Chương 59: Thu lưới (1)
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Tôi nghĩ lúc này chân tướng đang dần được hé lộ. Thứ nhất, rốt cuộc là Quách Tiểu Phong đã tìm thấy Bạch Nguyệt Quang khi nào? Thực ra là vào ngày hôm sau khi Bạch Nguyệt Quang mất tích, chúng ta hãy quay lại với tình hình lúc trước, chiều hôm Bạch Nguyệt Quang mất tích, Quách Tiểu Phong phát hiện Hồng Bảo chết, sau khi phân tích hàng loạt các tình tiết, quy về quán trọ thì phát hiện Bạch Nguyệt Quang đã mất tích, Quách Tiểu Phong và Quách phủ đã tìm Bạch Nguyệt Quang suốt một đêm, nhưng không có kết quả. Sang buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Quang đã đốt phân sói, hy vọng có thể gây được sự chú ý của Quách Tiểu Phong, nhưng Quách Thiên Hùng vì sợ Quách Tiểu Phong quá mệt mỏi, nên đã để Quách Thiên Lễ điểm huyệt Quách Tiểu Phong, cho nên khi Bạch Nguyệt Quang đốt phân sói thì Quách Tiểu Phong lại đang ngủ say trên giường. Sau khi Quách Tiểu Phong tỉnh lại, đã quyết định đi ra ngoài thành tìm kiếm Bạch Nguyệt Quang, nhưng lúc ấy, khói khi đốt phân sói đã hết rồi, vậy Quách Tiểu Phong rốt cuộc đã tìm thấy Bạch Nguyệt Quang như thế nào? Tình hình khi ấy là thế này…
Quách Tiểu Phong một mình đi trên đường, mặt trời như lửa, nhưng Quách Tiểu Phong không chút bận tâm, hắn đang phân tích xem Bạch Nguyệt Quang rốt cuộc đang ở đâu. Khả năng bị người ta đánh hôn mê trong thành là không lớn, sau cả đêm quy nghĩ, nếu có người tìm thấy Bạch Nguyệt Quang, cứ cho là cô ấy bị hôn mê, đến bây giờ cũng phải được người phát hiện rồi chứ, một khi tỉnh lại thì sẽ biết thân phận của cô ấy, không có lý do đến bây giờ vẫn chưa trở về. Hơn nữa từ động cơ mà nói, thứ nhất, nếu Bạch Nguyệt Quang đúng là bị người đánh hôn mê, thứ nhất, nếu người đánh hôn mê Nguyệt Quang chính là hung thủ, nhất định sẽ đem giấu Nguyệt Quang ở một nơi nào đó, nếu đúng là như vậy thì sẽ rất phiền phức, nhưng suy xét cẩn thận thì khả năng này là rất thấp, vì hung thủ không thể bảo đảm Nguyệt Quang khi nào sẽ tỉnh dậy, tỉnh dậy sẽ phản kháng, phản kháng sẽ càng làm tăng thêm tính nguy hiểm của hung thủ mà thôi. Thứ hai, người đánh ngất Nguyệt Quang không phải là hung thủ, vậy động cơ của hắn là gì, lùi một bước, có thể hắn ta mắc bệnh thần kinh, đánh người vô cớ, vậy theo suy luận ban đầu thì Nguyệt Quang sớm đã quay về quán trọ rồi, cứ cho là chưa quay về quán trọ thì cũng phải có chút tin tức gì chứ. Cho nên mới nói khả năng Nguyệt Quang bị đánh hôn mê trong thành là không lớn. Vậy chỉ có khả năng thứ hai, Nguyệt Quang đã bị hung thủ đưa ra ngoài thành, bởi vì ngoài thành rất hẻo lánh lại ít người qua lại, cho nên khả năng bị phát hiện là rất thấp, không những vậy hung thủ phải giết đủ bốn người, người vẫn chưa giết hết, hung thủ cũng không thể di chuyển nhanh như vậy. Vậy nên Nguyệt Quang có thể bị nhốt ở một nơi lân cận gần thành. Nói vậy tức là phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp rất nhiều. Lúc đó, trong đầu Quách Tiểu Phong bỗng hiện ra một suy luận tồi tệ khác, đó là hung thủ đã trực tiếp giết Nguyệt Quang, sau đó vứt thi thể ở một nơi nào đó mà sợ rằng cả đời này Quách Tiểu Phong sẽ không bao giờ có thể tìm ra. Nhưng Quách Tiểu Phong lại có một dự cảm, đó là Nguyệt Quang vẫn còn sống, tục ngữ có câu “Phu thê liên tâm” mà. Vậy là Quách Tiểu Phong bắt đầu tìm kiếm, lúc đầu thì giống như một con ruồi mất đầu bay loạn xạ. Cho đến khi hắn sắp từ bỏ, lúc nghỉ ngơi dưới một bóng cây, bỗng nhiên từ một nơi không xa bay lại một mùi thối khó ngửi. Quách Tiểu Phong nhăn trán.
