Chương 131
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
17/08/2018
Phó Dương mang theo thị vệ đứng bên ngoài cửa Lô Tuyết Am, nghe động tĩnh bên trong liền phất phất tay, làm ra bát thủ thế.
Tám thị vệ nhanh chóng tập trung đến bên cạnh hắn, theo hắn vọt vào đại môn Lô Tuyết Am. Gã sai vặt Tảo Diệp cũng chạy theo vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phó Dương lập tức bình tĩnh lại, hắn nghĩ đến Thái Y viện viện phán Phong Địch hôm nay cũng đến Quốc Công phủ tham gia yến hội, lập tức dặn dò Bích Vân: "Ngươi ôm thiếu phu nhân đến tiền viện thư phòng của công tử, bây giờ ta phải đi tìm công tử và đại phu!" Nếu về nội viện, khoảng cách quá xa.
Sắc mặt Bích Vân tái nhợt, nghe vậy ôm Từ Xán Xán chạy ra ngoài.
Chu Nhan cũng muốn đi theo, nhưng nhìn đến ba người Từ Hàn thị, Thôi thị và Từ Nghi Liên đứng bên cạnh, đành phải ngừng bước.
Phó Dương lập tức phân Phó gã sai vặt Tảo Diệp đi theo mình: "Ngươi chạy thật nhanh để công tử dẫn Phong viện phán đến đây!"
Tảo Diệp đáp, chạy nhanh như chớp.
Phó Dương lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trước hạ lệnh với một thị vệ: "Ngươi đi kêu các huynh đệ bao vây Lô Tuyết Am,một người cũng không bỏ sót!"
Thị vệ chắp tay đáp "Vâng", nhanh chóng lui xuống.
Phó Dương xoay người nhìn Chu Nhan đang chế trụ Hồ Hi châu, trầm giọng nói: "Trói tiện phụ này lại, nhốt trong phòng gác cổng!"
Hai thị vệ bước lên bắt Hồ Hi Châu trong tay Chu Nhan, kéo ả vào phòng gác cổng, sau đó đuổi người gác cổng bên trong ra, hai người một trong một ngoài canh giữ.
Chu Nhan nhìn Phó Dương giải quyết mau lẹ, rất nhanh khống chế được kết cục, quả thực có thể xưng là sát phạt quyết đoán, không khỏi sinh lòng bội phục. Trong những gã sai vặt bên cạnh công tử, Phó Dương không bằng Phó Liễu cơ trí linh hoạt, không bằng Phó Tùng khôn khéo giỏi giang, cũng không như Phó Quế ngay thẳng thật thà, nhưng đến hôm nay, Chu Nhan mới hiểu vì sao công tử đưa Phó Dương cho thiếu phu nhân làm quản gia —— Phó Dương gặp chuyện bình tĩnh khôngloạn, đây là chỗ hơn mọi người của hắn!
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, làm lễ với mấy người Từ Hàn thị sắc mặt sững sờ đứng bên cạnh, dẫn các nàng đến Trúc Thanh viện.
Ra bên ngoài, Chu Nhan mới phát hiện thị vệ võ trang hạng nặng của thiếu phu nhân bao vây Lô Tuyết Am. Nàng thấy tình cảnh này, nghĩ đến thương thế của thiếu phu nhân, trong lòng giống như bị đao cắt, hai tay hơi run rẩy.
Ngoại viện đại phòng khách và thu diễm trai yến của phủ Quốc Công mở tám bữa tiệc, khách quý chật nhà.
Trong đại phòng khách toàn bộ đều là thân tín và bạn tri kỉ của Phó Vân Chương hoặc là của Phó Dư Sâm, ví dụ như binh bộ thượng thư Sướng Tử anh, ngự sử Cận Vĩ Hoán, Lại bộ thị lang Từ Đình Hòa.
Khách ngồi trong Thu diễm trạch là bằng hữu của Quốc Công phủ, ví dụ như bảy bị con rể của Phó Vân Chương và phần đông ngoại tôn.
Lúc Tảo Diệp đi vào đại phòng khách, Phó Dư Sâm cũng không có ở đây, mà ở trong thư phòng mật của Phó Vân Chương gặp Từ Đình cùng với Phong Địch.
Thư phòng mật vị trí bí mật, trước sau cửa sổ đều được cây cối bao quanh, râm mát mà u tĩnh, thích hợp cho việc đàm phán những chuyện bí mật.
Trong hương trà lượn lờ, Phó Dư Sâm, Từ Đình Hòa và Phong Địch cách cái bàn cây tử đàn, ngồi trên ghế La Hán, đang cẩn thận mật đàm.
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống không lên tiếng, Từ Đình Hòa thay hắn thao thao bất tuyệt thuyết phục Phong Địch. đang bàn luận sôi nổi, Thĩnh Vũ canh giữ bên ngoài gõ cửa bẩm báo: "Công tử, Tảo Diệp báo lại, thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân bị thương!"
Phó Dư Sâm nghe xong trái tim đập thình thịch, không cần nghĩ ngợi lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Phong Địch: "Thế thúc mời theo ta đi thăm hỏi tiện nội!"
Phong Địch tất nhiên đồng ý, Từ Đình Hòa cũng đứng lên.
Phó Dư Sâm đi trước, Phong Địch gọi mấy gã sai vặt lấy hòm thuốc, cùng với Từ Đình Hòa ra ngoài từ cửa sau.
Thính Vũ, Quan Tuyết và thị vệ bảo vệ Phó Dư Sâm cũng đi theo.
Phó Dư Sâm đi quá nhanh, Tảo Diệp đành phải vừa chạy vừa bẩm báo: "Bây giờ Thiếu phu nhân đang ở ngoại viện thư phòng của ngài. Trong viện Phu nhân có một con dâu —— hình như là con dâu của PhóCửu Quý Vĩnh Hừ Gia —— đụng thiếu phu nhân ngã, thiếu phu nhân chảy rất nhiều máu..."
Nghe Tảo Diệp nói xong, đầu óc Phó Dư Sâm vang ong ong, hai tay dấu trong ống tay áo Tố La gắt gao nắm thành quyền, hai đùi cũng hơi phát run, cố nén, bước nhanh vừa hỏi Tảo Diệp: " Cuối cùng Thiếu phu nhân ra làm sao?"
Tuổi Tảo Diệp quá nhỏ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói là trên áo và váy của thiếu phu nhân dính rất nhiều máu.
Phó Dư Sâm càng nghe càng gấp, cuối cùng chạy nhanh tới.
Phong Địch và Từ Đình Hòa gặp chuyện quá khẩn cấp, cũng chạy theo Phó Dư Sâm.
Từ Xán Xán nằm trên tháp sau bình phong ở trong thư phòng của Phó Dư Sâm, bụng quá đau làm nàng tỉnh dậy.
