Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 79
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
20/04/2017
Hàn Anh liếc Phó Tạ, thấy hắn tuy không có biểu tình gì, thế nhưng trong mắt phượng hàm chứa ý cười, liền đoán được trong lòng Phó Tạ chắc là
đang suy nghĩ làm thế nào quản thúc mình, không khỏi mỉm cười.
Đêm qua nếu như không có phần phía sau thì thật ra là một đêm tân hôn rất hoàn mỹ, nhưng... khúc sau quá đau...
Nàng lại nhìn nhìn Phó Tạ, rũ mắt xuống chậm rãi suy tính.
Hàn Anh nghĩ tới mấy cái bình bạch ngọc mình giấu ở trong góc, trong lòng dần dần đã có tính toán. Trong quyển sách mẫu thân cho hình như có nhắc tới chất lỏng trong bình bạch ngọc, chẳng những có công dụng bôi trơn vô cùng tốt, còn có thể hạn chế đau đớn...
Lúc này hai người đang đi trên hành lang chính viện quay quay phòng của Phó Tạ, phía trên hành lang là dây leo khô héo, sớm đã mất đi màu xanh biếc ngày hè, đã biến thành màu đen buồn bã, vang lên tiếng xào xạc trong gió lạnh ngày đông.
Hàn Anh giương mắt nhìn Phó Tạ: "Ca ca, đây là dây leo gì?"
Phó Tạ suy nghĩ một chút mới nói: "Hình như là hoa lăng tiêu."
Hàn Anh nghĩ đến những đóa hoa lăng tiêu nở rộ vàng óng tinh xảo vào mùa xuân, không khỏi lâm vào trầm tư, mãi cho đến khi ra khỏi hành lang, mới nói: "Chờ lần sau chúng ta trở về, hoa lăng tiêu này không biết là nở rộ hay héo rũ..." mùng mười Phó Tạ đi Lỗ Châu, buổi chiều ngày mai hai người bọn họ phải xuất phát đi Lỗ Châu rồi, sau đó tùy giá vào kinh. Chờ bọn họ quay lại Liêu Châu, không biết là khi nào nữa.
Nghĩ đến mẫu thân sắp chuyển dạ, trong lòng Hàn Anh không khỏi có cảm giá biệt ly.
Tâm tư Phó Tạ tinh tế, lập tức liền nhìn Hàn Anh: "Muội luyến tiếc phải rời khỏi Liêu Châu sao?"
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn hắn: "vâng."
Phó Tạ ôm eo nàng, ôn nhu nói: "a Anh, cho dù ở đâu, ta đều mang theo muội."
Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ, đôi mắt tỏa sáng nhìn Phó Tạ: "Nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra, bốn con ngựa có rượt cũng không kịp. Ca ca, huynh nói chuyện cần phải giữ lời!"
Phó Tạ: "... Đó là đương nhiên." Hắn cảm giác mình giống như bị rơi vào cạm bẫy.
"Hai chúng ta lưỡng đã định rồi đó" Hàn Anh dương dương đắc ý, "cho dù là hành quân đánh nhau, cũng phải mang theo muội!"
Nàng cười dịu dàng nhìn Phó Tạ, giơ bàn tay trắng nõn lên: "Vỗ tay thề đi!" Nàng yêu Phó Tạ, tất nhiên là muốn luôn đi theo Phó Tạ.
Phó Tạ ôn nhu chăm chú nhìn nàng, nói giọng khàn khàn: "Được!" Hắn cảm thấy Hàn Anh đã ngốc còn yếu ớt, phải vĩnh viễn giam cầm nàng ở bên cạnh mình, chăm sóc nàng, che chở nàng.
"BA~" một tiếng, hai người vỗ tay ăn thề.
Nhìn khuôn mặt Hàn Anh ửng đỏ trong gió rét, Phó Tạ không khỏi giật mình, đưa tay đi vuốt ve khuôn mặt Hàn Anh, trực giác mềm mại lạnh buốt, vội nói: "Bên ngoài lạnh lắm rồi, chúng ta trở về đi!"
