Chương 1062
Cẩm Hoàng
27/10/2020
“Ôn đại nhân, huyện chủ, xin cho thiếp liều lĩnh, thiếp có thể một mình
cùng Ôn đại nhân nói chuyện?” Thượng Ngọc Yên có chút xin lỗi nhìn Dạ
Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhíu mày, nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Thượng cô nương có chuyện gì có thể nói thẳng, bản quan không có chuyện gì cần phải giấu phu nhân của mình.” Đương nhiên, ngoại trừ Ma quân, nhưng Thượng Ngọc Yên khẳng định không có khả năng biết được chuyện liên quan tới Ma quân, cho nên Ôn Đình Trạm không cần thiết phải kiêng dè. Hơn nữa, hắn cũng không có thói quen tránh Dạ Dao Quang đi gặp nữ nhân khác.
Thượng Ngọc Yên ánh mắt hơi sửng sốt, nhanh chóng rũ xuống, che giấu tia hâm mộ chợt lóe qua: “Ôn đại nhân, thiếp muốn nhờ Ôn đại nhân che chở.”
“Che chở?” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Thượng cô nương, ngươi cũng biết trên thế gian này, chỉ có một nữ nhân đáng giá để bản quan che chở, cũng chỉ có duy nhất nàng, bản quan nguyện ý che chở.”
Thượng Ngọc Yên tay khẽ run lên: “Ôn đại nhân đừng nên hiểu lầm, thiếp sớm nghe nói về Ôn đại nhân đối với phu nhân tình thâm nghĩa trọng, cũng không không an phận chi nghĩ, mà là hi vọng Ôn đại nhân có thể bỏ qua cho con cháu Thượng thị, không để họ phải rời xa cố hương, cho dù là dân chúng bình dân, cũng làm cho bọn họ có thể ở sinh lão bệnh tử ở Lưu Cầu.”
Đây là sai lầm của Thượng gia, mà bọn họ là hàng thần, nếu như phải đi Đế Đô, khắp nơi đều sẽ xem thường. Ở một nơi xa lạ bảo hộ đệ đệ của nàng, nếu như nàng là nam nhi, ngược lại chưa hẳn không được, nhưng nàng thân là nữ nhi, chỉ sợ ngay cả hôn sự cũng không thể tự quyết, nàng làm sao có thể bảo hộ đệ đệ?
“Thượng cô nương, điều này không hợp quy củ.” Ôn Đình Trạm phủ quyết.
Nơi nào còn con dân của quốc vương cũ, cho dù đã quy hàng nhưng dưới con mắt của đế vương mí, làm sao có thể ở lại nơi cũ? Huống chi, vương thất hàng quốc, bệ hạ để chương hiển sự khoan dung của chính mình, thế nào cũng phải phong cái tước vị, càng không thể để những người này ở lại Lưu Cầu.
“Thiếp biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng thiếp tin tưởng Ôn đại nhân có năng lực làm được.” Thượng Ngọc Yên lần đầu tiên ngẩng đầu, không chút kiêng kị nhìn về phía Ôn Đình Trạm, “Chỉ cần Ôn đại nhân có thể trợ giúp thiếp một tay, thiếp nguyện ý vì Ôn đại nhân vượt lửa quá sông, không chối từ.”
“Thượng cô nương trí tuệ hơn người, nhưng bản quan cho tới bây giờ không cần một nữ tử làm phụ tá.” Ôn Đình Trạm thân thủ nâng chung trà lên.
Bưng trà tiễn khách.
Thượng Ngọc Yên cắn môi, ánh mắt của nàng xẹt qua Dạ Dao Quang một bên không nói một lời, cắn răng một cái nói: “Ôn đại nhân, nếu như thiếp có thể giết Mật Nhược tộc?”
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều cùng quay về phía Thượng Ngọc Yên, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang cũng chưa từng dám câu nói này. Ôn Đình Trạm muốn khống chế Lưu Cầu chính là để quan sát nhất cử nhất động Mật Nhược tộc, vậy mà Thượng Ngọc Yên là một nữ tử tay trói gà không chặt lại dám mở miệng như vậy.
“Thượng cô nương, Mật Nhược tộc cùng bản quan không có thù hận.” Ôn Đình Trạm bất động thanh sắc nói.
