Chương 48: Sai Lầm Của Lý Ngôn (1)
A Thiên
31/08/2023
"Trong tình trạng giữ vé, những hồn ma này lang thang trong công viên trò chơi, bị giới hạn bởi câu chuyện, hẳn là nên coi chúng ta là “du khách” như họ, do đó làm như không thấy chúng ta, nhưng một khi chúng ta cố tình phá hỏng hoặc vô tình làm mất vé, thân phận của chúng ta sẽ ngay lập tức bị đám ma này nhìn ra và bị tấn công, chưa kể nhiệm vụ này cấm sử dụng bất kỳ đạo cụ nào, cho dù là vật phẩm có tác dụng trừ ma cũng không thể đối phó với số lượng ma như vậy! "
"Nói cách khác, những tấm vé được cung cấp cho chúng ta trong nhiệm vụ câu chuyện này chính là đạo cụ quan trọng để bảo vệ chúng tôi khỏi cuộc tấn công của lệ quỷ."
Mặc dù biết rằng thế giới trong chuyện xưa nhất định sẽ có lệ quỷ xuất hiện, thế nhưng, chỉ vừa mới bắt đầu mà đã thấy nhiều quỷ hồn lơ lửng như vậy, vẫn khiến cho mấy người tham dự chuyện xưa cảm thấy một sự trùng kích rợn cả tóc gáy từ tận đáy lòng.
“Đừng, đừng nhìn nữa, chúng ta vẫn nên đi, đi làm nhiệm vụ đi thôi.”
Tuy Ngụy Nhiên cực lực muốn thể hiện ra sự bình tĩnh, thế nhưng sự run rẩy trong giọng nói vẫn tiết lộ ra cơn sợ hãi cùng cực trong lòng anh lúc này. Có điều câu nói của anh cũng đã nhắc nhở mọi người, nếu nhưng không hoàn thành nhiệm vụ trước khi chuyện xưa đi hết, sợ rằng sau này bọn họ không cần phải phiền não về những vấn đề ấy nữa.
Bởi vì, người chết sẽ không còn có bất kỳ sợ hãi và phiền não nào cả.
“Mục gần chúng ta nhất hình như là vòng quay ngựa gỗ, hay là bắt đầu từ nó đi.”
Lúc này, ngược lại là Bạch m có biểu hiện khá là thong dong. Nhìn theo hướng cô chỉ, ngay chỗ không xa quả nhiên là có một vệt sáng phóng lên cao, rõ ràng là đang nhắc nhở những người tham dự đó là một trong các hạng mục cần bọn họ hoàn thành.
“Ding ding doong, ding ding doong, chuông khắp trời thanh thoát, bao niềm vui, bao niềm vui, chúng ta cùng ngồi xe trượt tuyết…”
“Phá tan cuồng phong bão tuyết, chúng ta cùng ngồi xe trượt tuyết, băng băng lướt ngang qua đồng ruộng, chúng ta vui cười cùng hát ca, tiếng chuông ngựa reo vang, khiến tâm trạng ai vui vẻ, đêm nay trượt tuyết thật là vui, hát vang bài ca trượt tuyết…”
Một hồi tiếng ca vui xướng cắt ngang qua bầu trời đêm, quanh quẩn ở trong công viên trò chơi. Vòng xoay ngựa gỗ lộng lẫy đang vui vẻ xoay tròn xung quanh cột đèn, tương ứng với bầu không khí ấy. Nhưng lơ lửng giữa không trung ở xung quanh lại là u hồn trắng bợt, y hệt như mấy con cá chết dựng đứng ở trong nước.
Càng khiến cho người khác phải hít sâu một hơi là, phía trước hạng mục vòng xoay ngựa gỗ của công viên trò chơi có một hàng “du khách” đang xếp hàng rất dài. Chẳng qua mấy “du khách” ấy trông không được bình thường cho lắm, có người thiếu mất một cánh tay, có người thì hai cái nhãn cầu máu me đầm đìa lòi ra khỏi hốc mắt…
Nói cách khác, mấy “du khách” đang xếp hàng ấy thế mà đều là quỷ vật, mà cái công viên chủ đề tên là Ma Huyễn Sơn đó, lại là một công viên vong linh tràn đầy lệ quỷ không một chút che giấu nào!
