Chương 642: Bắt đầu sắp đặt
Cẩm Hoàng
24/09/2018
“Nghiêm thúc, sao người lại tới nơi đây, còn trở thành Tuần
kiểm nữa?” Đang ăn bữa trưa, Ôn Đình Trạm đột nhiên hỏi Nghiêm
Lăng.
“Chuyện này phải kể từ hai năm trước, lúc đó ta không cam lòng muốn đuổi theo nữ nhân kia hỏi cho ra lẽ, lại thật không ngờ gặp phải Tuần kiểm đại nhân. Lúc đó Tuần kiểm đại nhân đang đánh nhau với đám hải tặc để cứu Tri phủ Tuyền Châu, ta đánh bậy đánh bạ giúp một chút sức, Tuần kiểm đại nhân thấy ta chân tay nhanh nhẹn nên muốn giữ lại. Ta biết các con sống dư dả, ta cũng không giúp được gì cho các con, ta không muốn trở về quận Dự Chương nhưng lại sợ đi quá xa thì không nghe ngóng được tin tức của các con nên đã chọn ở lại đây.” Nghiêm Lăng đơn giản kể lại mọi chuyện một lần:
“Sau đó Tuần kiểm đại nhân dốc lòng bồi dưỡng ta, hơn hai năm qua ta cũng thích nơi đây, phụ thân của Tuần kiểm đại nhân qua đời nửa năm trước nên ông ấy đã trở về chịu tang, còn hết lòng nâng đỡ ta trước mặt Tri phủ đại nhân nên ta mới có ngày hôm nay.”
“Đây là cơ duyên của Nghiêm thúc!” Dạ Dao Quang cười nói.
Lời nói này nhẹ nhõm hơn ba năm trước rất nhiều, chứng tỏ những khúc mắc trước kia trong lòng Nghiêm Lăng đã được giải trừ, đúng là trong họa có phúc.
“Nghiêm thúc, chân của người…” Ôn Đình Trạm nhìn tiếp.
“Đã sớm khỏi rồi, cảm ơn khi đó con đã cho ta uống thuốc trị thương.” Nghiêm Lăng cười ha hả, hoạt động chân của mình trước mặt Ôn Đình Trạm:
“Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ là một phế nhân…”
Thuốc trị thương kia chính là thuốc do Mạch Khâm điều chế, tất nhiên thuốc bình thường không thể sánh bằng.
“Nghiêm túc khỏe là được rồi.” Ôn Đình Trạm cũng vui vẻ mỉm cười.
“Được rồi, hai con sao lại đến đây?” Nghiêm Lăng nghiêm túc hỏi.
“Chúng con tới đây là việc liên quan tới Lưu Cầu.” Nghiêm Lăng cũng không phải người ngoài nên Ôn Đình Trạm cũng không cố ý giấu giếm:
“Nghiêm thúc ở huyện Bành Hồ có biết khoảng nửa năm trước có một số lượng lớn thuyền tới Lưu Cầu không?”
“Nửa năm trước?” Nghiêm Lăng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Thật ra nửa năm trước có vài thuyền lớn tới đó nhưng đều là thuyền buôn, hơn nữa lại đúng lúc nhà Tuần kiểm đại nhân gặp chuyện không may nên rất nhiều việc Tuần kiểm đại nhân lực bất tòng tâm, mà nhiều chuyện ta không có quyền can thiệp vào…”
“Thật đúng là biết chọn ngày.” Dạ Dao Quang cười nhạt.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lại khẽ động: “Là biết tự tạo thời gian thì đúng hơn…”
“Hả?” Dạ Dao Quang quay đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao, từ lúc trộm thi thể với vận chuyển xác đều cần thời gian.” Ôn Đình Trạm giải thích cho Dạ Dao Quang:
“Bọn họ còn phải tích lũy thi thể, đây là một đợt vận chuyển khổng lồ, tất nhiên phải có kế hoạch tỉ mỉ.”
