Chương 849
Cẩm Hoàng
04/01/2020
Cũng chính là, nếu bàn đến thế lực, Hà Định Viễn có thể vượt trội hơn
Quan Chiêu nhiều, còn ai có thể điều tra Quan Chiêu kỹ càng hơn Hà Định
Viễn? Chỉ sợ cha mẹ của Quan Chiêu không phối hợp. Cùng là che giấu, tự
nhiên biết cách che dấu một cách kín đáo nhất.
Dạ Dao Quang đi tới thư phòng của Ôn Đình Trạm, đem thư cẩn thận xem xét, thật sự vô cùng tường tận, Hà Định Viễn người này thật đúng không phải là không có công, ít nhất hắn đã lén lút tạo nên xung đột nho nhỏ cho đám người này, lấy tính cách của bọn họ ra nghiền ngẫm một chút, mọi ân oán đều thể hiện một cách rõ ràng.
Dạ Dao Quang nghĩ đây là phỏng đoán táo bạo của Ôn Đình Trạm, cẩn thận chứng thực, không bỏ qua bất luận một điểm hoài nghi nào, có lẽ hung thủ thực sự không phải một trong số những người này. Ôn Đình Trạm trở lại, không thấy ái thê ở cửa chờ, liền hỏi người trong nhà, biết Dạ Dao Quang ở thư phòng, y phục chưa kịp đổi, liền đã đi tới.
“Chàng gấp cái gì, muội sẽ không chạy.” Nhìn Ôn Đình Trạm một thân triều phục, Dạ Dao Quang không khỏi mắt trợn trắng.
“Nếu không nhìn thấy nàng đầu tiên, trong lòng ta thực khó chịu.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Cả ngày đều chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.” Dạ Dao Quang tức giận trợn mắt, “Chẳng lẽ chàng không biết nói nhiều quá hóa nhàm sao?”
“Phu nhân đây là đã bắt đầu ghét bỏ vi phu sao?” Ôn Đình Trạm tiến đến cạnh Dạ Dao Quang, vẻ mặt bị thương, đôi mắt đen sâu thẳm, như không có gì biến hóa, chính là đem toàn bộ ánh sáng thu vào, đủ để cho người khác ảo não không thôi, không khỏi trách cứ chính mình tại sao để một đôi mắt sáng chói như vậy mất đi sức sống...
Dạ Dao Quang không khỏi đỡ trán: “Đừng giả vờ nữa, chàng muốn gì.”
Nói xong, liền đem thư của Hà Định Viễn đưa tới đưa cho hắn.
Ôn Đình Trạm tiếp nhận, tùy ý lật một chút, liền để xuống: “Ta đi tắm trước.”
Nhìn Ôn Đình Trạm đi ra khỏi thư phòng, Dạ Dao Quang trong lòng ấm áp, Ôn Đình Trạm về không có tới gần nàng, nàng biết là bởi vì Ôn Đình Trạm từ bên ngoài trở về, bây giờ đã vào hạ, thời tiết nóng bức, trên người hắn hẳn có mồ hôi, mới khắc chế chính mình không tới gần nàng. Ngược lại không phải vì sợ nàng ghét bỏ, mà là sợ nàng lại phải đi tắm, bởi vì cả hai đều mắc bệnh sạch sẽ, chẳng qua Dạ Dao Quang không có quá nghiêm trọng như Ôn Đình Trạm.Thừa dịp Ôn Đình Trạm đi tắm thay quần áo, Dạ Dao Quang tới phòng bếp, nhìn qua một lượt đồ ăn trong bếp hôm nay, tự tay làm một vài món, sau đó rửa tay đi nhà ăn. Trong phòng ăn, Ôn Đình Trạm cùng Lôi Đình Đình đều đã có mặt, Lôi Đình Đình trốn xa xa Ôn Đình Trạm, đến nhìn cũng không dám.
Dạ Dao Quang buồn bực: “Haiz, chàng sao dọa sợ nàng ta rồi?”
