Chương 123: Chân tướng
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Tiểu Điềm đỡ Vương Hâm trở về Quách phủ.
- Quách đại ca, đại tẩu, mau đến đây đi.
Tiểu Điềm đang mệt mỏi rã dời. Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang nghe thấy vội đi ra ngay, thấy trên người Tiểu Điềm dính đầy máu của Vương Hâm.
- Tiểu Điềm, chuyện này là thế nào? Vương Hâm sao lại thành ra thế này? – Bạch Nguyệt Quang sốt ruột hỏi.
- Đại tẩu, xin chớ hỏi, Vương Hâm đang bị thương rất nặng, tẩu mau trị thương cho huynh ấy trước đã.
- Được rồi, mau đưa cậu ấy vào trong phòng rồi nói sau.
- Tiểu Điềm, đừng lo lắng quá, Vương Hâm không gặp vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chỉ là mất máu quá nhiều, lại chịu nội thương, chỉ cần tĩnh dưỡng thì không sao hết, giờ tẩu sẽ kê ít thuốc bổ cho cậu ấy, muội ở lại đây trông nom cậu ấy nhé.
Nói xong Bạch Nguyệt Quang liền đi ra ngoài ngay.
- Đại tẩu, đợi chút đã.
- Có chuyện gì à?
- Không, không có gì, cảm ơn đại tẩu, thật sự cảm ơn đại tẩu nhiều lắm.
- Cô bé ngốc, nói gì vậy, Vương Hâm là người của Quách gia, người một nhà cả cảm ơn gì chứ?
………………………………………… ………………………………………… …….
- Quách đại ca, Nguyệt Quang đại tẩu, Vương Hâm tỉnh lại rồi.
- Tiểu Điềm ơi, rốt cuộc là thế nào vậy, muội xem ta và Nguyệt Quang bận rộn cả ngày rồi.
Quách Tiểu Phong ngại ngần nói.
- Đại ca, đại tẩu, có thể vào phòng Vương Hâm nói chuyện không? Chuyện này rất dài.
- Được, tạm thời cũng không có việc gì, Lý quản gia, nếu ở đây có chuyện gì thúc cứ tự giải quyết nhé.
Nói xong Quách Tiểu Phong cùng Bạch Nguyệt Quang và Tiểu Điềm tới phòng Vương Hâm.
- Tiểu Điềm, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tại sao, tại sao nàng lại đứng sau chuyện này? Nàng cảm thấy đùa giỡn ta rất thú vị có phải không?
Không đợi Quách Tiểu Phong lên tiếng trước, Vương Hâm đã chất vấn ngay Tiểu Điềm.
- Vương Hâm, xin lỗi, muội cũng không muốn vậy đâu, là vì cha muội…
- Cha nàng?
- Phải, là vì cha muội, hôm đó, Nguyệt Quang tẩu nói cha muội đang mắc trọng bệnh, cũng không sống được bao lâu, khi ấy muội đã rất lo chỉ biết cắm đầu chạy về nhà thật nhanh. Nhưng sau khi về nhà rồi lại phát hiện mọi chuyện không phải vậy, sau đó đã nói cho cha biết chuyện của hai ta, cứ ngỡ cha sẽ rất vui, ai ngờ cha lại để ý tới xuất thân của chàng đến vậy, hơn nữa lại rất ngờ vực tấm lòng của chàng dành cho thiếp. Bất luận có nói thế nào cha cũng không tin tưởng tấm chân tình của chàng, cuối cùng cha cũng thỏa hiệp nói rằng, chỉ cần chàng vượt qua thử thách do ông ấy sắp đặt, mới cho phép ta và chàng bên nhau. Cha muội xưa nay đều rất cố chấp, muội biết để ông ấy nhượng bộ là chuyện không đơn giản, tuy bình thường muội rất bướng bỉnh, tùy tiện, nhưng cũng không muốn ông ấy tích ưu sầu thành bệnh, vậy nên đành phải đồng ý. Sau đó cha đã gọi Ngưu Bưu tới….
