Chương 13
Ngã Tiểu Đồ
01/02/2016
Cố Bình An không biết phải dùng thái độ hay giọng điệu gì để đáp lại vấn đề nặng nề mà Cố Mẹ đặt ra với cô. Người hiểu Cố Bình An đều biết, Mạc Phi tuyệt đối chính là điều tối cấm kỵ trong lòng của cô, cô tuyệt không nể tình bất cứ ai trước mặt mình đề cập đến con người này.
Nhưng làm con người, nhiều khi đối với chuyện mình càng cố ý không đề cập đến, thì càng cho thấy rõ bản thân là rất để ý.
Mười mấy năm qua, Cố Bình An không phải chưa từng trải những chuyện không thuận buồm xuôi gió, nhưng làm cô cảm thấy bản thân là người thất bại nhất đại khái chính là Mạc Phi. Hai người từ nhỏ đã là đồng học với nhau, lại còn sinh ra cùng tháng, tránh không khỏi mọi người ai cũng đem hai cô gộp chung mà nói. Không biết là cố tình hay sao mà Mạc Phi lại ở nhà của Thẩm An Bình, điều tốt đẹp thế này thật khó có thể tốt đẹp hơn đi. Trừ bỏ gia cảnh, Cố Bình An không hơn Mạc Phi về bất cứ phương diện nào, còn trùng hợp là mọi người đều coi cô như châu báo, ngay cả Cố mẹ đối với Mạc Phi yêu thương chỉ có hơn chứ không kém so với Cố Bình An, thậm chí còn nhận cô làm con nuôi.
Cô không những đoạt thương yêu của Cố Mẹ, đáng sợ hơn cô còn là mối tình đầu của Thẩm An Bình. Mạc Phi là một cô gái xinh đẹp, phóng khoáng nên có không ít người theo đuổi, tính tình cô cũng coi như hoạt bát không tệ nên quan hệ rất tốt đối với những người xung quanh.
So với Cố Bình An, Mạc Phi thật sự vượt trội hơn.
Cho nên tự nhiên Cố Bình An trong mắt mọi người lại trở thành một người tham lam, đố kỵ. Đối với chuyện này cô đành bất lực, lòng luôn cảm giác một loại nguy cơ, mà loại nguy cơ này lại đến từ Mạc Phi.
Năm đó, thể loại phim Hàn Quốc chủ đề mẹ con rất được thịnh hành. Cố Bình An khi xem đến cảnh con ruột bị nhận lầm, người mẹ lại ôm con người khác, xem đến đoạn sự thật được vạch trần cô liền bật khóc như mưa lũ. Cô xem nhập tâm đến nỗi liên tưởng cả bản thân mình vào đó, cho rằng Cố mẹ đối với Mạc Phi quá yêu thương là vì trước đây bà đã nhận sai mới thành ra cô, kỳ thực người đó phải là Mạc Phi mới đúng. Thế là cô càng ngày càng suy nghĩ lệch lạc lung tung, nghi kỵ đủ thứ. Điều này ít nhiều cũng trực tiếp ảnh hưởng còn sinh ra rất nhiều mâu thuẫn trong quan hệ giữa Cố Bình An và Cố mẹ. Hai người đôi khi còn vì chuyện Mạc Phi mà gây gỗ, nghiêm trọng nhất có một lần, Cố Bình An sau khi gây gỗ liền thu dọn mọi thứ chuyển ra bên ngoài sinh sống, lần ra đi đó thoáng một cái đã là hai năm.
Sau khi Mạc Phi xuất ngoại du học, quan hệ giữa Cố Bình An và Cố mẹ mới giảm bớt căng thẳng, nhưng gút mắc trong lòng Cố Bình An thủy chung vẫn chưa gỡ bỏ được.
Thẩm An Bình từng hỏi cô rất nhiều lần:”Em là chán ghét Mạc Phi, hay là Cố dì?”
Cố Bình An rất nghiêm túc trả lời:” Anh suy nghĩ nhiều rồi, thật ra em chỉ muốn mình độc lập lên mà thôi.”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Cố Bình An chỉ cười rất nhạt nhẽo, giống như trong quá khứ chưa hề có chuyện gì từng xảy ra. Cô không thích mình biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác, đây chính là kiêu ngạo duy nhất của cô.
Đến khi không có ai, cô mới chân chính để bản thân đi đối diện với vết thương mà chính nó đã tạo cho cô cảm giác thất bại thật sự trong quá khứ. Cô rõ ràng là rất cẩn thận, nhưng vẫn không cách nào ngăn được vết thương mơ hồ kia ngày càng trở nên trầm trọng, máu tươi đầm đìa.
“Bình An, con phải biết rằng, con mãi mãi vẫn là con của mẹ, quan hệ huyết thống đó vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Giọng Cố mẹ nghẹn ngào, rõ ràng Cố Bình An phản nghịch là để thỏa mãn sự háo thắng của chính cô, nhưng không nghi ngờ gì đối với Cố Mẹ điều này cũng làm cho bà thương tổn rất lớn.
Cố Bình An túm lấy rèm cửa sổ, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra con phố phồn hoa bên ngoài , nghĩ về quá khứ cô cảm thấy cô đơn dị thường, cô hỏi rất sâu sắc:”Nếu như chúng ta không có quan hệ huyết thống thì sao?”
Một câu đem tất cả mọi âm thanh chung quanh xua biến, Cố Mẹ chìm vào trong tĩnh lặng, giọng nói không dấu được sự đau đớn:”Đời nay chúng ta mãi mãi chính là mẹ con, con bảo mẹ làm sao trả lời giả thiết hoàn toàn không thể thành lập này chứ?”
Cố Bình An nín thở, lát sau mới nhẹ thở dài một hơi, lạnh lùng hỏi sang chuyện khác:”Chẳng lẽ để cô ấy ngủ lại bên ngoài sao? Còn muốn con ở trong nhà mà vờ như không hay biết gì à?.”
Cố Mẹ thận trọng trả lời:”Thật ra cũng không nhất thiết phải như thế, nếu con không thích thì thôi đi.”
“Không cần nghiêm trọng như vậy, con sẽ về, bất quá mẹ cũng đừng hy vọng quá nhiều là con sẽ yêu thích cô ấy.”
“Nó luôn là chị của con mà, phải không?.”
Cố Bình An nhíu mày trả lời:”Con nhớ rất rõ mình là con một, không có chị gái không phải sao?”
Cố mẹ nhất thời nghẹn lời, lập tức đùa bỡn, cố ý dỗ dành cô:”Con gái nuôi của mẹ cũng coi như là phân nửa chị gái của con , thừa dịp này cũng nên đem hiểu lầm trước đây mà hóa giải hết đi.”
Cố Bình An không nói gì.
Suy nghĩ của cô lại quay trở về lúc khi cô còn học sơ trung. Đó cũng chính là lần mà cô cùng Thẩm An Bình đối đầu nhau nghiêm trọng nhất. Thói trăng hoa của Thẩm An Bình đại khái coi như bắt đầu kể từ lúc đó.
***
Mặt mày Thẩm An Bình tuấn tú, thêm vào thân hình cao lớn làm cho những đứa con gái háo sắc rất ủng hộ tôn thành thần tượng soái ca. Trong khi đó Cố Bình An và Quan Tiểu Bảo lại có một danh xưng cũng rất lừng lẫy không kém nhờ do quậy phá mà được mọi người cấp cho.
Một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi lại luôn phản nghịch còn quậy phá đương nhiên làm người hận đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi, mà đương sự lại rất hồn nhiên, vô tư không để ý. Cô nghĩ lại chính mình khi đó lại thấy thật dở khóc dở cười mà.
Khi đó chứng kiến quan hệ của họ, Cố Bình An đặc biệt càng thêm chán ghét Mạc Phi hơn, cho nên muốn Thẩm An Bình theo đuổi Mạc Phi xong thì tuyệt tình đá cô ấy.
