Chương 51: Bức tường của phòng học (3)
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Vương bổ đầu và Lý đại nhân tới phòng văn thư cất giữ hồ sơ, căn phòng này mấy năm nay không ai vào, nói là không có ai đến, kỳ thực là không có ai đến để đọc tư liệu. Đây là góc hẻo lánh nhất của Nha môn, vốn chẳng mấy người để mắt tới.
- Vương bổ đầu, có mang theo lửa không?
Lý đại nhân hỏi.
- Có , nhưng thưa đại nhân, ở đây đều là thư tịch, giấy tờ, dùng lửa soi thì không tiện lắm.
Vương Long e ngại nói.
- Cậu sao lại ấu trĩ thế, không dùng lửa, chúng ta tìm tài liệu kiểu gì đây, lẽ nào phải mang hết đống tài liệu này ra ngoài, việc này ta quyết, cẩn thận một chút là được.
- Vâng, thưa đại nhân.
Vương Long lấy một cây nến bên cạnh thắp sáng. Lúc này, một tia chớp lóe lên làm sáng cả căn phòng, Lý đại nhân và Vương Long đúng là chớp đánh ngang tai, hai người sờ đầu mình.
- Tiếng sấm vừa rồi thật là dọa người ta chết khiếp.
Vương bổ đầu nói.
- Phải đấy, ta sống từng này tuổi mà chưa từng thấy tiếng sấm nào lợi hại như thế.
- Đại nhân, chúng ta mau tìm thôi, những án thư này được sắp xếp theo năm à?
- Đúng vậy, có điều Tiểu Hoa phu tử rốt cuộc là đã chết cách đây bao lâu rồi?
Lý đại nhân hỏi.
- Cụ thể thì tôi cũng không nhớ rõ, chắc khoảng cách đây hai mươi năm.
- Vậy chúng ta sẽ tìm hồ sơ từ cách đây mười tám năm trở về trước.
- Dạ, đại nhân.
Xong hai người vùi đầu vào đống tư liệu giấy tờ, tài liệu của Nha môn trong một năm không chỉ gói gọn trong một cuốn sách, mà là cả một giá sách, hơn nữa ánh đèn lại yếu,tìm được là rất khó, hơn nữa lại không xác định là vào năm nào, vậy có khác nào mò kim đáy biển. Sau một canh giờ, Vương Long đã tìm hết tài liệu của mười tám năm trước, còn Lý đại nhân cũng gần tìm xong tài liệu của mười chín năm trước.
- Lý đại nhân, bên ngài có không?
Vương Long sốt ruột hỏi.
- Không có, nếu tìm thấy ta đã nói với cậu rồi.
Lý đại nhân cũng nóng lòng không kém.
- Vậy chúng ta bắt đầu tìm từ hai mươi năm trước.
- Vâng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kỳ thật, chỗ khó của đống tài liệu này lại không phải là ở số lượng nhiều, mà là người quản lý tư liệu của Nha môn thời ấy đâu giống như máy tính ngày nay, đâu có thể bảo đảm độ chính xác tuyệt đối, đã là do người quản lý thì không thể tránh khỏi có sai sót, từ đó dẫn đến tư liệu bị mất hoặc bị thiếu, hoặc cũng có thể người quản lý ghi chép sai, và sợ nhất là người quản lý quên không ghi chép, vậy nên có tìm cả ngày mà không thấy cũng là chuyện bình thường. Trời càng lúc càng tối.
- Vương Long, theo ta chúng ta nên đi ăn cơm trước đã, ăn xong rồi lại tiếp tục tìm.
Vương bổ đầu cũng đang lúc đói bụng, cũng muốn được nghỉ ngơi một chút.
- Vâng, đại nhân, đại nhân nói xem có phải tư liệu chúng ta cần đã bị thất lạc rồi không?
- Cái này….cũng không loại trừ khả năng đó, nhưng chúng ta vẫn phải đi ăn cơm trước đã.
- Đi thôi, tôi sắp đói chết rồi.