Tiểu Điềm vẫn muốn nói tiếp nhưng lại bị Quách Tiểu Phong ngắt lời:
- Ngưu Bưu, muội vừa nói Ngưu Bưu sao, có phải chính là Ngưu Bưu uy chấn tứ hải, tung hoành giang hồ mười năm trước không?
- Thì ra Quách đại ca cũng biết, không sai, chính là thúc ấy. Lúc đầu muội và cha đã giao kèo chỉ cần Vương Hâm nói ra người mà huynh ấy yêu thương là muội là được, ai dè cha muội đã nuốt lời, để thuộc hạ đánh Vương Hâm thành ra thế này, sớm biết thế này muội đã không để Vương Hâm chịu thử thách này. Vương Hâm, xin lỗi vì đã khiến chàng chịu tổn hại.
Tiểu Điềm xà vào lòng Vương Hâm khóc nức nở.
- A đầu ngốc, hóa ra là vậy, nhưng, sao nàng có thể nghi ngờ tình cảm ta dành cho nàng chứ?
- Thật ra khó có thể trách Tiểu Điềm, là nữ nhân ai mà không hy vọng người mà mình thương yêu thật lòng thật dạ với mình, cho dù biết mối tình đó là chân tình nhưng vẫn muốn chứng thực một chút, đây chính là điểm khác biệt giữa nam và nữ. Còn về nam nhân mà nói, nữ nhân thường giống như y phục, muốn thay thì thay, muốn cởi thì cởi. Nhưng với nữ nhân, người mà mình đã lấy cũng giống như ông trời vậy, hễ bị nam nhân phản bội, cũng không khác nào trời nghiêng đất ngả. Nếu Vương Hâm cậu phản bội Tiểu Điềm, vậy cô ấy có thể đi đâu, chắc chỉ có con đường chết chờ đợi cô ấy phía trước mà thôi. Cho nên, hy vọng đệ có thể tha thứ cho Tiểu Điềm. - Bạch Nguyệt Quang nói.
- Đệ cũng đâu trách cô ấy, chỉ có điều….sau này nàng không được nghi ngờ tình cảm ta dành cho nàng đâu đấy. Ta xin thề, nếu đời này ta phụ lòng Tiểu Điểm, thì trời đất không tha, chết không dễ coi.
- Không được nói bậy, ta chỉ muốn chàng sống thôi, phải sống cho thật tốt, tương lai chúng ta sẽ có một gia đình, có con trai, có con gái, đợi đến lúc chúng ta già sẽ có cháu chắt. Vương Hâm, vì giấc mộng tươi đẹp này, nhất định phải sống cho thật tốt. Cứ cho, cứ cho là có một ngày chàng phản bội ta, ta cũng vẫn cầu chúc cho chàng được sống tốt, mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.
Tiểu Điềm cảm động ôm lấy Vương Hâm.
- Ôi, Tiểu Điềm nàng nhẹ chút, ta vẫn đang chịu nội thương đấy. – Vương Hâm lộ vè đau đớn.
- Xin lỗi, xin lỗi, Vương Hâm, chàng vẫn ổn chứ.
- Ta không yếu đuối vậy đâu thê tử tương lai ạ.
- Hi, ai muốn làm vợ chàng chứ, ma quỷ mới tin được lời chàng….
- Haha, tốt rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, mong rằng hai người biết trân trọng lẫn nhau, sau này có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Nguyệt Quang, chúng ta nên ra ngoài thôi.
Nói đoạn Quách Tiểu Phong kéo Bạch Nguyệt Quang lui ra.
- Nàng nhìn nàng xem, vừa rồi nói gì vậy chứ, cái gì mà đối với nam nhân nữ nhân chỉ giống như y phục, muốn mặc thì mặc, muốn cởi thì cởi? Ta bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?
- Đúng vậy còn gì, thiếp thấy chàng có vẻ muốn vứt bỏ người vợ như thiếp lắm rồi đấy.- Bạch Nguyệt Quang đắc ý nói.
- Ối, nàng có thể suy nghĩ cẩn thẩn trước khi phát ngôn không.
- Quách Tiểu Phong chàng là nam nhân bạc tình bạc nghĩa, lão nương vẫn chưa xong với chàng đâu.
Bạch Nguyệt Quang nhéo tai Quách Tiểu Phong giả bộ tức giận.