“Thật không.” Thượng Ngọc Yên lại rũ xuống mi mắt, “Thiếp vẫn là nghĩ không ra, vì sao Ôn đại nhân muốn tấn công Lưu Cầu, thiếp đã suy nghĩ rất nhiều lý do, nhưng không có lý do nào hợp lý.”
“Hoàng mệnh không thể trái.” Ôn Đình Trạm rất kiên định trả lời.
“Thiếp thừa nhận Ôn đại nhân liệu sự như thần, cũng tin Ôn đại nhân sáu năm trước có thể biết bệ hạ đối với Lưu Cầu chỉ có ý muốn thu phục, nhưng thiếp không tin Ôn đại nhân sáu năm trước biết giờ này ngày này bệ hạ sẽ phái Ôn đại nhân đến.” Thượng Ngọc Yên bỗng nhiên cười, nụ cười kia giống như hoa lê nở rộ, thanh nhã động lòng người, “Ôn đại nhân sẽ không vì người khác mà lo lắng cố sức...” Nói tới đây, nàng dừng lại nhìn về phía Dạ Dao Quang, “Tất nhiên, ngoại trừ việc liên quan tới huyện chủ. Ôn đại nhân cũng không phải một người nóng vội, vì gia quan tiến tước, Ôn đại nhân cũng không bộc lộ tài năng như thế, nóng lòng cầu thành đến Lưu Cầu mạ một tầng hào quang. Lại tin tưởng, chỉ cần Ôn đại nhân muốn công tích, có ngàn vạn loại phương pháp khác, Lưu Cầu không phải là một cách tốt nhất, bởi vì Ôn đại nhân đến đây, chẳng những quan thần khác kiêng kị, ngay cả võ tướng cũng sợ Ôn đại nhân làm bọn họ trở thành người vô dụng.”
Ôn Đình Trạm cúi đầu uống một ngụm trà, không nói.
Thượng Ngọc Yên nhìn không hiểu hành động ung dung đẹp đẽ của nam tử này, cho nên nàng lấy dũng khí nói tiếp: “Thiếp thứ cầu kiến Ôn đại nhân đã nói lúc trước, tiếp đến Kim huyện ‘rơi vào’ tay Lưu Cầu, nhưng lại truyền ra tin tức Lưu Cầu bất động. Thiếp suy nghĩ, Ôn đại nhân trí kế vô song như vậy, vì sao đối với Lưu Cầu phải sử dụng tới quân cờ này. Tất nhiên là Ôn đại nhân làm phải có lý do, hơn nữa lý do này, Ôn đại nhân sẽ không làm vì bản thân, đem toàn bộ tài thao võ lược lộ ra ngoài. Thử nghĩ, thế gian này trừ bỏ việc liên quan tới huyện chủ, còn có việc gì đáng giá để Ôn đại nhân làm như vậy?”
Dạ Dao Quang lẳng lặng nghe, nàng nguyên bản biết Thượng Ngọc Yên thông minh, nhưng ở khoảng khắc này mới chính thức khắc sâu sự thông minh của Thượng Ngọc Yên.
“Tiếp theo, thiếp liền lại nghĩ đến huyện chủ cùng Lưu Cầu không có ân oán, vậy họa này từ đâu mà đến. Thật lâu sau, thiếp mới nghĩ tới tội của ngọc Hòa Thị Bích.” Thượng Ngọc Yên nhẹ nhàng cười, “Huyện chủ là người thế ngoại, lại tra được bốn năm trước huyện chủ cùng Ôn đại nhân ở Bồng Lai du ngoạn, vừa đúng Mật Nhược tộc tộc trưởng bốn năm trước cũng đi Bồng Lai, hơn nữa ở Bồng Lai ngã xuống, chuyện này thiếp đều biết, cho nên mới lớn mật đoán, huyện chủ cùng Mật Nhược tộc có ân oán. Ôn đại nhân muốn Lưu Cầu, là vì để giám thị nhất cử nhất động Mật Nhược tộc, không biết suy nghĩ của thiếp có chính xác hay không?”
“Thượng cô nương nếu là nam nhi, Lưu Cầu sẽ không có hôm nay.” Ôn Đình Trạm cho Thượng Ngọc Yên đánh giá cực cao, coi như là gián tiếp thừa nhận lời nói Thượng Ngọc Yên.
“Không, thiếp nếu là nam nhi, lúc này đã theo phụ hoàng cùng ca ca tuẫn quốc.” Thượng Ngọc Yên lại lắc đầu, “Bởi vì Thiên triều có Ôn đại nhân, Lưu Cầu đi đến bước này là sớm hay muộn mà thôi.”
