Chương 210: Chương 205.2
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
09/11/2019
Vì Phó Dư Sâm đã sắp trở lại, Từ Xán Xán liền trang điểm đến thiên kiều bá mị rồi đi ra phòng ngủ.
Nàng mới vừa ở trên giường gấm ngồi xuống định bưng chén nước mật ong lên uống một ngụm, Phó Xuân liền tiến vào bẩm báo, nói Vĩnh An Đế cải trang giá lâm Thái Tử cung.
Từ Xán Xán chỉ phải đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.
Phó Dư Sâm đưa Vĩnh An Đế đến đại điện, sau đó mang theo Tiêu Hạ bọn họ đi đón Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán mới ra đến cửa lớn nội viện thì gặp Phó Dư Sâm.
Trong ráng chiều mênh mông, Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán trang điểm tươi đẹp như hoa lượn lờ đi tới, đầu tiên là vui mừng một trận, tiếp theo đó là ghen tức: Nàng là vợ của mình, đi gặp thánh thượng thì trang điểm xinh đẹp như vậy làm cái gì! (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
(editor: chết cười vì thùng giấm Thái Tử này mất! J)
Tiêu Hạ cũng là trước mắt sáng ngời, lại cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Từ Xán Xán vừa thấy Phó Dư Sâm liền vui mừng cực kỳ, tiến lên uốn gối nói: “Thiếp thân gặp qua Thái Tử điện hạ!”
Phó Dư Sâm hơi bực, nâng nàng dậy đưa lên kiệu quây lụa xanh rồi cùng đi.
Đến phía sau đại điện, Từ Xán Xán thấy Vĩnh An Đế ngồi ở chính giữa giường gấm, liền chuẩn bị cùng Phó Dư Sâm song song hành lễ.
Từ lúc Từ Xán Xán tiến vào, đôi mắt Vĩnh An Đế luôn nhìn chằm chằm vào bụng Từ Xán Xán, phảng phất đã thấy được người thừa kế của đế quốc, mặt gầy nở nụ cười ung dung: “Từ thị miễn lễ!”
Từ Xán Xán là thật sự không hành lễ, đứng ở nơi đó đắc ý mà nhìn Phó Dư Sâm hành lễ.
- ---------------------
Phó Dư Sâm cũng không hàm hồ, quy quy củ củ hành lễ, cùng Từ Xán Xán theo thái giám dẫn ngồi ở phía đông giường, cùng Vĩnh An Đế trò chuyện.
Vĩnh An Đế hiện giờ nhìn thấy Từ Xán Xán liền cảm thấy vui mừng, hòa ái hỏi: “A Sâm là cái người biết tiêu tiền nhất, đem quân đi đánh trận một hồi là đào rỗng quốc khố một lần. Từ thị con còn dư dả hay không? A Sâm có đem vốn riêng của con tiêu hết hay không?” Vĩnh An đế còn có một cái trang viên, thật ra có thể đưa cho Từ thị.
Từ Xán Xán liếc mắt ngó Phó Dư Sâm một cái, yêu kiều nói: “Phụ hoàng, A Sâm cũng không cho con bạc a, đều là con phải cấp cho chàng a! Chàng còn trăm phương nghìn kế tính kế để lấy tiền riêng của con a!”
“không phải mỗi con đâu,” Vĩnh An Đế cười ha hả, “Nó cũng trăm phương nghìn kế tính kế tư khố của trẫm!” A Sâm đánh một cuộc, quốc khố liền rỗng một hồi.
Từ Xán Xán liên tục gật đầu: “A Sâm cũng không buông tha kho riêng của con luôn!”
Phó Dư Sâm: “……”
(editor: haha ta thích ông hoàng thượng này ghê haha)
----------------------
Hàn huyên trong chốc lát, Từ Xán Xán nghĩ Vĩnh An Đế đến đúng lúc Định Quốc Công tới thăm cung Thái Tử sợ là có việc muốn nói, liền tìm cái lý do cáo từ.
Biết Định Quốc Công sẽ rất nhanh đến đây có chuyện muốn thương lượng cùng Vĩnh An Đế, Phó Dư Sâm cũng theo nàng ra tới, bồi Từ Xán Xán chậm rì rì đi ở trên quảng trường rộng lớn.
trên quảng trường có treo đèn phòng gió trên các cột đá cẩm thạch, mấy trăm cái đèn phòng gió làm cho rừng rậm bao quanh quảng trường tỏa ra một vầng ánh sáng mờ ảo.
Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán hai bóng người một cao một thấp song song đi tới..
Tiêu Hạ mang theo người theo ở phía sau xa xa.
Từ Xán Xán đặt tay lên khuỷu tay Phó Dư Sâm, thấp giọng hỏi: “A Sâm, Lam Du Linh có phải sẽ bị xử chém hay không?”
Phó Dư Sâm kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Đúng thế”. Lam Du Linh hại quá nhiều mạng người, tình tiết quá mức nghiêm trọng, tuy rằng tội mưu phản của Lam thị còn đang điều tra, nhưng riêng Lam Du Linh thì đã bị xét xử và bị phán chặt đầu rồi.(edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Từ Xán Xán gật gật đầu, nói: “Hôm nay Thôi thị tới tìm thiếp, nói có người nhờ tẩu ấy làm người trung gian, muốn dùng mười vạn lượng bạc mua mạng của Lam Du Linh để đổi người vào chết thay hắn.”
Phó Dư Sâm nhìn nàng một cái, nói: “Mười vạn lượng? Quá tiện nghi, nói bọn chúng muốn thì đưa một trăm vạn lượng đây.” hắn vẫn biết Lam thị còn có tài sản chưa tìm ra được hết, như thế này không phải là thu thêm được 1 ít nữa hay sao?
Từ Xán Xán nhíu mày nhìn hắn: “Chàng thật đúng là tính toán tha tội cho Lam Du Linh? Chàng không nhớ hắn đã làm những việc còn không bằng súc sinh đó hay sao?”
Phó Dư Sâm thấy nàng mắt to mang theo giận dữ trừng mình, không khỏi cười, duỗi tay định gõ đầu Từ Xán Xán, nhưng hôm nay đầu Từ Xán Xán đầy châu ngọc làm hắn thật sự không có chỗ xuống tay, đành phải cốc trên trán Từ Xán Xán 1 cái: “Nha đầu ngốc!”
Từ Xán Xán vuốt trán, nói: “Thiếp đã bảo Thôi thị chờ tin tức, vậy ngày mai nói thẳng với đại tẩu là phải một trăm vạn hay sao?”
“Trước không cần gặp vội, cứ đánh tiếng cho đối phương đã,” Phó Dư Sâm nói, “Còn có thể mặc cả.”
Từ Xán Xán cũng nói: “Thôi thị là đại tẩu của thiếp, cũng chỉ là người trung gian, chàng đừng làm tẩu ấy bị liên lụy nhé!”
Phó Dư Sâm liếc nàng một cái: “đã biết.”
- -------------------------
Lúc này Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán đã đi tới gần cuối quảng trường, Phó Dư Sâm vẫy tay về phía sau ý bảo cỗ kiệu cùng người nâng tiến lên, sau đó mới mở miệng hỏi Từ Xán Xán: “Nàng hiện tại có bao nhiêu tiền?”
Từ Xán Xán làm vẻ mặt cố ý kinh ngạc: “A Sâm, chàng muốn tính kế tiền riêng của thiếp thật á?”
Sau đó cười tủm tỉm: “Cũng đc đi, thiếp cũng không biết có bao nhiêu, chàng đi hỏi Chu Nhan, Phó Tùng cùng Phó Dương đi! Thiếp đều cho chàng hết!”
Từ Xán Xán dựa sát vào Phó Dư Sâm, cười xinh đẹp nói: “A Sâm a, thiếp đối với chàng thật rất tốt phải không ?!”Thấy nàng bướng bỉnh như thế, Phó Dư Sâm nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại tinh tế của Từ Xán Xán: “Ta sắp lập riêng cho nàng 1 tổ thị vệ danh nghĩa khoảng 5 vạn tân quân, để Tiêu Hạ là chủ, Phó Tùng làm phó, quân phí là do nàng cung cấp.”
Từ Xán Xán chẳng hề để ý: “Tốt quá a!”
Phó Dư Sâm thấy nàng ngây ngốc, muốn giải thích, rồi lại lười nói rõ cho Từ Xán Xán, cuối cùng nói: “Ta không làm nàng thiệt đâu.”
Từ Xán Xán gật đầu: “Thiếp biết.”
