉ có tình cảm đặc biệt đối với từng chữ có chữ “sen”, bản thân hắn dạy y viết bài thơ tình không quá khó này, nào đâu y vẫn nhớ rõ.
Triệt Liên nhìn hai câu thơ viết ngay hàng thẳng lối, lẩm bẩm đọc thành tiếng.
“Đồng lòng mà xa cách; Ưu thương đến cuối đời…”[1]
Hắn tiếp tục nhẩm, cảm thấy mười năm qua không có phút giây nào lòng đau thấu hơn lúc này.
……
Khi sắc trời đã tối, cuối cùng Triệt Liên cũng tỉnh lại từ trong giác mộng vẫn còn đang ân ái với Minh nhi, ngồi bên cạnh thư án dụi mắt, cúi đầu nhìn lá thứ vẫn đang nắm trong tay, cẩn thận gấp nó lại, đặt trên ngực im lặng hồi lâu, rồi đứng dậy kéo phẳng nếp gấp, nhấc hành lý đi về phía cửa.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ khàng truyền ngoài cửa.
“Tây Đường trưởng lão. Tây Đường trưởng lão người ngủ chưa?”
Nghe được giọng nói trong trẻo pha lẫn con nít và thiếu niên. Triệt Liên chợt khựng lại, vội vàng mở cửa cho y. Một bóng đen quen thuộc nấp sau cửa đang ngập ngừng thò cá đầu nhỏ ra khiến Triệt Liên ngày đêm suy nghĩ.
Không biết là Việt Minh Khê tuổi còn nhỏ đang đánh giá Triệt Liên chuẩn bị hành trang, ngạc nhiên hỏi: “Tây Đường trưởng lão, trễ vậy người muốn xuống núi sao?”
Nói xong liền tự giác đóng cửa lại, đến bên cạnh bàn thờ Phật ngồi xếp bằng, đúng là một bộ dáng định ôm gối nói chuyện với Triệt Liên. Triệt Liên vốn không muốn ở chỗ này lâu, nhưng đứng bên cửa do dự một hồi, lại nhịn không được nhìn Việt Minh Khê trẻ tuổi non nớt, cuối cùng thở dài thỏa hiệp, thắp lại ngọn đèn vừa dập tắt, cũng ngồi xếp bằng trước mặt y.
Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng thời kỳ này của Minh Nhi, cho dù kiếp trước hay kiếp nay, hắn vẫn liếc mắt nhìn thêm vài lần, rũ mắt nói: “Vì sao lúc này thiếu chủ lại tới gặp bần tăng?”
Nghe vậy, Việt Minh Khê ấp úng vuốt ngón tay mình, ánh mắt né tránh không biết đang suy tư cái gì, một lúc lâu sau hạ quyết tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Triệt Liên nói: “Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, hôm nay là ta hủy hoại người tuyết của Tây Đường trưởng lão, nên đến chịu phạt.”
Nói xong, y ngồi thẳng người, nói: “Trưởng lão không cần thương ta còn nhỏ, cứ phạt theo quy củ trong chùa là được.”
Triệt Liên trầm mặc thật lâu, thản nhiên nói: “Trong Tam Bảo Thiền Tự cũng không có quy tắc làm hỏng người tuyết sẽ bị phạt.”
Việt Minh Khê sửng sốt, tựa hồ không ngờ Tây Đường trưởng lão trả lời như vậy, khổ não gãi gãi đầu, vẫn kiên trì nói: “Tóm lại, tất cả đều bởi vì ta mà nên cớ sự này, dù Tây Đường trưởng lão có phạt ta ra sao, Minh Khê cũng không hề oán hận/”
Lúc này y đương ở tuổi xúc động quật cưởng, chỉ nhận định mình là thủ phạm khiến cho Tây Đường trưởng lão đau lòng rơi nước mắt, nhất định phải gánh trách nhiệm này, nào biết được người trước mắt không nỡ để y phải chịu khổ.
Triệt Liên thấy y cố chấp nói cách nào cũng không được, biết là khó mà đuổi thiếu niên trước mặt đi, nên ngồi yên một lúc lâu, bỗng nhiên nói:
“Đã vậy, bần tăng nhờ thiếu chủ một việc, lấy công bù tội, không biết ý thiếu chủ thế nào?”
Việt Minh Khê vốn còn đang thấp thỏm, không biết Tây Đường trưởng lão sẽ phạt mình thế nào, nhưng đồng thơi y cũng rất sợ bị đánh. Nghe vậy y âm thầm thở phào, vội vàng ngồi nghiêm, cung kính lắng tai nghe hắn nói: “Cái này được, Tây Đường trưởng lão cứ dặn dò, Việt Minh Khê làm trâu làm ngựa sẽ cố gắng hết sức, tuyệt không oán hận.”
“……”
Trong lòng Triệt Liên khẽ động, ngẩng đàu đánh giá bộ dáng nghiêm túc của Việt Minh Khê.
Lau sau, hắn mới bình tĩnh mở miệng: “Thiếu chủ nguyện ý giúp đỡ thì không thể tốt hơn. Chỉ là trước đó bần tăng còn cần phải xác nhận. Không biết thiếu chủ hiện tại biết rõ tình cảnh của bản thân được bao nhiêu phần? Hay nói cách khác là còn nhớ được bao nhiêu?”