Giờ ngẫm lại, cô chỉ cảm thấy mình thật chẳng khác những nhân vật trong truyện tiểu thuyết, mà Mạc Phi lại hiển nhiên trở thành nhân vật rất đáng yêu, ai lại nỡ lòng đi thương tổn đây?
Sau đó không lâu, Thẩm An Bình hiển nhiên có đôi có cặp cùng Mạc Phi, anh chắc có lẽ không kềm chế được bản thân bắt đầu yêu thích mà theo đuổi cô ta. Dù cặp kè với Mạc Phi nhưng cũng không bớt thời gian dành cho Cố Bình An. Nhưng cô không hiểu sao thời gian đó cô lại xem Thẩm An Bình rất không vừa mắt. Mỗi lần thấy anh là cô nổi cáu, có lúc vì một cây kem nhỏ, hay vì một miếng thịt bò, rồi đến một cái cặp da, chuyện gì cô cũng làm ầm cả lên với anh….
Cho đến khi Thẩm An Bình thấy thật phiền muộn, đem tất cả những thứ đó vứt đi, còn không quên ném ánh mặt giận dữ nhìn thẳng vào cô.
Anh nói:”Em là bị thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm hay sao ?“
Cố Bình An châm chọc cười nhạo:”Anh có gặp qua ai bị thời kỳ mãn kinh xuất hiện trước khi 30 tuổi rồi chưa?”
“Vậy em dạo này là bị sao vậy?”
“Quan hệ gì đến anh?”
Con ngươi Thẩm An Bình co rút lại, nhắm mắt rồi lại chậm rãi mở ra, đôi con ngươi sâu không thấy đáy hiện ra trước mặt cô. Anh tức giận nhướn mày, sau đó phủi tay bỏ đi, không muốn cùng cô tiếp tục tranh cãi.
Đến lúc tan học, Thẩm An Bình quyết định không muốn về cùng cô, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong đứng tựa vào cửa, chờ Mạc Phi đang bận họp hãy còn chưa trở về từ chỗ giáo sư.
Ngày đó không biết Cố Bình An lại bị cái gì kích thích mà nổi điên, nhìn sang đứa bạn học trong lớp, cô dư biết là cô nàng thích Thẩm An Bình nhưng vẫn cố hỏi:”Bồ có phải thích Thẩm An Bình không?”
Cô gái kia liếc sang phía Thẩm An Bình, thấy anh đang bày vẻ mặt như hung thần ác sát nhìn nó, sợ đến mức nó lắp bắp trả lời:”Đúng… vậy…”
Cố Bình An cười càng thêm tà mị, cầm lấy cặp sách của cô:” Đi, hôm nay mình sẽ giúp bạn thổ lộ bí mật.”
Vi thế Cố Bình An nắm lấy tay cô cùng Quan Tiểu Bảo, chạy đến chỗ văn phòng chặn trước mặt Mạc Phi, giờ đang đi ra.
Mac Phi trước sau như cũ vẫn vẻ mặt dịu dàng xinh đẹp, biết rõ Cố Bình An không thích mình nhưng vẫn từ tốn nói:” Có chuyện gì vậy?”
Cố Bình An vẻ mặt xem thường, đem cô gái kia đẩy lên phía trước:” Cô ấy thích Thẩm An Bình.”
Mạc Phi lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt, hành lang khá lạnh lẽo, từng cơn gió nhẹ thổi vào mái tóc cô, để lộ ra cái trán trơn bóng. Cô nhìn một lượt rồi nhướn mày, một giọng nói thật êm tai thốt lên:”Muốn thổ lộ thì đi tìm Thẩm An Bình mới phải? Nói cho tôi biết cũng đâu có tác dụng gì?”
Mạc Phi lại làm như không chút nào liên quan đến mình, làm Cố Bình An cùng người có cùng kẻ thù với cô là Quan Tiểu Bào càng khó chịu. Quan Tiểu Bảo hai tay ôm ngực đứng chắn phía trước, ra vẻ gà mẹ che chở cho Cố Bình An, kiêu ngạo nói:”Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Cố Bình An chỉ cảm thấy tình hình hiện tại đã vượt quá sự khống chế của cô, thậm chí có phần khó hiểu vì sao mình lại muốn gây ra chuyện như vậy chứ.
Sống hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên cô phát hiện chính bản thân mình, loại cảm giác này làm cho người ta sợ hãi, đó chính là ghen tị.
Cô giơ tay lên, kéo Quan Tiểu Bảo đang đứng trước mặt tránh ra một bên, hai bước tiến đến đứng trước mặt Mạc Phi. Vóc dáng Bình An cao hơn Mạc Phi một chút, cử chỉ hùng hổ làm cho người vốn đã gầy yếu như Mạc Phi cả kinh, người cũng run lên. Nhìn bộ dáng điềm đạm, yếu đuối của Mạc Phi, Cố Bình An cảm thấy mình chẳng khác gì là hung thần ác sát.
Cô còn chưa lên tiếng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa vang lên bên tai:”Cố Bình An, em muốn làm cái gì?” Giọng nói không nhanh không chậm , không giống như đang trách mắng nhưng cũng không thân thiện chút nào.
Cố Bình An trong lúc quẩn ý chỉ có thể bật cười, miễn cưỡng quay đầu, vẻ mặt rất vô tội nói:”Anh đã thấy em làm gì nào?”
Thẩm An Bình ý vị thâm thường nhìn cô một cái, ánh mắt quét qua người cô rồi sau đó dừng lại trên người Mạc Phi, thật lâu sau anh dịu dàng nở nụ cười, nhìn Mạc Phi nói:”Lại đây, anh đưa về nhà!”
Cố Bình An cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm ngăn Mạc Phi lại, lạnh lùng nói:”Tôi đã cho phép cô đi rồi sao?”
Thẩm An Bình đem bộ dáng bá đạo cùng kiêu ngạo của cô thu hết vào đáy mắt, ánh mắt anh lơ đãng đảo qua, nhìn đến Mạc Phi nói tiếp:”Còn đứng đó nữa sao?. Chúng ta phải đi thôi.”
Mạc Phi khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, kèm theo giọng nói ngọt ngào và bộ dáng thật động lòng người kia dù cho là Cố Bình An nhìn thấy cũng phải động lòng thôi. Cô đứng một bên, cắn chặt môi, vẫn không nhúc nhích.
Cố Bình An cũng đứng im bất động, chớp mắt nhìn chầm chầm Thẩm An Bình, mà anh cũng không chút kiêng cử né tránh nhìn thẳng đối diện cô. Lúc đó cô chỉ thật hận ánh mắt mình không thể có phép lực, có thể đem anh biến thành tảng đá . Cô gắt gao lấy tay nắm chặt thành quyền, cắn mạnh xuống môi dưới làm máu tươi từng chút chảy ra mang theo vị tanh của nó.
Cô oán hận nhưng vẫn tránh qua một bên, để Mạc Phi tiến ra khỏi cửa, gằn từng chữ từng chữ nói:”Mời đi thong thả.”
Ngày đó, trước bộ dạng thư thái, Cố Bình An hai tay chống nạnh đứng nhìn Thẩm An Bình mang theo Mạc Phi rời đi trước mắt cô.
Thẩm An Bình trước khi đi còn cố tình quay đầu lại, ánh mắt đẩy ẩn ý liếc nhìn Cố Bình An một cái, đôi con ngươi hẹp dài hơi nheo lại làm người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. Cố Bình An có hơi ngẩn ra, lập tức cũng không cam lòng yếu thế ung dung đón nhận ánh nhìn của anh.
Dù sao đây vẫn là có chút cấm kỵ a, nhìn từ xa Mạc Phi dáng điệu như một cô vợ nhỏ theo sau Thẩm An Bình, đầu cúi thấp xuống, một lời cũng không nói. Thẳng đến khi bọn họ đến chỗ rẽ Mạc Phi mới như được thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến cạnh Thẩm An Bình, bày ra dáng điệu thật đáng yêu, giống như vừa được phóng thích.
