Chương 22
Ngã Tiểu Đồ
01/02/2016
Kết quả đương nhiên là Cố Bình An thắng cuộc, cô từ nhỏ đối với những trò chơi này luôn biểu hiện rất xuất sắc, đã thế cô còn từng tham gia những trận thi đấu khắp quốc tế dành cho thanh thiếu niên. Bất quá hai người kia cũng không phải là hạng tầm thường gì, tự nhiên kẻ nửa cân người tám lạng, Cố Bình An chỉ là nhỉnh hơn họ một chút mà thôi.
Cố Bình An vận khí luôn luôn tốt, thường may mắn giành phần thắng, nhưng cô chưa bao giờ tự cao. Trước kia từng xem qua một bộ phim điện ảnh về cá cược, nhìn thấy nhân vật nam chính trong phim cá cược thành công, nhưng không ngờ sau khi thắng cuộc lại đem không biết bao tai ách cho những người thân bên cạnh. Cố Bình An không phải là người mê tín, nhưng mỗi lần thắng cuộc cô lại sợ mình rơi vào hoàn cảnh giống như nam diễn viên chính trong bộ phim đó. Lần thứ nhất rồi lần thứ hai, cô đều an ủi chính mình cho rằng đây chẳng qua chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, nhưng càng về sau cô lại nghĩ rằng: thà tin là có còn hơn là không.
Khi ra khỏi cửa, tên con trai nhà giàu tên Lục Phẩm kia liền đưa cho họ chìa khóa chiếc xe mà hắn đã thua khi đánh cược, tuyệt nhiên sắc mắt một chút cũng không đổi, còn mỉm cười trêu chọc Cố Bình An đã cố ý giấu nghề, làm cho hắn bị lừa. Cố Bình An cái gì cũng không nói, chỉ là lễ phép mĩm cười. Thua một chiếc xe đắt tiền như vậy nhưng hắn vẫn không đánh mất đi vẻ hào sảng, ôm thắt lưng cô gái xinh đẹp kia dẫn đường đi tới bãi đậu xe.
Thẩm An Bình uống vài ly rượu nên đành để Cố Bình An lái xe về nhà.
Cố Bình An cảm thấy bọn họ chẳng khác nào như những cặp sát thủ trong phim, đến bằng xe hơi lại trở về bằng xe thể thao. Chiếc xe này tốc độ cực nhanh, trừ bỏ Thẩm An Bình là người không biết chết là gì, e rằng không ai có thể dám ngồi vào ghế phụ do cô lái.
Giờ này cũng đã gần rạng sáng, trên đường xe cộ có hơi thưa thớt, Cố Bình An đem cửa kính xe kéo hạ xuống hết cỡ, để từng cơn gió lạnh lẽo luồn vào bên trong xe. Mái tóc búi gọn khi nãy giờ cũng bị gió làm rối tung, theo gió không ngừng uốn lượn, chạm vào da thịt cô có hơi ngưa ngứa. Tiếng gió rít không ngừng thổi vào bên tai tựa như có người đang thì thầm bên cạnh.
Đèn đỏ trước mặt, Cố Bình An nhất thời nhìn thấy, nhưng chỉ đành giẫm mạnh vào chân ga vượt đèn đỏ mà chạy.
Thẩm An Bình đang ngồi ở ghế phụ rốt cục cũng nhịn không được mà bật cười. Anh nhẹ nhàng vén mái tóc, đôi mắt đào hoa mị hoặc nheo lại thành một đương thẳng, lại cũng không kém phần tao nhã nhìn cô.
“Em nhẹ tay một chút, cẩn thận nếu không e rằng người thì chết còn xe thì thành phế liệu đấy.”
Cố Bình An mặc kệ anh ta, dù sao cũng không có bị phạt tiền, chỉ miễn cưỡng trả lời một câu:”Dù thế nào đi nữa, anh có phải đang thương tiếc cho chiếc xe này không?”
“Anh là thương tiếc em.” Thẩm An Bình nhanh miệng trả lời, nhưng bộ dạng thật giả khó mà phân biệt:”Hai chúng ta chẳng phải còn muốn sống cả đời bên nhau sao.”
“Xì” Cố Bình An khinh bỉ:”Mắc cỡ quá đi! Ai nói cùng với anh cả đời chứ!” Miệng cô tuy nói vậy nhưng khóe miệng không kiềm chế được mà nở nụ cười hạnh phúc.
Trăng sáng trên cao, Cố Bình An nhìn sang người quét đường trong lòng âm thầm nghĩ, nếu cô cái gì cũng không lo lắng như vậy chuyện bọn họ cũng không có gì mà không thể đi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ hoảng loạn nháy mắt cô lại thấy mình đang vựơt một cái đèn đỏ khác. Lần này Thẩm An Bình cũng lười nói, dù sao anh cũng có thói quen chuyện mà Cố Bình An làm dĩ nhiên là không giống với lẽ thường, nhưng chính vì thế nên anh lại càng cực kỳ yêu thích cá tính khiêu khích đó của cô.
Thật ra Cố Bình An luôn rất cẩn thận tuy rằng nói cô lái xe với chuyện cô tự mình tìm cái chết là chẳng khác nhau gì mấy, nhưng thật ra trước giờ cũng chưa có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả. Cô cũng không biết vì sao lại như vậy vượt đèn đỏ, chắc có lẽ hôm nay vừa thắng cuộc chăng, hay thật bị cái miệng quạ đen của anh đoán đúng rồi. Khi tới chỗ ngã quẹo, cô chạy liền một đường không thắng kịp nên đâm sầm vào đuôi xe của chiếc xe đang đậu đằng trước. Cô vì quá hốt hoảng nên không nhìn thấy biển số xe đối phương, mở cửa liền chạy nhanh ra ngoài, còn Thẩm An Bình khi nãy hãy còn say một chút giờ dường như cũng đã tỉnh hẳn.
Cô là người gây họa nhưng so với kẻ bị cô đụng phải lại còn hung hăn hơn nhiều. Cô chạy đến nơi không ngừng gõ vào cửa kính xe đối phương. Đợi người đang ngồi trên xe lục đục tiến xuống cô bắt đầu phân trần:”Tôi vừa mới đụng vào đuôi xe của anh, không biết anh có chịu thỏa thuận với tôi một chút không. Không cần biết ai đúng ai sai tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm bồi thường!” Cô giờ phút này đâu còn dám sảng khoái mà cậy hết vào Thẩm An Bình cơ chứ, cho nên đành đến kia thỏa thuận với họ một chút. Cửa sổ sau xe hơi từ từ hạ xuống, Cố ba ba vẻ mặt nghiêm túc hiện ra, ông nhìn chằm chằm Cố Bình An, lạnh lùng hô lên:”Cố Bình An____”
Giọng ông không nhanh không chậm nhưng cũng đủ làm cho Cố Bình An giật bắn cả mình, toàn thân ngây ngốc đứng đó, tóc gáy cũng đều dựng cả lên.
Lúc này Thẩm An Bình mới vội vã chạy đến, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì liền đem Cố Bình An bảo hộ trong lòng. Anh ngẩng đầu lên chuẩn bị nói chuyện một chút, lập tức nhìn thấy Cố ba ba đang nhíu chặt mày, cả người nhất thời cũng choáng váng. Sau một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng hô một tiếng:”Bác Cố.”
Cố ba ba nhìn Thẩm An Bình từ trên xuống dưới một lượt, vẫn là một vẻ mặt rất nghiêm túc, Thẩm An Bình có chút hơi lo sợ dù nói bác Cố vẫn là người đã thấy anh lớn lên từ nhỏ. Anh chưa từng bao giờ cảm thấy khẩn trương khi đối mặt với ông, nhưng giờ phút này bởi vì thân phận ít nhiều đã có chuyển biến, cho nên anh cảm thấy có chút hơi nhút nhát, ngượng ngập. Anh thật giận mình tại sao khi nãy lại không nhìn rõ bản số xe kia cơ chứ, phần vì lúc ấy là do anh quá rối loạn, chỉ một mặt lo lắng sợ rằng Cố Bình An xảy ra chuyện mà thôi.
Cũng trong lúc lộn xộn đó, kẻ nhút nhát trước giờ như Cố Bình An tự nhiên hôm nay lạ rất can đảm nữa chứ. Nhưng cô làm sao mà nghĩ được chiếc xe cô vừa đụng phải trên đó còn đang chở ba cô. Thật đúng là cái số không thể cá cược mà, một lần cờ bạc liền gặp phải chuyện không may, không muốn tin cũng không được.
Cố ba ba thanh thanh cố họng, nói một cách chậm rãi:”Cũng may hôm nay ba trên đường đi về, chuyện này nếu không bị ba bắt gặp thì hai đứa định giấu đến khi nào?” ông nói dứt lời liền nhìn lướt qua bàn tay Thẩm An Bình giờ đang nắm chặt Cố Bình An. Cố Bình An nhìn theo tầm mắt của ba ba bất ngờ cả kinh buông tay anh, còn đứng cách một khoảng thật xa ra khỏi Thẩm An Bình.
Cố ba ba ngẩng đầu, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt tĩnh lặng như nước nhìn Thẩm An Bình ra lệnh:”Cuối tuần này, cả hai đứa nhãi ranh chúng bay đều về nhà hết cho ba, đem mọi chuyện kể lại rành mạch một lần có nghe không?”. Nói xong kéo lên cửa sổ xe, còn không cho hai người bọn họ kịp phản ứng lại, ra lệnh tên tài xế hiên ngang mà cho xe rời đi, để lại bọn họ hai người chỉ biết đối mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Cố Bình An tưởng như đã hóa đá cũng chợt tỉnh lại, đá một phát nhắm vào chân Thẩm An Bình, tức giận mắng:” Chết đi, anh là nên đi chết đi! Bị ba ba tóm gáy, chỉ sợ ông ta hận đã không thể đem em băm vằm a.!”
Thẩm An Bình vươn dài cánh tay ra ôm chặt lấy Cố Bình An, như có như không nói:”Không biết là ai sẽ bị thảm hơn, bác Cố trước đây đã từng nói qua với anh nếu anh dám động vào con gái ông ấy thì ông sẽ chặt chân anh ra.”
Cố Bình An vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhìn xuống chân Thẩm An Bình, còn nói giống như thật:”Nếu tính cứ mỗi lần anh động vào em, ba ba phải làm đúng như vậy chỉ e rằng anh sớm đã chết không toàn thây rồi nha!”
“Cố Bình An, sao đầu óc em có thể nghĩ bậy bạ như thế hả?”
“Làm sao nào! Đã làm chuyện xấu mà còn không cho người ta nói sao?”
“Anh còn dám sao? Không nghe ba em đã nói à.”