Hàn Anh "vâng" một tiếng, nắm chặt tay Phó Tạ đi vào nhà chính, vừa đi vừa nói: "Muội biết đêm qua huynh ngủ không ngon, huynh ngủ thêm một lát đi!"
Phó Tạ thấy Hàn Anh quan tâm đến hắn, trong lòng nhất thời mềm mại thành một vũng nước, cánh tay phải gắt gao siết chặt vòng eo Hàn Anh, ước gì có thể sáp nhập thân thể Hàn Anh vào bên trong thân thể mình, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Trở lại trong phòng, Hàn Anh cho nha hoàn lui xuống.
Mành gấm rũ xuống, che đi ánh mặt trời ngày đông ở bên ngoài vào, trong phòng lập tức chỉ còn lại có nàng và Phó Tạ.
Hàn Anh nhón chân ngẩng đầu chăm chú nhìn Phó Tạ, đang muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng, bờ môi liền chạm đến bờ môi mềm mại của Phó Tạ, Phó Tạ cúi người hôn nàng.
Phó Tạ đầu tiên là ngậm môi Hàn Anh dùng sức hút vào, tiếp theo liền thăm dò vào trong miệng Hàn Anh, mạnh mẽ ngăn chặn lại lời lẽ lộn xộn của nàng, nụ hôn này phải nói là vô cùng nóng bỏng triền miên.
Hôn đến lúc thở hồng hộc, toàn thân Hàn Anh mềm nhũn cả ra.
Phó Tạ hôn đến nhiệt huyết sôi trào, ôm Hàn Anh đi vào phòng trong.
Hàn Anh nằm trên nệm gấm, mở to mắt nhìn Phó Tạ ở phía trên.
Phó Tạ cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Lông mi của hắn dày và dài, che đi sóng mắt tĩnh mịch, hình dáng đuôi mắt phượng vô cùng hoàn hảo, giống như dùng mực tỉ mỉ phác hoạ, nhìn rất xinh đẹp.
Phó Tạ chăm chú sờ chỗ đó của nàng, Hàn Anh biết rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, giọng nói nàng mềm mại rung động: "Ca ca, chờ muội lấy một thứ đã..."
...(giản lược 1000 chữ)
Hàn Anh đau đến cả người cứng ngắc, hai tay bên hông bị Phó Tạ ấn đến phát run, trên trán đổ đầy mồ hôi, gò má nàng bị áp chặt vào áo ngủ bằng gấm, cho nên nhịn xuống được việc muốn gào lên một tiếng.
Phó Tạ cũng không chịu nổi, đỏ tươi bờ môi run nhè nhẹ, cả người cứng ngắc, mắt phượng xinh đẹp như là bịt kín tầng một hơi nước, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ mặt vui thích và thống khổ đan xen.
Không biết qua bao lâu, đau đớn của Hàn Anh mới hóa giải được một ít.
Trên trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, mấy sợi tóc dán ở trên mặt, rất là khó chịu, liền với tay lấy cái khăn lụa cạnh gối nằm.
cầm khăn lụa lên, nàng mới phát hiện trên khăn lụa rõ ràng là một mảng lớn vết máu đỏ tươi, không khỏi vừa thẹn vừa xấu hổ, vội vàng nhét khăn lụa trở về chỗ cũ.
Hàn Anh muốn đứng dậy đi tìm khăn sạch sẽ, thế nhưng Phó Tạ nằm ở trên người nàng ngủ mất rồi. Hắn hiếm khi ngủ say được như thế, Hàn Anh không nỡ đánh thức hắn, đành phải nhẫn nại một chút.
Bên ngoài chẳng biết tuyết rơi từ lúc nào.
Phía trước cửa sổ màn che buông xuống, trong phòng trở nên rất tối.
