Chương 45
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
25/06/2017
Phó Dư Sâm khép chặt hai tay để cho Từ Xán Xán dính sát trên người mình.
Chàng mặc áo dài màu đen bằng lụa mỏng còn Từ Xán Xán chỉ mặc áo lót,
hai thân thể chỉ cách nhau một tầng y phục mỏng manh dán sát vào nhau,
chàng có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mềm mại của Từ Xán Xán, ngửi thấy hương thơm ngào ngạt trên người nàng. Trong khoảnh khắc này, Phó Dư Sâm nhớ lại lúc trước khi chàng ngửi thấy mùi thơm trên người nữ nhân và
mùi son phấn thì sẽ nôn mửa. Chàng càng ôm lấy Từ Xán Xán chặt thêm. Từ
Xán Xán là của chàng, là ông trời dành riêng cho chàng.
Từ Xán Xán bị ôm quá chặt, sắp không thở nổi. Hơi thở ấm áp của Phó Dư Sâm trên đỉnh đầu nàng, làm thân thể trong ngực chàng cũng run rẩy theo. Ngực chàng hơi gầy nhưng ấm áp vững chắc, Từ Xán Xán vươn hai tay ôm hông Phó Dư Sâm, dán mặt ở trước ngực chàng. Lần thứ hai cảm nàng nhận được hông của Phó Dư Sâm rốt cuộc gầy đến thế nào, trước kia nàng là kinh ngạc, bây giờ là yêu thương. Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán, cảm thấy cực kỳ ấm áp yên bình, chàng vốn không thích nói chuyện, bởi vậy chỉ đơn giản ôm Từ Xán Xán cũng không định nói lời nào. Từ Xán Xán có nhiều điều muốn nói cùng Phó Dư Sâm, lại không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng nàng giãy khỏi Phó Dư Sâm, ngồi song song với Phó Dư Sâm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi:
- Tên tự của công tử là gì?
Đây là nàng học từ cha mình. Phó Dư Sâm hơi kinh ngạc nhìn Từ Xán Xán:
- Tên là...
Chàng đột nhiên ôm Từ Xán Xán, đặt nàng ngồi lên chân mình, cố gắng nói lảng sang chuyện khác. Từ Xán Xán xê dịch trong ngực chàng, cố tìm một vị trí thỏa mái —— Phó Dư Sâm quá gầy, ngồi trên đùi chàng cũng không phải là một chuyện quá thoải mái! Phó Dư Sâm không khỏi thống khổ rên một tiếng. Từ Xán Xán cảm giác được phía dưới có một vật cưng cứng chỉa vào phía dưới mình, nàng lập tức hiểu rõ đó là cái gì, không khỏi mặt đỏ tới mang tai muốn tránh thoát. Hơi thở ấm áp của Phó Dư Sâm phun bên tai Từ Xán Xán, chàng cúi đầu mút vành tai Từ Xán Xán. Lúc này Từ Xán Xán mới phát hiện điểm nhạy cảm của mình nhiều lắm, nàng không khỏi cong ngón chân, hô hấp dồn dập. Phó Dư Sâm nhẹ giọng nói bên tai nàng:
- Tên tự của ta là Thiên Tứ!
Từ Xán Xán ngẩn người, không nhịn được nở nụ cười. Nàng thực sự không nghĩ tới Phó Dư Sâm đẹp như thiên tiên lại có tên tự quê mùa như thế! Phó Dư Sâm bị nàng cười thẹn quá thành giận, mặt đỏ tới mang tai, bèn cố sức ôm lấy Từ Xán Xán đặt ngang lên giường, đè lên người nàng, cảm thụ thân thể mềm mại của nàng. Chàng đè ép một hồi, cũng nghĩ như thế này không hợp lý, lập tức nâng người dậy, tách hai chân Từ Xán Xán ra, quỳ gối ở giữa. Trên thân Từ Xán Xán chỉ mặc yếm, phía dưới là tiết khố bằng lụa mỏng, giữa yếm và tiết khố là một vùng da thịt trắng mịn mượt mà. Phó Dư Sâm sợ làm bị thương nàng, cẩn thận từng tí một vuốt ve nàng. Vuốt vuốt một hồi, cuối cùng chàng phúc chí tâm linh (việc đến thì lòng sáng ra), kéo yếm của Từ Xán Xán ra, hai tay cầm hai luồng đẫy đà xoa nắn.
