Quá Trình Nuôi Dưỡng Ma Vương Hắc Hoá
Chương 6
Lục Y
14/01/2023
"Đói bụng?"
"Vâng."
Ninh Ninh tiếp tục gật đầu.
"Trong nồi có trứng xào cà chua, tự mình đi lấy đi, cơm ở nồi cơm điện."
Sau khi dặn dò xong hắn liền không để ý tới cô nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Ninh cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mềm mại trên người, phản ứng chậm cô đột nhiên ý thức được điều gì, quay đầu nhìn về phía Cổ Hoa Liên.
"Ai đã thay quần áo cho tôi!?"
"Em hy vọng là ai giúp em thay?"
Cổ Hoa Liên cười tủm tỉm nhìn cô.
Ninh Ninh hồn bay phách lạc lấy một bát cơm trứng xào cà chua, không khách khí mang vào phòng khách, ngồi dưới đất cạnh bàn ăn đầu không hề ngoảnh lại.
Mặc dù cơ thể này không phải của cô, nhưng cô vẫn là một cô gái. Cô vẫn cảm thấy khó chịu khi bị người khác giới vô cớ xem hết cơ thể mình. Ninh Ninh quyết định không để ý tới Cổ Hoa Liên nữa, thậm chí cô không chút khách khí cầm lấy điều khiển TV thay đổi kênh mình thích xem.
Cô đưa miếng cơm đầu tiên vào miệng, đột nhiên cảm thấy mùi vị rất quen thuộc.
Ninh Ninh máy móc nhai hai lần, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong tâm trí cô.
Này này này! Hương vị món trứng xào cà chua này giống cô làm như đúc!
Cô kinh ngạc ngước nhìn Cổ Hoa Liên, đang định hỏi cho rõ ràng thì đột nhiên có tiếng chó sủa sau cửa chính.
Cái muỗng trong tay Ninh Ninh rớt xuống bàn loảng xoảng một tiếng.
Cô máy móc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, liền thấy con chó ban ngày đuổi theo cô và Cổ Hoa Thanh đang hung ác đứng ở cửa, nhìn cô như hổ rình mồi.
"A!"
Ninh Ninh bị hoảng sợ, cô hét lên một tiếng sau đó chạy tới trốn sau chiếc ghế sofa Cổ Hoa Liên đang ngồi.
"Niên Niên."
Cổ Hoa Liên không vui gọi một tiếng, con chó săn lông vàng liền ủy khuất nức nở một tiếng, lại lui về phía sau cửa.
"Đó... đó là chó của anh sao?"
Hắn thả chó đuổi theo anh trai mình suốt sáng nay?
Ninh Ninh nghẹn họng nhìn trân trối hỏi, nửa câu sau ở trong miệng lại nuốt trở vào.
Một giờ sau, cô nằm trên chiếc giường lớn của mình, Ninh Ninh càng cảm thấy khó hiểu khi nghĩ đến những lời đe dọa của Cổ Hoa Liên khi cô rời khỏi biệt thự.
Hắn nói: "Tôi biết rằng em có lý do bất đắc dĩ phải tiếp cận Cổ Hoa Thanh, nhưng nếu em tiếp tục sử dụng phương pháp khiến tôi tức giận như vậy... thì không đơn giản chỉ là việc thả chó đuổi theo một lúc đâu."
Khi đó hắn chỉ đột nhiên từ phía sau ghé vào tai cô nói một câu có vẻ tùy ý, nhưng không biết vì sao Ninh Ninh luôn cảm thấy hắn không phải đang nói đùa.
Nhưng nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục không phải sao? Cô không thể dừng nhiệm vụ của mình lại chỉ vì một lời uy hiếp không thể giải thích được từ một người không thể hiểu được.
Bởi vì cô rất rõ ràng về hậu quả của việc từ bỏ nhiệm vụ.
Bị xóa sổ bởi hệ thống, cô không thể tồn tại trong thế giới tinh thần được nữa, cô sẽ trở thành người thực vật trong thế giới thực.
Đây chắc chắn không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Cô nằm trên chiếc giường lớn của Ninh Ngưng trằn trọc khó ngủ, hiện tại kế hoạch thứ hai đã thất bại.
Bữa sáng tình yêu hay gì đó, cô mong mình không để lại bóng ma trong lòng Cổ Hoa Thanh.
Ôi.