Bích Vân nắm tay nàng, cố gắng an ủi nàng.
Bởi vì không tiện dẫn nữ khách đến tiền viện, nên Chu Nhan dẫn đám người Từ Hàn thị đến nội viện giao cho Doãn ma ma chiêu đãi, nàng cũng chạy đến đây.
Lúc này trong mắt toàn là nước mắt, vỗ nhẹ lưng Từ Xán Xán, không biết nên an ủi nàng như thế nào.
Từ Xán Xán cảm thấy giống như có một lưỡi dao đâm vào bụng, đau đến nỗi nàng không thể thở nổi, chỉ cảm thấy đau.
Nàng cố gắng chịu đựng loại đau đớn này, co người lại cố gắng chịu đựng.
Từ Xán Xán nhớ tới kiếp trước phẫu thuật động viêm xoang đã từng dùng qua thuốc gây tê, dùng một cái giống như rơi vào tiên cảnh, đau nhức lập tức không còn, chỉ có một người tiếp một người mộng đẹp.
Nhưng thế giới này không có thuốc gây tê, cho dù Phó Dư Sâm phú quý cũng không thể có thuốc để gây tê cho nàng.
một cơn đau khắc cốt truyền tới, Từ Xán Xán cảm thấy đau nhức dọc theo tuỷ sống truyền khắp tứ chi bách hải, nàng rốt cuộc nhẫn nại không được, lập tức động thân đầu đánh vào tường, ý đồ muốn làm mình ngất xỉu để trốn tránh loại đau nhức này.
Bích Vân và Chu Nhan nhào tới ôm chặt Từ Xán Xán.
Bích Vân khóc lớn tiếng.
Chu Nhan một tay nắm Từ Xán Xán, một tay xốc lên váo ngắn của Từ Xán Xán —— váy dài trắng bị máu tươi làm ướt sũng!
Nước mắt nàng lập tức rơi xuống.
Cả người Từ Xán Xán phát run, vì nhẫn nại đau nhức, môi nàng bị cắn nát, máu chảy xuống, chảy xuống cổ, nhiễm đỏ trung y không bâu.
Nàng hét từng tiếng thảm thiết, tiếp tục lấy đầu đập vào tường.
Phó Dư Sâm vừa chạy đến sân thư phòng, lập tức nghe tiếng thét chói tai thê lương từ trong phòng truyền ra.
hắn nghe ra là giọng Từ Xán Xán, đầu óc lập tức rơi vào hỗn loạn, giống nhau khóc, cũng giống như không khóc, mơ màng sửng sốt chạy vào phòng, vọt vào sau bình phong.
Từ Xán Xán đang giãy dụa thấy Phó Dư Sâm, lập tức khuôn mặt đẫm lệ kêu "Phó Dư Sâm", thân thể còn đang co giật run rẩy.
Phó Dư Sâm bước lên từng bước, ôm nàng vào lòng. Cảm thấy Từ Xán Xán cực kì nhỏ, hận không thể nuốt Từ Xán Xán vào bụng, nuốt vào thì có thể bảo vệ nàng chu toàn!
Từ Xán Xán ở trong lòng hắn lạnh run.
Phó Dư Sâm thấy nàng lại muốn cắn môi, vội vàng nhét ngón tay mình vào trong.
Từ Xán Xán vô ý thức dùng sức cắn, hai tay vẫn run run.
Phó Dư Sâm biết ngón tay mình hẳn là đau, nhưng đầu óc hắn đã chết lặng, không cảm giác đau đớn.
Phong Địch dẫn theo gã sai vặt mang theo hòm thuốc và Từ Đình Hòa cùng nhau vào thư phòng.
Từ Đình Hòa không tiện vào sau bình phong, Phong Địch nhận hòm thuốc trong tay gã sai vặt, tự mình bước vào.
Phong Địch kiểm tra một hồi, chẩn mạch, lại hỏi Chu Nhan và Bích Vân, rất nhanh nói: "Vương phi đã sẩy thai rồi!"
Sắc mặt Phó Dư Sâm tái nhợt, môi cũng trắng bệch, mắt phượng sâu thẳm, cánh tay phải nhanh chóng ôm chặt Từ Xán Xán, tay trái còn ở trong miệng Từ Xán Xán, mở miệng hỏi nói: "Nên làm như thế nào?"
Phong Địch thấy mắt hắn hồng hồng, cũng cảm thấy có chút ảm đạm, nhân tiện nói: "Phong mỗ trước dùng châm cho vương phi ngủ, sau đó dùng thuốc đẩy tử cung co lại, chờ lấythai non ra dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo dùng thuốc làm tử cung trở lại bình thường."
một trận đau nhức vừa mới đi qua, Từ Xán Xán khô tàn cuộn mình ở trong lòng Phó Dư Sâm, trên mặt trên đầu tất cả đều là mồ hôi.
Phó Dư Sâm vuốt ve trán nàng, nhìn về phía Phong Địch: "Có cách làm nàng hết đau không?"
Phong Địch suy nghĩ một chút, nói: "Có thì có, nhưng loại thuốc tê này, hơi giống hán đại ma phí tán, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng cũng không thể trừ tận gốc. Mặt khác, dùng qua loại này, trong một năm phu thê tốt nhất không được cùng phòng."
Phó Dư Sâm nói ngay: "Được!"
một lần đau đớn khác truyền tới, Từ Xán Xán lại cuộn mình lại lạnh run.
Phó Dư Sâm nhanh chóng ôm chặt nàng, thấp giọng an ủi: "Ngoan, đừng nhúc nhích, nghe lời, đừng nhúc nhích, đại phu châm kim cho nàng, làm xong sẽ không đau!
Ngân châm theo tay Phong Địch một cây một cây đâm vào, Từ Xán Xán đau đớn dần dần giảm bớt, dần dần ngủ thiếp.
Bởi vì thân phận thái y của Phong Địch, trong hòm thuốc của ông vừa vặn có thuốc bột gây tê.
Chu Nhan đi hầm thuốc, Bích Vân hòa nước sôi và thuốc bột gây tê, lại bỏ thêm chút mật, thế này mới bưng tới.
Phó Dư Sâm giống như đã bình tĩnh lại.
hắn dựa vào tháp ngồi ngay ngắn ở trên nhuyễn tháp, ôm Từ Xán Xán đang mê man vào trong ngực. Lúc Bích Vân đi vào,hắn cúi đầu đang tỉ mỉ nhìn Từ Xán Xán, tay nhẹ nhàng mà mân tóc dài và tóc mai ướt nhẹp mồ hôi Từ Xán Xán, mắt phượngmột mảnh trầm tĩnh.
Bích Vân bưng chén thuốc đi vào, thấp giọng nói: "Công tử, thuốc đến rồi."
