Chương 4: Thước phim ngả màu
Xuân Thập Tam Thiếu
11/06/2017
Có thể, trong tim mỗi người đều có một một vài thước phim ngả màu,
một giây khi gặp lại người kia, thời điểm đó, cuộn phim đó sẽ hiện lên
trong sâu thẳm trái tim, chầm chậm quay.
Bùi Nhã Văn cũng không ngoại lệ.
Cô còn nhớ rõ, lầu đâu tiên cô biết cái gì là đau khổ, đó là mùa hè năm tốt nghiệp tiểu học.
Mùa hè ấy, bố mẹ quyết định chia tay, mẹ không còn lựa chọn nào khác mà rời khỏi ngôi nhà này. Thời khắc ấy, con tim nhỏ bé của Nhã Văn không hiểu vì là biệt ly, nhưng cô biết, mẹ bỏ đi, bỏ bố và Nhã Quân, gia đình cô không thể toàn vẹn như trước.
Trước khi mẹ đi, bà gọi Nhã Quân vào thư phòng nói chuyện rất lâu, còn với cô, mẹ chỉ vừa khóc vừa dặn dò cô vài thứ.
Cô không khóc, nhưng đêm hôm đó, lần đầu tiên cô mất ngủ.
Cô len lén đứng dậy, gõ cửa phòng Nhã Quân, ngạc nhiên, anh mở cửa ngay lập tức.
“Anh hai…” Vẻ mặt cô như khẩn cầu, không nói lên lời.
“Vào đi.” Nhã Quân thở dài, giữ cửa nhường đường cho cô.
Đèn học trên bàn anh vẫn sáng, trên bàn mở một quyển sách, nhưng chẳng biết anh có đọc hay không.
“Em không ngủ được…” cô ngồi xuống mép giường anh, “Em… em muốn mẹ cơ.”
Nhã quâm chậm chạp ngồi xuống bên cạnh cô, quàng vai cô mà nói: “Không chừng, bây giờ mẹ cũng đang rất nhớ chúng ta.”
“Sao mẹ lại phải đi, mẹ không thể ở lại được sao.” Viền mắt của Nhã Văn ươn ướt.
“Nếu như mẹ ở lại, thì mẹ và bố đều không vui, em có vui không.”
Cô suy nghĩ một lát, rồi gục đầu xuống.
Nhã Quân vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, đây là lần đầu tiên anh xoa đầu cô như một người anh cả, trước đây họ luôn cãi cọ với nhau, thậm chí hồi lớp 1, họ còn giành đồ của nhau đến ngươi chết ta sống.
“Buổi chiều nay mẹ nói gì với anh vậy?” Nhã Văn không nhịn được hỏi.
“… không có gì.” Nhã Quân có vẻ không tự nhiên, “Mẹ nói nhiều chuyện anh cũng không hiểu, có vẻ như mẹ không còn lựa chọn nào khác.”
Nhã Văn thở dài thườn thượt, cô chẳng thể hiểu được thế giới của người lớn, cãi cọ, chiến tranh lạnh, căm ghét, đau khổ, tất cả đối với cô đều quá cao siêu, huyền bí. Những thứ cô biết chỉ là mua cục tẩy ở trong căn tin, ô mai một gói từ 50 xu lên 65 xu.
“Sao mẹ lại không nói gì với em?” Nhã Văn hít mũi một cái, có thể không phải cô để ý đến những lời mẹ nói, mà là tại sao mẹ chỉ nói với anh thôi.
“Có thể… mẹ nghĩ em còn nhỏ.” Nhã Quân vụng về trả lời.
“Nhỏ?! Em với anh sinh cùng một ngày đấy!” Nhã Văn không phục.
“Này…” Nhã Quân ngăn cô lại bởi vì bố đang ở cách vách.
Cô bắt đầu thất vọng, khóc òa lên, cô không muốn mình trở thành một đứa bé không có mẹ, mặc dù cô cũng chẳng nghe lời cho lắm, nhưng bố mẹ cũng không thể phạt nặng cô như thế chứ.
“Này…” Nhã Quân đẩy đẩy cô một cái, “Đừng khóc.”
Cô lại càng khóc thương tâm, nước mắt không ngừng chảy dài trên gò mà cô, cô không giám khóc lớn, chỉ có im lặng nức nở.