“Thượng cô nương đã đoán ra mọi việc, không phải hẳn là nên oán hận bản quan sao?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.
“Hận vì cái gì?” Thượng Ngọc Yên ánh mắt trong suốt, “Bệ hạ đã hạ tâm với Lưu Cầu, không có Ôn đại nhân, cũng sẽ có người khác. Cá lớn nuốt cá bé, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi. Nếu Lưu Cầu cường thịnh, cũng sẽ không thể rơi vào cục diện như thế. Muốn trách, chỉ có thể trách chúng ta quá yếu. Huống hồ, nếu thay đổi là người khác, chưa hẳn có thể lưu lại cho thượng gia ta một chỗ lùi. Phải biết rằng người thắng có thể đổ lý do cho những kẻ yếu vô lực phản kháng thành ‘chết cũng không hối cải’, sau đó nhẫn tâm chặt đầu bọn họ, lấy được sự thỏa mãn, thể hiện cường thế.”
“Thượng cô nương không chỉ có đại trí tuệ, còn có đại hảo tâm.” Dạ Dao Quang nhịn không được tán thưởng.
Đây nữ nhân mà trải qua hai kiếp Dạ Dao Quang thấy thông minh nhất cùng rộng rãi nhất.
“Huyện chủ không nói một từ, yên lặng nghe thiếp cùng Ôn đại nhân ngôn luận, huyện chủ lòng dạ cũng không phải giống như nữ tử tầm thường.” Thượng Ngọc Yên đồng dạng rất tán dương Dạ Dao Quang.
“Ha ha ha, ta đây là tin chàng.” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nở nụ cười lanh lẹ, đối với Thượng Ngọc Yên chớp mắt vài cái, “Tin chàng sẽ luôn đối tốt với ta.”
Thượng Ngọc Yên không nghĩ tới Dạ Dao Quang có tính cách như vậy, làm cho người ta nhịn không được thân cận.
Mà Ôn Đình Trạm cũng nhìn Dạ Dao Quang đầy dung túng, mới cùng Thượng Ngọc Yên nói: “Thượng cô nương, thời gian một tháng, ngươi nếu có thể thực hiện lời ngươi hứa hẹn, bản quan liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Dạ Dao Quang nhíu mày, nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Thượng cô nương có chuyện gì có thể nói thẳng, bản quan không có chuyện gì cần phải giấu phu nhân của mình.” Đương nhiên, ngoại trừ Ma quân, nhưng Thượng Ngọc Yên khẳng định không có khả năng biết được chuyện liên quan tới Ma quân, cho nên Ôn Đình Trạm không cần thiết phải kiêng dè. Hơn nữa, hắn cũng không có thói quen tránh Dạ Dao Quang đi gặp nữ nhân khác.
Thượng Ngọc Yên ánh mắt hơi sửng sốt, nhanh chóng rũ xuống, che giấu tia hâm mộ chợt lóe qua: “Ôn đại nhân, thiếp muốn nhờ Ôn đại nhân che chở.”
“Che chở?” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Thượng cô nương, ngươi cũng biết trên thế gian này, chỉ có một nữ nhân đáng giá để bản quan che chở, cũng chỉ có duy nhất nàng, bản quan nguyện ý che chở.”
Thượng Ngọc Yên tay khẽ run lên: “Ôn đại nhân đừng nên hiểu lầm, thiếp sớm nghe nói về Ôn đại nhân đối với phu nhân tình thâm nghĩa trọng, cũng không không an phận chi nghĩ, mà là hi vọng Ôn đại nhân có thể bỏ qua cho con cháu Thượng thị, không để họ phải rời xa cố hương, cho dù là dân chúng bình dân, cũng làm cho bọn họ có thể ở sinh lão bệnh tử ở Lưu Cầu.”
Đây là sai lầm của Thượng gia, mà bọn họ là hàng thần, nếu như phải đi Đế Đô, khắp nơi đều sẽ xem thường. Ở một nơi xa lạ bảo hộ đệ đệ của nàng, nếu như nàng là nam nhi, ngược lại chưa hẳn không được, nhưng nàng thân là nữ nhi, chỉ sợ ngay cả hôn sự cũng không thể tự quyết, nàng làm sao có thể bảo hộ đệ đệ?
