Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói
Chương 144: Ngoại Truyện 12: Đi Đẻ Đột Xuất
Ngoan Nhất Nhà
21/05/2024
Cuối cùng thì ngày em bé ra đời cũng đến, chỉ có điều là bác sĩ tính cũng không bằng con cô tính.
Theo như ngày dự sinh thì còn khoảng 10 ngày nữa đứa bé mới ra đời, nhưng chẳng hiểu sao hôm đó cô ở trung tâm thương mại chơi vui thế nào, mà đến lúc ra về thì cơn đau bụng bất chợt ập tới.
Khỏi phải nói Quách Tử Tôn đã lo sợ đến mức nào, hắn hoảng hốt bế cô vào trong xe, sau đó gấp rút đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Chỉ 2 phút sau, mấy chục chiếc xe cảnh sát giao thông lập tức xuất hiện, dùng xe đặc chủng mở đường, đưa xe của bọn họ đến bệnh viện một cách nhanh nhất.
Đến nơi đã thấy giám đốc bệnh viện cùng mười mấy vị bác sĩ, y tá, đứng đợi ở bên ngoài cửa sảnh.
Mặc dù trước đó, bệnh viện của bọn họ đã được chọn làm nơi để cô vượt cạn, và bọn họ cũng đã chuẩn bị kỹ năng lẫn tinh thần để tiếp đón. Nhưng mà bây giờ lại tiếp đón trong tình huống khẩn cấp thế này, cho nên khó tránh khỏi cảm giác lo sợ.
Đã vậy lại nhìn thấy dáng vẻ như muốn giết người của Quách Tử Tôn, khiến nấy cũng đều run sợ không dám thở mạnh, mọi thao tác cùng lời nói đều hết sức khẩn trương và thận trọng, như thể chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là tất cả bọn họ đều coi xong đời.
Ngay lập tức Lưu Y được đưa vào phòng kiểm tra, và kết quả là cổ tử cung của cô đã mở được hai phân, khả năng là sẽ chuyển dạ trong một vài giờ tới.
Lúc này mọi thứ từ đồ đạc, hay phòng hậu sinh đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Quách Tử Tôn trước lúc đến cũng đã gọi điện thông báo cho Diệp phu nhân, nhưng đáng tiếc là lúc này bà lại đang công tác ở bên Mỹ, nhanh nhất cũng 6 tiếng nữa mới có thể trở về.
Vậy là sau đó Lưu Y được chuyển đến phòng sinh, tại đây mấy người bác sĩ ân cần chăm sóc cho cô và thông báo rằng có thể 10 đến 15 phút tới, cô sẽ bắt đầu cảm thấy đau.
Quả đúng như vậy, ngay lúc Quách Tử Tôn ngồi bên cạnh cầm tay cô nói: “Vợ ơi đến giờ rồi!” Thì một cơn gò quặn khiến cô đau không thở được.
Sau đó cứ vài phút cơn đau lại kéo đến.
Khoảng 30 phút sau, thì các cơn gò kéo đến dồn dập hơn, cô bắt đầu mất kiểm soát, cảm giác càng đau quằn quại hơn khiến cô không hít thở nỗi.
Thấy cô như vậy Quách Tử Tôn như ngồi trên đống lửa, hắn điên cuồng gầm lên: “Làm gì đi chứ! Không thể tiêm giảm đau cho cô ấy sao?”
Nữ bác sĩ nhìn hắn vội vã lắc đầu: “Thống lĩnh không thể tiêm được! Loại đau này bất kỳ người phụ nữ nào khi sinh đều phải cố gắng chịu đựng, đó là việc em bé đang đòi ra ngoài mà thôi!”
Hắn không phải là không biết, cơ thể cô không thể tiếp nhận được mọi loại thuốc giảm đau, cho dù là gây tê từng vùng hay gây tê tuỷ sống đều sẽ không có tác dụng, nhưng mà thấy cô đau đớn như vậy khiến hắn thật sự mất hết lý trí.