- Ý, sao lại thối như vậy.
Tò mò hắn phóng tầm mắt ra quan sát, cách đó xa xa có một ngôi nhà tranh rách nát, hắn nghĩ mùi thối có lẽ bay ra từ đó. Kỳ thực khi đó Quách Tiểu Phong chẳng ôm hy vọng gì, chỉ đi lại đó xem thế nào thôi.
Lúc này, Quách Tiểu Phong đột nhiên nhớ lại, ngày trước khi hắn phá được vụ án Lý Phiêu Phiêu, hắn và Bạch Nguyệt Quang có trêu đùa nhau rằng, nếu bị bắt giống Mạnh Kiều, vậy Quách Tiểu Phong sẽ làm cách nào để được người ta tìm thấy nhanh nhất, khi ấy Quách Tiểu Phong không suy nghĩ nhiều, buột miệng trả lời ngay:
- Đốt thứ gì đó có thể cháy được, nhìn thấy khói sẽ biết được phương hướng đại khái, biết được phương hướng thì sẽ biết được ta ở đâu.
Càng đi lại ngôi nhà ấy, mùi thối càng nồng nặc hơn. Dần dần Quách Tiểu phong cũng ngửi ra đó là mùi phân sói khô, lẽ nào chính là Nguyệt Quang vừa mới đốt phân sói. Quách Tiểu Phong thấp thoáng hy vọng, chân bước nhanh hơn. Ngôi nhà tranh này cũng rất lạ, nói nó lạ là bởi vì nó hình vuông, giống như một căn phòng, tiến lại gần, mới phát hiện ngôi nhà này không có cửa sổ, ở một nơi mà thời tiết oi bức như ở Bản Nạp, một căn nhà không có cửa sổ, cơ bản có thể xác định nó là một nhà kho, nhưng ai lại làm nhà kho ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế này? Khi ấy, Quách Tiểu Phong cơ bản đã xác định Bạch Nguyệt Quang đang bị nhốt trong đó.
Bạch Nguyệt Quang ở trong đó, đã không hy vọng Quách Tiểu Phong có thể tìm thấy mình, nhưng chính vào lúc này, bên ngoài lại phát ra tiếng động. Mọi người trong đó đều rất sợ hãi, bởi không biết người đang mở khóa bên ngoài là ai, nếu đúng là Quách Tiểu phong thì tốt, nếu là ông chủ Trương giả mạo kia thì bọn họ coi như chết chắc, như để phòng bị, mấy người vội cầm bát và đũa lên chuẩn bị đấu một trận với người sắp xông vào đó. Nhưng thật lạ, rất lâu sau mà người đó vẫn chưa mở được cửa, nhưng cho dù người đó là ai, chắc chắn không phải là ông chủ Trương giả mạo. Như vậy cũng yên tâm hơn.
- Bên ngoài là ai?
Ông chủ Trương hỏi.
- Ngươi là ai?
Quách Tiểu Phong cảnh giác hỏi lại.
- Tướng công, là chàng sao?