Vương Long đứng lên, ánh mắt chợt lướt qua một chồng tư liệu, bỗng trog lòng có một dự cảm mãnh liệt, hồ sơ của Tiểu Hoa phu tử rất có thể nằm trong chồng hồ sơ đó.
- Đại nhân, đợi đã, chỉ một chút thôi.
Nói xong Vương Long vội đến bên chồng tài liệu được đánh số 13, vội vàng mở ra, từ mục lục bắt đầu tra cứu cái tên Tiểu Hoa phu tử.
- Đại nhân, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi. Ngài xem, Liễu Đại Cương là tên của cha Tiểu Hoa phu tử, Liễu Hoa Hoa chính là Tiểu Hoa phu tử.
Vương bổ đầu phấn chấn nói.
- Vương bổ đầu à, được lắm, vậy mà cậu cũng tìm ra, mau, mau lật tiếp xem thế nào, rốt cuộc là viết gì?
Vương Long bắt đầu lật giở trang đầu tiên. Trên đó viết :
“ Liễu Đại Cương, nam, 41 tuổi, là người của Tây Song Bản Nạp. Lý A Cúc, nữ, 38 tuổi, là người Tây Song Bản Nạp. Liễu Hoa Hoa, nữ, 19 tuổi, người Tây Song Bản Nạp. Ngày 15 tháng 6 năm Tống Thái Tông Thái Bình Hưng Quốc, Liễu Hoa Hoa trên đường từ phòng học Trạng Nguyên trở về nhà đã bất hạnh bị kẻ xấu cưỡng hiếp đến chết, sau đó Liễu gia chuyển nhà tới Côn Minh, Vân Nam, đã chuyển hộ tịch”.
- Côn Minh, Vân Nam? Cũng chẳng có gì kỳ quái cả, xem tiếp tư liệu về Lưu Thiên Thiên đi.
Vương Long lại tiếp tục : “ Lưu Thiên Thiên, ngày 18 tháng 6 năm Tống Thái Tông Thái Bình Hưng Quốc đã chuyển nhà tới Côn Minh, Vân Nam, hộ tịch đã được chuyển….”
- Í...sao có thể như vậy? Chẳng phải là quá trùng hợp sao.
- Chuyện gì thế, Vương Long ý cậu là hai nhà ấy chuyển tới Côn Minh, Vân Nam không phải là trùng hợp đúng không.
Lý đại nhân nói.
- Không chỉ có điểm này, còn nữa là……
Bầu trời mỗi lúc một u ám.
- Xem ra trận mưa hôm nay chẳng thua gì so với trận mưa mà lần đầu tiên chúng ta vào sơn thôn đâu.
- Tướng công, theo thiếp chúng ta nhanh hơn một chút nữa, không thì không kịp tới phòng học đó trước khi trời mưa đâu.
- Nàng nói phải lắm.
Không lâu sau Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang cũng đã tới phòng học Trạng Nguyên. Vừa đặt chân vào phòng thì mưa như trút nước, biến thị trấn Bản Nạp thành một bể mưa.
- Haha, nguy hiểm quá, chỉ chậm chút nữa thôi là chúng ta biến thành con gà nấu canh rồi.
Quách Tiểu Phong nói.
- Lần trước nàng nhìn thấy bóng người ở trên mặt xù xì của bức tường à?
- Phải, sao chàng biết?
Bạch Nguyệt Quang kinh ngạc nhìn Quách Tiểu Phong, cứ như nhìn thấy quái vật.
- Ta…
Quách Tiểu Phong vẫn chưa nói xong thì một tia chớp xé ngang bầu trời, rồi đánh thẳng vào bức tường đó, lúc này, kỳ tích đã xuất hiện, trên bức tường đó lại một lần nữa hiện ra hình vẽ đó, đúng là bốn nam nhân đang vây quanh một người con gái.
- Nguyệt Quang, nàng qua đây xem đi.
Quách Tiểu Phong cũng rất sửng sốt, không ngờ trên đời này lại có chuyện thần kỳ như vậy.
- Tướng công, chàng phải cẩn thận đấy, cẩn thận sét đánh.