Nhìn đội ngũ “du khách” gần như chẳng hề nhúc nhích, sắc mặt của nhóm Ngụy Nhiên và Cao Kiệt đều hoàn toàn thay đổi.
“Làm sao bây giờ… nhiều quỷ như vậy, chúng ta chơi thế nào giờ…”
Yêu cầu của nhiệm vụ câu chuyện là hoàn thành bốn hạng mục trước 0 giờ lúc nửa đêm, nếu như trước mỗi hạng mục đều có một đội ngũ dài thật dài như thế, dựa theo tốc độ xếp hàng bình thường, bọn họ chắc chắn không thể hoàn thành tất cả hạng mục trò chơi trong thời gian quy định.
“Nói cách khác, nan đề thực sự ẩn núp trong nhiệm vụ lần này là cần chúng ta… phải ‘chen hàng’ trong cái đội ngũ quỷ quái đó!”
Nghe được suy đoán của Trần Mặc, trên mặt của Ngụy Nhiên và Cao Kiệt, bao gồm cả mấy người Mập Nhỏ đều nhất thời lộ ra vẻ sụp đổ tột độ.
Không cần phải nói, tất cả các “du khách” xếp thành hàng dài đó đều là lệ quỷ cả, mà chỉ cần là người bình thường, ở trước mặt quỷ vật có ai lại không e sợ tránh né còn không kịp chứ, nhưng bây giờ chuyện xưa lại bắt bọn họ phải chủ động đi chiếm vị trí của lệ quỷ, nhỡ đâu sơ sẩy chọc giận đối phương một cái, đó không phải là uổng công toi mạng sao?
“Cậu, cậu, nói vậy là muốn hại chết chúng ta đúng không!”
Hai người Cao Kiệt và Ngụy Nhiên lập tức phủ định suy luận của Trần Mặc theo bản năng, đi chen hàng với một đám lệ quỷ, cho dù thế nào hai người bọ họ đều không có gan để làm thử, thế nên vào giờ khắc này, hai người họ đều lập tức nhìn về phía Lý Ngôn xin giúp đỡ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lý Ngôn cùng tham gia vào trong câu chuyện lần này là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, không thể nghi ngờ gì nữa.
Thế nhưng sau khi cau mày tự hỏi một hồi, lời Lý Ngôn nói lại đánh nát một tia hi vọng cuối cùng của bọn họ.
"Nói cách khác, những tấm vé được cung cấp cho chúng ta trong nhiệm vụ câu chuyện này chính là đạo cụ quan trọng để bảo vệ chúng tôi khỏi cuộc tấn công của lệ quỷ."
Mặc dù biết rằng thế giới trong chuyện xưa nhất định sẽ có lệ quỷ xuất hiện, thế nhưng, chỉ vừa mới bắt đầu mà đã thấy nhiều quỷ hồn lơ lửng như vậy, vẫn khiến cho mấy người tham dự chuyện xưa cảm thấy một sự trùng kích rợn cả tóc gáy từ tận đáy lòng.
“Đừng, đừng nhìn nữa, chúng ta vẫn nên đi, đi làm nhiệm vụ đi thôi.”
Tuy Ngụy Nhiên cực lực muốn thể hiện ra sự bình tĩnh, thế nhưng sự run rẩy trong giọng nói vẫn tiết lộ ra cơn sợ hãi cùng cực trong lòng anh lúc này. Có điều câu nói của anh cũng đã nhắc nhở mọi người, nếu nhưng không hoàn thành nhiệm vụ trước khi chuyện xưa đi hết, sợ rằng sau này bọn họ không cần phải phiền não về những vấn đề ấy nữa.
Bởi vì, người chết sẽ không còn có bất kỳ sợ hãi và phiền não nào cả.
“Mục gần chúng ta nhất hình như là vòng quay ngựa gỗ, hay là bắt đầu từ nó đi.”
Lúc này, ngược lại là Bạch m có biểu hiện khá là thong dong. Nhìn theo hướng cô chỉ, ngay chỗ không xa quả nhiên là có một vệt sáng phóng lên cao, rõ ràng là đang nhắc nhở những người tham dự đó là một trong các hạng mục cần bọn họ hoàn thành.