Nhã Quân sợ hãi nhìn cô, nhưng cũng không biết phải làm cái gì bây giờ. Cuối cùng, anh ôm lấy cô, không nói câu gì chỉ đặt đầu cô lên vai mình.
Đêm hôm đó, Nhã Văn không nhớ mình đã ngủ bằng cách nào, chỉ nhớ sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã nằm ở trên giường của mình, hai mắt sưng húp.
Rất nhiều năm sau, rốt cuộc Nhã Văn cũng hiểu, mẹ nói không còn lựa chọn nào khác là như thế nào. Nếu hai người cùng ở một chỗ mà chỉ biết cho nhau thương tổn, như vậy dù có yêu nhau nhiều đến thế nào thì cũng sẽ có ngày phải rời đi.
Bởi vì sau này, chính Nhã Văn đã phải trải qua cái gọi là “không còn lựa chọn nào khác”.
Ngày đầu tiên khai giảng trung học, hai anh em đi đến phòng giáo viên hỏi lớp học của mình, bởi vì giấy nhập học của của bọn họ đã bị bố mẹ vô tình xé nát trong một trận to tiếng.
“Các em có biết…’ giáo viên chủ nhiệm đeo kính nói, “Không có giấy nhập học thì các em không thể làm thủ tục nhập học.”
“Tại sao ạ?” Hai anh em cùng đồng thanh hỏi.
Chủ nhiệm lắc đầu, như thể chưa từng gặp trường hợp như vậy: “Bởi vì làm thế nào để các em chứng minh được mình là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn?”
“Bọn em có mang theo sổ hộ khẩu.” Nhã Quân thành thật lấy sổ hộ khẩu từ trong cặp sách ra.
“Nhưng mà không có giấy nhập học, các em vẫn không thể chứng minh được hai em là người trong sổ hộ khẩu.”
“Cho dù bọn em có giấy nhập học thì cũng không thể chứng minh mình là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn đâu.” Nhã Văn nói một tràng tiếng phổ thông Thượng Hải chuẩn.
“Em…” Chủ nhiệm nghẹn họng.
Nhã Quân kéo tay em gái, vẻ mặt thành khẩn: “Cô giáo, thật là giấy nhập học của bọn em bị mất, bọn em cũng không biết phải làm gì bây giờ…”
Giáo viên chủa nhiệm bắt đầu mở danh sách lớp, tìm tên bọn họ, nhìn một lúc lâu rồi mới nói: “Bùi Nhã Quân ở lớp 6-2… Bùi Nhã Văn, lớp 6-3.”
A…
Nhã Văn choáng vàng, chưa bao giờ cô nghĩ mình và Nhã Quân sẽ ở khác lớp. Bọn họ là anh em sinh đôi, từ khi sinh ra tới giờ chưa từng tách nhau ra.
“Cám ơn cô.” Mặt Nhã Quân không đổi sắc nói lời cảm ơn, kéo Nhã Văn ra khỏi phòng làm việc.
“Làm sao bây giờ…” Nhã Văn hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Nhã Quân vẫn chẳng biểu cảm gì cả.
“Bọn mình không học chung lớp chứ sao.”
Nhã Văn nghĩ như thế nào cũng không ra, anh trai cô đầu tiên ngẩn người, sau đó nở một nụ cười cực xấu xa: “Ai quy định anh với em nhất định phải học chung lớp.”
Thì ra từ lúc đó, Nhã Quân 11 tuổi đã sớm quyết định muốn thoát khỏi cô em gái phiền phức này, cho dù anh biết cô ngay cả dũng khí đến lớp mới báo danh cũng không dám.
“Đi thôi, ngoan.” Nhã Quân kéo em gái đến trước cửa lớp 6-3, nhân lúc cô còn chưa hiểu gì, đẩy cô vào lớp.
Nhã Văn ngẩn đầu, ngạc nhiên thấy bạn cùng lớp cũng quen quen, tóm lại là vì lúc vào cô hơi lảo đảo, nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cúi gằm mặt xuống, chỉ dám nhìn mũi chân của mình, đầu óc trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, cô bất ngờ nghe thấy giọng nói: “A Văn, cậu vẫn còn làm gì đấy, tới đây ngồi đi.”