Hắn hạ thấp giọng xuống, nói như ra lệnh: “Nếu nó đã muốn ra ngoài vậy thì cho nó ra ngoài đi!”
Nghe xong tất cả bọn họ chỉ muốn ôm nhau khóc một tràng.
Lúc này một nữ bác sĩ khác lên tiếng: “Thống lĩnh, chưa thể ra được đâu! Đợi tử cung của phu nhân mở được 4 phân khi đó chúng tôi sẽ tiêm kích đẻ cho cô ấy, như vậy việc em bé ra ngoài sẽ nhanh hơn.”
Bác sĩ vừa dứt lời thì hàng chục cơn gò liên tiếp kéo đến khiến Lưu Y khóc không thành tiếng, cô vật vã lăn qua lăn lại. Cô thật sự không ngờ rằng so với việc bị đạn bắn trúng, thì cảm giác đau đẻ lại thống khổ đến thế này.
Hai mắt cô ửng đỏ nhìn bác sĩ, đôi môi anh đào run rẩy, giọng thở dốc: “Bác sĩ… cho tôi mổ đi! Tôi không chịu được nữa…”
Nữ bác sĩ bước tới gần trấn an cô: “Phu nhân, quá trình diễn ra đang rất tốt, cô cố gắng thêm một chút nữa thôi, một chút nữa thôi…”
“Nhưng mà nó… thật sự rất đau…” Cô thều thào như muốn ngất đi.
Quách Tử Tôn bên cạnh cũng nhẹ nhàng vén lại lọn tóc cho cô, động viên: “Đau lắm phải không? Hay anh kể chuyện cười cho em nghe nhé!”
Bác sĩ: “…”
Lưu Y: “…”
Tuyệt vọng, cô định mặc kệ không thèm cảm nhận cái đau nữa nhưng một cơn gò kéo đến theo chu kỳ giật cô dậy, sau đó thắt một cái ở bụng, cảm giác nước từ hai chân trào ra ướt nhẹp toàn bộ vùng thân dưới.
Cô bị vỡ ối.
Ngay lập tức các bác sĩ lại tiến hành kiểm tra.
Cơn đau vẫn không ngừng kéo đến khiến cô đau đến tái mặt, Quách Tử Tôn lần nữa điên tiết gầm lên:
“Thế nào tiêm kích đẻ được chưa?”.
Nữ bác sĩ nuốt khan một cái, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thống lĩnh tử cung mở được 8 phân rồi nên không tiêm nữa.”
“Vậy sao lúc mở 4 phân không tiêm?”
Bác sĩ: “…”
Cô thật sự không biết câu hỏi này của Quách Tử Tôn nên vui hay buồn nữa, lúc này cô thật chỉ muốn bật dậy mà dán cái miệng của Quách Tử Tôn lại.
Sau đó vị bác sĩ đưa tay kiểm tra bụng cô, dò hỏi: “Phu nhân cô cảm thấy muốn rặn chưa?”
Đúng là bây giờ cô có cảm giác muốn rặn thật.
“Nếu muốn rặn thì rặn nha!” Nữ bác sĩ nhắc.
Nghe xong câu đó thì một cơn gò ập đến như muốn xé nát xương cốt cô ra.
Thấy vậy Quách Tử Tôn càng sợ hãi cùng cực, cho dù là trước kia bị thương nặng cỡ nào hắn cũng chưa từng thấy cô hé miệng kêu than nửa lời, bây giờ phải chịu đau đớn thế nào mới khiến cô vật vã như vậy.
Quách Tử Tôn rưng rưng đôi mắt như sắp khóc, gương mặt hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng vốn có mà thay vào đó là sự sợ hãi cực độ.
“Vợ ơi em đau lắm phải không? Đừng sợ… có anh đây… anh ở ngay bên cạnh em đây….nếu sợ hãy cứ nhìn vào anh…anh sẽ là nguồn động lực của em…”
Khoảnh khắc này lại làm cô nhớ đến vẻ ngạo mạn của Quách Tử Tôn lúc ở trên người cô, khiến máu trong người cô nóng lên.
