Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế
Chương 40:
Thanh Thu
18/07/2021
Thời còn là sinh viên, Phương Niên rất thích đi du lịch.
Nhưng mà sau này khi bắt đầu có công việc, cô bị đủ thứ ràng buộc.
Mỗi khi có thời gian rảnh, lại vì nhớ Giang Ngộ mà ở nhà đợi anh, thế nên không có đi nơi nào cả.
Nhớ tới Giang Ngộ, cô lại nghĩ tới lần call video hôm trước.
Lúc ấy có lẽ cô mất trí thật rồi, hoặc là bị anh bỏ bùa chú.
Nếu không, vì sao chỉ vì một lời trêu chọc của anh, cô đã không còn là mình, tự mình biến thành một ɖâʍ phụ ở trêи giường.
Tên của thôn cổ này có duy nhất một chữ Điền, từ trường quay đến đây lái xe khoảng nửa ngày đường.
Vừa mới xuống xe, tâm trạng của Phương Niên đã tốt lên trông thấy.
Nơi này giống như một thế giới khác vậy, non xanh nước biếc, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cô đã đặt một căn phòng homestay, chủ là một cặp vợ chồng già. Hai người đặc biệt hiếu khách, phòng ở được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.
Phòng của Phương Niên là ở tầng hai, bên ngoài có một ban công rộng rãi, không chỉ để phơi đồ mà còn trồng rất nhiều hoa lá.
Phương Niên vừa đến đã ngủ một giấc, đến cô cảm thấy tinh thần vô cùng sản kɧօáϊ.
Sau khi xuống lầu ăn sáng xong, cô lấy một ít trái cây, đồ ăn vặt trở về phòng, rồi nằm dài trêи ghế tắm nắng ngoài ban công.
Đến khi trời sẩm tối, trong thôn lan tỏa từng làn khói bếp, hương gạo thơm lừng.
Lúc này, Phương Niên mới thấu được cảm giác cô độc, một mình là như nào.
Cô lấy điện thoại, gửi cho Giang Ngộ một tin nhắn wechat: “Anh đang làm gì đấy?”
Sau khi gửi xong, cô có chút hối hận.
Từng có một đợt, mọi người trêи mạng truyền nhau câu nói “Anh đang làm gì đấy” còn có nghĩa là “Em đang nhớ anh”.
Nhưng, cô đúng là nhớ anh thật.
Một lúc sau, Giang Ngộ trả lời, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Lái xe.”
“À, vậy anh chú ý an toàn nhé.”
Gửi xong cậu này, Phương Niên có hơi bí từ.
Bây giờ, anh cảm thấy cô phiền phức sao?
Dù sao trêи mạng đang cãi nhau ầm ĩ, hầu hết mọi người đều nghiêng về bênh vực cho Tô Yên.
Tuy rằng các fans trung thành của anh đều bất di bất dịch bảo về anh, những vẫn có những bình luận ác ý khó nghe.
Cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc, sau khi ăn cơm tối xong, Phương Niêm tắm rửa sạch sẽ, nằm trêи giường xem phim điện ảnh.
Bộ phim cô đang xem được chiếu từ mấy năm về trước: “Theo đuổi tình yêu đến cùng.”
Phương Niên vẫn nhớ rõ, ngày xưa khi bộ phim ra rạp, cô đã cùng Giang Ngộ đi xem.
Sau khi xem xong, cô vẫn day dứt không thôi, cô hỏi: “Liệu sau này hai chúng ta có giống họ không?”
“Sẽ không.”
Lúc này, nước mắt cô tự dưng tuôn rơi, nỗi nhớ nhung Giang Ngộ ngày càng mãnh liệt.
Đến khi bộ phim kết thúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Phương Niên lên tiếng.
Không có ai trả lời, chỉ là tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.
Đôi vợ chồng già vẫn còn ở dưới nên cô không lo đó là người xấu. Thế nên, cô đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã bị người bên ngoài đẩy mạnh vào trong.
“Anh…”
Phương Niên sợ hãi muốn thét lên thì đã bị người kia bịt miệng lại.
Là Giang Ngộ.