Phó Dư Sâm giống như đột nhiên bị đánh thức, cũng không nhìn Bích Vân mà đưa tay tiếp chén thuốc.
Bích Vân vội hỏi: "Công tử, để nô tỳ bưng đi!"
Bởi vì Chu Nhan nhắc nhở, Bích Vân lấy một cái thìa bạc nho nhỏ đến.
Nàng giơ chén thuốc, quỳ gối trước tháp, để Phó Dư Sâm đút Từ Xán Xán uống.
Thìa bạc rất nhỏ, mỗi lần chỉ có thể đút một chút thuốc vào khóe miệng Từ Xán Xán, dù như thế, Phó Dư Sâm vẫn khôngngừng dùng khăn lụa lau thuốc chảy ra từ khóe miệng Từ Xán Xán.
Xong một chén thuốc, hai đầu gối Bích Vân đã tê rần, nàng thấy công tử im lặng khác thường, trong lòng sợ hãi, lặng lẽ lui xuống.
Từ Xán Xán đã ngủ say.
Ở trong mộng nàng giống như trước cảm giác được đau đớn, thân thể ngẫu nhiên còn run một chút.
Phó Dư Sâm cũng không quan tâm Phong Địch còn ở đây, cúi đầu hôn lên môi trắng bệch của Từ Xán Xán.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến nỗi mà có thể nghe được âm thanh sàn sạt trong rừng trúc.
Phong Địch cũng nhìn ra Phó Dư Sâm khác thường, không dám rời đi, cũng không dám lên tiếng, thân thể thẳng tắp ngồi chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần.
âm thanh của Phó Dư Sâm đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng: "Phong tiên sinh, tiện nội nửa tháng trước còn có nguyệt tín, vì sao lại... sẽ có thai?"
Phong Địch mở mắt ra, dò xét liếc hắn một cái, phát hiện mắt phượng sâu thẳm của Phó Dư Sâm nhìn mình chằm chằm, trong lòng một trận chíp bông, vội hỏi: "Vương gia, gọi nha hoàn bên người vương phi vào đi!"
Phong Địch nhìn Bích Vân, hòa ái hỏi: "Vị tiểu đại tỷ này, nguyệt tín lần trước của vương phi đến trong bao lâu?"
Bích Vân nghĩ nghĩ, vội hỏi:" Nguyệt tín lần trước của vương phi đến chỉ nửa ngày liền ngừng."
Phong Địch khẽ vuốt cằm, lại hỏi một câu: "Lượng nhiều hay ít?"
Bích Vân trầm giọng nói: "Chỉ dùng một cái mang nguyệt tín."
Phong Địch nhìn Phó Dư Sâm: "Vương gia, khi đó vương phi đã có thai!"
Phó Dư Sâm nhắm hai mắt lại.
hắn nhớ tới sau khi trở lại Biện Kinh có cùng Từ Xán Xán làm vài lần, hối hận thân thể run run.
Thính Vũ bước vào bẩm báo: "Công tử, Quốc Công Gia đến!"
Biết tin con dâu sẩy thai, Phó Vân Chương lúc ấy liền cứng lại. Tuy rằng biết không thích hợp nhưng ông vẫn đến Trúc Thanh viện hỏi thăm tin tức.
Ông biết con trai con dâu đang ở trong thư phòng, lập tức vào phòng khách.
Từ Đình Hòa đang cầu nguyện trời cao ở trong phòng khách, Phó Vân Chương liền đi vào.
Thấy Định Quốc Công bước vào, tuy Từ Đình Hòa cõi lòng sầu lo, vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như trước, hành lễ với Phó Vân Chương.
Hai người ngồi xuống, trong tay không hẹn mà cùng bưng một ly trà xanh, nhưng đều không uống, mà ngơ ngác ngẩn người.
Tuy Từ Đình Hòa ích kỷ, nhưng dù sao Từ Xán Xán cũng là chất nữ của ông, ông vẫn rất thương tâm. Đương nhiên, làm ông khổ sở nhất vẫn là đứa nhỏ bị mất của Thanh thân vương, nếu nó còn sống, có lẽ đó là thái tử tương lai, hoàng đế tương lai của Đại Lương.
Nhưng mà, tất cả đã muộn.
Ở cổ đại, tỷ lệ tử vong vì sẩy thai cao dọa người, Từ Đình Hòa chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, cầu nguyện Từ Xán Xán đừng chết, đừng đánh mất năng lực sinh con.
một nữ nhân không có khả năng sinh đẻ, cho dù là Thanh vương phi, lại không có khả năng trở thành hoàng hậu Đại Lương!
thật lâu sau, Từ Đình Hòa nghe âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo của Phó Vân Chương—— "Đứa nhỏ này nếu sinh ra được, bây giờ ta có chết cũng không hối tiếc."
Phó Vân Chương đã hơn sáu mươi tuổi, ông không cảm thấy mình có thể bất tử, nếu khi chết mà không nhìn thấy đời sau của Phó thị, vậy ông có chết cũng không nhắm mắt.
Từ Đình Hòa đưa tay bưng kín mặt.
Uống xong thuốc thanh cung, tuy Từ Xán Xán còn mê man bất tỉnh, nhưng phía dưới vẫn tiếp tục chảy máu, đến buổi chiều, còn chảy ra một ít thể rắn gì đó.
Vẻ mặt Phong Địch kinh hỉ, liên tục nói: "Nhờ thân thể vương phi cường tráng, đổi thành người khác, sợ là lượn lờ ở quỷ môn quan rồi!"
Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại: "Nàng hiện tại ổn định rồi sao?"
Phong Địch cười: "đã ổn định lại, hiện tại ngủ là chuyện tốt!"
Phó Dư Sâm đứng dậy đối với Phong Địch thật sâu vái chào: "Xin cầu Phong tiên sinh thay Phó mỗ chăm non nương tử của ta, Phó mỗ đi một chút sẽ trở lại."
Phó Dư Sâm đi đến trước cửa Lô Tuyết Am, nhìn thị vệ bao vây Lô Tuyết Am chặt chẽ, không khỏi vừa lòng gật đầu, sau đó hướng Phó Dương nhíu nhíu cằm: "Cài then cửa lớn Lô Tuyết Am lại, lập một cái giá ở trong sân, lột sạch y phục tiện nhân kia cột lên giác!"
trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên tia cười gằn: "Đuổi mọi người Lô Tuyết Am ra đây, để các ả mở to mắt mà nhìn trò hay!"
Phó thị bảy tỷ muội và nha hoàn ma ma hầu hạ bị binh lính cầm roi đuổi ra khỏi nhà chính.
Phó đại cô nương lạnh lùng nói: "Ta là đích trưởng nữ của Định quốc công, Lai Dương Hậu phu nhân, các ngươi dám to gan —— "
Thị vệ quất tới một roi, " ba" một tiếng, cắt đứt giọng nói của Phó đại cô nương.