“Em khinh! Anh có cái gì mà không dám, con gái của ông anh cũng dám đụng, anh còn có cái gì mà không dám làm hả?”
Thẩm An Bình nhíu mày:”Em đó, là con gái sao lại ăn nói thô tục vậy chứ? Tại sao càng ngày lại càng giống con bé lưu manh Quan Tiểu Bảo kia? Nói chuyện như vậy mà nghe được à?”
Cố Bình An cố tình nheo mắt lại thành một đường:”Em là như vậy đó thì sao nào, anh yêu hay không tùy anh! Dù sao hiện nay tình trạng cũng không mấy khả quan, e rằng muốn quay đầu tìm đám ong bướm kia cũng còn kịp nha.”
“…”
Cố Bình An luôn biết cách cho Thẩm An Bình nghẹn họng đến không nói được lời nào phản kháng. Chỉ cần đề cập đến chuyện tình cảm lằng nhằng của anh, Thẩm An Bình chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu mà chịu thua. Thật ra đây là chuyện hết sức nhỏ nhặt, trong lòng Cố Bình An đương nhiên luôn hiểu rõ nên mới không hề kiêng nề gì mà nói với anh như thế.
Con người luôn luôn có hai đầu mâu thuẫn, một nữa rất tự tin trái lại nửa kia rất tự ti, còn một phần khác chính là luôn thú đẩy họ muốn đi thăm dò thử.
Ngày hôm sau đầu óc Cố Bình An mới thực sự hoàn toàn thanh tỉnh trở lại. Thật ra đêm trước cô chỉ uống vào một ít rượu trái cây nhưng không biết vì sao đầu lại đau như búa bổ giống như đã uống rất nhiều rượu mạnh không bằng.
Cứ nhớ tới câu nói sau cùng của Cố ba thì đầu lại càng đau, bầu trời buổi sáng tốt đẹp như thế mà cô mới sáng ra đã không ngừng trút những oán giận, đổ cả lên người Quan Tiểu Bảo.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Quan Tiểu Bảo không để ý chung quanh mà hét lên:”Thật hay giả? Vậy cuối tuần này không phải là sẽ có trò hay để xem hay sao?” Bộ dáng nửa mừng nửa lo của cô làm cho Cố Bình An mặt càng đen thui. Cô tức giận rống lại:”Bồ đó, có cần phải lớn tiếng như vậy hay không? Muốn làm điếc lỗ tai mình à?”
Quan Tiểu Bảo cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp, liền đáp trả:”Bày ra bộ dạng hung dữ như vậy với ai hả? Mau cút đi.”
Cố Bình An liếc mắt nhìn cô một cái:”Bồ tưởng giả bộ làm thế thì mình không biết bồ đang nghĩ gì sao?”
Quan Tiểu Bảo cười hì hì:”Rất thẳng thắn. Yên tâm Thái hậu sẽ đồng ý thôi mà. Mẹ mình còn không phải suốt ngày cứ luôn miệng nói điều này không được, điều kia không được với mình hay sao, cuối cùng lại có chuyện gì mà không thể thỏa hiệp được cơ chứ. Đừng lo bồ đã muốn thành như vậy chẳng lẽ Thái Hậu còn cố phản đối hay sao?”
Cố Bình An không nói gì, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc là sợ cái gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết có gì đó thật không tốt lắm.
Suốt cả một ngày mí mắt cô lại cứ nháy không ngừng, người ta nói nháy mắt là sẽ có chuyện, nghĩ đến những lời này lòng cô lại càng thêm bất an.
Tuần này cô cũng không có bận việc gì, mỗi ngày chỉ có đi làm, tan tầm thì đi cùng với Thẩm An Bình và Quan Tiểu Bảo tụ tập cùng nhau ăn uống tán gẫu. Chỉ có một sự kiện phát sinh duy nhất đó là có một lần ra ngoài làm việc đụng phải cô bạn gái của gã con trai cá cược cùng bọn họ mà thôi.
Đó chính là buổi hoạt động từ thiện, vì Cố Bình An bản thân là thư ký của Tất nhiễm nên cũng buộc phải đi theo tham dự. Cô gái đó cùng lúc cũng có mặt tại đó, thì ra nghề nghiệp cô ta là phát thanh viên thảo nào thường thấy cô trên phương tiện truyền thông với đủ loại tin tốt có xấu có. Hôm nay trùng khớp cô giữ chức chủ trì cho hoạt động này, vì đang làm chuyện công nên cô cũng không tiện hỏi chuyện tư. Hoạt động hôm đó diễn ra hoàn toàn thuận lợi, có vẻ như ánh mắt mọi người từ khi bắt đầu vẫn luôn dán chặt trên người cô ta, cũng đúng thôi: thứ nhất cô ấy thật sự rất đẹp, không ai đi ngang qua mà không ngoái đầu nhìn lại cả, thứ hai mọi người dĩ nhiên cũng muốn đoán biết kẻ bản lĩnh nào đứng sau lưng tổ chức hoạt động này, lại có thể mời được cô đứng ra chủ trì, xếp đặt mọi chuyện chu đáo từ trong ra ngoài như thế.
Đáp án dĩ nhiên Cố Bình An biết rõ người đó là ai. Bất quá cô cũng là do tình cờ trong một lần cá cược đã may mắn có cơ hội gặp hắn. Nhờ vậy bọn họ dù sao cũng là chỗ quen biết nên cô cũng được cô gái, trên người mặc toàn đồ hiệu này, tiếp đón đặc biệt niềm nở.
Cô ta giờ đang đứng trước gương, chỉ dặm lại chút phấn lên mặt liền trông cực kỳ quyến rũ, cho dù là đứng ở khoảng cách rất gần cũng không nhìn ra một tì vết nào. Cố Bình An trong lòng âm thầm than thở vẻ đẹp cô gái này thật đúng là một bảo vật vô giá mà.
Cô chỉnh trang xong nhìn mình trong gương, tầm mắt rơi trên mặt Cố Bình An, cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng vừa mở miệng đã làm cho Cố Bình An thật không thoải mái chút nào.
“Nghe nói cô là con gái của Cố Tổng.?”
Cố Bình An cười nhưng không đáp. Cô không thích người khác lấy danh hiệu này nọ mà gọi cô, cho dù đây là sự thật nhưng cô vẫn thấy rất là khó chịu.
Cố gái đó cũng nhìn ra thái độ có hơi không vui của Cố Bình An, nhưng vẫn tiếp tục nói:”Nghe nói cô có một chị gái?”
Cố Bình An lúc này mới nhớ tới, cô gái này làm trong đài truyền hình, chẳng lẽ cũng là cùng một chỗ với Mạc Phi. Nghe nói đài truyền hình của cô ta hiện đang ra sức lăng xê người mới vô nào đó, nên cô hiển nhiên đã bị đối xử lạnh nhạt đi.
Còn không chờ Cố Bình An trả lời, cô ta đã nói tiếp:”Chẳng qua chỉ là một đứa con gái riêng của cặp vợ chồng đã khuất mà thôi, còn tự khoe mình là phu nhân của Thẩm An Bình, cả ngày vênh váo.” Cũng không biết cô ta từ đâu mà nghe được những chuyện dở hơi đến vậy, chắc là có lẽ vì biết Bình An có quan hệ đặc biệt với Mạc Phi, còn quen với Thẩm An Bình nữa nên mới nói những lời này. Bình An nghĩ nghĩ hai người bọn họ quan hệ chắc là kiểu như nước với lửa đây, không ai chịu nhường ai nên cô ta mới dám lớn mật đến trước mặt Cố Bình An ăn nói kiểu đấy. Tuy rằng cô không phủ nhận bản thân mình rất chán ghét Mạc Phi nhưng cô cũng không biết vì sao cô lại càng cảm thấy chán ghét kẻ khác nói xấu về Mạc Phi hơn, trong lòng tự nhiên sinh ra phẫn nộ cùng ý tứ thật khó hiểu muốn đem Mạc Phi bảo hộ.
“Cô ta đã làm gì chạm đến cô sao? Có bản lĩnh thì cô đứng trước mặt cô ta mà nói, tôi không muốn bị lôi kéo vào xung đột lôi thôi của hai người. Về sao đừng có mà đứng trước mặt tôi ăn nói bậy bạ thế này nữa, tôi cho cô biết cô sau này nên biết điều, thừa dịp thấy tôi còn đang vui vẻ mà tránh đi.” Nói xong, Cố Bình An rửa tay nghênh ngang rời đi, chỉ để lại cô gái xinh đẹp kia không biết làm sao ngoài trừng mắt tức giận đứng đó.
Sau này khi Cố Bình An hồi tưởng lại chuyện này, cũng cảm thấy khó giải thích. Cô rõ ràng là chán ghét Mạc Phi đến tận xương tủy, nhưng lại không cho phép người khác nói xấu Mạc Phi. Cũng không biết mình là bị làm sao, trong lòng Cố Bình An lại cảm thấy Mạc Phi hình như có chút rất đáng thương.
Tiết mục Mạc Phi chủ trì cô cũng từng xem qua, tuy trong miệng cô một mực chối không thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng cô rất bội phục cô ta. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ mỗi một việc gì Mạc Phi đều hoàn thành một cách hoàn mỹ, đến nơi đến chốn, tựa như không chuyện gì có thể làm khó được cô ta cả. Nhưng ở xã hội phong kiến trước sau không hề thay đổi này, phụ nữ không thể nào tự mình thành công, nếu nhìn thấy họ thành công dĩ nhiên người bên ngoài đàm tiếu cho rằng bên trong là có nguyên nhân gì đó, đúng là miệng lưỡi xã hội quả thật rất đáng sợ. Chính vì điều này nên trong lòng Cố Bình An, thân là một phụ nữ, càng cảm thấy thật cảm động và kiêu ngạo. Hơn nữa mọi người lại thích đem thân phận Mạc Phi ra mà đoán già đoán non như thế, nói vậy áp lực mà cô phải chịu e rằng cũng thật không nhỏ đi.
Cố Bình An nghĩ đến việc cả hai đều có cùng chung một nhóm máu mà rất hiếm người có, còn nói lại thêm vào tình cảm khác thường của Cố mẹ dành cho Mạc Phi, nên trong lòng cô mỗi khi nghĩ đến chuyện này cũng âm thầm xót xa.
Cô không biết đã bao nhiêu lần cô to gan suy nghĩ: nếu, Mạc Phi thật sự là chị mình thì cô nên đối mặt với cô ta thế nào đây.
Tấm rào chắn trước mặt chính là do hai mươi mấy năm qua tích lũy tạo thành, cô cho rằng cả đời này cô cũng không cách nào dở bỏ được. Nhưng nói như vậy, nếu như tất cả những đều cô giả dụ này là sự thật thì cô nên làm sao bây giờ?