Phó Dư Sâm liếc xéo nàng: Nàng thì biết cái gì!
Từ Xán Xán trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, giọng dịu dàng tới mức sắp chảy nước thỏ thẻ: “A Sâm, mọi thứ của thiếp đều là chàng cho, thiếp có cái gì luyến tiếc đây?” Nàng là cố ý lừa tình. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Phó Dư Sâm quả thực bị cảm động, cúi đầu nhìn Từ Xán Xán, mắt phượng sáng lấp lánh.
Từ Xán Xán: “……”
- --------------------
Ngày hôm sau lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện Phó Dư Sâm còn chưa dậy, đang ôm nàng ngủ ngon lành!
Buổi sáng Từ Xán Xán thường là thức dậy một mình, hôm nay thấy Phó Dư Sâm vẫn còn bên cạnh mình liền có chút rửng mỡ, đưa lưng về phía Phó Dư Sâm, rầm rì ở trong lòng ngực hắn xoắn đến xoắn đi.
Phó Dư Sâm vốn muốn để Từ Xán Xán nghỉ ngơi một chút, thấy nàng như thế cũng không nói lời nào, chỉ lo lột quần lót Từ Xán Xán ra đỉnh cứng rắn của mình vào từ phía sau.
Từ Xán Xán: “……”
(editor: ai bảo chị “rửng mỡ” chi ~)
-------------------
Tới giữa trưa Từ Xán Xán mới rời giường nổi.
Chu nhan cùng Bích Vân vừa vén màn lên liền biết ngay đã xảy ra sự tình gì, yên lặng mà hầu hạ Thái Tử Phi đứng dậy mặc quần áo, một câu dư thừa cũng không dám nói.
Từ Xán Xán cả người đau nhức, Chu Nhan giúp nàng mát xa nửa ngày, tới buổi chiều mới có thể ra gặp người.
Hồ ma ma tới hồi báo nói đại thiếu nãi nãi Thị lang Từ phủ phái người đưa bái thiếp tới. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Từ Xán Xán lười biếng trả lời: “Hôm nay ta mệt mỏi, ngày mai rồi nói sau! nói lại cho ma ma đại thiếu nãi nãi nhà ngoại phái tới truyền tin, bảo đại thiếu nãi nãi ngày mai lại đến đây đi.”
Nàng mới vừa ở trên giường gấm ngồi xuống định bưng chén nước mật ong lên uống một ngụm, Phó Xuân liền tiến vào bẩm báo, nói Vĩnh An Đế cải trang giá lâm Thái Tử cung.
Từ Xán Xán chỉ phải đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.
Phó Dư Sâm đưa Vĩnh An Đế đến đại điện, sau đó mang theo Tiêu Hạ bọn họ đi đón Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán mới ra đến cửa lớn nội viện thì gặp Phó Dư Sâm.
Trong ráng chiều mênh mông, Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán trang điểm tươi đẹp như hoa lượn lờ đi tới, đầu tiên là vui mừng một trận, tiếp theo đó là ghen tức: Nàng là vợ của mình, đi gặp thánh thượng thì trang điểm xinh đẹp như vậy làm cái gì! (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
(editor: chết cười vì thùng giấm Thái Tử này mất! J)
Tiêu Hạ cũng là trước mắt sáng ngời, lại cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Từ Xán Xán vừa thấy Phó Dư Sâm liền vui mừng cực kỳ, tiến lên uốn gối nói: “Thiếp thân gặp qua Thái Tử điện hạ!”
Phó Dư Sâm hơi bực, nâng nàng dậy đưa lên kiệu quây lụa xanh rồi cùng đi.
Đến phía sau đại điện, Từ Xán Xán thấy Vĩnh An Đế ngồi ở chính giữa giường gấm, liền chuẩn bị cùng Phó Dư Sâm song song hành lễ.
Từ lúc Từ Xán Xán tiến vào, đôi mắt Vĩnh An Đế luôn nhìn chằm chằm vào bụng Từ Xán Xán, phảng phất đã thấy được người thừa kế của đế quốc, mặt gầy nở nụ cười ung dung: “Từ thị miễn lễ!”
Từ Xán Xán là thật sự không hành lễ, đứng ở nơi đó đắc ý mà nhìn Phó Dư Sâm hành lễ.