Nguyệt Quang lo lắng nói.
- Yên tâm, ta phải xem xem con ma này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nói xong Quách Tiểu Phong vội tiến lại, cho rằng có thể sờ thấy cái gì đó, nhưng trên thực tế, khi hắn chạm tay lên bức tường đó, lại chỉ phát hiện đó chỉ là bức tường mà thôi, thô ráp sần xùi và chẳng có gì khác cả.
- A…
Bạch Nguyệt Quang thất thanh kêu lên.
- Nguyệt Quang, sao vậy?
- Tướng…tướng công, chàng, chàng mau coi này.
Bạch Nguyệt Quang chỉ tay lên bức tường, Quách Tiểu Phong vội ngẩng đầu, thì trông thấy một nam nhân đang cầm dao, trực tiếp đâm vào cô gái đó, cô gái đó ôm bụng, máu tươi trên người cô gái không ngừng chảy ra, cuối cùng cô gái đó hai mắt trắng dã, chết trong bi thương, mấy tên kia cười lớn. Trong đó có một tên là Lôi Thành Đào, một tên là Hoàng Thế, còn một người nữa mà Quách Tiểu Phong không quen mặt, cộng thêm một tên đứng quay lưng vào họ là có tất cả bốn tên. Xem ra, mục tiêu tiếp theo của hung thủ sẽ là một trong hai người còn lại đó. Kẻ lộ diện đó rất có thể là Hồng Bảo. Có điều trời đang mưa to, Quách Tiểu Phong lại không biết nhà Hồng Bảo ở đâu, tuy biết được nạn nhân tiếp theo, và bây giờ lập tức chạy tới nhà Hồng Bảo, nhưng với tình hình hiện giờ, cơ bản là lực bất tòng tâm, đành đợi mưa tạnh rồi tính tiếp. Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Nhưng bức tường đó là thế nào? Tại sao cứ bị sấm chớp đánh vào thì lại hiện ra hiện tượng kỳ quặc như vậy? Lẽ nào trên đời này thực sự có ma quỷ? Nhưng hình vẽ trên bức tường đó lại chân thực như vậy, không giống như là do ma quỷ làm, nếu không phải ma quỷ làm, vậy là nguyên nhân gì ?
- Vương bổ đầu, có mang theo lửa không?
Lý đại nhân hỏi.
- Có , nhưng thưa đại nhân, ở đây đều là thư tịch, giấy tờ, dùng lửa soi thì không tiện lắm.
Vương Long e ngại nói.
- Cậu sao lại ấu trĩ thế, không dùng lửa, chúng ta tìm tài liệu kiểu gì đây, lẽ nào phải mang hết đống tài liệu này ra ngoài, việc này ta quyết, cẩn thận một chút là được.
- Vâng, thưa đại nhân.
Vương Long lấy một cây nến bên cạnh thắp sáng. Lúc này, một tia chớp lóe lên làm sáng cả căn phòng, Lý đại nhân và Vương Long đúng là chớp đánh ngang tai, hai người sờ đầu mình.
- Tiếng sấm vừa rồi thật là dọa người ta chết khiếp.
Vương bổ đầu nói.
- Phải đấy, ta sống từng này tuổi mà chưa từng thấy tiếng sấm nào lợi hại như thế.
- Đại nhân, chúng ta mau tìm thôi, những án thư này được sắp xếp theo năm à?
- Đúng vậy, có điều Tiểu Hoa phu tử rốt cuộc là đã chết cách đây bao lâu rồi?
Lý đại nhân hỏi.
- Cụ thể thì tôi cũng không nhớ rõ, chắc khoảng cách đây hai mươi năm.
- Vậy chúng ta sẽ tìm hồ sơ từ cách đây mười tám năm trở về trước.
- Dạ, đại nhân.
Xong hai người vùi đầu vào đống tư liệu giấy tờ, tài liệu của Nha môn trong một năm không chỉ gói gọn trong một cuốn sách, mà là cả một giá sách, hơn nữa ánh đèn lại yếu,tìm được là rất khó, hơn nữa lại không xác định là vào năm nào, vậy có khác nào mò kim đáy biển. Sau một canh giờ, Vương Long đã tìm hết tài liệu của mười tám năm trước, còn Lý đại nhân cũng gần tìm xong tài liệu của mười chín năm trước.