- Lão nương đại nhân xin tha mạng, tha mạng….
………………………………………… ………………………………………… …..
Ngày hôm sau, cũng là ngày Lý Nghị đi gặp kẻ giấu mặt. Với Lý Nghị mà nói, đây quả là một thử thách, ngày ngày uống nước chứa Hỏa, theo dự tính, nếu cứ theo cách chữa trị này thì không quá ba tháng, độc dược trong người Lý Nghị sẽ hoàn toàn được giải trừ. Còn về thái độ của kẻ giấu mặt đó có thay đổi thế nào thì còn phải xem tài diễn xuất của Lý Nghị.
- Lý Đại Nhị, tốt lắm, cuối cùng ông cũng giết được Quách Thiên Lễ, đây là thuốc giải lần này của ông.
Kẻ mặc đồ đen tiện tay ném thuốc giải trước mộ Lý Phiêu Phiêu, Lý Nghị ngẩn người, đây rõ ràng là muốn thử lòng trung thành của ông ta. Nếu ông ta vẫn bị Kim độc khống chế, vậy phải không chút do dự nhặt lấy thuốc giải mới đúng, nhưng nếu độc tính đã được giải, thì không thể làm vậy.
- Phiêu Phiêu, xin lỗi, tha thứ cho cha.
Lý Nghị nghiến răng, như một con chó dại lao tới trước mộ Phiêu Phiêu nhặt lấy viên thuốc cho vào mồm.
- Chủ nhân, hôm nay có nhiệm vụ gì không?
- Hừm, đúng là nô tài cẩu tặc, gần đây ông hành sự rất đắc lực, lần này ta quyết định không phái ông đi làm nhiệm vụ.
- Vậy cảm ơn chủ nhân, nếu không còn chuyện gì nô tài xin cáo lui.
- Xéo, đúng là một tên đạo tặc, haha….
Kẻ mặc đồ đen cười đắc ý.
“Nhớ lấy, hôm nay ngươi đối xử với ta thế nào, sau này ta nhất định trả lại ngươi gấp bội, tiểu súc sinh” - Lý Nghị nghĩ thầm.
- Quách đại ca, đại tẩu, mau đến đây đi.
Tiểu Điềm đang mệt mỏi rã dời. Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang nghe thấy vội đi ra ngay, thấy trên người Tiểu Điềm dính đầy máu của Vương Hâm.
- Tiểu Điềm, chuyện này là thế nào? Vương Hâm sao lại thành ra thế này? – Bạch Nguyệt Quang sốt ruột hỏi.
- Đại tẩu, xin chớ hỏi, Vương Hâm đang bị thương rất nặng, tẩu mau trị thương cho huynh ấy trước đã.
- Được rồi, mau đưa cậu ấy vào trong phòng rồi nói sau.
- Tiểu Điềm, đừng lo lắng quá, Vương Hâm không gặp vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chỉ là mất máu quá nhiều, lại chịu nội thương, chỉ cần tĩnh dưỡng thì không sao hết, giờ tẩu sẽ kê ít thuốc bổ cho cậu ấy, muội ở lại đây trông nom cậu ấy nhé.
Nói xong Bạch Nguyệt Quang liền đi ra ngoài ngay.
- Đại tẩu, đợi chút đã.
- Có chuyện gì à?
- Không, không có gì, cảm ơn đại tẩu, thật sự cảm ơn đại tẩu nhiều lắm.
- Cô bé ngốc, nói gì vậy, Vương Hâm là người của Quách gia, người một nhà cả cảm ơn gì chứ?
………………………………………… ………………………………………… …….
- Quách đại ca, Nguyệt Quang đại tẩu, Vương Hâm tỉnh lại rồi.
- Tiểu Điềm ơi, rốt cuộc là thế nào vậy, muội xem ta và Nguyệt Quang bận rộn cả ngày rồi.
Quách Tiểu Phong ngại ngần nói.
- Đại ca, đại tẩu, có thể vào phòng Vương Hâm nói chuyện không? Chuyện này rất dài.
- Được, tạm thời cũng không có việc gì, Lý quản gia, nếu ở đây có chuyện gì thúc cứ tự giải quyết nhé.
