Chương 9
Hàn Viện
30/10/2015
Cũng có người nói thật ra thì người điều hành Kình Thiên cùng vợ chưa chết, chỉ hi vọng có cuộc sống khiêm tốn, đồng thời điều hành công ty, cũng có thể là để có nhiều không gian riêng tư hơn, cho nên cố ý lấy tin tức về cái chết để che giấu hành tung của mình, nếu không tại sao sau khi người điều hành chết đi, giá cổ phiếu của Kình Thiên không chỉ không chịu ảnh hưởng, ngược lại còn trong vòng hai năm ngắn ngủi, lợi nhuận tăng lên gần hai thành.
Mặc dù có một số tin đồn, nhưng rốt cuộc sự thật thế nào, đến nay không người nào biết. . . . . .
Cô gái ngồi sau bàn đọc sách nhíu mày, tay cầm bút, gạch những ý chính trên sách, nghiêm túc cẩn thận nhớ tất cả những chữ đó.
Khi cô nhìn thấy một đoạn chữ phức tạp liền lộ ra vẻ mặt bất mãn, còn phát ra tiếng hừ nhẹ, sau đó dùng sức đẩy quyển sách đó sang một bên, định nhắm mắt làm ngơ.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô lại bất đắc dĩ thở dài, vô cùng chậm chạp kéo quyển sách đó về lại, ngoan ngoãn dừng tầm mắt ở trên chữ viết, tiếp tục tàn sát đại não cùng tinh thần của mình.
Cửa phòng được chậm rãi mở ra, người đàn ông nọ không muốn quấy quấy rầy đến cô gái đang học, bưng khay, bước nhẹ nhàng, mỉm cười đi tới phía sau của cô.
"A! Anh văn, số học, vật lý, hóa học. . . . . . Những cái này càng đọc càng nặng đầu, ông trời ơi!" Cô gái bùng nổ, dùng sức gãi đầu, phẫn hận trừng mắt từng quyển sách một.
Thật vất vả mà, trung học, đại học tất cả trước kia đều lấy thành tích ưu tú để tốt nghiệp, nhưng mà sau khi trở thành học sinh lần nữa, mỗi ngày trừ thi đều là thi, mặc dù nó không khó với cô, nhưng không ngừng lặp lại chuyện giống nhau, cô cũng sẽ mệt mỏi!
"Thì ra là học sinh thời nay cũng giống như học sinh thời xưa, cũng thật đáng thương." Cô bây giờ phải là phụ nữ thành thục, là nữ cường nhân, (le e$qu#y^đo@on)sao. . . . . . Sao lại trở lại trường học? Cô hận mình mười bảy tuổi. . . . . .
Oán trách, cho đến cuối cùng, Quách Ly định không học nữa, ném toàn bộ sách sang một bên, gục xuống bàn, cầm bút lên, vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
Chớ nói chi tuổi của mình bao nhiêu, nhìn hành vi cử chỉ của cô bây giờ, không như cô bé 10 tuổi sao?
Trong mắt lộ ra thú vị, đầu tiên là Triều Hệ che giấu nụ cười, sau đó nghiêm túc kêu ra tiếng, "Ly."
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu, hù sợ Quách Ly đang oán trách không ngừng.
Cô kinh ngạc trợn to mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa nhìn về phía sau, "Triều. . . . . . Triều Hệ? Anh. . . . . .Anh vào từ bao giờ?"
Bởi vì chột dạ, cô vội vàng cầm về những quyển sách mà cô đã ném qua một bên.
"Lúc anh đang tiến vào, đúng lúc gặp em đang vẽ nguệch ngoạc." Triều Hệ rất tốt bụng mà nói dối, chậm rãi đi tới trước mặt cô.
Không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, Quách Ly lộ ra vẻ mặt yên tâm, "Sao anh còn chưa đi nghỉ? Khuya lắm rồi."
Đồng hồ trên tường đã chỉ một giờ rưỡi, nguyên cả một ngày anh đã quản lý rất nhiều việc, cô là chủ nhân cũng cảm thấy xấu hổ.
"Em còn chưa nghỉ ngơi, thân là quản gia không có đạo lý được nghỉ ngơi trước." Anh nói rất hợp tình hợp lý.
