Chương 77: Hoàng Bình Phong
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Đã đến nước này, Âu Dương Tiên cũng lực bất tòng tâm, nhưng chất dịch lỏng của quái vật này hình như không có độc tính, không thì Âu Dương Tiên đâu có thể tiến như bay đến bây giờ. Có điều quái vật này rõ ràng là nhanh hơn Âu Dương Tiên rất nhiều, lúc này Âu Dương Tiên đã chạy ra khỏi sơn động từ lâu và đã cách sơn động đó khá xa, hắn cứ rẽ liên tục, khiến quái vật này phải rất lâu mới phản ứng lại được, bởi vậy tuy tốc độ không kém Âu Dương Tiên nhưng rốt cuộc vẫn rất khó khăn để bám sát. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ không lâu sau, khi thể lực cạn kiệt không chừng sẽ làm bữa tối cho quái vật này cũng nên.
Lúc này, sau khi đã chuẩn bị một vài thứ gì đó rất kỳ quái, Hoàng Bỉnh Phong cùng Quách Tiểu Phong đi tìm Âu Dương Tiên. Hoàng Bỉnh Phong này toàn thân toát ra vẻ thâm sâu khó hiểu, khiến người khác không thể biết được ông ta đang nghĩ gì, Hoàng Bỉnh Phong đã chuẩn bị rất nhiều dây thép, và cả vật bảo vệ tay bằng sắt, như một bộ lá chắn bảo vệ cơ thể. Ngoài ra còn chuẩn bị cả một ít thuốc viên, không biết là để dùng vào việc gì. Sau khi chuẩn bị chu toàn hết tất cả, Hoàng Bỉnh Phong và Quách Tiểu Phong bắt đầu xuất phát.
- Quách công tử, nếu Âu Dương Tiên đúng là đã bị thú mỏ vịt tấn công, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ lệnh của tôi, bằng không chúng ta chẳng khác nào đi nộp mạng vô ích đó. Cậu không biết thú mỏ vịt đó lợi hại tới mức nào đâu, nói tóm lại là từ giờ phút này đều phải nghe theo tôi, rõ chưa?
Hoàng Bỉnh Phong thay đổi sắc mặt nghiêm túc nói. Quách Tiểu Phong trong lòng thầm bái phục, bản thân mình sử dụng khinh công trong tuyết cũng đã không dễ dàng, vậy mà Hoàng Bỉnh Phong này lại không hề đỏ mặt, không cần sử dụng nội lực, xem ra võ công nhất định là hơn hẳn mình.
- Được, chẳng may gặp phải thú mỏ vịt, Quách Tiểu Phong sẽ toàn tâm toàn lực phối hợp hành động với Hoàng đảo chủ.
Bọn họ đã tới nút đường hình chữ thập mà lúc đầu Chu quản gia đã mất tích, Quách Tiểu Phong dừng lại.
- Hoàng đảo chủ, chính là chỗ này, Âu Dương Phong đã phá hoa đào để tìm lối ra từ chỗ này.
- Người này, lần này phiền phức rồi, các người vẫn cho rằng ta không cho phép phá những cây đào này là vì ta tiếc những cây đào nhỏ bé này sao? Thật ra là ta lo các người đi không phương hướng, cuối cùng lại đi vào trong sơn động của thú mỏ vịt. Thú mỏ vịt này là thượng cổ thần thú, không phải ai cũng có thể động tới nó đâu, ngay từ đâu tôi đã nói với Vạn đại quan nhân rằng Âu Dương Tiên là người Tây vực, không thích hợp tới Trung Nguyên của chúng ta, nhưng Vạn đại quan nhân lại không nghe, vậy nên ngay ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện động trời thế này.
Hoàng Bỉnh Phong giải thích. Mà Âu Dương Tiên này phá những cây đào này một cách hết sức thô bạo, khó có thể bao biện giúp hắn.
