Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế
Chương 28:
Thanh Thu
18/07/2021
“Làm em.”
Giang Ngộ tiến lại sát hơn, gặm cắn cổ cô rồi bắt đầu mạnh mẽ ra vào.
“Ưm... Bọn họ còn ở ngoài mà...”
Tuy đây là phòng VIP, nhưng hiệu quả cách âm cũng không quá tốt, bên ngoài phòng ngủ chính là phòng khách, hành động vừa rồi của hai người đã bị Tuệ Tuệ nhìn thấy, thế nên có khi ở bên ngoài kia hai người họ đang chú ý tới động tĩnh bên trong.
“Vậy em phải kêu nhỏ thôi nhé.” Giang Ngộ thì thầm bên tai cô, giọng anh khàn khàn, từng hơi thở nóng rực phả vào khiến tai cô ngứa ran.
Anh nói là sẽ làm thật nhẹ, nhưng động tác lại không hề.
Tay Phương Niên chống cửa, eo bị anh ôm lấy, cái ʍôиɠ bị bắt vểnh cao lên, đón lấy từng đợt va chạm.
Quần thể thao và qυầи ɭót vẫn còn treo ở mắt cá chân, còn chưa kịp cởi ra, thế nên hai chân cô không dang rộng ra được.
Tư thế này làm cho tiểu huyệt cô mẫn cảm vô cùng.
“A... Ưm...”
Cô ấp úng rêи rỉ, bởi vì phải kìm nén, dường như đường hành lang càng xoắn chặt lấy gậy thịt.
Từng đợt ra vào cứ nối tiếp nhau, thậm chí cô còn cảm nhận được những đường gân xanh nổi lên trêи thân cây gậy.
Bàn tay Giang Ngộ vươn lên phía trước, chơi đùa nhụy hoa khiến cho cô kϊƈɦ thích kịch liệt.
“Ưm...” Cô cắn môi rêи rỉ, quyến rũ không nói nên lời.
“Nhìn em kìa, đúng là thân thể em luôn thành thật hơn cái miệng nhỏ của em.”
Anh quệt dòng dịch thể đang chảy ra, đưa đến trước mắt cô.
“Ưm... Giang Ngộ... Anh nhanh một chút...”
Không thể nói ra tiếng khiến cô càng mẫn cảm thêm, khung xương chậu anh đụng vào ʍôиɠ cô, một cơn nóng rát nổi lên.
Mà Giang Ngộ sao lại để cô toại nguyện cơ chứ?
Anh từ vạt áo cô lần mò vào, xoa nắn tiểu anh đào.
Lòng bàn tay nhanh chóng tìm được nụ hồng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thân dưới anh ra vào càng lúc càng nhanh, từng đợt từng đợt chạm vào điểm nhạy cảm trong cô.
“Ưm... A...”
Cô mềm mại rêи rỉ, chịu đựng đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Bỗng dưng, đùi cô co rút dữ dội, thầm biết mình sắp tới rồi, Phương Niên bắt đầu không chịu nổi mà run rẩy.
Giang Ngộ cũng đã phát hiện ra, anh vòng tay qua eo cô lướt xuống phía dưới, vân vê nhụy hoa.
Nơi mẫn cảm nhất bị kϊƈɦ thích, Phương Niên trở tay không kịp, cô lập tức thét chói tai.
“Ư...”
Vừa kêu xong, cô hận không thể cắt đứt lưỡi mình.
Nhưng đã không kịp rồi, bên ngoài cửa, Tuệ Tuệ nôn nóng gõ cửa.
“Chị Phương Niên, chị sao vậy, chị không sao chứ.”
Nghe vậy, cả người Phương Niên cứng đờ.
Hai người họ cách bên ngoài chỉ qua một cánh cửa, nếu không cẩn thận thì Tuệ Tuệ sẽ phát hiện ra họ đang làm gì.
Cô quay đầu lại, rưng rưng nước mắt cầu khẩn tên ác ma này.
Khi tiến vào trong Phương Niên, Giang Ngộ đặc biệt gợi cảm, gian tà.
Lúc này đây, khuôn mặt anh còn mang theo sự thỏa mãn, vẻ thất vọng buồn bã vừa rồi không còn thấy nữa.
Nhận ra sự khẩn cầu của cô, anh cúi sát xuống, dán vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói: “Trước khi phim đóng máy, lúc anh cần em đều phải chiều anh.”
Đôi mắt Phương Niên trợn to, giống như khϊế͙p͙ sợ với yêu cầu không hợp lý này của anh.
Nhưng không đợi cô suy nghĩ, bên ngoài cửa, Tuệ Tuệ đã nôn nóng gọi: “Anh Kevin, sao bên trong lại không mở cửa? Bọn họ sẽ không đánh nhau chứ? Chìa khóa phòng này ở đâu vậy?”
Gậy thịt vẫn tiếp tục sát phạt, làm cho người cô bổ nhào về phía trước.
“Thế nào? Em không đồng ý thì chúng ta cứ tiếp tục vậy, đến khi bọn họ mở được cửa.”