Xem ra chỉ có thể dùng tới chiêu cuối cùng.
Cổ Hoa Thanh và nữ chủ Kim Thần tình cờ gặp nhau ở một chuyến dã ngoại. Cổ Hoa Thanh gặp tai nạn trong chuyến đi, anh bị thương nặng, hơi thở thoi thóp gian nan kêu cứu trong rừng rậm. Đúng lúc này nữ thần của cuộc đời anh - Kim Thần đã xuất hiện.
Cô ấy đã vươn tay cứu giúp trong lúc anh tuyệt vọng nhất.
Kết quả là cả hai ở chung lâu ngày dần dần đã phát triển đến một mối quan hệ không thể lay chuyển, thậm chí vượt qua cả vị trí của Ninh Ngưng trong lòng Cổ Hoa Thanh.
Nói đến kết cục cuối cùng của Ninh Ngưng, Ninh Ninh chỉ có thể nói, đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Nghĩ đến bước tiếp theo, tâm trạng có chút hoảng loạn của Ninh Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đêm, yên tĩnh không một tiếng động.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong tâm trạng thấp thỏm bất an của Ninh Ninh, thời điểm nam nữ chính gặp nhau cuối cùng cũng đến.
Đây là hoạt động mạo hiểm khám phá núi rừng do một nhóm sinh viên đại học tự tổ chức trong kỳ nghỉ hè, nói là mạo hiểm nhưng thực chất lại rất an toàn.
Địa điểm của hoạt động lần này không phải là nơi không có kết nối tín hiệu, nếu có nguy hiểm gì có thể gọi điện thoại giải quyết, chẳng qua là tìm một cái tên để vào núi hấp dẫn hơn mà thôi.
Ninh Ngưng trong sách cũng rất muốn tham gia hoạt động lần này, nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái, cũng sẽ cảm thấy hơi sợ hãi. Cô ấy hầu như không có bạn bè nào khác trong trường ngoại trừ Trần Nam. Nếu cô ấy đi theo Trần Nam, điều đó chắc chắn sẽ làm phiền tiểu phu thê họ bồi dưỡng tình cảm. Vì vậy Ninh Ngưng đã thỉnh cầu mẹ Cổ bằng mọi cách, hy vọng rằng Cổ Hoa Thanh có thể cùng cô tham gia hoạt động này.
Mẹ Cổ luôn coi Ninh Ngưng là con dâu cả tương lai, vì vậy bà lập tức đồng ý. Cổ Hoa Thanh phải gác lại công việc cùng việc học tập bận rộn của mình để cùng Ninh Ngưng tham gia hoạt động này.
Ninh Ngưng trong sách vốn là muốn nhân tiện chuyến đi này bày tỏ tình cảm của mình, cô không ngờ rằng sau khi tách anh ra trải qua một lần nguy hiểm, khi tìm được bên cạnh anh đã có một cô gái khác.
Ninh Ngưng đáng thương hao hết tâm tư thế nhưng lại là làm mướn không công* cho cô gái khác, tự nhiên trong lòng đầy uất ức không có chỗ phát tiết, cho nên bi kịch mới bắt đầu như vậy.
(*Làm thuê cho người nhưng không được trả công; làm lụng vất vả, khổ cực nhưng thành quả người khác lại được hưởng)
Làm như vậy thật ra vẫn là có chút nguy hiểm, cô hoàn toàn có thể không tới biệt thự Cổ gia, không cho Cổ Hoa Thanh tham gia hoạt động lần này. Như vậy khả năng anh gặp Kim Thần cực kỳ nhỏ, chỉ cần Cổ Hoa Thanh không động tâm với người phụ nữ khác, như vậy cô sẽ luôn có cơ hội có được anh ta.
Nhưng......
Cùng nhau trải qua hoạn nạn đó! Cơ hội tốt nhường nào để bồi dưỡng tình cảm!?
Vì không thể dựa vào cơ thể để có được, cũng chỉ có thể dựa vào thời gian mài giũa để có được tình cảm của anh ta.
Chỉ cần Ninh Ninh nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy tức giận. Nếu không phải có Cổ Hoa Liên, cô có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên từ lâu rồi! Xem tình hình hiện giờ, ngay cả bữa sáng tình yêu đưa cho Cổ Hoa Thanh đều bị hắn ra tay phá hỏng, thứ đồ khác có lẽ cũng sẽ bị hắn cản trở thôi......