"Nhưng chú Tưởng sẽ không như vậy." Nhà họ Quách từ trước đến giờ không quá hà khắc với người làm, chỉ cần hoàn thành công việc xong, liền có thể nghỉ ngơi.
"Công tác của tôi chính là chăm sóc em." Đặt ly sữa nóng lên bàn, Triều Hệ vẫn làm theo nề nếp.
Nhìn dáng vẻ của Triều Hệ như vậy, vẻ mặt nghiêm túc xa lạ, trong mắt của Quách Ly lóe lên áy náy, cúi đầu, cầm ly lên, "Ừm. . . . . . Thật ra thì Triều Hệ anh không cần biểu hiện nghiêm túc như vậy ở trước mặt của em."
Mặc dù đối mặt với vẻ mặt như người xa lạ của Triều Hệ trong hai năm dài đằng đẵng, nhưng cô vẫn không cách nào quen được.
"Công việc chính là công việc, Ly, đừng quá để ý." Cô giả bộ bận rộn trốn tránh ánh mắt của anh, anh không phải là không biết, nở nụ cười như có như không, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
Cảm giác đối mặt với dáng vẻ như vậy của Triều Hệ là một loại hành hạ khổ sở, Quách Ly nhìn chằm chằm sữa tươi trên tay, trái tim hơi đau đớn.
Cô nhớ anh cười, yêu thương, cưng chiều cô.
Triều Hệ của cô! Có rất nhiều vẻ mặt, quá khứ, khi đối mặt với Quách Ly là một anh trai dịu dàng, sẽ theo cô chơi, theo cô nháo, theo cô làm một số chuyện thú vị.
Khi anh đối mặt với Quách Tâm. . . . . . Đối mặt với Quách Tâm trước kia thì luôn thích nói ngọt ở bên tai của cô, luôn là ngắm nhìn cô say đắm, luôn thích ôm lấy cô thật chặt trong ngực, luôn để cho cô cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Nhưng bây giờ. . . . . . Cô oán giận ngẩng đầu lên, len lén liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, rất có nề nếp, thái độ vĩnh viễn đứng đắn, luôn nghiêm túc, lấy giọng nói nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận) nói chuyện cùng cô, luôn thể hiện rõ thân phận của hai người, cô đã lâu không nhìn thấy nụ cười của anh rồi, giống như. . . . . . Anh cố ý không cười, cố ý lấy thái độ nghiêm cẩn đối mặt với cô, trừng phạt cô.
Nhưng là, vì sao trừng phạt cô? Thành thật mà nói, cô không có bất cứ manh mối nào.
Tựa như có lúc, anh sẽ không khỏi nghiêm mặt với cô. . . . . .
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Suy nghĩ của Quách Ly bị cắt đứt, nhíu mày, nhìn điện thoại để ở một bên, "Cũng hơn một giờ rồi, là ai gọi?"
Mặc dù miệng oán trách, nhưng tay của cô vẫn cầm điện thoại di động lên.
"Tôi là Quách Ly. . . . . . Ike (Ngải Khắc)? Đã trễ thế này, cậu gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì sao?"
Người gọi điện thoại tới là bạn học của cô, người theo đuổi cô từ năm lớp mười. . . . . . Haizz! Bạn học! Vậy mà cô cũng có bạn bè thời thanh xuân nữa.
Vừa nghe cô nói thế, nét cười trên mặt của Triều Hệ nhất thời biến mất, cặp mắt nheo lại thoáng qua ánh sáng sắc bén.
"Hát? Cậu nói sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, mọi người hẹn nhau đi hát?" Vẻ mặt của Quách Ly rất khó coi, mắt liếc đồng hồ trên tường, "Vào lúc sáng sớm, cậu không ngủ, mà còn thảo luận vấn đề này?"
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô thở dài.
Vâng! Thời kỳ thanh xuân (thời kỳ đi học), không biết vì sao bọn nhóc này lại trở nên điên cuồng như vậy.
Có lẽ nói như vậy có chút kỳ quái, lúc cô ở thời kỳ thanh xuân đã từng làm chuyện tương tự như vậy, nấu gà hầm, thức đêm cùng với mọi người, lập kế hoạch tới chỗ nào hưởng thụ thanh xuân.
"Tớ. . . . . . Tớ không xác định là có thể đi hay không, ít nhất bây giờ không cách nào cho cậu đáp án."