Phó đại cô nương lau vết máu bị roi quất trên mặt, thức thời mới là trang tuấn kiệt, không dám nói tiếp.
Bảy vị Phó cô nương đỡ Phó phu nhân mang theo mấy chục nha hoàn ma ma thất tha thất thểu chen chúc đứng trong viện, thị vệ dùng roi dẫn ra đứng thành hàng chỉnh tề, trơ mắt nhìn Vĩnh Hừ Gia bị thị vệ lột sách quần áo chỉ còn lại nửa đoạn quần lót rồi treo trên giá, run rẩy trong gió lạnh.
Mà Phó Dư Sâm áo bào trắng đai đen, như tu la địa ngục nắm trong tay tuyết đao đứng nơi đó, mắt phượng không có chút tình cảm của con người.
Phó nhị cô nương cảm thấy mình không hại Từ Xán Xán, căn bản không cần lo lắng, cho nên xem như trấn tĩnh, định gọi Phó Dư Sâm, ai biết nàng vừa hé miệng liền bị thị vệ quất một roi, một vết máu chảy xuống mặt nàng, chảy xuống môi, Phó nhịcô nương đành phải ngậm miệng lại.
Phó Dư Sâm nhẹ nhàng nói: "Cắt lấy một miếng thịt trên người ả cho ta."
một thị vệ tuấn tú đáp "Vâng", rút đao bước tới, một tay giơ đao cao để trên ngực trái của Hồ Hi châu, một tay nhanh như bay chém xuống.
Miệng Hồ Hi châu không bị nhét lại, theo tay thị vệ chém xuống, ả hét lên chói tai thê lương.
Bọn người Phó đại cô nương bưng kín lỗ tai.
Phó Dư Sâm khẽ cười một tiếng: "không phải nói tay đứt ruột xót sao, lại cắt một ngón tay đi!"
Vẻ mặt thị vệ âm ngoan, giơ đao nhắm ngay ngón tay của Hồ Hi Châu đang thét chói tai chém xuống.
Hồ Hi châu muốn rách cả mí mắt, liều mạng giãy dụa, nhưng lại không mảy may cử động, chỉ có thể thét gào đau nhức kéo tới.
Thị vệ giơ tay chém xuống,ngón tay phải Hồ Hi Châu rơi xuống, máu tươi nối liền nhau chảy xuống, nhanh chóng tụ thànhmột vũng.
Các nữ nhân đứng xem đều hét rầm lên.
Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn Hồ Hi Châu đau đến nỗi cổ nổi gân xanh, ôn nhu hỏi: "Ai sai ngươi? Nha, không nói, vậy cắt cái bên phải kia đi!"
Hồ Hi châu một bên hí một bên cầu xin tha thứ: "Ta nói... Ta nói..."
Thân mình Phó tam cô nương lung lay sắp đổ —— Phó Dư Sâm không phải người, là tên ác quỷ!
Hồ Hi Châu đứt quãng "Là... Là tam... Tam cô nương..." theo lời khai, Phó tam cô nương choáng váng té trên mặt đất.
Sáu vị Phó cô nương còn lại thấy sự tình phát triển đến tình trạng này, thế nhưng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi —— khôngphải các nàng không có tình cảm tỷ muội, mà là Phó Dư Sâm thật sự quá đáng sợ!
Nhìn Hồ Hi châu và Phó tam cô nương đã ngất xỉu, Phó Dư Sâm mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh trăng long lanh: "Ngất xỉu?một người dùng rượu trắng đau tỉnh, một người cắt mũi đau tỉnh!"
Phó tam cô nương tỉnh lại trong cơn đau nhức —— nàng muốn dùng tay sờ cái mũi đau nhức của mình, lại phát hiện bản thân và Hồ Hi Châu song song buộc cùng một chỗ.
Phó Dư Sâm cầm đao bước lên, nhìn thị vệ tuấn tú liếc mắt một cái: "Ngươi lăng trì ả kia, ta lăng trì ả này!"
Lại nhìn thị vệ đứng bên cạnh: "Nếu ngất xỉu thì mặc kệ dùng biện pháp gì, làm hai ả tỉnh lại!"
Chúng nữ quyến vốn dĩ lung lay sắp đổ, nhìn thấy Phó Dư Sâm cắt lỗ tai Phó tam cô nương trong nháy mắt, tất cả đều ngã xuống.
trên mặt Phó Dư Sâm mỉm cười, nghe phụ thân Phó Vân Chương rít gào ngoài cửa, thoải mái cắt từng lát thịt trên người tam tỷ của hắn.
Bên ngoài Phó Vân Chương đã sai người phá cửa.
Trong tiếng đánh thật lớn, Phó Dư Sâm quay đầu nhìn một chút, mỉm cười hai tay giơ tuyết đao lên, dùng sức chém xuống.
Người Phó tam cô nương chia làm hai, nhưng vẫn cong vẹo treo trên giá.
Thị vệ Tuấn tú thấy thế, lấy tuyết đao của thị vệ bên cạnh, bắt chước Phó Dư Sâm dùng sức chém xuống.
Hồ Hi Châu đau đớn vừa mới tỉnh lại thì ngay lập tức hai mắt hoàn toàn tách ra.
Rốt cuộc cửa bị phá ra, Phó Vân Chương bước nhanh vào, ngơ ngác nhìn máu chảy đầy sân, cuối cùng thấy tam nữ nhi bị chém thành hai, "Gào" một tiếng nhào tới.
Phó Dư Sâm mỉm cười hỏi thị vệ tuấn tú: "Ngươi tên gì?"
Thị vệ tuấn tú vội vàng chắp tay nói: "Bẩm vương gia, thuộc hạ họ Hàn tên Thủy.
Phó Dư Sâm thưởng thức nhìn hắn: "Về sau ngươi chính là đội trưởng đội thị vệ vương phi!" hiện tại trước tiên nhận lệnh, sau đó để Phó Tùng điều tra Hàn Thủy lại chi tiết.
Phó Dư Sâm dẫn theo bọn thị vệ nghênh ngang mà đi.
Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về phòng ngủ, mà Phó Dư Sâm đang nằm bên cạnh nàng, mắt phượng khônghề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Bụng còn đau đớn, nhưng không đau dữ dội như trước.
Từ Xán Xán đưa tay sờ sờ quai hàm, cảm thấy trong cổ họng tê tê, giống như nhét vào một cây bông, cực kỳ khó chịu.
Phó Dư Sâm xoay người hôn lên mặt Từ Xán Xán một cái, thấp giọng hỏi nói: "Khỏe chưa?"
Từ Xán Xán không trả lời, mà chỉ nhìn hắn, thanh âm lúc có lúc không: "Thiếp sẩy thai? Sau này còn mang thai đượckhông?"
