Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
Chương 42: Ngoại Trừ Lưu Y Ai Cũng Không Được
Ngoan Nhất Nhà
23/04/2023
Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, sau khi đưa Lưu Y về phòng, Thiên Thành quay xuống phía dưới, lúc này anh vẫn còn trông thấy Quách Tử Tôn ngồi ở vị trí cũ, dường như chưa có ý định đứng lên.
Đồng hồ cũng đã chỉ đến con số 9, Thiên Thành vốn muốn chào anh trai mình một tiếng trước khi về, nào ngờ lại bị người ngồi đó cướp lời.
Giữa không gian rộng lớn bao phủ bởi ánh đèn lưu ly ngọc ngà, rực rỡ. Đôi mắt thâm sâu tựa bầu trời đêm, lại lưu động quỷ dị, sắc bén như mũi tên bắn ra, dù không chỉ đích danh nhưng khiến người nghe chấn động.
“Bất cứ ai cũng được, ngoại trừ Lưu Y.”
Đôi chân đang bước đi của Thiên Thành chợt cứng lại, qua chiếc bàn dài, vừa hay đứng đối diện với Quách Tử Tôn.
Trong ánh mắt Thiên Thành không thấy chút gợn sóng, so với sự chìm nổi của Quách Tử Tôn thì anh có vẻ điềm tĩnh, khoan thai hơn, kiên định đáp trả:
“Ngoại trừ Lưu Y…ai cũng không được.”
“RẦM!”
“Quách Thiên Thành!” Quách Tử Tôn lập tức đứng dậy, khiến chiếc ghế gỗ bị một lực lớn xô đổ xuống sàn đá, tạo thành tiếng động kinh người, vang vọng khắp biệt thự. Ba từ phát ra như muốn đóng băng lại.
Tuy nhiên Thiên Thành vẫn không chút biến sắc, thẳng thắn thừa nhận: “Em thích cô ấy! Em thích Lưu Y.”
“Cô ta không phải Diệp Dư Uyển.” Gương mặt Quách Tử Tôn trầm xuống, đầy lãnh khí, ngay cả giọng điệu cũng trở nên rét lạnh cực độ. Trong đồng tử màu hổ phách mang theo một chút tình cảm, đối diện với đôi mắt đen láy của Thiên Thành, gằn lên từng tiếng như muốn lột trần sự thật.
Khóe miệng Thiên Thành nhếch lên, mang theo ác ý, chậm rãi khẳng định: “Càng không phải vợ của anh.”
Ngón tay rắn chắc, to lớn của Quách Tử Tôn giật nhẹ, con ngươi co rút lại, lời nói ra càng có chút đau lòng: “Thiên Thành em muốn trả thù anh bằng hành động trẻ con này sao?”
Thiên Thành nhướn mày, cười lạnh:
“Tử Tôn hình như anh nhầm lẫn gì rồi! Trên thực tế em mới chính là đối tượng kết hôn của Dư Uyển. Nếu không phải tại anh dụ dỗ, Dư Uyển cũng đã không có kết cục thảm hại như vậy, đổi lại người nên giận dữ là em, anh ngay cả tư cách để em trả thù cũng không có.”
Nói đến đây Thiên Thành đánh mắt về phía căn phòng của Lưu Y, ngữ khí dịu đi mấy phần: “Còn về phần Lưu Y em thích cô ấy là thật, không phải vì cô ấy giống Dư Uyển, mà đơn giản cô ấy chính là Lưu Y.”
Tâm trí Quách Tử Tôn chấn động.
Thiên Thành nói không sai, ngay từ đầu mối hôn sự đó là dành cho Dư Uyển và Thiên Thành. Hắn biết Thiên Thành 15 tuổi đã động lòng với Dư Uyển, lần đầu tiên hắn thấy một Thiên Thành trầm mặc, ít nói, suốt ngày chỉ vùi đầu vào học lại vui vẻ đến vậy, mỗi lần Dư Uyển xuất hiện ở Quách gia, Thiên Thành đều như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Hắn còn nhớ như in, cái đêm mà Dư Uyển trước mặt mọi người nói muốn lấy hắn, hắn đã trông thấy sự tuyệt vọng và đau đớn trong đôi mắt của Thiên Thành.