Quách Ly lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ thật dày, phía trên viết một đống lịch làm việc.
Triều Hệ đứng ở một bên nở nụ cười có chút quỷ dị, lạnh lùng rũ mắt xuống.
"Cái gì? Cho tớ một kinh hỉ (niềm vui) lớn?"
Ừm. . . . . . Haizz! Nghe được người con trai ở đầu dây bên kia thần thần bí bí nói, Quách Ly nở nụ cười bất đắt dĩ.
Cái gọi là kinh hỉ là cái gì, cô biết đại khái.
Chính là tiệc sinh nhật cô sắp tròn mười tám tuổi đi! Đây cũng là chuyện cô lúc còn trẻ hay làm với bạn bè nhất.
"Được rồi! Tớ sẽ suy nghĩ, ừ. . . . . . Tới trường học sẽ nói cho các cậu biết đáp án, được không?"
Thật là cảm tạ mình trong quá khứ hiểu được đạo lý làm người, cho nên đến hôm nay vẫn được gọi là người nổi bật trong nhóm người cùng thế hệ.
"Như vậy, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút!" Cô nhàn nhạt nói.
Nghe được câu nói sau cùng của cô, Triều Hệ nhíu mày.
Kết thúc trò chuyện, Quách Ly thở ra một hơi, cúi đầu bắt đầu xem lịch làm việc trên bàn.
"Tuần sau. . . . . . Có một đống công việc phải tiến hành! Nói không chừng còn có một đống văn kiện phải ký."
Cô còn nhỏ tuổi, lại bận rộn cùng lúc cả công việc và đi học. . . . . .
Đang hối hận hết sức, cô ngẩng đầu lên, duỗi người một cái, đột nhiên phát hiện quản gia của cô vẫn đứng ở bên cạnh mình.
"Triều Hệ? Anh còn chưa đi sao?" Cũng đã trễ thế này, cô còn phải kiên trì cố gắng đọc sách.
Cô hỏi như thế cũng không phải trách cứ hay có ý gì khác, chỉ là đơn thuần quan tâm cùng để ý, để ý quản gia của cô sớm nghỉ ngơi một chút, thức khuya như thế thì không tốt với thân thể, hơn nữa coi như cô ngủ trễ, ít nhất cũng không giống anh nhất định phải rời giường lúc bốn giờ sáng, suy nghĩ một chút bây giờ là mấy giờ rồi, nếu như anh không nghỉ ngơi, sẽ không ngủ được bao nhiêu, sao anh có thể chịu đựng được?
Nhưng lời quan tâm của cô lọt vào trong tai của Triều Hệ, lại là một loại giải thích khác.
Sao anh chưa rời đi? Tại sao không nhanh cút đi? Cô còn muốn tán gẫu cùng bạn học nam! Cô muốn cùng mọi người thảo luận rốt cuộc nên đi hát ở đâu, có lẽ hát xong, còn phải cùng nhau đi nơi nào vui đùa một chút, hoặc là tới chỗ nào đó, hoặc là. . . . . .Cùng bạn học nam đi ra ngoài?
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Quách Ly, lộ ra nụ cười xinh đẹp đủ để khiến người ta choáng váng, "Có một việc anh quên nhắc nhở Ly, bắt đầu từ ngày mai, trừ thời gian lên lớp ra, sau khi tan lớp tài xế sẽ tới trường học đón em, trong vòng hai tuần em phải xem hiểu tất cả bản kế hoạch mới của Kình Thiên, đồng thời tự quyết định, trong thư phòng có bảy mươi ba phần tài liệu chờ em ký nhận, còn có chi nhánh ở Nhật Bản và Hàn Quốc sẽ bắt đầu buôn bán, mặc dù thân phận của em đặc biệt, không cách nào tự tới cắt băng khánh thành, nhưng là nên có phong thư chúc mừng, hi vọng trong khoảng thời gian hai tuần em có thể giao ra."
"Đợi đã nào...! Không phải phong thư chúc mừng đã giao cho trợ lý Xử làm rồi sao?" Mặc dù cô là người điều hành không thể lộ diện, nhưng mà ngay cả công việc không cần thiết này cũng ném cho cô! Cô mỗi tháng trả lương cho trợ lý, là để làm gì? Trợ lý của cô lợi hại hơn cô gấp trăm lần đó!