Khuôn mặt tươi cười của Phó Dư Sâm lập tức cứng lại.
Tám thị vệ nhanh chóng tập trung đến bên cạnh hắn, theo hắn vọt vào đại môn Lô Tuyết Am. Gã sai vặt Tảo Diệp cũng chạy theo vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phó Dương lập tức bình tĩnh lại, hắn nghĩ đến Thái Y viện viện phán Phong Địch hôm nay cũng đến Quốc Công phủ tham gia yến hội, lập tức dặn dò Bích Vân: "Ngươi ôm thiếu phu nhân đến tiền viện thư phòng của công tử, bây giờ ta phải đi tìm công tử và đại phu!" Nếu về nội viện, khoảng cách quá xa.
Sắc mặt Bích Vân tái nhợt, nghe vậy ôm Từ Xán Xán chạy ra ngoài.
Chu Nhan cũng muốn đi theo, nhưng nhìn đến ba người Từ Hàn thị, Thôi thị và Từ Nghi Liên đứng bên cạnh, đành phải ngừng bước.
Phó Dương lập tức phân Phó gã sai vặt Tảo Diệp đi theo mình: "Ngươi chạy thật nhanh để công tử dẫn Phong viện phán đến đây!"
Tảo Diệp đáp, chạy nhanh như chớp.
Phó Dương lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trước hạ lệnh với một thị vệ: "Ngươi đi kêu các huynh đệ bao vây Lô Tuyết Am,một người cũng không bỏ sót!"
Thị vệ chắp tay đáp "Vâng", nhanh chóng lui xuống.
Phó Dương xoay người nhìn Chu Nhan đang chế trụ Hồ Hi châu, trầm giọng nói: "Trói tiện phụ này lại, nhốt trong phòng gác cổng!"
Hai thị vệ bước lên bắt Hồ Hi Châu trong tay Chu Nhan, kéo ả vào phòng gác cổng, sau đó đuổi người gác cổng bên trong ra, hai người một trong một ngoài canh giữ.
Chu Nhan nhìn Phó Dương giải quyết mau lẹ, rất nhanh khống chế được kết cục, quả thực có thể xưng là sát phạt quyết đoán, không khỏi sinh lòng bội phục. Trong những gã sai vặt bên cạnh công tử, Phó Dương không bằng Phó Liễu cơ trí linh hoạt, không bằng Phó Tùng khôn khéo giỏi giang, cũng không như Phó Quế ngay thẳng thật thà, nhưng đến hôm nay, Chu Nhan mới hiểu vì sao công tử đưa Phó Dương cho thiếu phu nhân làm quản gia —— Phó Dương gặp chuyện bình tĩnh khôngloạn, đây là chỗ hơn mọi người của hắn!
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, làm lễ với mấy người Từ Hàn thị sắc mặt sững sờ đứng bên cạnh, dẫn các nàng đến Trúc Thanh viện.
Ra bên ngoài, Chu Nhan mới phát hiện thị vệ võ trang hạng nặng của thiếu phu nhân bao vây Lô Tuyết Am. Nàng thấy tình cảnh này, nghĩ đến thương thế của thiếu phu nhân, trong lòng giống như bị đao cắt, hai tay hơi run rẩy.
Ngoại viện đại phòng khách và thu diễm trai yến của phủ Quốc Công mở tám bữa tiệc, khách quý chật nhà.
Trong đại phòng khách toàn bộ đều là thân tín và bạn tri kỉ của Phó Vân Chương hoặc là của Phó Dư Sâm, ví dụ như binh bộ thượng thư Sướng Tử anh, ngự sử Cận Vĩ Hoán, Lại bộ thị lang Từ Đình Hòa.
Khách ngồi trong Thu diễm trạch là bằng hữu của Quốc Công phủ, ví dụ như bảy bị con rể của Phó Vân Chương và phần đông ngoại tôn.
Lúc Tảo Diệp đi vào đại phòng khách, Phó Dư Sâm cũng không có ở đây, mà ở trong thư phòng mật của Phó Vân Chương gặp Từ Đình cùng với Phong Địch.
Thư phòng mật vị trí bí mật, trước sau cửa sổ đều được cây cối bao quanh, râm mát mà u tĩnh, thích hợp cho việc đàm phán những chuyện bí mật.
Trong hương trà lượn lờ, Phó Dư Sâm, Từ Đình Hòa và Phong Địch cách cái bàn cây tử đàn, ngồi trên ghế La Hán, đang cẩn thận mật đàm.
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống không lên tiếng, Từ Đình Hòa thay hắn thao thao bất tuyệt thuyết phục Phong Địch. đang bàn luận sôi nổi, Thĩnh Vũ canh giữ bên ngoài gõ cửa bẩm báo: "Công tử, Tảo Diệp báo lại, thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân bị thương!"
Phó Dư Sâm nghe xong trái tim đập thình thịch, không cần nghĩ ngợi lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Phong Địch: "Thế thúc mời theo ta đi thăm hỏi tiện nội!"
Phong Địch tất nhiên đồng ý, Từ Đình Hòa cũng đứng lên.
Phó Dư Sâm đi trước, Phong Địch gọi mấy gã sai vặt lấy hòm thuốc, cùng với Từ Đình Hòa ra ngoài từ cửa sau.
Thính Vũ, Quan Tuyết và thị vệ bảo vệ Phó Dư Sâm cũng đi theo.
Phó Dư Sâm đi quá nhanh, Tảo Diệp đành phải vừa chạy vừa bẩm báo: "Bây giờ Thiếu phu nhân đang ở ngoại viện thư phòng của ngài. Trong viện Phu nhân có một con dâu —— hình như là con dâu của PhóCửu Quý Vĩnh Hừ Gia —— đụng thiếu phu nhân ngã, thiếu phu nhân chảy rất nhiều máu..."
Nghe Tảo Diệp nói xong, đầu óc Phó Dư Sâm vang ong ong, hai tay dấu trong ống tay áo Tố La gắt gao nắm thành quyền, hai đùi cũng hơi phát run, cố nén, bước nhanh vừa hỏi Tảo Diệp: " Cuối cùng Thiếu phu nhân ra làm sao?"
Tuổi Tảo Diệp quá nhỏ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói là trên áo và váy của thiếu phu nhân dính rất nhiều máu.
Phó Dư Sâm càng nghe càng gấp, cuối cùng chạy nhanh tới.
Phong Địch và Từ Đình Hòa gặp chuyện quá khẩn cấp, cũng chạy theo Phó Dư Sâm.
Từ Xán Xán nằm trên tháp sau bình phong ở trong thư phòng của Phó Dư Sâm, bụng quá đau làm nàng tỉnh dậy.
Bích Vân nắm tay nàng, cố gắng an ủi nàng.