Ninh Ninh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội với tôn đại Phật này ở đâu, muốn phá hoại kế hoạch của cô như vậy!
Cho nên ngay cả khi kế hoạch này có bất kỳ thay đổi nào khiến Cổ Hoa Thanh và Kim Thần gặp nhau hơn nữa cuối cùng yêu nhau, Ninh Ninh cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Dù sao cô cũng đã cố gắng hết sức, nếu thất bại cũng không thể làm gì. Hệ thống chỉ nói từ bỏ nhiệm vụ sẽ bị xóa sổ, nhưng cũng không đề cập cụ thể nhiệm vụ thất bại, cho nên điều này có nghĩa là nếu nhiệm vụ thất bại sẽ không bị xóa sổ. Chỉ cần không chết thì tất cả hết thảy đều vẫn có thể cứu vãn.
Ninh Ninh lạc quan an ủi chính mình, thật ra trong đáy lòng cô đã cầu nguyện tất cả chư Phật rồi.
A di đà phật đừng có thất bại a a a a a! Nếu cái tên biến thái kia lại đến phá hỏng chuyện tốt của cô, cô nhất định phải liều mạng với hắn!!!
Ninh Ninh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Cô tức giận lên xe, bang một tiếng đóng sầm cửa lại, dẫm chân ga rời khỏi biệt thự Cổ gia.
Nhưng mà tưởng tượng và hiện thực luôn hoàn toàn tương phản.
"Học sinh cầm hành lý của mình, trật tự lên xe..."
Vài người đàn ông mặc đồng phục tình nguyện cầm loa đứng giữa đoàn xe dài hò hét không biết mệt mỏi.
Ninh Ninh khó khăn khiêng hành lý cao đến nửa người, đổ mồ hôi đầm đìa dưới cái nắng như thiêu như đốt, nguyền rủa mười tám đời tổ tông hoạt động này một lần.
Xem ra Ninh Ngưng vì "Cơ hội bồi dưỡng tình cảm" lần này thật đúng là dùng hết toàn lực!
Khi cơ thể vốn gầy yếu của cô cõng chiếc túi khổng lồ này trên lưng, dường như cả cơ thể cô sẽ bị chiếc túi này đè bẹp, gian nan làm cô nhìn chính mình trong gương giờ phút này có chút không đành lòng.
Từ lần đầu tiên bị tên biến thái kia phá hủy kế hoạch, Ninh Ninh cảm giác chính mình hoàn toàn hiểu rõ câu "Trước khi bắt đầu có bao nhiêu chờ mong, khi thất bại sẽ có bấy nhiêu thất vọng", cô dường như đối với Ninh Ngưng sau này nổi điên cũng có chút hiểu ra.
Cho nên cô ấy thích Cổ Hoa Thanh đến mức nào mới khiến cô ấy sung mãn đến mức đến tham gia loại sự kiện này vào một ngày nắng nóng như vậy!?
Dưới ánh mắt lo lắng của quản gia, cô cõng chiếc túi to đùng trên lưng, lảo đảo đi về phía chiếc xe số 4.
Bởi vì Cổ Hoa Thanh không phải là người thích đặc quyền, nên vì muốn anh thích mình hơn một chút, Ninh Ninh từ nhỏ đã rất ít khi ra vẻ tiểu thư nhà giàu.
Giống như lúc này, trong thời tiết nắng nóng như vậy, hầu như tất cả những con nhà giàu khác tham gia sự kiện này đều thuê ô tô riêng để đến địa điểm tổ chức hoạt động, được một nhóm lớn người hầu cầm giúp hành lý. Nhưng Cổ Hoa Thanh và Ninh Ngưng hai người lại chọn bị ép vào một chiếc xe buýt với hơn 20 người, điều hòa thổi mùi mồ hồi và mùi xăng dầu nồng nặc.
Cổ Hoa Thanh đi sau cô, trên xe chỉ có vài người, Ninh Ninh mệt mỏi tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ném hành lý xuống khoảng trống trước ghế, thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế.
Cổ Hoa Thanh cũng nhanh chóng lên xe, nhưng điều bất ngờ là theo sau anh ta vậy mà lại là Cổ Hoa Liên.
Trong sách Cổ Hoa Liên cũng tham gia hoạt động này sao?