Hắn còn cho rằng Thiên Thành sẽ vì thế căm hận hắn, nhưng kết quả cũng trong đêm đó, Thiên Thành đôi mắt đỏ hoe chạy đến trước đầu xe của hắn, nhìn hắn mà van xin:
“Anh! Em không cần gì hết! Tất cả ở Quách gia đều giao lại cho anh, em chỉ cần Tiểu Uyển mà thôi! Xin anh hãy trả Tiểu Uyển lại cho em.”
Từng câu, từng chữ như ngàn dao nhọn xuyên vào tim hắn, đau đớn tận xương tuỷ.
“Em và Lưu Y không được!” Một lát sau đó Quách Tử Tôn mới cất lời, hàn ý lạnh thấu xương mang theo hơi thở nguy hiểm hướng thẳng vào Thiên Thành.
Hai tay Thiên Thành cho vào túi quần âu, sơ mi trắng chỉn chu, dù cho chiều cao thấp hơn một chút so với Quách Tử Tôn nhưng khí chất cao quý thì không hề thua kém, ngũ quan anh tuấn nhẹ nhàng vẽ một đường mị hoặc trên khoé môi, lơ đễnh nói:
“Em biết cô ấy không phải là người phụ nữ của anh, nên trước mặt em anh không cần phải diễn trò làm gì. Còn được hay không lựa chọn nằm ở cô ấy, chỉ hy vọng tay anh đừng nhúng nhàm.”
“Thiên Thành nghe lời anh, em căn bản không hiểu cô ta là người thế nào.” Ấn đường Quách Tử Tôn nhíu lại, thể hiện tâm trạng phức tạp.
Đột nhiên Thiên Thành bật cười thành âm thanh nhỏ, đầu cúi thấp, lộ rõ góc nghiêng đẹp như tranh, lời nói ra rất bình thản, tựa như đang kể một câu chuyện cổ tích:
“Anh… năm đó em chỉ là thằng nhóc 15 tuổi, nên mới dễ dàng bị anh lừa gạt. Anh từng dạy em phải biết bảo vệ những thứ quan trọng của mình, từng để rơi vào tay ai cũng đừng để ai đoạt lấy. Và rồi cuối cùng, người lấy đi thứ quý giá nhất của em lại chính là anh.”
Thiên Thành dừng lại khoảng vài giây, sau đó lặng lẽ quan sát biểu hiện trên gương mặt Quách Tử Tôn, ánh mắt dần dần thu hẹp lại, lời phát ra lạnh lùng, sắt đá:
“Nhưng bây giờ thì khác, thứ em muốn có được nhất định phải tự mình giành lấy, bất kể là trong tay ai.”
Nói xong Thiên Thành cầm theo áo khoác, sải bước rời đi.
Một lúc sau, mấy người vệ sĩ đi vào, một người tiến lên cung kính nói: “Thống lĩnh, có cần cho người theo nhị thiếu gia về không ạ?”
Cơ thể cao lớn, cường tráng của Quách Tử Tôn như pho tượng điêu khắc, gương mặt tràn đầy nộ khí, lạnh lùng ra lệnh: “Không cần! Lui ra đi!”
Đám bọn họ lập tức “vâng” một tiếng rồi cúi đầu rời đi, mấy người giúp việc trông thấy dáng vẻ doạ người của Quách Tử Tôn cũng không dám lại gần, phút chốc căn phòng ăn bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng.
Nhưng chỉ vài giây sau.
