Chương 132: Mạnh Bà giả mạo
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Ngưu Bưu lại chính là nội ứng của Cao Cầu, nếu không phải Quách Tiểu Phong thận trọng thì hậu quả không biết thế nào, thì ra lâu nay Cao Cầu đã phái Ngưu Bưu tới giám sát Ngô đại nhân. Sau khi Lạc Ngọc Sinh chết, Ngưu Bưu cũng tự phế võ công, đồng thời tiết lộ đệ nhất cao thủ trong phủ Thái úy là Mạnh Bà.
- Đại sự không hay rồi, Thái úy, Thái úy, không ổn rồi. Quách Tiểu Phong dẫn theo một đoàn người xông vào phủ Thái úy. Lạc Sinh, Lạc Sinh…
Một tên thủ hạ hoang mang bẩm báo.
- Hừm, một đám cẩu nô tài, vô dụng bất tài không được việc gì. Chẳng phải là tên Quách Tiểu Phong nhãi nhép hay sao? Làm gì mà la hét om sòm lên vậy. Lạc Ngọc Sinh làm sao? – Cao Cầu nhắm mắt dưỡng thần nói.
- Khởi bẩm lão gia, Lạc Sinh, Lạc Sinh đã bị bọn Quách Tiểu Phong hạ rồi, hình như Kim đại nhân cũng ở đó.
- Haha….đến đúng lúc lắm, lão phu đang đợi các ngươi đây, Lạc Ngọc Sinh đúng là phế vật, uổng công hắn vẫn khoe khoang bản lĩnh trước mặt ta, nói cái gì mà võ công lợi hại lắm….không ngờ lại vô dụng như vậy. Ngươi lui ra đi, lão phu tự có diệu kế đối phó với bọn chúng. – Cao Cầu hết sức bình tĩnh nói.
- Vâng thưa lão gia.
Cao Cầu vỗ tay, một bóng người xuất hiện phía sau.
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì ?
- Quách Tiểu Phong tới rồi. – Cao Cầu vẫn nhắm mắt nói.
- Ồ! Thật vậy sao? Vậy cung hỷ đại nhân.
Cái bóng đen đó dần lộ rõ mặt, lại chính là, chính là Bạch Nguyệt Quang. Có điều lúc này Bạch Nguyệt Quang lại mặc một bộ y phục màu đen, hoàn toàn mất hết vẻ dịu dàng vốn có.
- Mạnh Bà à, Lạc Sinh đã không còn hy vọng rồi, vậy nên mọi chuyện giờ phó thác hết cho ngươi đó.
- Haha….tôi sớm đã nhìn ra tên đó chẳng có bản lình gì. Thái úy, chờ tôi, tôi đi rồi quay về.
- Mạnh Bà, Quách Tiểu Phong này không phải người thường, hắn được danh xưng là người thông minh nhất thiên hạ, cho nên ngươi càng phải cẩn thận.
- Hahaha….Thái úy không cần lo lắng, cứ cho hắn là Tôn Ngộ Không, thì tôi cũng là Phật Tổ Như Lai, xem hắn có thoát khỏi lòng bàn tay tôi không, haha….
………………………………………… ………………………………………… …………
Sau khi an táng cho Ngưu Bưu, đoàn người Quách Tiểu Phong xông thẳng vào phủ Thái úy. Trên đường đi không có lấy một tên sỹ binh, quả thật rất đáng khả nghi.
- Hừ, lão hồ ly Cao Cầu này, không biết đã đục khoét, bòn rút bao nhiêu của dân chúng mới xây dựng được Phủ nha lớn thế này. Đợi khi quay về, trẫm nhất định phải trị ông ta tội danh quan tham mới được. – Hoàng thượng phẫn nộ nói.
- Hoàng thượng cẩn thận, vừa rồi xảy ra chuyện lớn, vậy mà bây giờ lại không có động tĩnh gì, ở đây nhất định có bẫy, Cao Cầu lại không biết người tới sao. – Quách Tiểu Phong nói.
- Tướng công, chúng ta đi lâu như vậy rồi, có nên nghỉ ngơi chút không, chàng xem mọi người mệt mỏi cả rồi.
- Phải đấy, phải đấy, chân trẫm tê mỏi cả rồi, chi bằng để mọi người nghỉ ngơi một lúc. – Hoàng thượng nói.
- Vậy…..được, mọi người nghỉ ngơi một chút, tôi đến hồ lấy nước cho mọi người uống.
Nói đoạn Quách Tiểu Phong cùng Bạch Nguyệt Quang đi lại hồ lấy nước.
- Đợi đã tướng công, thiếp phải kiểm tra trước đã, xem nước hồ có độc không.
- Tướng công, nước này không có độc, yên tâm được rồi.