“Ding ding doong, ding ding doong, chuông khắp trời thanh thoát, bao niềm vui, bao niềm vui, chúng ta cùng ngồi xe trượt tuyết…”
“Phá tan cuồng phong bão tuyết, chúng ta cùng ngồi xe trượt tuyết, băng băng lướt ngang qua đồng ruộng, chúng ta vui cười cùng hát ca, tiếng chuông ngựa reo vang, khiến tâm trạng ai vui vẻ, đêm nay trượt tuyết thật là vui, hát vang bài ca trượt tuyết…”
Một hồi tiếng ca vui xướng cắt ngang qua bầu trời đêm, quanh quẩn ở trong công viên trò chơi. Vòng xoay ngựa gỗ lộng lẫy đang vui vẻ xoay tròn xung quanh cột đèn, tương ứng với bầu không khí ấy. Nhưng lơ lửng giữa không trung ở xung quanh lại là u hồn trắng bợt, y hệt như mấy con cá chết dựng đứng ở trong nước.
Càng khiến cho người khác phải hít sâu một hơi là, phía trước hạng mục vòng xoay ngựa gỗ của công viên trò chơi có một hàng “du khách” đang xếp hàng rất dài. Chẳng qua mấy “du khách” ấy trông không được bình thường cho lắm, có người thiếu mất một cánh tay, có người thì hai cái nhãn cầu máu me đầm đìa lòi ra khỏi hốc mắt…
Nói cách khác, mấy “du khách” đang xếp hàng ấy thế mà đều là quỷ vật, mà cái công viên chủ đề tên là Ma Huyễn Sơn đó, lại là một công viên vong linh tràn đầy lệ quỷ không một chút che giấu nào!
Nhìn đội ngũ “du khách” gần như chẳng hề nhúc nhích, sắc mặt của nhóm Ngụy Nhiên và Cao Kiệt đều hoàn toàn thay đổi.
“Làm sao bây giờ… nhiều quỷ như vậy, chúng ta chơi thế nào giờ…”
Yêu cầu của nhiệm vụ câu chuyện là hoàn thành bốn hạng mục trước 0 giờ lúc nửa đêm, nếu như trước mỗi hạng mục đều có một đội ngũ dài thật dài như thế, dựa theo tốc độ xếp hàng bình thường, bọn họ chắc chắn không thể hoàn thành tất cả hạng mục trò chơi trong thời gian quy định.
“Nói cách khác, nan đề thực sự ẩn núp trong nhiệm vụ lần này là cần chúng ta… phải ‘chen hàng’ trong cái đội ngũ quỷ quái đó!”
Nghe được suy đoán của Trần Mặc, trên mặt của Ngụy Nhiên và Cao Kiệt, bao gồm cả mấy người Mập Nhỏ đều nhất thời lộ ra vẻ sụp đổ tột độ.
Không cần phải nói, tất cả các “du khách” xếp thành hàng dài đó đều là lệ quỷ cả, mà chỉ cần là người bình thường, ở trước mặt quỷ vật có ai lại không e sợ tránh né còn không kịp chứ, nhưng bây giờ chuyện xưa lại bắt bọn họ phải chủ động đi chiếm vị trí của lệ quỷ, nhỡ đâu sơ sẩy chọc giận đối phương một cái, đó không phải là uổng công toi mạng sao?
“Cậu, cậu, nói vậy là muốn hại chết chúng ta đúng không!”
Hai người Cao Kiệt và Ngụy Nhiên lập tức phủ định suy luận của Trần Mặc theo bản năng, đi chen hàng với một đám lệ quỷ, cho dù thế nào hai người bọ họ đều không có gan để làm thử, thế nên vào giờ khắc này, hai người họ đều lập tức nhìn về phía Lý Ngôn xin giúp đỡ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Lý Ngôn cùng tham gia vào trong câu chuyện lần này là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, không thể nghi ngờ gì nữa.
Thế nhưng sau khi cau mày tự hỏi một hồi, lời Lý Ngôn nói lại đánh nát một tia hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.