Cô đau đớn ngóc đầu dậy, túm chặt lấy cổ áo của hắn, gào thét:
“Mẹ kiếp! Bà đây nhất định sẽ không sinh thêm một đứa nào nữa…. CÚTTTTTT.”
Phòng sinh: “…”
Gào thét xong cô nằm vật xuống giường, thoi thóp thở như một con cá mắc cạn.
Nữ bác sĩ khó xử căn dặn: “Phu nhân hãy lấy hơi, đừng kêu to kẻo mất sức.”
“Hít thật sâu, rặn một hơi nào! Giỏi quá! Tiếp tục như vậy!”
“Thêm một hơi nữa! Sắp được rồi!”
“Nào một hơi nữa thôi!”
Cứ như vậy những hiệu lệnh cứ nối tiếp nhau.
Không khí phía cuối bàn dường như gấp gáp hơn:
“Cố lên. Một hơi nữa! Gần được rồi!
“Em bé đang ra!”
Nghe đến đây cô ghì 10 đầu ngón tay vào hai thanh sắt hai bên giường, gương mặt đỏ ửng, toàn thân mồ hôi đổ ra ướt đẫm, cảm giác như sức lực hơn 23 năm qua trong khoảnh khắc này đã bị rút cạn.
Sau đó cô hạ quyết tâm vào hơi tiếp theo, cắn chặt hai hàm răng trắng muốt và cố gắng rặn.
Bỗng “ục” một tiếng, thật kỳ lạ, cô không còn cảm giác đau đớn nữa, cả người mơ màng, nhẹ bẫng như đi trên mây.
Đúng lúc này cô bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con, cùng tiếng nói cười vui vẻ của mấy vị bác sĩ.
“Quách thống lĩnh, xin chúc mừng ngài là một bé trai ạ!”
Cô thấp thoáng nhìn thấy cảnh Quách Tử Tôn bán khoả thân, rưng rưng ôm em bé vào lòng.
Tóc đen nhánh, đôi mắt ngơ ngác nhìn thế giới. Con trai bé bỏng của cô đã ra đời bình an…
Theo như ngày dự sinh thì còn khoảng 10 ngày nữa đứa bé mới ra đời, nhưng chẳng hiểu sao hôm đó cô ở trung tâm thương mại chơi vui thế nào, mà đến lúc ra về thì cơn đau bụng bất chợt ập tới.
Khỏi phải nói Quách Tử Tôn đã lo sợ đến mức nào, hắn hoảng hốt bế cô vào trong xe, sau đó gấp rút đưa ra một loạt mệnh lệnh.
Chỉ 2 phút sau, mấy chục chiếc xe cảnh sát giao thông lập tức xuất hiện, dùng xe đặc chủng mở đường, đưa xe của bọn họ đến bệnh viện một cách nhanh nhất.
Đến nơi đã thấy giám đốc bệnh viện cùng mười mấy vị bác sĩ, y tá, đứng đợi ở bên ngoài cửa sảnh.
Mặc dù trước đó, bệnh viện của bọn họ đã được chọn làm nơi để cô vượt cạn, và bọn họ cũng đã chuẩn bị kỹ năng lẫn tinh thần để tiếp đón. Nhưng mà bây giờ lại tiếp đón trong tình huống khẩn cấp thế này, cho nên khó tránh khỏi cảm giác lo sợ.
Đã vậy lại nhìn thấy dáng vẻ như muốn giết người của Quách Tử Tôn, khiến nấy cũng đều run sợ không dám thở mạnh, mọi thao tác cùng lời nói đều hết sức khẩn trương và thận trọng, như thể chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là tất cả bọn họ đều coi xong đời.
Ngay lập tức Lưu Y được đưa vào phòng kiểm tra, và kết quả là cổ tử cung của cô đã mở được hai phân, khả năng là sẽ chuyển dạ trong một vài giờ tới.
