Chương 1210
Cẩm Hoàng
03/04/2021
Nam Cửu Vương, là tổ phụ của Tiêu Bỉnh cùng Nhạc Tương Linh, đệ đệ
của bệ hạ đương thời, đóng quân giữ Vân Nam hơn hai mươi năm. Từ khi Kim thượng đăng cơ, hắn liền trở được phong Vân Nam vương. Tuy rằng hiện
giờ Hưng Hoa Đế mới kế vị mười tám năm, nhưng kỳ thật bởi vì đương kim
bệ hạ khi đăng cơ không dùng quốc hiệu là Hưng Hoa, về phần hiện tại đã
thành một điều cấm kỵ bởi vì quốc hiệu trước kia được đề ra dưới sự ép
buộc của những người cầm quyền thuộc Đậu gia.
Bệ hạ giết và cắt đứt chức quyền của Đậu thị, thu lại toàn bộ tước vị của mấy vị công hầu sau đó mới sửa lại quốc hiệu, sửa quốc hiệu năm thứ nhất thành Hưng Hoa nguyên niên.
Lúc ấy thời điểm ở học viện, Dạ Dao Quang nhìn thấy có người xâm nhập vào phòng Tiêu Sĩ Duệ hạ độc, sau Ôn Đình Trạm cùng Mạch Khâm điều tra ra trong số những thành phần độc dược có một loại độc chính là cấm dược của Vân Nam. Khi đó, bọn họ cũng đã phân tích qua. Ngay cả Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy khả năng Nam Cửu Vương không lớn, sau đó lại điều tra ra người hạ độc Tiêu Sĩ Duệ quả nhiên không phải Nam Cửu Vương mà là Vĩnh An Vương.
Nếu độc dược kia là Nam Cửu Vương chủ động cấp cho Vĩnh An Vương, như vậy rốt cuộc có thể là Vĩnh An Vương nắm được nhược điểm của Nam Cửu Vương, chung quy lại Nam Cửu Vương cùng Vĩnh An Vương từ đầu đến cuối là cùng hội cùng thuyền?
“Chàng đã có phòng bị với Nam Cửu Vương?” Dạ Dao Quang vén màn xe lên, nhìn cây cối không ngừng chuyển động ngược hướng xe, nhịn không được hỏi ra.
Tiễn phu thê Độc Vương đi, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng quay trở về. bọn họ đã đi qua tiểu viện lúc trước ngự không tới. Xe ngựa đều chờ ở nơi này, mà nhóm Vệ Kinh đã xuất phát sớm một ngày, cơ hồ cùng bọn họ đồng thời đến đây. Thực chất Ôn Đình Trạm cũng tuyên bố với bên ngoài là tới tiểu viện này tu thân dưỡng tính.
“Hắn tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Ôn Đình Trạm vẫn như cũ chăm chú vào án kỉ xử lý công vụ của hắn, “Vĩnh An Vương ở trong lao uống thuốc độc tự sát, độc này chính là dựa vào quan hệ với Nam Cửu Vương.”
Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Chàng đã sớm biết được Vĩnh An Vương cùng Nam Cửu Vương có cấu kết?”
“Là Tiêu Bỉnh cùng Vĩnh An Vương lui tới thân thiết.” Ôn Đình Trạm từ sau khi trở về lúc luôn theo dõi nhất cử nhất động của Vĩnh An Vương, lúc trước Độc Vương hạ độc toàn bộ người của Vĩnh An Vương làm hắn tiết hận. Vĩnh An Vương không thể sai sử người của mình liền nghĩ tới Tiêu Bỉnh, vừa lúc đó Nhạc Tương Linh lại muốn tính kế hắn (Ôn Đình Trạm), hắn liền thuận nước đẩy thuyền đem Nhạc Tương Linh đẩy cho Tiêu Bỉnh.
Tuy rằng hắn đến bây giờ cũng chưa tìm ra được chứng cứ Vĩnh An Vương cùng Nam Cửu Vương cấu kết, nhưng cặp chú cháu này không hề sạch sẽ.
“Chàng thế nhưng còn biết trước được mà vẫn đẩy Nhạc Tương Linh cho Tiêu Bỉnh?” Dạ Dao Quang không hiểu tâm tư Ôn Đình Trạm. Hiện tại Nhạc Thư Ý thành Cửu Châu tuần phủ, quyền thế ngập trời, chỉ sợ Tiêu Bỉnh cũng cho rằng mình nhặt được bảo bối.