Nhã Văn khiêm khiếp ngẩng đầu lên, thấy thằng nhóc nhà bên “Tiểu Mao” đang vẫy tay với cô, cậu ta là bạn của Nhã Quân.
Nhã Văn vội vã cúi đầu đi về phía cậu ta, mặc dù không quen, nhưng bây giờ cậu trở thành cái phao cứu sinh duy nhất của cô.
“Bùi Nhã Văn, sao cậu tới muộn vậy, ngồi cạnh tớ đi.” Người có giọng quen quen nói.
Nhã Văn nhìn cũng không dám nhìn, vội vàng ngồi xuống chỗ trống kia.
“Bùi Nhã Quân có học cùng lớp với chúng mình không?”
“Cậu biết “Đại Đầu” học lớp nào không…”
“Mình không biết, nhưng mà mình biết…”
Cô lặng lẽ chìm trong không gian ầm ĩ của lớp học, bây giờ cô mới nhận ra, hầu như tất cả các bạn đều học chung tiểu học, cô thầm thở phào một cái.
Cô ghét nhất là quen bạn mới, vì bạn mới nhất định sẽ hỏi thăm lung tung, cô khôn biết, nếu có ai hỏi: Bùi Nhã Văn, mẹ câu làm gì? — thì cô biết trả lời như thế nào?
Ngay từ ngày đầu tiên, Nhã Văn đã tự nói với mình, cô mốn học cách trưởng thành, cô muốn trở nên độc lập.
Lúc tan học, Nhã Văn dọn dẹp cặp sách xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mọi người đã về hết từ lúc nào. Cô nhìn ra cửa phòng học lớp 6-2, không có Nhã Quân ở đó, có thể là anh chờ cô ở cổng trường, vì vậy cô bước nhanh xuống lầu.
Nhưng chẳng thấy Nhã Quân ở đó, cũng chẳng thấy anh ở đâu cả — anh không chờ cô rồi.
Nhã Văn bắt đầu thấy sợ, bởi vì cô không biết đường về.
Cho tới nay, nhiên vụ duy nhất của cô là đi theo đằng sau Nhã Quân.
“Ngày hôm qua bố tôi mua cho tôi một bộ ‘Thánh đấu sĩ Seiya’, ‘Hải vương quyển’!” Tiểu Mao có vẻ rất đắc ý.
Mấy đứa khác đã ganh tị đến chết rồi, nhưng gương mặt vẫn cười giả lả, nhưng vẫn cố nài nỉ Tiểu Mao để mình trở thành người đầu tiên được mượn truyện đọc.
Những Nhã Quân vẫn bình thản đá đá vụng trên đường, chẳng có vẻ gì là quan tâm cả.
Tiểu Mao bỗng dưng chạy lại bên cạnh Nhã Quân, cười cười nói: “Nhã Quân, tryện của tôi cho ông mượn nhé.”
Nhưng người khác kinh ngạc, trợn tròn mắt không nói được gì.
“Nhưng buổi tối ông phải cho tôi sang nhà ông xem ti vi.” Tiểu Mao vừa cười vừa nói.
Thì ra là thế, buổi tối chỉ có nhà họ Bùi là không có người lớn, hai đứa nhóc nhà họ có thể xem ti vi thỏa thích, bình thường Tiểu Mao vẫn tìm cớ sang nhà Nhã Quân hỏi bài, trên thực tế là lén xem trộm ti vi.
“Có thể được…” Nhã Quân không để ý đến những người khác, cẩn thận trả lời.
“Nhưng mà ông có thể đừng để A Văn xem phim tình cảm sướt mướt được không, hai hôm nay đang chiếu ‘Anh hùng xa điêu’ đấy.” Tiểu Mao nói xong mấy chữ cuối cùng, còn làm như hận mình không thể đánh ra một bộ Hàng long thập bát chưởng.
“Không phải lo…” Nhã Quân đắc ý, nhưng anh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, như là nghĩ đến cái gì quay ngoắt lại đằng sau.
Nhưng mà, A văn không ở đằng sau anh.
Anh lập tức chạy dọc con đường vừa đi qua, dọc theo hàng cây xanh xanh thấp lùn, dọc theo con đường lát gạch mới sửa, con đường này bỗng trở nên dài hơn bao giờ hết, dường như dài gấp đôi so với lúc anh đi lúc trước.