- Lý đại nhân, bên ngài có không?
Vương Long sốt ruột hỏi.
- Không có, nếu tìm thấy ta đã nói với cậu rồi.
Lý đại nhân cũng nóng lòng không kém.
- Vậy chúng ta bắt đầu tìm từ hai mươi năm trước.
- Vâng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kỳ thật, chỗ khó của đống tài liệu này lại không phải là ở số lượng nhiều, mà là người quản lý tư liệu của Nha môn thời ấy đâu giống như máy tính ngày nay, đâu có thể bảo đảm độ chính xác tuyệt đối, đã là do người quản lý thì không thể tránh khỏi có sai sót, từ đó dẫn đến tư liệu bị mất hoặc bị thiếu, hoặc cũng có thể người quản lý ghi chép sai, và sợ nhất là người quản lý quên không ghi chép, vậy nên có tìm cả ngày mà không thấy cũng là chuyện bình thường. Trời càng lúc càng tối.
- Vương Long, theo ta chúng ta nên đi ăn cơm trước đã, ăn xong rồi lại tiếp tục tìm.
Vương bổ đầu cũng đang lúc đói bụng, cũng muốn được nghỉ ngơi một chút.
- Vâng, đại nhân, đại nhân nói xem có phải tư liệu chúng ta cần đã bị thất lạc rồi không?
- Cái này….cũng không loại trừ khả năng đó, nhưng chúng ta vẫn phải đi ăn cơm trước đã.
- Đi thôi, tôi sắp đói chết rồi.
Vương Long đứng lên, ánh mắt chợt lướt qua một chồng tư liệu, bỗng trog lòng có một dự cảm mãnh liệt, hồ sơ của Tiểu Hoa phu tử rất có thể nằm trong chồng hồ sơ đó.
- Đại nhân, đợi đã, chỉ một chút thôi.
Nói xong Vương Long vội đến bên chồng tài liệu được đánh số 13, vội vàng mở ra, từ mục lục bắt đầu tra cứu cái tên Tiểu Hoa phu tử.
- Đại nhân, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi. Ngài xem, Liễu Đại Cương là tên của cha Tiểu Hoa phu tử, Liễu Hoa Hoa chính là Tiểu Hoa phu tử.
Vương bổ đầu phấn chấn nói.
- Vương bổ đầu à, được lắm, vậy mà cậu cũng tìm ra, mau, mau lật tiếp xem thế nào, rốt cuộc là viết gì?
Vương Long bắt đầu lật giở trang đầu tiên. Trên đó viết :
“ Liễu Đại Cương, nam, 41 tuổi, là người của Tây Song Bản Nạp. Lý A Cúc, nữ, 38 tuổi, là người Tây Song Bản Nạp. Liễu Hoa Hoa, nữ, 19 tuổi, người Tây Song Bản Nạp. Ngày 15 tháng 6 năm Tống Thái Tông Thái Bình Hưng Quốc, Liễu Hoa Hoa trên đường từ phòng học Trạng Nguyên trở về nhà đã bất hạnh bị kẻ xấu cưỡng hiếp đến chết, sau đó Liễu gia chuyển nhà tới Côn Minh, Vân Nam, đã chuyển hộ tịch”.
- Côn Minh, Vân Nam? Cũng chẳng có gì kỳ quái cả, xem tiếp tư liệu về Lưu Thiên Thiên đi.
Vương Long lại tiếp tục : “ Lưu Thiên Thiên, ngày 18 tháng 6 năm Tống Thái Tông Thái Bình Hưng Quốc đã chuyển nhà tới Côn Minh, Vân Nam, hộ tịch đã được chuyển….”
- Í...sao có thể như vậy? Chẳng phải là quá trùng hợp sao.