- Quách công tử, xem ra điều tôi lo lắng đã thành sự thật rồi, thật không dám giấu, nếu hắn cứ đi theo con đường nhỏ này thì quả thật sẽ đi tới sơn động của thú mỏ vịt, vào thời khắc then chốt này nhất định phải lo bảo toàn mạng sống của bản thân, biết chưa? Dựa vào thực lực của chúng ta chưa chắc đã đối phó nổi với thú mỏ vịt, không được đối đầu với nó đến cùng, phải tùy cơ ứng biến. Bây giờ cậu hãy trang bị những thứ bảo vệ này vào tay đi.
- Được, Hoàng đảo chủ, tôi nhớ rồi.
Lúc này, Âu Dương Tiên đã chết kề cận cổ, quái vật đó vẫn đáng bám sát ngay sau hắn, bởi vì ngã rẽ quá nhiều, nên Âu Dương Tiên bắt đầu cảm thấy chóng mặt, tốc độ cũng chậm lại, quái vật đó lộ ra điệu cười ghê rợn, thấy Âu Dương Tiên đã đuối sức, giống nhu một con mèo đang trông thấy một con chuột đang hoảng loạn chạy loạn xạ, giờ Âu Dương Tiên đã như mồi của thú mỏ vịt, nó lập tức trồm lên hất Âu Dương Tiên ngã xuống đất, Âu Dương Tiên thầm chửi rủa một tiếng, hắn thầm nghĩ, Âu Dương Tiên ta một đời anh hùng, không ngờ hôm nay phải kết liễu cuộc đời vì con quái vật này. Toàn thân hắn giờ đây đau điếng vô cùng, thú mỏ vịt này quả rất hung dữ, nó há miệng lớn để ngoạm đầu Âu Dương Tiên. Nhưng nhanh như chớp, Hoàng Bỉnh Phong và Quách Tiểu Phong đã kịp thời chạy đến, thấy Âu Dương Tiên đang trong tình thế nguy cấp, Hoàng Bỉnh Phong vội lấy ra thanh kiếm trong tay áo đâm thẳng vào họng quái vật, có thể nói đó là điểm chí mạng của nó. Hoàng Bỉnh Phong liếc mắt ra hiệu cho Quách Tiểu Phong, hiểu ý, Quách Tiểu Phong xông lên, đá mười mấy cước vào chính họng quái vật, quả nhiên bị chịu sự phản kích quá mạnh, nó bèn thả Âu Dương Tiên rồi xông về phía Quách Tiểu Phong. Hoàng Bỉnh Phong tận dụng cơ hội, vội lao tới ứng cứu Âu Dương Tiên đang trong bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, tuy vậy vết thương cũng chưa đến nỗi chí mạng, còn quái vật kia sau khi bị Quách Tiểu Phong đá liên tiếp mười mấy cước đã chịu trọng thương, thú mỏ vịt này là thần thú thời thượng cổ, chưa khi nào chịu phải sự đả kích như vậy, nó liền giơ hai chi đập đập trước ngực, mắt đỏ ngầu nhìn Quách Tiểu Phong. Khinh công của Quách Tiểu Phong cũng thuộc hạng cao thủ, thân thủ cũng rất linh hoạt. Lúc này, Hoàng Bỉnh Phong rút ra một chiếc dây thép.
- Quách huynh, nhận lấy.
Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Hoàng Bỉnh Phong yêu cầu hắn phải trang bị đồ bảo vệ tay, hóa ra là khi cầm roi thép, tay sẽ chịu áp lực rất lớn. Vậy tại sao Hoàng Bỉnh Phong phải cầm roi thép mà không phải những loại roi bình thường? Thật ra rất đơn giản, quái vật này rất hung dữ, lực phản kháng cũng rất mạnh, chỉ có dây thép mới có thể tạm thời khắc chế nó. Quách Tiểu Phong nhận lấy dây thép, hai người di chuyển với tốc độ cực nhanh để bao vây thú mỏ vịt. Thú mỏ vịt phản ứng hơi chậm, lúc phản ứng lại thì cổ nó đã bị quấn mấy vòng dây thép rồi, nó gầm rú điên loạn, lộ ra thần sắc đau đớn cực độ.
- Quách công tử, thú mỏ vịt này tuy rất hung dữ, nhưng dù gì nó cũng chỉ là một sinh vật mà thôi. Tốt nhất là đưa nó trở lại sơn động.