Từ Xán Xán không nghĩ tới bản thân mình lại nhạy cảm như vậy, cả người nhanh chóng run rẩy, phát ra âm thanh thật nhỏ. Nghe được tiếng của nàng, tâm Phó Dư Sâm khẽ động, tay cách tiết khố sờ vào chỗ đó của Từ Xán Xán. Chàng phát hiện tiết khố đã ướt đẫm, bèn nâng hai chân Từ Xán Xán lên vòng qua eo mình, sau đó lấy ra vật đã bành trướng kinh người cách tiết khố chỉa vào chỗ đó của Từ Xán Xán. Phó Dư Sâm cách tiết khố cố sức đâm vài cái, cảm giác mình sắp nghẹn chết rồi! Chàng tựa như nổi điên muốn Từ Xán Xán, nhưng chàng biết bây giờ không phải lúc. Chàng yêu Từ Xán Xán, bất luận gì làm tổn hại tới Từ Xán Xán chàng cũng không muốn làm! Thà rằng mình bị nghẹn.
Tay Từ Xán Xán bất tri bất giác sờ lên vật cứng rắn nóng như lửa kia của Phó Dư Sâm. Tay Từ Xán Xán cực kỳ mềm mại non mịn, nàng vừa nắm chỗ đó của Phó Dư Sâm, da đầu Phó Dư Sâm lập tức căng thẳng, suýt nữa tiết ra. Giống như trong ký ức lần trước của Từ Xán Xán, tay nàng cầm không đủ. Từ Xán Xán áp dụng kỹ thuật mà Âu Dương đại gia dạy nàng mà vuốt ve hai cái, lập tức cảm thấy bị chất lỏng nóng ấm bắn lên tay. Trong bóng tối nàng nhìn Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm cụt hứng nằm một bên, lấy tay che mắt. Phó Dư Sâm muốn giải thích đây là lần đầu tiên của chàng, không cùng nàng một chỗ, nơi đó của chàng căn bản sẽ không cứng rắn được...Thế nhưng, bởi vì xấu hổ và giận dữ đan xen, chàng không nói gì cả, mặc quần xong vội vã lao ra ngoài.
Từ Xán Xán lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cuối cùng xác định Phó Dư Sâm vừa đi khuất, cảm giác kỳ quái trên tay nhắc nhở nàng. Từ Xán Xán ngốc nghếch đưa tay đến chóp mũi ngửi ngửi, không ngửi thấy rõ là mùi vị gì. Nàng nghĩ dịch thể này là của Phó Dư Sâm, bèn không tự chủ được lè lưỡi liếm một chút. Sau đó, Từ Xán Xán bị hành động không biết xấu hổ của mình dọa sợ. Nàng thật nhanh rút một chiếc khăn từ dưới gối ra lau sạch sẽ chất lỏng trên tay, vò khăn lại thành một cục, lại rút ra thêm một chiếc khăn nữa bọc lại, nhét dưới gối đầu, định đến khi trời sáng thì lặng lẽ ném đi.
Sáng sớm Bích Vân và Tiểu Hương tới hầu hạ nàng. Từ Xán Xán lấy hai thỏi bạc nhỏ cho Bích Vân và Tiểu Hương. Bích Vân và Tiểu Hương hành lễ cảm tạ. Từ Xán Xán nhìn Tiểu Hương:
- Tiểu Hương, ngươi nhất định phải cố gắng hơn nữa mới được!
Tiểu Hương bị nàng nhìn hơi sợ hãi, vội vội vàng vàng đáp vâng. Lúc này Từ Xán Xán mới nói:
- Ngươi đi lấy giúp ta vài thùng nước, chút nữa ta có việc cần dùng đến!
Bích Vân vội hỏi:
- Cô nương muốn rửa gì ạ? Để nô tỳ làm cho ạ!
Từ Xán Xán cười:
- Nhưng ta muốn tự mình làm!