“Muốn hạ hắn trước tiên phải làm hắn nổi điên.” Bút viết trong tay Ôn Đình Trạm bỗng nhiên thu lại, khí thế kia thật làm nhân tâm chấn động. Hắn gác bút xuống, đôi mắt đen nhánh u tĩnh nhìn lại Dạ Dao Quang, “Nam Cửu Vương rất cẩn trọng. hắn chỉ suy nghĩ đơn giản, cho rằng bệ hạ suy nghĩ kỳ lạ, nhi tử không cần, một hai nâng đỡ tôn tử. Thậm chí, hắn cho rằng bệ hạ nâng đỡ Sĩ Duệ kỳ thật chính là luyến tiếc chức vị chưa muốn ủy quyền. Bởi vậy, hắn nghĩ rằng vị trí này vẫn đang trống, cho vài Vương gia đối phó Sĩ Duệ, hắn đứng giữa chờ lấy nhược điểm một đám. Chờ đến khi hai bên đấu lưỡng bại câu thương, hắn để trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Cho nên, hắn vẫn luôn tránh không ra chỗ quang.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm nâng tay lên xốc lên mành cửa phía Dạ Dao Quang, vừa lúc ánh sáng chiếu vào làm hiện lên khớp xương rõ ràng trên ngón tay thon dài của hắn, đem ngón tay hắn chiếu giống như bạch ngọc, khuếch tán từng vầng sáng: “Nhưng thế gian này, có mấy người cam tâm lén lút tránh ở chỗ tối? Nam Cửu Vương lúc trước là không dám, bởi vì hắn không có quyền để càn rỡ, ta hiện tại cho hắn một thông gia đủ cường thế.”
“Sự tin tưởng của chàng đối với Nhạc Thư Ý thật đủ sâu.” Dạ Dao Quang lúc này mới hiểu, Ôn Đình Trạm từ rất sớm đã bố trí một cái hố cho Nam Cửu Vương, “Nam Cửu Vương cho rằng Nhạc Thư Ý vì nữ nhi của chính mình sẽ không thể không cùng hắn ngồi cùng một thuyền, lại không biết Nhạc Thư Ý hận nhất là việc kết bè phái, thông đồng làm bậy. Càng những việc liên quan đến bản thân, hắn càng cảnh giác. Nam Cửu Vương chỉ cần bất động, một khi hắn động, người đầu tiên biết được tất nhiên là Nhạc Thư Ý, chàng vì Nhạc Thư Ý mà trù tính cho hắn quyền lợi lớn như vậy, chẳng khác gì đặt sẵn một thanh đao trên cổ Nam Cửu Vương, với sự thông minh của Nhạc Thư Ý, hắn có biện pháp không đả thương tới gân cốt nhưng vẫn có thể trừ bỏ Nam Cửu Vương. Liên quan đến thể diện của hoàng gia, bệ hạ cũng sẽ tán đồng, chỉ cần chứng cứ xác thực, bệ hạ rất vui nếu Nam Cửu Vương bạo bệnh mà chết. Như thế mới là biện pháp tốt nhất mà Nhạc Thư Ý bảo toàn cho Nhạc Tương Linh.”
“Cho nên, Nam Cửu Vương không đáng để lo sợ.” Ôn Đình Trạm khóe môi nhướn lên.
Dạ Dao Quang có chút bừng tỉnh khi nhìn khóe môi tươi cười của hắn. Thuần tịnh vô hại như vậy nhưng suy tính của hắn sâu thâm làm Dạ Dao Quang cảm thấy đáng sợ. Hắn đã bắt đầu bố trí từ rất sớm tất cả những người có khả năng tạo uy hiếp với hắn, an bài chu toàn ổn thỏa nhất. Phảng phất như tất cả mọi người đều là quân cờ trên bàn cờ của hắn, bất luận có giãy dụa thế nào cũng đều không thoát khỏi hai ngón tay cầm cờ của hắn.
“Dao Dao vì sao dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?” Ôn Đình Trạm đi đến bên cạn Dạ Dao Quang ngồi xuống.
“Muội là đang cảm thán a, chàng thật biết bày mưu lập kế.” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi, “Sĩ Duệ bên kia tình hình thế nào?”