Triều Hệ mỉm cười gương mặt mơ hồ tản ra ánh sáng quỷ quyệt, nói: "Trợ lý. . . . . . Anh đã giúp em tìm tài liệu rồi, đồng thời phải hoàn thành trong vòng một tuần lễ, cũng cầm 145 hợp đồng, giúp em xem kỹ, dĩ nhiên không bao gồm sửa giùm, một tuần này trừ thời gian chăm sóc em, anh thật sự không có thời gian để làm mấy công việc này, Ly, em nói có phải không?"
"À. . . . . . Xin hỏi anh đang oán trách em sao? Anh rất mệt mỏi?" Vẻ mặt Quách Ly vô tội nhìn anh.
Cô nghe thấy anh vô cùng dịu dàng nhắc nhở, trong lòng nổi lên vô hạn đau lòng.
Đối nội, anh là quản gia của cô, đối ngoại, anh là trợ lý, thay người điều hành thần long thấy đầu không thấy đuôi quyết định, tất cả đều giao do anh tiến hành, cũng vì vậy, anh không chỉ giúp cô rất nhiều, mà còn làm rất rất nhiều khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Bởi vì liên quan đến thân phận của cô, bởi vì liên quan đến tuổi của cô, rất nhiều chuyện không thể để cho mọi người phát hiện, cho nên trong hai năm qua thật muốn nói người nào mệt mỏi nhất, đương nhiên là Triều Hệ.
"Anh? Anh mệt mỏi? Dĩ nhiên không." Triều Hệ lại lộ ra vẻ mặt ôn hòa, "Có thể nhìn Ly mỗi ngày làm học sinh vui vẻ, cuộc sống không buồn không lo, đi học, lúc rỗi rãnh còn có thể cùng bạn học hẹn nhau đi hát, vui đùa, không biết, thân là quản gia, thân là trợ lý nên cố gắng hoàn thành trách nhiệm, làm sao mệt mỏi? Làm sao oán trách?"
Anh quả nhiên là đang oán trách. Quách Ly rất tự biết rõ. Làm bộ đáng thương cúi đầu, nửa câu đều không dám nói.
"Chỉ là xin Ly thỉnh thoảng để cho anh hít thở một chút, mấy tài liệu này vô cùng cơ mật, chính em xét duyệt, anh tin tưởng trải qua hai năm tôi luyện, nhất định hiểu rõ những cái này không phải là chuyện đùa, em cũng sẽ nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận)."
Hừ! Cô muốn đi chơi cùng bạn bè? Muốn đi chơi với con trai? Chớ mơ tưởng, cái đồ loại lông không đủ dài đó mà cũng muốn học người ta tán gái? Đứng ở góc tường đi!
“Tiếng Hàn cùng tiếng Nhật cũng đã lâu không luyện tập rồi, mặc dù anh biết năng lực hiểu của em rất tốt . . . . . Trừ Anh Văn ra, chỉ là quá lâu không luyện, sẽ thụt lùi."
"Vâng! Em biết rồi."
Haizz! Suy nghĩ một chút trong hai năm qua, có đôi khi thật nhiều khó khăn.
Vì không để cho Triều Hệ phát hiện ra bí mật của cô, cô đầu bắt đầu học tiếng Hàn cùng tiếng Nhật, mặc dù hai thứ ngôn ngữ này không khó với cô, nhưng là. . . . . . Nếu như không làm dáng một chút, anh sẽ sinh nghi.
Còn nữa, từ lúc anh bắt đầu trở thành quản gia, điều này cũng đại biểu anh sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cô, cô tiếp nhận điều hành Kình Thiên, thay mặt giải quyết tất cả công việc, đối với chính người thường mà nói tuyệt đối không cách nào hiểu, cô cũng chỉ là cô bé hơn 10 tuổi, vì sao lại có hành động không bình thường này?d'
Nghĩ đến lúc cô giải thích cho Triều Hệ, không ngờ anh lại độ lượng như vậy.