“Cho nên ý của chàng là phụ thân của Tuần kiểm đại nhân trước đây…” Dạ Dao Quang nói đến đó liền dừng, Ôn Đình Trạm khẽ gật đầu, ánh mắt Dạ Dao Quang lóe sáng:
“Vậy thì chẳng phải trong đám thủy binh kia có nội gián sao?”
Mỗi vùng ven biển đều có hải quan canh gác nghiêm ngặt, có thuyền bè qua lại đều phải lục soát cẩn thận. Nhưng nếu chở nhiều như vậy không thể không lục soát ra, nếu nói không có nội gián thì Dạ Dao Quang tuyệt đối không tin.
“Mọi người đang nói gì vậy?” Nghiêm Lăng nghe không hiểu nhưng trong lòng cũng đã có chút suy đoán.
“Nghiêm thúc, Lưu Cầu có gia tộc thần bí từ quận Dự Chương đưa một lượng lớn thi thể vào đó, bọn họ làm vậy để tu luyện tà công.” Dạ Dao Quang giải thích:“Nhóm đầu tiên có số lượng rất nhiều, ít thì năm mươi thi thể, nhiều thì bảy mươi, đại khái khoảng nửa năm trước.”
Nghiêm Lăng khẽ nhíu mày một cái.
Ôn Đình Trạm vội hỏi: “Nghiêm thúc nghĩ đến chuyện gì sao?”
“Nửa năm trước…” Nghiêm Lăng nhíu mày nhưng lại không nói tiếp, mà chỉ bỗng nhiên nói:
“Thời gian hơi dài, để ta nghĩ lại một chút, hai con cũng đi thuyền một ngày rồi. Nghỉ ngơi chút đi, việc Lưu Cầu ngày mai lại tiếp tục.”
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cũng không ngăn cản Nghiêm Lăng, đến khi Nghiêm Lăng rời khỏi Dạ Dao Quang mới nói: “Hình như Nghiêm thúc đang giấu chuyện gì đó.”
Ôn Đình Trạm không lập tức trả lời mà chỉ im lặng gõ ngón tay lên trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nói: “Nghiêm thúc chắc chắn biết ai đang giúp đỡ Thái Hòa tộc.”
“Ông ấy biết sao?” Dạ Dao Quang khó hiểu:
“Vì sao phải giấu? Trừ khi người này rất quan trọng…”
“Ơn tri ngộ, ơn dìu dắt nâng đỡ…” Ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên thâm thúy.
Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn Ôn Đình Trạm: “Chẳng lẽ người chàng nói là Tuần kiểm đại nhân trước đây…”
Ôn Đình Trạm gật đầu: “Mỗi ngày đều thay đổi người tuần tra nhưng trong trường hợp số lượng thuyền cập bến quá nhiều thì không thể chỉ có một đội tuần tra được. Nếu một đội thì người dẫn đầu có thể hạ lệnh cho qua nhưng mấy đội như vậy thì một người dẫn đầu không có quyền hạn như vậy…”
“Thông minh!” Dạ Dao Quang chớp mắt đã hiểu rõ.
Phụ thân của vị Tuần kiểm kia có lẽ đã sớm nguy kịch, lúc nào xảy ra chuyện nhất định ông ta còn rõ hơn ai hết nên đã sớm nói tin tức này cho đối phương, để bọn họ âm thầm bắt đầu hành động. Đến khi phụ thân ông ta vừa qua đời thì hắn lập tức phát tín hiệu, đối phương sẽ cho một lượng lớn thuyền tới đây. Khi đó ông ta đang đau khổ vì phụ thân qua đời nên đành biểu hiện ra bộ dạng lực bất tòng tâm, lúc mấu chốt sẽ xuất hiện trò chuyện cùng người dẫn đầu các đội vài câu, sau đó chính mình ra sức bảo vệ. Sợ rằng lúc này đám thủy binh kia cũng không dám nói quy củ gì đó trước mặt ông ta nên đành khinh địch mà thả thuyền đi. Sau khi xong việc ông ta đạt được lợi ích nên đành lấy cớ có đại tang để về quê, sau này nếu có điều tra lại mọi chuyện thì thời gian cũng không ai nhớ rõ ràng, không chừng Nghiêm Lăng còn trở thành người gánh tội thay.