“Thượng cô nương, điều này không hợp quy củ.” Ôn Đình Trạm phủ quyết.
Nơi nào còn con dân của quốc vương cũ, cho dù đã quy hàng nhưng dưới con mắt của đế vương mí, làm sao có thể ở lại nơi cũ? Huống chi, vương thất hàng quốc, bệ hạ để chương hiển sự khoan dung của chính mình, thế nào cũng phải phong cái tước vị, càng không thể để những người này ở lại Lưu Cầu.
“Thiếp biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng thiếp tin tưởng Ôn đại nhân có năng lực làm được.” Thượng Ngọc Yên lần đầu tiên ngẩng đầu, không chút kiêng kị nhìn về phía Ôn Đình Trạm, “Chỉ cần Ôn đại nhân có thể trợ giúp thiếp một tay, thiếp nguyện ý vì Ôn đại nhân vượt lửa quá sông, không chối từ.”
“Thượng cô nương trí tuệ hơn người, nhưng bản quan cho tới bây giờ không cần một nữ tử làm phụ tá.” Ôn Đình Trạm thân thủ nâng chung trà lên.
Bưng trà tiễn khách.
Thượng Ngọc Yên cắn môi, ánh mắt của nàng xẹt qua Dạ Dao Quang một bên không nói một lời, cắn răng một cái nói: “Ôn đại nhân, nếu như thiếp có thể giết Mật Nhược tộc?”
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều cùng quay về phía Thượng Ngọc Yên, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang cũng chưa từng dám câu nói này. Ôn Đình Trạm muốn khống chế Lưu Cầu chính là để quan sát nhất cử nhất động Mật Nhược tộc, vậy mà Thượng Ngọc Yên là một nữ tử tay trói gà không chặt lại dám mở miệng như vậy.
“Thượng cô nương, Mật Nhược tộc cùng bản quan không có thù hận.” Ôn Đình Trạm bất động thanh sắc nói.
“Thật không.” Thượng Ngọc Yên lại rũ xuống mi mắt, “Thiếp vẫn là nghĩ không ra, vì sao Ôn đại nhân muốn tấn công Lưu Cầu, thiếp đã suy nghĩ rất nhiều lý do, nhưng không có lý do nào hợp lý.”
“Hoàng mệnh không thể trái.” Ôn Đình Trạm rất kiên định trả lời.
“Thiếp thừa nhận Ôn đại nhân liệu sự như thần, cũng tin Ôn đại nhân sáu năm trước có thể biết bệ hạ đối với Lưu Cầu chỉ có ý muốn thu phục, nhưng thiếp không tin Ôn đại nhân sáu năm trước biết giờ này ngày này bệ hạ sẽ phái Ôn đại nhân đến.” Thượng Ngọc Yên bỗng nhiên cười, nụ cười kia giống như hoa lê nở rộ, thanh nhã động lòng người, “Ôn đại nhân sẽ không vì người khác mà lo lắng cố sức...” Nói tới đây, nàng dừng lại nhìn về phía Dạ Dao Quang, “Tất nhiên, ngoại trừ việc liên quan tới huyện chủ. Ôn đại nhân cũng không phải một người nóng vội, vì gia quan tiến tước, Ôn đại nhân cũng không bộc lộ tài năng như thế, nóng lòng cầu thành đến Lưu Cầu mạ một tầng hào quang. Lại tin tưởng, chỉ cần Ôn đại nhân muốn công tích, có ngàn vạn loại phương pháp khác, Lưu Cầu không phải là một cách tốt nhất, bởi vì Ôn đại nhân đến đây, chẳng những quan thần khác kiêng kị, ngay cả võ tướng cũng sợ Ôn đại nhân làm bọn họ trở thành người vô dụng.”
Ôn Đình Trạm cúi đầu uống một ngụm trà, không nói.
Thượng Ngọc Yên nhìn không hiểu hành động ung dung đẹp đẽ của nam tử này, cho nên nàng lấy dũng khí nói tiếp: “Thiếp thứ cầu kiến Ôn đại nhân đã nói lúc trước, tiếp đến Kim huyện ‘rơi vào’ tay Lưu Cầu, nhưng lại truyền ra tin tức Lưu Cầu bất động. Thiếp suy nghĩ, Ôn đại nhân trí kế vô song như vậy, vì sao đối với Lưu Cầu phải sử dụng tới quân cờ này. Tất nhiên là Ôn đại nhân làm phải có lý do, hơn nữa lý do này, Ôn đại nhân sẽ không làm vì bản thân, đem toàn bộ tài thao võ lược lộ ra ngoài. Thử nghĩ, thế gian này trừ bỏ việc liên quan tới huyện chủ, còn có việc gì đáng giá để Ôn đại nhân làm như vậy?”