Bạch Nguyệt Quang nghe thấy giọng Quách Tiểu Phong thì vui mừng khôn tả.
- Nguyệt Quang nàng ở trong đó sao, Nguyệt Quang, sao nàng lại ở trong đó, chẳng phải ta đã bảo nàng quay về quán trọ sao?
- Là ông chủ Trương, hắn chính là hung thủ thực sự đó, là hắn đã đưa thiếp tới đây.
Sau một tiếng “Cạch…” cửa cũng đã được mở tung ra.
- Cái gì, tại sao có thể là ông chủ Trương?
Quách Tiểu Phong kinh ngạc.
Cửa được mở tung ra, Quách Tiểu Phong thấy bên trong còn có mấy người nữa, có cả ông chủ Trương, vừa thấy ông ta Quách Tiều phong liền xông vào, không ngờ bị Bạch Nguyệt Quang giữ lại.
- Nguyệt Quang, nàng làm gì vậy, chẳng phải ông ta đã đưa nàng tới đây sao? Tại sao không để ta giáo huấn ông ta một trận.
- Tướng công, thiếp cứ tưởng cả đời này không thể gặp lại chàng nữa.
- Nguyệt Quang, đừng khóc, chẳng phải tướng công đã tìm thấy nàng rồi sao? Nói cho ta biết chuyện này là thế nào?
Sau đó Bạch Nguyệt Quang đem đầu đuôi sự tình kể hết cho Quách Tiểu Phong. Không ngờ, cửu thiếu phu nhân của Lôi Thành Đào, tam phu nhân của Hoàng Thế và phu nhân của Hồng Bảo đều bị ông chủ Trương giả mạo đó nhốt ở đây.
- Ông chủ Trương, xin lỗi nhé tôi đã quá bất kính rồi, không ngờ ông cũng là người bị hại, vãn bối xin cáo lỗi.
- Không sao, quan trọng nhất là mọi người vẫn bình an, Quách bổ đầu, chúng ta mau đi bắt tên giả mạo kia thôi.
Ông chủ Trương kích động nói.
- Cái này không nên nôn nóng, tôi thấy giờ chúng ta có hai con đường để chọn. Thứ nhất, tôi sẽ cứu mọi người ra, sau đó đi thông báo cho Lý đại nhân, rồi tới quán trọ bắt kẻ giả mạo kia. Thứ hai, mọi người vẫn phải ở đây chịu khổ, ta sẽ giả vờ như chưa tìm thấy Nguyệt Quang, theo như ta suy đoán, không tới mấy ngày nữa, hung thủ sẽ lại tiếp tục ra tay, đợi đến lúc đó chúng ta sẽ biết mục tiêu của hung thủ là ai. Lúc đó sẽ tóm gọn hắn. Mọi người thấy cách nào hay hơn.