Bởi vì không tiện dẫn nữ khách đến tiền viện, nên Chu Nhan dẫn đám người Từ Hàn thị đến nội viện giao cho Doãn ma ma chiêu đãi, nàng cũng chạy đến đây.
Lúc này trong mắt toàn là nước mắt, vỗ nhẹ lưng Từ Xán Xán, không biết nên an ủi nàng như thế nào.
Từ Xán Xán cảm thấy giống như có một lưỡi dao đâm vào bụng, đau đến nỗi nàng không thể thở nổi, chỉ cảm thấy đau.
Nàng cố gắng chịu đựng loại đau đớn này, co người lại cố gắng chịu đựng.
Từ Xán Xán nhớ tới kiếp trước phẫu thuật động viêm xoang đã từng dùng qua thuốc gây tê, dùng một cái giống như rơi vào tiên cảnh, đau nhức lập tức không còn, chỉ có một người tiếp một người mộng đẹp.
Nhưng thế giới này không có thuốc gây tê, cho dù Phó Dư Sâm phú quý cũng không thể có thuốc để gây tê cho nàng.
một cơn đau khắc cốt truyền tới, Từ Xán Xán cảm thấy đau nhức dọc theo tuỷ sống truyền khắp tứ chi bách hải, nàng rốt cuộc nhẫn nại không được, lập tức động thân đầu đánh vào tường, ý đồ muốn làm mình ngất xỉu để trốn tránh loại đau nhức này.
Bích Vân và Chu Nhan nhào tới ôm chặt Từ Xán Xán.
Bích Vân khóc lớn tiếng.
Chu Nhan một tay nắm Từ Xán Xán, một tay xốc lên váo ngắn của Từ Xán Xán —— váy dài trắng bị máu tươi làm ướt sũng!
Nước mắt nàng lập tức rơi xuống.
Cả người Từ Xán Xán phát run, vì nhẫn nại đau nhức, môi nàng bị cắn nát, máu chảy xuống, chảy xuống cổ, nhiễm đỏ trung y không bâu.
Nàng hét từng tiếng thảm thiết, tiếp tục lấy đầu đập vào tường.
Phó Dư Sâm vừa chạy đến sân thư phòng, lập tức nghe tiếng thét chói tai thê lương từ trong phòng truyền ra.
hắn nghe ra là giọng Từ Xán Xán, đầu óc lập tức rơi vào hỗn loạn, giống nhau khóc, cũng giống như không khóc, mơ màng sửng sốt chạy vào phòng, vọt vào sau bình phong.
Từ Xán Xán đang giãy dụa thấy Phó Dư Sâm, lập tức khuôn mặt đẫm lệ kêu "Phó Dư Sâm", thân thể còn đang co giật run rẩy.
Phó Dư Sâm bước lên từng bước, ôm nàng vào lòng. Cảm thấy Từ Xán Xán cực kì nhỏ, hận không thể nuốt Từ Xán Xán vào bụng, nuốt vào thì có thể bảo vệ nàng chu toàn!
Từ Xán Xán ở trong lòng hắn lạnh run.
Phó Dư Sâm thấy nàng lại muốn cắn môi, vội vàng nhét ngón tay mình vào trong.
Từ Xán Xán vô ý thức dùng sức cắn, hai tay vẫn run run.
Phó Dư Sâm biết ngón tay mình hẳn là đau, nhưng đầu óc hắn đã chết lặng, không cảm giác đau đớn.
Phong Địch dẫn theo gã sai vặt mang theo hòm thuốc và Từ Đình Hòa cùng nhau vào thư phòng.
Từ Đình Hòa không tiện vào sau bình phong, Phong Địch nhận hòm thuốc trong tay gã sai vặt, tự mình bước vào.
Phong Địch kiểm tra một hồi, chẩn mạch, lại hỏi Chu Nhan và Bích Vân, rất nhanh nói: "Vương phi đã sẩy thai rồi!"
Sắc mặt Phó Dư Sâm tái nhợt, môi cũng trắng bệch, mắt phượng sâu thẳm, cánh tay phải nhanh chóng ôm chặt Từ Xán Xán, tay trái còn ở trong miệng Từ Xán Xán, mở miệng hỏi nói: "Nên làm như thế nào?"
Phong Địch thấy mắt hắn hồng hồng, cũng cảm thấy có chút ảm đạm, nhân tiện nói: "Phong mỗ trước dùng châm cho vương phi ngủ, sau đó dùng thuốc đẩy tử cung co lại, chờ lấythai non ra dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo dùng thuốc làm tử cung trở lại bình thường."
một trận đau nhức vừa mới đi qua, Từ Xán Xán khô tàn cuộn mình ở trong lòng Phó Dư Sâm, trên mặt trên đầu tất cả đều là mồ hôi.
Phó Dư Sâm vuốt ve trán nàng, nhìn về phía Phong Địch: "Có cách làm nàng hết đau không?"
Phong Địch suy nghĩ một chút, nói: "Có thì có, nhưng loại thuốc tê này, hơi giống hán đại ma phí tán, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng cũng không thể trừ tận gốc. Mặt khác, dùng qua loại này, trong một năm phu thê tốt nhất không được cùng phòng."
Phó Dư Sâm nói ngay: "Được!"
một lần đau đớn khác truyền tới, Từ Xán Xán lại cuộn mình lại lạnh run.
Phó Dư Sâm nhanh chóng ôm chặt nàng, thấp giọng an ủi: "Ngoan, đừng nhúc nhích, nghe lời, đừng nhúc nhích, đại phu châm kim cho nàng, làm xong sẽ không đau!
Ngân châm theo tay Phong Địch một cây một cây đâm vào, Từ Xán Xán đau đớn dần dần giảm bớt, dần dần ngủ thiếp.
Bởi vì thân phận thái y của Phong Địch, trong hòm thuốc của ông vừa vặn có thuốc bột gây tê.
Chu Nhan đi hầm thuốc, Bích Vân hòa nước sôi và thuốc bột gây tê, lại bỏ thêm chút mật, thế này mới bưng tới.
Phó Dư Sâm giống như đã bình tĩnh lại.
hắn dựa vào tháp ngồi ngay ngắn ở trên nhuyễn tháp, ôm Từ Xán Xán đang mê man vào trong ngực. Lúc Bích Vân đi vào,hắn cúi đầu đang tỉ mỉ nhìn Từ Xán Xán, tay nhẹ nhàng mà mân tóc dài và tóc mai ướt nhẹp mồ hôi Từ Xán Xán, mắt phượngmột mảnh trầm tĩnh.
Bích Vân bưng chén thuốc đi vào, thấp giọng nói: "Công tử, thuốc đến rồi."
Phó Dư Sâm giống như đột nhiên bị đánh thức, cũng không nhìn Bích Vân mà đưa tay tiếp chén thuốc.