Hàn Anh nhắm mắt lại, lắng nghe thanh âm của bốn phía.
Bên cạnh là âm thanh của kim đồng hồ qua qua lại lại, ngoài cửa sổ là âm thanh "rào rào" của tuyết rơi, còn có tiếng hít thở đều đều của Phó Tạ, còn có tiếng tim đập chầm chậm có quy luật của hắn.
Nàng vươn tay ôm lấy vòng eo gầy của Phó Tạ, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
Phó Tạ ngủ say sưa, chờ hắn thức dậy đã là ban đêm.
Vừa rồi hắn lại giằng co Hàn Anh một phen, Hàn Anh mệt mỏi lại ngủ mất rồi.
Sau khi Phó Tạ đứng dậy lặng lẽ tách Hàn Anh ra, nhìn nhìn vết thương ở chỗ đó.
Hàn Anh ngủ rất sâu, không hề có cảm giác. Phó Tạ lại hạ quyết tâm, nhất định phải sai người âm thầm che chở Hàn Anh.
Sau khi nhìn được một lát, mặt hắn đỏ tới mang tai kéo áo ngủ trùm lên trên người Hàn Anh, sau đó ngồi yên chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.
Hàn Anh lúc ngủ rất ngoan, rất điềm tĩnh.
Phó Tạ sờ lên vết thương trên môi Hàn Anh, trong lòng đau nhói, không ngờ Hàn Anh lại đau đến cái loại tình trạng này, môi của mình cũng cắn nát!
Hắn cúi người hôn một cái trên môi Hàn Anh, đứng dậy đi ra nhà chính.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, dần dần tuyết rơi lớn như lông ngỗng, bên ngoài sớm đã biến thành một thế giới trắng như tuyết.
Hai khắc sau, Phó Bình dẫn đại phu Lý Kim Triêu mang theo từ Tây Cương tới.
Phó Tạ cho Phó Bình lui, chỉ giữ một mình Lý Kim Triêu lại.
Sau khi Lý Kim Triêu rời khỏi, Phó Tạ cầm một bình sứ men xanh nhỏ đi vào phòng ngủ.
Hàn Anh là bị nước thuốc lạnh làm tỉnh.
Nàng ngao một tiếng ngồi dậy, bảo vệ chỗ đó của mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Phó Tạ: "... Ca ca, huynh đang làm cái gì đó?"
Phó Tạ: "... xức thuốc cho muội..."
Hàn Anh chụp cái áo ngủ bằng gấm trùm lên người, ở trên giường lăn một vòng, cuốn áo ngủ bằng gấm vòng quanh người mình, cảm thấy Phó Tạ không ngồi dậy, lúc này mới rầu rĩ nói: “vết thương như vậy... Không cần phải xức thuốc..."
Phó Tạ rủ mắt xuống, sau một lúc lâu hắn cắn cắn môi, khó khăn hỏi ra một câu hắn đã muốn hỏi từ lâu: "... loại chuyện đó... Có phải rất khó chịu hay không?"
Hàn Anh cảm thấy giọng nói của hắn không đúng, liền chăm chú nhìn hắn, cân nhắc một lát mới nói: "... Cũng không phải rất khó chịu, chỉ là lúc vừa bắt đầu quả thực rất đau..."
Thấy sắc mặt Phó Tạ có chút tái nhợt, nàng vội vàng lại thêm vào một câu: "Nghe nói sau này làm nhiều hơn sẽ rất thoải mái đấy!" Nói xong nàng liền bịt kín miệng của mình, mắt to sáng lóng lánh nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ nghe vậy ngại xấu hổ cười cười, ôn nhu nói: "Thật sao?"
Hàn Anh lập tức đã hiểu ý cười trong lời nói của hắn, liền nói ngay: "Hôm nay tuyệt đối không được!"