***
Cuối tuần Cố Bình An vẫn là về nhà theo như đã định sẵn. Phải biết rằng Cố ba ba không phải là người dễ dãi, ôn hòa mà giỡn mặt được. Tuy ông rất cưng chiều cô, nhưng trong những trường hợp trọng đại thì ông tuyệt đối rất tuân thủ nguyên tắc, không dễ gì mà thay đổi. Cố Bình An tuy bản thân là con gái ruột nhưng cũng không dám chọc giận ông.
Thẩm An Bình vì bận một cuộc họp, nên Cố Bình An theo xe Quan Tiểu Bảo trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Quan Tiểu Bảo miệng không ngớt tán gẫu cùng Cố Bình An, mười câu đã có hết chín câu mang ý tứ đùa cợt. Cố Bình An nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, nhưng cô lại một chút cũng không để ý.
“Mình nói thật, hai người lần này trở về, nên biết điều xuống nước nịnh nọt hai ông bà già đó một chút, khẳng định họ sẽ cho cả hai kết hôn thôi, chẳng phải tốt rồi sao? Nhưng mấy ngày hôm trước bồ đã nói là không muốn kết hôn mà?”
Cố Bình An bị cô nói cho đến nhức cả đầu:”Bồ im lặng được không? Lái xe thì nên chuyên tâm một chút. Tính mạng quý báu của mình đang nằm trong tay bồ cả đó thôi!”
“Bồ chỉ biết giỏi nhất là đánh lảng sang chuyện khác mà thôi, mau trả lời mình thành thật, bồ thật lòng muốn sống cả đời cùng Thẩm An Bình sao?”. Cô chuyển tay lái nhưng miệng vẫn còn lải nhải không ngừng:”Mình nhìn sao cũng thấy đây không hề giống với tính cách của bồ chút nào. Bồ đấy bị người ta ép mà không lên tiếng à? Hay bồ thật sự quyết định? Nhất quyết?”
Cố Bình An liếc mắt xem thường:”Bồ sao lại nói nhiều như vậy chứ? Còn nói là cái gì ép với chả buộc?”
Quan Tiểu Bảo cười to:” Mình dạo này đầu óc suy nghĩ có hơi lo xa, cho nên muốn chuẩn bị lễ vật trước nhưng đồng thời cũng phải báo cáo Đại Bảo một tiếng a!”
“Đồ điên!”
“Ôi trời!” Quan Tiểu Bảo bày ra bộ dáng càng khoa trương, kinh ngạc nói:”Bồ sao biết vậy? Mình từ nhỏ đã mắc bệnh này, nên cả người mới tràn trề sức sống thế này á”
“…” Cố Bình An không nói gì nữa, nha đầu này chính là muốn chỉnh cô đây mà, cùng cô ta nói chuyện quả là chỉ tổn nước miếng thôi. Cố Bình An cảm thấy tốt nhất nhìn xem phong cảnh bên ngoài thì tốt hơn, bèn xoay người không thèm để ý cô ta nữa.
Quan Tiểu Bảo nói đến chuyện này, đương nhiên đây cũng là điều mà cô lo lắng trên suốt đường về nhà a. Dựa theo tình thế hôm đó, sắc mặc Cố ba ba rõ ràng rất là khó coi. Cố gia trước giờ bao nhiêu thế hệ điều giáo huấn con cháu rất nghiêm khắc. Cố Bình An cùng Thẩm An Bình đã ba bốn giờ sáng, thân nồng nặc mùi rượu lại còn gây chuyện ngay giữa đường lớn như thế, chuyện này còn không chọc giận Cố ba ba sao? Cố ba ba không có ở giữa đường mà nỗi giận chính là đã rất nể mặt rồi. Nếu Cố ba ba quả thật muốn không cho bọn họ kết hôn, kia cũng không phải là không có khả năng. Ngược lại theo tính tình của Cố ba ba, nếu đồng ý cho bọn họ kết hôn, trước hết ông cũng sẽ không ngại mà đem người kia dạy bảo một chút.
Nhưng còn cô thì sao? Đây có phải là quyết định đúng nhất sao? Nếu đây thật sự là lựa chọn tốt nhất vậy thì vì cớ gì giờ phút này sự hèn nhát, hoảng sợ trong lòng cô là từ đâu xuất hiện đến đây?
Cả đoạn đường về nhà thần sắc cô đều có vẻ hoảng hốt, Quan Tiểu Bảo nói cái gì cô cũng không nghe thấy, chỉ cảm giác được gió sớm thổi lạnh, làm tê dại đầu óc của cô.
Về đến nhà, cô mới cảm giác được không khí có phần không thích hợp. Ngày trước mỗi khi về nhà, vừa bước vào cửa thì đã không ngừng bị Cố mẹ ở bên tai lãi nhãi. Nhưng hôm nay bà dường như trong đầu đang có rất nhiều tâm sự, nhìn ánh mắt Cố Bình An như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cố Bình An nhìn thấy mẹ mình như vậy trong lòng cũng có chút thất vọng.
Nhìn thấy mi tâm Cố mẹ hơi nhíu lại, dù là rất nhỏ nhưng nó lại từng chút từng chút đâm thẳng vào tim Cố Bình An. Trái tim con người làm bằng máu thịt, vốn dĩ rất yếu ớt cho nên cô cảm giác được nó đang đau đớn, hơn nữa nỗi đau này dường như đã tồn tại âm ỉ từ rất lâu.
Mãi cho đến tận thời gian dùng cơm chiều nhưng Thẩm Bình An cũng chưa có trở về. Ngày thứ sáu đối với anh luôn là thời gian bận rộn nhất trong tuần. Sau khi Cố Bình An cùng ba mẹ dùng xong bữa tối, nhìn thấy Cố mẹ vào trong bếp rửa chén, Cố Bình An cũng vô thanh vô thức mà đi theo vào trong đó.
So với những người cùng tuổi Cố Mẹ trông thật trẻ hơn nhiều, không thể nghi ngờ là bà khi còn trẻ là một người rất xinh đẹp, cử chỉ bà tùy tiện nhìn vào cũng có thể đoán ra bà là người đến từ phương Bắc. Cố Ba ba thường nói với Cố Bình An:”Mẹ của con, tuổi trẻ chính là một cô gái rất ầm ĩ, náo loạn, cá tính rất giống con trai đi.”
Vì thế Cố Bình An luôn lấy điều này cười nhạo bà mỗi khi bà bày ra giọng điệu muốn quản giáo cô.
Trong ấn tượng, mẹ cô tính tình thật rất hung hăng, nhưng đối với cô bà cũng rất coi trọng, luôn xem cô như một đứa nhỏ không hề lớn. Bà chăm sóc hết sức cẩn thận, là người mà Cố Bình An luôn có thể cảm thấy an toàn, tùy thời tùy khắc đều có thể dựa dẫm vào. Cố Ba mắng cô, giận cô, ngày hôm sau cô liền quên sạch. Nhưng mẹ thì không phải vậy, trong khi bà giận cô, nói những lời làm cho cô thương tâm, cô đều nhớ rất rõ, phải qua vài năm sau cô mới có thể quên được.
Đây không phải là do cô yêu ba nhiều hơn mẹ, có câu này phải nói thế nào nhỉ, yêu càng sâu thì càng để bụng. Tâm tình Cố Bình An đối với mẹ mình chính là như thế.
Kỳ thật Cố mẹ đối với cô như thế nào thì ai cũng đều rõ cả, nhưng vì quá rõ ràng nên cho dù chỉ là một vết bẩn nhỏ cũng không thể chấp nhận. Quan hệ giữa cô và mẹ trong đó luôn vẫn có một khúc mắt rất lớn, nó mãi mãi vẫn tồn tại sâu trong lòng cô không thể nào tháo gỡ.
Cố Bình An càng không nghĩ đến một ngày nào đó mẹ sẽ già đi, cho nên lời nói cô luôn sắc bén, mang đầy vẻ châm biếm, cho dù tổn thương người khác đến chảy máu cũng không chút lưu tình.
Nhưng giờ phút này đứng trước bồn rửa chén, cô lại thấy người đàn bà này sao lại quá mức xa lạ? Tấm lưng gầy gò khom khom, nhưng vẫn không phút nào được rãnh tay, còn có bên trên thái dương tóc đã hơi lấm tấm nhiều sợi bạc. Mẹ cô khi nào lại thành ra cái dạng thế này? Sao như đã già đi rất nhiều vậy?
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, trong lòng Cố Bình An không biết từ đâu lại trào dâng lên một nỗi chua xót.
Cô chậm rãi, thong thả bước đến sau lưng mẹ, yên lặng không một tiếng động vòng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng mẹ mình, ôn tồn đem mặt mình dán tại đầu vai mẹ, tựa như cái ôm này làm cô cảm thấy rất bình yên.
“Làm sao vậy? Đã lớn vậy còn làm nũng à?” Cố Mẹ tay vẫn nhanh nhẹn rửa chén, không hề ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói thêm một câu:”Tiểu tử An Bình kia sao còn chưa về? Ba con nói phải dạy bảo hắn một chút. Lát nữa con đừng nói bênh vào không khéo lại chọc cho ông ấy thêm tức giận. Mấy ngày nay huyết áp của ông ấy vẫn chưa có hạ xuống đi!”
Cố Bình An không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Mẹ cô đã tốt bụng dặn dò trước như vậy cho dù là trước đây mẹ cô hay nói những lời làm cô thương tâm nhưng cô biết đó chính là xuất phát từ sự quan tâm yêu thương của mẹ mà thôi.
Cố Bình An cảm thấy lòng mình giờ càng thêm chua xót. Cô cố hấp hấp cái mũi, hơi ngập ngừng nói:”Mẹ, có phải mẹ không thích con và Thẩm An Bình ở cùng một chỗ không?”
Lưng mẹ cô đột nhiên cứng đờ, bà lập tức buông bát, lau khô tay mình, xoay người lại đối diện nhìn Cố Bình An, cặp mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại lộ ra vài vết chân chim quan sát cô. Cố mẹ sau đó thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay Cố Bình An nói:”Bình An, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, lời nói của mẹ nhất định là muốn tốt cho con. Theo như kinh nghiệm từng trải của mình, mẹ muốn lựa chọn cho con một con đường riêng mà mẹ cho là đúng, nhưng đó lại là con đường mà con phải tự mình đối mặt, mà con tuyệt đối không nhất định thích. Cho nên mẹ sẽ không lựa chọn hay ép buộc, mẹ quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của con. Nếu con đường mẹ chọn, con đi theo lại cảm thấy bản thân không được vui vẻ, như vậy mẹ sẽ không tiếp tục kiên trì ép buộc. Con có hiểu không?”