Một người mất đi hồn phách như Lôi Đình Đình, đối với thiện ác cực kỳ nhạy cảm, ngay cả Lưu cô cô cũng không sợ. Làm sao cho tới bây giờ nàng vẫn cực kỳ sợ một người ôn hòa như Ôn Đình Trạm?
“Nha đầu kia cảm nhận được sự tồn tại của ta.” Ôn Đình Trạm đang chuẩn bị mở miệng, tiếng của Ma quân bỗng vang lên trong tâm trí, “Hôm qua nàng ta không sợ ngươi, là vì nàng còn trì độn, phu nhân của người từ hôm qua đến bây giờ đã dùng khí Ngũ hành truyền vào thân thể của nàng ta, các giác quan của nàng ta ắt nhạy bén hơn.”
“Ta cũng không biết, nàng ta tới trước, ta vừa tới thì nàng ta đã như thế.” Ôn Đình Trạm không vội nói, “Có lẽ quần áo của ta hôm nay dọa đến nàng ta, hôm qua nàng ta cũng không có e ngại ta.”
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút, ngày hôm qua đúng là Ôn Đình Trạm đã đem nàng ta về, nếu có e ngại Ôn Đình Trạm, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn theo Ôn Đình Trạm trở về, lại nhìn bộ quần áo xanh mà Ôn Đình Trạm mặc hôm nay. Ôn Đình Trạm ít khi quần áo tối màu, có lẽ Lôi Đình Đình kia ngày hôm đó đã nhìn thấy người mặc bộ đồ đen, Dạ Dao Quang cũng liền cho qua.
“Đình tỷ đừng sợ, chúng ta cùng dùng bữa.” Dạ Dao Quang tự mình tiến lên nắm tay Lôi Đình Đình, trên người đều quanh quẩn khí Ngũ hành, đưa Lôi Đình Đình dắt đến trước bàn cơm, nàng chọn chỗ ngồi bên cạnh Ôn Đình Trạm, để Lôi Đình Đình ngồi cạnh nàng, đem Ôn Đình Trạm cùng nàng ngăn cách.
Cảm nhận được khí Ngũ hành trên người Dạ Dao Quang, Lôi Đình Đình cũng liền trấn tĩnh lại. Trong bữa tối, Dạ Dao Quang hết sức quan tâm tới Lôi Đình Đình, điều này làm cho bữa cơm chỉ có hai người họ lùi vào quá khứ. Ôn Đình Trạm hết sức không vui. Thỉnh thoảng, đôi mắt của Dạ Dao Quang bị thu hút bởi chút ồn ào bên ngoài. Nếu như không có quá nhiều người như vậy, còn có Lưu cô cô, Dạ Dao Quang thật sự muốn đào tạo lại bọn họ, nhưng là vẫn nhịn xuống, mỗi khi nhìn thấy nam nhân tính tình trẻ con kia, cũng liền dịu dàng lại.
Thật sự là chịu đủ rồi, ăn dấm chua với một người ngốc.
Sau nửa buổi náo loạn, Dạ Dao Quang ngầm liếc mắt cảnh cáo, hắn cuối cùng cũng chịu nhịn. Nhưng trong lòng suy nghĩ, sau này tuyệt không thể nhường người thứ 3 đến chen chân vào bữa cơm của bọn họ, con cái từ nhỏ bồi dưỡng ý thức độc lập và học cách phân bàn cùng trưởng bối...
Mãi đến rất nhiều năm sau, chỉ mới mấy tuổi, khi tư duy vừa mới được rõ ràng, Ôn tiểu thư cùng Ôn tiểu ca ngồi ở trước bàn nhỏ phù hợp với thân hình nhỏ bé của mình, Ôn tiểu thư vẻ mặt hạnh phúc, nhìn chằm chằm vào cha và mẹ đang dùng bữa ở xa: “Cha thật sự là người tuyệt nhất trên thế gian, cho chúng con cái bàn nhỏ dễ thương như vậy.”
Ôn tiểu ca vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng, nghĩ thầm trong lòng: Đúng là tiểu ngốc, nhất định không phải sinh cùng cha với hắn, người cha giảo hoạt cho họ cái bàn mục nát cách xa mẹ, nàng còn mang ơn.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.