Đợi Tiểu Hương đi ra ngoài, thân thể Từ Xán Xán không khỏi thư giãn xuống, nàng suy nghĩ mới sáng sớm mình đã thị uy cảnh cáo Tiểu Hương, kỳ thật lúc làm như vậy nàng cảm thấy mình là một người xấu xa!
Phó Dư Sâm ngủ không bao lâu đã tỉnh. Phó Dương hầu hạ chàng rửa mặt, Phó Quế mang mũ và áo giáo ra chuẩn bị giúp công tử mặc vào. Tiết Anh cũng sớm thay giáp trụ chạy tới, vào thư phòng, thẳng thắn lưu loát hành lễ một cái:
- Tiết Anh tham kiến Đoàn luyện đại nhân!
Phó Dư Sâm vẫn đắm chìm trong xấu hổ và giận dữ đêm qua, bởi vậy chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng không phản ứng. Người dưới trướng Phó Dư Sâm đều biết tính tình của chàng, vì vậy Tiết Anh cũng không câu nệ, cười hì hì đứng lên. Nhìn bộ dáng Tiết Anh vui vẻ, Phó Dư Sâm rất muốn hỏi hắn tại sao đêm qua mình lại tiết nhanh như thế. Trước kia là chàng không cứng được, hiện tại cứng được thì lại bị tiết sớm, việc này làm Phó Dư Sâm thật khổ sở mà! Dưới trướng chàng có mấy người trẻ tuổi nhưng chỉ có Tiết Anh đã thành thân, chẳng phải có chút kinh nghiệm hơn à? ! Nhưng cuối cùng Phó Dư Sâm vẫn không mở miệng. Chàng nghĩ, việc này chỉ có chàng và Xán Xán biết là được!
Phó Liễu đi đến, cầm trong tay một chồng thiếp mời, thư tín và các loại lễ vật.
- Công tử, lại có người vạch tội người đấy ạ!
Phó Liễu mặt mày ủ dột nói.
- À.
Phó Dư Sâm rất bình tĩnh,
- Có những ai thế?
Phó Liễu cầm lấy danh sách đọc lên:
- Lễ nghi viện phán lễ bộ Lý Triệu Khánh, Hình bộ viên ngoại lang Trương Khánh, Ngự Sử Tống Kim Vân...
Nghe đến mấy tên quan viên tố cáo mình, Phó Dư Sâm hít một hơi thật sâu, quên ngay chuyện nhi nữ tình trường này ra sau ót, nghiêm túc tinh thần chuẩn bị nghênh chiến.
Từ Xán Xán bị ôm quá chặt, sắp không thở nổi. Hơi thở ấm áp của Phó Dư Sâm trên đỉnh đầu nàng, làm thân thể trong ngực chàng cũng run rẩy theo. Ngực chàng hơi gầy nhưng ấm áp vững chắc, Từ Xán Xán vươn hai tay ôm hông Phó Dư Sâm, dán mặt ở trước ngực chàng. Lần thứ hai cảm nàng nhận được hông của Phó Dư Sâm rốt cuộc gầy đến thế nào, trước kia nàng là kinh ngạc, bây giờ là yêu thương. Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán, cảm thấy cực kỳ ấm áp yên bình, chàng vốn không thích nói chuyện, bởi vậy chỉ đơn giản ôm Từ Xán Xán cũng không định nói lời nào. Từ Xán Xán có nhiều điều muốn nói cùng Phó Dư Sâm, lại không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng nàng giãy khỏi Phó Dư Sâm, ngồi song song với Phó Dư Sâm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi:
- Tên tự của công tử là gì?
Đây là nàng học từ cha mình. Phó Dư Sâm hơi kinh ngạc nhìn Từ Xán Xán:
- Tên là...