Taymẹ thật lạnh lẽo, lòng bàn tay lại có hơi ẩm ướt, không biết là do nước còn đọng lai hay là mồ hôi. Mẹ cô nói thật chậm rãi, gằn từng tiếng, mỗi một câu nói đều thật cẩn trọng suy nghĩ. Cố Bình An giờ khắc này lại cảm giác trong lòng như có một dòng nước ấm không ngừng dâng lên.
“Mẹ…” giọng nói của cô nghe như đang nức nở, nghẹn ngào, ngập ngừng cả nửa ngày cũng không thốt ra được một câu nói đầy đủ, hoàn chỉnh. Cô hít sâu một hơi, vùi đầu vào lòng mẹ, tựa như trước đây khi còn nhỏ. Hành động thân mật, có hơi lạ lẫm này làm cho Cố Mẹ cùng Cố Bình An đều có chút chật vật, khó khăn, cả hai không nói gì, nhưng lại không hẹn mà cùng nhau rơi lệ.
“Bình An, không cần hận mẹ! Mẹ đây cũng có khó xử của mình.”
“Con hiểu”
“Con không hiểu, con làm sao mà hiểu được chứ. Nếu có thể mẹ mong rằng con cả đời này cũng không biết gì cả, đó mới là tốt nhất.”
“…”
Mẹ nói là cô không hiểu, đang định mở miệng hỏi lại liền nghe thấy chuông cửa vang lên, thanh thúy đánh gãy cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Cố Bình An rời khỏi lòng mẹ, đi ra khỏi nhà bếp xem thử. Vừa ngước mặt lên liền nhìn thấy vẻ phong trần mệt mỏi của Thẩm An Bình đang theo sát theo Cố ba. Bộ dáng thế này Cố Bình An vẫn là chưa hề gặp qua. Anh đối với bên ngoài luôn bày ra bộ dáng oai phong đắc ý tiêu biểu của một thanh niên ưu tú, khi nào thì anh lại trở thành cái dạng thế này? Anh cao hơn Cố ba nữa cái đầu, nhưng lại khom lưng cúi đầu cùng Cố ba nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu, đôi mày nhíu chặt làm cho người ta cảm thấy bọn họ là đang nói một chuyện rất quan trọng, tuyệt đối không phải là trò chuyện đơn giản.
Cố ba sắc mặt cũng không tốt lắm. Ông ngồi giữa sô pha nhưng cũng không mở miệng, vì thế Thẩm An Bình càng không dám ngồi xuống, nhất thời chỉ đứng cứng ngắc tại một chỗ, trên mặt còn lộ ra vài tia xấu hổ. Thật ra Cố ba và Cố mẹ đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, Cố gia so với gia đình anh quả thật không khác biệt mấy. Tuy trước kia khi gặp gỡ trưởng bối anh cũng rất lễ phép, cung kính nhưng không đến mức khẩn trương thế này. Hiện tại Cố Bình An có thể nhìn ra anh rất không thoải mái, như đang đứng trước mũi nhọn, miệng lại lắp bắp không nói nên lời.
Thẩm An Bình âm thầm quay đầu, chạm phải ánh mắt Cố Bình An đang nhìn mình, ánh mắt kia của anh rõ ràng là đang cầu cứu cô đây. Cố Bình An liền vờ ho nhẹ, bước vài bước đến phòng khách, rót ra hai tách trà cho hai người, nhu thuận tiến đến bên cạnh Cố ba, cố tình làm nũng giải vây:”Ba, chuyện gì vậy! Nãy giờ dù sao ba cũng đã làm cho Thẩm An Bình tự cao tự đại đó sợ hoảng hồn rồi, hay trước hết ba ba cho anh ta ngồi xuống đi, đứng như vậy sao mà nói chuyện được a?”
Cố Ba sắc mặt thoáng cái lạnh lùng, cũng không nhìn đến Cố Bình An, chỉ đi đến giữa phòng khách nhìn đến giữa tường nơi treo bộ quân phục oai phong lẫm liệt của mình trước đây. Cố Bình An chỉ thấy trong lòng mình “lộp bộp” nhảy dựng, theo sô pha đứng lên tiến đến nắm lấy tay ba ba, cô thốt lên:”Ba! Đây là làm sao vậy!”
Cố ba một phen hất tay Cố Bình An ra, lạnh lùng trầm giọng:” Tránh ra, đừng có ỷ ba ba thương con mà con ngang ngược lộng hành, chuyện của con chút nữa ba sẽ tính sau. Trước tiên ba phải thu thập cái tên tiểu tử này trước đã.! Dám đêm hôm khuya khoắc còn mang con đi ra đường xằng bậy, ba nghĩ hắn thật là không muốn sống nữa rồi!” Nói xong lấy cây súng tự động kiểu cũ đang vắt cạnh quân trang, quăng xuống trước mặt Thẩm An Bình.
Khẩu súng bằng kim loại va chạm vào nền nhà trơn bóng bằng đá cẩm thạch phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho cả căn phòng đang im lặng cũng chấn động một phen.
Chỉ nghe giọng nói hòa ái dễ gần trước đây của Cố ba giờ đã trở nên lạnh lùng, ông hướng Thẩm An Bình nói:”Tiểu tử, tôi hỏi cậu mau trả lời, cậu phải nói cho tôi đây nghe rõ ràng đấy!” Cố ba ba giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng lại thập phần uy nghiêm, cả người đều toát ra khí thế quân nhân rất tự nhiên, làm cho người dù đã trải qua đủ loại tình huống trước đây như Thẩm An Bình, da đầu cũng hơi run lên. Anh đờ đẫn tuân lệnh gật đầu, chợt nghe Cố ba ba trịnh trọng như gặp phải chuyện lạ hỏi:”Cậu mau nói thật cho tôi biết, cậu đã động qua con gái của tôi rồi phải không?”
Cố Bình An không nghĩ ba ba lại hỏi một câu như vậy, cô chỉ cảm thấy máu lạnh xông thẳng, tụ lên đỉnh đầu. Cô theo bản năng liếc liếc nhìn Thẩm An Bình một cái, không đợi Thẩm An Bình trả lời cô đã chen vào lên tiếng:”Không có mà, không có!!!!”
Cố Ba trừng mắt nhìn Cố Bình An một cái, thấp giọng trách cứ:”Càng ngày càng không có quy cũ, ba không có hỏi con, con ở đó la ó cái gì?”. Nói xong tầm mắt lại lần nữa phóng đến Thẩm An Bình đang đứng đó. Ông lại hỏi thêm một lần:”Nói thật đi! Có động qua hay không?”
Trong một khắc đó Thẩm An Bình không biết đầu óc chính mình phải trả lời sao, có nên nhận hay không nhận. Anh tựa như trên người có một vết sẹo rất riêng tư giờ lại bị lộ ra, phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, điều này làm cho anh cảm thấy rất thẹn, lại không ngờ khi con người đang trong thời điểm khẩn trương, đầu óc cũng trở nên đần độn, mờ mịt. Giờ phút này anh cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cảm giác vừa thần kỳ lại rất như được phóng thích. Anh hít sâu một hơi, không sợ chết ngẩng đầu lên, thẳng thắng cùng Cố ba đối diện, trả lời một cách vững vàn:”Có”
Cố ba nhất thời cảm thấy trong người thật khó thở, ánh mắt trừng lớn giống như hai cái chuông đồng. Ông càng tức giận càng trừng lớn nhìn Thẩm An Bình, nhìn quanh trái phải không biết có phải vì nổi giận quá mà cầm lấy chiếc gạt tàn cạnh bàn giơ lên cao. Cố Bình An mắt nhìn thấy tình thế không đúng, chạy nhanh chân xông lên che chở trước mặt Thẩm An Bình, miệng không ngừng rống lớn:”Ba ba, ba đừng quá xúc động, ba đánh chết Thẩm An Bình con cũng sẽ không sống nổi. Con giờ đã là người của Thẩm An Bình, ngay cả bản thân mình yêu anh đến nỗi con cũng không thể khống chế được nữa!”
“…”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh dị thường, Cố Bình An giờ phút này chỉ nghe mỗi nhịp tim mình đang đập hỗn hễn, càng lúc càng nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực ra ngoài. Sự sợ hãi lẫn cảm giác mất mát xâm nhập tứ chi ngốc ngách trong cơ thể, làm cho cô thật lâu không dám ngẩng đầu lên. Thời gian cứ thế từng chút từng chút trôi qua, thật lâu sau cô mới cảm giác có gì đó hơi khác thường. Cô không an tâm giương mắt lên nhìn Thẩm An Bình, nhìn thấy ánh mắt anh giờ đây đang tràn ngập kinh hỉ, bốn mắt đối diện chạm mắt nhìn cô, làm cho Cố Bình An cảm giác có chút xấu hổ. Khi cô quay đầu nhìn lại Cố ba đang đứng đối diện đằng sau, mới phát hiện vẻ mặt ông cũng đang đắc chí như đùa dai thành công, còn đang cười trộm cô.
Còn không chờ cô phản ứng lại đã thấy Cố ba đem gạt tàn trên tay buông xuống, nở nụ cười tươi rói. Ông khoanh tay đứng đó, bộ dạng thật nhàn nhã thong dong, thoải mái nói:”Các con cũng đã lớn, chuyện khác không cần ông già này làm chủ, nhưng trước hết vẫn nên bàn chuyện hôn sự trước cái đã.”
Ông bước thong thả đến trước mặt Thẩm An Bình, ra vẻ nghiêm khắc nói:”Con gái của bác mà cháu cũng dám động vào, cháu đúng là chán sống! Tháng này hai đứa mau mau định ngày làm đám cưới đi! Dám trì hoãn thử xem!”
Thẩm An Bình cảm thấy thật yên tâm vì dù sao Cố ba cũng đã đồng ý bọn họ, ánh mắt phượng tràn ngập ý cười, tủm tỉm đáp:”Ba ba yên tâm, con rễ hết thảy đã rõ mọi chuyện, phải nói hai con đều biết ạ!”
“Ba cái gì mà ba! Dám đối con gái bác không tốt, bác sẽ thâu phục cháu đấy!” Cố ba ba ngoài miệng mặc dù cứng rắn nhưng trên mặt lại không dấu được vẻ tươi cười thỏa mãn, đương nhiên mọi cảm xúc trong lòng ông hiện giờ đã lộ đầy trên mặt. Cố Bình An lúc này mới lấy lại phản ứng, thì ra ba ba là cố tình đem họ ra mà đùa cợt đây mà.