Nếu bọn họ đều phải trở về, Tiêu Sĩ Duệ bên kia cũng nên kết thúc, Dạ Dao Quang vẫn có chút lo lắng.
“Sĩ Duệ lần này thật ra làm ta rất vui mừng.” Ôn Đình Trạm từ cổ tay áo rút ra một bức thư giấy đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghi hoặc mở ra, bên trên chỉ có không tới một trăm chữ, nhưng chỉ giản lược kể quá trình hành hương. Bệ hạ đưa theo Tiêu Sĩ Duệ đi hành hương quốc kỵ, thời điểm châm hương, không biết vì sao hương của Tiêu Sĩ Duệ như thế nào cũng không lọt lư hương. Lúc ấy bệ hạ thay đổi vài cái lư hương đều không được, không ít đại thần nghị luận sôi nổi.
Bệ hạ cố ý đi tới chính điện bốc quẻ trước mặt tượng Phật, trên quẻ thiêm văn cũng phủ định những suy nghĩ trong lòng bệ hạ. Tới buổi tối liền xuất hiện việc Phật rơi lệ, trong lúc nhất thời triều thần nhao nhao nói đây là điềm xấu làm bệ hạ trong lòng tức giận không thôi, nhưng cũng không phát tiết trước Phật.
Ngày hôm sau, Tiêu Sĩ Duệ bởi trong lòng buồn bực không vui, bệ hạ lo lắng cho hắn, nhưng hắn làm quốc quân, trước ngày giỗ tổ liền rời khỏi chùa miếu. Bệ hạ phái người đi tìm, nhưng không ít người được phái ra ngoài đều không tìm được, tới ban đêm bệ hạ mặc y phục thường tự mình đi tìm, nhưng lại tìm được Tiêu Sĩ Duệ.
Nhưng chưa được bao lâu, hai người đều bị ám sát. Người này không biết do ai tìm tới, là người trên giang hồ người, tất nhiên không nhận ra hoàng đế trước mắt.
Tiêu Sĩ Duệ vì bảo hộ bệ hạ mà bị chém thương phía sau lưng, cũng may không có thương tổn sâu gân cốt.
“Sĩ Duệ không phải cố ý dẫn bệ hạ đi đấy chứ?” Dạ Dao Quang nhíu mày, chuyện này không giống tác phong của Tiêu Sĩ Duệ, hắn tuy rằng sẽ lợi dụng Hưng Hoa Đế, nhưng tuyệt đối sẽ không lợi dụng tình cảm của Hưng Hoa Đế, càng sẽ không để Hưng Hoa Đế vì hắn mà lâm vào hiểm địa.
Bệ hạ giết và cắt đứt chức quyền của Đậu thị, thu lại toàn bộ tước vị của mấy vị công hầu sau đó mới sửa lại quốc hiệu, sửa quốc hiệu năm thứ nhất thành Hưng Hoa nguyên niên.
Lúc ấy thời điểm ở học viện, Dạ Dao Quang nhìn thấy có người xâm nhập vào phòng Tiêu Sĩ Duệ hạ độc, sau Ôn Đình Trạm cùng Mạch Khâm điều tra ra trong số những thành phần độc dược có một loại độc chính là cấm dược của Vân Nam. Khi đó, bọn họ cũng đã phân tích qua. Ngay cả Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy khả năng Nam Cửu Vương không lớn, sau đó lại điều tra ra người hạ độc Tiêu Sĩ Duệ quả nhiên không phải Nam Cửu Vương mà là Vĩnh An Vương.
Nếu độc dược kia là Nam Cửu Vương chủ động cấp cho Vĩnh An Vương, như vậy rốt cuộc có thể là Vĩnh An Vương nắm được nhược điểm của Nam Cửu Vương, chung quy lại Nam Cửu Vương cùng Vĩnh An Vương từ đầu đến cuối là cùng hội cùng thuyền?
“Chàng đã có phòng bị với Nam Cửu Vương?” Dạ Dao Quang vén màn xe lên, nhìn cây cối không ngừng chuyển động ngược hướng xe, nhịn không được hỏi ra.
Tiễn phu thê Độc Vương đi, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng quay trở về. bọn họ đã đi qua tiểu viện lúc trước ngự không tới. Xe ngựa đều chờ ở nơi này, mà nhóm Vệ Kinh đã xuất phát sớm một ngày, cơ hồ cùng bọn họ đồng thời đến đây. Thực chất Ôn Đình Trạm cũng tuyên bố với bên ngoài là tới tiểu viện này tu thân dưỡng tính.