Anh quẹo ở một góc, rốt cục cũng dừng lại được.
A Văn vẫn ngồi ở bồn hoa trước cổng trường, mặt hoang mang, viền mắt phiến hồng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh quất.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy anh, sau đó, ngoài dự đoán của mọi người, cô nở một nụ cười tươi rói.
Nhã Quân bước lại, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh sợ mình vừa mở miệng thì nước mắt sẽ không cầm được mất. Buổi tối nói chuyện với mẹ đó, lúc a văn khóc, anh cũng không khóc. Anh chỉ lén lút chờ bố bế a văn về phòng xong, nước mắt mới chảy dài. Sau đó anh thầm quyết định, không muốn bất kì ai thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
Cho tới nay, anh chẳng mấy quan tâm đến Nhã Văn, cô luôn là một phiền phức nho nhỏ, lúc có cô, bố mẹ luôn phải chia đôi quan tâm của hai người ra, có lẽ hai người còn quan tâm cô nhiều hơn, khi còn bé, có lúc anh còn mong cho cô em gái nhỏ này bị mụ phù thủy bắt đi, biến mất mãi mãi về sau.
Vậy mà nhìn khuôn mặt tươi cười của a văn lúc này, anh bỗng nhiên phát hiện ra mình tồi tệ đến mức nào, anh đã từng muốn cô bé ấy biến mất, lúc anh bỏ rơi cô, mà cô vẫn không ngừng chờ đợi chờ anh, thậm chí còn nở nụ cười thật hồn nhiên.
“Đi thôi…” Nhã Quân khó khăn mở lời.
“Dạ.” Nhã Văn vủi vẻ lau mặt, đi theo sau anh trai.
Bọn họ chẳng nói gì cả, nhưng một trước một sau cùng bước đi, thật giống như họ là một đôi anh em từ khi sinh ra chưa bao giờ tách rời.
Mùa hè hai năm sau, khi hai anh em gặp lại mẹ một lần nữa, bà gần như trở thành một người khác. Bà phơi nắng, đen đi rất nhiều, nụ cười trên môi cũng trở nên rạng rỡ hơn.
Mẹ kéo Nhã Quân cảm thán, lớn lên lại cao như vậy, sau đó bà lại kéo tay của Nhã Văn, A văn lớn vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Nhã Văn buồn rầu nghĩ, cô vẫn là cô bé lặng lẽ theo đuôi anh trai mình, người lớn luôn nhìn thấy Nhã Quân trước, sau đó mới nhìn thấy cô.
Mẹ mua rất nhiều qua cho hai anh em, đều là thứ cô thích, thế nhưng chẳng hiểu sao cô không thể vui nổi, nhưng cô cố ép mình, bởi vì gương mặt của mẹ và cả anh trai đều rất hạnh phúc.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Nhã Văn lặng lẽ ngồi trước bàn học phá hỏng hết quà, cô rất muốn mình vui vẻ, nhưng cô không nhịn được nước mắt cứ chảy ròng ròng.
Đối với cô, món quà tuyệt vời nhất đã đi rồi.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cô vội vã lau khô nước mắt, đứng dậy mở cửa.
“Cái này cho em,” Nhã Quân giơ một con thỏ bông màu trắng ra trước mặt cô, “Hình như mẹ để nhầm chỗ rồi.”
“Dạ.” Cô nhận lấy, con thỏ cỏ một đôi mắt đen nhánh, đôi má hồng hồng, kỳ lạ là trước bụng nó lại có một cái túi như chuột túi.
Nhã Văn không nhịn được vân vê trước bụng nó, cô thấy trong túi của con thỏ là một con thỏ con, nhỏ hơn nhiều.
Nhã Quân đẩy cô ngồi xuống bàn sách, xoay người đóng cửa lại.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay lau sạch nước mắt còn đọng lại trên má cô: “Đồ ngốc, anh nghĩ em đã chấp nhận sự thật này.”
Nhã Văn gật đầu, rồi lại lắc đầu, không biết qua bao lâu, khi cô khóc đến mệt rồi muốn uống ngụm nước, Nhã Quân đã đưa khăn giấy tới trước mặt cô.
“Đụng cái là khóc.” Nhã Quân dùng tiếng Thượng Hải nói.