Nhất thời mặt cô cũng xuất hiện toàn những vạch đen, trong lòng cô thầm nói:”Sao ngay cả ba ba cũng đem cảm tình bọn họ ra mà giỡn chơi chứ.”. Cô quay đầu nhìn Thẩm An Bình tức giận:”Bộ em nói muốn gả cho anh sao?? Anh hiểu được, hiểu được cái gì hả?”
Cố Bình An vận khí luôn luôn tốt, thường may mắn giành phần thắng, nhưng cô chưa bao giờ tự cao. Trước kia từng xem qua một bộ phim điện ảnh về cá cược, nhìn thấy nhân vật nam chính trong phim cá cược thành công, nhưng không ngờ sau khi thắng cuộc lại đem không biết bao tai ách cho những người thân bên cạnh. Cố Bình An không phải là người mê tín, nhưng mỗi lần thắng cuộc cô lại sợ mình rơi vào hoàn cảnh giống như nam diễn viên chính trong bộ phim đó. Lần thứ nhất rồi lần thứ hai, cô đều an ủi chính mình cho rằng đây chẳng qua chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, nhưng càng về sau cô lại nghĩ rằng: thà tin là có còn hơn là không.
Khi ra khỏi cửa, tên con trai nhà giàu tên Lục Phẩm kia liền đưa cho họ chìa khóa chiếc xe mà hắn đã thua khi đánh cược, tuyệt nhiên sắc mắt một chút cũng không đổi, còn mỉm cười trêu chọc Cố Bình An đã cố ý giấu nghề, làm cho hắn bị lừa. Cố Bình An cái gì cũng không nói, chỉ là lễ phép mĩm cười. Thua một chiếc xe đắt tiền như vậy nhưng hắn vẫn không đánh mất đi vẻ hào sảng, ôm thắt lưng cô gái xinh đẹp kia dẫn đường đi tới bãi đậu xe.
Thẩm An Bình uống vài ly rượu nên đành để Cố Bình An lái xe về nhà.
Cố Bình An cảm thấy bọn họ chẳng khác nào như những cặp sát thủ trong phim, đến bằng xe hơi lại trở về bằng xe thể thao. Chiếc xe này tốc độ cực nhanh, trừ bỏ Thẩm An Bình là người không biết chết là gì, e rằng không ai có thể dám ngồi vào ghế phụ do cô lái.
Giờ này cũng đã gần rạng sáng, trên đường xe cộ có hơi thưa thớt, Cố Bình An đem cửa kính xe kéo hạ xuống hết cỡ, để từng cơn gió lạnh lẽo luồn vào bên trong xe. Mái tóc búi gọn khi nãy giờ cũng bị gió làm rối tung, theo gió không ngừng uốn lượn, chạm vào da thịt cô có hơi ngưa ngứa. Tiếng gió rít không ngừng thổi vào bên tai tựa như có người đang thì thầm bên cạnh.
Đèn đỏ trước mặt, Cố Bình An nhất thời nhìn thấy, nhưng chỉ đành giẫm mạnh vào chân ga vượt đèn đỏ mà chạy.
Thẩm An Bình đang ngồi ở ghế phụ rốt cục cũng nhịn không được mà bật cười. Anh nhẹ nhàng vén mái tóc, đôi mắt đào hoa mị hoặc nheo lại thành một đương thẳng, lại cũng không kém phần tao nhã nhìn cô.
“Em nhẹ tay một chút, cẩn thận nếu không e rằng người thì chết còn xe thì thành phế liệu đấy.”
Cố Bình An mặc kệ anh ta, dù sao cũng không có bị phạt tiền, chỉ miễn cưỡng trả lời một câu:”Dù thế nào đi nữa, anh có phải đang thương tiếc cho chiếc xe này không?”
“Anh là thương tiếc em.” Thẩm An Bình nhanh miệng trả lời, nhưng bộ dạng thật giả khó mà phân biệt:”Hai chúng ta chẳng phải còn muốn sống cả đời bên nhau sao.”
“Xì” Cố Bình An khinh bỉ:”Mắc cỡ quá đi! Ai nói cùng với anh cả đời chứ!” Miệng cô tuy nói vậy nhưng khóe miệng không kiềm chế được mà nở nụ cười hạnh phúc.
Trăng sáng trên cao, Cố Bình An nhìn sang người quét đường trong lòng âm thầm nghĩ, nếu cô cái gì cũng không lo lắng như vậy chuyện bọn họ cũng không có gì mà không thể đi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ hoảng loạn nháy mắt cô lại thấy mình đang vựơt một cái đèn đỏ khác. Lần này Thẩm An Bình cũng lười nói, dù sao anh cũng có thói quen chuyện mà Cố Bình An làm dĩ nhiên là không giống với lẽ thường, nhưng chính vì thế nên anh lại càng cực kỳ yêu thích cá tính khiêu khích đó của cô.
Thật ra Cố Bình An luôn rất cẩn thận tuy rằng nói cô lái xe với chuyện cô tự mình tìm cái chết là chẳng khác nhau gì mấy, nhưng thật ra trước giờ cũng chưa có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả. Cô cũng không biết vì sao lại như vậy vượt đèn đỏ, chắc có lẽ hôm nay vừa thắng cuộc chăng, hay thật bị cái miệng quạ đen của anh đoán đúng rồi. Khi tới chỗ ngã quẹo, cô chạy liền một đường không thắng kịp nên đâm sầm vào đuôi xe của chiếc xe đang đậu đằng trước. Cô vì quá hốt hoảng nên không nhìn thấy biển số xe đối phương, mở cửa liền chạy nhanh ra ngoài, còn Thẩm An Bình khi nãy hãy còn say một chút giờ dường như cũng đã tỉnh hẳn.
Cô là người gây họa nhưng so với kẻ bị cô đụng phải lại còn hung hăn hơn nhiều. Cô chạy đến nơi không ngừng gõ vào cửa kính xe đối phương. Đợi người đang ngồi trên xe lục đục tiến xuống cô bắt đầu phân trần:”Tôi vừa mới đụng vào đuôi xe của anh, không biết anh có chịu thỏa thuận với tôi một chút không. Không cần biết ai đúng ai sai tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm bồi thường!” Cô giờ phút này đâu còn dám sảng khoái mà cậy hết vào Thẩm An Bình cơ chứ, cho nên đành đến kia thỏa thuận với họ một chút. Cửa sổ sau xe hơi từ từ hạ xuống, Cố ba ba vẻ mặt nghiêm túc hiện ra, ông nhìn chằm chằm Cố Bình An, lạnh lùng hô lên:”Cố Bình An____”
Giọng ông không nhanh không chậm nhưng cũng đủ làm cho Cố Bình An giật bắn cả mình, toàn thân ngây ngốc đứng đó, tóc gáy cũng đều dựng cả lên.
Lúc này Thẩm An Bình mới vội vã chạy đến, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì liền đem Cố Bình An bảo hộ trong lòng. Anh ngẩng đầu lên chuẩn bị nói chuyện một chút, lập tức nhìn thấy Cố ba ba đang nhíu chặt mày, cả người nhất thời cũng choáng váng. Sau một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng hô một tiếng:”Bác Cố.”
Cố ba ba nhìn Thẩm An Bình từ trên xuống dưới một lượt, vẫn là một vẻ mặt rất nghiêm túc, Thẩm An Bình có chút hơi lo sợ dù nói bác Cố vẫn là người đã thấy anh lớn lên từ nhỏ. Anh chưa từng bao giờ cảm thấy khẩn trương khi đối mặt với ông, nhưng giờ phút này bởi vì thân phận ít nhiều đã có chuyển biến, cho nên anh cảm thấy có chút hơi nhút nhát, ngượng ngập. Anh thật giận mình tại sao khi nãy lại không nhìn rõ bản số xe kia cơ chứ, phần vì lúc ấy là do anh quá rối loạn, chỉ một mặt lo lắng sợ rằng Cố Bình An xảy ra chuyện mà thôi.
Cũng trong lúc lộn xộn đó, kẻ nhút nhát trước giờ như Cố Bình An tự nhiên hôm nay lạ rất can đảm nữa chứ. Nhưng cô làm sao mà nghĩ được chiếc xe cô vừa đụng phải trên đó còn đang chở ba cô. Thật đúng là cái số không thể cá cược mà, một lần cờ bạc liền gặp phải chuyện không may, không muốn tin cũng không được.
Cố ba ba thanh thanh cố họng, nói một cách chậm rãi:”Cũng may hôm nay ba trên đường đi về, chuyện này nếu không bị ba bắt gặp thì hai đứa định giấu đến khi nào?” ông nói dứt lời liền nhìn lướt qua bàn tay Thẩm An Bình giờ đang nắm chặt Cố Bình An. Cố Bình An nhìn theo tầm mắt của ba ba bất ngờ cả kinh buông tay anh, còn đứng cách một khoảng thật xa ra khỏi Thẩm An Bình.
Cố ba ba ngẩng đầu, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt tĩnh lặng như nước nhìn Thẩm An Bình ra lệnh:”Cuối tuần này, cả hai đứa nhãi ranh chúng bay đều về nhà hết cho ba, đem mọi chuyện kể lại rành mạch một lần có nghe không?”. Nói xong kéo lên cửa sổ xe, còn không cho hai người bọn họ kịp phản ứng lại, ra lệnh tên tài xế hiên ngang mà cho xe rời đi, để lại bọn họ hai người chỉ biết đối mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Cố Bình An tưởng như đã hóa đá cũng chợt tỉnh lại, đá một phát nhắm vào chân Thẩm An Bình, tức giận mắng:” Chết đi, anh là nên đi chết đi! Bị ba ba tóm gáy, chỉ sợ ông ta hận đã không thể đem em băm vằm a.!”
Thẩm An Bình vươn dài cánh tay ra ôm chặt lấy Cố Bình An, như có như không nói:”Không biết là ai sẽ bị thảm hơn, bác Cố trước đây đã từng nói qua với anh nếu anh dám động vào con gái ông ấy thì ông sẽ chặt chân anh ra.”
Cố Bình An vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhìn xuống chân Thẩm An Bình, còn nói giống như thật:”Nếu tính cứ mỗi lần anh động vào em, ba ba phải làm đúng như vậy chỉ e rằng anh sớm đã chết không toàn thây rồi nha!”
“Cố Bình An, sao đầu óc em có thể nghĩ bậy bạ như thế hả?”
“Làm sao nào! Đã làm chuyện xấu mà còn không cho người ta nói sao?”
“Anh còn dám sao? Không nghe ba em đã nói à.”
“Em khinh! Anh có cái gì mà không dám, con gái của ông anh cũng dám đụng, anh còn có cái gì mà không dám làm hả?”
Thẩm An Bình nhíu mày:”Em đó, là con gái sao lại ăn nói thô tục vậy chứ? Tại sao càng ngày lại càng giống con bé lưu manh Quan Tiểu Bảo kia? Nói chuyện như vậy mà nghe được à?”