Lúc này thú mỏ vịt đã yên lặng , Quách Tiểu Phong cũng nhẹ nhõm thở phào một tiếng.
Nhưng Hoàng Bỉnh Phong vẫn mặt mày nhăn nhó, xem ra mọi việc vẫn chưa kết thúc. Quả nhiên không lâu sau một âm thanh nào đó vọng ra từ tứ phía, tiếng động này khiến người ta cảm thấy rất bất an, hình như có chuyện không lành nào đó sắp xảy ra. Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
Lúc này, sau khi đã chuẩn bị một vài thứ gì đó rất kỳ quái, Hoàng Bỉnh Phong cùng Quách Tiểu Phong đi tìm Âu Dương Tiên. Hoàng Bỉnh Phong này toàn thân toát ra vẻ thâm sâu khó hiểu, khiến người khác không thể biết được ông ta đang nghĩ gì, Hoàng Bỉnh Phong đã chuẩn bị rất nhiều dây thép, và cả vật bảo vệ tay bằng sắt, như một bộ lá chắn bảo vệ cơ thể. Ngoài ra còn chuẩn bị cả một ít thuốc viên, không biết là để dùng vào việc gì. Sau khi chuẩn bị chu toàn hết tất cả, Hoàng Bỉnh Phong và Quách Tiểu Phong bắt đầu xuất phát.
- Quách công tử, nếu Âu Dương Tiên đúng là đã bị thú mỏ vịt tấn công, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ lệnh của tôi, bằng không chúng ta chẳng khác nào đi nộp mạng vô ích đó. Cậu không biết thú mỏ vịt đó lợi hại tới mức nào đâu, nói tóm lại là từ giờ phút này đều phải nghe theo tôi, rõ chưa?
Hoàng Bỉnh Phong thay đổi sắc mặt nghiêm túc nói. Quách Tiểu Phong trong lòng thầm bái phục, bản thân mình sử dụng khinh công trong tuyết cũng đã không dễ dàng, vậy mà Hoàng Bỉnh Phong này lại không hề đỏ mặt, không cần sử dụng nội lực, xem ra võ công nhất định là hơn hẳn mình.
- Được, chẳng may gặp phải thú mỏ vịt, Quách Tiểu Phong sẽ toàn tâm toàn lực phối hợp hành động với Hoàng đảo chủ.
Bọn họ đã tới nút đường hình chữ thập mà lúc đầu Chu quản gia đã mất tích, Quách Tiểu Phong dừng lại.
- Hoàng đảo chủ, chính là chỗ này, Âu Dương Phong đã phá hoa đào để tìm lối ra từ chỗ này.
- Người này, lần này phiền phức rồi, các người vẫn cho rằng ta không cho phép phá những cây đào này là vì ta tiếc những cây đào nhỏ bé này sao? Thật ra là ta lo các người đi không phương hướng, cuối cùng lại đi vào trong sơn động của thú mỏ vịt. Thú mỏ vịt này là thượng cổ thần thú, không phải ai cũng có thể động tới nó đâu, ngay từ đâu tôi đã nói với Vạn đại quan nhân rằng Âu Dương Tiên là người Tây vực, không thích hợp tới Trung Nguyên của chúng ta, nhưng Vạn đại quan nhân lại không nghe, vậy nên ngay ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện động trời thế này.
Hoàng Bỉnh Phong giải thích. Mà Âu Dương Tiên này phá những cây đào này một cách hết sức thô bạo, khó có thể bao biện giúp hắn.
- Quách công tử, xem ra điều tôi lo lắng đã thành sự thật rồi, thật không dám giấu, nếu hắn cứ đi theo con đường nhỏ này thì quả thật sẽ đi tới sơn động của thú mỏ vịt, vào thời khắc then chốt này nhất định phải lo bảo toàn mạng sống của bản thân, biết chưa? Dựa vào thực lực của chúng ta chưa chắc đã đối phó nổi với thú mỏ vịt, không được đối đầu với nó đến cùng, phải tùy cơ ứng biến. Bây giờ cậu hãy trang bị những thứ bảo vệ này vào tay đi.
- Được, Hoàng đảo chủ, tôi nhớ rồi.