- Nguyệt Quang, nàng cẩn thận quá. Được, chúng ta mau quay lại thôi.
Quách Tiểu Phong đâu nhìn thấy , một người đang cười nham hiểm tà ác, người này, lại chính là Bạch Nguyệt Quang.
- Mọi người, lại đây uống nước nào.
- Ôi, mọi người nói xem nội phủ của lão hồ ly này sao lại lớn vậy nhỉ, tôi đi sắp gãy chân rồi đấy. Cảm ơn Quách đại ca. – Lý Thiên Tưởng nói.
- Hoàng thượng, người cũng uống một hụm nước đi. – Lý công công nói.
Qua khoảng thời gian một nén hương, mọi người thấy thể lực đã được khôi phục lại, cho nên rảo bước càng nhanh, càng đi Lý Thiên Tường càng cảm thấy phía trước mơ hồ, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy Quách Tiểu Phong lại thành ba người.
- Tiểu….Tiểu Phong, vừa rồi nước đó có vấn đề. – Nói được một câu Lý Thiên Tường thấy trời đất điên đảo rồi ngất đi.
- Thiên Tường, huynh sao vậy? Không sao chứ?
Quách Tiểu Phong vội chạy lại đỡ Lý Thiên Tường, bản thân cũng cảm thấy chóng mặt, nói vậy tức là nước lúc nãy quả thật có vấn đề. Nhưng chẳng phải Nguyệt Quang đã kiểm tra rồi sao? Lẽ nào……. Quách Tiểu Phong quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt Quang.
- Haha…. Quách Tiểu Phong, tưởng ngươi thông minh, chắc ngươi không ngờ rằng người đêm đêm ngủ cùng ngươi lại là người của Cao Thái úy có phải không, haha. – Bạch Nguyệt Quang đắc ý nói.
- Chuyện này là thế nào? Ngươi vốn không phải Nguyệt Quang, ngươi không phải là……Nguyệt Quang. – Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngã nhào xuống đất.
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao nước ngươi đã dùng kim bạc để kiểm tra mà vẫn trúng độc. – Quách Tiểu Phong gắng sức hỏi.
- Haha, đồ ngốc, không biết thật sao, lẽ ra ngươi phải biết chứ nhỉ, đâu phải mọi chất độc đều có thể dùng kim bạc kiểm tra được, như thuốc Mông Hãn chẳng hạn, haha….
- Thì ra là vậy, không ngờ cuối cùng chết trong tay ngươi, thật ….thật không can tâm.
Vậy Bạch Nguyệt Quang này rốt cuộc là thật hay giả ?
………………………………………… ………………………………………… …………
Bạch Nguyệt Quang tỉnh lại trong bóng tối, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Sau khi Ngưu Bưu chết, Bạch Nguyệt Quang đi cùng mọi người, đi sau cùng trong đội ngũ, mọi người chỉ chuyên tâm đi trên đường, Bạch Nguyệt Quang bỗng cảm thấy phía sau đau dữ dội, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không hề hay biết, lúc tỉnh dậy thì đã ở nơi này.
- Có ai không, mau tới cứu tôi, mau tới cứu tôi…..
- Kêu, kêu gì mà kêu? – Tên cầm đầu quát tháo.
- Mạnh đại nhân, sao ngài lại ở đây? - Tên đó kinh ngạc nói.
“Mạnh đại nhân? Bọn họ sao lại gọi mình là Mạnh đại nhân”- Bạch Nguyệt Quang ở bên Quách Tiểu Phong bao nhiêu năm nay, bản lĩnh khác chưa từng được học, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Hừm, cẩu nô tài, thấy lão nương ta bị trói còn không mau thả. – Bạch Nguyệt Quang nghĩ bụng, Mạnh đại nhân này lẽ nào lại chính là Mạnh Bá, còn về tại sao bọn họ gọi mình là Mạnh đại nhân, đợi khi nào mình thoát khỏi đây tự nhiên sẽ biết.
- Được được được, nhưng….
Tên thị vệ bị làm cho mơ hồ, rõ ràng Mạnh Bà trói Mạnh Bá này lại, trên đời này sao lại có người tự trói mình nhỉ. Mặc kệ, cứ thả ra đã rồi tính sau.
- Mạnh đại nhân, ngài đừng sốt ruột, tôi cởi trói cho ngài ngay đây.
- Nhanh chút, cẩn thận không lão nương kêu Thái úy chặt đầu ngươi đó, cẩu nô tài.
………………………………………… ………………………………………… ………..
- Haha….thiên hạ đệ nhất thông minh cái quái gì chứ, ngay đến độc dược Mông Hãn cũng bị trúng chiêu, đúng là ngu xuẩn, lại còn dám đối đầu với Thái úy ư, rõ ràng là muốn lao đầu vào chỗ chết. Giờ ta sẽ tiễn các ngươi về Tây Thiên.