Nhìn vậy Cố Bình An lại cảm thấy có chút hối hận, nếu như không phải cô bày trò này nọ thì đối với tính cách lạnh nhạt của Thẫm An Bình, cho dù điều kiện ưu tú như Mạc Phi, cũng sẽ không được anh chú ý. Nhưng cô cũng nghĩ, Mạc Phi dù sao cũng rất hoạt bác, đáng yêu như vậy đã là nam sinh, ai lại có thể không đi để ý đến cô cơ chứ.
Nghĩ đến điều này Cố Bình An cảm thấy cả người thật không có chút sức lực nào.
Quan Tiểu Bảo thấy cô im lặng không nói lời nào, liền lấy tay thúc vào người cô :”Uy, sao bồ còn ngốc nghếch đứng trơ ở đó? Bộ muốn đóng giả pho tượng sao?” Đến khi Bình An quay đầu nhìn thấy Tiểu Bào đang lôi kéo cô gái kia ở đằng sau liền nhướng mày. Quan Tiểu Bảo còn không kiên nhẫn rống lên với cô gái kia một câu:” Còn không đi?”
Bộ dáng lưu manh tiểu bá vương của Quan Tiểu Bảo hoàn toàn đem cô gái kia dọa đến, chỉ thấy cô ta ôm túi xách hoảng hốt chạy đi.
Cố Bình An đưa mắt liếc nhìn cảnh đó , khoanh tay cười khoái trá:” Quan Tiểu Bảo bồ đúng là lưu manh, bồ cứ mà kiêu ngạo đi, một ngày nào đó sẽ có người đến trị bồ cho mà xem.!”
Quan Tiểu Bảo tỏ vẻ xem thường, không để ý nói:”Đại Bảo nói, người có thể trị được mình hãy còn chưa sinh ra đâu.!”
Cố Bình An khịt mũi, xem thường nói:”Có anh trai là giỏi lắm hay sao?”
Quan Tiểu Bảo cười:”Quả thật so với bồ là rất giỏi!”
Nếu là quá khứ, Cố Bình An sẽ đắc ý trả lời:” Thẩm An Bình không phải anh trai, anh ta còn thân hơn anh trai nữa.” Nhưng lúc này cô lại không nói được lời nào, chỉ nắm chặt bộ quần áo đắt tiền mà Quan Tiểu Bảo đang mặc trên người la hét lôi đi:”Mau mang mình đi uống rượu! Hôm nay không say không về”
…
Khi Cố Bình An đỡ Quan Tiểu Bảo đã uống rượu say như chết kia ra khỏi quán bar, cô mới biết được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.
Ước chừng đại danh Quan Đại Bảo thiếu gia rất nổi tiếng đi, hai cô lại có thể ngang nhiên mà bước vào quán bar này. Còn tiểu tử Quan Tiểu Bảo này thì đúng là điên cuồng, một khi đụng đến rượu là uống như điên, tối mắt tối mày uống không cần lý do. Vốn dĩ người muốn uống say là Cố Bình An, cuối cùng hại cô không uống được giọt nào còn phải sống dở chết dở ngăn không cho Quan Tiểu Bảo uống tiếp.
Ban đêm trời có hơi lạnh lẽo, gió thổi từng cơn vào Cố Bình An cảm giác một chút say rượu cũng không có. Quan Tiểu Bảo toàn thân mềm nhũn, loạng choạng bước đi trên đường, cơ hồ đem toàn bộ sức nặng dồn lên người Cố Bình An. Cô trong miệng không ngừng kêu khổ vừa kéo vừa khiêng Quan Tiểu Bảo một đường mà đi.
Đang thở hổn hển, còn chưa đi được quá hai bước, cô liền nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc.
Đèn đêm mông lung, đem bộ dạng bề ngoài của người nọ nhìn được rất rõ ràng. Dưới ánh trăng bàng bạc, người kia sắc mặt xanh mét đang nhìn về hướng Cố Bình An, vẻ mặt anh cực kỳ âm trầm lạnh lẽo, trong ánh mắt còn tràn đầy lửa giận.
Ánh mắt đó làm cô cảm thấy cực kỳ chói mắt, bởi vì Cố Thái Hậu cũng thường xuyên dùng ánh mắt thế này mà nhìn cô. Nhưng đồng thời bọn họ lại có một điểm chung rất giống nhau, đó là luôn dùng ánh mắt tán thưởng cùng yêu thương chiều chuộng mà nhìn Mạc Phi.
Cô không có dừng bước, cũng không lên tiếng gọi anh, tiếp tục kéo Quan Tiểu Bảo tới phía trước, cho đến khi Thẩm An Bình sải nhanh bước chân, đứng chặn trước mặt cô.
Cô không mở miệng, Quan Tiểu Bảo giờ đã say đến hồ đồ khi nhìn thấy Thẩm An Bình liền muốn bát nháo kêu lên:”Quỷ a! Có quỷ!”. Cô một bên nghêu ngao kêu rên, một bên kia vung quyền như muốn đánh người, còn không ngừng bát nháo làm Cố Bình An muốn giữ cũng không nổi. Cố Bình An cố gắng muốn ôm lấy cô đang giằng co, cuối cùng vẫn không bì được vời sức mạnh của cô nàng, chỉ đành trơ mắt nhìn Quan Tiểu Bảo ngã xuống đất. Cô bị té ngồi dưới đất nhưng dường như không hề biết đau, tiếp tục giơ ra nắm đấm hét lớn:”Đưa tiền đây! Mau lên! Anh nợ tôi tiền đó khi nào mới trả hả?”
Cố Bình An giờ phút này không biết nên khóc hay cười chỉ bất đắc dĩ thở dài, đang muốn tiến đến đỡ Quan Tiểu Bảo đứng dậy, cánh tay đã bị một bàn tay khác giữ chặt. Cố Bình An trong lòng biết rõ đó chính là Thẩm An Bình, lơ đãng quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong trẻo càng thêm lạnh lùng.
Trên trán Thẩm An Bình giờ đã nổi đầy gân xanh, tay còn thêm lực nắm, lạnh lùng nói:”Em có biết chính mình đang làm cái gì hay không?” Yết hầu của hắn cũng run lên từng trận vì giận, Cố Bình An cảm thấy có chút không yên lòng. Đột nhiên ý thức được thể chất của cô cùng Thẩm An Bình thật khác xa, khó trách cô có cố dùng lực thêm nhưng vẫn không tránh khỏi nắm tay của anh.
Cố Bình An cười lạnh:”Liên quan gì đến anh chứ?” nói xong cố giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay đang bị anh nắm chặt lần nữa.
Thẩm An Bình giận dữ phát cười, từ từ buông tay cô ra. Rõ ràng là anh đang cười nhưng bộ dáng thật rất miễn cưỡng, nghiến răng nghiến lợi nói:”Em bây giờ đang tính toán chuyện quỷ gì?”
Cố Bình An thần kinh căng thẳng, tự nhiên thấy có chút phiền muộn. “Miễn cưỡng không có hạnh phúc” Cố Bình An vẫn biết những lời này , nhưng giờ phút này đây cô mới thật sự hiểu rõ chân lý của nó. Từ khi Mạc Phi xuất hiện cô cảm giác được sự sợ hãi, lo được lo mất, cảm thấy những gì mình đang sở hữu đều rất không thật, như hoa trong gương, trăng trong nước rõ ràng nhìn thấy được nhưng lại trở nên rất xa vời, mãi không chạm đến được.
Thẩm An Bình đã vậy, mẹ cô cũng vậy, rõ ràng họ đều là những người thân thuộc về cô, nhưng hiện tại cô phải dùng đủ cách chỉ mong được họ chú ý đến mình? Loại cảm giác này thật khiến cô thật mệt mỏi, mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào.