Cố Bình An cố tình nheo mắt lại thành một đường:”Em là như vậy đó thì sao nào, anh yêu hay không tùy anh! Dù sao hiện nay tình trạng cũng không mấy khả quan, e rằng muốn quay đầu tìm đám ong bướm kia cũng còn kịp nha.”
“…”
Cố Bình An luôn biết cách cho Thẩm An Bình nghẹn họng đến không nói được lời nào phản kháng. Chỉ cần đề cập đến chuyện tình cảm lằng nhằng của anh, Thẩm An Bình chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu mà chịu thua. Thật ra đây là chuyện hết sức nhỏ nhặt, trong lòng Cố Bình An đương nhiên luôn hiểu rõ nên mới không hề kiêng nề gì mà nói với anh như thế.
Con người luôn luôn có hai đầu mâu thuẫn, một nữa rất tự tin trái lại nửa kia rất tự ti, còn một phần khác chính là luôn thú đẩy họ muốn đi thăm dò thử.
Ngày hôm sau đầu óc Cố Bình An mới thực sự hoàn toàn thanh tỉnh trở lại. Thật ra đêm trước cô chỉ uống vào một ít rượu trái cây nhưng không biết vì sao đầu lại đau như búa bổ giống như đã uống rất nhiều rượu mạnh không bằng.
Cứ nhớ tới câu nói sau cùng của Cố ba thì đầu lại càng đau, bầu trời buổi sáng tốt đẹp như thế mà cô mới sáng ra đã không ngừng trút những oán giận, đổ cả lên người Quan Tiểu Bảo.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Quan Tiểu Bảo không để ý chung quanh mà hét lên:”Thật hay giả? Vậy cuối tuần này không phải là sẽ có trò hay để xem hay sao?” Bộ dáng nửa mừng nửa lo của cô làm cho Cố Bình An mặt càng đen thui. Cô tức giận rống lại:”Bồ đó, có cần phải lớn tiếng như vậy hay không? Muốn làm điếc lỗ tai mình à?”
Quan Tiểu Bảo cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp, liền đáp trả:”Bày ra bộ dạng hung dữ như vậy với ai hả? Mau cút đi.”
Cố Bình An liếc mắt nhìn cô một cái:”Bồ tưởng giả bộ làm thế thì mình không biết bồ đang nghĩ gì sao?”
Quan Tiểu Bảo cười hì hì:”Rất thẳng thắn. Yên tâm Thái hậu sẽ đồng ý thôi mà. Mẹ mình còn không phải suốt ngày cứ luôn miệng nói điều này không được, điều kia không được với mình hay sao, cuối cùng lại có chuyện gì mà không thể thỏa hiệp được cơ chứ. Đừng lo bồ đã muốn thành như vậy chẳng lẽ Thái Hậu còn cố phản đối hay sao?”
Cố Bình An không nói gì, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc là sợ cái gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết có gì đó thật không tốt lắm.
Suốt cả một ngày mí mắt cô lại cứ nháy không ngừng, người ta nói nháy mắt là sẽ có chuyện, nghĩ đến những lời này lòng cô lại càng thêm bất an.
Tuần này cô cũng không có bận việc gì, mỗi ngày chỉ có đi làm, tan tầm thì đi cùng với Thẩm An Bình và Quan Tiểu Bảo tụ tập cùng nhau ăn uống tán gẫu. Chỉ có một sự kiện phát sinh duy nhất đó là có một lần ra ngoài làm việc đụng phải cô bạn gái của gã con trai cá cược cùng bọn họ mà thôi.
Đó chính là buổi hoạt động từ thiện, vì Cố Bình An bản thân là thư ký của Tất nhiễm nên cũng buộc phải đi theo tham dự. Cô gái đó cùng lúc cũng có mặt tại đó, thì ra nghề nghiệp cô ta là phát thanh viên thảo nào thường thấy cô trên phương tiện truyền thông với đủ loại tin tốt có xấu có. Hôm nay trùng khớp cô giữ chức chủ trì cho hoạt động này, vì đang làm chuyện công nên cô cũng không tiện hỏi chuyện tư. Hoạt động hôm đó diễn ra hoàn toàn thuận lợi, có vẻ như ánh mắt mọi người từ khi bắt đầu vẫn luôn dán chặt trên người cô ta, cũng đúng thôi: thứ nhất cô ấy thật sự rất đẹp, không ai đi ngang qua mà không ngoái đầu nhìn lại cả, thứ hai mọi người dĩ nhiên cũng muốn đoán biết kẻ bản lĩnh nào đứng sau lưng tổ chức hoạt động này, lại có thể mời được cô đứng ra chủ trì, xếp đặt mọi chuyện chu đáo từ trong ra ngoài như thế.
Đáp án dĩ nhiên Cố Bình An biết rõ người đó là ai. Bất quá cô cũng là do tình cờ trong một lần cá cược đã may mắn có cơ hội gặp hắn. Nhờ vậy bọn họ dù sao cũng là chỗ quen biết nên cô cũng được cô gái, trên người mặc toàn đồ hiệu này, tiếp đón đặc biệt niềm nở.
Cô ta giờ đang đứng trước gương, chỉ dặm lại chút phấn lên mặt liền trông cực kỳ quyến rũ, cho dù là đứng ở khoảng cách rất gần cũng không nhìn ra một tì vết nào. Cố Bình An trong lòng âm thầm than thở vẻ đẹp cô gái này thật đúng là một bảo vật vô giá mà.
Cô chỉnh trang xong nhìn mình trong gương, tầm mắt rơi trên mặt Cố Bình An, cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng vừa mở miệng đã làm cho Cố Bình An thật không thoải mái chút nào.
“Nghe nói cô là con gái của Cố Tổng.?”
Cố Bình An cười nhưng không đáp. Cô không thích người khác lấy danh hiệu này nọ mà gọi cô, cho dù đây là sự thật nhưng cô vẫn thấy rất là khó chịu.
Cố gái đó cũng nhìn ra thái độ có hơi không vui của Cố Bình An, nhưng vẫn tiếp tục nói:”Nghe nói cô có một chị gái?”
Cố Bình An lúc này mới nhớ tới, cô gái này làm trong đài truyền hình, chẳng lẽ cũng là cùng một chỗ với Mạc Phi. Nghe nói đài truyền hình của cô ta hiện đang ra sức lăng xê người mới vô nào đó, nên cô hiển nhiên đã bị đối xử lạnh nhạt đi.
Còn không chờ Cố Bình An trả lời, cô ta đã nói tiếp:”Chẳng qua chỉ là một đứa con gái riêng của cặp vợ chồng đã khuất mà thôi, còn tự khoe mình là phu nhân của Thẩm An Bình, cả ngày vênh váo.” Cũng không biết cô ta từ đâu mà nghe được những chuyện dở hơi đến vậy, chắc là có lẽ vì biết Bình An có quan hệ đặc biệt với Mạc Phi, còn quen với Thẩm An Bình nữa nên mới nói những lời này. Bình An nghĩ nghĩ hai người bọn họ quan hệ chắc là kiểu như nước với lửa đây, không ai chịu nhường ai nên cô ta mới dám lớn mật đến trước mặt Cố Bình An ăn nói kiểu đấy. Tuy rằng cô không phủ nhận bản thân mình rất chán ghét Mạc Phi nhưng cô cũng không biết vì sao cô lại càng cảm thấy chán ghét kẻ khác nói xấu về Mạc Phi hơn, trong lòng tự nhiên sinh ra phẫn nộ cùng ý tứ thật khó hiểu muốn đem Mạc Phi bảo hộ.
“Cô ta đã làm gì chạm đến cô sao? Có bản lĩnh thì cô đứng trước mặt cô ta mà nói, tôi không muốn bị lôi kéo vào xung đột lôi thôi của hai người. Về sao đừng có mà đứng trước mặt tôi ăn nói bậy bạ thế này nữa, tôi cho cô biết cô sau này nên biết điều, thừa dịp thấy tôi còn đang vui vẻ mà tránh đi.” Nói xong, Cố Bình An rửa tay nghênh ngang rời đi, chỉ để lại cô gái xinh đẹp kia không biết làm sao ngoài trừng mắt tức giận đứng đó.
Sau này khi Cố Bình An hồi tưởng lại chuyện này, cũng cảm thấy khó giải thích. Cô rõ ràng là chán ghét Mạc Phi đến tận xương tủy, nhưng lại không cho phép người khác nói xấu Mạc Phi. Cũng không biết mình là bị làm sao, trong lòng Cố Bình An lại cảm thấy Mạc Phi hình như có chút rất đáng thương.
Tiết mục Mạc Phi chủ trì cô cũng từng xem qua, tuy trong miệng cô một mực chối không thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng cô rất bội phục cô ta. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ mỗi một việc gì Mạc Phi đều hoàn thành một cách hoàn mỹ, đến nơi đến chốn, tựa như không chuyện gì có thể làm khó được cô ta cả. Nhưng ở xã hội phong kiến trước sau không hề thay đổi này, phụ nữ không thể nào tự mình thành công, nếu nhìn thấy họ thành công dĩ nhiên người bên ngoài đàm tiếu cho rằng bên trong là có nguyên nhân gì đó, đúng là miệng lưỡi xã hội quả thật rất đáng sợ. Chính vì điều này nên trong lòng Cố Bình An, thân là một phụ nữ, càng cảm thấy thật cảm động và kiêu ngạo. Hơn nữa mọi người lại thích đem thân phận Mạc Phi ra mà đoán già đoán non như thế, nói vậy áp lực mà cô phải chịu e rằng cũng thật không nhỏ đi.
Cố Bình An nghĩ đến việc cả hai đều có cùng chung một nhóm máu mà rất hiếm người có, còn nói lại thêm vào tình cảm khác thường của Cố mẹ dành cho Mạc Phi, nên trong lòng cô mỗi khi nghĩ đến chuyện này cũng âm thầm xót xa.
Cô không biết đã bao nhiêu lần cô to gan suy nghĩ: nếu, Mạc Phi thật sự là chị mình thì cô nên đối mặt với cô ta thế nào đây.
Tấm rào chắn trước mặt chính là do hai mươi mấy năm qua tích lũy tạo thành, cô cho rằng cả đời này cô cũng không cách nào dở bỏ được. Nhưng nói như vậy, nếu như tất cả những đều cô giả dụ này là sự thật thì cô nên làm sao bây giờ?