Mạnh Bà lộ vẻ hung thần, cầm đao lao về phía Quách Tiểu Phong.
- Đại sự không hay rồi, Thái úy, Thái úy, không ổn rồi. Quách Tiểu Phong dẫn theo một đoàn người xông vào phủ Thái úy. Lạc Sinh, Lạc Sinh…
Một tên thủ hạ hoang mang bẩm báo.
- Hừm, một đám cẩu nô tài, vô dụng bất tài không được việc gì. Chẳng phải là tên Quách Tiểu Phong nhãi nhép hay sao? Làm gì mà la hét om sòm lên vậy. Lạc Ngọc Sinh làm sao? – Cao Cầu nhắm mắt dưỡng thần nói.
- Khởi bẩm lão gia, Lạc Sinh, Lạc Sinh đã bị bọn Quách Tiểu Phong hạ rồi, hình như Kim đại nhân cũng ở đó.
- Haha….đến đúng lúc lắm, lão phu đang đợi các ngươi đây, Lạc Ngọc Sinh đúng là phế vật, uổng công hắn vẫn khoe khoang bản lĩnh trước mặt ta, nói cái gì mà võ công lợi hại lắm….không ngờ lại vô dụng như vậy. Ngươi lui ra đi, lão phu tự có diệu kế đối phó với bọn chúng. – Cao Cầu hết sức bình tĩnh nói.
- Vâng thưa lão gia.
Cao Cầu vỗ tay, một bóng người xuất hiện phía sau.
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì ?
- Quách Tiểu Phong tới rồi. – Cao Cầu vẫn nhắm mắt nói.
- Ồ! Thật vậy sao? Vậy cung hỷ đại nhân.
Cái bóng đen đó dần lộ rõ mặt, lại chính là, chính là Bạch Nguyệt Quang. Có điều lúc này Bạch Nguyệt Quang lại mặc một bộ y phục màu đen, hoàn toàn mất hết vẻ dịu dàng vốn có.
- Mạnh Bà à, Lạc Sinh đã không còn hy vọng rồi, vậy nên mọi chuyện giờ phó thác hết cho ngươi đó.
- Haha….tôi sớm đã nhìn ra tên đó chẳng có bản lình gì. Thái úy, chờ tôi, tôi đi rồi quay về.
- Mạnh Bà, Quách Tiểu Phong này không phải người thường, hắn được danh xưng là người thông minh nhất thiên hạ, cho nên ngươi càng phải cẩn thận.
- Hahaha….Thái úy không cần lo lắng, cứ cho hắn là Tôn Ngộ Không, thì tôi cũng là Phật Tổ Như Lai, xem hắn có thoát khỏi lòng bàn tay tôi không, haha….
………………………………………… ………………………………………… …………
Sau khi an táng cho Ngưu Bưu, đoàn người Quách Tiểu Phong xông thẳng vào phủ Thái úy. Trên đường đi không có lấy một tên sỹ binh, quả thật rất đáng khả nghi.
- Hừ, lão hồ ly Cao Cầu này, không biết đã đục khoét, bòn rút bao nhiêu của dân chúng mới xây dựng được Phủ nha lớn thế này. Đợi khi quay về, trẫm nhất định phải trị ông ta tội danh quan tham mới được. – Hoàng thượng phẫn nộ nói.
- Hoàng thượng cẩn thận, vừa rồi xảy ra chuyện lớn, vậy mà bây giờ lại không có động tĩnh gì, ở đây nhất định có bẫy, Cao Cầu lại không biết người tới sao. – Quách Tiểu Phong nói.
- Tướng công, chúng ta đi lâu như vậy rồi, có nên nghỉ ngơi chút không, chàng xem mọi người mệt mỏi cả rồi.
- Phải đấy, phải đấy, chân trẫm tê mỏi cả rồi, chi bằng để mọi người nghỉ ngơi một lúc. – Hoàng thượng nói.
- Vậy…..được, mọi người nghỉ ngơi một chút, tôi đến hồ lấy nước cho mọi người uống.
Nói đoạn Quách Tiểu Phong cùng Bạch Nguyệt Quang đi lại hồ lấy nước.
- Đợi đã tướng công, thiếp phải kiểm tra trước đã, xem nước hồ có độc không.
- Tướng công, nước này không có độc, yên tâm được rồi.
- Nguyệt Quang, nàng cẩn thận quá. Được, chúng ta mau quay lại thôi.
Quách Tiểu Phong đâu nhìn thấy , một người đang cười nham hiểm tà ác, người này, lại chính là Bạch Nguyệt Quang.
- Mọi người, lại đây uống nước nào.