Đáng lẽ cô còn muốn tranh cãi, nhưng không kiên trì nổi nữa, giọng nói mệt mỏi chậm rãi thốt lên:” Em thành ra là bộ dạng nào,cùng anh thì có gì liên quan gì chứ? Không cần lo cho em, cũng không cần tự cho mình là đúng mà đi can thiệp vào cuộc sống của em, chúng ta vốn dĩ không có chút quan hệ gì.” Lời cô nói tựa như mũi tên, từng mũi từng mũi đâm sâu vào lòng anh.
Thẩm An Bình nghiền chặt đôi mắt, biểu tình lo lắng, giống như vừa bị một cơn lốc xoáy mạnh mẽ lướt qua.
“Cố Bình An! Em chẳng lẽ không cảm thấy những việc em làm đều rất ngốc nghếch, tùy hứng sao?”Hắn vươn bàn tay trụ chặt eo cô, buồn bực vén một vài sợi tóc đang bay:”Anh biết em thấy không thoải mái! Em có phải giận anh hôm nay đã kéo Mạc Phi đi hay không?”. Anh hung hăn trừng cô:”Em có biết chính mình đang làm gì không? Em và Quan Tiểu Bảo là những người có nhà có cửa, không phải những kẻ lưu manh lang thang sống trên đường phố! Nếu anh không đến em định làm gì! Chẳng lẽ muốn đánh nhau sao?”. Giọng nói theo nhịp điệu trầm bổng từng câu từng chữ chất vấn truyền đến tai Cố Bình An, tựa như có ai đang lấy kim mà đâm vào tai cô thật đau, thật đau a.
Cố Bình An thấy hô hấp mình như bị ngưng lại, cảm giác thật ủy khuất, hai tay đẩy mạnh Thẩm An Bình ra:”Anh cút đi! Anh đừng lại đây lấy cớ! Anh chính là đau lòng cho Mạc Phi! Cô ta không phải bạn gái của anh sao! Rất giỏi thì sao! Có nhà thì sao! Anh có biết mình đang hiện giờ nói với ai không! Anh điên rồi à!” Cô nói xong còn không quên đấm anh một cái:”Muốn dạy đời em hả! Anh là ai của em chứ!”
Thẩm An Bình nhìn bộ dạng cứng đầu cứng cổ Cố Bình An, chỉ thấy lửa giận trong máu đang sôi sục bốc lên càng cao. Lần đầu tiên anh không thể khống chế chính mình mà quát cô:”Là em xúi anh theo đuổi cô ta! Bây giờ còn phát điên với anh gì chứ!”
Cố Bình An ngẩn ra, cô có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Thẩm An Bình cố ý theo đuổi Mạc Phi thì ra là vì cô. Cô mở to mắt, quật cường nói:”Muốn lừa quỷ sao! Em muốn anh theo đuổi nó anh liền theo đuổi à! Chẳng lẽ anh không phải cũng có ý tứ với nó sao! Hơn nữa vì sao em bảo anh bỏ nó, anh có bỏ nó sao. Thật là buồn cười mà. Anh tưởng em là đứa bé lên ba hả?”
Thẩm An Bình giờ cũng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu. Đôi mắt trong suốt nhìn không có chút do dự nào, giọng nói trầm thấp càng thêm vang vọng giữa con đường yên tĩnh ban đêm:”Bởi vì em không cho anh biết, em muốn anh khi nào thì bỏ cô ấy.”
Cố Bình An nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm An Bình. Ở trước mặt anh, cô từ trước đến giờ đều rất tự tin, giờ phút này cũng không ngoại lệ. Cô khẽ cười, nhẹ xoay người nhưng không nhìn đến anh, tự mình đỡ Quan Tiểu Bảo giờ đang nói năng lung tung đứng lên, hung hăn nói:”Ngày mai, có bản lĩnh, ngày mai anh chia tay với nó. Em sẽ tin anh!”
Thẩm An Bình vẫn đứng yên tại chỗ, tay áo bị gió thổi bay bay, nhìn thật vô hại, nắm chặt tay Cố Bình An oán hận nói:”Cố Bình An, em thật xấu xa!”
“…”
Ngày hôm sau Thẩm An BÌnh quả nhiên chia tay với Mạc Phi. Tin tức lan đi, rất nhanh truyền khắp trường, khi Cố Bình An nghe được tin tức này, cả người cảm thấy run lên, đứng không vững. Đối với chuyện hôm qua, cô không say nên nhớ được rất rõ ràng, từng lời của Thẩm An Bình hãy còn văng vẳng bên tai cô.
Những lời này tuy anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra, nhưng anh vì muốn cô hết giận không do dự mà làm tất cả, lòng càng cảm thấy ão não, trống rỗng hơn nữa còn rất… đau đớn.
Từ ngày đó trở đi, một Mạc Phi trước đây luôn hoạt bác nói cười giờ trở thành trầm lặng. Việc này kéo dài qua một thời gian rất lau sau đó, thậm chí nhiều lần Cố mẹ lên tiếng mời mà cô cũng không sang nhà Cố gia chơi. Mỗi lần nhìn đến Cố Bình An, ánh mắt Mạc Phi tràn ngập sự chán ghét, oán hận. Cố Bình An nhìn cô như thế trong lòng không thật vui vẻ nhưng cũng không cảm thấy khổ sở chút nào.
Trong trường học, chuyện bàn tán về bọn họ đương nhiên cũng bị người khác thêm mắm dặm muối, Cố bình An làm bộ như không nghe thấy, còn Thẩm An Bình thì một thời gian sau đó lại cố ý không muốn để ý đến Cố Bình An.
Thái độ hai người biểu hiện bên ngoài rất bình thường, chỉ là không biết làm sao đánh vỡ bức tường mâu thuẫn, vô hình này.
Cố Bình An ngoài mặt vẫn cùng Quan Tiểu Bảo nói chuyện phiếm, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì nhưng trong lòng lại ngỗn ngang xúc cảm. Cảm thấy loại cảm giác mới mẻ này như đang từ từ bao bọc lấy cô, cho đến nay cô cũng không phân biệt đó là cảm giác gì.
Cô cảm thấy quan hệ bọn họ có chút thật rùng mình mà, tình trạng đó chỉ đến khi Cố Bình An trong khóa học đánh bóng rổ bị té gãy chân mới bị đánh vỡ.
Một ngày kia Cố Bình An thấy anh đang chơi bóng rổ trong sân, vì thế một Cố Bình An thái độ lười nhác ngày thường nay lại không biết mệt mỏi, điên cuồng đuổi theo bóng, cho đến khi không còn sức lực chao đảo ngã sấp xuống.
Khi cô bị té xuống đất, dù cho toàn thân đau nhức nhưng cô trái lại cười hết sức quỷ dị.
Từ xa, nhìn thấy Thẩm An Bình bộ mặt đang yên ổn bình tĩnh rốt cuộc giờ cũng có chút biểu tình . Anh đem bóng vứt sang một bên, từng bước tiêu soái bước đến cạnh cô. Trên trán sau một hồi vận động mà lấm tấm vài giọt mồ hôi trong suốt, mái tóc ngắn đen bóng, nhìn bộ dạng anh thật xấu xa.
Anh nhếch mày lạnh lùng nói:”Uy, vẫn còn sống à?”
Cố Bình An cắn răng nhịn đau, lại tiếp tục cười:” Chân giống bị ai chặt đứt, xem ra phải phiền anh cõng về nhà rồi.!”
Thẩm An Bình khinh bỉ nhìn cô, lại nhịn không được thở dài một hơi, biểu tình có chút buồn cười, anh không tự nhiên nói:”Anh dựa vào cái gì đây?”