Quách Tiểu Phong một mình đi trên đường, mặt trời như lửa, nhưng Quách Tiểu Phong không chút bận tâm, hắn đang phân tích xem Bạch Nguyệt Quang rốt cuộc đang ở đâu. Khả năng bị người ta đánh hôn mê trong thành là không lớn, sau cả đêm quy nghĩ, nếu có người tìm thấy Bạch Nguyệt Quang, cứ cho là cô ấy bị hôn mê, đến bây giờ cũng phải được người phát hiện rồi chứ, một khi tỉnh lại thì sẽ biết thân phận của cô ấy, không có lý do đến bây giờ vẫn chưa trở về. Hơn nữa từ động cơ mà nói, thứ nhất, nếu Bạch Nguyệt Quang đúng là bị người đánh hôn mê, thứ nhất, nếu người đánh hôn mê Nguyệt Quang chính là hung thủ, nhất định sẽ đem giấu Nguyệt Quang ở một nơi nào đó, nếu đúng là như vậy thì sẽ rất phiền phức, nhưng suy xét cẩn thận thì khả năng này là rất thấp, vì hung thủ không thể bảo đảm Nguyệt Quang khi nào sẽ tỉnh dậy, tỉnh dậy sẽ phản kháng, phản kháng sẽ càng làm tăng thêm tính nguy hiểm của hung thủ mà thôi. Thứ hai, người đánh ngất Nguyệt Quang không phải là hung thủ, vậy động cơ của hắn là gì, lùi một bước, có thể hắn ta mắc bệnh thần kinh, đánh người vô cớ, vậy theo suy luận ban đầu thì Nguyệt Quang sớm đã quay về quán trọ rồi, cứ cho là chưa quay về quán trọ thì cũng phải có chút tin tức gì chứ. Cho nên mới nói khả năng Nguyệt Quang bị đánh hôn mê trong thành là không lớn. Vậy chỉ có khả năng thứ hai, Nguyệt Quang đã bị hung thủ đưa ra ngoài thành, bởi vì ngoài thành rất hẻo lánh lại ít người qua lại, cho nên khả năng bị phát hiện là rất thấp, không những vậy hung thủ phải giết đủ bốn người, người vẫn chưa giết hết, hung thủ cũng không thể di chuyển nhanh như vậy. Vậy nên Nguyệt Quang có thể bị nhốt ở một nơi lân cận gần thành. Nói vậy tức là phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp rất nhiều. Lúc đó, trong đầu Quách Tiểu Phong bỗng hiện ra một suy luận tồi tệ khác, đó là hung thủ đã trực tiếp giết Nguyệt Quang, sau đó vứt thi thể ở một nơi nào đó mà sợ rằng cả đời này Quách Tiểu Phong sẽ không bao giờ có thể tìm ra. Nhưng Quách Tiểu Phong lại có một dự cảm, đó là Nguyệt Quang vẫn còn sống, tục ngữ có câu “Phu thê liên tâm” mà. Vậy là Quách Tiểu Phong bắt đầu tìm kiếm, lúc đầu thì giống như một con ruồi mất đầu bay loạn xạ. Cho đến khi hắn sắp từ bỏ, lúc nghỉ ngơi dưới một bóng cây, bỗng nhiên từ một nơi không xa bay lại một mùi thối khó ngửi. Quách Tiểu Phong nhăn trán.
- Ý, sao lại thối như vậy.
Tò mò hắn phóng tầm mắt ra quan sát, cách đó xa xa có một ngôi nhà tranh rách nát, hắn nghĩ mùi thối có lẽ bay ra từ đó. Kỳ thực khi đó Quách Tiểu Phong chẳng ôm hy vọng gì, chỉ đi lại đó xem thế nào thôi.
Lúc này, Quách Tiểu Phong đột nhiên nhớ lại, ngày trước khi hắn phá được vụ án Lý Phiêu Phiêu, hắn và Bạch Nguyệt Quang có trêu đùa nhau rằng, nếu bị bắt giống Mạnh Kiều, vậy Quách Tiểu Phong sẽ làm cách nào để được người ta tìm thấy nhanh nhất, khi ấy Quách Tiểu Phong không suy nghĩ nhiều, buột miệng trả lời ngay:
- Đốt thứ gì đó có thể cháy được, nhìn thấy khói sẽ biết được phương hướng đại khái, biết được phương hướng thì sẽ biết được ta ở đâu.
Càng đi lại ngôi nhà ấy, mùi thối càng nồng nặc hơn. Dần dần Quách Tiểu phong cũng ngửi ra đó là mùi phân sói khô, lẽ nào chính là Nguyệt Quang vừa mới đốt phân sói. Quách Tiểu Phong thấp thoáng hy vọng, chân bước nhanh hơn. Ngôi nhà tranh này cũng rất lạ, nói nó lạ là bởi vì nó hình vuông, giống như một căn phòng, tiến lại gần, mới phát hiện ngôi nhà này không có cửa sổ, ở một nơi mà thời tiết oi bức như ở Bản Nạp, một căn nhà không có cửa sổ, cơ bản có thể xác định nó là một nhà kho, nhưng ai lại làm nhà kho ở một nơi hoang vu hẻo lánh thế này? Khi ấy, Quách Tiểu Phong cơ bản đã xác định Bạch Nguyệt Quang đang bị nhốt trong đó.