- ---------------------
Phó Dư Sâm cũng không hàm hồ, quy quy củ củ hành lễ, cùng Từ Xán Xán theo thái giám dẫn ngồi ở phía đông giường, cùng Vĩnh An Đế trò chuyện.
Vĩnh An Đế hiện giờ nhìn thấy Từ Xán Xán liền cảm thấy vui mừng, hòa ái hỏi: “A Sâm là cái người biết tiêu tiền nhất, đem quân đi đánh trận một hồi là đào rỗng quốc khố một lần. Từ thị con còn dư dả hay không? A Sâm có đem vốn riêng của con tiêu hết hay không?” Vĩnh An đế còn có một cái trang viên, thật ra có thể đưa cho Từ thị.
Từ Xán Xán liếc mắt ngó Phó Dư Sâm một cái, yêu kiều nói: “Phụ hoàng, A Sâm cũng không cho con bạc a, đều là con phải cấp cho chàng a! Chàng còn trăm phương nghìn kế tính kế để lấy tiền riêng của con a!”
“không phải mỗi con đâu,” Vĩnh An Đế cười ha hả, “Nó cũng trăm phương nghìn kế tính kế tư khố của trẫm!” A Sâm đánh một cuộc, quốc khố liền rỗng một hồi.
Từ Xán Xán liên tục gật đầu: “A Sâm cũng không buông tha kho riêng của con luôn!”
Phó Dư Sâm: “……”
(editor: haha ta thích ông hoàng thượng này ghê haha)
----------------------
Hàn huyên trong chốc lát, Từ Xán Xán nghĩ Vĩnh An Đế đến đúng lúc Định Quốc Công tới thăm cung Thái Tử sợ là có việc muốn nói, liền tìm cái lý do cáo từ.
Biết Định Quốc Công sẽ rất nhanh đến đây có chuyện muốn thương lượng cùng Vĩnh An Đế, Phó Dư Sâm cũng theo nàng ra tới, bồi Từ Xán Xán chậm rì rì đi ở trên quảng trường rộng lớn.
trên quảng trường có treo đèn phòng gió trên các cột đá cẩm thạch, mấy trăm cái đèn phòng gió làm cho rừng rậm bao quanh quảng trường tỏa ra một vầng ánh sáng mờ ảo.
Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán hai bóng người một cao một thấp song song đi tới..
Tiêu Hạ mang theo người theo ở phía sau xa xa.
Từ Xán Xán đặt tay lên khuỷu tay Phó Dư Sâm, thấp giọng hỏi: “A Sâm, Lam Du Linh có phải sẽ bị xử chém hay không?”
Phó Dư Sâm kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Đúng thế”. Lam Du Linh hại quá nhiều mạng người, tình tiết quá mức nghiêm trọng, tuy rằng tội mưu phản của Lam thị còn đang điều tra, nhưng riêng Lam Du Linh thì đã bị xét xử và bị phán chặt đầu rồi.(edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Từ Xán Xán gật gật đầu, nói: “Hôm nay Thôi thị tới tìm thiếp, nói có người nhờ tẩu ấy làm người trung gian, muốn dùng mười vạn lượng bạc mua mạng của Lam Du Linh để đổi người vào chết thay hắn.”
Phó Dư Sâm nhìn nàng một cái, nói: “Mười vạn lượng? Quá tiện nghi, nói bọn chúng muốn thì đưa một trăm vạn lượng đây.” hắn vẫn biết Lam thị còn có tài sản chưa tìm ra được hết, như thế này không phải là thu thêm được 1 ít nữa hay sao?
Từ Xán Xán nhíu mày nhìn hắn: “Chàng thật đúng là tính toán tha tội cho Lam Du Linh? Chàng không nhớ hắn đã làm những việc còn không bằng súc sinh đó hay sao?”
Phó Dư Sâm thấy nàng mắt to mang theo giận dữ trừng mình, không khỏi cười, duỗi tay định gõ đầu Từ Xán Xán, nhưng hôm nay đầu Từ Xán Xán đầy châu ngọc làm hắn thật sự không có chỗ xuống tay, đành phải cốc trên trán Từ Xán Xán 1 cái: “Nha đầu ngốc!”
Từ Xán Xán vuốt trán, nói: “Thiếp đã bảo Thôi thị chờ tin tức, vậy ngày mai nói thẳng với đại tẩu là phải một trăm vạn hay sao?”