“Đây là một người thông minh, cũng sẽ không bị…” Dạ Dao Quang đưa tay làm động tác cắt cổ.
“Cái này phải xem bản lĩnh…” Ôn Đình Trạm híp mắt, cậu còn hi vọng người này có thể thông minh hơn một chút, có thể lợi dụng làm nhân chứng sống. Bỗng nhiên Ôn Đình Trạm đứng lên:
“Ta đi tìm Nghiêm thúc, nàng nghỉ trưa đi.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm bước nhanh ra ngoài. Dạ Dao Quang còn không kịp lên tiếng ngăn lại nên đành nghe theo lời Ôn Đình Trạm ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Lúc sau Dạ Dao Quang tỉnh dậy đi tìm Ôn Đình Trạm mới biết căn phòng của hai người đã được Nghiêm Lăng sắp xếp cùng một chỗ.
“Buổi trưa chàng đi tìm Nghiêm thúc nói cho ông ấy biết ông ấy bị lợi dụng rồi sao?” Dạ Dao Quang vừa vào cửa liền hỏi:
“Ông ấy cũng kể cho chàng mọi chuyện về Tuần kiểm trước đây chứ?”
“Ta đi tìm Nghiêm thúc chỉ là thăm hỏi bình thường mà thôi, dù sao chúng ta là thân thích của ông ấy nên cũng nên tới thăm hỏi.” Ôn Đình Trạm giải thích:
“Nghiêm thúc quá trung thực, cho dù tin rằng bản thân bị lợi dụng cũng sẽ không lấy oán báo ơn, thay vì tăng thêm phiền nhiễu cho thúc ấy không bằng chúng ta tự mình hành động trong bóng tối.”
“Chàng sợ đánh rắn động cỏ?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu ý Ôn Đình Trạm.
Nhóm người trộm thi thể sẽ luôn chú ý đến động tĩnh của bên này, khó trách Ôn Đình Trạm muốn đích thân tới đây bởi vì Ôn Đình Trạm không phải là quan lại. Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ cũng coi như là thân thích với Nghiêm Lăng, hơn nữa đối phương vốn không phòng bị nên kế hoạch của bọn họ có thể khiến đối phương trở tay không kịp.
“Chuyện này phải kể từ hai năm trước, lúc đó ta không cam lòng muốn đuổi theo nữ nhân kia hỏi cho ra lẽ, lại thật không ngờ gặp phải Tuần kiểm đại nhân. Lúc đó Tuần kiểm đại nhân đang đánh nhau với đám hải tặc để cứu Tri phủ Tuyền Châu, ta đánh bậy đánh bạ giúp một chút sức, Tuần kiểm đại nhân thấy ta chân tay nhanh nhẹn nên muốn giữ lại. Ta biết các con sống dư dả, ta cũng không giúp được gì cho các con, ta không muốn trở về quận Dự Chương nhưng lại sợ đi quá xa thì không nghe ngóng được tin tức của các con nên đã chọn ở lại đây.” Nghiêm Lăng đơn giản kể lại mọi chuyện một lần:
“Sau đó Tuần kiểm đại nhân dốc lòng bồi dưỡng ta, hơn hai năm qua ta cũng thích nơi đây, phụ thân của Tuần kiểm đại nhân qua đời nửa năm trước nên ông ấy đã trở về chịu tang, còn hết lòng nâng đỡ ta trước mặt Tri phủ đại nhân nên ta mới có ngày hôm nay.”
“Đây là cơ duyên của Nghiêm thúc!” Dạ Dao Quang cười nói.
Lời nói này nhẹ nhõm hơn ba năm trước rất nhiều, chứng tỏ những khúc mắc trước kia trong lòng Nghiêm Lăng đã được giải trừ, đúng là trong họa có phúc.
“Nghiêm thúc, chân của người…” Ôn Đình Trạm nhìn tiếp.
“Đã sớm khỏi rồi, cảm ơn khi đó con đã cho ta uống thuốc trị thương.” Nghiêm Lăng cười ha hả, hoạt động chân của mình trước mặt Ôn Đình Trạm:
“Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ là một phế nhân…”
Thuốc trị thương kia chính là thuốc do Mạch Khâm điều chế, tất nhiên thuốc bình thường không thể sánh bằng.