Cố BÌnh An nghe thế thở phào nhẹ nhõm, cô lớn như vậy chưa từng cùng Thẩm An Bình náo loạn đến nỗi ngay cả nhìn mặt nhau cũng không tự nhiên lâu như lần này vậy. Giờ phút này cô cảm thấy mọi chuyện trở nên thật tốt đẹp không thể tốt đẹp hơn. Cô vui vẻ ra mặt nói:”Thẩm An Bình, đàn ông con trai mà cự tuyệt một cô gái thì không phải là đàn ông tốt a”
Nhưng làm con người, nhiều khi đối với chuyện mình càng cố ý không đề cập đến, thì càng cho thấy rõ bản thân là rất để ý.
Mười mấy năm qua, Cố Bình An không phải chưa từng trải những chuyện không thuận buồm xuôi gió, nhưng làm cô cảm thấy bản thân là người thất bại nhất đại khái chính là Mạc Phi. Hai người từ nhỏ đã là đồng học với nhau, lại còn sinh ra cùng tháng, tránh không khỏi mọi người ai cũng đem hai cô gộp chung mà nói. Không biết là cố tình hay sao mà Mạc Phi lại ở nhà của Thẩm An Bình, điều tốt đẹp thế này thật khó có thể tốt đẹp hơn đi. Trừ bỏ gia cảnh, Cố Bình An không hơn Mạc Phi về bất cứ phương diện nào, còn trùng hợp là mọi người đều coi cô như châu báo, ngay cả Cố mẹ đối với Mạc Phi yêu thương chỉ có hơn chứ không kém so với Cố Bình An, thậm chí còn nhận cô làm con nuôi.
Cô không những đoạt thương yêu của Cố Mẹ, đáng sợ hơn cô còn là mối tình đầu của Thẩm An Bình. Mạc Phi là một cô gái xinh đẹp, phóng khoáng nên có không ít người theo đuổi, tính tình cô cũng coi như hoạt bát không tệ nên quan hệ rất tốt đối với những người xung quanh.
So với Cố Bình An, Mạc Phi thật sự vượt trội hơn.
Cho nên tự nhiên Cố Bình An trong mắt mọi người lại trở thành một người tham lam, đố kỵ. Đối với chuyện này cô đành bất lực, lòng luôn cảm giác một loại nguy cơ, mà loại nguy cơ này lại đến từ Mạc Phi.
Năm đó, thể loại phim Hàn Quốc chủ đề mẹ con rất được thịnh hành. Cố Bình An khi xem đến cảnh con ruột bị nhận lầm, người mẹ lại ôm con người khác, xem đến đoạn sự thật được vạch trần cô liền bật khóc như mưa lũ. Cô xem nhập tâm đến nỗi liên tưởng cả bản thân mình vào đó, cho rằng Cố mẹ đối với Mạc Phi quá yêu thương là vì trước đây bà đã nhận sai mới thành ra cô, kỳ thực người đó phải là Mạc Phi mới đúng. Thế là cô càng ngày càng suy nghĩ lệch lạc lung tung, nghi kỵ đủ thứ. Điều này ít nhiều cũng trực tiếp ảnh hưởng còn sinh ra rất nhiều mâu thuẫn trong quan hệ giữa Cố Bình An và Cố mẹ. Hai người đôi khi còn vì chuyện Mạc Phi mà gây gỗ, nghiêm trọng nhất có một lần, Cố Bình An sau khi gây gỗ liền thu dọn mọi thứ chuyển ra bên ngoài sinh sống, lần ra đi đó thoáng một cái đã là hai năm.
Sau khi Mạc Phi xuất ngoại du học, quan hệ giữa Cố Bình An và Cố mẹ mới giảm bớt căng thẳng, nhưng gút mắc trong lòng Cố Bình An thủy chung vẫn chưa gỡ bỏ được.
Thẩm An Bình từng hỏi cô rất nhiều lần:”Em là chán ghét Mạc Phi, hay là Cố dì?”
Cố Bình An rất nghiêm túc trả lời:” Anh suy nghĩ nhiều rồi, thật ra em chỉ muốn mình độc lập lên mà thôi.”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Cố Bình An chỉ cười rất nhạt nhẽo, giống như trong quá khứ chưa hề có chuyện gì từng xảy ra. Cô không thích mình biểu hiện yếu đuối trước mặt người khác, đây chính là kiêu ngạo duy nhất của cô.
Đến khi không có ai, cô mới chân chính để bản thân đi đối diện với vết thương mà chính nó đã tạo cho cô cảm giác thất bại thật sự trong quá khứ. Cô rõ ràng là rất cẩn thận, nhưng vẫn không cách nào ngăn được vết thương mơ hồ kia ngày càng trở nên trầm trọng, máu tươi đầm đìa.
“Bình An, con phải biết rằng, con mãi mãi vẫn là con của mẹ, quan hệ huyết thống đó vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Giọng Cố mẹ nghẹn ngào, rõ ràng Cố Bình An phản nghịch là để thỏa mãn sự háo thắng của chính cô, nhưng không nghi ngờ gì đối với Cố Mẹ điều này cũng làm cho bà thương tổn rất lớn.
Cố Bình An túm lấy rèm cửa sổ, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra con phố phồn hoa bên ngoài , nghĩ về quá khứ cô cảm thấy cô đơn dị thường, cô hỏi rất sâu sắc:”Nếu như chúng ta không có quan hệ huyết thống thì sao?”
Một câu đem tất cả mọi âm thanh chung quanh xua biến, Cố Mẹ chìm vào trong tĩnh lặng, giọng nói không dấu được sự đau đớn:”Đời nay chúng ta mãi mãi chính là mẹ con, con bảo mẹ làm sao trả lời giả thiết hoàn toàn không thể thành lập này chứ?”
Cố Bình An nín thở, lát sau mới nhẹ thở dài một hơi, lạnh lùng hỏi sang chuyện khác:”Chẳng lẽ để cô ấy ngủ lại bên ngoài sao? Còn muốn con ở trong nhà mà vờ như không hay biết gì à?.”
Cố Mẹ thận trọng trả lời:”Thật ra cũng không nhất thiết phải như thế, nếu con không thích thì thôi đi.”
“Không cần nghiêm trọng như vậy, con sẽ về, bất quá mẹ cũng đừng hy vọng quá nhiều là con sẽ yêu thích cô ấy.”
“Nó luôn là chị của con mà, phải không?.”
Cố Bình An nhíu mày trả lời:”Con nhớ rất rõ mình là con một, không có chị gái không phải sao?”
Cố mẹ nhất thời nghẹn lời, lập tức đùa bỡn, cố ý dỗ dành cô:”Con gái nuôi của mẹ cũng coi như là phân nửa chị gái của con , thừa dịp này cũng nên đem hiểu lầm trước đây mà hóa giải hết đi.”
Cố Bình An không nói gì.
Suy nghĩ của cô lại quay trở về lúc khi cô còn học sơ trung. Đó cũng chính là lần mà cô cùng Thẩm An Bình đối đầu nhau nghiêm trọng nhất. Thói trăng hoa của Thẩm An Bình đại khái coi như bắt đầu kể từ lúc đó.
***
Mặt mày Thẩm An Bình tuấn tú, thêm vào thân hình cao lớn làm cho những đứa con gái háo sắc rất ủng hộ tôn thành thần tượng soái ca. Trong khi đó Cố Bình An và Quan Tiểu Bảo lại có một danh xưng cũng rất lừng lẫy không kém nhờ do quậy phá mà được mọi người cấp cho.
Một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi lại luôn phản nghịch còn quậy phá đương nhiên làm người hận đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi, mà đương sự lại rất hồn nhiên, vô tư không để ý. Cô nghĩ lại chính mình khi đó lại thấy thật dở khóc dở cười mà.
Khi đó chứng kiến quan hệ của họ, Cố Bình An đặc biệt càng thêm chán ghét Mạc Phi hơn, cho nên muốn Thẩm An Bình theo đuổi Mạc Phi xong thì tuyệt tình đá cô ấy.
Giờ ngẫm lại, cô chỉ cảm thấy mình thật chẳng khác những nhân vật trong truyện tiểu thuyết, mà Mạc Phi lại hiển nhiên trở thành nhân vật rất đáng yêu, ai lại nỡ lòng đi thương tổn đây?