Lúc này, Âu Dương Tiên đã chết kề cận cổ, quái vật đó vẫn đáng bám sát ngay sau hắn, bởi vì ngã rẽ quá nhiều, nên Âu Dương Tiên bắt đầu cảm thấy chóng mặt, tốc độ cũng chậm lại, quái vật đó lộ ra điệu cười ghê rợn, thấy Âu Dương Tiên đã đuối sức, giống nhu một con mèo đang trông thấy một con chuột đang hoảng loạn chạy loạn xạ, giờ Âu Dương Tiên đã như mồi của thú mỏ vịt, nó lập tức trồm lên hất Âu Dương Tiên ngã xuống đất, Âu Dương Tiên thầm chửi rủa một tiếng, hắn thầm nghĩ, Âu Dương Tiên ta một đời anh hùng, không ngờ hôm nay phải kết liễu cuộc đời vì con quái vật này. Toàn thân hắn giờ đây đau điếng vô cùng, thú mỏ vịt này quả rất hung dữ, nó há miệng lớn để ngoạm đầu Âu Dương Tiên. Nhưng nhanh như chớp, Hoàng Bỉnh Phong và Quách Tiểu Phong đã kịp thời chạy đến, thấy Âu Dương Tiên đang trong tình thế nguy cấp, Hoàng Bỉnh Phong vội lấy ra thanh kiếm trong tay áo đâm thẳng vào họng quái vật, có thể nói đó là điểm chí mạng của nó. Hoàng Bỉnh Phong liếc mắt ra hiệu cho Quách Tiểu Phong, hiểu ý, Quách Tiểu Phong xông lên, đá mười mấy cước vào chính họng quái vật, quả nhiên bị chịu sự phản kích quá mạnh, nó bèn thả Âu Dương Tiên rồi xông về phía Quách Tiểu Phong. Hoàng Bỉnh Phong tận dụng cơ hội, vội lao tới ứng cứu Âu Dương Tiên đang trong bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, tuy vậy vết thương cũng chưa đến nỗi chí mạng, còn quái vật kia sau khi bị Quách Tiểu Phong đá liên tiếp mười mấy cước đã chịu trọng thương, thú mỏ vịt này là thần thú thời thượng cổ, chưa khi nào chịu phải sự đả kích như vậy, nó liền giơ hai chi đập đập trước ngực, mắt đỏ ngầu nhìn Quách Tiểu Phong. Khinh công của Quách Tiểu Phong cũng thuộc hạng cao thủ, thân thủ cũng rất linh hoạt. Lúc này, Hoàng Bỉnh Phong rút ra một chiếc dây thép.
- Quách huynh, nhận lấy.
Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Hoàng Bỉnh Phong yêu cầu hắn phải trang bị đồ bảo vệ tay, hóa ra là khi cầm roi thép, tay sẽ chịu áp lực rất lớn. Vậy tại sao Hoàng Bỉnh Phong phải cầm roi thép mà không phải những loại roi bình thường? Thật ra rất đơn giản, quái vật này rất hung dữ, lực phản kháng cũng rất mạnh, chỉ có dây thép mới có thể tạm thời khắc chế nó. Quách Tiểu Phong nhận lấy dây thép, hai người di chuyển với tốc độ cực nhanh để bao vây thú mỏ vịt. Thú mỏ vịt phản ứng hơi chậm, lúc phản ứng lại thì cổ nó đã bị quấn mấy vòng dây thép rồi, nó gầm rú điên loạn, lộ ra thần sắc đau đớn cực độ.
- Quách công tử, thú mỏ vịt này tuy rất hung dữ, nhưng dù gì nó cũng chỉ là một sinh vật mà thôi. Tốt nhất là đưa nó trở lại sơn động.
Lúc này thú mỏ vịt đã yên lặng , Quách Tiểu Phong cũng nhẹ nhõm thở phào một tiếng.
Nhưng Hoàng Bỉnh Phong vẫn mặt mày nhăn nhó, xem ra mọi việc vẫn chưa kết thúc. Quả nhiên không lâu sau một âm thanh nào đó vọng ra từ tứ phía, tiếng động này khiến người ta cảm thấy rất bất an, hình như có chuyện không lành nào đó sắp xảy ra. Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.