Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế
Chương 26:
Thanh Thu
18/07/2021
Chỉ cần cúi đầu, người bình thường đã sớm lộ ra hai cằm, làm trò hề cho mọi người.
Nhưng anh vẫn cứ đẹp như vậy, mũi cao thẳng, đường cong sườn mặt sắc nét, môi hơi nhếch lên, vừa cấm ɖu͙ƈ lại vừa gợi cảm.
Lúc này đây, gương mặt cấm ɖu͙ƈ đó đang phóng đại trước mặt Phương Niên.
Đợi đến khi cô phản ứng kịp, đôi môi anh đã chuẩn xác hạ xuống.
Anh hôn cô rất tàn nhẫn, không hề có một chút dịu dàng.
Đôi môi đang mím chặt kia bị anh cạy mở, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, hoàn toàn chẳng có chút sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý để anh ɭϊếʍ ʍút̼ thỏa thích.
“A...”
Cô muốn đẩy anh ra nhưng vừa mới giơ tay đã bị Giang Ngộ đè lại, không thể động đậy.
“Chậc chậc...”
Anh ʍút̼ mạnh, giữa lúc môi lưỡi triền miên phát ra âm thanh mờ ám, làm cho người nghe muốn rã rời tay chân.
Phương Niên gần như chỉ phản kháng được vài giây, sau đó cô bắt đầu giao nộp vũ khí đầu hàng.
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi môi xinh hé mở, phối hợp với động tác của anh, cùng quấn lấy nhau.
Nụ hôn này kéo dài trong vòng vài phút, chờ đến lúc Giang Ngộ rời khỏi thì đôi môi của Phương Niên đã sưng đỏ .
“Nhớ ra chưa?” Anh vẫn giữ cái tư thế kabe- don, cực kỳ ngang tàng.
“Nếu em còn chưa nhớ ra, anh không ngại giúp em nhớ lại một lần nữa đâu.”
Mặt anh mang theo sự gian tà quen thuộc, làm cho lòng Phương Niên ngứa ngáy.
“Nhớ... Nhớ rồi.” Nhát gan như cô, cuối cùng cũng thừa nhận.
“Em đã làm gì anh?”
“Hôn... Hôn anh.”
“Hôn nơi nào?”
Cách lớp áo lông, tay anh lướt qua bầu ngực cao ngất.
Phương Niên không chút nghi ngờ, chỉ cần cô nói thêm một câu không vừa ý anh, anh lập tức sẽ đẩy cô ngã xuống giường, để cho cô “nhớ” lại rõ ràng.
Phương Niên cam chịu số phận trả lời: “Hôn môi anh, cơ ngực anh, còn có... Tiểu Giang Ngộ.”
“Ngoài những thứ này, em còn bắt anh “ăn” đôi thỏ trắng này, còn nhớ rõ không?”
Anh vân vê đóa hồng mai, còn đùa dai lôi kéo từng cái một.
“Ừm...” Cô gật đầu, giọng nói nhuốm màu ɖu͙ƈ vọng, vô cùng quyến rũ.
“Cho nên em thừa nhận, đêm qua là em chủ động câu dẫn anh, muốn dùng cơ thể để tiến thân?”
“Không phải.” Cô mở to mắt, vội vàng lắc đầu.
Hành động này đã lấy lòng Giang Ngộ, động tác đùa bỡn đỉnh hồng của anh nhẹ hơn rồi dần dần biến thành vuốt ve nhẹ nhàng.
“Vậy thì vì sao?”
Anh nhìn chằm chằm Phương Niên, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trêи gương mặt cô.
“Là bởi vì...”
Phương Niên gần như muốn ngất đi trước những câu hỏi liên tiếp của anh, trong vô thức, suýt nữa cô đã bật thốt lên, nói cho anh biết bởi vì cô vẫn còn yêu anh, cô vẫn luôn yêu anh.
Nhưng khi lời nói đến bên môi, cô bỗng dừng lại.
Cho nên, đây chính là mục đích của anh?
