Chương 6: Ân tình như núi
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Bạch Nguyệt Quang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, dù là ai, bất luận như thế nào cũng không thể chịu đựng được việc mình bị kẻ khác hãm hại rồi bị tống giam, không những vậy, người hãm hại mình lại chính là người bao nhiêu năm nay kết nghĩa chị em với mình, cô càng nghĩ càng đau lòng, dần dần hồi ức lại lần đầu tiên mình gặp Viên Viên. Năm đó, Bạch Nguyệt Quang vẫn chưa được gọi là Bạch Nguyệt Quang và cô cũng chưa ở Kinh thành, ngày đó, Bạch Nguyệt Quang vẫn là một đại tiểu thư, có thể hô mưa gọi gió. Ngày ấy, tiết trời đã sang đông, lạnh vô cùng, chỗ nào cũng đều là những lớp băng dày, khi ấy cũng sắp đến Tết, Bạch Nguyệt Quang bấy giờ mang họ Từ, vẫn thường được gọi là Từ cô nương, vào một ngày, tuyết vừa rơi, cảnh đói rét dường như có ở mọi nơi, Từ gia giàu có nhất thành Sơn Tây thì vô cùng náo nhiệt. Từ cô nương cao hứng muốn đi dạo phố, trên đường trở về nhà thì gặp Viên Viên gầy gò sắp chết cóng, tuy cơ thể rất gầy gò nhưng khuôn mặt lại rất bụ bẫm, Từ cô nương vừa nhìn đã rất thích cô gái này.
- Phu xe, mua cho cô bé mười chiếc bánh bao.
Từ cô nương nói với phu xe.
- Tiểu cô nương, sao chỉ có một mình em ở đây, cha mẹ em đâu?
Từ cô nương ân cần hỏi.
- Tuyết rơi, trong thôn không có đồ ăn, cha mẹ em đều bị chết đói hết cả, lúc sắp qua đời họ bảo em tới Thành tìm chú, nói rằng chỉ cần gặp được chú, ông ấy sẽ cho em ăn, nhưng khi vào Thành thì không ngờ rằng nhà chú em sớm đã di tán đi nơi khác rồi, em muốn quay về nhà nhưng không có lộ phí, lại không nhớ đường nữa, cho nên đành phải ở trong Thành xin ăn, nhưng năm nay cuộc sống của lão bách tính rất cơ hàn, trời lại đại tuyết, trên phố không có ai, mấy ngày nay em đã không có thứ gì vào bụng rồi, xem ra hôm nay sắp chết đói rồi, cha, mẹ, con gái sắp được gặp cha mẹ rồi…
Tiểu cô nương nói tới đây, không những không khóc mà còn cười rộ lên. Bởi vì cuối cùng cô bé cũng có thể đi tới một thế giới ấm áp, một thế giới không có đói rét, không có sự lạnh lẽo, cũng không có áp bức và chỉ có tiếng cười. Tuy lúc bấy giờ được gọi là năm Đại Tống Quốc thái dân an, nhưng nạn quan tham vẫn hoành hành, cục diện chính trị hủ bại vô cùng. Đối với người nghèo mà nói, cái chết có lẽ là lối thoát tốt nhất.
- Tiểu cô nương, em đừng đau lòng, em có muốn theo tỷ tỷ về nhà không? Nhà tỷ tỷ có rất nhiều tiền, cơm ăn không hết, quần áo không phải lo, vẫn còn rất nhiều đồ chơi nữa.
Bạch Nguyệt Quang nhìn cô bé gầy như thanh củi, trong lòng không biết trào dâng cảm xúc gì nữa.
- Qua đây nào, bánh bao thơm phức.
Lúc này phu xe đã mua bánh màn thầu về. Bạch Nguyệt Quang tiện tay cầm lấy một chiếc, hai mắt nhìn phu xe nói:
- Ông ngốc quá, màn thầu có gì ngon chứ, ta nói là mua bánh bao cơ, bánh bao nhân thịt đó hiểu chưa?