Vẻ mặt Phó Tạ đứng đắn: "A Anh, muội nghĩ đi đâu vậy hả ? Ta chỉ là muốn hỏi đêm nay muội có thể đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu hay không!"
Hàn Anh: "..."
Đêm qua nếu như không có phần phía sau thì thật ra là một đêm tân hôn rất hoàn mỹ, nhưng... khúc sau quá đau...
Nàng lại nhìn nhìn Phó Tạ, rũ mắt xuống chậm rãi suy tính.
Hàn Anh nghĩ tới mấy cái bình bạch ngọc mình giấu ở trong góc, trong lòng dần dần đã có tính toán. Trong quyển sách mẫu thân cho hình như có nhắc tới chất lỏng trong bình bạch ngọc, chẳng những có công dụng bôi trơn vô cùng tốt, còn có thể hạn chế đau đớn...
Lúc này hai người đang đi trên hành lang chính viện quay quay phòng của Phó Tạ, phía trên hành lang là dây leo khô héo, sớm đã mất đi màu xanh biếc ngày hè, đã biến thành màu đen buồn bã, vang lên tiếng xào xạc trong gió lạnh ngày đông.
Hàn Anh giương mắt nhìn Phó Tạ: "Ca ca, đây là dây leo gì?"
Phó Tạ suy nghĩ một chút mới nói: "Hình như là hoa lăng tiêu."
Hàn Anh nghĩ đến những đóa hoa lăng tiêu nở rộ vàng óng tinh xảo vào mùa xuân, không khỏi lâm vào trầm tư, mãi cho đến khi ra khỏi hành lang, mới nói: "Chờ lần sau chúng ta trở về, hoa lăng tiêu này không biết là nở rộ hay héo rũ..." mùng mười Phó Tạ đi Lỗ Châu, buổi chiều ngày mai hai người bọn họ phải xuất phát đi Lỗ Châu rồi, sau đó tùy giá vào kinh. Chờ bọn họ quay lại Liêu Châu, không biết là khi nào nữa.
Nghĩ đến mẫu thân sắp chuyển dạ, trong lòng Hàn Anh không khỏi có cảm giá biệt ly.
Tâm tư Phó Tạ tinh tế, lập tức liền nhìn Hàn Anh: "Muội luyến tiếc phải rời khỏi Liêu Châu sao?"
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn hắn: "vâng."
Phó Tạ ôm eo nàng, ôn nhu nói: "a Anh, cho dù ở đâu, ta đều mang theo muội."
Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ, đôi mắt tỏa sáng nhìn Phó Tạ: "Nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra, bốn con ngựa có rượt cũng không kịp. Ca ca, huynh nói chuyện cần phải giữ lời!"
Phó Tạ: "... Đó là đương nhiên." Hắn cảm giác mình giống như bị rơi vào cạm bẫy.
"Hai chúng ta lưỡng đã định rồi đó" Hàn Anh dương dương đắc ý, "cho dù là hành quân đánh nhau, cũng phải mang theo muội!"
Nàng cười dịu dàng nhìn Phó Tạ, giơ bàn tay trắng nõn lên: "Vỗ tay thề đi!" Nàng yêu Phó Tạ, tất nhiên là muốn luôn đi theo Phó Tạ.
Phó Tạ ôn nhu chăm chú nhìn nàng, nói giọng khàn khàn: "Được!" Hắn cảm thấy Hàn Anh đã ngốc còn yếu ớt, phải vĩnh viễn giam cầm nàng ở bên cạnh mình, chăm sóc nàng, che chở nàng.
"BA~" một tiếng, hai người vỗ tay ăn thề.
Nhìn khuôn mặt Hàn Anh ửng đỏ trong gió rét, Phó Tạ không khỏi giật mình, đưa tay đi vuốt ve khuôn mặt Hàn Anh, trực giác mềm mại lạnh buốt, vội nói: "Bên ngoài lạnh lắm rồi, chúng ta trở về đi!"