Anh mang theo phong trần mỏi mệt, từ xa xôi chạy đến bên cô.
Nhưng mà sau này khi bắt đầu có công việc, cô bị đủ thứ ràng buộc.
Mỗi khi có thời gian rảnh, lại vì nhớ Giang Ngộ mà ở nhà đợi anh, thế nên không có đi nơi nào cả.
Nhớ tới Giang Ngộ, cô lại nghĩ tới lần call video hôm trước.
Lúc ấy có lẽ cô mất trí thật rồi, hoặc là bị anh bỏ bùa chú.
Nếu không, vì sao chỉ vì một lời trêu chọc của anh, cô đã không còn là mình, tự mình biến thành một ɖâʍ phụ ở trêи giường.
Tên của thôn cổ này có duy nhất một chữ Điền, từ trường quay đến đây lái xe khoảng nửa ngày đường.
Vừa mới xuống xe, tâm trạng của Phương Niên đã tốt lên trông thấy.
Nơi này giống như một thế giới khác vậy, non xanh nước biếc, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cô đã đặt một căn phòng homestay, chủ là một cặp vợ chồng già. Hai người đặc biệt hiếu khách, phòng ở được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.
Phòng của Phương Niên là ở tầng hai, bên ngoài có một ban công rộng rãi, không chỉ để phơi đồ mà còn trồng rất nhiều hoa lá.
Phương Niên vừa đến đã ngủ một giấc, đến cô cảm thấy tinh thần vô cùng sản kɧօáϊ.
Sau khi xuống lầu ăn sáng xong, cô lấy một ít trái cây, đồ ăn vặt trở về phòng, rồi nằm dài trêи ghế tắm nắng ngoài ban công.
Đến khi trời sẩm tối, trong thôn lan tỏa từng làn khói bếp, hương gạo thơm lừng.
Lúc này, Phương Niên mới thấu được cảm giác cô độc, một mình là như nào.
Cô lấy điện thoại, gửi cho Giang Ngộ một tin nhắn wechat: “Anh đang làm gì đấy?”
Sau khi gửi xong, cô có chút hối hận.
Từng có một đợt, mọi người trêи mạng truyền nhau câu nói “Anh đang làm gì đấy” còn có nghĩa là “Em đang nhớ anh”.
Nhưng, cô đúng là nhớ anh thật.
Một lúc sau, Giang Ngộ trả lời, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Lái xe.”
“À, vậy anh chú ý an toàn nhé.”
Gửi xong cậu này, Phương Niên có hơi bí từ.
Bây giờ, anh cảm thấy cô phiền phức sao?
Dù sao trêи mạng đang cãi nhau ầm ĩ, hầu hết mọi người đều nghiêng về bênh vực cho Tô Yên.
Tuy rằng các fans trung thành của anh đều bất di bất dịch bảo về anh, những vẫn có những bình luận ác ý khó nghe.
Cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc, sau khi ăn cơm tối xong, Phương Niêm tắm rửa sạch sẽ, nằm trêи giường xem phim điện ảnh.
Bộ phim cô đang xem được chiếu từ mấy năm về trước: “Theo đuổi tình yêu đến cùng.”
Phương Niên vẫn nhớ rõ, ngày xưa khi bộ phim ra rạp, cô đã cùng Giang Ngộ đi xem.
Sau khi xem xong, cô vẫn day dứt không thôi, cô hỏi: “Liệu sau này hai chúng ta có giống họ không?”
“Sẽ không.”
Lúc này, nước mắt cô tự dưng tuôn rơi, nỗi nhớ nhung Giang Ngộ ngày càng mãnh liệt.
Đến khi bộ phim kết thúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Phương Niên lên tiếng.
Không có ai trả lời, chỉ là tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.
Đôi vợ chồng già vẫn còn ở dưới nên cô không lo đó là người xấu. Thế nên, cô đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, đã bị người bên ngoài đẩy mạnh vào trong.
“Anh…”
Phương Niên sợ hãi muốn thét lên thì đã bị người kia bịt miệng lại.
Là Giang Ngộ.
Anh mang theo phong trần mỏi mệt, từ xa xôi chạy đến bên cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.