Dạ Dao Quang cũng tuyệt đối còn chưa ý thức được, hành động của nàng hôm nay đã để lại một bóng đen to lớn cho con sói đen bên cạnh cô, cho nên ngày sau Ôn Đình Trạm liền mang danh cha dượng.
Sau khi chăm sóc cho Lôi Đình Đình, Dạ Dao Quang mang theo nàng đi dạo một vòng cho tiêu thực, kỳ thực chính trong lòng nàng thương tiếc cho tiểu cô nương này. Tuy nhiên, Dạ Dao Quang lại không để ý một người nữa sau bữa ăn cũng muốn đi tiêu thực. Bóng ma trong lòng Ôn Đình Trạm ngày càng khuếch đại, chẳng qua không biểu hiện ra mặt.
Vất vả đợi đến khi tiêu thực xong, cũng may Dạ Dao Quang không muốn đích thân cùng Lôi Đình Đình đi rửa mặt và dỗ nàng ngủ, bằng không Ôn Đình Trạm thề rằng ngày mai nhất định đem nàng ta ném hồi cung. Lúc này, Ôn Đình Trạm cũng đang suy nghĩ, sau khi giải xong vụ án, nhất định không vì Dao Dao trong lòng thương hại liền đem Lôi Đình Đình rời đi...
“Chàng đang nghĩ gì vậy?” Nhìn Ôn Đình Trạm trầm tư, Dạ Diêu Quang hỏi.
Ôn Đình Trạm tự nhiên không để lộ tâm sự, vì thế trưng bộ mặt nghiêm túc nói dối: “Đang đọc thư Hà Định Viễn đưa tới, nghĩ tới một chút vấn đề.”
Nhắc tới điều này, Dạ Dao Quang liền hỏi: “Chàng có hoài nghi hung thủ có khả năng là một trong nhóm người Quan Chiêu kia không?”
“Có khả năng này, nhưng khả năng cũng không lớn.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Ta nhường Hà Định Viễn tra những người này, chính là chờ khẩu cung lần thứ hai của Triệu Hối, từ đó nhìn ra, ai là kẻ nói dối.”
“Ý chàng là bọn họ đang bao che hung thủ?”
Dạ Dao Quang đi tới thư phòng của Ôn Đình Trạm, đem thư cẩn thận xem xét, thật sự vô cùng tường tận, Hà Định Viễn người này thật đúng không phải là không có công, ít nhất hắn đã lén lút tạo nên xung đột nho nhỏ cho đám người này, lấy tính cách của bọn họ ra nghiền ngẫm một chút, mọi ân oán đều thể hiện một cách rõ ràng.
Dạ Dao Quang nghĩ đây là phỏng đoán táo bạo của Ôn Đình Trạm, cẩn thận chứng thực, không bỏ qua bất luận một điểm hoài nghi nào, có lẽ hung thủ thực sự không phải một trong số những người này. Ôn Đình Trạm trở lại, không thấy ái thê ở cửa chờ, liền hỏi người trong nhà, biết Dạ Dao Quang ở thư phòng, y phục chưa kịp đổi, liền đã đi tới.
“Chàng gấp cái gì, muội sẽ không chạy.” Nhìn Ôn Đình Trạm một thân triều phục, Dạ Dao Quang không khỏi mắt trợn trắng.
“Nếu không nhìn thấy nàng đầu tiên, trong lòng ta thực khó chịu.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Cả ngày đều chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.” Dạ Dao Quang tức giận trợn mắt, “Chẳng lẽ chàng không biết nói nhiều quá hóa nhàm sao?”
“Phu nhân đây là đã bắt đầu ghét bỏ vi phu sao?” Ôn Đình Trạm tiến đến cạnh Dạ Dao Quang, vẻ mặt bị thương, đôi mắt đen sâu thẳm, như không có gì biến hóa, chính là đem toàn bộ ánh sáng thu vào, đủ để cho người khác ảo não không thôi, không khỏi trách cứ chính mình tại sao để một đôi mắt sáng chói như vậy mất đi sức sống...