Bích Vân vội hỏi: "Công tử, để nô tỳ bưng đi!"
Bởi vì Chu Nhan nhắc nhở, Bích Vân lấy một cái thìa bạc nho nhỏ đến.
Nàng giơ chén thuốc, quỳ gối trước tháp, để Phó Dư Sâm đút Từ Xán Xán uống.
Thìa bạc rất nhỏ, mỗi lần chỉ có thể đút một chút thuốc vào khóe miệng Từ Xán Xán, dù như thế, Phó Dư Sâm vẫn khôngngừng dùng khăn lụa lau thuốc chảy ra từ khóe miệng Từ Xán Xán.
Xong một chén thuốc, hai đầu gối Bích Vân đã tê rần, nàng thấy công tử im lặng khác thường, trong lòng sợ hãi, lặng lẽ lui xuống.
Từ Xán Xán đã ngủ say.
Ở trong mộng nàng giống như trước cảm giác được đau đớn, thân thể ngẫu nhiên còn run một chút.
Phó Dư Sâm cũng không quan tâm Phong Địch còn ở đây, cúi đầu hôn lên môi trắng bệch của Từ Xán Xán.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến nỗi mà có thể nghe được âm thanh sàn sạt trong rừng trúc.
Phong Địch cũng nhìn ra Phó Dư Sâm khác thường, không dám rời đi, cũng không dám lên tiếng, thân thể thẳng tắp ngồi chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần.
âm thanh của Phó Dư Sâm đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng: "Phong tiên sinh, tiện nội nửa tháng trước còn có nguyệt tín, vì sao lại... sẽ có thai?"
Phong Địch mở mắt ra, dò xét liếc hắn một cái, phát hiện mắt phượng sâu thẳm của Phó Dư Sâm nhìn mình chằm chằm, trong lòng một trận chíp bông, vội hỏi: "Vương gia, gọi nha hoàn bên người vương phi vào đi!"
Phong Địch nhìn Bích Vân, hòa ái hỏi: "Vị tiểu đại tỷ này, nguyệt tín lần trước của vương phi đến trong bao lâu?"
Bích Vân nghĩ nghĩ, vội hỏi:" Nguyệt tín lần trước của vương phi đến chỉ nửa ngày liền ngừng."
Phong Địch khẽ vuốt cằm, lại hỏi một câu: "Lượng nhiều hay ít?"
Bích Vân trầm giọng nói: "Chỉ dùng một cái mang nguyệt tín."
Phong Địch nhìn Phó Dư Sâm: "Vương gia, khi đó vương phi đã có thai!"
Phó Dư Sâm nhắm hai mắt lại.
hắn nhớ tới sau khi trở lại Biện Kinh có cùng Từ Xán Xán làm vài lần, hối hận thân thể run run.
Thính Vũ bước vào bẩm báo: "Công tử, Quốc Công Gia đến!"
Biết tin con dâu sẩy thai, Phó Vân Chương lúc ấy liền cứng lại. Tuy rằng biết không thích hợp nhưng ông vẫn đến Trúc Thanh viện hỏi thăm tin tức.
Ông biết con trai con dâu đang ở trong thư phòng, lập tức vào phòng khách.
Từ Đình Hòa đang cầu nguyện trời cao ở trong phòng khách, Phó Vân Chương liền đi vào.
Thấy Định Quốc Công bước vào, tuy Từ Đình Hòa cõi lòng sầu lo, vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như trước, hành lễ với Phó Vân Chương.
Hai người ngồi xuống, trong tay không hẹn mà cùng bưng một ly trà xanh, nhưng đều không uống, mà ngơ ngác ngẩn người.
Tuy Từ Đình Hòa ích kỷ, nhưng dù sao Từ Xán Xán cũng là chất nữ của ông, ông vẫn rất thương tâm. Đương nhiên, làm ông khổ sở nhất vẫn là đứa nhỏ bị mất của Thanh thân vương, nếu nó còn sống, có lẽ đó là thái tử tương lai, hoàng đế tương lai của Đại Lương.
Nhưng mà, tất cả đã muộn.
Ở cổ đại, tỷ lệ tử vong vì sẩy thai cao dọa người, Từ Đình Hòa chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, cầu nguyện Từ Xán Xán đừng chết, đừng đánh mất năng lực sinh con.
một nữ nhân không có khả năng sinh đẻ, cho dù là Thanh vương phi, lại không có khả năng trở thành hoàng hậu Đại Lương!
thật lâu sau, Từ Đình Hòa nghe âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo của Phó Vân Chương—— "Đứa nhỏ này nếu sinh ra được, bây giờ ta có chết cũng không hối tiếc."
Phó Vân Chương đã hơn sáu mươi tuổi, ông không cảm thấy mình có thể bất tử, nếu khi chết mà không nhìn thấy đời sau của Phó thị, vậy ông có chết cũng không nhắm mắt.
Từ Đình Hòa đưa tay bưng kín mặt.
Uống xong thuốc thanh cung, tuy Từ Xán Xán còn mê man bất tỉnh, nhưng phía dưới vẫn tiếp tục chảy máu, đến buổi chiều, còn chảy ra một ít thể rắn gì đó.
Vẻ mặt Phong Địch kinh hỉ, liên tục nói: "Nhờ thân thể vương phi cường tráng, đổi thành người khác, sợ là lượn lờ ở quỷ môn quan rồi!"
Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại: "Nàng hiện tại ổn định rồi sao?"
Phong Địch cười: "đã ổn định lại, hiện tại ngủ là chuyện tốt!"
Phó Dư Sâm đứng dậy đối với Phong Địch thật sâu vái chào: "Xin cầu Phong tiên sinh thay Phó mỗ chăm non nương tử của ta, Phó mỗ đi một chút sẽ trở lại."
Phó Dư Sâm đi đến trước cửa Lô Tuyết Am, nhìn thị vệ bao vây Lô Tuyết Am chặt chẽ, không khỏi vừa lòng gật đầu, sau đó hướng Phó Dương nhíu nhíu cằm: "Cài then cửa lớn Lô Tuyết Am lại, lập một cái giá ở trong sân, lột sạch y phục tiện nhân kia cột lên giác!"
trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên tia cười gằn: "Đuổi mọi người Lô Tuyết Am ra đây, để các ả mở to mắt mà nhìn trò hay!"
Phó thị bảy tỷ muội và nha hoàn ma ma hầu hạ bị binh lính cầm roi đuổi ra khỏi nhà chính.
Phó đại cô nương lạnh lùng nói: "Ta là đích trưởng nữ của Định quốc công, Lai Dương Hậu phu nhân, các ngươi dám to gan —— "
Thị vệ quất tới một roi, " ba" một tiếng, cắt đứt giọng nói của Phó đại cô nương.