Từ tiểu thư tức giận, nặng lời trách móc phu xe.
- Tỷ tỷ à, đừng trách vị thúc thúc này, màn thầu là tốt lắm rồi, đã mấy tháng này muội chưa được ăn màn thầu trắng rồi.
Tiểu cô nương nói.
- Đành thế vậy, em ăn đi, ăn thật no vào, không được khách sáo với tỷ tỷ đâu biết chưa?
Từ tiểu thư nói.
- Vâng, cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật là một người tốt, cha em nói ở hiền gặp lành.
Nói đoạn tiểu cô nương nuốt nước miếng…
- Mau ăn đi, màn thầu mà nguội là ăn không ngon đâu.
Từ tiểu thư ân cần nói.
- Nhưng cha em nói không được tùy tiện ăn không đồ của người khác, nếu ăn thì phải trả tiền, nhưng tỷ tỷ ơi, trên người em không có tiền, em vẫn có thể ăn sao?
Tiểu cô nương rụt rè nhìn Từ tiểu thư nói.
- A đầu ngốc, đây là tỷ tỷ mời em ăn, đương nhiên có thể ăn rồi, mau ăn đi, lát nữa về nhà tỷ, em cứ gọi ta là tỷ tỷ nhé, nếu cha chị mà hỏi em cứ nói là a đầu do ta vừa chọn là được rồi. Đúng rồi, em tên gì vậy?
Từ cô nương hỏi. Tiểu cô nương nghe nói có thể ăn màn thầu không phải trả tiền thì ngay lập tức lấy hai tay bốc màn thầu, ăn như sói nhai hổ nuốt vậy. Thấy Từ cô nương hỏi han thì đã xơi gọn năm chiếc màn thầu rồi.
- Tỷ tỷ, em tên là Viên Viên.
Viên Viên rụt rè trả lời. Từ cô nương bỗng thấy xót xa lòng, trong nhà mình, màn thầu lợn còn không ăn, không ngờ chỉ có mấy chiếc màn thầu thôi mà có thể cứu được mạng của một tiểu cô nương đáng yêu thế này.
- Viên Viên, em mau lên xe ngựa đi, bên ngoài lạnh lắm.
- Nhưng tỷ tỷ à, Viên Viên bẩn thỉu thế này sao có thể lên xe ngựa của tỷ tỷ chứ?
Từ cô nương thấy tiểu cô nương ăn mặc phong phanh, hai chân trần thì không do dự nói:
- Không sao, em mau lên xe đi, sau này em sẽ là em gái của ta.
Từ hôm đó trở đi, Từ cô nương coi Viên Viên như em gái mình, Viên Viên cũng rất cảm kích và tri ân lòng tốt đó, sau đó Từ gia rơi vào cảnh tan nát, Từ lão gia qua đời, tuy hai tỷ muội bơ vơ không chốn nương thân, Từ tiểu thư cũng từ Từ cô nương trở thành Bạch Nguyệt Quang, nhưng Bạch Nguyệt Quang lúc nào cũng đối xử với Viên Viên như em gái ruột của mình, cô không bao giờ để Viên Viên phải chịu đói. Là tỷ muội mười mấy năm, Bạch Nguyệt Quang sao có thể tin Viên Viên thông gian với kẻ xấu hãm hại mình được chứ. Bạch Nguyệt Quang thẫn thờ nhìn xuống mặt đất, không ngờ, thật sự không ngờ, người thân cận nhất lại phản bội mình. Cô đã quên mất chiếc áo dày mà Xuân Mai từ Bạch Hoa lầu mang tới cho cô, cũng quên rằng cả ngày nay cô chưa uống một giọt nước nào, mà bên cạnh là đồ ăn thức uống. Bởi vì cô không chịu nổi sự đả kích này, cô thường phân vân, nêu phải lựa chọn một trong hai người Quách Tiểu Phong và Viên Viên, cô sẽ chọn ai, lúc trước cô không do dự mà chọn ngay Viên Viên. Bây giờ mình đã bị tống giam, bản thân lại vẫn đang vì sự an nguy của Viên Viên mà lo lắng, vậy mà muội ấy có thể phản bội mình sao. Thử hỏi ai có thể chịu đựng nổi điều này chứ?