Bạch Nguyệt Quang ở trong đó, đã không hy vọng Quách Tiểu Phong có thể tìm thấy mình, nhưng chính vào lúc này, bên ngoài lại phát ra tiếng động. Mọi người trong đó đều rất sợ hãi, bởi không biết người đang mở khóa bên ngoài là ai, nếu đúng là Quách Tiểu phong thì tốt, nếu là ông chủ Trương giả mạo kia thì bọn họ coi như chết chắc, như để phòng bị, mấy người vội cầm bát và đũa lên chuẩn bị đấu một trận với người sắp xông vào đó. Nhưng thật lạ, rất lâu sau mà người đó vẫn chưa mở được cửa, nhưng cho dù người đó là ai, chắc chắn không phải là ông chủ Trương giả mạo. Như vậy cũng yên tâm hơn.
- Bên ngoài là ai?
Ông chủ Trương hỏi.
- Ngươi là ai?
Quách Tiểu Phong cảnh giác hỏi lại.
- Tướng công, là chàng sao?
Bạch Nguyệt Quang nghe thấy giọng Quách Tiểu Phong thì vui mừng khôn tả.
- Nguyệt Quang nàng ở trong đó sao, Nguyệt Quang, sao nàng lại ở trong đó, chẳng phải ta đã bảo nàng quay về quán trọ sao?
- Là ông chủ Trương, hắn chính là hung thủ thực sự đó, là hắn đã đưa thiếp tới đây.
Sau một tiếng “Cạch…” cửa cũng đã được mở tung ra.
- Cái gì, tại sao có thể là ông chủ Trương?
Quách Tiểu Phong kinh ngạc.
Cửa được mở tung ra, Quách Tiểu Phong thấy bên trong còn có mấy người nữa, có cả ông chủ Trương, vừa thấy ông ta Quách Tiều phong liền xông vào, không ngờ bị Bạch Nguyệt Quang giữ lại.
- Nguyệt Quang, nàng làm gì vậy, chẳng phải ông ta đã đưa nàng tới đây sao? Tại sao không để ta giáo huấn ông ta một trận.
- Tướng công, thiếp cứ tưởng cả đời này không thể gặp lại chàng nữa.
- Nguyệt Quang, đừng khóc, chẳng phải tướng công đã tìm thấy nàng rồi sao? Nói cho ta biết chuyện này là thế nào?
Sau đó Bạch Nguyệt Quang đem đầu đuôi sự tình kể hết cho Quách Tiểu Phong. Không ngờ, cửu thiếu phu nhân của Lôi Thành Đào, tam phu nhân của Hoàng Thế và phu nhân của Hồng Bảo đều bị ông chủ Trương giả mạo đó nhốt ở đây.
- Ông chủ Trương, xin lỗi nhé tôi đã quá bất kính rồi, không ngờ ông cũng là người bị hại, vãn bối xin cáo lỗi.
- Không sao, quan trọng nhất là mọi người vẫn bình an, Quách bổ đầu, chúng ta mau đi bắt tên giả mạo kia thôi.
Ông chủ Trương kích động nói.
- Cái này không nên nôn nóng, tôi thấy giờ chúng ta có hai con đường để chọn. Thứ nhất, tôi sẽ cứu mọi người ra, sau đó đi thông báo cho Lý đại nhân, rồi tới quán trọ bắt kẻ giả mạo kia. Thứ hai, mọi người vẫn phải ở đây chịu khổ, ta sẽ giả vờ như chưa tìm thấy Nguyệt Quang, theo như ta suy đoán, không tới mấy ngày nữa, hung thủ sẽ lại tiếp tục ra tay, đợi đến lúc đó chúng ta sẽ biết mục tiêu của hung thủ là ai. Lúc đó sẽ tóm gọn hắn. Mọi người thấy cách nào hay hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.