Nhã Văn vừa lau mắt vừa nghĩ thầm, anh dường như trở thành một người anh trai thực thụ, biết bảo vệ cô, mà không còn là người anh tồi tề mong cô bị phù thủy bắt đi.
Bùi Nhã Văn cũng không ngoại lệ.
Cô còn nhớ rõ, lầu đâu tiên cô biết cái gì là đau khổ, đó là mùa hè năm tốt nghiệp tiểu học.
Mùa hè ấy, bố mẹ quyết định chia tay, mẹ không còn lựa chọn nào khác mà rời khỏi ngôi nhà này. Thời khắc ấy, con tim nhỏ bé của Nhã Văn không hiểu vì là biệt ly, nhưng cô biết, mẹ bỏ đi, bỏ bố và Nhã Quân, gia đình cô không thể toàn vẹn như trước.
Trước khi mẹ đi, bà gọi Nhã Quân vào thư phòng nói chuyện rất lâu, còn với cô, mẹ chỉ vừa khóc vừa dặn dò cô vài thứ.
Cô không khóc, nhưng đêm hôm đó, lần đầu tiên cô mất ngủ.
Cô len lén đứng dậy, gõ cửa phòng Nhã Quân, ngạc nhiên, anh mở cửa ngay lập tức.
“Anh hai…” Vẻ mặt cô như khẩn cầu, không nói lên lời.
“Vào đi.” Nhã Quân thở dài, giữ cửa nhường đường cho cô.
Đèn học trên bàn anh vẫn sáng, trên bàn mở một quyển sách, nhưng chẳng biết anh có đọc hay không.
“Em không ngủ được…” cô ngồi xuống mép giường anh, “Em… em muốn mẹ cơ.”
Nhã quâm chậm chạp ngồi xuống bên cạnh cô, quàng vai cô mà nói: “Không chừng, bây giờ mẹ cũng đang rất nhớ chúng ta.”
“Sao mẹ lại phải đi, mẹ không thể ở lại được sao.” Viền mắt của Nhã Văn ươn ướt.
“Nếu như mẹ ở lại, thì mẹ và bố đều không vui, em có vui không.”
Cô suy nghĩ một lát, rồi gục đầu xuống.
Nhã Quân vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, đây là lần đầu tiên anh xoa đầu cô như một người anh cả, trước đây họ luôn cãi cọ với nhau, thậm chí hồi lớp 1, họ còn giành đồ của nhau đến ngươi chết ta sống.
“Buổi chiều nay mẹ nói gì với anh vậy?” Nhã Văn không nhịn được hỏi.
“… không có gì.” Nhã Quân có vẻ không tự nhiên, “Mẹ nói nhiều chuyện anh cũng không hiểu, có vẻ như mẹ không còn lựa chọn nào khác.”
Nhã Văn thở dài thườn thượt, cô chẳng thể hiểu được thế giới của người lớn, cãi cọ, chiến tranh lạnh, căm ghét, đau khổ, tất cả đối với cô đều quá cao siêu, huyền bí. Những thứ cô biết chỉ là mua cục tẩy ở trong căn tin, ô mai một gói từ 50 xu lên 65 xu.
“Sao mẹ lại không nói gì với em?” Nhã Văn hít mũi một cái, có thể không phải cô để ý đến những lời mẹ nói, mà là tại sao mẹ chỉ nói với anh thôi.
“Có thể… mẹ nghĩ em còn nhỏ.” Nhã Quân vụng về trả lời.
“Nhỏ?! Em với anh sinh cùng một ngày đấy!” Nhã Văn không phục.
“Này…” Nhã Quân ngăn cô lại bởi vì bố đang ở cách vách.
Cô bắt đầu thất vọng, khóc òa lên, cô không muốn mình trở thành một đứa bé không có mẹ, mặc dù cô cũng chẳng nghe lời cho lắm, nhưng bố mẹ cũng không thể phạt nặng cô như thế chứ.
“Này…” Nhã Quân đẩy đẩy cô một cái, “Đừng khóc.”
Cô lại càng khóc thương tâm, nước mắt không ngừng chảy dài trên gò mà cô, cô không giám khóc lớn, chỉ có im lặng nức nở.
Nhã Quân sợ hãi nhìn cô, nhưng cũng không biết phải làm cái gì bây giờ. Cuối cùng, anh ôm lấy cô, không nói câu gì chỉ đặt đầu cô lên vai mình.