Có lẽ là Ninh Ninh trí nhớ quá kém hoặc là trong sách căn bản không hề miêu tả về Cổ Hoa Liên, điều này Ninh Ninh cũng nhớ không rõ lắm.
Nhưng cô chắc chắn rằng: Thằng nhãi này nhất định là tới phá đám cô!
Bình thường dưới tình huống này, với tính khí cao ngạo của mình liệu hắn có thể từ bỏ chiếc xe riêng rộng rãi thoải mái của mình để đi chiếc xe buýt sặc mùi xăng dầu này không?
Đừng đùa chứ!
Ninh Ninh siết chặt vạt áo thun, cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm làm chính mình thoạt nhìn dịu dàng một chút. Có trời mới biết cô muốn xông lên đuổi Cổ Hoa Liên xuống xe đến mức nào!?
Sự kiềm chế của cô rõ ràng là rất có hiệu quả, Ninh Ninh nhìn Cổ Hoa Thanh đầy mong đợi.
Cổ Hoa Thanh đi ở phía trước cũng nở một nụ cười dịu dàng với cô, hiểu ý lại sủng nịch cười, chân dài nhanh chóng bước về phía ghế ngồi Ninh Ninh.
Lối đi của xe buýt rất hẹp, một lần chỉ có thể một người đi qua, Ninh Ninh nhìn lướt qua bả vai Cổ Hoa Thanh. Quả nhiên thấy Cổ Hoa Liên thần sắc hơi đổi, vài bước ngắn ngủi nhưng hai ba lần muốn lướt qua Cổ Hoa Thanh. Nhưng mà tất cả đều phí công -- trừ phi hắn biến thành một con kiến bò đến trước mặt Cổ Hoa Thanh, nếu không......
Nội tâm Ninh Ninh hắc hắc cười hai tiếng, thậm chí cô nên giả bộ ngủ như thế nào sau đó đầu như thế nào dựa vào vai Cổ Hoa Thanh làm cho anh ta thấy vẻ mặt an tĩnh ngủ của cô, đều được cô phác hoạ ở trong đầu một lần, thậm chí góc độ tốt nhất đều đã chọn xong.
Nhưng rất nhanh đã xảy ra một việc làm Ninh Ninh hận không thể bóp chết Cổ Hoa Liên.
"Vâng."
Ninh Ninh tiếp tục gật đầu.
"Trong nồi có trứng xào cà chua, tự mình đi lấy đi, cơm ở nồi cơm điện."
Sau khi dặn dò xong hắn liền không để ý tới cô nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Ninh cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mềm mại trên người, phản ứng chậm cô đột nhiên ý thức được điều gì, quay đầu nhìn về phía Cổ Hoa Liên.
"Ai đã thay quần áo cho tôi!?"
"Em hy vọng là ai giúp em thay?"
Cổ Hoa Liên cười tủm tỉm nhìn cô.
Ninh Ninh hồn bay phách lạc lấy một bát cơm trứng xào cà chua, không khách khí mang vào phòng khách, ngồi dưới đất cạnh bàn ăn đầu không hề ngoảnh lại.
Mặc dù cơ thể này không phải của cô, nhưng cô vẫn là một cô gái. Cô vẫn cảm thấy khó chịu khi bị người khác giới vô cớ xem hết cơ thể mình. Ninh Ninh quyết định không để ý tới Cổ Hoa Liên nữa, thậm chí cô không chút khách khí cầm lấy điều khiển TV thay đổi kênh mình thích xem.
Cô đưa miếng cơm đầu tiên vào miệng, đột nhiên cảm thấy mùi vị rất quen thuộc.
Ninh Ninh máy móc nhai hai lần, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong tâm trí cô.
Này này này! Hương vị món trứng xào cà chua này giống cô làm như đúc!
Cô kinh ngạc ngước nhìn Cổ Hoa Liên, đang định hỏi cho rõ ràng thì đột nhiên có tiếng chó sủa sau cửa chính.
Cái muỗng trong tay Ninh Ninh rớt xuống bàn loảng xoảng một tiếng.
Cô máy móc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, liền thấy con chó ban ngày đuổi theo cô và Cổ Hoa Thanh đang hung ác đứng ở cửa, nhìn cô như hổ rình mồi.
"A!"
Ninh Ninh bị hoảng sợ, cô hét lên một tiếng sau đó chạy tới trốn sau chiếc ghế sofa Cổ Hoa Liên đang ngồi.