Sau đó không lâu, Thẩm An Bình hiển nhiên có đôi có cặp cùng Mạc Phi, anh chắc có lẽ không kềm chế được bản thân bắt đầu yêu thích mà theo đuổi cô ta. Dù cặp kè với Mạc Phi nhưng cũng không bớt thời gian dành cho Cố Bình An. Nhưng cô không hiểu sao thời gian đó cô lại xem Thẩm An Bình rất không vừa mắt. Mỗi lần thấy anh là cô nổi cáu, có lúc vì một cây kem nhỏ, hay vì một miếng thịt bò, rồi đến một cái cặp da, chuyện gì cô cũng làm ầm cả lên với anh….
Cho đến khi Thẩm An Bình thấy thật phiền muộn, đem tất cả những thứ đó vứt đi, còn không quên ném ánh mặt giận dữ nhìn thẳng vào cô.
Anh nói:”Em là bị thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm hay sao ?“
Cố Bình An châm chọc cười nhạo:”Anh có gặp qua ai bị thời kỳ mãn kinh xuất hiện trước khi 30 tuổi rồi chưa?”
“Vậy em dạo này là bị sao vậy?”
“Quan hệ gì đến anh?”
Con ngươi Thẩm An Bình co rút lại, nhắm mắt rồi lại chậm rãi mở ra, đôi con ngươi sâu không thấy đáy hiện ra trước mặt cô. Anh tức giận nhướn mày, sau đó phủi tay bỏ đi, không muốn cùng cô tiếp tục tranh cãi.
Đến lúc tan học, Thẩm An Bình quyết định không muốn về cùng cô, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong đứng tựa vào cửa, chờ Mạc Phi đang bận họp hãy còn chưa trở về từ chỗ giáo sư.
Ngày đó không biết Cố Bình An lại bị cái gì kích thích mà nổi điên, nhìn sang đứa bạn học trong lớp, cô dư biết là cô nàng thích Thẩm An Bình nhưng vẫn cố hỏi:”Bồ có phải thích Thẩm An Bình không?”
Cô gái kia liếc sang phía Thẩm An Bình, thấy anh đang bày vẻ mặt như hung thần ác sát nhìn nó, sợ đến mức nó lắp bắp trả lời:”Đúng… vậy…”
Cố Bình An cười càng thêm tà mị, cầm lấy cặp sách của cô:” Đi, hôm nay mình sẽ giúp bạn thổ lộ bí mật.”
Vi thế Cố Bình An nắm lấy tay cô cùng Quan Tiểu Bảo, chạy đến chỗ văn phòng chặn trước mặt Mạc Phi, giờ đang đi ra.
Mac Phi trước sau như cũ vẫn vẻ mặt dịu dàng xinh đẹp, biết rõ Cố Bình An không thích mình nhưng vẫn từ tốn nói:” Có chuyện gì vậy?”
Cố Bình An vẻ mặt xem thường, đem cô gái kia đẩy lên phía trước:” Cô ấy thích Thẩm An Bình.”
Mạc Phi lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt, hành lang khá lạnh lẽo, từng cơn gió nhẹ thổi vào mái tóc cô, để lộ ra cái trán trơn bóng. Cô nhìn một lượt rồi nhướn mày, một giọng nói thật êm tai thốt lên:”Muốn thổ lộ thì đi tìm Thẩm An Bình mới phải? Nói cho tôi biết cũng đâu có tác dụng gì?”
Mạc Phi lại làm như không chút nào liên quan đến mình, làm Cố Bình An cùng người có cùng kẻ thù với cô là Quan Tiểu Bào càng khó chịu. Quan Tiểu Bảo hai tay ôm ngực đứng chắn phía trước, ra vẻ gà mẹ che chở cho Cố Bình An, kiêu ngạo nói:”Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Cố Bình An chỉ cảm thấy tình hình hiện tại đã vượt quá sự khống chế của cô, thậm chí có phần khó hiểu vì sao mình lại muốn gây ra chuyện như vậy chứ.
Sống hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên cô phát hiện chính bản thân mình, loại cảm giác này làm cho người ta sợ hãi, đó chính là ghen tị.
Cô giơ tay lên, kéo Quan Tiểu Bảo đang đứng trước mặt tránh ra một bên, hai bước tiến đến đứng trước mặt Mạc Phi. Vóc dáng Bình An cao hơn Mạc Phi một chút, cử chỉ hùng hổ làm cho người vốn đã gầy yếu như Mạc Phi cả kinh, người cũng run lên. Nhìn bộ dáng điềm đạm, yếu đuối của Mạc Phi, Cố Bình An cảm thấy mình chẳng khác gì là hung thần ác sát.
Cô còn chưa lên tiếng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa vang lên bên tai:”Cố Bình An, em muốn làm cái gì?” Giọng nói không nhanh không chậm , không giống như đang trách mắng nhưng cũng không thân thiện chút nào.
Cố Bình An trong lúc quẩn ý chỉ có thể bật cười, miễn cưỡng quay đầu, vẻ mặt rất vô tội nói:”Anh đã thấy em làm gì nào?”
Thẩm An Bình ý vị thâm thường nhìn cô một cái, ánh mắt quét qua người cô rồi sau đó dừng lại trên người Mạc Phi, thật lâu sau anh dịu dàng nở nụ cười, nhìn Mạc Phi nói:”Lại đây, anh đưa về nhà!”
Cố Bình An cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm ngăn Mạc Phi lại, lạnh lùng nói:”Tôi đã cho phép cô đi rồi sao?”
Thẩm An Bình đem bộ dáng bá đạo cùng kiêu ngạo của cô thu hết vào đáy mắt, ánh mắt anh lơ đãng đảo qua, nhìn đến Mạc Phi nói tiếp:”Còn đứng đó nữa sao?. Chúng ta phải đi thôi.”
Mạc Phi khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, kèm theo giọng nói ngọt ngào và bộ dáng thật động lòng người kia dù cho là Cố Bình An nhìn thấy cũng phải động lòng thôi. Cô đứng một bên, cắn chặt môi, vẫn không nhúc nhích.
Cố Bình An cũng đứng im bất động, chớp mắt nhìn chầm chầm Thẩm An Bình, mà anh cũng không chút kiêng cử né tránh nhìn thẳng đối diện cô. Lúc đó cô chỉ thật hận ánh mắt mình không thể có phép lực, có thể đem anh biến thành tảng đá . Cô gắt gao lấy tay nắm chặt thành quyền, cắn mạnh xuống môi dưới làm máu tươi từng chút chảy ra mang theo vị tanh của nó.
Cô oán hận nhưng vẫn tránh qua một bên, để Mạc Phi tiến ra khỏi cửa, gằn từng chữ từng chữ nói:”Mời đi thong thả.”
Ngày đó, trước bộ dạng thư thái, Cố Bình An hai tay chống nạnh đứng nhìn Thẩm An Bình mang theo Mạc Phi rời đi trước mắt cô.
Thẩm An Bình trước khi đi còn cố tình quay đầu lại, ánh mắt đẩy ẩn ý liếc nhìn Cố Bình An một cái, đôi con ngươi hẹp dài hơi nheo lại làm người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. Cố Bình An có hơi ngẩn ra, lập tức cũng không cam lòng yếu thế ung dung đón nhận ánh nhìn của anh.
Dù sao đây vẫn là có chút cấm kỵ a, nhìn từ xa Mạc Phi dáng điệu như một cô vợ nhỏ theo sau Thẩm An Bình, đầu cúi thấp xuống, một lời cũng không nói. Thẳng đến khi bọn họ đến chỗ rẽ Mạc Phi mới như được thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến cạnh Thẩm An Bình, bày ra dáng điệu thật đáng yêu, giống như vừa được phóng thích.