“Hắn tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Ôn Đình Trạm vẫn như cũ chăm chú vào án kỉ xử lý công vụ của hắn, “Vĩnh An Vương ở trong lao uống thuốc độc tự sát, độc này chính là dựa vào quan hệ với Nam Cửu Vương.”
Dạ Dao Quang bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm: “Chàng đã sớm biết được Vĩnh An Vương cùng Nam Cửu Vương có cấu kết?”
“Là Tiêu Bỉnh cùng Vĩnh An Vương lui tới thân thiết.” Ôn Đình Trạm từ sau khi trở về lúc luôn theo dõi nhất cử nhất động của Vĩnh An Vương, lúc trước Độc Vương hạ độc toàn bộ người của Vĩnh An Vương làm hắn tiết hận. Vĩnh An Vương không thể sai sử người của mình liền nghĩ tới Tiêu Bỉnh, vừa lúc đó Nhạc Tương Linh lại muốn tính kế hắn (Ôn Đình Trạm), hắn liền thuận nước đẩy thuyền đem Nhạc Tương Linh đẩy cho Tiêu Bỉnh.
Tuy rằng hắn đến bây giờ cũng chưa tìm ra được chứng cứ Vĩnh An Vương cùng Nam Cửu Vương cấu kết, nhưng cặp chú cháu này không hề sạch sẽ.
“Chàng thế nhưng còn biết trước được mà vẫn đẩy Nhạc Tương Linh cho Tiêu Bỉnh?” Dạ Dao Quang không hiểu tâm tư Ôn Đình Trạm. Hiện tại Nhạc Thư Ý thành Cửu Châu tuần phủ, quyền thế ngập trời, chỉ sợ Tiêu Bỉnh cũng cho rằng mình nhặt được bảo bối.
“Muốn hạ hắn trước tiên phải làm hắn nổi điên.” Bút viết trong tay Ôn Đình Trạm bỗng nhiên thu lại, khí thế kia thật làm nhân tâm chấn động. Hắn gác bút xuống, đôi mắt đen nhánh u tĩnh nhìn lại Dạ Dao Quang, “Nam Cửu Vương rất cẩn trọng. hắn chỉ suy nghĩ đơn giản, cho rằng bệ hạ suy nghĩ kỳ lạ, nhi tử không cần, một hai nâng đỡ tôn tử. Thậm chí, hắn cho rằng bệ hạ nâng đỡ Sĩ Duệ kỳ thật chính là luyến tiếc chức vị chưa muốn ủy quyền. Bởi vậy, hắn nghĩ rằng vị trí này vẫn đang trống, cho vài Vương gia đối phó Sĩ Duệ, hắn đứng giữa chờ lấy nhược điểm một đám. Chờ đến khi hai bên đấu lưỡng bại câu thương, hắn để trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Cho nên, hắn vẫn luôn tránh không ra chỗ quang.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm nâng tay lên xốc lên mành cửa phía Dạ Dao Quang, vừa lúc ánh sáng chiếu vào làm hiện lên khớp xương rõ ràng trên ngón tay thon dài của hắn, đem ngón tay hắn chiếu giống như bạch ngọc, khuếch tán từng vầng sáng: “Nhưng thế gian này, có mấy người cam tâm lén lút tránh ở chỗ tối? Nam Cửu Vương lúc trước là không dám, bởi vì hắn không có quyền để càn rỡ, ta hiện tại cho hắn một thông gia đủ cường thế.”
“Sự tin tưởng của chàng đối với Nhạc Thư Ý thật đủ sâu.” Dạ Dao Quang lúc này mới hiểu, Ôn Đình Trạm từ rất sớm đã bố trí một cái hố cho Nam Cửu Vương, “Nam Cửu Vương cho rằng Nhạc Thư Ý vì nữ nhi của chính mình sẽ không thể không cùng hắn ngồi cùng một thuyền, lại không biết Nhạc Thư Ý hận nhất là việc kết bè phái, thông đồng làm bậy. Càng những việc liên quan đến bản thân, hắn càng cảnh giác. Nam Cửu Vương chỉ cần bất động, một khi hắn động, người đầu tiên biết được tất nhiên là Nhạc Thư Ý, chàng vì Nhạc Thư Ý mà trù tính cho hắn quyền lợi lớn như vậy, chẳng khác gì đặt sẵn một thanh đao trên cổ Nam Cửu Vương, với sự thông minh của Nhạc Thư Ý, hắn có biện pháp không đả thương tới gân cốt nhưng vẫn có thể trừ bỏ Nam Cửu Vương. Liên quan đến thể diện của hoàng gia, bệ hạ cũng sẽ tán đồng, chỉ cần chứng cứ xác thực, bệ hạ rất vui nếu Nam Cửu Vương bạo bệnh mà chết. Như thế mới là biện pháp tốt nhất mà Nhạc Thư Ý bảo toàn cho Nhạc Tương Linh.”