Đêm hôm đó, Nhã Văn không nhớ mình đã ngủ bằng cách nào, chỉ nhớ sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã nằm ở trên giường của mình, hai mắt sưng húp.
Rất nhiều năm sau, rốt cuộc Nhã Văn cũng hiểu, mẹ nói không còn lựa chọn nào khác là như thế nào. Nếu hai người cùng ở một chỗ mà chỉ biết cho nhau thương tổn, như vậy dù có yêu nhau nhiều đến thế nào thì cũng sẽ có ngày phải rời đi.
Bởi vì sau này, chính Nhã Văn đã phải trải qua cái gọi là “không còn lựa chọn nào khác”.
Ngày đầu tiên khai giảng trung học, hai anh em đi đến phòng giáo viên hỏi lớp học của mình, bởi vì giấy nhập học của của bọn họ đã bị bố mẹ vô tình xé nát trong một trận to tiếng.
“Các em có biết…’ giáo viên chủ nhiệm đeo kính nói, “Không có giấy nhập học thì các em không thể làm thủ tục nhập học.”
“Tại sao ạ?” Hai anh em cùng đồng thanh hỏi.
Chủ nhiệm lắc đầu, như thể chưa từng gặp trường hợp như vậy: “Bởi vì làm thế nào để các em chứng minh được mình là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn?”
“Bọn em có mang theo sổ hộ khẩu.” Nhã Quân thành thật lấy sổ hộ khẩu từ trong cặp sách ra.
“Nhưng mà không có giấy nhập học, các em vẫn không thể chứng minh được hai em là người trong sổ hộ khẩu.”
“Cho dù bọn em có giấy nhập học thì cũng không thể chứng minh mình là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn đâu.” Nhã Văn nói một tràng tiếng phổ thông Thượng Hải chuẩn.
“Em…” Chủ nhiệm nghẹn họng.
Nhã Quân kéo tay em gái, vẻ mặt thành khẩn: “Cô giáo, thật là giấy nhập học của bọn em bị mất, bọn em cũng không biết phải làm gì bây giờ…”
Giáo viên chủa nhiệm bắt đầu mở danh sách lớp, tìm tên bọn họ, nhìn một lúc lâu rồi mới nói: “Bùi Nhã Quân ở lớp 6-2… Bùi Nhã Văn, lớp 6-3.”
A…
Nhã Văn choáng vàng, chưa bao giờ cô nghĩ mình và Nhã Quân sẽ ở khác lớp. Bọn họ là anh em sinh đôi, từ khi sinh ra tới giờ chưa từng tách nhau ra.
“Cám ơn cô.” Mặt Nhã Quân không đổi sắc nói lời cảm ơn, kéo Nhã Văn ra khỏi phòng làm việc.
“Làm sao bây giờ…” Nhã Văn hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Nhã Quân vẫn chẳng biểu cảm gì cả.
“Bọn mình không học chung lớp chứ sao.”
Nhã Văn nghĩ như thế nào cũng không ra, anh trai cô đầu tiên ngẩn người, sau đó nở một nụ cười cực xấu xa: “Ai quy định anh với em nhất định phải học chung lớp.”
Thì ra từ lúc đó, Nhã Quân 11 tuổi đã sớm quyết định muốn thoát khỏi cô em gái phiền phức này, cho dù anh biết cô ngay cả dũng khí đến lớp mới báo danh cũng không dám.
“Đi thôi, ngoan.” Nhã Quân kéo em gái đến trước cửa lớp 6-3, nhân lúc cô còn chưa hiểu gì, đẩy cô vào lớp.
Nhã Văn ngẩn đầu, ngạc nhiên thấy bạn cùng lớp cũng quen quen, tóm lại là vì lúc vào cô hơi lảo đảo, nên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cúi gằm mặt xuống, chỉ dám nhìn mũi chân của mình, đầu óc trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, cô bất ngờ nghe thấy giọng nói: “A Văn, cậu vẫn còn làm gì đấy, tới đây ngồi đi.”
Nhã Văn khiêm khiếp ngẩng đầu lên, thấy thằng nhóc nhà bên “Tiểu Mao” đang vẫy tay với cô, cậu ta là bạn của Nhã Quân.