Nhìn vậy Cố Bình An lại cảm thấy có chút hối hận, nếu như không phải cô bày trò này nọ thì đối với tính cách lạnh nhạt của Thẫm An Bình, cho dù điều kiện ưu tú như Mạc Phi, cũng sẽ không được anh chú ý. Nhưng cô cũng nghĩ, Mạc Phi dù sao cũng rất hoạt bác, đáng yêu như vậy đã là nam sinh, ai lại có thể không đi để ý đến cô cơ chứ.
Nghĩ đến điều này Cố Bình An cảm thấy cả người thật không có chút sức lực nào.
Quan Tiểu Bảo thấy cô im lặng không nói lời nào, liền lấy tay thúc vào người cô :”Uy, sao bồ còn ngốc nghếch đứng trơ ở đó? Bộ muốn đóng giả pho tượng sao?” Đến khi Bình An quay đầu nhìn thấy Tiểu Bào đang lôi kéo cô gái kia ở đằng sau liền nhướng mày. Quan Tiểu Bảo còn không kiên nhẫn rống lên với cô gái kia một câu:” Còn không đi?”
Bộ dáng lưu manh tiểu bá vương của Quan Tiểu Bảo hoàn toàn đem cô gái kia dọa đến, chỉ thấy cô ta ôm túi xách hoảng hốt chạy đi.
Cố Bình An đưa mắt liếc nhìn cảnh đó , khoanh tay cười khoái trá:” Quan Tiểu Bảo bồ đúng là lưu manh, bồ cứ mà kiêu ngạo đi, một ngày nào đó sẽ có người đến trị bồ cho mà xem.!”
Quan Tiểu Bảo tỏ vẻ xem thường, không để ý nói:”Đại Bảo nói, người có thể trị được mình hãy còn chưa sinh ra đâu.!”
Cố Bình An khịt mũi, xem thường nói:”Có anh trai là giỏi lắm hay sao?”
Quan Tiểu Bảo cười:”Quả thật so với bồ là rất giỏi!”
Nếu là quá khứ, Cố Bình An sẽ đắc ý trả lời:” Thẩm An Bình không phải anh trai, anh ta còn thân hơn anh trai nữa.” Nhưng lúc này cô lại không nói được lời nào, chỉ nắm chặt bộ quần áo đắt tiền mà Quan Tiểu Bảo đang mặc trên người la hét lôi đi:”Mau mang mình đi uống rượu! Hôm nay không say không về”
…
Khi Cố Bình An đỡ Quan Tiểu Bảo đã uống rượu say như chết kia ra khỏi quán bar, cô mới biết được cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.
Ước chừng đại danh Quan Đại Bảo thiếu gia rất nổi tiếng đi, hai cô lại có thể ngang nhiên mà bước vào quán bar này. Còn tiểu tử Quan Tiểu Bảo này thì đúng là điên cuồng, một khi đụng đến rượu là uống như điên, tối mắt tối mày uống không cần lý do. Vốn dĩ người muốn uống say là Cố Bình An, cuối cùng hại cô không uống được giọt nào còn phải sống dở chết dở ngăn không cho Quan Tiểu Bảo uống tiếp.
Ban đêm trời có hơi lạnh lẽo, gió thổi từng cơn vào Cố Bình An cảm giác một chút say rượu cũng không có. Quan Tiểu Bảo toàn thân mềm nhũn, loạng choạng bước đi trên đường, cơ hồ đem toàn bộ sức nặng dồn lên người Cố Bình An. Cô trong miệng không ngừng kêu khổ vừa kéo vừa khiêng Quan Tiểu Bảo một đường mà đi.
Đang thở hổn hển, còn chưa đi được quá hai bước, cô liền nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng quen thuộc.
Đèn đêm mông lung, đem bộ dạng bề ngoài của người nọ nhìn được rất rõ ràng. Dưới ánh trăng bàng bạc, người kia sắc mặt xanh mét đang nhìn về hướng Cố Bình An, vẻ mặt anh cực kỳ âm trầm lạnh lẽo, trong ánh mắt còn tràn đầy lửa giận.
Ánh mắt đó làm cô cảm thấy cực kỳ chói mắt, bởi vì Cố Thái Hậu cũng thường xuyên dùng ánh mắt thế này mà nhìn cô. Nhưng đồng thời bọn họ lại có một điểm chung rất giống nhau, đó là luôn dùng ánh mắt tán thưởng cùng yêu thương chiều chuộng mà nhìn Mạc Phi.
Cô không có dừng bước, cũng không lên tiếng gọi anh, tiếp tục kéo Quan Tiểu Bảo tới phía trước, cho đến khi Thẩm An Bình sải nhanh bước chân, đứng chặn trước mặt cô.
Cô không mở miệng, Quan Tiểu Bảo giờ đã say đến hồ đồ khi nhìn thấy Thẩm An Bình liền muốn bát nháo kêu lên:”Quỷ a! Có quỷ!”. Cô một bên nghêu ngao kêu rên, một bên kia vung quyền như muốn đánh người, còn không ngừng bát nháo làm Cố Bình An muốn giữ cũng không nổi. Cố Bình An cố gắng muốn ôm lấy cô đang giằng co, cuối cùng vẫn không bì được vời sức mạnh của cô nàng, chỉ đành trơ mắt nhìn Quan Tiểu Bảo ngã xuống đất. Cô bị té ngồi dưới đất nhưng dường như không hề biết đau, tiếp tục giơ ra nắm đấm hét lớn:”Đưa tiền đây! Mau lên! Anh nợ tôi tiền đó khi nào mới trả hả?”
Cố Bình An giờ phút này không biết nên khóc hay cười chỉ bất đắc dĩ thở dài, đang muốn tiến đến đỡ Quan Tiểu Bảo đứng dậy, cánh tay đã bị một bàn tay khác giữ chặt. Cố Bình An trong lòng biết rõ đó chính là Thẩm An Bình, lơ đãng quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong trẻo càng thêm lạnh lùng.
Trên trán Thẩm An Bình giờ đã nổi đầy gân xanh, tay còn thêm lực nắm, lạnh lùng nói:”Em có biết chính mình đang làm cái gì hay không?” Yết hầu của hắn cũng run lên từng trận vì giận, Cố Bình An cảm thấy có chút không yên lòng. Đột nhiên ý thức được thể chất của cô cùng Thẩm An Bình thật khác xa, khó trách cô có cố dùng lực thêm nhưng vẫn không tránh khỏi nắm tay của anh.
Cố Bình An cười lạnh:”Liên quan gì đến anh chứ?” nói xong cố giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay đang bị anh nắm chặt lần nữa.
Thẩm An Bình giận dữ phát cười, từ từ buông tay cô ra. Rõ ràng là anh đang cười nhưng bộ dáng thật rất miễn cưỡng, nghiến răng nghiến lợi nói:”Em bây giờ đang tính toán chuyện quỷ gì?”
Cố Bình An thần kinh căng thẳng, tự nhiên thấy có chút phiền muộn. “Miễn cưỡng không có hạnh phúc” Cố Bình An vẫn biết những lời này , nhưng giờ phút này đây cô mới thật sự hiểu rõ chân lý của nó. Từ khi Mạc Phi xuất hiện cô cảm giác được sự sợ hãi, lo được lo mất, cảm thấy những gì mình đang sở hữu đều rất không thật, như hoa trong gương, trăng trong nước rõ ràng nhìn thấy được nhưng lại trở nên rất xa vời, mãi không chạm đến được.
Thẩm An Bình đã vậy, mẹ cô cũng vậy, rõ ràng họ đều là những người thân thuộc về cô, nhưng hiện tại cô phải dùng đủ cách chỉ mong được họ chú ý đến mình? Loại cảm giác này thật khiến cô thật mệt mỏi, mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào.
Đáng lẽ cô còn muốn tranh cãi, nhưng không kiên trì nổi nữa, giọng nói mệt mỏi chậm rãi thốt lên:” Em thành ra là bộ dạng nào,cùng anh thì có gì liên quan gì chứ? Không cần lo cho em, cũng không cần tự cho mình là đúng mà đi can thiệp vào cuộc sống của em, chúng ta vốn dĩ không có chút quan hệ gì.” Lời cô nói tựa như mũi tên, từng mũi từng mũi đâm sâu vào lòng anh.