Bạch Nguyệt Quang ngồi thu mình trong góc tường, toàn thân run rẩy, bên ngoài hoa tuyết đang rơi rất đẹp, cũng vẫn là những bông hoa tuyết đẹp đẽ kia, mười ba năm trước, cô cũng đã cứu mạng Viên Viên trong tuyết lạnh, mười ba năm sau, vẫn trong khung cảnh tuyết rơi đó, chỉ có điều không biết Viên Viên giờ này đang ở đâu.
- Viên Viên, Viên Viên, tại sao, tại sao lại là em?
Bạch Nguyệt Quang hét lớn.
Vào lúc đó, Viên Viên đang ở đâu? Ở Kinh thành cô vốn không quen biết ai, cơ bản không có nơi nào để đi. Không, vẫn còn nhà của Mạnh Lâm. Mọi người có thể cảm thấy kỳ lạ, Mạnh Lâm đó là ai? Mạnh Lâm không phải là ai khác, chính là huynh đệ tốt của Quách Tiểu Phong, khi Bạch Nguyệt Quang và Quách Tiểu Phong tình cảm còn mặn nồng, Viên Viên và Mạnh Lâm cũng đã “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, không lâu sau thì xác định mối quan hệ. Lúc này, Viên Viên đúng là đang ở trong nhà Mạnh Lâm, chỉ có điều, giờ chỉ có một mình Viên Viên ở trong nhà Mạnh Lâm mà thôi, hơn nữa rất hối hận về hành vi hãm hại Bạch Nguyệt Quang, đầu óc cô đang rối như tơ vò, một bên là tiểu thư Bạch Nguyệt Quang ân tình như núi, luôn coi mình là em gái, một bên là ý trung nhân Mạnh Lâm anh hùng hào hoa. Thật khó để lựa chọn, nhưng sự tình đã đến mức này, cô không muốn nhìn thấy tiểu thư bị tống vào ngục, nhưng cô càng không thể nhẫn tâm nhìn Mạnh Lâm rơi vào tay kẻ xấu đó.
Kẻ đứng đằng sau điều khiển mọi chuyện là ai? Bạch Nguyệt Quang có thể thoát khỏi kiếp nạn không? Vụ án rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào? Mạnh Lâm rốt cuộc đang gặp phải nguy hiểm gì? Anh ta liệu có thể thoát khỏi sự nguy kiểm đó? Sự việc càng lúc càng phức tạp….
- Phu xe, mua cho cô bé mười chiếc bánh bao.
Từ cô nương nói với phu xe.
- Tiểu cô nương, sao chỉ có một mình em ở đây, cha mẹ em đâu?
Từ cô nương ân cần hỏi.
- Tuyết rơi, trong thôn không có đồ ăn, cha mẹ em đều bị chết đói hết cả, lúc sắp qua đời họ bảo em tới Thành tìm chú, nói rằng chỉ cần gặp được chú, ông ấy sẽ cho em ăn, nhưng khi vào Thành thì không ngờ rằng nhà chú em sớm đã di tán đi nơi khác rồi, em muốn quay về nhà nhưng không có lộ phí, lại không nhớ đường nữa, cho nên đành phải ở trong Thành xin ăn, nhưng năm nay cuộc sống của lão bách tính rất cơ hàn, trời lại đại tuyết, trên phố không có ai, mấy ngày nay em đã không có thứ gì vào bụng rồi, xem ra hôm nay sắp chết đói rồi, cha, mẹ, con gái sắp được gặp cha mẹ rồi…
Tiểu cô nương nói tới đây, không những không khóc mà còn cười rộ lên. Bởi vì cuối cùng cô bé cũng có thể đi tới một thế giới ấm áp, một thế giới không có đói rét, không có sự lạnh lẽo, cũng không có áp bức và chỉ có tiếng cười. Tuy lúc bấy giờ được gọi là năm Đại Tống Quốc thái dân an, nhưng nạn quan tham vẫn hoành hành, cục diện chính trị hủ bại vô cùng. Đối với người nghèo mà nói, cái chết có lẽ là lối thoát tốt nhất.