Giang Ngộ tiến lại sát hơn, gặm cắn cổ cô rồi bắt đầu mạnh mẽ ra vào.
“Ưm... Bọn họ còn ở ngoài mà...”
Tuy đây là phòng VIP, nhưng hiệu quả cách âm cũng không quá tốt, bên ngoài phòng ngủ chính là phòng khách, hành động vừa rồi của hai người đã bị Tuệ Tuệ nhìn thấy, thế nên có khi ở bên ngoài kia hai người họ đang chú ý tới động tĩnh bên trong.
“Vậy em phải kêu nhỏ thôi nhé.” Giang Ngộ thì thầm bên tai cô, giọng anh khàn khàn, từng hơi thở nóng rực phả vào khiến tai cô ngứa ran.
Anh nói là sẽ làm thật nhẹ, nhưng động tác lại không hề.
Tay Phương Niên chống cửa, eo bị anh ôm lấy, cái ʍôиɠ bị bắt vểnh cao lên, đón lấy từng đợt va chạm.
Quần thể thao và qυầи ɭót vẫn còn treo ở mắt cá chân, còn chưa kịp cởi ra, thế nên hai chân cô không dang rộng ra được.
Tư thế này làm cho tiểu huyệt cô mẫn cảm vô cùng.
“A... Ưm...”
Cô ấp úng rêи rỉ, bởi vì phải kìm nén, dường như đường hành lang càng xoắn chặt lấy gậy thịt.
Từng đợt ra vào cứ nối tiếp nhau, thậm chí cô còn cảm nhận được những đường gân xanh nổi lên trêи thân cây gậy.
Bàn tay Giang Ngộ vươn lên phía trước, chơi đùa nhụy hoa khiến cho cô kϊƈɦ thích kịch liệt.
“Ưm...” Cô cắn môi rêи rỉ, quyến rũ không nói nên lời.
“Nhìn em kìa, đúng là thân thể em luôn thành thật hơn cái miệng nhỏ của em.”
Anh quệt dòng dịch thể đang chảy ra, đưa đến trước mắt cô.
“Ưm... Giang Ngộ... Anh nhanh một chút...”
Không thể nói ra tiếng khiến cô càng mẫn cảm thêm, khung xương chậu anh đụng vào ʍôиɠ cô, một cơn nóng rát nổi lên.
Mà Giang Ngộ sao lại để cô toại nguyện cơ chứ?
Anh từ vạt áo cô lần mò vào, xoa nắn tiểu anh đào.
Lòng bàn tay nhanh chóng tìm được nụ hồng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thân dưới anh ra vào càng lúc càng nhanh, từng đợt từng đợt chạm vào điểm nhạy cảm trong cô.
“Ưm... A...”
Cô mềm mại rêи rỉ, chịu đựng đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Bỗng dưng, đùi cô co rút dữ dội, thầm biết mình sắp tới rồi, Phương Niên bắt đầu không chịu nổi mà run rẩy.
Giang Ngộ cũng đã phát hiện ra, anh vòng tay qua eo cô lướt xuống phía dưới, vân vê nhụy hoa.
Nơi mẫn cảm nhất bị kϊƈɦ thích, Phương Niên trở tay không kịp, cô lập tức thét chói tai.
“Ư...”
Vừa kêu xong, cô hận không thể cắt đứt lưỡi mình.
Nhưng đã không kịp rồi, bên ngoài cửa, Tuệ Tuệ nôn nóng gõ cửa.
“Chị Phương Niên, chị sao vậy, chị không sao chứ.”
Nghe vậy, cả người Phương Niên cứng đờ.
Hai người họ cách bên ngoài chỉ qua một cánh cửa, nếu không cẩn thận thì Tuệ Tuệ sẽ phát hiện ra họ đang làm gì.
Cô quay đầu lại, rưng rưng nước mắt cầu khẩn tên ác ma này.
Khi tiến vào trong Phương Niên, Giang Ngộ đặc biệt gợi cảm, gian tà.
Lúc này đây, khuôn mặt anh còn mang theo sự thỏa mãn, vẻ thất vọng buồn bã vừa rồi không còn thấy nữa.
Nhận ra sự khẩn cầu của cô, anh cúi sát xuống, dán vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói: “Trước khi phim đóng máy, lúc anh cần em đều phải chiều anh.”
Đôi mắt Phương Niên trợn to, giống như khϊế͙p͙ sợ với yêu cầu không hợp lý này của anh.
Nhưng không đợi cô suy nghĩ, bên ngoài cửa, Tuệ Tuệ đã nôn nóng gọi: “Anh Kevin, sao bên trong lại không mở cửa? Bọn họ sẽ không đánh nhau chứ? Chìa khóa phòng này ở đâu vậy?”
Gậy thịt vẫn tiếp tục sát phạt, làm cho người cô bổ nhào về phía trước.
“Thế nào? Em không đồng ý thì chúng ta cứ tiếp tục vậy, đến khi bọn họ mở được cửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.