Nói xong Quách Tiểu Phong cùng Bạch Nguyệt Quang và Tiểu Điềm tới phòng Vương Hâm.
- Tiểu Điềm, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tại sao, tại sao nàng lại đứng sau chuyện này? Nàng cảm thấy đùa giỡn ta rất thú vị có phải không?
Không đợi Quách Tiểu Phong lên tiếng trước, Vương Hâm đã chất vấn ngay Tiểu Điềm.
- Vương Hâm, xin lỗi, muội cũng không muốn vậy đâu, là vì cha muội…
- Cha nàng?
- Phải, là vì cha muội, hôm đó, Nguyệt Quang tẩu nói cha muội đang mắc trọng bệnh, cũng không sống được bao lâu, khi ấy muội đã rất lo chỉ biết cắm đầu chạy về nhà thật nhanh. Nhưng sau khi về nhà rồi lại phát hiện mọi chuyện không phải vậy, sau đó đã nói cho cha biết chuyện của hai ta, cứ ngỡ cha sẽ rất vui, ai ngờ cha lại để ý tới xuất thân của chàng đến vậy, hơn nữa lại rất ngờ vực tấm lòng của chàng dành cho thiếp. Bất luận có nói thế nào cha cũng không tin tưởng tấm chân tình của chàng, cuối cùng cha cũng thỏa hiệp nói rằng, chỉ cần chàng vượt qua thử thách do ông ấy sắp đặt, mới cho phép ta và chàng bên nhau. Cha muội xưa nay đều rất cố chấp, muội biết để ông ấy nhượng bộ là chuyện không đơn giản, tuy bình thường muội rất bướng bỉnh, tùy tiện, nhưng cũng không muốn ông ấy tích ưu sầu thành bệnh, vậy nên đành phải đồng ý. Sau đó cha đã gọi Ngưu Bưu tới….
Tiểu Điềm vẫn muốn nói tiếp nhưng lại bị Quách Tiểu Phong ngắt lời:
- Ngưu Bưu, muội vừa nói Ngưu Bưu sao, có phải chính là Ngưu Bưu uy chấn tứ hải, tung hoành giang hồ mười năm trước không?
- Thì ra Quách đại ca cũng biết, không sai, chính là thúc ấy. Lúc đầu muội và cha đã giao kèo chỉ cần Vương Hâm nói ra người mà huynh ấy yêu thương là muội là được, ai dè cha muội đã nuốt lời, để thuộc hạ đánh Vương Hâm thành ra thế này, sớm biết thế này muội đã không để Vương Hâm chịu thử thách này. Vương Hâm, xin lỗi vì đã khiến chàng chịu tổn hại.
Tiểu Điềm xà vào lòng Vương Hâm khóc nức nở.
- A đầu ngốc, hóa ra là vậy, nhưng, sao nàng có thể nghi ngờ tình cảm ta dành cho nàng chứ?
- Thật ra khó có thể trách Tiểu Điềm, là nữ nhân ai mà không hy vọng người mà mình thương yêu thật lòng thật dạ với mình, cho dù biết mối tình đó là chân tình nhưng vẫn muốn chứng thực một chút, đây chính là điểm khác biệt giữa nam và nữ. Còn về nam nhân mà nói, nữ nhân thường giống như y phục, muốn thay thì thay, muốn cởi thì cởi. Nhưng với nữ nhân, người mà mình đã lấy cũng giống như ông trời vậy, hễ bị nam nhân phản bội, cũng không khác nào trời nghiêng đất ngả. Nếu Vương Hâm cậu phản bội Tiểu Điềm, vậy cô ấy có thể đi đâu, chắc chỉ có con đường chết chờ đợi cô ấy phía trước mà thôi. Cho nên, hy vọng đệ có thể tha thứ cho Tiểu Điềm. - Bạch Nguyệt Quang nói.
- Đệ cũng đâu trách cô ấy, chỉ có điều….sau này nàng không được nghi ngờ tình cảm ta dành cho nàng đâu đấy. Ta xin thề, nếu đời này ta phụ lòng Tiểu Điểm, thì trời đất không tha, chết không dễ coi.