“Nghiêm túc khỏe là được rồi.” Ôn Đình Trạm cũng vui vẻ mỉm cười.
“Được rồi, hai con sao lại đến đây?” Nghiêm Lăng nghiêm túc hỏi.
“Chúng con tới đây là việc liên quan tới Lưu Cầu.” Nghiêm Lăng cũng không phải người ngoài nên Ôn Đình Trạm cũng không cố ý giấu giếm:
“Nghiêm thúc ở huyện Bành Hồ có biết khoảng nửa năm trước có một số lượng lớn thuyền tới Lưu Cầu không?”
“Nửa năm trước?” Nghiêm Lăng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Thật ra nửa năm trước có vài thuyền lớn tới đó nhưng đều là thuyền buôn, hơn nữa lại đúng lúc nhà Tuần kiểm đại nhân gặp chuyện không may nên rất nhiều việc Tuần kiểm đại nhân lực bất tòng tâm, mà nhiều chuyện ta không có quyền can thiệp vào…”
“Thật đúng là biết chọn ngày.” Dạ Dao Quang cười nhạt.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lại khẽ động: “Là biết tự tạo thời gian thì đúng hơn…”
“Hả?” Dạ Dao Quang quay đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao, từ lúc trộm thi thể với vận chuyển xác đều cần thời gian.” Ôn Đình Trạm giải thích cho Dạ Dao Quang:
“Bọn họ còn phải tích lũy thi thể, đây là một đợt vận chuyển khổng lồ, tất nhiên phải có kế hoạch tỉ mỉ.”
“Cho nên ý của chàng là phụ thân của Tuần kiểm đại nhân trước đây…” Dạ Dao Quang nói đến đó liền dừng, Ôn Đình Trạm khẽ gật đầu, ánh mắt Dạ Dao Quang lóe sáng:
“Vậy thì chẳng phải trong đám thủy binh kia có nội gián sao?”
Mỗi vùng ven biển đều có hải quan canh gác nghiêm ngặt, có thuyền bè qua lại đều phải lục soát cẩn thận. Nhưng nếu chở nhiều như vậy không thể không lục soát ra, nếu nói không có nội gián thì Dạ Dao Quang tuyệt đối không tin.
“Mọi người đang nói gì vậy?” Nghiêm Lăng nghe không hiểu nhưng trong lòng cũng đã có chút suy đoán.
“Nghiêm thúc, Lưu Cầu có gia tộc thần bí từ quận Dự Chương đưa một lượng lớn thi thể vào đó, bọn họ làm vậy để tu luyện tà công.” Dạ Dao Quang giải thích:“Nhóm đầu tiên có số lượng rất nhiều, ít thì năm mươi thi thể, nhiều thì bảy mươi, đại khái khoảng nửa năm trước.”
Nghiêm Lăng khẽ nhíu mày một cái.
Ôn Đình Trạm vội hỏi: “Nghiêm thúc nghĩ đến chuyện gì sao?”
“Nửa năm trước…” Nghiêm Lăng nhíu mày nhưng lại không nói tiếp, mà chỉ bỗng nhiên nói:
“Thời gian hơi dài, để ta nghĩ lại một chút, hai con cũng đi thuyền một ngày rồi. Nghỉ ngơi chút đi, việc Lưu Cầu ngày mai lại tiếp tục.”
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cũng không ngăn cản Nghiêm Lăng, đến khi Nghiêm Lăng rời khỏi Dạ Dao Quang mới nói: “Hình như Nghiêm thúc đang giấu chuyện gì đó.”
Ôn Đình Trạm không lập tức trả lời mà chỉ im lặng gõ ngón tay lên trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nói: “Nghiêm thúc chắc chắn biết ai đang giúp đỡ Thái Hòa tộc.”
“Ông ấy biết sao?” Dạ Dao Quang khó hiểu:
“Vì sao phải giấu? Trừ khi người này rất quan trọng…”
“Ơn tri ngộ, ơn dìu dắt nâng đỡ…” Ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên thâm thúy.
Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn Ôn Đình Trạm: “Chẳng lẽ người chàng nói là Tuần kiểm đại nhân trước đây…”
Ôn Đình Trạm gật đầu: “Mỗi ngày đều thay đổi người tuần tra nhưng trong trường hợp số lượng thuyền cập bến quá nhiều thì không thể chỉ có một đội tuần tra được. Nếu một đội thì người dẫn đầu có thể hạ lệnh cho qua nhưng mấy đội như vậy thì một người dẫn đầu không có quyền hạn như vậy…”
“Thông minh!” Dạ Dao Quang chớp mắt đã hiểu rõ.
Phụ thân của vị Tuần kiểm kia có lẽ đã sớm nguy kịch, lúc nào xảy ra chuyện nhất định ông ta còn rõ hơn ai hết nên đã sớm nói tin tức này cho đối phương, để bọn họ âm thầm bắt đầu hành động. Đến khi phụ thân ông ta vừa qua đời thì hắn lập tức phát tín hiệu, đối phương sẽ cho một lượng lớn thuyền tới đây. Khi đó ông ta đang đau khổ vì phụ thân qua đời nên đành biểu hiện ra bộ dạng lực bất tòng tâm, lúc mấu chốt sẽ xuất hiện trò chuyện cùng người dẫn đầu các đội vài câu, sau đó chính mình ra sức bảo vệ. Sợ rằng lúc này đám thủy binh kia cũng không dám nói quy củ gì đó trước mặt ông ta nên đành khinh địch mà thả thuyền đi. Sau khi xong việc ông ta đạt được lợi ích nên đành lấy cớ có đại tang để về quê, sau này nếu có điều tra lại mọi chuyện thì thời gian cũng không ai nhớ rõ ràng, không chừng Nghiêm Lăng còn trở thành người gánh tội thay.
“Đây là một người thông minh, cũng sẽ không bị…” Dạ Dao Quang đưa tay làm động tác cắt cổ.
“Cái này phải xem bản lĩnh…” Ôn Đình Trạm híp mắt, cậu còn hi vọng người này có thể thông minh hơn một chút, có thể lợi dụng làm nhân chứng sống. Bỗng nhiên Ôn Đình Trạm đứng lên:
“Ta đi tìm Nghiêm thúc, nàng nghỉ trưa đi.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm bước nhanh ra ngoài. Dạ Dao Quang còn không kịp lên tiếng ngăn lại nên đành nghe theo lời Ôn Đình Trạm ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Lúc sau Dạ Dao Quang tỉnh dậy đi tìm Ôn Đình Trạm mới biết căn phòng của hai người đã được Nghiêm Lăng sắp xếp cùng một chỗ.
“Buổi trưa chàng đi tìm Nghiêm thúc nói cho ông ấy biết ông ấy bị lợi dụng rồi sao?” Dạ Dao Quang vừa vào cửa liền hỏi:
“Ông ấy cũng kể cho chàng mọi chuyện về Tuần kiểm trước đây chứ?”
“Ta đi tìm Nghiêm thúc chỉ là thăm hỏi bình thường mà thôi, dù sao chúng ta là thân thích của ông ấy nên cũng nên tới thăm hỏi.” Ôn Đình Trạm giải thích:
“Nghiêm thúc quá trung thực, cho dù tin rằng bản thân bị lợi dụng cũng sẽ không lấy oán báo ơn, thay vì tăng thêm phiền nhiễu cho thúc ấy không bằng chúng ta tự mình hành động trong bóng tối.”
“Chàng sợ đánh rắn động cỏ?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu ý Ôn Đình Trạm.
Nhóm người trộm thi thể sẽ luôn chú ý đến động tĩnh của bên này, khó trách Ôn Đình Trạm muốn đích thân tới đây bởi vì Ôn Đình Trạm không phải là quan lại. Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ cũng coi như là thân thích với Nghiêm Lăng, hơn nữa đối phương vốn không phòng bị nên kế hoạch của bọn họ có thể khiến đối phương trở tay không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.