"Niên Niên."
Cổ Hoa Liên không vui gọi một tiếng, con chó săn lông vàng liền ủy khuất nức nở một tiếng, lại lui về phía sau cửa.
"Đó... đó là chó của anh sao?"
Hắn thả chó đuổi theo anh trai mình suốt sáng nay?
Ninh Ninh nghẹn họng nhìn trân trối hỏi, nửa câu sau ở trong miệng lại nuốt trở vào.
Một giờ sau, cô nằm trên chiếc giường lớn của mình, Ninh Ninh càng cảm thấy khó hiểu khi nghĩ đến những lời đe dọa của Cổ Hoa Liên khi cô rời khỏi biệt thự.
Hắn nói: "Tôi biết rằng em có lý do bất đắc dĩ phải tiếp cận Cổ Hoa Thanh, nhưng nếu em tiếp tục sử dụng phương pháp khiến tôi tức giận như vậy... thì không đơn giản chỉ là việc thả chó đuổi theo một lúc đâu."
Khi đó hắn chỉ đột nhiên từ phía sau ghé vào tai cô nói một câu có vẻ tùy ý, nhưng không biết vì sao Ninh Ninh luôn cảm thấy hắn không phải đang nói đùa.
Nhưng nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục không phải sao? Cô không thể dừng nhiệm vụ của mình lại chỉ vì một lời uy hiếp không thể giải thích được từ một người không thể hiểu được.
Bởi vì cô rất rõ ràng về hậu quả của việc từ bỏ nhiệm vụ.
Bị xóa sổ bởi hệ thống, cô không thể tồn tại trong thế giới tinh thần được nữa, cô sẽ trở thành người thực vật trong thế giới thực.
Đây chắc chắn không phải là kết quả mà cô mong muốn.
Cô nằm trên chiếc giường lớn của Ninh Ngưng trằn trọc khó ngủ, hiện tại kế hoạch thứ hai đã thất bại.
Bữa sáng tình yêu hay gì đó, cô mong mình không để lại bóng ma trong lòng Cổ Hoa Thanh.
Ôi.
Xem ra chỉ có thể dùng tới chiêu cuối cùng.
Cổ Hoa Thanh và nữ chủ Kim Thần tình cờ gặp nhau ở một chuyến dã ngoại. Cổ Hoa Thanh gặp tai nạn trong chuyến đi, anh bị thương nặng, hơi thở thoi thóp gian nan kêu cứu trong rừng rậm. Đúng lúc này nữ thần của cuộc đời anh - Kim Thần đã xuất hiện.
Cô ấy đã vươn tay cứu giúp trong lúc anh tuyệt vọng nhất.
Kết quả là cả hai ở chung lâu ngày dần dần đã phát triển đến một mối quan hệ không thể lay chuyển, thậm chí vượt qua cả vị trí của Ninh Ngưng trong lòng Cổ Hoa Thanh.
Nói đến kết cục cuối cùng của Ninh Ngưng, Ninh Ninh chỉ có thể nói, đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Nghĩ đến bước tiếp theo, tâm trạng có chút hoảng loạn của Ninh Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đêm, yên tĩnh không một tiếng động.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong tâm trạng thấp thỏm bất an của Ninh Ninh, thời điểm nam nữ chính gặp nhau cuối cùng cũng đến.
Đây là hoạt động mạo hiểm khám phá núi rừng do một nhóm sinh viên đại học tự tổ chức trong kỳ nghỉ hè, nói là mạo hiểm nhưng thực chất lại rất an toàn.
Địa điểm của hoạt động lần này không phải là nơi không có kết nối tín hiệu, nếu có nguy hiểm gì có thể gọi điện thoại giải quyết, chẳng qua là tìm một cái tên để vào núi hấp dẫn hơn mà thôi.
Ninh Ngưng trong sách cũng rất muốn tham gia hoạt động lần này, nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái, cũng sẽ cảm thấy hơi sợ hãi. Cô ấy hầu như không có bạn bè nào khác trong trường ngoại trừ Trần Nam. Nếu cô ấy đi theo Trần Nam, điều đó chắc chắn sẽ làm phiền tiểu phu thê họ bồi dưỡng tình cảm. Vì vậy Ninh Ngưng đã thỉnh cầu mẹ Cổ bằng mọi cách, hy vọng rằng Cổ Hoa Thanh có thể cùng cô tham gia hoạt động này.