Hàn Anh "vâng" một tiếng, nắm chặt tay Phó Tạ đi vào nhà chính, vừa đi vừa nói: "Muội biết đêm qua huynh ngủ không ngon, huynh ngủ thêm một lát đi!"
Phó Tạ thấy Hàn Anh quan tâm đến hắn, trong lòng nhất thời mềm mại thành một vũng nước, cánh tay phải gắt gao siết chặt vòng eo Hàn Anh, ước gì có thể sáp nhập thân thể Hàn Anh vào bên trong thân thể mình, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Trở lại trong phòng, Hàn Anh cho nha hoàn lui xuống.
Mành gấm rũ xuống, che đi ánh mặt trời ngày đông ở bên ngoài vào, trong phòng lập tức chỉ còn lại có nàng và Phó Tạ.
Hàn Anh nhón chân ngẩng đầu chăm chú nhìn Phó Tạ, đang muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng, bờ môi liền chạm đến bờ môi mềm mại của Phó Tạ, Phó Tạ cúi người hôn nàng.
Phó Tạ đầu tiên là ngậm môi Hàn Anh dùng sức hút vào, tiếp theo liền thăm dò vào trong miệng Hàn Anh, mạnh mẽ ngăn chặn lại lời lẽ lộn xộn của nàng, nụ hôn này phải nói là vô cùng nóng bỏng triền miên.
Hôn đến lúc thở hồng hộc, toàn thân Hàn Anh mềm nhũn cả ra.
Phó Tạ hôn đến nhiệt huyết sôi trào, ôm Hàn Anh đi vào phòng trong.
Hàn Anh nằm trên nệm gấm, mở to mắt nhìn Phó Tạ ở phía trên.
Phó Tạ cũng đang chăm chú nhìn nàng.
Lông mi của hắn dày và dài, che đi sóng mắt tĩnh mịch, hình dáng đuôi mắt phượng vô cùng hoàn hảo, giống như dùng mực tỉ mỉ phác hoạ, nhìn rất xinh đẹp.
Phó Tạ chăm chú sờ chỗ đó của nàng, Hàn Anh biết rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, giọng nói nàng mềm mại rung động: "Ca ca, chờ muội lấy một thứ đã..."
...(giản lược 1000 chữ)
Hàn Anh đau đến cả người cứng ngắc, hai tay bên hông bị Phó Tạ ấn đến phát run, trên trán đổ đầy mồ hôi, gò má nàng bị áp chặt vào áo ngủ bằng gấm, cho nên nhịn xuống được việc muốn gào lên một tiếng.
Phó Tạ cũng không chịu nổi, đỏ tươi bờ môi run nhè nhẹ, cả người cứng ngắc, mắt phượng xinh đẹp như là bịt kín tầng một hơi nước, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ mặt vui thích và thống khổ đan xen.
Không biết qua bao lâu, đau đớn của Hàn Anh mới hóa giải được một ít.
Trên trán nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, mấy sợi tóc dán ở trên mặt, rất là khó chịu, liền với tay lấy cái khăn lụa cạnh gối nằm.
cầm khăn lụa lên, nàng mới phát hiện trên khăn lụa rõ ràng là một mảng lớn vết máu đỏ tươi, không khỏi vừa thẹn vừa xấu hổ, vội vàng nhét khăn lụa trở về chỗ cũ.
Hàn Anh muốn đứng dậy đi tìm khăn sạch sẽ, thế nhưng Phó Tạ nằm ở trên người nàng ngủ mất rồi. Hắn hiếm khi ngủ say được như thế, Hàn Anh không nỡ đánh thức hắn, đành phải nhẫn nại một chút.
Bên ngoài chẳng biết tuyết rơi từ lúc nào.
Phía trước cửa sổ màn che buông xuống, trong phòng trở nên rất tối.
Hàn Anh nhắm mắt lại, lắng nghe thanh âm của bốn phía.