- Không được nói bậy, ta chỉ muốn chàng sống thôi, phải sống cho thật tốt, tương lai chúng ta sẽ có một gia đình, có con trai, có con gái, đợi đến lúc chúng ta già sẽ có cháu chắt. Vương Hâm, vì giấc mộng tươi đẹp này, nhất định phải sống cho thật tốt. Cứ cho, cứ cho là có một ngày chàng phản bội ta, ta cũng vẫn cầu chúc cho chàng được sống tốt, mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.
Tiểu Điềm cảm động ôm lấy Vương Hâm.
- Ôi, Tiểu Điềm nàng nhẹ chút, ta vẫn đang chịu nội thương đấy. – Vương Hâm lộ vè đau đớn.
- Xin lỗi, xin lỗi, Vương Hâm, chàng vẫn ổn chứ.
- Ta không yếu đuối vậy đâu thê tử tương lai ạ.
- Hi, ai muốn làm vợ chàng chứ, ma quỷ mới tin được lời chàng….
- Haha, tốt rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, mong rằng hai người biết trân trọng lẫn nhau, sau này có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Nguyệt Quang, chúng ta nên ra ngoài thôi.
Nói đoạn Quách Tiểu Phong kéo Bạch Nguyệt Quang lui ra.
- Nàng nhìn nàng xem, vừa rồi nói gì vậy chứ, cái gì mà đối với nam nhân nữ nhân chỉ giống như y phục, muốn mặc thì mặc, muốn cởi thì cởi? Ta bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?
- Đúng vậy còn gì, thiếp thấy chàng có vẻ muốn vứt bỏ người vợ như thiếp lắm rồi đấy.- Bạch Nguyệt Quang đắc ý nói.
- Ối, nàng có thể suy nghĩ cẩn thẩn trước khi phát ngôn không.
- Quách Tiểu Phong chàng là nam nhân bạc tình bạc nghĩa, lão nương vẫn chưa xong với chàng đâu.
Bạch Nguyệt Quang nhéo tai Quách Tiểu Phong giả bộ tức giận.
- Lão nương đại nhân xin tha mạng, tha mạng….
………………………………………… ………………………………………… …..
Ngày hôm sau, cũng là ngày Lý Nghị đi gặp kẻ giấu mặt. Với Lý Nghị mà nói, đây quả là một thử thách, ngày ngày uống nước chứa Hỏa, theo dự tính, nếu cứ theo cách chữa trị này thì không quá ba tháng, độc dược trong người Lý Nghị sẽ hoàn toàn được giải trừ. Còn về thái độ của kẻ giấu mặt đó có thay đổi thế nào thì còn phải xem tài diễn xuất của Lý Nghị.
- Lý Đại Nhị, tốt lắm, cuối cùng ông cũng giết được Quách Thiên Lễ, đây là thuốc giải lần này của ông.
Kẻ mặc đồ đen tiện tay ném thuốc giải trước mộ Lý Phiêu Phiêu, Lý Nghị ngẩn người, đây rõ ràng là muốn thử lòng trung thành của ông ta. Nếu ông ta vẫn bị Kim độc khống chế, vậy phải không chút do dự nhặt lấy thuốc giải mới đúng, nhưng nếu độc tính đã được giải, thì không thể làm vậy.
- Phiêu Phiêu, xin lỗi, tha thứ cho cha.
Lý Nghị nghiến răng, như một con chó dại lao tới trước mộ Phiêu Phiêu nhặt lấy viên thuốc cho vào mồm.
- Chủ nhân, hôm nay có nhiệm vụ gì không?
- Hừm, đúng là nô tài cẩu tặc, gần đây ông hành sự rất đắc lực, lần này ta quyết định không phái ông đi làm nhiệm vụ.
- Vậy cảm ơn chủ nhân, nếu không còn chuyện gì nô tài xin cáo lui.
- Xéo, đúng là một tên đạo tặc, haha….
Kẻ mặc đồ đen cười đắc ý.
“Nhớ lấy, hôm nay ngươi đối xử với ta thế nào, sau này ta nhất định trả lại ngươi gấp bội, tiểu súc sinh” - Lý Nghị nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.