Âm thanh của tiếng vỡ vụn vang lên, trên tay Quách Tử Tôn là ly rượu đã bị bóp nát thành nhiều mảnh nhỏ, thuỷ tinh trong suốt, phản chiếu trên đó hình ảnh đôi mắt hổ phách sâu thẳm, sắc bén, lại lạnh lẽo cô đơn.
Đồng hồ cũng đã chỉ đến con số 9, Thiên Thành vốn muốn chào anh trai mình một tiếng trước khi về, nào ngờ lại bị người ngồi đó cướp lời.
Giữa không gian rộng lớn bao phủ bởi ánh đèn lưu ly ngọc ngà, rực rỡ. Đôi mắt thâm sâu tựa bầu trời đêm, lại lưu động quỷ dị, sắc bén như mũi tên bắn ra, dù không chỉ đích danh nhưng khiến người nghe chấn động.
“Bất cứ ai cũng được, ngoại trừ Lưu Y.”
Đôi chân đang bước đi của Thiên Thành chợt cứng lại, qua chiếc bàn dài, vừa hay đứng đối diện với Quách Tử Tôn.
Trong ánh mắt Thiên Thành không thấy chút gợn sóng, so với sự chìm nổi của Quách Tử Tôn thì anh có vẻ điềm tĩnh, khoan thai hơn, kiên định đáp trả:
“Ngoại trừ Lưu Y…ai cũng không được.”
“RẦM!”
“Quách Thiên Thành!” Quách Tử Tôn lập tức đứng dậy, khiến chiếc ghế gỗ bị một lực lớn xô đổ xuống sàn đá, tạo thành tiếng động kinh người, vang vọng khắp biệt thự. Ba từ phát ra như muốn đóng băng lại.
Tuy nhiên Thiên Thành vẫn không chút biến sắc, thẳng thắn thừa nhận: “Em thích cô ấy! Em thích Lưu Y.”
“Cô ta không phải Diệp Dư Uyển.” Gương mặt Quách Tử Tôn trầm xuống, đầy lãnh khí, ngay cả giọng điệu cũng trở nên rét lạnh cực độ. Trong đồng tử màu hổ phách mang theo một chút tình cảm, đối diện với đôi mắt đen láy của Thiên Thành, gằn lên từng tiếng như muốn lột trần sự thật.
Khóe miệng Thiên Thành nhếch lên, mang theo ác ý, chậm rãi khẳng định: “Càng không phải vợ của anh.”
Ngón tay rắn chắc, to lớn của Quách Tử Tôn giật nhẹ, con ngươi co rút lại, lời nói ra càng có chút đau lòng: “Thiên Thành em muốn trả thù anh bằng hành động trẻ con này sao?”
Thiên Thành nhướn mày, cười lạnh:
“Tử Tôn hình như anh nhầm lẫn gì rồi! Trên thực tế em mới chính là đối tượng kết hôn của Dư Uyển. Nếu không phải tại anh dụ dỗ, Dư Uyển cũng đã không có kết cục thảm hại như vậy, đổi lại người nên giận dữ là em, anh ngay cả tư cách để em trả thù cũng không có.”
Nói đến đây Thiên Thành đánh mắt về phía căn phòng của Lưu Y, ngữ khí dịu đi mấy phần: “Còn về phần Lưu Y em thích cô ấy là thật, không phải vì cô ấy giống Dư Uyển, mà đơn giản cô ấy chính là Lưu Y.”
Tâm trí Quách Tử Tôn chấn động.
Thiên Thành nói không sai, ngay từ đầu mối hôn sự đó là dành cho Dư Uyển và Thiên Thành. Hắn biết Thiên Thành 15 tuổi đã động lòng với Dư Uyển, lần đầu tiên hắn thấy một Thiên Thành trầm mặc, ít nói, suốt ngày chỉ vùi đầu vào học lại vui vẻ đến vậy, mỗi lần Dư Uyển xuất hiện ở Quách gia, Thiên Thành đều như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Hắn còn nhớ như in, cái đêm mà Dư Uyển trước mặt mọi người nói muốn lấy hắn, hắn đã trông thấy sự tuyệt vọng và đau đớn trong đôi mắt của Thiên Thành.