- Tiểu cô nương, em đừng đau lòng, em có muốn theo tỷ tỷ về nhà không? Nhà tỷ tỷ có rất nhiều tiền, cơm ăn không hết, quần áo không phải lo, vẫn còn rất nhiều đồ chơi nữa.
Bạch Nguyệt Quang nhìn cô bé gầy như thanh củi, trong lòng không biết trào dâng cảm xúc gì nữa.
- Qua đây nào, bánh bao thơm phức.
Lúc này phu xe đã mua bánh màn thầu về. Bạch Nguyệt Quang tiện tay cầm lấy một chiếc, hai mắt nhìn phu xe nói:
- Ông ngốc quá, màn thầu có gì ngon chứ, ta nói là mua bánh bao cơ, bánh bao nhân thịt đó hiểu chưa?
Từ tiểu thư tức giận, nặng lời trách móc phu xe.
- Tỷ tỷ à, đừng trách vị thúc thúc này, màn thầu là tốt lắm rồi, đã mấy tháng này muội chưa được ăn màn thầu trắng rồi.
Tiểu cô nương nói.
- Đành thế vậy, em ăn đi, ăn thật no vào, không được khách sáo với tỷ tỷ đâu biết chưa?
Từ tiểu thư nói.
- Vâng, cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật là một người tốt, cha em nói ở hiền gặp lành.
Nói đoạn tiểu cô nương nuốt nước miếng…
- Mau ăn đi, màn thầu mà nguội là ăn không ngon đâu.
Từ tiểu thư ân cần nói.
- Nhưng cha em nói không được tùy tiện ăn không đồ của người khác, nếu ăn thì phải trả tiền, nhưng tỷ tỷ ơi, trên người em không có tiền, em vẫn có thể ăn sao?
Tiểu cô nương rụt rè nhìn Từ tiểu thư nói.
- A đầu ngốc, đây là tỷ tỷ mời em ăn, đương nhiên có thể ăn rồi, mau ăn đi, lát nữa về nhà tỷ, em cứ gọi ta là tỷ tỷ nhé, nếu cha chị mà hỏi em cứ nói là a đầu do ta vừa chọn là được rồi. Đúng rồi, em tên gì vậy?
Từ cô nương hỏi. Tiểu cô nương nghe nói có thể ăn màn thầu không phải trả tiền thì ngay lập tức lấy hai tay bốc màn thầu, ăn như sói nhai hổ nuốt vậy. Thấy Từ cô nương hỏi han thì đã xơi gọn năm chiếc màn thầu rồi.
- Tỷ tỷ, em tên là Viên Viên.
Viên Viên rụt rè trả lời. Từ cô nương bỗng thấy xót xa lòng, trong nhà mình, màn thầu lợn còn không ăn, không ngờ chỉ có mấy chiếc màn thầu thôi mà có thể cứu được mạng của một tiểu cô nương đáng yêu thế này.
- Viên Viên, em mau lên xe ngựa đi, bên ngoài lạnh lắm.
- Nhưng tỷ tỷ à, Viên Viên bẩn thỉu thế này sao có thể lên xe ngựa của tỷ tỷ chứ?
Từ cô nương thấy tiểu cô nương ăn mặc phong phanh, hai chân trần thì không do dự nói:
- Không sao, em mau lên xe đi, sau này em sẽ là em gái của ta.