- Chuyện gì thế, Vương Long ý cậu là hai nhà ấy chuyển tới Côn Minh, Vân Nam không phải là trùng hợp đúng không.
Lý đại nhân nói.
- Không chỉ có điểm này, còn nữa là……
Bầu trời mỗi lúc một u ám.
- Xem ra trận mưa hôm nay chẳng thua gì so với trận mưa mà lần đầu tiên chúng ta vào sơn thôn đâu.
- Tướng công, theo thiếp chúng ta nhanh hơn một chút nữa, không thì không kịp tới phòng học đó trước khi trời mưa đâu.
- Nàng nói phải lắm.
Không lâu sau Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang cũng đã tới phòng học Trạng Nguyên. Vừa đặt chân vào phòng thì mưa như trút nước, biến thị trấn Bản Nạp thành một bể mưa.
- Haha, nguy hiểm quá, chỉ chậm chút nữa thôi là chúng ta biến thành con gà nấu canh rồi.
Quách Tiểu Phong nói.
- Lần trước nàng nhìn thấy bóng người ở trên mặt xù xì của bức tường à?
- Phải, sao chàng biết?
Bạch Nguyệt Quang kinh ngạc nhìn Quách Tiểu Phong, cứ như nhìn thấy quái vật.
- Ta…
Quách Tiểu Phong vẫn chưa nói xong thì một tia chớp xé ngang bầu trời, rồi đánh thẳng vào bức tường đó, lúc này, kỳ tích đã xuất hiện, trên bức tường đó lại một lần nữa hiện ra hình vẽ đó, đúng là bốn nam nhân đang vây quanh một người con gái.
- Nguyệt Quang, nàng qua đây xem đi.
Quách Tiểu Phong cũng rất sửng sốt, không ngờ trên đời này lại có chuyện thần kỳ như vậy.
- Tướng công, chàng phải cẩn thận đấy, cẩn thận sét đánh.
Nguyệt Quang lo lắng nói.
- Yên tâm, ta phải xem xem con ma này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nói xong Quách Tiểu Phong vội tiến lại, cho rằng có thể sờ thấy cái gì đó, nhưng trên thực tế, khi hắn chạm tay lên bức tường đó, lại chỉ phát hiện đó chỉ là bức tường mà thôi, thô ráp sần xùi và chẳng có gì khác cả.
- A…
Bạch Nguyệt Quang thất thanh kêu lên.
- Nguyệt Quang, sao vậy?
- Tướng…tướng công, chàng, chàng mau coi này.
Bạch Nguyệt Quang chỉ tay lên bức tường, Quách Tiểu Phong vội ngẩng đầu, thì trông thấy một nam nhân đang cầm dao, trực tiếp đâm vào cô gái đó, cô gái đó ôm bụng, máu tươi trên người cô gái không ngừng chảy ra, cuối cùng cô gái đó hai mắt trắng dã, chết trong bi thương, mấy tên kia cười lớn. Trong đó có một tên là Lôi Thành Đào, một tên là Hoàng Thế, còn một người nữa mà Quách Tiểu Phong không quen mặt, cộng thêm một tên đứng quay lưng vào họ là có tất cả bốn tên. Xem ra, mục tiêu tiếp theo của hung thủ sẽ là một trong hai người còn lại đó. Kẻ lộ diện đó rất có thể là Hồng Bảo. Có điều trời đang mưa to, Quách Tiểu Phong lại không biết nhà Hồng Bảo ở đâu, tuy biết được nạn nhân tiếp theo, và bây giờ lập tức chạy tới nhà Hồng Bảo, nhưng với tình hình hiện giờ, cơ bản là lực bất tòng tâm, đành đợi mưa tạnh rồi tính tiếp. Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Nhưng bức tường đó là thế nào? Tại sao cứ bị sấm chớp đánh vào thì lại hiện ra hiện tượng kỳ quặc như vậy? Lẽ nào trên đời này thực sự có ma quỷ? Nhưng hình vẽ trên bức tường đó lại chân thực như vậy, không giống như là do ma quỷ làm, nếu không phải ma quỷ làm, vậy là nguyên nhân gì ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.