"Anh biết rõ em vì điều hành Kình Thiên mà ép buộc mình phải thành thục, lớn mạnh, anh cũng biết em sẽ trở thành một người khác khi đấu tranh trên thương trường, không chừa thủ đoạn nào, vì bảo vệ Kình Thiên để cho nó lớn mạnh, không sao, anh có thể hiểu, cho nên em không cần cảm thấy hổ thẹn, anh sẽ giúp em xử lý chuyện của Kình Thiên, chuyện xấu cứ để anh làm, em……Chỉ cần trở lại làm bé Ly lúc trước là được!"
Mặc dù có một số tin đồn, nhưng rốt cuộc sự thật thế nào, đến nay không người nào biết. . . . . .
Cô gái ngồi sau bàn đọc sách nhíu mày, tay cầm bút, gạch những ý chính trên sách, nghiêm túc cẩn thận nhớ tất cả những chữ đó.
Khi cô nhìn thấy một đoạn chữ phức tạp liền lộ ra vẻ mặt bất mãn, còn phát ra tiếng hừ nhẹ, sau đó dùng sức đẩy quyển sách đó sang một bên, định nhắm mắt làm ngơ.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô lại bất đắc dĩ thở dài, vô cùng chậm chạp kéo quyển sách đó về lại, ngoan ngoãn dừng tầm mắt ở trên chữ viết, tiếp tục tàn sát đại não cùng tinh thần của mình.
Cửa phòng được chậm rãi mở ra, người đàn ông nọ không muốn quấy quấy rầy đến cô gái đang học, bưng khay, bước nhẹ nhàng, mỉm cười đi tới phía sau của cô.
"A! Anh văn, số học, vật lý, hóa học. . . . . . Những cái này càng đọc càng nặng đầu, ông trời ơi!" Cô gái bùng nổ, dùng sức gãi đầu, phẫn hận trừng mắt từng quyển sách một.
Thật vất vả mà, trung học, đại học tất cả trước kia đều lấy thành tích ưu tú để tốt nghiệp, nhưng mà sau khi trở thành học sinh lần nữa, mỗi ngày trừ thi đều là thi, mặc dù nó không khó với cô, nhưng không ngừng lặp lại chuyện giống nhau, cô cũng sẽ mệt mỏi!
"Thì ra là học sinh thời nay cũng giống như học sinh thời xưa, cũng thật đáng thương." Cô bây giờ phải là phụ nữ thành thục, là nữ cường nhân, (le e$qu#y^đo@on)sao. . . . . . Sao lại trở lại trường học? Cô hận mình mười bảy tuổi. . . . . .
Oán trách, cho đến cuối cùng, Quách Ly định không học nữa, ném toàn bộ sách sang một bên, gục xuống bàn, cầm bút lên, vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
Chớ nói chi tuổi của mình bao nhiêu, nhìn hành vi cử chỉ của cô bây giờ, không như cô bé 10 tuổi sao?
Trong mắt lộ ra thú vị, đầu tiên là Triều Hệ che giấu nụ cười, sau đó nghiêm túc kêu ra tiếng, "Ly."
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu, hù sợ Quách Ly đang oán trách không ngừng.
Cô kinh ngạc trợn to mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa nhìn về phía sau, "Triều. . . . . . Triều Hệ? Anh. . . . . .Anh vào từ bao giờ?"
Bởi vì chột dạ, cô vội vàng cầm về những quyển sách mà cô đã ném qua một bên.
"Lúc anh đang tiến vào, đúng lúc gặp em đang vẽ nguệch ngoạc." Triều Hệ rất tốt bụng mà nói dối, chậm rãi đi tới trước mặt cô.
Không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, Quách Ly lộ ra vẻ mặt yên tâm, "Sao anh còn chưa đi nghỉ? Khuya lắm rồi."
Đồng hồ trên tường đã chỉ một giờ rưỡi, nguyên cả một ngày anh đã quản lý rất nhiều việc, cô là chủ nhân cũng cảm thấy xấu hổ.
"Em còn chưa nghỉ ngơi, thân là quản gia không có đạo lý được nghỉ ngơi trước." Anh nói rất hợp tình hợp lý.
"Nhưng chú Tưởng sẽ không như vậy." Nhà họ Quách từ trước đến giờ không quá hà khắc với người làm, chỉ cần hoàn thành công việc xong, liền có thể nghỉ ngơi.
"Công tác của tôi chính là chăm sóc em." Đặt ly sữa nóng lên bàn, Triều Hệ vẫn làm theo nề nếp.