Bên cạnh là âm thanh của kim đồng hồ qua qua lại lại, ngoài cửa sổ là âm thanh "rào rào" của tuyết rơi, còn có tiếng hít thở đều đều của Phó Tạ, còn có tiếng tim đập chầm chậm có quy luật của hắn.
Nàng vươn tay ôm lấy vòng eo gầy của Phó Tạ, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
Phó Tạ ngủ say sưa, chờ hắn thức dậy đã là ban đêm.
Vừa rồi hắn lại giằng co Hàn Anh một phen, Hàn Anh mệt mỏi lại ngủ mất rồi.
Sau khi Phó Tạ đứng dậy lặng lẽ tách Hàn Anh ra, nhìn nhìn vết thương ở chỗ đó.
Hàn Anh ngủ rất sâu, không hề có cảm giác. Phó Tạ lại hạ quyết tâm, nhất định phải sai người âm thầm che chở Hàn Anh.
Sau khi nhìn được một lát, mặt hắn đỏ tới mang tai kéo áo ngủ trùm lên trên người Hàn Anh, sau đó ngồi yên chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.
Hàn Anh lúc ngủ rất ngoan, rất điềm tĩnh.
Phó Tạ sờ lên vết thương trên môi Hàn Anh, trong lòng đau nhói, không ngờ Hàn Anh lại đau đến cái loại tình trạng này, môi của mình cũng cắn nát!
Hắn cúi người hôn một cái trên môi Hàn Anh, đứng dậy đi ra nhà chính.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, dần dần tuyết rơi lớn như lông ngỗng, bên ngoài sớm đã biến thành một thế giới trắng như tuyết.
Hai khắc sau, Phó Bình dẫn đại phu Lý Kim Triêu mang theo từ Tây Cương tới.
Phó Tạ cho Phó Bình lui, chỉ giữ một mình Lý Kim Triêu lại.
Sau khi Lý Kim Triêu rời khỏi, Phó Tạ cầm một bình sứ men xanh nhỏ đi vào phòng ngủ.
Hàn Anh là bị nước thuốc lạnh làm tỉnh.
Nàng ngao một tiếng ngồi dậy, bảo vệ chỗ đó của mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Phó Tạ: "... Ca ca, huynh đang làm cái gì đó?"
Phó Tạ: "... xức thuốc cho muội..."
Hàn Anh chụp cái áo ngủ bằng gấm trùm lên người, ở trên giường lăn một vòng, cuốn áo ngủ bằng gấm vòng quanh người mình, cảm thấy Phó Tạ không ngồi dậy, lúc này mới rầu rĩ nói: “vết thương như vậy... Không cần phải xức thuốc..."
Phó Tạ rủ mắt xuống, sau một lúc lâu hắn cắn cắn môi, khó khăn hỏi ra một câu hắn đã muốn hỏi từ lâu: "... loại chuyện đó... Có phải rất khó chịu hay không?"
Hàn Anh cảm thấy giọng nói của hắn không đúng, liền chăm chú nhìn hắn, cân nhắc một lát mới nói: "... Cũng không phải rất khó chịu, chỉ là lúc vừa bắt đầu quả thực rất đau..."
Thấy sắc mặt Phó Tạ có chút tái nhợt, nàng vội vàng lại thêm vào một câu: "Nghe nói sau này làm nhiều hơn sẽ rất thoải mái đấy!" Nói xong nàng liền bịt kín miệng của mình, mắt to sáng lóng lánh nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ nghe vậy ngại xấu hổ cười cười, ôn nhu nói: "Thật sao?"
Hàn Anh lập tức đã hiểu ý cười trong lời nói của hắn, liền nói ngay: "Hôm nay tuyệt đối không được!"
Vẻ mặt Phó Tạ đứng đắn: "A Anh, muội nghĩ đi đâu vậy hả ? Ta chỉ là muốn hỏi đêm nay muội có thể đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu hay không!"
Hàn Anh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.