Lúc này mọi thứ từ đồ đạc, hay phòng hậu sinh đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Quách Tử Tôn trước lúc đến cũng đã gọi điện thông báo cho Diệp phu nhân, nhưng đáng tiếc là lúc này bà lại đang công tác ở bên Mỹ, nhanh nhất cũng 6 tiếng nữa mới có thể trở về.
Vậy là sau đó Lưu Y được chuyển đến phòng sinh, tại đây mấy người bác sĩ ân cần chăm sóc cho cô và thông báo rằng có thể 10 đến 15 phút tới, cô sẽ bắt đầu cảm thấy đau.
Quả đúng như vậy, ngay lúc Quách Tử Tôn ngồi bên cạnh cầm tay cô nói: “Vợ ơi đến giờ rồi!” Thì một cơn gò quặn khiến cô đau không thở được.
Sau đó cứ vài phút cơn đau lại kéo đến.
Khoảng 30 phút sau, thì các cơn gò kéo đến dồn dập hơn, cô bắt đầu mất kiểm soát, cảm giác càng đau quằn quại hơn khiến cô không hít thở nỗi.
Thấy cô như vậy Quách Tử Tôn như ngồi trên đống lửa, hắn điên cuồng gầm lên: “Làm gì đi chứ! Không thể tiêm giảm đau cho cô ấy sao?”
Nữ bác sĩ nhìn hắn vội vã lắc đầu: “Thống lĩnh không thể tiêm được! Loại đau này bất kỳ người phụ nữ nào khi sinh đều phải cố gắng chịu đựng, đó là việc em bé đang đòi ra ngoài mà thôi!”
Hắn không phải là không biết, cơ thể cô không thể tiếp nhận được mọi loại thuốc giảm đau, cho dù là gây tê từng vùng hay gây tê tuỷ sống đều sẽ không có tác dụng, nhưng mà thấy cô đau đớn như vậy khiến hắn thật sự mất hết lý trí.
Hắn hạ thấp giọng xuống, nói như ra lệnh: “Nếu nó đã muốn ra ngoài vậy thì cho nó ra ngoài đi!”
Nghe xong tất cả bọn họ chỉ muốn ôm nhau khóc một tràng.
Lúc này một nữ bác sĩ khác lên tiếng: “Thống lĩnh, chưa thể ra được đâu! Đợi tử cung của phu nhân mở được 4 phân khi đó chúng tôi sẽ tiêm kích đẻ cho cô ấy, như vậy việc em bé ra ngoài sẽ nhanh hơn.”
Bác sĩ vừa dứt lời thì hàng chục cơn gò liên tiếp kéo đến khiến Lưu Y khóc không thành tiếng, cô vật vã lăn qua lăn lại. Cô thật sự không ngờ rằng so với việc bị đạn bắn trúng, thì cảm giác đau đẻ lại thống khổ đến thế này.
Hai mắt cô ửng đỏ nhìn bác sĩ, đôi môi anh đào run rẩy, giọng thở dốc: “Bác sĩ… cho tôi mổ đi! Tôi không chịu được nữa…”
Nữ bác sĩ bước tới gần trấn an cô: “Phu nhân, quá trình diễn ra đang rất tốt, cô cố gắng thêm một chút nữa thôi, một chút nữa thôi…”
“Nhưng mà nó… thật sự rất đau…” Cô thều thào như muốn ngất đi.
Quách Tử Tôn bên cạnh cũng nhẹ nhàng vén lại lọn tóc cho cô, động viên: “Đau lắm phải không? Hay anh kể chuyện cười cho em nghe nhé!”
Bác sĩ: “…”
Lưu Y: “…”
Tuyệt vọng, cô định mặc kệ không thèm cảm nhận cái đau nữa nhưng một cơn gò kéo đến theo chu kỳ giật cô dậy, sau đó thắt một cái ở bụng, cảm giác nước từ hai chân trào ra ướt nhẹp toàn bộ vùng thân dưới.
Cô bị vỡ ối.
Ngay lập tức các bác sĩ lại tiến hành kiểm tra.