Dạ Dao Quang không khỏi đỡ trán: “Đừng giả vờ nữa, chàng muốn gì.”
Nói xong, liền đem thư của Hà Định Viễn đưa tới đưa cho hắn.
Ôn Đình Trạm tiếp nhận, tùy ý lật một chút, liền để xuống: “Ta đi tắm trước.”
Nhìn Ôn Đình Trạm đi ra khỏi thư phòng, Dạ Dao Quang trong lòng ấm áp, Ôn Đình Trạm về không có tới gần nàng, nàng biết là bởi vì Ôn Đình Trạm từ bên ngoài trở về, bây giờ đã vào hạ, thời tiết nóng bức, trên người hắn hẳn có mồ hôi, mới khắc chế chính mình không tới gần nàng. Ngược lại không phải vì sợ nàng ghét bỏ, mà là sợ nàng lại phải đi tắm, bởi vì cả hai đều mắc bệnh sạch sẽ, chẳng qua Dạ Dao Quang không có quá nghiêm trọng như Ôn Đình Trạm.Thừa dịp Ôn Đình Trạm đi tắm thay quần áo, Dạ Dao Quang tới phòng bếp, nhìn qua một lượt đồ ăn trong bếp hôm nay, tự tay làm một vài món, sau đó rửa tay đi nhà ăn. Trong phòng ăn, Ôn Đình Trạm cùng Lôi Đình Đình đều đã có mặt, Lôi Đình Đình trốn xa xa Ôn Đình Trạm, đến nhìn cũng không dám.
Dạ Dao Quang buồn bực: “Haiz, chàng sao dọa sợ nàng ta rồi?”
Một người mất đi hồn phách như Lôi Đình Đình, đối với thiện ác cực kỳ nhạy cảm, ngay cả Lưu cô cô cũng không sợ. Làm sao cho tới bây giờ nàng vẫn cực kỳ sợ một người ôn hòa như Ôn Đình Trạm?
“Nha đầu kia cảm nhận được sự tồn tại của ta.” Ôn Đình Trạm đang chuẩn bị mở miệng, tiếng của Ma quân bỗng vang lên trong tâm trí, “Hôm qua nàng ta không sợ ngươi, là vì nàng còn trì độn, phu nhân của người từ hôm qua đến bây giờ đã dùng khí Ngũ hành truyền vào thân thể của nàng ta, các giác quan của nàng ta ắt nhạy bén hơn.”
“Ta cũng không biết, nàng ta tới trước, ta vừa tới thì nàng ta đã như thế.” Ôn Đình Trạm không vội nói, “Có lẽ quần áo của ta hôm nay dọa đến nàng ta, hôm qua nàng ta cũng không có e ngại ta.”
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút, ngày hôm qua đúng là Ôn Đình Trạm đã đem nàng ta về, nếu có e ngại Ôn Đình Trạm, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn theo Ôn Đình Trạm trở về, lại nhìn bộ quần áo xanh mà Ôn Đình Trạm mặc hôm nay. Ôn Đình Trạm ít khi quần áo tối màu, có lẽ Lôi Đình Đình kia ngày hôm đó đã nhìn thấy người mặc bộ đồ đen, Dạ Dao Quang cũng liền cho qua.
“Đình tỷ đừng sợ, chúng ta cùng dùng bữa.” Dạ Dao Quang tự mình tiến lên nắm tay Lôi Đình Đình, trên người đều quanh quẩn khí Ngũ hành, đưa Lôi Đình Đình dắt đến trước bàn cơm, nàng chọn chỗ ngồi bên cạnh Ôn Đình Trạm, để Lôi Đình Đình ngồi cạnh nàng, đem Ôn Đình Trạm cùng nàng ngăn cách.