- Ôi, mọi người nói xem nội phủ của lão hồ ly này sao lại lớn vậy nhỉ, tôi đi sắp gãy chân rồi đấy. Cảm ơn Quách đại ca. – Lý Thiên Tưởng nói.
- Hoàng thượng, người cũng uống một hụm nước đi. – Lý công công nói.
Qua khoảng thời gian một nén hương, mọi người thấy thể lực đã được khôi phục lại, cho nên rảo bước càng nhanh, càng đi Lý Thiên Tường càng cảm thấy phía trước mơ hồ, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy Quách Tiểu Phong lại thành ba người.
- Tiểu….Tiểu Phong, vừa rồi nước đó có vấn đề. – Nói được một câu Lý Thiên Tường thấy trời đất điên đảo rồi ngất đi.
- Thiên Tường, huynh sao vậy? Không sao chứ?
Quách Tiểu Phong vội chạy lại đỡ Lý Thiên Tường, bản thân cũng cảm thấy chóng mặt, nói vậy tức là nước lúc nãy quả thật có vấn đề. Nhưng chẳng phải Nguyệt Quang đã kiểm tra rồi sao? Lẽ nào……. Quách Tiểu Phong quay đầu lại nhìn Bạch Nguyệt Quang.
- Haha…. Quách Tiểu Phong, tưởng ngươi thông minh, chắc ngươi không ngờ rằng người đêm đêm ngủ cùng ngươi lại là người của Cao Thái úy có phải không, haha. – Bạch Nguyệt Quang đắc ý nói.
- Chuyện này là thế nào? Ngươi vốn không phải Nguyệt Quang, ngươi không phải là……Nguyệt Quang. – Quách Tiểu Phong cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngã nhào xuống đất.
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao nước ngươi đã dùng kim bạc để kiểm tra mà vẫn trúng độc. – Quách Tiểu Phong gắng sức hỏi.
- Haha, đồ ngốc, không biết thật sao, lẽ ra ngươi phải biết chứ nhỉ, đâu phải mọi chất độc đều có thể dùng kim bạc kiểm tra được, như thuốc Mông Hãn chẳng hạn, haha….
- Thì ra là vậy, không ngờ cuối cùng chết trong tay ngươi, thật ….thật không can tâm.
Vậy Bạch Nguyệt Quang này rốt cuộc là thật hay giả ?
………………………………………… ………………………………………… …………
Bạch Nguyệt Quang tỉnh lại trong bóng tối, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Sau khi Ngưu Bưu chết, Bạch Nguyệt Quang đi cùng mọi người, đi sau cùng trong đội ngũ, mọi người chỉ chuyên tâm đi trên đường, Bạch Nguyệt Quang bỗng cảm thấy phía sau đau dữ dội, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không hề hay biết, lúc tỉnh dậy thì đã ở nơi này.
- Có ai không, mau tới cứu tôi, mau tới cứu tôi…..
- Kêu, kêu gì mà kêu? – Tên cầm đầu quát tháo.
- Mạnh đại nhân, sao ngài lại ở đây? - Tên đó kinh ngạc nói.
“Mạnh đại nhân? Bọn họ sao lại gọi mình là Mạnh đại nhân”- Bạch Nguyệt Quang ở bên Quách Tiểu Phong bao nhiêu năm nay, bản lĩnh khác chưa từng được học, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Hừm, cẩu nô tài, thấy lão nương ta bị trói còn không mau thả. – Bạch Nguyệt Quang nghĩ bụng, Mạnh đại nhân này lẽ nào lại chính là Mạnh Bá, còn về tại sao bọn họ gọi mình là Mạnh đại nhân, đợi khi nào mình thoát khỏi đây tự nhiên sẽ biết.
- Được được được, nhưng….
Tên thị vệ bị làm cho mơ hồ, rõ ràng Mạnh Bà trói Mạnh Bá này lại, trên đời này sao lại có người tự trói mình nhỉ. Mặc kệ, cứ thả ra đã rồi tính sau.
- Mạnh đại nhân, ngài đừng sốt ruột, tôi cởi trói cho ngài ngay đây.
- Nhanh chút, cẩn thận không lão nương kêu Thái úy chặt đầu ngươi đó, cẩu nô tài.
………………………………………… ………………………………………… ………..
- Haha….thiên hạ đệ nhất thông minh cái quái gì chứ, ngay đến độc dược Mông Hãn cũng bị trúng chiêu, đúng là ngu xuẩn, lại còn dám đối đầu với Thái úy ư, rõ ràng là muốn lao đầu vào chỗ chết. Giờ ta sẽ tiễn các ngươi về Tây Thiên.
Mạnh Bà lộ vẻ hung thần, cầm đao lao về phía Quách Tiểu Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.