Cơn đau vẫn không ngừng kéo đến khiến cô đau đến tái mặt, Quách Tử Tôn lần nữa điên tiết gầm lên:
“Thế nào tiêm kích đẻ được chưa?”.
Nữ bác sĩ nuốt khan một cái, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thống lĩnh tử cung mở được 8 phân rồi nên không tiêm nữa.”
“Vậy sao lúc mở 4 phân không tiêm?”
Bác sĩ: “…”
Cô thật sự không biết câu hỏi này của Quách Tử Tôn nên vui hay buồn nữa, lúc này cô thật chỉ muốn bật dậy mà dán cái miệng của Quách Tử Tôn lại.
Sau đó vị bác sĩ đưa tay kiểm tra bụng cô, dò hỏi: “Phu nhân cô cảm thấy muốn rặn chưa?”
Đúng là bây giờ cô có cảm giác muốn rặn thật.
“Nếu muốn rặn thì rặn nha!” Nữ bác sĩ nhắc.
Nghe xong câu đó thì một cơn gò ập đến như muốn xé nát xương cốt cô ra.
Thấy vậy Quách Tử Tôn càng sợ hãi cùng cực, cho dù là trước kia bị thương nặng cỡ nào hắn cũng chưa từng thấy cô hé miệng kêu than nửa lời, bây giờ phải chịu đau đớn thế nào mới khiến cô vật vã như vậy.
Quách Tử Tôn rưng rưng đôi mắt như sắp khóc, gương mặt hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng vốn có mà thay vào đó là sự sợ hãi cực độ.
“Vợ ơi em đau lắm phải không? Đừng sợ… có anh đây… anh ở ngay bên cạnh em đây….nếu sợ hãy cứ nhìn vào anh…anh sẽ là nguồn động lực của em…”
Khoảnh khắc này lại làm cô nhớ đến vẻ ngạo mạn của Quách Tử Tôn lúc ở trên người cô, khiến máu trong người cô nóng lên.
Cô đau đớn ngóc đầu dậy, túm chặt lấy cổ áo của hắn, gào thét:
“Mẹ kiếp! Bà đây nhất định sẽ không sinh thêm một đứa nào nữa…. CÚTTTTTT.”
Phòng sinh: “…”
Gào thét xong cô nằm vật xuống giường, thoi thóp thở như một con cá mắc cạn.
Nữ bác sĩ khó xử căn dặn: “Phu nhân hãy lấy hơi, đừng kêu to kẻo mất sức.”
“Hít thật sâu, rặn một hơi nào! Giỏi quá! Tiếp tục như vậy!”
“Thêm một hơi nữa! Sắp được rồi!”
“Nào một hơi nữa thôi!”
Cứ như vậy những hiệu lệnh cứ nối tiếp nhau.
Không khí phía cuối bàn dường như gấp gáp hơn:
“Cố lên. Một hơi nữa! Gần được rồi!
“Em bé đang ra!”
Nghe đến đây cô ghì 10 đầu ngón tay vào hai thanh sắt hai bên giường, gương mặt đỏ ửng, toàn thân mồ hôi đổ ra ướt đẫm, cảm giác như sức lực hơn 23 năm qua trong khoảnh khắc này đã bị rút cạn.
Sau đó cô hạ quyết tâm vào hơi tiếp theo, cắn chặt hai hàm răng trắng muốt và cố gắng rặn.
Bỗng “ục” một tiếng, thật kỳ lạ, cô không còn cảm giác đau đớn nữa, cả người mơ màng, nhẹ bẫng như đi trên mây.
Đúng lúc này cô bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ con, cùng tiếng nói cười vui vẻ của mấy vị bác sĩ.
“Quách thống lĩnh, xin chúc mừng ngài là một bé trai ạ!”
Cô thấp thoáng nhìn thấy cảnh Quách Tử Tôn bán khoả thân, rưng rưng ôm em bé vào lòng.
Tóc đen nhánh, đôi mắt ngơ ngác nhìn thế giới. Con trai bé bỏng của cô đã ra đời bình an…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.