Cảm nhận được khí Ngũ hành trên người Dạ Dao Quang, Lôi Đình Đình cũng liền trấn tĩnh lại. Trong bữa tối, Dạ Dao Quang hết sức quan tâm tới Lôi Đình Đình, điều này làm cho bữa cơm chỉ có hai người họ lùi vào quá khứ. Ôn Đình Trạm hết sức không vui. Thỉnh thoảng, đôi mắt của Dạ Dao Quang bị thu hút bởi chút ồn ào bên ngoài. Nếu như không có quá nhiều người như vậy, còn có Lưu cô cô, Dạ Dao Quang thật sự muốn đào tạo lại bọn họ, nhưng là vẫn nhịn xuống, mỗi khi nhìn thấy nam nhân tính tình trẻ con kia, cũng liền dịu dàng lại.
Thật sự là chịu đủ rồi, ăn dấm chua với một người ngốc.
Sau nửa buổi náo loạn, Dạ Dao Quang ngầm liếc mắt cảnh cáo, hắn cuối cùng cũng chịu nhịn. Nhưng trong lòng suy nghĩ, sau này tuyệt không thể nhường người thứ 3 đến chen chân vào bữa cơm của bọn họ, con cái từ nhỏ bồi dưỡng ý thức độc lập và học cách phân bàn cùng trưởng bối...
Mãi đến rất nhiều năm sau, chỉ mới mấy tuổi, khi tư duy vừa mới được rõ ràng, Ôn tiểu thư cùng Ôn tiểu ca ngồi ở trước bàn nhỏ phù hợp với thân hình nhỏ bé của mình, Ôn tiểu thư vẻ mặt hạnh phúc, nhìn chằm chằm vào cha và mẹ đang dùng bữa ở xa: “Cha thật sự là người tuyệt nhất trên thế gian, cho chúng con cái bàn nhỏ dễ thương như vậy.”
Ôn tiểu ca vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng, nghĩ thầm trong lòng: Đúng là tiểu ngốc, nhất định không phải sinh cùng cha với hắn, người cha giảo hoạt cho họ cái bàn mục nát cách xa mẹ, nàng còn mang ơn.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.
Dạ Dao Quang cũng tuyệt đối còn chưa ý thức được, hành động của nàng hôm nay đã để lại một bóng đen to lớn cho con sói đen bên cạnh cô, cho nên ngày sau Ôn Đình Trạm liền mang danh cha dượng.
Sau khi chăm sóc cho Lôi Đình Đình, Dạ Dao Quang mang theo nàng đi dạo một vòng cho tiêu thực, kỳ thực chính trong lòng nàng thương tiếc cho tiểu cô nương này. Tuy nhiên, Dạ Dao Quang lại không để ý một người nữa sau bữa ăn cũng muốn đi tiêu thực. Bóng ma trong lòng Ôn Đình Trạm ngày càng khuếch đại, chẳng qua không biểu hiện ra mặt.
Vất vả đợi đến khi tiêu thực xong, cũng may Dạ Dao Quang không muốn đích thân cùng Lôi Đình Đình đi rửa mặt và dỗ nàng ngủ, bằng không Ôn Đình Trạm thề rằng ngày mai nhất định đem nàng ta ném hồi cung. Lúc này, Ôn Đình Trạm cũng đang suy nghĩ, sau khi giải xong vụ án, nhất định không vì Dao Dao trong lòng thương hại liền đem Lôi Đình Đình rời đi...
“Chàng đang nghĩ gì vậy?” Nhìn Ôn Đình Trạm trầm tư, Dạ Diêu Quang hỏi.
Ôn Đình Trạm tự nhiên không để lộ tâm sự, vì thế trưng bộ mặt nghiêm túc nói dối: “Đang đọc thư Hà Định Viễn đưa tới, nghĩ tới một chút vấn đề.”
Nhắc tới điều này, Dạ Dao Quang liền hỏi: “Chàng có hoài nghi hung thủ có khả năng là một trong nhóm người Quan Chiêu kia không?”
“Có khả năng này, nhưng khả năng cũng không lớn.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Ta nhường Hà Định Viễn tra những người này, chính là chờ khẩu cung lần thứ hai của Triệu Hối, từ đó nhìn ra, ai là kẻ nói dối.”
“Ý chàng là bọn họ đang bao che hung thủ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.