Thẩm An Bình nghiền chặt đôi mắt, biểu tình lo lắng, giống như vừa bị một cơn lốc xoáy mạnh mẽ lướt qua.
“Cố Bình An! Em chẳng lẽ không cảm thấy những việc em làm đều rất ngốc nghếch, tùy hứng sao?”Hắn vươn bàn tay trụ chặt eo cô, buồn bực vén một vài sợi tóc đang bay:”Anh biết em thấy không thoải mái! Em có phải giận anh hôm nay đã kéo Mạc Phi đi hay không?”. Anh hung hăn trừng cô:”Em có biết chính mình đang làm gì không? Em và Quan Tiểu Bảo là những người có nhà có cửa, không phải những kẻ lưu manh lang thang sống trên đường phố! Nếu anh không đến em định làm gì! Chẳng lẽ muốn đánh nhau sao?”. Giọng nói theo nhịp điệu trầm bổng từng câu từng chữ chất vấn truyền đến tai Cố Bình An, tựa như có ai đang lấy kim mà đâm vào tai cô thật đau, thật đau a.
Cố Bình An thấy hô hấp mình như bị ngưng lại, cảm giác thật ủy khuất, hai tay đẩy mạnh Thẩm An Bình ra:”Anh cút đi! Anh đừng lại đây lấy cớ! Anh chính là đau lòng cho Mạc Phi! Cô ta không phải bạn gái của anh sao! Rất giỏi thì sao! Có nhà thì sao! Anh có biết mình đang hiện giờ nói với ai không! Anh điên rồi à!” Cô nói xong còn không quên đấm anh một cái:”Muốn dạy đời em hả! Anh là ai của em chứ!”
Thẩm An Bình nhìn bộ dạng cứng đầu cứng cổ Cố Bình An, chỉ thấy lửa giận trong máu đang sôi sục bốc lên càng cao. Lần đầu tiên anh không thể khống chế chính mình mà quát cô:”Là em xúi anh theo đuổi cô ta! Bây giờ còn phát điên với anh gì chứ!”
Cố Bình An ngẩn ra, cô có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Thẩm An Bình cố ý theo đuổi Mạc Phi thì ra là vì cô. Cô mở to mắt, quật cường nói:”Muốn lừa quỷ sao! Em muốn anh theo đuổi nó anh liền theo đuổi à! Chẳng lẽ anh không phải cũng có ý tứ với nó sao! Hơn nữa vì sao em bảo anh bỏ nó, anh có bỏ nó sao. Thật là buồn cười mà. Anh tưởng em là đứa bé lên ba hả?”
Thẩm An Bình giờ cũng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu. Đôi mắt trong suốt nhìn không có chút do dự nào, giọng nói trầm thấp càng thêm vang vọng giữa con đường yên tĩnh ban đêm:”Bởi vì em không cho anh biết, em muốn anh khi nào thì bỏ cô ấy.”
Cố Bình An nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm An Bình. Ở trước mặt anh, cô từ trước đến giờ đều rất tự tin, giờ phút này cũng không ngoại lệ. Cô khẽ cười, nhẹ xoay người nhưng không nhìn đến anh, tự mình đỡ Quan Tiểu Bảo giờ đang nói năng lung tung đứng lên, hung hăn nói:”Ngày mai, có bản lĩnh, ngày mai anh chia tay với nó. Em sẽ tin anh!”
Thẩm An Bình vẫn đứng yên tại chỗ, tay áo bị gió thổi bay bay, nhìn thật vô hại, nắm chặt tay Cố Bình An oán hận nói:”Cố Bình An, em thật xấu xa!”
“…”
Ngày hôm sau Thẩm An BÌnh quả nhiên chia tay với Mạc Phi. Tin tức lan đi, rất nhanh truyền khắp trường, khi Cố Bình An nghe được tin tức này, cả người cảm thấy run lên, đứng không vững. Đối với chuyện hôm qua, cô không say nên nhớ được rất rõ ràng, từng lời của Thẩm An Bình hãy còn văng vẳng bên tai cô.
Những lời này tuy anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra, nhưng anh vì muốn cô hết giận không do dự mà làm tất cả, lòng càng cảm thấy ão não, trống rỗng hơn nữa còn rất… đau đớn.
Từ ngày đó trở đi, một Mạc Phi trước đây luôn hoạt bác nói cười giờ trở thành trầm lặng. Việc này kéo dài qua một thời gian rất lau sau đó, thậm chí nhiều lần Cố mẹ lên tiếng mời mà cô cũng không sang nhà Cố gia chơi. Mỗi lần nhìn đến Cố Bình An, ánh mắt Mạc Phi tràn ngập sự chán ghét, oán hận. Cố Bình An nhìn cô như thế trong lòng không thật vui vẻ nhưng cũng không cảm thấy khổ sở chút nào.
Trong trường học, chuyện bàn tán về bọn họ đương nhiên cũng bị người khác thêm mắm dặm muối, Cố bình An làm bộ như không nghe thấy, còn Thẩm An Bình thì một thời gian sau đó lại cố ý không muốn để ý đến Cố Bình An.
Thái độ hai người biểu hiện bên ngoài rất bình thường, chỉ là không biết làm sao đánh vỡ bức tường mâu thuẫn, vô hình này.
Cố Bình An ngoài mặt vẫn cùng Quan Tiểu Bảo nói chuyện phiếm, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì nhưng trong lòng lại ngỗn ngang xúc cảm. Cảm thấy loại cảm giác mới mẻ này như đang từ từ bao bọc lấy cô, cho đến nay cô cũng không phân biệt đó là cảm giác gì.
Cô cảm thấy quan hệ bọn họ có chút thật rùng mình mà, tình trạng đó chỉ đến khi Cố Bình An trong khóa học đánh bóng rổ bị té gãy chân mới bị đánh vỡ.
Một ngày kia Cố Bình An thấy anh đang chơi bóng rổ trong sân, vì thế một Cố Bình An thái độ lười nhác ngày thường nay lại không biết mệt mỏi, điên cuồng đuổi theo bóng, cho đến khi không còn sức lực chao đảo ngã sấp xuống.
Khi cô bị té xuống đất, dù cho toàn thân đau nhức nhưng cô trái lại cười hết sức quỷ dị.
Từ xa, nhìn thấy Thẩm An Bình bộ mặt đang yên ổn bình tĩnh rốt cuộc giờ cũng có chút biểu tình . Anh đem bóng vứt sang một bên, từng bước tiêu soái bước đến cạnh cô. Trên trán sau một hồi vận động mà lấm tấm vài giọt mồ hôi trong suốt, mái tóc ngắn đen bóng, nhìn bộ dạng anh thật xấu xa.
Anh nhếch mày lạnh lùng nói:”Uy, vẫn còn sống à?”
Cố Bình An cắn răng nhịn đau, lại tiếp tục cười:” Chân giống bị ai chặt đứt, xem ra phải phiền anh cõng về nhà rồi.!”
Thẩm An Bình khinh bỉ nhìn cô, lại nhịn không được thở dài một hơi, biểu tình có chút buồn cười, anh không tự nhiên nói:”Anh dựa vào cái gì đây?”
Cố BÌnh An nghe thế thở phào nhẹ nhõm, cô lớn như vậy chưa từng cùng Thẩm An Bình náo loạn đến nỗi ngay cả nhìn mặt nhau cũng không tự nhiên lâu như lần này vậy. Giờ phút này cô cảm thấy mọi chuyện trở nên thật tốt đẹp không thể tốt đẹp hơn. Cô vui vẻ ra mặt nói:”Thẩm An Bình, đàn ông con trai mà cự tuyệt một cô gái thì không phải là đàn ông tốt a”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.