“Trước không cần gặp vội, cứ đánh tiếng cho đối phương đã,” Phó Dư Sâm nói, “Còn có thể mặc cả.”
Từ Xán Xán cũng nói: “Thôi thị là đại tẩu của thiếp, cũng chỉ là người trung gian, chàng đừng làm tẩu ấy bị liên lụy nhé!”
Phó Dư Sâm liếc nàng một cái: “đã biết.”
- -------------------------
Lúc này Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán đã đi tới gần cuối quảng trường, Phó Dư Sâm vẫy tay về phía sau ý bảo cỗ kiệu cùng người nâng tiến lên, sau đó mới mở miệng hỏi Từ Xán Xán: “Nàng hiện tại có bao nhiêu tiền?”
Từ Xán Xán làm vẻ mặt cố ý kinh ngạc: “A Sâm, chàng muốn tính kế tiền riêng của thiếp thật á?”
Sau đó cười tủm tỉm: “Cũng đc đi, thiếp cũng không biết có bao nhiêu, chàng đi hỏi Chu Nhan, Phó Tùng cùng Phó Dương đi! Thiếp đều cho chàng hết!”
Từ Xán Xán dựa sát vào Phó Dư Sâm, cười xinh đẹp nói: “A Sâm a, thiếp đối với chàng thật rất tốt phải không ?!”Thấy nàng bướng bỉnh như thế, Phó Dư Sâm nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại tinh tế của Từ Xán Xán: “Ta sắp lập riêng cho nàng 1 tổ thị vệ danh nghĩa khoảng 5 vạn tân quân, để Tiêu Hạ là chủ, Phó Tùng làm phó, quân phí là do nàng cung cấp.”
Từ Xán Xán chẳng hề để ý: “Tốt quá a!”
Phó Dư Sâm thấy nàng ngây ngốc, muốn giải thích, rồi lại lười nói rõ cho Từ Xán Xán, cuối cùng nói: “Ta không làm nàng thiệt đâu.”
Từ Xán Xán gật đầu: “Thiếp biết.”
Phó Dư Sâm liếc xéo nàng: Nàng thì biết cái gì!
Từ Xán Xán trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, giọng dịu dàng tới mức sắp chảy nước thỏ thẻ: “A Sâm, mọi thứ của thiếp đều là chàng cho, thiếp có cái gì luyến tiếc đây?” Nàng là cố ý lừa tình. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Phó Dư Sâm quả thực bị cảm động, cúi đầu nhìn Từ Xán Xán, mắt phượng sáng lấp lánh.
Từ Xán Xán: “……”
- --------------------
Ngày hôm sau lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát hiện Phó Dư Sâm còn chưa dậy, đang ôm nàng ngủ ngon lành!
Buổi sáng Từ Xán Xán thường là thức dậy một mình, hôm nay thấy Phó Dư Sâm vẫn còn bên cạnh mình liền có chút rửng mỡ, đưa lưng về phía Phó Dư Sâm, rầm rì ở trong lòng ngực hắn xoắn đến xoắn đi.
Phó Dư Sâm vốn muốn để Từ Xán Xán nghỉ ngơi một chút, thấy nàng như thế cũng không nói lời nào, chỉ lo lột quần lót Từ Xán Xán ra đỉnh cứng rắn của mình vào từ phía sau.
Từ Xán Xán: “……”
(editor: ai bảo chị “rửng mỡ” chi ~)
-------------------
Tới giữa trưa Từ Xán Xán mới rời giường nổi.
Chu nhan cùng Bích Vân vừa vén màn lên liền biết ngay đã xảy ra sự tình gì, yên lặng mà hầu hạ Thái Tử Phi đứng dậy mặc quần áo, một câu dư thừa cũng không dám nói.
Từ Xán Xán cả người đau nhức, Chu Nhan giúp nàng mát xa nửa ngày, tới buổi chiều mới có thể ra gặp người.
Hồ ma ma tới hồi báo nói đại thiếu nãi nãi Thị lang Từ phủ phái người đưa bái thiếp tới. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Từ Xán Xán lười biếng trả lời: “Hôm nay ta mệt mỏi, ngày mai rồi nói sau! nói lại cho ma ma đại thiếu nãi nãi nhà ngoại phái tới truyền tin, bảo đại thiếu nãi nãi ngày mai lại đến đây đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.