Chàng đột nhiên ôm Từ Xán Xán, đặt nàng ngồi lên chân mình, cố gắng nói lảng sang chuyện khác. Từ Xán Xán xê dịch trong ngực chàng, cố tìm một vị trí thỏa mái —— Phó Dư Sâm quá gầy, ngồi trên đùi chàng cũng không phải là một chuyện quá thoải mái! Phó Dư Sâm không khỏi thống khổ rên một tiếng. Từ Xán Xán cảm giác được phía dưới có một vật cưng cứng chỉa vào phía dưới mình, nàng lập tức hiểu rõ đó là cái gì, không khỏi mặt đỏ tới mang tai muốn tránh thoát. Hơi thở ấm áp của Phó Dư Sâm phun bên tai Từ Xán Xán, chàng cúi đầu mút vành tai Từ Xán Xán. Lúc này Từ Xán Xán mới phát hiện điểm nhạy cảm của mình nhiều lắm, nàng không khỏi cong ngón chân, hô hấp dồn dập. Phó Dư Sâm nhẹ giọng nói bên tai nàng:
- Tên tự của ta là Thiên Tứ!
Từ Xán Xán ngẩn người, không nhịn được nở nụ cười. Nàng thực sự không nghĩ tới Phó Dư Sâm đẹp như thiên tiên lại có tên tự quê mùa như thế! Phó Dư Sâm bị nàng cười thẹn quá thành giận, mặt đỏ tới mang tai, bèn cố sức ôm lấy Từ Xán Xán đặt ngang lên giường, đè lên người nàng, cảm thụ thân thể mềm mại của nàng. Chàng đè ép một hồi, cũng nghĩ như thế này không hợp lý, lập tức nâng người dậy, tách hai chân Từ Xán Xán ra, quỳ gối ở giữa. Trên thân Từ Xán Xán chỉ mặc yếm, phía dưới là tiết khố bằng lụa mỏng, giữa yếm và tiết khố là một vùng da thịt trắng mịn mượt mà. Phó Dư Sâm sợ làm bị thương nàng, cẩn thận từng tí một vuốt ve nàng. Vuốt vuốt một hồi, cuối cùng chàng phúc chí tâm linh (việc đến thì lòng sáng ra), kéo yếm của Từ Xán Xán ra, hai tay cầm hai luồng đẫy đà xoa nắn.
Từ Xán Xán không nghĩ tới bản thân mình lại nhạy cảm như vậy, cả người nhanh chóng run rẩy, phát ra âm thanh thật nhỏ. Nghe được tiếng của nàng, tâm Phó Dư Sâm khẽ động, tay cách tiết khố sờ vào chỗ đó của Từ Xán Xán. Chàng phát hiện tiết khố đã ướt đẫm, bèn nâng hai chân Từ Xán Xán lên vòng qua eo mình, sau đó lấy ra vật đã bành trướng kinh người cách tiết khố chỉa vào chỗ đó của Từ Xán Xán. Phó Dư Sâm cách tiết khố cố sức đâm vài cái, cảm giác mình sắp nghẹn chết rồi! Chàng tựa như nổi điên muốn Từ Xán Xán, nhưng chàng biết bây giờ không phải lúc. Chàng yêu Từ Xán Xán, bất luận gì làm tổn hại tới Từ Xán Xán chàng cũng không muốn làm! Thà rằng mình bị nghẹn.
Tay Từ Xán Xán bất tri bất giác sờ lên vật cứng rắn nóng như lửa kia của Phó Dư Sâm. Tay Từ Xán Xán cực kỳ mềm mại non mịn, nàng vừa nắm chỗ đó của Phó Dư Sâm, da đầu Phó Dư Sâm lập tức căng thẳng, suýt nữa tiết ra. Giống như trong ký ức lần trước của Từ Xán Xán, tay nàng cầm không đủ. Từ Xán Xán áp dụng kỹ thuật mà Âu Dương đại gia dạy nàng mà vuốt ve hai cái, lập tức cảm thấy bị chất lỏng nóng ấm bắn lên tay. Trong bóng tối nàng nhìn Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm cụt hứng nằm một bên, lấy tay che mắt. Phó Dư Sâm muốn giải thích đây là lần đầu tiên của chàng, không cùng nàng một chỗ, nơi đó của chàng căn bản sẽ không cứng rắn được...Thế nhưng, bởi vì xấu hổ và giận dữ đan xen, chàng không nói gì cả, mặc quần xong vội vã lao ra ngoài.