Mẹ Cổ luôn coi Ninh Ngưng là con dâu cả tương lai, vì vậy bà lập tức đồng ý. Cổ Hoa Thanh phải gác lại công việc cùng việc học tập bận rộn của mình để cùng Ninh Ngưng tham gia hoạt động này.
Ninh Ngưng trong sách vốn là muốn nhân tiện chuyến đi này bày tỏ tình cảm của mình, cô không ngờ rằng sau khi tách anh ra trải qua một lần nguy hiểm, khi tìm được bên cạnh anh đã có một cô gái khác.
Ninh Ngưng đáng thương hao hết tâm tư thế nhưng lại là làm mướn không công* cho cô gái khác, tự nhiên trong lòng đầy uất ức không có chỗ phát tiết, cho nên bi kịch mới bắt đầu như vậy.
(*Làm thuê cho người nhưng không được trả công; làm lụng vất vả, khổ cực nhưng thành quả người khác lại được hưởng)
Làm như vậy thật ra vẫn là có chút nguy hiểm, cô hoàn toàn có thể không tới biệt thự Cổ gia, không cho Cổ Hoa Thanh tham gia hoạt động lần này. Như vậy khả năng anh gặp Kim Thần cực kỳ nhỏ, chỉ cần Cổ Hoa Thanh không động tâm với người phụ nữ khác, như vậy cô sẽ luôn có cơ hội có được anh ta.
Nhưng......
Cùng nhau trải qua hoạn nạn đó! Cơ hội tốt nhường nào để bồi dưỡng tình cảm!?
Vì không thể dựa vào cơ thể để có được, cũng chỉ có thể dựa vào thời gian mài giũa để có được tình cảm của anh ta.
Chỉ cần Ninh Ninh nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy tức giận. Nếu không phải có Cổ Hoa Liên, cô có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên từ lâu rồi! Xem tình hình hiện giờ, ngay cả bữa sáng tình yêu đưa cho Cổ Hoa Thanh đều bị hắn ra tay phá hỏng, thứ đồ khác có lẽ cũng sẽ bị hắn cản trở thôi......
Ninh Ninh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội với tôn đại Phật này ở đâu, muốn phá hoại kế hoạch của cô như vậy!
Cho nên ngay cả khi kế hoạch này có bất kỳ thay đổi nào khiến Cổ Hoa Thanh và Kim Thần gặp nhau hơn nữa cuối cùng yêu nhau, Ninh Ninh cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Dù sao cô cũng đã cố gắng hết sức, nếu thất bại cũng không thể làm gì. Hệ thống chỉ nói từ bỏ nhiệm vụ sẽ bị xóa sổ, nhưng cũng không đề cập cụ thể nhiệm vụ thất bại, cho nên điều này có nghĩa là nếu nhiệm vụ thất bại sẽ không bị xóa sổ. Chỉ cần không chết thì tất cả hết thảy đều vẫn có thể cứu vãn.
Ninh Ninh lạc quan an ủi chính mình, thật ra trong đáy lòng cô đã cầu nguyện tất cả chư Phật rồi.
A di đà phật đừng có thất bại a a a a a! Nếu cái tên biến thái kia lại đến phá hỏng chuyện tốt của cô, cô nhất định phải liều mạng với hắn!!!
Ninh Ninh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Cô tức giận lên xe, bang một tiếng đóng sầm cửa lại, dẫm chân ga rời khỏi biệt thự Cổ gia.
Nhưng mà tưởng tượng và hiện thực luôn hoàn toàn tương phản.
"Học sinh cầm hành lý của mình, trật tự lên xe..."
Vài người đàn ông mặc đồng phục tình nguyện cầm loa đứng giữa đoàn xe dài hò hét không biết mệt mỏi.
Ninh Ninh khó khăn khiêng hành lý cao đến nửa người, đổ mồ hôi đầm đìa dưới cái nắng như thiêu như đốt, nguyền rủa mười tám đời tổ tông hoạt động này một lần.
Xem ra Ninh Ngưng vì "Cơ hội bồi dưỡng tình cảm" lần này thật đúng là dùng hết toàn lực!
Khi cơ thể vốn gầy yếu của cô cõng chiếc túi khổng lồ này trên lưng, dường như cả cơ thể cô sẽ bị chiếc túi này đè bẹp, gian nan làm cô nhìn chính mình trong gương giờ phút này có chút không đành lòng.