Phó đại cô nương lau vết máu bị roi quất trên mặt, thức thời mới là trang tuấn kiệt, không dám nói tiếp.
Bảy vị Phó cô nương đỡ Phó phu nhân mang theo mấy chục nha hoàn ma ma thất tha thất thểu chen chúc đứng trong viện, thị vệ dùng roi dẫn ra đứng thành hàng chỉnh tề, trơ mắt nhìn Vĩnh Hừ Gia bị thị vệ lột sách quần áo chỉ còn lại nửa đoạn quần lót rồi treo trên giá, run rẩy trong gió lạnh.
Mà Phó Dư Sâm áo bào trắng đai đen, như tu la địa ngục nắm trong tay tuyết đao đứng nơi đó, mắt phượng không có chút tình cảm của con người.
Phó nhị cô nương cảm thấy mình không hại Từ Xán Xán, căn bản không cần lo lắng, cho nên xem như trấn tĩnh, định gọi Phó Dư Sâm, ai biết nàng vừa hé miệng liền bị thị vệ quất một roi, một vết máu chảy xuống mặt nàng, chảy xuống môi, Phó nhịcô nương đành phải ngậm miệng lại.
Phó Dư Sâm nhẹ nhàng nói: "Cắt lấy một miếng thịt trên người ả cho ta."
một thị vệ tuấn tú đáp "Vâng", rút đao bước tới, một tay giơ đao cao để trên ngực trái của Hồ Hi châu, một tay nhanh như bay chém xuống.
Miệng Hồ Hi châu không bị nhét lại, theo tay thị vệ chém xuống, ả hét lên chói tai thê lương.
Bọn người Phó đại cô nương bưng kín lỗ tai.
Phó Dư Sâm khẽ cười một tiếng: "không phải nói tay đứt ruột xót sao, lại cắt một ngón tay đi!"
Vẻ mặt thị vệ âm ngoan, giơ đao nhắm ngay ngón tay của Hồ Hi Châu đang thét chói tai chém xuống.
Hồ Hi châu muốn rách cả mí mắt, liều mạng giãy dụa, nhưng lại không mảy may cử động, chỉ có thể thét gào đau nhức kéo tới.
Thị vệ giơ tay chém xuống,ngón tay phải Hồ Hi Châu rơi xuống, máu tươi nối liền nhau chảy xuống, nhanh chóng tụ thànhmột vũng.
Các nữ nhân đứng xem đều hét rầm lên.
Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn Hồ Hi Châu đau đến nỗi cổ nổi gân xanh, ôn nhu hỏi: "Ai sai ngươi? Nha, không nói, vậy cắt cái bên phải kia đi!"
Hồ Hi châu một bên hí một bên cầu xin tha thứ: "Ta nói... Ta nói..."
Thân mình Phó tam cô nương lung lay sắp đổ —— Phó Dư Sâm không phải người, là tên ác quỷ!
Hồ Hi Châu đứt quãng "Là... Là tam... Tam cô nương..." theo lời khai, Phó tam cô nương choáng váng té trên mặt đất.
Sáu vị Phó cô nương còn lại thấy sự tình phát triển đến tình trạng này, thế nhưng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi —— khôngphải các nàng không có tình cảm tỷ muội, mà là Phó Dư Sâm thật sự quá đáng sợ!
Nhìn Hồ Hi châu và Phó tam cô nương đã ngất xỉu, Phó Dư Sâm mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh trăng long lanh: "Ngất xỉu?một người dùng rượu trắng đau tỉnh, một người cắt mũi đau tỉnh!"
Phó tam cô nương tỉnh lại trong cơn đau nhức —— nàng muốn dùng tay sờ cái mũi đau nhức của mình, lại phát hiện bản thân và Hồ Hi Châu song song buộc cùng một chỗ.
Phó Dư Sâm cầm đao bước lên, nhìn thị vệ tuấn tú liếc mắt một cái: "Ngươi lăng trì ả kia, ta lăng trì ả này!"
Lại nhìn thị vệ đứng bên cạnh: "Nếu ngất xỉu thì mặc kệ dùng biện pháp gì, làm hai ả tỉnh lại!"
Chúng nữ quyến vốn dĩ lung lay sắp đổ, nhìn thấy Phó Dư Sâm cắt lỗ tai Phó tam cô nương trong nháy mắt, tất cả đều ngã xuống.
trên mặt Phó Dư Sâm mỉm cười, nghe phụ thân Phó Vân Chương rít gào ngoài cửa, thoải mái cắt từng lát thịt trên người tam tỷ của hắn.
Bên ngoài Phó Vân Chương đã sai người phá cửa.
Trong tiếng đánh thật lớn, Phó Dư Sâm quay đầu nhìn một chút, mỉm cười hai tay giơ tuyết đao lên, dùng sức chém xuống.
Người Phó tam cô nương chia làm hai, nhưng vẫn cong vẹo treo trên giá.
Thị vệ Tuấn tú thấy thế, lấy tuyết đao của thị vệ bên cạnh, bắt chước Phó Dư Sâm dùng sức chém xuống.
Hồ Hi Châu đau đớn vừa mới tỉnh lại thì ngay lập tức hai mắt hoàn toàn tách ra.
Rốt cuộc cửa bị phá ra, Phó Vân Chương bước nhanh vào, ngơ ngác nhìn máu chảy đầy sân, cuối cùng thấy tam nữ nhi bị chém thành hai, "Gào" một tiếng nhào tới.
Phó Dư Sâm mỉm cười hỏi thị vệ tuấn tú: "Ngươi tên gì?"
Thị vệ tuấn tú vội vàng chắp tay nói: "Bẩm vương gia, thuộc hạ họ Hàn tên Thủy.
Phó Dư Sâm thưởng thức nhìn hắn: "Về sau ngươi chính là đội trưởng đội thị vệ vương phi!" hiện tại trước tiên nhận lệnh, sau đó để Phó Tùng điều tra Hàn Thủy lại chi tiết.
Phó Dư Sâm dẫn theo bọn thị vệ nghênh ngang mà đi.
Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về phòng ngủ, mà Phó Dư Sâm đang nằm bên cạnh nàng, mắt phượng khônghề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Bụng còn đau đớn, nhưng không đau dữ dội như trước.
Từ Xán Xán đưa tay sờ sờ quai hàm, cảm thấy trong cổ họng tê tê, giống như nhét vào một cây bông, cực kỳ khó chịu.
Phó Dư Sâm xoay người hôn lên mặt Từ Xán Xán một cái, thấp giọng hỏi nói: "Khỏe chưa?"
Từ Xán Xán không trả lời, mà chỉ nhìn hắn, thanh âm lúc có lúc không: "Thiếp sẩy thai? Sau này còn mang thai đượckhông?"
Khuôn mặt tươi cười của Phó Dư Sâm lập tức cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.