“Cho nên, Nam Cửu Vương không đáng để lo sợ.” Ôn Đình Trạm khóe môi nhướn lên.
Dạ Dao Quang có chút bừng tỉnh khi nhìn khóe môi tươi cười của hắn. Thuần tịnh vô hại như vậy nhưng suy tính của hắn sâu thâm làm Dạ Dao Quang cảm thấy đáng sợ. Hắn đã bắt đầu bố trí từ rất sớm tất cả những người có khả năng tạo uy hiếp với hắn, an bài chu toàn ổn thỏa nhất. Phảng phất như tất cả mọi người đều là quân cờ trên bàn cờ của hắn, bất luận có giãy dụa thế nào cũng đều không thoát khỏi hai ngón tay cầm cờ của hắn.
“Dao Dao vì sao dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?” Ôn Đình Trạm đi đến bên cạn Dạ Dao Quang ngồi xuống.
“Muội là đang cảm thán a, chàng thật biết bày mưu lập kế.” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi, “Sĩ Duệ bên kia tình hình thế nào?”
Nếu bọn họ đều phải trở về, Tiêu Sĩ Duệ bên kia cũng nên kết thúc, Dạ Dao Quang vẫn có chút lo lắng.
“Sĩ Duệ lần này thật ra làm ta rất vui mừng.” Ôn Đình Trạm từ cổ tay áo rút ra một bức thư giấy đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nghi hoặc mở ra, bên trên chỉ có không tới một trăm chữ, nhưng chỉ giản lược kể quá trình hành hương. Bệ hạ đưa theo Tiêu Sĩ Duệ đi hành hương quốc kỵ, thời điểm châm hương, không biết vì sao hương của Tiêu Sĩ Duệ như thế nào cũng không lọt lư hương. Lúc ấy bệ hạ thay đổi vài cái lư hương đều không được, không ít đại thần nghị luận sôi nổi.
Bệ hạ cố ý đi tới chính điện bốc quẻ trước mặt tượng Phật, trên quẻ thiêm văn cũng phủ định những suy nghĩ trong lòng bệ hạ. Tới buổi tối liền xuất hiện việc Phật rơi lệ, trong lúc nhất thời triều thần nhao nhao nói đây là điềm xấu làm bệ hạ trong lòng tức giận không thôi, nhưng cũng không phát tiết trước Phật.
Ngày hôm sau, Tiêu Sĩ Duệ bởi trong lòng buồn bực không vui, bệ hạ lo lắng cho hắn, nhưng hắn làm quốc quân, trước ngày giỗ tổ liền rời khỏi chùa miếu. Bệ hạ phái người đi tìm, nhưng không ít người được phái ra ngoài đều không tìm được, tới ban đêm bệ hạ mặc y phục thường tự mình đi tìm, nhưng lại tìm được Tiêu Sĩ Duệ.
Nhưng chưa được bao lâu, hai người đều bị ám sát. Người này không biết do ai tìm tới, là người trên giang hồ người, tất nhiên không nhận ra hoàng đế trước mắt.
Tiêu Sĩ Duệ vì bảo hộ bệ hạ mà bị chém thương phía sau lưng, cũng may không có thương tổn sâu gân cốt.
“Sĩ Duệ không phải cố ý dẫn bệ hạ đi đấy chứ?” Dạ Dao Quang nhíu mày, chuyện này không giống tác phong của Tiêu Sĩ Duệ, hắn tuy rằng sẽ lợi dụng Hưng Hoa Đế, nhưng tuyệt đối sẽ không lợi dụng tình cảm của Hưng Hoa Đế, càng sẽ không để Hưng Hoa Đế vì hắn mà lâm vào hiểm địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.