Từ lần đầu tiên bị tên biến thái kia phá hủy kế hoạch, Ninh Ninh cảm giác chính mình hoàn toàn hiểu rõ câu "Trước khi bắt đầu có bao nhiêu chờ mong, khi thất bại sẽ có bấy nhiêu thất vọng", cô dường như đối với Ninh Ngưng sau này nổi điên cũng có chút hiểu ra.
Cho nên cô ấy thích Cổ Hoa Thanh đến mức nào mới khiến cô ấy sung mãn đến mức đến tham gia loại sự kiện này vào một ngày nắng nóng như vậy!?
Dưới ánh mắt lo lắng của quản gia, cô cõng chiếc túi to đùng trên lưng, lảo đảo đi về phía chiếc xe số 4.
Bởi vì Cổ Hoa Thanh không phải là người thích đặc quyền, nên vì muốn anh thích mình hơn một chút, Ninh Ninh từ nhỏ đã rất ít khi ra vẻ tiểu thư nhà giàu.
Giống như lúc này, trong thời tiết nắng nóng như vậy, hầu như tất cả những con nhà giàu khác tham gia sự kiện này đều thuê ô tô riêng để đến địa điểm tổ chức hoạt động, được một nhóm lớn người hầu cầm giúp hành lý. Nhưng Cổ Hoa Thanh và Ninh Ngưng hai người lại chọn bị ép vào một chiếc xe buýt với hơn 20 người, điều hòa thổi mùi mồ hồi và mùi xăng dầu nồng nặc.
Cổ Hoa Thanh đi sau cô, trên xe chỉ có vài người, Ninh Ninh mệt mỏi tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ném hành lý xuống khoảng trống trước ghế, thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế.
Cổ Hoa Thanh cũng nhanh chóng lên xe, nhưng điều bất ngờ là theo sau anh ta vậy mà lại là Cổ Hoa Liên.
Trong sách Cổ Hoa Liên cũng tham gia hoạt động này sao?
Có lẽ là Ninh Ninh trí nhớ quá kém hoặc là trong sách căn bản không hề miêu tả về Cổ Hoa Liên, điều này Ninh Ninh cũng nhớ không rõ lắm.
Nhưng cô chắc chắn rằng: Thằng nhãi này nhất định là tới phá đám cô!
Bình thường dưới tình huống này, với tính khí cao ngạo của mình liệu hắn có thể từ bỏ chiếc xe riêng rộng rãi thoải mái của mình để đi chiếc xe buýt sặc mùi xăng dầu này không?
Đừng đùa chứ!
Ninh Ninh siết chặt vạt áo thun, cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm làm chính mình thoạt nhìn dịu dàng một chút. Có trời mới biết cô muốn xông lên đuổi Cổ Hoa Liên xuống xe đến mức nào!?
Sự kiềm chế của cô rõ ràng là rất có hiệu quả, Ninh Ninh nhìn Cổ Hoa Thanh đầy mong đợi.
Cổ Hoa Thanh đi ở phía trước cũng nở một nụ cười dịu dàng với cô, hiểu ý lại sủng nịch cười, chân dài nhanh chóng bước về phía ghế ngồi Ninh Ninh.
Lối đi của xe buýt rất hẹp, một lần chỉ có thể một người đi qua, Ninh Ninh nhìn lướt qua bả vai Cổ Hoa Thanh. Quả nhiên thấy Cổ Hoa Liên thần sắc hơi đổi, vài bước ngắn ngủi nhưng hai ba lần muốn lướt qua Cổ Hoa Thanh. Nhưng mà tất cả đều phí công -- trừ phi hắn biến thành một con kiến bò đến trước mặt Cổ Hoa Thanh, nếu không......
Nội tâm Ninh Ninh hắc hắc cười hai tiếng, thậm chí cô nên giả bộ ngủ như thế nào sau đó đầu như thế nào dựa vào vai Cổ Hoa Thanh làm cho anh ta thấy vẻ mặt an tĩnh ngủ của cô, đều được cô phác hoạ ở trong đầu một lần, thậm chí góc độ tốt nhất đều đã chọn xong.
Nhưng rất nhanh đã xảy ra một việc làm Ninh Ninh hận không thể bóp chết Cổ Hoa Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.