***
Cuối tuần Cố Bình An vẫn là về nhà theo như đã định sẵn. Phải biết rằng Cố ba ba không phải là người dễ dãi, ôn hòa mà giỡn mặt được. Tuy ông rất cưng chiều cô, nhưng trong những trường hợp trọng đại thì ông tuyệt đối rất tuân thủ nguyên tắc, không dễ gì mà thay đổi. Cố Bình An tuy bản thân là con gái ruột nhưng cũng không dám chọc giận ông.
Thẩm An Bình vì bận một cuộc họp, nên Cố Bình An theo xe Quan Tiểu Bảo trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Quan Tiểu Bảo miệng không ngớt tán gẫu cùng Cố Bình An, mười câu đã có hết chín câu mang ý tứ đùa cợt. Cố Bình An nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, nhưng cô lại một chút cũng không để ý.
“Mình nói thật, hai người lần này trở về, nên biết điều xuống nước nịnh nọt hai ông bà già đó một chút, khẳng định họ sẽ cho cả hai kết hôn thôi, chẳng phải tốt rồi sao? Nhưng mấy ngày hôm trước bồ đã nói là không muốn kết hôn mà?”
Cố Bình An bị cô nói cho đến nhức cả đầu:”Bồ im lặng được không? Lái xe thì nên chuyên tâm một chút. Tính mạng quý báu của mình đang nằm trong tay bồ cả đó thôi!”
“Bồ chỉ biết giỏi nhất là đánh lảng sang chuyện khác mà thôi, mau trả lời mình thành thật, bồ thật lòng muốn sống cả đời cùng Thẩm An Bình sao?”. Cô chuyển tay lái nhưng miệng vẫn còn lải nhải không ngừng:”Mình nhìn sao cũng thấy đây không hề giống với tính cách của bồ chút nào. Bồ đấy bị người ta ép mà không lên tiếng à? Hay bồ thật sự quyết định? Nhất quyết?”
Cố Bình An liếc mắt xem thường:”Bồ sao lại nói nhiều như vậy chứ? Còn nói là cái gì ép với chả buộc?”
Quan Tiểu Bảo cười to:” Mình dạo này đầu óc suy nghĩ có hơi lo xa, cho nên muốn chuẩn bị lễ vật trước nhưng đồng thời cũng phải báo cáo Đại Bảo một tiếng a!”
“Đồ điên!”
“Ôi trời!” Quan Tiểu Bảo bày ra bộ dáng càng khoa trương, kinh ngạc nói:”Bồ sao biết vậy? Mình từ nhỏ đã mắc bệnh này, nên cả người mới tràn trề sức sống thế này á”
“…” Cố Bình An không nói gì nữa, nha đầu này chính là muốn chỉnh cô đây mà, cùng cô ta nói chuyện quả là chỉ tổn nước miếng thôi. Cố Bình An cảm thấy tốt nhất nhìn xem phong cảnh bên ngoài thì tốt hơn, bèn xoay người không thèm để ý cô ta nữa.
Quan Tiểu Bảo nói đến chuyện này, đương nhiên đây cũng là điều mà cô lo lắng trên suốt đường về nhà a. Dựa theo tình thế hôm đó, sắc mặc Cố ba ba rõ ràng rất là khó coi. Cố gia trước giờ bao nhiêu thế hệ điều giáo huấn con cháu rất nghiêm khắc. Cố Bình An cùng Thẩm An Bình đã ba bốn giờ sáng, thân nồng nặc mùi rượu lại còn gây chuyện ngay giữa đường lớn như thế, chuyện này còn không chọc giận Cố ba ba sao? Cố ba ba không có ở giữa đường mà nỗi giận chính là đã rất nể mặt rồi. Nếu Cố ba ba quả thật muốn không cho bọn họ kết hôn, kia cũng không phải là không có khả năng. Ngược lại theo tính tình của Cố ba ba, nếu đồng ý cho bọn họ kết hôn, trước hết ông cũng sẽ không ngại mà đem người kia dạy bảo một chút.
Nhưng còn cô thì sao? Đây có phải là quyết định đúng nhất sao? Nếu đây thật sự là lựa chọn tốt nhất vậy thì vì cớ gì giờ phút này sự hèn nhát, hoảng sợ trong lòng cô là từ đâu xuất hiện đến đây?
Cả đoạn đường về nhà thần sắc cô đều có vẻ hoảng hốt, Quan Tiểu Bảo nói cái gì cô cũng không nghe thấy, chỉ cảm giác được gió sớm thổi lạnh, làm tê dại đầu óc của cô.
Về đến nhà, cô mới cảm giác được không khí có phần không thích hợp. Ngày trước mỗi khi về nhà, vừa bước vào cửa thì đã không ngừng bị Cố mẹ ở bên tai lãi nhãi. Nhưng hôm nay bà dường như trong đầu đang có rất nhiều tâm sự, nhìn ánh mắt Cố Bình An như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cố Bình An nhìn thấy mẹ mình như vậy trong lòng cũng có chút thất vọng.
Nhìn thấy mi tâm Cố mẹ hơi nhíu lại, dù là rất nhỏ nhưng nó lại từng chút từng chút đâm thẳng vào tim Cố Bình An. Trái tim con người làm bằng máu thịt, vốn dĩ rất yếu ớt cho nên cô cảm giác được nó đang đau đớn, hơn nữa nỗi đau này dường như đã tồn tại âm ỉ từ rất lâu.
Mãi cho đến tận thời gian dùng cơm chiều nhưng Thẩm Bình An cũng chưa có trở về. Ngày thứ sáu đối với anh luôn là thời gian bận rộn nhất trong tuần. Sau khi Cố Bình An cùng ba mẹ dùng xong bữa tối, nhìn thấy Cố mẹ vào trong bếp rửa chén, Cố Bình An cũng vô thanh vô thức mà đi theo vào trong đó.
So với những người cùng tuổi Cố Mẹ trông thật trẻ hơn nhiều, không thể nghi ngờ là bà khi còn trẻ là một người rất xinh đẹp, cử chỉ bà tùy tiện nhìn vào cũng có thể đoán ra bà là người đến từ phương Bắc. Cố Ba ba thường nói với Cố Bình An:”Mẹ của con, tuổi trẻ chính là một cô gái rất ầm ĩ, náo loạn, cá tính rất giống con trai đi.”
Vì thế Cố Bình An luôn lấy điều này cười nhạo bà mỗi khi bà bày ra giọng điệu muốn quản giáo cô.
Trong ấn tượng, mẹ cô tính tình thật rất hung hăng, nhưng đối với cô bà cũng rất coi trọng, luôn xem cô như một đứa nhỏ không hề lớn. Bà chăm sóc hết sức cẩn thận, là người mà Cố Bình An luôn có thể cảm thấy an toàn, tùy thời tùy khắc đều có thể dựa dẫm vào. Cố Ba mắng cô, giận cô, ngày hôm sau cô liền quên sạch. Nhưng mẹ thì không phải vậy, trong khi bà giận cô, nói những lời làm cho cô thương tâm, cô đều nhớ rất rõ, phải qua vài năm sau cô mới có thể quên được.
Đây không phải là do cô yêu ba nhiều hơn mẹ, có câu này phải nói thế nào nhỉ, yêu càng sâu thì càng để bụng. Tâm tình Cố Bình An đối với mẹ mình chính là như thế.
Kỳ thật Cố mẹ đối với cô như thế nào thì ai cũng đều rõ cả, nhưng vì quá rõ ràng nên cho dù chỉ là một vết bẩn nhỏ cũng không thể chấp nhận. Quan hệ giữa cô và mẹ trong đó luôn vẫn có một khúc mắt rất lớn, nó mãi mãi vẫn tồn tại sâu trong lòng cô không thể nào tháo gỡ.
Cố Bình An càng không nghĩ đến một ngày nào đó mẹ sẽ già đi, cho nên lời nói cô luôn sắc bén, mang đầy vẻ châm biếm, cho dù tổn thương người khác đến chảy máu cũng không chút lưu tình.
Nhưng giờ phút này đứng trước bồn rửa chén, cô lại thấy người đàn bà này sao lại quá mức xa lạ? Tấm lưng gầy gò khom khom, nhưng vẫn không phút nào được rãnh tay, còn có bên trên thái dương tóc đã hơi lấm tấm nhiều sợi bạc. Mẹ cô khi nào lại thành ra cái dạng thế này? Sao như đã già đi rất nhiều vậy?
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, trong lòng Cố Bình An không biết từ đâu lại trào dâng lên một nỗi chua xót.
Cô chậm rãi, thong thả bước đến sau lưng mẹ, yên lặng không một tiếng động vòng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng mẹ mình, ôn tồn đem mặt mình dán tại đầu vai mẹ, tựa như cái ôm này làm cô cảm thấy rất bình yên.
“Làm sao vậy? Đã lớn vậy còn làm nũng à?” Cố Mẹ tay vẫn nhanh nhẹn rửa chén, không hề ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói thêm một câu:”Tiểu tử An Bình kia sao còn chưa về? Ba con nói phải dạy bảo hắn một chút. Lát nữa con đừng nói bênh vào không khéo lại chọc cho ông ấy thêm tức giận. Mấy ngày nay huyết áp của ông ấy vẫn chưa có hạ xuống đi!”
Cố Bình An không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu. Mẹ cô đã tốt bụng dặn dò trước như vậy cho dù là trước đây mẹ cô hay nói những lời làm cô thương tâm nhưng cô biết đó chính là xuất phát từ sự quan tâm yêu thương của mẹ mà thôi.
Cố Bình An cảm thấy lòng mình giờ càng thêm chua xót. Cô cố hấp hấp cái mũi, hơi ngập ngừng nói:”Mẹ, có phải mẹ không thích con và Thẩm An Bình ở cùng một chỗ không?”
Lưng mẹ cô đột nhiên cứng đờ, bà lập tức buông bát, lau khô tay mình, xoay người lại đối diện nhìn Cố Bình An, cặp mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại lộ ra vài vết chân chim quan sát cô. Cố mẹ sau đó thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay Cố Bình An nói:”Bình An, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, lời nói của mẹ nhất định là muốn tốt cho con. Theo như kinh nghiệm từng trải của mình, mẹ muốn lựa chọn cho con một con đường riêng mà mẹ cho là đúng, nhưng đó lại là con đường mà con phải tự mình đối mặt, mà con tuyệt đối không nhất định thích. Cho nên mẹ sẽ không lựa chọn hay ép buộc, mẹ quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của con. Nếu con đường mẹ chọn, con đi theo lại cảm thấy bản thân không được vui vẻ, như vậy mẹ sẽ không tiếp tục kiên trì ép buộc. Con có hiểu không?”
Taymẹ thật lạnh lẽo, lòng bàn tay lại có hơi ẩm ướt, không biết là do nước còn đọng lai hay là mồ hôi. Mẹ cô nói thật chậm rãi, gằn từng tiếng, mỗi một câu nói đều thật cẩn trọng suy nghĩ. Cố Bình An giờ khắc này lại cảm giác trong lòng như có một dòng nước ấm không ngừng dâng lên.