Câu này quả thực trúng tim Việt Minh Khê. Mấy ngày nay y cứ mơ mơ hồ hồ, cơ thể càng lúc càng nhỏ lại, đồng thười cũng quên đi rất nhiều chuyện thời niên thiếu, càng vô cùng hoang mang chuyện mình ở Tam Bảo Thiền tư, cho nên suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ta chỉ nhớ chuyện trước khi mình làm lễ búi tóc, không biết làm sao mình đến Tam Bảo Thiền tư, không biết tại sao quen Tây Đường trưởng lão, chỉ hơi có chút ấn tượng với Vô Ngã Đại sư, dường như nói ta tu luyện công pháp nào đó, bởi vì cải lão hoàn đồng nên quên đi rất nhiều chuyện. Còn lại thì không nhớ rõ nữa”
Triệt Liên nghe xong vẫn ngồi yên, ngón tay nhăn nheo vuốt ve chuỗi Xá Lợi trên cổ tay, trong lòng lướt qua vạn nghìn suy nghĩ.
Đúng là Minh nhi sao khi trở thành một đứa trẻ, đã quên sạch chuyện thời niên thiếu của mình ở Mộ Lĩnh, không nhớ rõ người trước mặt là một lão tăng nực cười từng quấn lấy mình, lúc này không hề cảnh giác và sợ sệt hắn, đúng là cơ hội trời cho.
Do dự hồi lâu, Triệt Liên vẫn quyết tâm thử một lần.
“Thế là đủ rồi.” Hắn nhìn Việt Minh Khê chậm rãi nói, “Thật không dám giấu, thiếu chủ tu luyện mật pháp Đoạt tướng, được xưng là tà công trong giới võ lâm.”
“Mật pháp Đoạt tướng?” Việt Minh Khê tò mò nói, “Đó là cái gì vậy?”
Triệt Liên giật mình, nghĩ đến tuổi tác của y bây giờ, chắc là còn chưa từng nghe qua giai thoại giang hồ kia, vội lấy lại bình tĩnh nói tiếp: “Là một loại bí pháp huyền môn có thể dạy người trở về thanh xuân. Việc này nói ra thì dài, thiếu chủ chỉ cần biết hiện tại chỉ có một mình ta giúp ngươi giải quyết vấn đề cấp bách này, chỉ cần song tu với ta một lần, giúp ta trở về tuổi xuân thì việc này tự nhiên sẽ xong.”
“Được.”
Việt Minh Khê nhanh chóng đồng ý khiến Triệt Liên bất ngờ không kịp đề phòng, hắn nhíu mày nhìn y, tưởng y vẫn chưa hiểu rõ ý mình: “ý là, cần thiếu chủ và lão tăng già nua như ta làm chuyện nam nữ một lần.”
Việt Minh Khê gật gật đầu: “Ta hiểu, được. ”
“……” Triệt Liên lại trầm mặc, cảm thấy cách nói của mình không rõ lắm, mà Việt Minh Khê thì vẫn nhìn y bằng ánh mắt chân thành, cho nên suy tư giây lâu lại nói, “Thiếu chủ có biết chuyện nam nữ là chuyện gì không?”
Việt Minh Khê thấy lạ nhìn hắn: “Đương nhiên là biết, dù sao ta cũng lớn từng này rồi, ít nhiều cũng lục xuân cung đồ trong thư phòng của cha mẹ, không phải là đứa nhóc vô tri đến vậy.”
Nghe vậy, trong lòng Triệt Liên run lên.
Lúc nói ra những lời này, hắn đã tưởng tượng tới trăm nghìn phản ứng của Minh nhi, nhưng không ngờ y lại dễ dàng chấp nhận đến vậy, tợ như người ngồi trước mặt y chính là đại mỹ nhân năm đó khiến y mất hết hồn phách.
Một lúc lâu sau, mới khó tinlên tiếng: “Ngươi. Thật sự nguyện ý…”
“Tại sao không?” Nhận thấy sự hoảng hốt trong lòng Tây Đường trưởng lão, Việt Minh Khê nói với vẻ đương nhiên, “Ta tin tưởng Tây Đường trưởng lão sẽ không lừa gạt ta. Nếu ngươi nói chỉ cần chúng ta song tu một lần là có thể giải quyết việc này, vậy chúng ta song tu là xong. Cho dù không giải quyết được, cũng phải thử một lần mới biết chứ.”
Dứt lời trấn an vỗ nhẹ vào tay hắn đang đặt trên hai đầu gối, nở một nụ cười thật tươi.
……
Triệt Liên biết Minh nhi lúc này không phải đang nhớ tới mình, chỉ là tin tưởng vào một trưởng lão vẫn đang lởn vởn trong đầu y, bóng dáng có hơi mờ mờ mà thôi, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy lòng minh nhộn nhạo, sự ấm áp và dịu dàng phủ lên người, như thể đã vượt qua hết thảy những khó khăn cực nhọc trước đây.
Đáy lòng cũng biết nếu Việt Minh Khê trước mắt vẫn còn là bộ dáng thời niên thiếu, có lẽ sẽ không tin tưởng lão tăng cổ quái này nói lung tung. Nhưng bây giờ tiểu thiếu niên ngồi ngay ngắn trước kia không biết thế sự, vốn chân thành nhiệt tình còn hiểu chuyện hơn mình nhiều.
“Chuyện không nên chậm trễ.” Việt Minh Khê nhìn hắn cười tủm tỉm nói, “Tây Đường trưởng lão, chúng ta đi nghỉ đi.”[1] Gốc: Đồng tâm nhi ly cư; Ưu thương dĩ chung lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.