Nhìn dáng vẻ của Triều Hệ như vậy, vẻ mặt nghiêm túc xa lạ, trong mắt của Quách Ly lóe lên áy náy, cúi đầu, cầm ly lên, "Ừm. . . . . . Thật ra thì Triều Hệ anh không cần biểu hiện nghiêm túc như vậy ở trước mặt của em."
Mặc dù đối mặt với vẻ mặt như người xa lạ của Triều Hệ trong hai năm dài đằng đẵng, nhưng cô vẫn không cách nào quen được.
"Công việc chính là công việc, Ly, đừng quá để ý." Cô giả bộ bận rộn trốn tránh ánh mắt của anh, anh không phải là không biết, nở nụ cười như có như không, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.
Cảm giác đối mặt với dáng vẻ như vậy của Triều Hệ là một loại hành hạ khổ sở, Quách Ly nhìn chằm chằm sữa tươi trên tay, trái tim hơi đau đớn.
Cô nhớ anh cười, yêu thương, cưng chiều cô.
Triều Hệ của cô! Có rất nhiều vẻ mặt, quá khứ, khi đối mặt với Quách Ly là một anh trai dịu dàng, sẽ theo cô chơi, theo cô nháo, theo cô làm một số chuyện thú vị.
Khi anh đối mặt với Quách Tâm. . . . . . Đối mặt với Quách Tâm trước kia thì luôn thích nói ngọt ở bên tai của cô, luôn là ngắm nhìn cô say đắm, luôn thích ôm lấy cô thật chặt trong ngực, luôn để cho cô cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Nhưng bây giờ. . . . . . Cô oán giận ngẩng đầu lên, len lén liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, rất có nề nếp, thái độ vĩnh viễn đứng đắn, luôn nghiêm túc, lấy giọng nói nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận) nói chuyện cùng cô, luôn thể hiện rõ thân phận của hai người, cô đã lâu không nhìn thấy nụ cười của anh rồi, giống như. . . . . . Anh cố ý không cười, cố ý lấy thái độ nghiêm cẩn đối mặt với cô, trừng phạt cô.
Nhưng là, vì sao trừng phạt cô? Thành thật mà nói, cô không có bất cứ manh mối nào.
Tựa như có lúc, anh sẽ không khỏi nghiêm mặt với cô. . . . . .
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Suy nghĩ của Quách Ly bị cắt đứt, nhíu mày, nhìn điện thoại để ở một bên, "Cũng hơn một giờ rồi, là ai gọi?"
Mặc dù miệng oán trách, nhưng tay của cô vẫn cầm điện thoại di động lên.
"Tôi là Quách Ly. . . . . . Ike (Ngải Khắc)? Đã trễ thế này, cậu gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì sao?"
Người gọi điện thoại tới là bạn học của cô, người theo đuổi cô từ năm lớp mười. . . . . . Haizz! Bạn học! Vậy mà cô cũng có bạn bè thời thanh xuân nữa.
Vừa nghe cô nói thế, nét cười trên mặt của Triều Hệ nhất thời biến mất, cặp mắt nheo lại thoáng qua ánh sáng sắc bén.
"Hát? Cậu nói sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, mọi người hẹn nhau đi hát?" Vẻ mặt của Quách Ly rất khó coi, mắt liếc đồng hồ trên tường, "Vào lúc sáng sớm, cậu không ngủ, mà còn thảo luận vấn đề này?"
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô thở dài.
Vâng! Thời kỳ thanh xuân (thời kỳ đi học), không biết vì sao bọn nhóc này lại trở nên điên cuồng như vậy.
Có lẽ nói như vậy có chút kỳ quái, lúc cô ở thời kỳ thanh xuân đã từng làm chuyện tương tự như vậy, nấu gà hầm, thức đêm cùng với mọi người, lập kế hoạch tới chỗ nào hưởng thụ thanh xuân.
"Tớ. . . . . . Tớ không xác định là có thể đi hay không, ít nhất bây giờ không cách nào cho cậu đáp án."
Quách Ly lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ thật dày, phía trên viết một đống lịch làm việc.
Triều Hệ đứng ở một bên nở nụ cười có chút quỷ dị, lạnh lùng rũ mắt xuống.
"Cái gì? Cho tớ một kinh hỉ (niềm vui) lớn?"