Nhã Văn vội vã cúi đầu đi về phía cậu ta, mặc dù không quen, nhưng bây giờ cậu trở thành cái phao cứu sinh duy nhất của cô.
“Bùi Nhã Văn, sao cậu tới muộn vậy, ngồi cạnh tớ đi.” Người có giọng quen quen nói.
Nhã Văn nhìn cũng không dám nhìn, vội vàng ngồi xuống chỗ trống kia.
“Bùi Nhã Quân có học cùng lớp với chúng mình không?”
“Cậu biết “Đại Đầu” học lớp nào không…”
“Mình không biết, nhưng mà mình biết…”
Cô lặng lẽ chìm trong không gian ầm ĩ của lớp học, bây giờ cô mới nhận ra, hầu như tất cả các bạn đều học chung tiểu học, cô thầm thở phào một cái.
Cô ghét nhất là quen bạn mới, vì bạn mới nhất định sẽ hỏi thăm lung tung, cô khôn biết, nếu có ai hỏi: Bùi Nhã Văn, mẹ câu làm gì? — thì cô biết trả lời như thế nào?
Ngay từ ngày đầu tiên, Nhã Văn đã tự nói với mình, cô mốn học cách trưởng thành, cô muốn trở nên độc lập.
Lúc tan học, Nhã Văn dọn dẹp cặp sách xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mọi người đã về hết từ lúc nào. Cô nhìn ra cửa phòng học lớp 6-2, không có Nhã Quân ở đó, có thể là anh chờ cô ở cổng trường, vì vậy cô bước nhanh xuống lầu.
Nhưng chẳng thấy Nhã Quân ở đó, cũng chẳng thấy anh ở đâu cả — anh không chờ cô rồi.
Nhã Văn bắt đầu thấy sợ, bởi vì cô không biết đường về.
Cho tới nay, nhiên vụ duy nhất của cô là đi theo đằng sau Nhã Quân.
“Ngày hôm qua bố tôi mua cho tôi một bộ ‘Thánh đấu sĩ Seiya’, ‘Hải vương quyển’!” Tiểu Mao có vẻ rất đắc ý.
Mấy đứa khác đã ganh tị đến chết rồi, nhưng gương mặt vẫn cười giả lả, nhưng vẫn cố nài nỉ Tiểu Mao để mình trở thành người đầu tiên được mượn truyện đọc.
Những Nhã Quân vẫn bình thản đá đá vụng trên đường, chẳng có vẻ gì là quan tâm cả.
Tiểu Mao bỗng dưng chạy lại bên cạnh Nhã Quân, cười cười nói: “Nhã Quân, tryện của tôi cho ông mượn nhé.”
Nhưng người khác kinh ngạc, trợn tròn mắt không nói được gì.
“Nhưng buổi tối ông phải cho tôi sang nhà ông xem ti vi.” Tiểu Mao vừa cười vừa nói.
Thì ra là thế, buổi tối chỉ có nhà họ Bùi là không có người lớn, hai đứa nhóc nhà họ có thể xem ti vi thỏa thích, bình thường Tiểu Mao vẫn tìm cớ sang nhà Nhã Quân hỏi bài, trên thực tế là lén xem trộm ti vi.
“Có thể được…” Nhã Quân không để ý đến những người khác, cẩn thận trả lời.
“Nhưng mà ông có thể đừng để A Văn xem phim tình cảm sướt mướt được không, hai hôm nay đang chiếu ‘Anh hùng xa điêu’ đấy.” Tiểu Mao nói xong mấy chữ cuối cùng, còn làm như hận mình không thể đánh ra một bộ Hàng long thập bát chưởng.
“Không phải lo…” Nhã Quân đắc ý, nhưng anh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, như là nghĩ đến cái gì quay ngoắt lại đằng sau.
Nhưng mà, A văn không ở đằng sau anh.
Anh lập tức chạy dọc con đường vừa đi qua, dọc theo hàng cây xanh xanh thấp lùn, dọc theo con đường lát gạch mới sửa, con đường này bỗng trở nên dài hơn bao giờ hết, dường như dài gấp đôi so với lúc anh đi lúc trước.
Anh quẹo ở một góc, rốt cục cũng dừng lại được.