Từ hôm đó trở đi, Từ cô nương coi Viên Viên như em gái mình, Viên Viên cũng rất cảm kích và tri ân lòng tốt đó, sau đó Từ gia rơi vào cảnh tan nát, Từ lão gia qua đời, tuy hai tỷ muội bơ vơ không chốn nương thân, Từ tiểu thư cũng từ Từ cô nương trở thành Bạch Nguyệt Quang, nhưng Bạch Nguyệt Quang lúc nào cũng đối xử với Viên Viên như em gái ruột của mình, cô không bao giờ để Viên Viên phải chịu đói. Là tỷ muội mười mấy năm, Bạch Nguyệt Quang sao có thể tin Viên Viên thông gian với kẻ xấu hãm hại mình được chứ. Bạch Nguyệt Quang thẫn thờ nhìn xuống mặt đất, không ngờ, thật sự không ngờ, người thân cận nhất lại phản bội mình. Cô đã quên mất chiếc áo dày mà Xuân Mai từ Bạch Hoa lầu mang tới cho cô, cũng quên rằng cả ngày nay cô chưa uống một giọt nước nào, mà bên cạnh là đồ ăn thức uống. Bởi vì cô không chịu nổi sự đả kích này, cô thường phân vân, nêu phải lựa chọn một trong hai người Quách Tiểu Phong và Viên Viên, cô sẽ chọn ai, lúc trước cô không do dự mà chọn ngay Viên Viên. Bây giờ mình đã bị tống giam, bản thân lại vẫn đang vì sự an nguy của Viên Viên mà lo lắng, vậy mà muội ấy có thể phản bội mình sao. Thử hỏi ai có thể chịu đựng nổi điều này chứ?
Bạch Nguyệt Quang ngồi thu mình trong góc tường, toàn thân run rẩy, bên ngoài hoa tuyết đang rơi rất đẹp, cũng vẫn là những bông hoa tuyết đẹp đẽ kia, mười ba năm trước, cô cũng đã cứu mạng Viên Viên trong tuyết lạnh, mười ba năm sau, vẫn trong khung cảnh tuyết rơi đó, chỉ có điều không biết Viên Viên giờ này đang ở đâu.
- Viên Viên, Viên Viên, tại sao, tại sao lại là em?
Bạch Nguyệt Quang hét lớn.
Vào lúc đó, Viên Viên đang ở đâu? Ở Kinh thành cô vốn không quen biết ai, cơ bản không có nơi nào để đi. Không, vẫn còn nhà của Mạnh Lâm. Mọi người có thể cảm thấy kỳ lạ, Mạnh Lâm đó là ai? Mạnh Lâm không phải là ai khác, chính là huynh đệ tốt của Quách Tiểu Phong, khi Bạch Nguyệt Quang và Quách Tiểu Phong tình cảm còn mặn nồng, Viên Viên và Mạnh Lâm cũng đã “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, không lâu sau thì xác định mối quan hệ. Lúc này, Viên Viên đúng là đang ở trong nhà Mạnh Lâm, chỉ có điều, giờ chỉ có một mình Viên Viên ở trong nhà Mạnh Lâm mà thôi, hơn nữa rất hối hận về hành vi hãm hại Bạch Nguyệt Quang, đầu óc cô đang rối như tơ vò, một bên là tiểu thư Bạch Nguyệt Quang ân tình như núi, luôn coi mình là em gái, một bên là ý trung nhân Mạnh Lâm anh hùng hào hoa. Thật khó để lựa chọn, nhưng sự tình đã đến mức này, cô không muốn nhìn thấy tiểu thư bị tống vào ngục, nhưng cô càng không thể nhẫn tâm nhìn Mạnh Lâm rơi vào tay kẻ xấu đó.
Kẻ đứng đằng sau điều khiển mọi chuyện là ai? Bạch Nguyệt Quang có thể thoát khỏi kiếp nạn không? Vụ án rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào? Mạnh Lâm rốt cuộc đang gặp phải nguy hiểm gì? Anh ta liệu có thể thoát khỏi sự nguy kiểm đó? Sự việc càng lúc càng phức tạp….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.