Ừm. . . . . . Haizz! Nghe được người con trai ở đầu dây bên kia thần thần bí bí nói, Quách Ly nở nụ cười bất đắt dĩ.
Cái gọi là kinh hỉ là cái gì, cô biết đại khái.
Chính là tiệc sinh nhật cô sắp tròn mười tám tuổi đi! Đây cũng là chuyện cô lúc còn trẻ hay làm với bạn bè nhất.
"Được rồi! Tớ sẽ suy nghĩ, ừ. . . . . . Tới trường học sẽ nói cho các cậu biết đáp án, được không?"
Thật là cảm tạ mình trong quá khứ hiểu được đạo lý làm người, cho nên đến hôm nay vẫn được gọi là người nổi bật trong nhóm người cùng thế hệ.
"Như vậy, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút!" Cô nhàn nhạt nói.
Nghe được câu nói sau cùng của cô, Triều Hệ nhíu mày.
Kết thúc trò chuyện, Quách Ly thở ra một hơi, cúi đầu bắt đầu xem lịch làm việc trên bàn.
"Tuần sau. . . . . . Có một đống công việc phải tiến hành! Nói không chừng còn có một đống văn kiện phải ký."
Cô còn nhỏ tuổi, lại bận rộn cùng lúc cả công việc và đi học. . . . . .
Đang hối hận hết sức, cô ngẩng đầu lên, duỗi người một cái, đột nhiên phát hiện quản gia của cô vẫn đứng ở bên cạnh mình.
"Triều Hệ? Anh còn chưa đi sao?" Cũng đã trễ thế này, cô còn phải kiên trì cố gắng đọc sách.
Cô hỏi như thế cũng không phải trách cứ hay có ý gì khác, chỉ là đơn thuần quan tâm cùng để ý, để ý quản gia của cô sớm nghỉ ngơi một chút, thức khuya như thế thì không tốt với thân thể, hơn nữa coi như cô ngủ trễ, ít nhất cũng không giống anh nhất định phải rời giường lúc bốn giờ sáng, suy nghĩ một chút bây giờ là mấy giờ rồi, nếu như anh không nghỉ ngơi, sẽ không ngủ được bao nhiêu, sao anh có thể chịu đựng được?
Nhưng lời quan tâm của cô lọt vào trong tai của Triều Hệ, lại là một loại giải thích khác.
Sao anh chưa rời đi? Tại sao không nhanh cút đi? Cô còn muốn tán gẫu cùng bạn học nam! Cô muốn cùng mọi người thảo luận rốt cuộc nên đi hát ở đâu, có lẽ hát xong, còn phải cùng nhau đi nơi nào vui đùa một chút, hoặc là tới chỗ nào đó, hoặc là. . . . . .Cùng bạn học nam đi ra ngoài?
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Quách Ly, lộ ra nụ cười xinh đẹp đủ để khiến người ta choáng váng, "Có một việc anh quên nhắc nhở Ly, bắt đầu từ ngày mai, trừ thời gian lên lớp ra, sau khi tan lớp tài xế sẽ tới trường học đón em, trong vòng hai tuần em phải xem hiểu tất cả bản kế hoạch mới của Kình Thiên, đồng thời tự quyết định, trong thư phòng có bảy mươi ba phần tài liệu chờ em ký nhận, còn có chi nhánh ở Nhật Bản và Hàn Quốc sẽ bắt đầu buôn bán, mặc dù thân phận của em đặc biệt, không cách nào tự tới cắt băng khánh thành, nhưng là nên có phong thư chúc mừng, hi vọng trong khoảng thời gian hai tuần em có thể giao ra."
"Đợi đã nào...! Không phải phong thư chúc mừng đã giao cho trợ lý Xử làm rồi sao?" Mặc dù cô là người điều hành không thể lộ diện, nhưng mà ngay cả công việc không cần thiết này cũng ném cho cô! Cô mỗi tháng trả lương cho trợ lý, là để làm gì? Trợ lý của cô lợi hại hơn cô gấp trăm lần đó!