Từ Xán Xán lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cuối cùng xác định Phó Dư Sâm vừa đi khuất, cảm giác kỳ quái trên tay nhắc nhở nàng. Từ Xán Xán ngốc nghếch đưa tay đến chóp mũi ngửi ngửi, không ngửi thấy rõ là mùi vị gì. Nàng nghĩ dịch thể này là của Phó Dư Sâm, bèn không tự chủ được lè lưỡi liếm một chút. Sau đó, Từ Xán Xán bị hành động không biết xấu hổ của mình dọa sợ. Nàng thật nhanh rút một chiếc khăn từ dưới gối ra lau sạch sẽ chất lỏng trên tay, vò khăn lại thành một cục, lại rút ra thêm một chiếc khăn nữa bọc lại, nhét dưới gối đầu, định đến khi trời sáng thì lặng lẽ ném đi.
Sáng sớm Bích Vân và Tiểu Hương tới hầu hạ nàng. Từ Xán Xán lấy hai thỏi bạc nhỏ cho Bích Vân và Tiểu Hương. Bích Vân và Tiểu Hương hành lễ cảm tạ. Từ Xán Xán nhìn Tiểu Hương:
- Tiểu Hương, ngươi nhất định phải cố gắng hơn nữa mới được!
Tiểu Hương bị nàng nhìn hơi sợ hãi, vội vội vàng vàng đáp vâng. Lúc này Từ Xán Xán mới nói:
- Ngươi đi lấy giúp ta vài thùng nước, chút nữa ta có việc cần dùng đến!
Bích Vân vội hỏi:
- Cô nương muốn rửa gì ạ? Để nô tỳ làm cho ạ!
Từ Xán Xán cười:
- Nhưng ta muốn tự mình làm!
Đợi Tiểu Hương đi ra ngoài, thân thể Từ Xán Xán không khỏi thư giãn xuống, nàng suy nghĩ mới sáng sớm mình đã thị uy cảnh cáo Tiểu Hương, kỳ thật lúc làm như vậy nàng cảm thấy mình là một người xấu xa!
Phó Dư Sâm ngủ không bao lâu đã tỉnh. Phó Dương hầu hạ chàng rửa mặt, Phó Quế mang mũ và áo giáo ra chuẩn bị giúp công tử mặc vào. Tiết Anh cũng sớm thay giáp trụ chạy tới, vào thư phòng, thẳng thắn lưu loát hành lễ một cái:
- Tiết Anh tham kiến Đoàn luyện đại nhân!
Phó Dư Sâm vẫn đắm chìm trong xấu hổ và giận dữ đêm qua, bởi vậy chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng không phản ứng. Người dưới trướng Phó Dư Sâm đều biết tính tình của chàng, vì vậy Tiết Anh cũng không câu nệ, cười hì hì đứng lên. Nhìn bộ dáng Tiết Anh vui vẻ, Phó Dư Sâm rất muốn hỏi hắn tại sao đêm qua mình lại tiết nhanh như thế. Trước kia là chàng không cứng được, hiện tại cứng được thì lại bị tiết sớm, việc này làm Phó Dư Sâm thật khổ sở mà! Dưới trướng chàng có mấy người trẻ tuổi nhưng chỉ có Tiết Anh đã thành thân, chẳng phải có chút kinh nghiệm hơn à? ! Nhưng cuối cùng Phó Dư Sâm vẫn không mở miệng. Chàng nghĩ, việc này chỉ có chàng và Xán Xán biết là được!
Phó Liễu đi đến, cầm trong tay một chồng thiếp mời, thư tín và các loại lễ vật.
- Công tử, lại có người vạch tội người đấy ạ!
Phó Liễu mặt mày ủ dột nói.
- À.
Phó Dư Sâm rất bình tĩnh,
- Có những ai thế?
Phó Liễu cầm lấy danh sách đọc lên:
- Lễ nghi viện phán lễ bộ Lý Triệu Khánh, Hình bộ viên ngoại lang Trương Khánh, Ngự Sử Tống Kim Vân...
Nghe đến mấy tên quan viên tố cáo mình, Phó Dư Sâm hít một hơi thật sâu, quên ngay chuyện nhi nữ tình trường này ra sau ót, nghiêm túc tinh thần chuẩn bị nghênh chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.