Dạ Dao Quang lẳng lặng nghe, nàng nguyên bản biết Thượng Ngọc Yên thông minh, nhưng ở khoảng khắc này mới chính thức khắc sâu sự thông minh của Thượng Ngọc Yên.
“Tiếp theo, thiếp liền lại nghĩ đến huyện chủ cùng Lưu Cầu không có ân oán, vậy họa này từ đâu mà đến. Thật lâu sau, thiếp mới nghĩ tới tội của ngọc Hòa Thị Bích.” Thượng Ngọc Yên nhẹ nhàng cười, “Huyện chủ là người thế ngoại, lại tra được bốn năm trước huyện chủ cùng Ôn đại nhân ở Bồng Lai du ngoạn, vừa đúng Mật Nhược tộc tộc trưởng bốn năm trước cũng đi Bồng Lai, hơn nữa ở Bồng Lai ngã xuống, chuyện này thiếp đều biết, cho nên mới lớn mật đoán, huyện chủ cùng Mật Nhược tộc có ân oán. Ôn đại nhân muốn Lưu Cầu, là vì để giám thị nhất cử nhất động Mật Nhược tộc, không biết suy nghĩ của thiếp có chính xác hay không?”
“Thượng cô nương nếu là nam nhi, Lưu Cầu sẽ không có hôm nay.” Ôn Đình Trạm cho Thượng Ngọc Yên đánh giá cực cao, coi như là gián tiếp thừa nhận lời nói Thượng Ngọc Yên.
“Không, thiếp nếu là nam nhi, lúc này đã theo phụ hoàng cùng ca ca tuẫn quốc.” Thượng Ngọc Yên lại lắc đầu, “Bởi vì Thiên triều có Ôn đại nhân, Lưu Cầu đi đến bước này là sớm hay muộn mà thôi.”
“Thượng cô nương đã đoán ra mọi việc, không phải hẳn là nên oán hận bản quan sao?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.
“Hận vì cái gì?” Thượng Ngọc Yên ánh mắt trong suốt, “Bệ hạ đã hạ tâm với Lưu Cầu, không có Ôn đại nhân, cũng sẽ có người khác. Cá lớn nuốt cá bé, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi. Nếu Lưu Cầu cường thịnh, cũng sẽ không thể rơi vào cục diện như thế. Muốn trách, chỉ có thể trách chúng ta quá yếu. Huống hồ, nếu thay đổi là người khác, chưa hẳn có thể lưu lại cho thượng gia ta một chỗ lùi. Phải biết rằng người thắng có thể đổ lý do cho những kẻ yếu vô lực phản kháng thành ‘chết cũng không hối cải’, sau đó nhẫn tâm chặt đầu bọn họ, lấy được sự thỏa mãn, thể hiện cường thế.”
“Thượng cô nương không chỉ có đại trí tuệ, còn có đại hảo tâm.” Dạ Dao Quang nhịn không được tán thưởng.
Đây nữ nhân mà trải qua hai kiếp Dạ Dao Quang thấy thông minh nhất cùng rộng rãi nhất.
“Huyện chủ không nói một từ, yên lặng nghe thiếp cùng Ôn đại nhân ngôn luận, huyện chủ lòng dạ cũng không phải giống như nữ tử tầm thường.” Thượng Ngọc Yên đồng dạng rất tán dương Dạ Dao Quang.
“Ha ha ha, ta đây là tin chàng.” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nở nụ cười lanh lẹ, đối với Thượng Ngọc Yên chớp mắt vài cái, “Tin chàng sẽ luôn đối tốt với ta.”
Thượng Ngọc Yên không nghĩ tới Dạ Dao Quang có tính cách như vậy, làm cho người ta nhịn không được thân cận.
Mà Ôn Đình Trạm cũng nhìn Dạ Dao Quang đầy dung túng, mới cùng Thượng Ngọc Yên nói: “Thượng cô nương, thời gian một tháng, ngươi nếu có thể thực hiện lời ngươi hứa hẹn, bản quan liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.