Triều Hệ mỉm cười gương mặt mơ hồ tản ra ánh sáng quỷ quyệt, nói: "Trợ lý. . . . . . Anh đã giúp em tìm tài liệu rồi, đồng thời phải hoàn thành trong vòng một tuần lễ, cũng cầm 145 hợp đồng, giúp em xem kỹ, dĩ nhiên không bao gồm sửa giùm, một tuần này trừ thời gian chăm sóc em, anh thật sự không có thời gian để làm mấy công việc này, Ly, em nói có phải không?"
"À. . . . . . Xin hỏi anh đang oán trách em sao? Anh rất mệt mỏi?" Vẻ mặt Quách Ly vô tội nhìn anh.
Cô nghe thấy anh vô cùng dịu dàng nhắc nhở, trong lòng nổi lên vô hạn đau lòng.
Đối nội, anh là quản gia của cô, đối ngoại, anh là trợ lý, thay người điều hành thần long thấy đầu không thấy đuôi quyết định, tất cả đều giao do anh tiến hành, cũng vì vậy, anh không chỉ giúp cô rất nhiều, mà còn làm rất rất nhiều khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Bởi vì liên quan đến thân phận của cô, bởi vì liên quan đến tuổi của cô, rất nhiều chuyện không thể để cho mọi người phát hiện, cho nên trong hai năm qua thật muốn nói người nào mệt mỏi nhất, đương nhiên là Triều Hệ.
"Anh? Anh mệt mỏi? Dĩ nhiên không." Triều Hệ lại lộ ra vẻ mặt ôn hòa, "Có thể nhìn Ly mỗi ngày làm học sinh vui vẻ, cuộc sống không buồn không lo, đi học, lúc rỗi rãnh còn có thể cùng bạn học hẹn nhau đi hát, vui đùa, không biết, thân là quản gia, thân là trợ lý nên cố gắng hoàn thành trách nhiệm, làm sao mệt mỏi? Làm sao oán trách?"
Anh quả nhiên là đang oán trách. Quách Ly rất tự biết rõ. Làm bộ đáng thương cúi đầu, nửa câu đều không dám nói.
"Chỉ là xin Ly thỉnh thoảng để cho anh hít thở một chút, mấy tài liệu này vô cùng cơ mật, chính em xét duyệt, anh tin tưởng trải qua hai năm tôi luyện, nhất định hiểu rõ những cái này không phải là chuyện đùa, em cũng sẽ nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận)."
Hừ! Cô muốn đi chơi cùng bạn bè? Muốn đi chơi với con trai? Chớ mơ tưởng, cái đồ loại lông không đủ dài đó mà cũng muốn học người ta tán gái? Đứng ở góc tường đi!
“Tiếng Hàn cùng tiếng Nhật cũng đã lâu không luyện tập rồi, mặc dù anh biết năng lực hiểu của em rất tốt . . . . . Trừ Anh Văn ra, chỉ là quá lâu không luyện, sẽ thụt lùi."
"Vâng! Em biết rồi."
Haizz! Suy nghĩ một chút trong hai năm qua, có đôi khi thật nhiều khó khăn.
Vì không để cho Triều Hệ phát hiện ra bí mật của cô, cô đầu bắt đầu học tiếng Hàn cùng tiếng Nhật, mặc dù hai thứ ngôn ngữ này không khó với cô, nhưng là. . . . . . Nếu như không làm dáng một chút, anh sẽ sinh nghi.
Còn nữa, từ lúc anh bắt đầu trở thành quản gia, điều này cũng đại biểu anh sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cô, cô tiếp nhận điều hành Kình Thiên, thay mặt giải quyết tất cả công việc, đối với chính người thường mà nói tuyệt đối không cách nào hiểu, cô cũng chỉ là cô bé hơn 10 tuổi, vì sao lại có hành động không bình thường này?d'
Nghĩ đến lúc cô giải thích cho Triều Hệ, không ngờ anh lại độ lượng như vậy.
"Anh biết rõ em vì điều hành Kình Thiên mà ép buộc mình phải thành thục, lớn mạnh, anh cũng biết em sẽ trở thành một người khác khi đấu tranh trên thương trường, không chừa thủ đoạn nào, vì bảo vệ Kình Thiên để cho nó lớn mạnh, không sao, anh có thể hiểu, cho nên em không cần cảm thấy hổ thẹn, anh sẽ giúp em xử lý chuyện của Kình Thiên, chuyện xấu cứ để anh làm, em……Chỉ cần trở lại làm bé Ly lúc trước là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.