“Mẹ…” giọng nói của cô nghe như đang nức nở, nghẹn ngào, ngập ngừng cả nửa ngày cũng không thốt ra được một câu nói đầy đủ, hoàn chỉnh. Cô hít sâu một hơi, vùi đầu vào lòng mẹ, tựa như trước đây khi còn nhỏ. Hành động thân mật, có hơi lạ lẫm này làm cho Cố Mẹ cùng Cố Bình An đều có chút chật vật, khó khăn, cả hai không nói gì, nhưng lại không hẹn mà cùng nhau rơi lệ.
“Bình An, không cần hận mẹ! Mẹ đây cũng có khó xử của mình.”
“Con hiểu”
“Con không hiểu, con làm sao mà hiểu được chứ. Nếu có thể mẹ mong rằng con cả đời này cũng không biết gì cả, đó mới là tốt nhất.”
“…”
Mẹ nói là cô không hiểu, đang định mở miệng hỏi lại liền nghe thấy chuông cửa vang lên, thanh thúy đánh gãy cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Cố Bình An rời khỏi lòng mẹ, đi ra khỏi nhà bếp xem thử. Vừa ngước mặt lên liền nhìn thấy vẻ phong trần mệt mỏi của Thẩm An Bình đang theo sát theo Cố ba. Bộ dáng thế này Cố Bình An vẫn là chưa hề gặp qua. Anh đối với bên ngoài luôn bày ra bộ dáng oai phong đắc ý tiêu biểu của một thanh niên ưu tú, khi nào thì anh lại trở thành cái dạng thế này? Anh cao hơn Cố ba nữa cái đầu, nhưng lại khom lưng cúi đầu cùng Cố ba nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu, đôi mày nhíu chặt làm cho người ta cảm thấy bọn họ là đang nói một chuyện rất quan trọng, tuyệt đối không phải là trò chuyện đơn giản.
Cố ba sắc mặt cũng không tốt lắm. Ông ngồi giữa sô pha nhưng cũng không mở miệng, vì thế Thẩm An Bình càng không dám ngồi xuống, nhất thời chỉ đứng cứng ngắc tại một chỗ, trên mặt còn lộ ra vài tia xấu hổ. Thật ra Cố ba và Cố mẹ đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, Cố gia so với gia đình anh quả thật không khác biệt mấy. Tuy trước kia khi gặp gỡ trưởng bối anh cũng rất lễ phép, cung kính nhưng không đến mức khẩn trương thế này. Hiện tại Cố Bình An có thể nhìn ra anh rất không thoải mái, như đang đứng trước mũi nhọn, miệng lại lắp bắp không nói nên lời.
Thẩm An Bình âm thầm quay đầu, chạm phải ánh mắt Cố Bình An đang nhìn mình, ánh mắt kia của anh rõ ràng là đang cầu cứu cô đây. Cố Bình An liền vờ ho nhẹ, bước vài bước đến phòng khách, rót ra hai tách trà cho hai người, nhu thuận tiến đến bên cạnh Cố ba, cố tình làm nũng giải vây:”Ba, chuyện gì vậy! Nãy giờ dù sao ba cũng đã làm cho Thẩm An Bình tự cao tự đại đó sợ hoảng hồn rồi, hay trước hết ba ba cho anh ta ngồi xuống đi, đứng như vậy sao mà nói chuyện được a?”
Cố Ba sắc mặt thoáng cái lạnh lùng, cũng không nhìn đến Cố Bình An, chỉ đi đến giữa phòng khách nhìn đến giữa tường nơi treo bộ quân phục oai phong lẫm liệt của mình trước đây. Cố Bình An chỉ thấy trong lòng mình “lộp bộp” nhảy dựng, theo sô pha đứng lên tiến đến nắm lấy tay ba ba, cô thốt lên:”Ba! Đây là làm sao vậy!”
Cố ba một phen hất tay Cố Bình An ra, lạnh lùng trầm giọng:” Tránh ra, đừng có ỷ ba ba thương con mà con ngang ngược lộng hành, chuyện của con chút nữa ba sẽ tính sau. Trước tiên ba phải thu thập cái tên tiểu tử này trước đã.! Dám đêm hôm khuya khoắc còn mang con đi ra đường xằng bậy, ba nghĩ hắn thật là không muốn sống nữa rồi!” Nói xong lấy cây súng tự động kiểu cũ đang vắt cạnh quân trang, quăng xuống trước mặt Thẩm An Bình.
Khẩu súng bằng kim loại va chạm vào nền nhà trơn bóng bằng đá cẩm thạch phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho cả căn phòng đang im lặng cũng chấn động một phen.
Chỉ nghe giọng nói hòa ái dễ gần trước đây của Cố ba giờ đã trở nên lạnh lùng, ông hướng Thẩm An Bình nói:”Tiểu tử, tôi hỏi cậu mau trả lời, cậu phải nói cho tôi đây nghe rõ ràng đấy!” Cố ba ba giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng lại thập phần uy nghiêm, cả người đều toát ra khí thế quân nhân rất tự nhiên, làm cho người dù đã trải qua đủ loại tình huống trước đây như Thẩm An Bình, da đầu cũng hơi run lên. Anh đờ đẫn tuân lệnh gật đầu, chợt nghe Cố ba ba trịnh trọng như gặp phải chuyện lạ hỏi:”Cậu mau nói thật cho tôi biết, cậu đã động qua con gái của tôi rồi phải không?”
Cố Bình An không nghĩ ba ba lại hỏi một câu như vậy, cô chỉ cảm thấy máu lạnh xông thẳng, tụ lên đỉnh đầu. Cô theo bản năng liếc liếc nhìn Thẩm An Bình một cái, không đợi Thẩm An Bình trả lời cô đã chen vào lên tiếng:”Không có mà, không có!!!!”
Cố Ba trừng mắt nhìn Cố Bình An một cái, thấp giọng trách cứ:”Càng ngày càng không có quy cũ, ba không có hỏi con, con ở đó la ó cái gì?”. Nói xong tầm mắt lại lần nữa phóng đến Thẩm An Bình đang đứng đó. Ông lại hỏi thêm một lần:”Nói thật đi! Có động qua hay không?”
Trong một khắc đó Thẩm An Bình không biết đầu óc chính mình phải trả lời sao, có nên nhận hay không nhận. Anh tựa như trên người có một vết sẹo rất riêng tư giờ lại bị lộ ra, phơi bày dưới ánh nắng mặt trời, điều này làm cho anh cảm thấy rất thẹn, lại không ngờ khi con người đang trong thời điểm khẩn trương, đầu óc cũng trở nên đần độn, mờ mịt. Giờ phút này anh cũng không biết là đang xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cảm giác vừa thần kỳ lại rất như được phóng thích. Anh hít sâu một hơi, không sợ chết ngẩng đầu lên, thẳng thắng cùng Cố ba đối diện, trả lời một cách vững vàn:”Có”
Cố ba nhất thời cảm thấy trong người thật khó thở, ánh mắt trừng lớn giống như hai cái chuông đồng. Ông càng tức giận càng trừng lớn nhìn Thẩm An Bình, nhìn quanh trái phải không biết có phải vì nổi giận quá mà cầm lấy chiếc gạt tàn cạnh bàn giơ lên cao. Cố Bình An mắt nhìn thấy tình thế không đúng, chạy nhanh chân xông lên che chở trước mặt Thẩm An Bình, miệng không ngừng rống lớn:”Ba ba, ba đừng quá xúc động, ba đánh chết Thẩm An Bình con cũng sẽ không sống nổi. Con giờ đã là người của Thẩm An Bình, ngay cả bản thân mình yêu anh đến nỗi con cũng không thể khống chế được nữa!”
“…”
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh dị thường, Cố Bình An giờ phút này chỉ nghe mỗi nhịp tim mình đang đập hỗn hễn, càng lúc càng nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực ra ngoài. Sự sợ hãi lẫn cảm giác mất mát xâm nhập tứ chi ngốc ngách trong cơ thể, làm cho cô thật lâu không dám ngẩng đầu lên. Thời gian cứ thế từng chút từng chút trôi qua, thật lâu sau cô mới cảm giác có gì đó hơi khác thường. Cô không an tâm giương mắt lên nhìn Thẩm An Bình, nhìn thấy ánh mắt anh giờ đây đang tràn ngập kinh hỉ, bốn mắt đối diện chạm mắt nhìn cô, làm cho Cố Bình An cảm giác có chút xấu hổ. Khi cô quay đầu nhìn lại Cố ba đang đứng đối diện đằng sau, mới phát hiện vẻ mặt ông cũng đang đắc chí như đùa dai thành công, còn đang cười trộm cô.
Còn không chờ cô phản ứng lại đã thấy Cố ba đem gạt tàn trên tay buông xuống, nở nụ cười tươi rói. Ông khoanh tay đứng đó, bộ dạng thật nhàn nhã thong dong, thoải mái nói:”Các con cũng đã lớn, chuyện khác không cần ông già này làm chủ, nhưng trước hết vẫn nên bàn chuyện hôn sự trước cái đã.”
Ông bước thong thả đến trước mặt Thẩm An Bình, ra vẻ nghiêm khắc nói:”Con gái của bác mà cháu cũng dám động vào, cháu đúng là chán sống! Tháng này hai đứa mau mau định ngày làm đám cưới đi! Dám trì hoãn thử xem!”
Thẩm An Bình cảm thấy thật yên tâm vì dù sao Cố ba cũng đã đồng ý bọn họ, ánh mắt phượng tràn ngập ý cười, tủm tỉm đáp:”Ba ba yên tâm, con rễ hết thảy đã rõ mọi chuyện, phải nói hai con đều biết ạ!”
“Ba cái gì mà ba! Dám đối con gái bác không tốt, bác sẽ thâu phục cháu đấy!” Cố ba ba ngoài miệng mặc dù cứng rắn nhưng trên mặt lại không dấu được vẻ tươi cười thỏa mãn, đương nhiên mọi cảm xúc trong lòng ông hiện giờ đã lộ đầy trên mặt. Cố Bình An lúc này mới lấy lại phản ứng, thì ra ba ba là cố tình đem họ ra mà đùa cợt đây mà.
Nhất thời mặt cô cũng xuất hiện toàn những vạch đen, trong lòng cô thầm nói:”Sao ngay cả ba ba cũng đem cảm tình bọn họ ra mà giỡn chơi chứ.”. Cô quay đầu nhìn Thẩm An Bình tức giận:”Bộ em nói muốn gả cho anh sao?? Anh hiểu được, hiểu được cái gì hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.