Muốn nghe chính miệng cô thừa nhận còn yêu anh sao?
Nhưng anh vẫn cứ đẹp như vậy, mũi cao thẳng, đường cong sườn mặt sắc nét, môi hơi nhếch lên, vừa cấm ɖu͙ƈ lại vừa gợi cảm.
Lúc này đây, gương mặt cấm ɖu͙ƈ đó đang phóng đại trước mặt Phương Niên.
Đợi đến khi cô phản ứng kịp, đôi môi anh đã chuẩn xác hạ xuống.
Anh hôn cô rất tàn nhẫn, không hề có một chút dịu dàng.
Đôi môi đang mím chặt kia bị anh cạy mở, đầu lưỡi bị anh quấn lấy, hoàn toàn chẳng có chút sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý để anh ɭϊếʍ ʍút̼ thỏa thích.
“A...”
Cô muốn đẩy anh ra nhưng vừa mới giơ tay đã bị Giang Ngộ đè lại, không thể động đậy.
“Chậc chậc...”
Anh ʍút̼ mạnh, giữa lúc môi lưỡi triền miên phát ra âm thanh mờ ám, làm cho người nghe muốn rã rời tay chân.
Phương Niên gần như chỉ phản kháng được vài giây, sau đó cô bắt đầu giao nộp vũ khí đầu hàng.
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi môi xinh hé mở, phối hợp với động tác của anh, cùng quấn lấy nhau.
Nụ hôn này kéo dài trong vòng vài phút, chờ đến lúc Giang Ngộ rời khỏi thì đôi môi của Phương Niên đã sưng đỏ .
“Nhớ ra chưa?” Anh vẫn giữ cái tư thế kabe- don, cực kỳ ngang tàng.
“Nếu em còn chưa nhớ ra, anh không ngại giúp em nhớ lại một lần nữa đâu.”
Mặt anh mang theo sự gian tà quen thuộc, làm cho lòng Phương Niên ngứa ngáy.
“Nhớ... Nhớ rồi.” Nhát gan như cô, cuối cùng cũng thừa nhận.
“Em đã làm gì anh?”
“Hôn... Hôn anh.”
“Hôn nơi nào?”
Cách lớp áo lông, tay anh lướt qua bầu ngực cao ngất.
Phương Niên không chút nghi ngờ, chỉ cần cô nói thêm một câu không vừa ý anh, anh lập tức sẽ đẩy cô ngã xuống giường, để cho cô “nhớ” lại rõ ràng.
Phương Niên cam chịu số phận trả lời: “Hôn môi anh, cơ ngực anh, còn có... Tiểu Giang Ngộ.”
“Ngoài những thứ này, em còn bắt anh “ăn” đôi thỏ trắng này, còn nhớ rõ không?”
Anh vân vê đóa hồng mai, còn đùa dai lôi kéo từng cái một.
“Ừm...” Cô gật đầu, giọng nói nhuốm màu ɖu͙ƈ vọng, vô cùng quyến rũ.
“Cho nên em thừa nhận, đêm qua là em chủ động câu dẫn anh, muốn dùng cơ thể để tiến thân?”
“Không phải.” Cô mở to mắt, vội vàng lắc đầu.
Hành động này đã lấy lòng Giang Ngộ, động tác đùa bỡn đỉnh hồng của anh nhẹ hơn rồi dần dần biến thành vuốt ve nhẹ nhàng.
“Vậy thì vì sao?”
Anh nhìn chằm chằm Phương Niên, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trêи gương mặt cô.
“Là bởi vì...”
Phương Niên gần như muốn ngất đi trước những câu hỏi liên tiếp của anh, trong vô thức, suýt nữa cô đã bật thốt lên, nói cho anh biết bởi vì cô vẫn còn yêu anh, cô vẫn luôn yêu anh.
Nhưng khi lời nói đến bên môi, cô bỗng dừng lại.
Cho nên, đây chính là mục đích của anh?
Muốn nghe chính miệng cô thừa nhận còn yêu anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.