A Văn vẫn ngồi ở bồn hoa trước cổng trường, mặt hoang mang, viền mắt phiến hồng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh quất.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy anh, sau đó, ngoài dự đoán của mọi người, cô nở một nụ cười tươi rói.
Nhã Quân bước lại, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh sợ mình vừa mở miệng thì nước mắt sẽ không cầm được mất. Buổi tối nói chuyện với mẹ đó, lúc a văn khóc, anh cũng không khóc. Anh chỉ lén lút chờ bố bế a văn về phòng xong, nước mắt mới chảy dài. Sau đó anh thầm quyết định, không muốn bất kì ai thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
Cho tới nay, anh chẳng mấy quan tâm đến Nhã Văn, cô luôn là một phiền phức nho nhỏ, lúc có cô, bố mẹ luôn phải chia đôi quan tâm của hai người ra, có lẽ hai người còn quan tâm cô nhiều hơn, khi còn bé, có lúc anh còn mong cho cô em gái nhỏ này bị mụ phù thủy bắt đi, biến mất mãi mãi về sau.
Vậy mà nhìn khuôn mặt tươi cười của a văn lúc này, anh bỗng nhiên phát hiện ra mình tồi tệ đến mức nào, anh đã từng muốn cô bé ấy biến mất, lúc anh bỏ rơi cô, mà cô vẫn không ngừng chờ đợi chờ anh, thậm chí còn nở nụ cười thật hồn nhiên.
“Đi thôi…” Nhã Quân khó khăn mở lời.
“Dạ.” Nhã Văn vủi vẻ lau mặt, đi theo sau anh trai.
Bọn họ chẳng nói gì cả, nhưng một trước một sau cùng bước đi, thật giống như họ là một đôi anh em từ khi sinh ra chưa bao giờ tách rời.
Mùa hè hai năm sau, khi hai anh em gặp lại mẹ một lần nữa, bà gần như trở thành một người khác. Bà phơi nắng, đen đi rất nhiều, nụ cười trên môi cũng trở nên rạng rỡ hơn.
Mẹ kéo Nhã Quân cảm thán, lớn lên lại cao như vậy, sau đó bà lại kéo tay của Nhã Văn, A văn lớn vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Nhã Văn buồn rầu nghĩ, cô vẫn là cô bé lặng lẽ theo đuôi anh trai mình, người lớn luôn nhìn thấy Nhã Quân trước, sau đó mới nhìn thấy cô.
Mẹ mua rất nhiều qua cho hai anh em, đều là thứ cô thích, thế nhưng chẳng hiểu sao cô không thể vui nổi, nhưng cô cố ép mình, bởi vì gương mặt của mẹ và cả anh trai đều rất hạnh phúc.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Nhã Văn lặng lẽ ngồi trước bàn học phá hỏng hết quà, cô rất muốn mình vui vẻ, nhưng cô không nhịn được nước mắt cứ chảy ròng ròng.
Đối với cô, món quà tuyệt vời nhất đã đi rồi.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cô vội vã lau khô nước mắt, đứng dậy mở cửa.
“Cái này cho em,” Nhã Quân giơ một con thỏ bông màu trắng ra trước mặt cô, “Hình như mẹ để nhầm chỗ rồi.”
“Dạ.” Cô nhận lấy, con thỏ cỏ một đôi mắt đen nhánh, đôi má hồng hồng, kỳ lạ là trước bụng nó lại có một cái túi như chuột túi.
Nhã Văn không nhịn được vân vê trước bụng nó, cô thấy trong túi của con thỏ là một con thỏ con, nhỏ hơn nhiều.
Nhã Quân đẩy cô ngồi xuống bàn sách, xoay người đóng cửa lại.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay lau sạch nước mắt còn đọng lại trên má cô: “Đồ ngốc, anh nghĩ em đã chấp nhận sự thật này.”
Nhã Văn gật đầu, rồi lại lắc đầu, không biết qua bao lâu, khi cô khóc đến mệt rồi muốn uống ngụm nước, Nhã Quân đã đưa khăn giấy tới trước mặt cô.
“Đụng cái là khóc.” Nhã Quân dùng tiếng Thượng Hải nói.
Nhã Văn vừa lau mắt vừa nghĩ thầm, anh dường như trở thành một người anh trai thực thụ, biết bảo vệ cô, mà không còn là người anh tồi tề mong cô bị phù thủy bắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.