Hắn còn cho rằng Thiên Thành sẽ vì thế căm hận hắn, nhưng kết quả cũng trong đêm đó, Thiên Thành đôi mắt đỏ hoe chạy đến trước đầu xe của hắn, nhìn hắn mà van xin:
“Anh! Em không cần gì hết! Tất cả ở Quách gia đều giao lại cho anh, em chỉ cần Tiểu Uyển mà thôi! Xin anh hãy trả Tiểu Uyển lại cho em.”
Từng câu, từng chữ như ngàn dao nhọn xuyên vào tim hắn, đau đớn tận xương tuỷ.
“Em và Lưu Y không được!” Một lát sau đó Quách Tử Tôn mới cất lời, hàn ý lạnh thấu xương mang theo hơi thở nguy hiểm hướng thẳng vào Thiên Thành.
Hai tay Thiên Thành cho vào túi quần âu, sơ mi trắng chỉn chu, dù cho chiều cao thấp hơn một chút so với Quách Tử Tôn nhưng khí chất cao quý thì không hề thua kém, ngũ quan anh tuấn nhẹ nhàng vẽ một đường mị hoặc trên khoé môi, lơ đễnh nói:
“Em biết cô ấy không phải là người phụ nữ của anh, nên trước mặt em anh không cần phải diễn trò làm gì. Còn được hay không lựa chọn nằm ở cô ấy, chỉ hy vọng tay anh đừng nhúng nhàm.”
“Thiên Thành nghe lời anh, em căn bản không hiểu cô ta là người thế nào.” Ấn đường Quách Tử Tôn nhíu lại, thể hiện tâm trạng phức tạp.
Đột nhiên Thiên Thành bật cười thành âm thanh nhỏ, đầu cúi thấp, lộ rõ góc nghiêng đẹp như tranh, lời nói ra rất bình thản, tựa như đang kể một câu chuyện cổ tích:
“Anh… năm đó em chỉ là thằng nhóc 15 tuổi, nên mới dễ dàng bị anh lừa gạt. Anh từng dạy em phải biết bảo vệ những thứ quan trọng của mình, từng để rơi vào tay ai cũng đừng để ai đoạt lấy. Và rồi cuối cùng, người lấy đi thứ quý giá nhất của em lại chính là anh.”
Thiên Thành dừng lại khoảng vài giây, sau đó lặng lẽ quan sát biểu hiện trên gương mặt Quách Tử Tôn, ánh mắt dần dần thu hẹp lại, lời phát ra lạnh lùng, sắt đá:
“Nhưng bây giờ thì khác, thứ em muốn có được nhất định phải tự mình giành lấy, bất kể là trong tay ai.”
Nói xong Thiên Thành cầm theo áo khoác, sải bước rời đi.
Một lúc sau, mấy người vệ sĩ đi vào, một người tiến lên cung kính nói: “Thống lĩnh, có cần cho người theo nhị thiếu gia về không ạ?”
Cơ thể cao lớn, cường tráng của Quách Tử Tôn như pho tượng điêu khắc, gương mặt tràn đầy nộ khí, lạnh lùng ra lệnh: “Không cần! Lui ra đi!”
Đám bọn họ lập tức “vâng” một tiếng rồi cúi đầu rời đi, mấy người giúp việc trông thấy dáng vẻ doạ người của Quách Tử Tôn cũng không dám lại gần, phút chốc căn phòng ăn bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng.
Nhưng chỉ vài giây sau.
Âm thanh của tiếng vỡ vụn vang lên, trên tay Quách Tử Tôn là ly rượu đã bị bóp nát thành nhiều mảnh nhỏ, thuỷ tinh trong suốt, phản chiếu trên đó hình ảnh đôi mắt hổ phách sâu thẳm, sắc bén, lại lạnh lẽo cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.